Liên tiếp bốn ngày, mỗi tối Mục Văn Kiêu đều nhận được một tin nhắn báo rằng không cần để cô giúp việc qua nấu cơm. Điều đó có nghĩa là Tang Diệc đã "biến mất" suốt bốn ngày liền.
Nhưng mỗi ngày, Tiểu Kỷ đều gửi một tấm ảnh cho thư ký Chung.
Ngoài chuyện đó ra, hai người không còn bất kỳ liên hệ nào khác.
Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại và chứng minh thư trên bàn, rồi hỏi Chung Ninh: "Cậu có cảm thấy tôi đang bị lừa một lần nữa không?"
"Hả???" Chung Ninh sững sờ.
Lớp học ngôn ngữ lại có bản cập nhật mới à?
Mục Văn Kiêu cười lạnh.
Chung Ninh thử thăm dò: "Hiện tại, Mục Tổng cũng biết rõ quản lý Tang trông như thế nào rồi, tìm anh ấy dễ như trở bàn tay thôi mà."
---
"Xin hỏi anh tìm ai ạ?"
"Tang Diệc."
"Anh có hẹn trước không?"
"Phiền cô báo với cậu ấy một tiếng, tôi là Ngu Qua."
Lễ tân do dự vài giây, sau đó gọi điện cho Tang Diệc.
Tang Diệc nhanh chóng đi ra, vừa nhìn thấy Ngu Qua thì đã đau đầu, nhưng vẫn giữ nụ cười, bước lên chào hỏi: "Tổng giám đốc Ngu, sao anh lại tới đây? Nếu anh báo trước một tiếng, tôi xuống đón anh rồi."
"Tôi nghe nói công ty các cậu đang gặp chút vấn đề, nên cố tình đến xem có thể giúp gì được không."
"Hả?" Tang Diệc dẫn Ngu Qua vào phòng tiếp khách, tự mình ngồi xuống ghế sô pha: "Anh đang nói đến chuyện gì vậy?"
"Chuyện hot search mấy hôm trước ấy, tôi nghe nói nam minh tinh đó là người của công ty các cậu."
"À, cái đó à." Tang Diệc cười nhạt, "Chuyện nhỏ thôi, trong giới giải trí quá bình thường rồi, chẳng có gì to tát cả."
"Vậy sao." Ngu Qua cũng cười theo, "Tôi còn tưởng phải nhanh chóng đến xem có thể giúp gì cho cậu đây."
"Cảm ơn anh đã quan tâm. Lần trước thấy anh thích uống trà, nhưng tổng giám đốc Lý của chúng tôi không có gu thưởng trà cho lắm, nên ở đây không có loại trà ngon, mong anh tạm chấp nhận vậy."
Nước sôi, Tang Diệc tráng ấm trà, rửa trà, rót cho Ngu Qua một ly.
Ngu Qua cầm chén trà lên, ngửi một chút: "Long Tỉnh trước mưa, cũng không tệ."
Tang Diệc không nói gì thêm, đợi Ngu Qua mở lời trước.
Ngu Qua nhìn anh một lúc, cũng không vòng vo nữa: "Tiểu Tang này, chúng ta giờ cũng có thể coi như bạn bè rồi nhỉ?"
"Anh thật sự nâng đỡ tôi quá rồi, tôi nào dám nhận." Mặt Tang Diệc tỏ vẻ vinh hạnh, nhưng trong lòng lại mắng thầm: Mẹ nó, có gì thì nói đi, đừng giở mấy chiêu này nữa.
"Là bạn bè thì tôi nói thẳng nhé. Tôi ở Giang Thành cũng đã hơn mười ngày rồi, muốn hẹn gặp Tiểu Mục Tổng thì người ta không chịu gặp, hẹn cậu, cậu cũng bận."
Tang Diệc cụp mắt, rót thêm trà cho Ngu Qua.
"Là thế này, tôi nghĩ có thể cậu chưa hiểu rõ về vụ làm ăn lần này giữa tôi và Mục tổng."
"Trong lần hợp tác này, Mục thị đã sàng lọc rất kỹ càng và cuối cùng chọn công ty chúng tôi. Mọi điều khoản cũng đã gần như hoàn tất, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là ký hợp đồng."
