Tang Diệc ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy cũng không biết là mấy giờ. Trong phòng tối âm u, anh với tay tìm điện thoại nhìn thoáng qua—đã hơn một giờ chiều.
Anh nằm trên giường hồi thần một lúc, ngồi dậy xoa mặt. Rõ ràng hôm qua không uống rượu, sao lại toàn làm mấy chuyện chẳng khác gì lúc say thế này?
Một người lý trí, khôn khéo như anh Diệc, vậy mà cứ đến trước mặt cái tên chó chết Mục Văn Kiêu này là miệng chạy trước, còn não thì phải đến hôm sau mới theo kịp.
Có khi rượu vẫn còn dư âm. Uống nhiều năm rồi, tồn đọng lâu quá, sau đó tích tụ lại, cuối cùng dốc hết lên người Mục Văn Kiêu.
Tang Diệc leo xuống giường, mở cửa phòng ngủ thò đầu ra nhìn thử.
Cô giúp việc đang dọn dẹp lập tức chú ý đến anh, cười chào hỏi: “Cậu Tang, cậu dậy rồi à?”
“Vâng.” Tang Diệc ho khẽ một tiếng, đứng thẳng dậy bước ra ngoài, “Chào buổi sáng.”
Cô giúp việc bật cười: “Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon không?”
“Ngon lắm, nệm êm cực kỳ.” Tang Diệc vươn vai một cái, bản tính keo kiệt lại trỗi dậy, “Chắc đắt lắm hả chị?”
Cô giúp việc vẫn cười: “Thật ra cái nệm này không đắt lắm đâu, là nệm cũ rồi. Nó đã được dùng bảy tám năm rồi, hồi đó sau khi sửa sang căn hộ xong, cậu Mục mang nó từ chỗ ở trước đây đến.”
Tang Diệc hơi sững người, rồi xoay người quay lại phòng ngủ.
Anh lật tung ga giường, đi một vòng quanh nệm, cuối cùng cũng tìm thấy logo trên đó.
“Má nó chứ, cái quỷ gì đây? Một cái nệm rách nát mà tận 3 vạn?”
Hôm đó anh với Lục Văn đi ngang qua trung tâm thương mại, đúng lúc ở đó đang tổ chức sự kiện, MC trên sân khấu thao thao bất tuyệt giới thiệu chiếc nệm này tốt thế nào, tuyệt vời ra sao.
Lúc đó, Tiểu Thụ nhìn giá nệm mà giật nảy—một cái nệm = một con mắt, hai cái nệm là đủ để chữa mắt cho Lục Văn rồi.
Anh từ bé đến lớn, chưa bao giờ ngủ trên loại nệm cao cấp như thế này, trên giường của anh chỉ có hai tấm chăn bông lót bên dưới mà thôi.
Tang Diệc thở dài, đứng thẳng dậy đi ra ngoài. Anh quét mắt nhìn khắp phòng khách nhưng không thấy người đâu.
Cô giúp việc cười nói: “Cậu Mục ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài?” Tang Diệc nhíu mày, “Đi làm sao chị?”
“Hôm nay là ngày nghỉ, không đi làm.” Cô giúp việc vừa nói vừa đi vào bếp, “Ngày nghỉ cậu ấy thường ở nhà, chắc lát nữa sẽ về.”
“Ồ.”
“Cậu đợi một chút nhé, tôi làm đồ ăn ngay đây. Cậu đói lắm rồi đúng không?”
Tang Diệc hơi chần chừ. Chủ nhà không có ở đây, anh nên đi hay nên ở lại?
Dù sao thì tối qua cũng làm hơi lố rồi.
Lỡ tí nữa Mục Văn Kiêu về mà đuổi anh đi, thì mất mặt lắm.
Đang phân vân thì cửa chống trộm bật mở, Mục Văn Kiêu xách theo một cái túi đi vào.
Vừa ngẩng đầu lên, hai người liền bốn mắt chạm nhau.
Hôm nay Mục Văn Kiêu mặc một bộ đồ thể thao xám trắng, dưới chân là một đôi giày thể thao trắng bình thường, tóc tai không chải chuốt gì, hơi rối, trông chẳng khác nào một sinh viên đại học vô hại.
Nhìn kỹ vẫn có thể thấy gương mặt Mục Văn Kiêu lộ rõ vẻ mệt mỏi. Có lẽ tối qua hắn ngủ không ngon, hoặc thậm chí là thức trắng cả đêm.