"Không phải tôi cố tình lừa cậu đâu, sự thật là công ty chúng tôi đúng là lựa chọn tốt nhất đối với Mục thị. Ban đầu vốn là đôi bên cùng có lợi, nhưng bây giờ tất cả lại bị đình trệ, đây cũng là một tổn thất cho Mục thị."
"Quản lý Tang cũng là người thông minh, chắc hẳn cũng hiểu rõ mấu chốt của chuyện này nằm ở cậu."
"Thật sự không cần thiết phải khiến tình hình căng thẳng đến mức này."
---
Tang Diệc đứng tựa vào khung cửa sổ cuối hành lang, ngậm một điếu thuốc chưa châm, trầm ngâm suy nghĩ.
Ngu Qua không cần thiết phải lừa anh, chuyện anh ta nói có thể tùy tiện hỏi Chung Ninh là biết ngay.
Điều mà Tang Diệc không hiểu chính là Mục Văn Kiêu đang toan tính điều gì.
Chẳng lẽ hắn thực sự làm vậy chỉ để hả giận thay anh?
Không đến mức đó đâu. Đều là người trưởng thành cả rồi, đường đường là thiếu gia nhà Mục thị, hắn không thể hành động bốc đồng như vậy được.
Mà cũng chẳng cần phải thế.
Anh có khuynh hướng tin rằng Mục Văn Kiêu đang mượn chuyện này để khống chế Ngu Qua.
"Tách!"
Một tia lửa lóe lên trước mặt, Tang Diệc vô thức ngả người về sau để tránh.
"Nghĩ gì đấy, anh Diệc."
"Lão Lư?" Tang Diệc hoàn hồn, lấy điếu thuốc khỏi miệng, "Sao cậu lại ở đây?"
"Đến tạo mẫu cho nghệ sĩ của các anh." Lucas lắc lắc chiếc bật lửa, "Bật lửa cho anh, sao lại tránh?"
"Tính bỏ thuốc rồi."
"Bỏ thuốc? Anh điên rồi?" Lucas kinh ngạc, trừ mấy gã bị vợ ép bỏ nhưng vẫn lén hút ngoài đường, cậu ta chưa từng thấy người đàn ông nào tự nguyện bỏ thuốc cả.
"Làm gì mà hoảng thế."
Lucas nheo mắt đánh giá anh một lượt, rồi ghé sát lại, hạ giọng hỏi: "Anh Diệc, anh với tiểu Mục tổng bây giờ sao rồi? Chán nhau chưa?"
Tang Diệc liếc cậu ta: "Hỏi làm gì?"
Lucas chậc một tiếng: "Em có thể làm gì chứ, chẳng qua là chưa từ bỏ hy vọng, vẫn đợi anh thôi."
Tang Diệc dựa lưng vào tường: "Lão Lư à..."
Lucas lập tức lật trắng mắt.
"Nào, tôi hỏi cậu cái này."
"Hỏi đi, biết gì nói nấy." Lucas châm điếu thuốc, phả khói về phía Tang Diệc.
Tang Diệc quay mặt đi: "Đừng có giở mấy trò vớ vẩn với tôi, vô ích thôi."
"Ôi chao." Lucas huých vai anh một cái, "Làm màu gì chứ, anh còn có thể làm những chuyện kia với Mục tổng, lại giả vờ ngây thơ trước mặt em?"
"Cút!" Tang Diệc duỗi một ngón tay chống lên vai hắn, đẩy ra xa, "Sáng nay uống hai ly cà phê, vừa rồi lại uống nửa ấm trà, giờ đang buồn nôn đây, đừng có lại gần tôi quá."
"Với cả tôi không giả vờ ngây thơ." Tang Diệc trừng mắt, "Bố đây chính là người ngây thơ thật!"
Lucas bị anh làm cho nghẹn họng, suýt chút nữa nghẹt thở, sau đó lại bật cười đầy bất lực.
"Haizz, em chịu thua rồi. Thật đấy, anh Diệc, anh đúng là biết cách khiến em ngứa ngáy trong lòng." Lucas thở dài, "Nói đi, chuyện gì?"
Lần này, Tang Diệc chủ động ghé sát vào Lucas, hạ giọng: "Cậu nói xem, hai người chia tay tám năm, trong đó có một người vẫn mãi không quên, cứ chờ đợi người còn lại…"
"Chưa từng lên giường đúng không?" Lucas nhả một hơi khói.
"Hả?" Tang Diệc trừng lớn mắt.