Hắn đứng ngay cửa, nhìn Tang Diệc, không nói gì.
Không khí chững lại trong một giây, Tang Diệc theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn, xoay người bước vào phòng tắm.
Rửa mặt đánh răng trước rồi tính sau.
Trên bồn rửa mặt có một chiếc bàn chải mới tinh, rõ ràng là vừa mới được lấy ra. Trên đầu bàn chải còn có sẵn kem đánh răng.
Không phải do cô giúp việc làm. Cô giúp việc đến nhà nấu cơm suốt mấy ngày nay, nhưng chưa bao giờ chủ động bóp kem đánh răng giúp anh cả.
Đây là đang muốn làm lành sao?
Tang Diệc cầm bàn chải lên, vừa đánh răng vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cô giúp việc đang nói chuyện với Mục Văn Kiêu. Hắn chỉ ừ một tiếng, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Hôm qua mình đã nói gì nhỉ?
Anh chỉ nhớ loáng thoáng vài câu, mà chắc chắn trong đó có không ít lời chửi thề.
Anh còn nhớ rõ Mục Văn Kiêu bị anh chọc tức đến mức tay cũng run lên.
Tang Diệc vốc nước lên rửa mặt.
Đúng là anh bây giờ cũng ra dáng rồi đấy, có thể mắng thẳng mặt Mục Văn Kiêu luôn.
Đúng là gan to bằng trời. Nếu để Lý Hoành biết chuyện này, chắc anh ta sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.
Sau khi rửa mặt xong, Tang Diệc bước ra ngoài. Mục Văn Kiêu đang đứng bên cửa sổ sát đất, quay lưng về phía anh, cầm điện thoại nói chuyện.
Tang Diệc khựng lại một chút, quyết định vẫn nên đi thôi. Dù sao ở lại cũng có chút ngại ngùng.
Anh đi đến khu vực để giày, cúi xuống định thay giày, nhưng cánh tay bỗng bị người phía sau nắm chặt.
Tang Diệc theo phản xạ quay đầu lại, khuỷu tay vô tình tì vào bức tường bên cạnh. Nhưng không ngờ chỗ đó lại có một cánh cửa ẩn, không có điểm tựa, khiến anh mất thăng bằng và ngã thẳng vào trong.
“Mẹ kiếp…”
Mục Văn Kiêu phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay ôm lấy eo anh, cả hai loạng choạng lùi vài bước, cùng nhau ngã vào trong.
Cánh cửa phía sau bật ngược lại, đóng sập xuống.
Đây là một căn phòng chứa đồ nhỏ, không có cửa sổ. Bình thường chỉ dùng để cất giữ một số đồ đạc lặt vặt, cùng với dụng cụ dọn dẹp của cô giúp việc.
Cửa vừa đóng, không bật đèn, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Tang Diệc đẩy người trước mặt một cái, định đứng dậy, nhưng ngay sau đó, môi anh bị người ta chiếm lấy.
Tang Diệc bị ép chặt vào tường, đầu óc có chút mơ hồ.
Gì đây? Hôn luôn rồi?
Không cần bất kỳ bước dạo đầu nào sao?
Giữa môi răng là hương bạc hà mát lạnh của kem đánh răng, nhưng đầu lưỡi của người kia lại nóng rực đến mức khiến tim gan Tang Diệc run lên.
Chưa kịp phản ứng, những nơi tối qua chưa bị quấy rầy liền bị tấn công không chút khách sáo.
!!!
Tang Diệc chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, da đầu tê dại, tứ chi bủn rủn, gần như mất hết sức lực.
"Cậu..." Tang Diệc muốn đẩy hắn ra, nhưng chẳng thể dùng lực, eo mềm nhũn.
Chết tiệt...
Người kia hôn lên môi anh, như thể đang nuốt trọn từng hơi thở của anh.
Bên ngoài, tiếng máy hút mùi vẫn vang lên đều đều, lẫn trong đó là âm thanh xoong chảo chạm nhau lanh canh. Tang Diệc lại có cảm giác mơ hồ như say, như đang lạc giữa một cơn mộng ảo.
Trong căn phòng tối đen như mực này, người hôn anh vẫn là người của tám năm trước. Dường như thời gian đã trôi qua, nhưng cũng như chưa từng thay đổi, thậm chí, có lẽ chưa bao giờ từng cách xa...
Khi đóa hoa ẩn nhẫn bấy lâu cuối cùng cũng nở rộ, Tang Diệc nửa ngồi trên thùng, bàn tay vô lực bám lấy bờ vai rộng của Mục Văn Kiêu.
Đêm qua anh còn mạnh miệng nói sẽ theo đuổi tình yêu thuần khiết, vậy mà hôm nay đã tan thành mây khói?
"Cậu..." Tang Diệc thở d.ốc, nhìn người đang nửa quỳ trước mặt trong bóng tối, nghiến răng hỏi: "Có bệnh hả?"
"Không phải anh nói tôi làm anh ấm ức sao?" Mục Văn Kiêu kéo quần giúp anh, giọng điệu bình thản, "Bây giờ còn thấy ấm ức không?"
Tang Diệc ngồi đó, đầu óc vẫn còn lơ lửng trong dư âm, cố gắng nhớ lại tối qua mình đã nói những gì.
"Tôi nói nhiều thế mà cậu chỉ nghe đúng một câu này?"
"Không, tôi nghe hết." Giọng điệu của Mục Văn Kiêu vẫn nhàn nhạt, "Chỉ là có vài chuyện tôi chưa nghĩ thông, trước mắt mới chỉ nghĩ ra được chuyện này."
Tang Diệc cười nhạt, li.ếm đôi môi khô khốc, duỗi chân đạp nhẹ lên vai hắn: "Vậy cậu mất cả đêm để suy nghĩ, rốt cuộc chỉ để lôi tôi ra chà một trận? Tiểu Mục à, cậu đúng là thiên tài vô cùng tầm thường đấy."
Mục Văn Kiêu lùi hai bước, tựa người vào tường.
Tang Diệc đứng dậy, kéo quần lại cho ngay ngắn rồi mở cửa, run rẩy bước ra ngoài.
Vừa lúc cô giúp việc từ bếp bưng đồ ăn ra, thấy anh liền tươi cười: "Đói lắm rồi phải không? Mau đến ăn cơm đi."
Tang Diệc lập tức tăng tốc, lao thẳng vào phòng thay đồ.
Quần... chết tiệt, bẩn rồi.
Nhưng mà không thể phủ nhận, vẫn sướng hơn là tự xử.
Phòng thay đồ quá lớn, trước mắt toàn là âu phục và áo sơ mi được ủi phẳng phiu. Tang Diệc lật qua lật lại vài bộ, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, có người bước vào, mở ngăn kéo phía dưới, lấy ra một chiếc q.uần l.ót sạch đưa cho anh.
Tang Diệc ngước mắt nhìn hắn.
Mục Văn Kiêu lại lấy thêm áo sơ mi và quần dài, đưa đến trước mặt anh.
Tang Diệc hừ nhẹ một tiếng, không vui không giận, xoay người bắt đầu thay đồ.
Cởi được một nửa, phía sau vẫn không có động tĩnh gì, Tang Diệc cúi người, quay đầu lườm hắn: Không ra ngoài mà còn đứng đó nhìn ư?
Vừa mới bị ấn ra chà một trận, Tang Diệc không biết tại sao lại có chút xấu hổ. Có thể là vì chỉ có anh bị làm, còn Mục Văn Kiêu thì vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh, khiến anh càng thấy mất mặt.
Hoặc cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên sau tám năm, bị người ta làm đến mất hết thể diện.
Không giống với căn phòng tối om ban nãy, ánh đèn trong phòng thay đồ chiếu sáng rực rỡ, soi rõ từng đường nét trên lưng và eo anh.
Mục Văn Kiêu im lặng vài giây, rồi mới quay lưng đi, nhưng vẫn không rời khỏi phòng.
Sau khi thay đồ xong, Tang Diệc uể oải đi ra ngoài, ngồi phịch xuống ghế bên bàn ăn, cả người như bị rút sạch sinh khí, mềm nhũn như vũng bùn.
Quần áo rất vừa vặn, đúng size của anh. Phòng thay đồ này có đến một nửa số quần áo là size của anh, ngay cả q.uần ló.t cũng vậy.
Nói không cảm động là nói dối.
Sau khi cô giúp việc bưng mì lên bàn, Mục Văn Kiêu mới ra khỏi phòng thay đồ, vẫn nghiêm chỉnh như người bình thường. Tang Diệc liếc mắt đầy ẩn ý xuống phía dưới, cười thầm trong bụng: Bó.p ch.ết cậu và cả thằng em của cậu luôn.
Nghĩ tới đây, Tang Diệc bất giác bật cười, tự mình cảm thấy thú vị.