Lucas liếc anh một cái: "Hoặc là chưa từng ngủ với nhau, chưa chiếm được nên mãi vấn vương. Hoặc là đã lên giường rồi, hợp nhau đến mức không thể quên nổi."
Tang Diệc trầm giọng: "Chẳng lẽ không thể chỉ đơn thuần là tình yêu sao?"
"Hahaha…" Lucas cười phá lên, ho sặc sụa, "Anh Diệc, anh đáng yêu thật đấy. Còn tình yêu cơ à? Anh biết tình yêu là gì không? Hai mươi tám tuổi rồi mà còn muốn theo đuổi tình yêu thuần khiết?"
Bị cười nhạo, Tang Diệc khó chịu: "Vậy tình yêu là gì?"
Lucas không biết nhớ đến điều gì, ánh mắt tối sầm lại trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại cười: "Để em lấy ví dụ cho anh nhé. Giữa đàn ông và phụ nữ, chỉ cần một chuyện thôi, tình yêu sẽ vỡ vụn tan tành ngay lập tức."
Tang Diệc nhìn cậu ta.
Lucas ngậm điếu thuốc, "Chỉ cần người phụ nữ đặt tờ giấy chứng nhận vô sinh lên bàn trước mặt đàn ông, anh nghĩ còn cái gọi là tình yêu nữa không?"
"..." Tang Diệc á khẩu, "Vậy còn giữa đàn ông với đàn ông? Là tình yêu chân thật sao?"
Lucas giơ một ngón tay lắc lắc: "Là thật lòng thích làm. Đàn ông mà, chỉ có nhiêu đó thôi. Hợp nhau thì làm vài lần nữa, không hợp thì đổi người khác. Người sau bao giờ cũng mới mẻ hơn người trước."
"Đệt…" Tang Diệc lùi lại một bước, "Cậu đấy, vẫn là câu cũ, nhớ cẩn thận, đừng để dính bệnh."
Anh đúng là thừa hơi đi nói chuyện với cậu ta. Chẳng những không hỏi được gì mà còn bị làm lệch tam quan.
Tang Diệc xoay người đi qua quầy lễ tân, cô gái lễ tân đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện nãy giờ, ánh mắt có chút hoang mang: "Anh Diệc, Lucas nói cũng có lý mà…"
"Có lý cái rắm!" Tang Diệc giơ tay vỗ đầu cô một cái, "Lời của mấy tên sát thủ tình trường mà cô cũng tin? Định học theo cậu ta lăn lộn quán bar à? Tránh xa cái bọn tà giáo này ra, nghe rõ chưa?"
"Dạ…"
Tang Diệc có chút suy tư, đi vào nhà vệ sinh.
Chấp niệm là vì chưa từng có được sao?
Anh kéo khóa quần lên.
Tám năm trước, lúc Lục Văn không kìm được mà sờ mông anh, Tiểu Thụ lúc đó chẳng hiểu gì cả, bị sờ một cái liền cứng đờ người.
Lục Văn liền ôm anh dỗ dành: "Được rồi được rồi, không chạm vào nữa, tôi cũng sợ làm anh đau."
Tiểu Thụ: Chẳng hiểu gì hết.
Tang Diệc đi ra khỏi nhà vệ sinh, lướt qua quầy lễ tân, lại dặn dò cô gái lễ tân: "Đừng nghe lời Lucas."
Anh sợ cô gái này ngày mai lại cầm tờ giấy chứng nhận vô sinh quăng vào mặt bạn trai mình mất.
Cô gái lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: "Em có bạn trai đâu."
Tang Diệc nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hôm nào giới thiệu cho em một cô bạn gái nhé. Thời buổi này, chỉ có phụ nữ với phụ nữ mới là chân ái.”
Cô gái nhỏ: “…”
Anh Diệc có khi nào bị bệnh không nhỉ.
---
Rạng sáng một giờ, chuông cửa vang lên.
Mục Văn Kiêu choàng tỉnh khỏi giấc mơ, nằm yên một lát, thấy không còn động tĩnh gì thì định nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Hắn cau mày, xuống giường đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo.
Ngoài hành lang khuya khoắt, một nhân viên giao đồ ăn đội mũ lưỡi trai đang đứng đó: “Đồ ăn của anh đây.”
“Tôi không đặt đồ ăn.”
“Có phải anh là anh Tang không?”