Nhưng khi thấy Mục Văn Kiêu ngồi xuống đối diện, anh lập tức thu lại nụ cười, cầm đũa bắt đầu ăn.
Suốt bữa ăn, cả hai không nói lời nào.
Cô giúp việc dường như nhận ra bầu không khí là lạ, nhưng không hỏi gì, chỉ cởi tạp dề, nói: "Hai cậu ăn đi, tôi về trước, tối tôi quay lại."
Cô giúp việc rời đi, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người đối diện nhau.
Điện thoại vang lên một tiếng, Tang Diệc cầm lên xem, là tin nhắn chào buổi sáng của Ngu Qua kèm một bức ảnh.
Anh vò mặt, ngẩng lên nhìn Mục Văn Kiêu: "Cậu định thế nào với Ngu Qua? Tôi xin cậu đấy, mau giải quyết chuyện này đi được không?"
Mục Văn Kiêu suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: "Mời tôi ăn một bữa thịt nướng, tôi sẽ giúp anh toại nguyện."
"Ai nói thịt nướng không sạch sẽ, ăn vào là đau bụng tiêu chảy?" Tang Diệc mỉa mai.
"Tôi nói." Mục Văn Kiêu nhìn thẳng vào anh. "Anh có mời không?"
"Mời, mời, mời." Tang Diệc bật cười đứng lên. "Lát nữa đi siêu thị mua đồ, tối nay tôi nướng cho cậu ăn."
Mục Văn Kiêu ngồi đó nhìn anh, mí mắt cụp xuống, bật cười.
Tang Diệc vô tình quay đầu lại, thấy nụ cười đó, liền nhíu mày, chống tay lên bàn, nghiêm túc nhìn hắn: "Cậu đang nghĩ gì?"
"Không nghĩ gì cả." Mục Văn Kiêu hoàn hồn, đứng dậy. "Đi thôi, đi siêu thị, trong nhà không có vỉ nướng."
"Đứng lại." Tang Diệc vẫn đứng yên tại chỗ. "Nói cho tôi biết, vừa nãy cậu nghĩ gì, tôi muốn biết."
"Trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ, chẳng lẽ phải kể từng cái một cho anh nghe?"
"Phải, chỉ cần là cái cậu vừa nghĩ, tôi muốn biết." Tang Diệc cố chấp.
Mục Văn Kiêu nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nheo mắt: "Anh chắc chắn muốn biết?"
"Chắc chắn." Tang Diệc gật đầu. "Tôi muốn biết." Anh nghĩ mãi cũng không hiểu được cái đầu óc phức tạp này, vậy thì cứ hỏi cho rõ ràng.
Mục Văn Kiêu im lặng nhìn Tang Diệc rất lâu, mà anh cũng không chịu thua, kiên trì đối mặt, rõ ràng hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này.
"Được." Mục Văn Kiêu ngồi trở lại ghế, tựa người vào đó, hai tay đặt lên đầu gối, như thể đã hạ quyết tâm. "Những lời anh nói tối qua, thực ra tôi đã nghe rất rõ. Tôi ngồi trên ghế sofa cả đêm, xác nhận được một chuyện."
"Chuyện gì?"
Mục Văn Kiêu tránh ánh mắt của Tang Diệc, nhìn về phía ban công: "Tám năm nay, tôi luôn nói với mẹ mình rằng, năm đó anh rời đi vì không có tình cảm với tôi. Nhưng thực ra, trong lòng tôi vẫn ôm một chút hy vọng. Thế nhưng, tối qua anh đã nói rất rõ ràng—Tang Diệc, anh chưa bao giờ yêu tôi. Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi tự mình đa tình, đúng không?"
Tang Diệc ngẩn ra.
Chuyện yêu hay không yêu này thật sự quá khách sáo, anh chưa từng nghĩ đến.
Hơn nữa, tám năm trước, Lục Văn cũng chưa bao giờ nhắc đến chữ "yêu". Từ đó đối với anh mà nói, có chút xa lạ.
"Vì không yêu, nên anh mới có thể rời đi dứt khoát như vậy."
"Tôi..." Tang Diệc theo phản xạ mở miệng.
"Đừng nói, nghe tôi nói hết đã." So với tối qua, hiện tại Mục Văn Kiêu bình tĩnh đến mức đáng sợ. Hắn nhìn anh: "Nếu trong lòng anh có tôi, năm đó anh đã hỏi tôi một câu, rằng tôi có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta hay không."