Mục Văn Kiêu mở cửa, nhân viên giao hàng nhìn hắn: “Đúng số nhà này mà, anh Tang đặt, là đồ nướng, không sai chứ?”
“Ê, đúng rồi, tôi đặt đây.”
Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông xách theo áo khoác bước ra, cười cười: “Chậc, đồ ăn còn đến trước cả tôi.”
“Cảm ơn nhé.” Tang Diệc nhận lấy túi đồ, nhân viên giao hàng nhanh chóng giữ cửa thang máy, vừa vào trong đã thò đầu ra dặn dò: “Nhớ đánh giá 5 sao giúp tôi nhé.”
“OK.” Tang Diệc giơ tay làm động tác OK với anh ta.
Cửa thang máy đóng lại. Tang Diệc quay đầu nhìn người đàn ông đang mặc bộ đồ ở nhà thoải mái đứng trước mặt mình, nhướng mày: “Tôi không chạy, tự đến đây nộp mình đấy.”
Mục Văn Kiêu đứng ở cửa, nhìn người biến mất suốt bốn ngày rồi tự dưng xuất hiện, không nói một lời.
Chờ một lát, Tang Diệc xoay người định đi: “Không hoan nghênh thì thôi vậy.”
Vừa dứt lời, cổ tay đã bị nắm lấy, kéo mạnh vào trong nhà.
Khoé môi Tang Diệc khẽ nhếch lên.
Mục Văn Kiêu lấy một đôi dép lê màu xám đặt xuống trước mặt anh, kiểu dáng giống y như đôi anh đang để ở nhà.
Tang Diệc cởi giày, thay dép lê, vừa đi vào vừa đánh giá căn hộ.
Căn hộ cao cấp rộng hơn 200 mét vuông, nội thất không cần bàn cãi, anh cũng chẳng rành mấy từ miêu tả hoa mỹ, nhưng nhìn chung là sang trọng, đẳng cấp.
So với nơi anh thuê thì đúng là một trời một vực, căn nhà anh ở cứ như cái ổ chó vậy.
Sàn nhà sạch bóng đến mức anh còn không nỡ đặt chân lên, còn túi đồ nướng anh đang cầm lại có cảm giác như lạc vào một nhà hàng Michelin, nhìn thế nào cũng không hợp cảnh.
“Sao thế? Thấy tôi bây giờ giàu có thế này…”
Mục Văn Kiêu ghé sát tai anh, giọng nói trầm thấp: “Có phải cảm thấy tự ti lắm không?”
“Hừ.” Tang Diệc bị hơi thở của hắn làm ngứa tai, không nhịn được nghiêng đầu tránh: “Đừng có nói mấy câu này để chọc tôi, vô ích thôi. Tôi là người không biết xấu hổ mà. Hơn nữa, tôi cũng từng ở khách sạn năm sao rồi đó, Tiểu Mục tổng.”
Tang Diệc giẫm lên tấm thảm mềm, đặt túi đồ ăn lên bàn trà sáng bóng phản chiếu ánh đèn, tháo mấy cúc áo sơ mi: “Tối chưa ăn gì, sắp chết đói rồi.”
“Tôi đi tắm trước nhé?”
Mục Văn Kiêu nhìn anh một lúc, rồi giơ tay chỉ về phía phòng tắm.
Tang Diệc lập tức đi vào.
Mục Văn Kiêu đứng yên một lát rồi quay người vào bếp, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, rửa gạo, nấu cháo.
“Tiểu Mục tổng…”
Giọng nói lười biếng từ phòng tắm vọng ra.
Mục Văn Kiêu thở dài, đặt muỗng xuống, đi đến cửa phòng tắm, hỏi qua cánh cửa: “Lại làm sao nữa?”
“Cái nào là dầu gội, cái nào là sữa tắm? Toàn tiếng Anh, mù chữ như tôi nhìn không hiểu.”
“Tự thử đi.”
“Cậu vào nói cho tôi biết chẳng phải nhanh hơn sao?”
Mục Văn Kiêu định nói, chai màu xanh là dầu gội, chai màu trắng là sữa tắm. Nhưng lời vừa ra đến miệng, cuối cùng hắn lại nuốt xuống, đưa tay vặn chốt cửa bước vào.
Hắn biết rõ Tang Diệc không có ý tốt, nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân.
Bên trong, sau vách ngăn kính trong suốt, Tang Diệc đang đứng dưới vòi hoa sen, xoay lưng về phía hắn.
Ánh mắt Mục Văn Kiêu rơi xuống người anh, từ trên xuống dưới—
Tấm lưng thẳng, bả vai có đường cong đẹp như cánh bướm, vòng eo thon gọn, đôi chân dài…
Tang Diệc không quay đầu lại, lầm bầm: “Thật ra tôi không quen dùng sữa tắm, cứ thấy nó nhớp nhớp dính dính, không sảng khoái bằng xà phòng.”
Mục Văn Kiêu thu lại ánh mắt, mở tủ đồ, lục lọi một lúc, sau đó đưa tay ra sau lưng anh, đặt một cục xà phòng lục giác màu xanh vào lòng bàn tay anh.
Tang Diệc hơi sững người, quay đầu nhìn hắn.
Thứ này anh quen lắm. Một cục xà phòng rửa mặt, bình thường bán 18 tệ một cục, nếu săn được khuyến mãi trên JD thì chỉ còn 7 tệ.
Ban đầu là cô bé lễ tân tặng anh để rửa mặt vì anh không thích dùng sữa rửa mặt. Sau này phát hiện tắm cũng khá ổn, thế là cô bé thi thoảng lại mua giúp anh, nhưng tất nhiên là phải trả tiền đàng hoàng.
Trong tủ đồ nhà anh có cả một hàng luôn.
“Cauaj lấy trộm từ tủ nhà tôi ư? Hay là mua đấy? Bao nhiêu tiền?”
Tang Diệc nhận lấy cục xà phòng, híp mắt: “Đừng nói với tôi là mua giá 18 tệ nhé? Đồ ngốc.”
Mục Văn Kiêu hơi nghiêng đầu né tránh, xoay người bước ra ngoài.
Tang Diệc nheo mắt nhìn theo, đột nhiên từ phía sau đè hắn lên tường phòng tắm.
Mục Văn Kiêu không động đậy, lạnh nhạt hỏi: “Anh muốn làm gì? Nhào vào lòng tôi?”
Tang Diệc cũng không rõ bản thân đang làm gì nữa.
Chỉ là mấy ngày không gặp, hóa ra anh cũng rất muốn gặp hắn.
Bình thường nghĩ đến thì cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Nhưng từ khi gặp Lucas ban ngày, trong đầu anh toàn là chuyện lên giường…
Tang Diệc lắc lắc đầu, tựa trán lên hõm cổ Mục Văn Kiêu, giọng trầm thấp: “Hôm nay Ngu Qua đến tìm tôi, rốt cuộc cậu và anh ta đang hợp tác vụ gì thế?”
“Tôi nói anh nghe thì abg hiểu chắc? Mù chữ mà.”
Mục Văn Kiêu bị anh ép sát vào tường, đối diện với gạch men trắng xóa, giọng vẫn thản nhiên.
Tang Diệc không nói gì, hơi thở phả vào tai hắn.
Vòi sen vẫn chảy, nước ấm trút xuống lưng anh, hơi nóng mờ mịt, làm người ta cảm thấy mê man.
“Lục Văn…”
Tang Diệc kề sát tai hắn, thì thầm: “Cậu làm vậy là để xả giận giúp tôi sao?”
Lục Văn…
Mục Văn Kiêu nhắm mắt lại.
Hai chữ này như dòng điện chạy thẳng vào lồng ngực hắn.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên xoay người, giữ chặt Tang Diệc, cúi xuống hôn anh.
Tang Diệc không né tránh, thậm chí còn áp sát hơn.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Mục Văn Kiêu lại đẩy mạnh anh ra, xoay người bước ra ngoài.
Tang Diệc sững lại một chút, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng: “Aiz ya!”
Mục Văn Kiêu quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Tang Diệc, tôi cảnh cáo anh ... Anh lại giở trò gì nữa?”
---
Tang Diệc trần như nhộng bị Mục Văn Kiêu—cũng toàn thân ướt sũng—dùng khăn tắm quấn lại, bế ra khỏi phòng tắm rồi ném lên ghế sô pha.
Anh nửa nằm đó, hơi thở rối loạn, từng nhịp từng nhịp.
Mục Văn Kiêu quỳ xuống, lấy ra một thanh sô-cô-la, bóc vỏ. Tang Diệc lập tức hé miệng, thế là thanh sô-cô-la được nhét vào.