"Trong kế hoạch của tôi có hai người, còn trong kế hoạch của anh chỉ có mình anh. Anh nói anh không muốn tôi vì anh mà từ bỏ tiền đồ, nhưng lẽ nào tiền đồ chỉ có một con đường duy nhất sao?"
Tang Diệc lại sững sờ.
"Ra nước ngoài đúng là một con đường tốt, nhưng nếu ở lại trong nước, lẽ nào tôi không thể thi đỗ một trường đại học tốt, không thể cùng anh tiến về phía trước sao?"
"Tang Diệc, anh đã từng hỏi tôi một câu nào chưa?" Mục Văn Kiêu nhìn anh, chất vấn anh, giống như vô số đêm của tám năm trước, hắn không thể hiểu được—tại sao, tại sao Tiểu Thụ lại có thể nhẫn tâm như vậy, không nói một lời mà bỏ đi.
Mục Văn Kiêu cúi mắt, cười tự giễu: "Năm đó như thế, bây giờ cũng thế."
"Anh nói tám năm trước anh không cần, tám năm sau lại muốn. Vậy sau khi có được rồi thì sao? Đến một ngày nào đó không muốn nữa, lại tiện tay vứt bỏ sao?"
"Đối với anh, tôi chỉ là một kẻ qua đường mà thôi."
Mục Văn Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, bỗng bật cười: "Tôi không trách anh, chỉ là đột nhiên hiểu ra một chuyện—Tang Diệc, anh chưa bao giờ yêu tôi. Tám năm trước là vậy, bây giờ cũng thế."
Mục Văn Kiêu siết chặt ngón tay: "Tôi luôn dùng những cách cực đoan để giữ anh lại, bởi vì tôi biết rất rõ, dùng tình cảm không thể giữ anh bên cạnh—tôi luôn biết."
"Tôi sợ rồi." Mục Văn Kiêu cúi đầu. "Tám năm, tôi đã tìm anh suốt tám năm. Tôi không chịu nổi, lại bị vứt bỏ thêm một lần nữa."
Tang Diệc đứng đó, đầu óc trống rỗng.
Không biết bao lâu sau, Mục Văn Kiêu ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đỏ au: "Tang Diệc, tôi cho anh một cơ hội. Bây giờ rời đi, sau này tôi với anh cầu ai nấy đi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, cũng sẽ không ép anh tiêu tiền cho tôi."
"Những gì tôi muốn quá nhiều, Tang Diệc, anh không cho nổi."
Mục Văn Kiêu nhắm mắt lại: "Anh đi đi. Chỉ có một cơ hội này thôi, nếu bây giờ không đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
Im lặng.
Sự im lặng ngột ngạt đến khó thở.
Tang Diệc nhíu mày, định nói gì đó, thì điện thoại vang lên, là thư ký của Lý Hoành gọi đến.
Anh cúp máy, định mở miệng, điện thoại lại reo lần nữa.
Tang Diệc bực bội bắt máy, vừa nhấc lên đã mắng: "Gọi cái gì?"
"... Tai nạn xe? Ai bị tai nạn xe?"
"Đệt, còn sống không?"
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi đến ngay đây."
Tang Diệc cúp máy, nhìn Mục Văn Kiêu, ngập ngừng ba giây, rồi nghiêng người lại gần: "Chuyện này, những gì cậu vừa nói, tôi không nghe rõ lắm. Lý tổng bị tai nạn xe, tôi phải đến bệnh viện một chuyến. Thế này đi, chúng ta tạm dừng chủ đề này lại nhé?"
"Cái gì?" Mục Văn Kiêu ngây người một thoáng, tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng đều nghẹn lại nơi cuống họng.
"Tức là tạm giữ cuộc nói chuyện ở đây, đợi tôi xử lý xong chuyện kia, chúng ta nói tiếp." Tang Diệc vội vàng đi đổi giày.
Khi mở cửa ra, anh bỗng dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Có một câu cậu nói đúng mà cũng không đúng. Tôi thực sự không hiểu tình yêu là gì, mọi cảm xúc của tôi đều là do cậu dạy tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tôi có yêu cậu hay không… Chủ yếu là vì chuyện này mẹ nó quá sến súa."
"Nhưng suốt tám năm qua, tôi cũng chưa từng ở bên ai khác, không có đàn ông, cũng không có phụ nữ. Chính tôi cũng thấy khó hiểu..."
Tang Diệc thở dài: "Cậu nói xem, rốt cuộc là vì tôi yêu cậu, hay vì tôi chưa gặp được ai tốt hơn cậu đây?"