Anh nhai nhai, ai mà ngờ được, anh lại suýt ngất trong phòng tắm vì thiếu ô-xy, chỉ vì bị hắn cướp mất hơi thở quá lâu.
Mục Văn Kiêu đứng dậy đi vào phòng ngủ, một lát sau trở ra, đã thay quần áo sạch sẽ. Sau đó, hắn tiện tay ném một bộ quần áo khác, bao gồm cả qu.ần l.ót, lên người Tang Diệc.
Sô-cô-la giúp anh hồi sức kha khá, Tang Diệc thản nhiên hất khăn tắm ra, cầm lấy qu.ần ló.t mặc vào.
Mục Văn Kiêu lập tức quay ngoắt đi, sải bước về phía bếp.
Tang Diệc bật cười: “Anh bạn nhỏ à, bao năm không gặp, chào hỏi nhau một chút thì làm sao chứ… À, phải rồi, ngày trước cậu đâu có nhìn thấy nó.”
Mục Văn Kiêu lờ đi trò đùa nhảm nhí đó, lấy bát múc cháo.
Tang Diệc mặc bộ đồ của Mục Văn Kiêu xong, trượt xuống thảm, mở hộp đồ nướng vẫn còn nóng nhờ lớp giấy giữ nhiệt trên bàn.
Thấy Mục Văn Kiêu cầm bát cháo đi tới, anh còn tiện miệng rủ: “Ăn một chút không?”
“Tôi chưa từng ăn đồ nướng.” Hắn lạnh nhạt đáp.
Động tác cắn xiên nướng của Tang Diệc khựng lại, ngước mắt nhìn hắn.
Mục Văn Kiêu đặt bát cháo xuống bên cạnh anh, rồi ngồi lên ghế sô pha phía sau.
Tang Diệc thu lại ánh mắt, thờ ơ nói: “Cũng phải, mấy thứ này làm sao ngon bằng đồ tôi nướng. Hôm nào tôi đích thân làm cho cậu một bữa, để cậu nếm thử sức hấp dẫn của đồ nướng.”
“Không ăn, đồ bẩn ăn vào dễ đau bụng.”
Ngụ ý quá rõ ràng.
Tang Diệc nghiến răng, không nói thêm gì nữa, tập trung vào đồ ăn.
Mục Văn Kiêu tựa vào sô pha, nhìn anh từ phía sau.
Người đàn ông mặc áo phông rộng thùng thình, quần dài, ngồi khoanh chân trên tấm thảm, ăn đồ nướng—hình ảnh này sao mà không thực chút nào.
Đùi hắn bị chạm nhẹ, Mục Văn Kiêu cúi mắt nhìn, phát hiện là cánh tay Tang Diệc thỉnh thoảng đụng phải hắn khi ăn. Va chạm vài lần, người nọ lại tự nhiên tựa lưng vào đầu gối hắn.
Cuối cùng, Mục Văn Kiêu không nhịn được, vươn tay xoa đầu anh một cái.
Nhưng vừa chạm vào, hắn lại rụt tay về như bị bỏng.
Tang Diệc nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong ánh đèn mang theo chút chờ mong: “Tiểu Mục tổng, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?”
“Nói gì?”
Tang Diệc cắn xiên thịt, do dự hồi lâu, cuối cùng hỏi một câu: “Tình nhân thì cần làm gì? Chỉ cần tiêu tiền, không cần có trách nhiệm?”
“Trách nhiệm của tình nhân là gì?”
Tang Diệc liếc mắt né tránh: “Thì… cái đó đó…”
Lúc nãy trong phòng tắm, hắn lại một lần nữa đẩy anh ra. Người này thực sự khó chịu quá mức.
Bất ngờ, Mục Văn Kiêu đứng dậy vào phòng ngủ. Chỉ một lát sau, hắn mang theo một chiếc hộp, đặt trước mặt Tang Diệc.
“Gì đây?”
“Mở ra xem.”
Tang Diệc đặt xiên nướng xuống, đưa tay mở hộp. Bên trong là hàng loạt bao cao su đủ màu sắc.
Mục Văn Kiêu khoanh tay, đứng nhìn anh từ trên cao, giọng thản nhiên: “Tang Diệc, anh cũng gọi tôi một tiếng Tiểu Mục tổng. Với địa vị hiện tại của tôi, muốn bao nhiêu tình nhân mà chẳng có? Trong căn hộ này, người ra người vào đếm không xuể. Anh chỉ cần tiêu tiền là được, còn những chuyện khác, tôi có người khác lo, không cần phiền đến anh.”
Tang Diệc cúi đầu nhìn hộp bao cao su, hồi lâu không nói gì.
Mục Văn Kiêu vô thức siết chặt tay, ánh mắt thoáng qua một tia hối hận.
Hắn khẽ ho một tiếng, giọng mềm đi ba phần: “Tôi…”
Tang Diệc bất ngờ cầm lên một hộp màu xanh lục: “Hết hạn rồi. Hộp này cũng vậy.”
Anh cúi đầu lục lọi trong hộp, chọn ra mấy hộp đã quá hạn, sau đó sắp xếp những hộp còn hạn theo thứ tự ngày sản xuất thành hai hàng trên sàn nhà. Cuối cùng, anh ngước mắt lên nhìn Mục Văn Kiêu: “Cậu chưa dùng cái nào đúng không?”
Mục Văn Kiêu nghẹn họng, một chữ cũng nói không nên lời.
“Nhà tôi sau mỗi lần dọn dẹp, trên tủ đầu giường lại xuất hiện hai hộp y hệt thế này.” Tang Diệc cầm một hộp vị dâu, lắc lắc trước mặt hắn: “Người giúp việc của cậu cũng quan tâm cậu lắm đấy… Tôi muốn dùng cái này.”
“Anh tự dùng đi.” Mục Văn Kiêu có vẻ bị chọc tức, lập tức xoay người bỏ đi.
“Mục Văn Kiêu, đứng lại.” Tang Diệc gọi hắn.
Bước chân hắn khựng lại.
“Muộn rồi, ăn xong thì đi rửa mặt rồi ngủ đi.” Giọng hắn trầm xuống.
Tang Diệc đứng dậy, nhìn bóng lưng hắn, khẽ nhắm mắt, chậm rãi nói: “Thật ra có một điều tôi vẫn chưa nói với cậu.”
“Điều gì?”
Tang Diệc siết chặt tay, ngập ngừng vài giây rồi nói: “Được gặp lại cậu, tôi thực sự rất vui.”
Mục Văn Kiêu cười khẩy: “Vui? Vui cái gì?”
“Vì…” Tang Diệc ngập ngừng, thở ra một hơi thật nhẹ, “mất đi rồi lại có lại.”
Như bị chọc vào dây thần kinh nào đó, Mục Văn Kiêu đột ngột quay lại, ánh mắt ánh lên sự dữ dội: “Anh có biết ‘mất đi rồi lại có lại’ nghĩa là gì không?”
Không đợi Tang Diệc đáp, hắn từng bước tiến đến gần: “Nó có nghĩa là đánh mất một thứ quý giá, rồi may mắn có lại lần nữa. Nhưng anh đã mất đi cái gì, Tang Diệc? Tôi là thứ anh không cần, vứt bỏ như rác rưởi. Một thứ rác rưởi xuất hiện trở lại trước mắt, chỉ khiến người ta cảm thấy xui xẻo, đúng không?”
Mỗi chữ hắn thốt ra như lưỡi dao cắt vào tim.
Tang Diệc sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn bình tĩnh.
Ánh sáng từ đèn trần bao phủ lấy anh. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Mục Văn Kiêu, đôi môi khẽ mở: “Thế còn tôi thì sao?”
Một câu nói, như tấm khiên cản lại mọi lưỡi dao sắc bén.
Giống như đối mặt với một cao thủ tuyệt thế, chỉ một chiêu đã hóa giải toàn bộ sát chiêu.
Mục Văn Kiêu thở d.ốc, thứ mà hắn ra sức che giấu lại bị một câu nói nhẹ bẫng của Tang Diệc xé toạc ra, đến mức không thể nào che đậy nổi—quá mức chật vật, quá mức thảm hại.
Hắn nhìn Tang Diệc thật sâu một cái, sau đó xoay người bước vào phòng ngủ, “Rầm!”—cửa đóng sập lại, như thể hắn đang tự nhốt mình vào một nơi an toàn.
Nhưng nơi an toàn đó, thực ra chẳng hề an toàn chút nào.
Giây tiếp theo, Tang Diệc thô bạo kéo cửa ra, đối mặt với hắn, lửa giận bùng lên: “Mục Văn Kiêu, mẹ nó cậu lấy tư cách gì mà đối xử với tôi như thế?”
Mục Văn Kiêu nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén lồng ngực phập phồng, giọng điệu mệt mỏi: “Ra ngoài đi, tôi không muốn cãi nhau với anh. Căn hộ có phòng dành cho khách, anh muốn ngủ đâu thì ngủ, có gì để sau hẵng nói.”
“Để sau cái đầu cậu!” Tang Diệc cười nhạt, giọng đầy gai nhọn, “Có chuyện thì nói luôn hôm nay! Tôi không phải kiểu người thích dây dưa, cậu không biết à?”
Mục Văn Kiêu bật cười, trong tiếng cười mang theo sự chế giễu: “Đúng là anh nóng tính thật, nhưng loại người như anh, đến nhanh đi cũng nhanh.”
Tang Diệc nghẹn lời.
Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm vào anh: “Nổi nóng xong rồi thì sao? Lên giường à? Tự cho là thế là xong chuyện, là hóa giải mọi thứ, sau đó phủi sạch gánh nặng trong lòng, tiếp tục làm những gì mình muốn làm, đúng không?”
Tang Diệc híp mắt, theo thói quen định rút thuốc từ túi quần, nhưng không tìm thấy—đây là quần áo của Mục Văn Kiêu.
Anh rụt tay về, day nhẹ đầu ngón tay.
“Mục Văn Kiêu, tôi biết, cậu hận tôi.” Giọng anh khàn khàn, “Nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình sai, cũng chưa từng có chút gánh nặng nào trong lòng.”
“Mỗi con đường tôi đi, đều là con đường tôi muốn đi. Đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã rời đi năm đó.”
Chưa bao giờ hối hận vì đã rời đi năm đó.
“Tốt, rất tốt.”
Mục Văn Kiêu siết chặt nắm tay, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Tôi hiểu rồi, rất rõ ràng rồi. Anh có thể ra ngoài.”
Hắn vươn tay định kéo cửa, nhưng bàn tay run rẩy mãi không nắm được tay nắm cửa.
Giây tiếp theo, cổ áo hắn bị Tang Diệc túm lấy, mạnh mẽ đẩy hắn ép sát vào tường.
Mục Văn Kiêu dường như mất hết sức lực, tựa người vào tường, cụp mắt nhìn anh.
Tang Diệc áp sát, hai người đối mặt, trán kề trán.
Anh chậm rãi cất giọng, từng chữ từng chữ nện thẳng vào tim hắn: “Tôi sẽ không vì cậu mà ủy khuất chính mình.”
“Tôi cũng không cần cậu vì tôi mà từ bỏ tiền đồ của mình.”
“Cậu không phải rác rưởi, cậu là hàng xa xỉ phẩm—trước đây là, bây giờ cũng vậy.”
Môi Tang Diệc chạm lên môi hắn, thanh âm trầm thấp mà kiên định: “Tám năm trước tôi không giữ được cậu, nhưng tám năm sau, tôi có đủ khả năng để giữ chặt cậu. Đối với tôi mà nói, đây chính là mất đi rồi lại có lại.”
“Chính là mất—đi—rồi—có—lại! Dù có là kẻ mù chữ đi nữa, cũng vẫn là mất đi rồi có lại! Đây là món quà mà ông trời ban cho tôi.”
“Bây giờ, cậu có thể cút.”
Tang Diệc mở cửa, đẩy hắn ra ngoài, sau đó “Rầm!”—cửa đóng chặt.
Hơi thở dồn dập, đầu óc có chút thiếu dưỡng khí.
Tang Diệc dựa vào cửa, thở hổn hển, nhưng lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm lạ kỳ.
Đúng vậy, anh vốn là người nóng tính, gặp chuyện không muốn dây dưa dài dòng—từ trước đến nay đều vậy.
Tang Diệc thở dài một hơi, sau đó nhảy thẳng lên chiếc giường vẫn còn chút lộn xộn, vì Mục Văn Kiêu đã từng nằm ngủ trên đó.
Lucas nói đúng—anh thực sự nên bắt đầu con đường “chân ái” rồi.
Ai cũng đừng mong ngăn cản anh—Mục Văn Kiêu cũng vậy.