Tân Hạo đồng ý nhận giúp đỡ, mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Tang Diệc liền chọn một quán ăn gần đó để dùng bữa, ngay sát cửa hàng mới mua.
Do bệnh tình của Hàng Hàng nên chế độ ăn uống phải kiểm soát rất nghiêm ngặt, những món bọn họ gọi ra, con bé đều không thể ăn được. Phương Phỉ bèn đưa con bé về trước.
Tang Diệc, Mục Văn Kiêu và Tân Hạo ngồi cùng bàn.
Tiểu Kỷ và Chung Ninh ngồi một bàn khác.
Tang Diệc gọi hẳn một két bia.
Bạn cũ gặp lại, không làm vài ly thì không ổn.
Dù đang là giữa trưa, dù Tiểu Mục Tổng lát nữa còn phải về họp, hắn vẫn chẳng nói gì, lặng lẽ ngồi uống cùng hai người.
Tân Hạo có lẽ đã rất lâu không uống một bữa sảng khoái như vậy.
Càng uống, cảm xúc càng dâng trào, cuối cùng gục đầu xuống bàn khóc như trời long đất lở.
Khóc xong, y vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó trở lại, vỗ mạnh vào vai Tang Diệc: “Cảm ơn cậu, Tiểu Thụ.”
“Ừm, tôi nhận lời cảm ơn của anh.” Tang Diệc cười nói.
Cuối cùng, Tân Hạo say đến bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Kỷ lái xe đưa y về.
Tang Diệc ngồi trước cửa cửa hàng mới mua, châm điếu thuốc.
Mục Văn Kiêu đã vào nhà vệ sinh, Chung Ninh thì đứng bên cạnh canh chừng cái tên say khướt này.
Tang Diệc hất cằm về phía Chung Ninh.
Chung Ninh do dự mấy giây rồi đi tới.
Tang Diệc chống hai tay xuống bậc thềm phía sau, hai chân co lên, lưng dựa vào bậc thềm, ngước lên nhìn Chung Ninh: “Thư ký Chung lương tháng bao nhiêu vậy?”
Đầu óc Chung Ninh xoay tít như con quay bị quất roi.
Anh muốn làm gì đây?
Chẳng lẽ do vừa rồi Tiểu Mục Tổng chọc giận anh, giờ anh định trút giận lên mình?
Muốn cắt giảm lương của mình sao?
Chung Ninh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn báo ra con số thật.
Chủ yếu là… cậu ta cũng không dám nói dối!
Đệt!!!
Tang Diệc trợn tròn mắt.
Lương của Chung Ninh còn cao hơn cả mức lương chính thức của anh!?
Cái thế giới quái quỷ gì đây?
Nếu không tính tiền hoa hồng, thì một vị quản lý như anh lại không bằng thư ký sao…?
Nhưng mà nghĩ lại, Chung Ninh tốt nghiệp thạc sĩ, là dân trí thức, còn anh thì mới học hết tiểu học. Không bằng người ta cũng là điều bình thường thôi.
Học vấn đúng là quan trọng thật.
Nghĩ vậy, Tang Diệc thấy dễ chịu hơn hẳn.
Một kẻ mù chữ như anh mà còn lăn lộn đến mức này, cũng tính là có tiền đồ.
Phải gọi là "chiến thần" trong giới thất học!
Tang Diệc nhìn chằm chằm Chung Ninh.
Vấn đề bây giờ là…
“Tôi không thuê nổi cậu.” Tang Diệc u ám nói.
“Hả?” Chung Ninh ngơ ngác.
“Tôi vốn định thuê cậu làm nội ứng của tôi. Nhưng mà… ừm, cũng không phải là không thể thuê.”
“Gì cơ?” Nội ứng? Chung Ninh chớp chớp mắt.
Đặc vụ ? Gián điệp sao?
Oa, nghe ngầu dữ… Khoan đã!
Không được!
Cậu ta là một thư ký trung thành tuyệt đối với Mục Tổng!
Tang Diệc có thể ôm được Mục Văn Kiêu không?
Tang Diệc uống đến mơ mơ màng màng, lại bị ánh nắng ban trưa hong đến mức cả người lười biếng rã rời. Anh kẹp điếu thuốc, nhả một vòng khói rồi chậm rãi nói:
“Tôi định theo đuổi Mục Văn Kiêu, nhưng khó quá, nên muốn thuê cậu làm nội ứng cho tôi.”
Chung Ninh: “!!!”
Cậu ta vừa nghe thấy cái gì thế này?!
Cái này mà còn phải theo đuổi sao?
Thật đấy, anh chỉ cần gọi một tiếng, Tiểu Mục Tổng có khi quỳ xuống ngay ấy chứ… cũng không hẳn, dù sao cái người lạnh lùng này đúng là khó theo đuổi thật.
Tang Diệc búng tàn thuốc, nói tiếp: “Ban đầu tôi định trực tiếp trả lương cho cậu, nhưng mà… mẹ nó, giờ tôi không thuê nổi cậu.”
Anh tính toán lại số tiền trong thẻ, sau khi đưa cho Tân Hạo, trong túi anh lập tức về số không.
Không?
Đệch… Tang Diệc chậc một tiếng, đúng là số trời đã định.
“Thế này đi.” Anh lắc lắc cái đầu đang lơ mơ của mình, “Cậu đợi tôi thành công leo lên giường Mục Tổng, rồi tôi thổi gió bên gối, bảo Tiểu Mục Tổng thưởng thêm cho cậu, được không?”
Ý gì đây?
Giúp anh theo đuổi Tiểu Mục Tổng, rồi sẽ có thưởng?
Đây chẳng phải là tiền từ trên trời rơi xuống à?
Chung Ninh: “… Được thôi, quản lý Tang, tôi sẵn sàng phục vụ anh.” Có cần ký hợp đồng không nhỉ? Lỡ sau này anh quên thì sao?
“Càng nhanh càng tốt.” Tang Diệc đưa tay ra.
Chung Ninh cúi người bắt tay với anh, “Tôi sẽ gửi lịch trình của Tiểu Mục Tổng cho anh ngay bây giờ.”
Không sao, cậu ta chỉ cần nhắc nhẹ trên WeChat, là có bằng chứng ngay.
Tang Diệc chậc lưỡi, nhìn xem, thư ký cao cấp đúng là biết đường đi nước bước.
---
“Anh Diệc——”
Tiểu Kỷ thò đầu ra khỏi chiếc xe đỗ ven đường, hét lên: “Em đưa người về rồi, lên xe đi… Anh say rồi sao? Có cần em xuống cõng anh không?”
Cõng cái con khỉ!
Tang Diệc nghiến răng. Có những người lương thấp không phải không có lý do.
Mục Văn Kiêu bước ra từ một cửa tiệm bên cạnh, Tang Diệc giơ tay về phía hắn: “Kéo tôi một cái.”
Mục Văn Kiêu bước tới, cúi mắt nhìn anh, nhưng không động đậy.
Chung Ninh hận không thể đẩy hắn một cái.
Tang Diệc nheo mắt, ngón tay cong lên ngoắc ngoắc: “Thế này đi, cậu lại đây, tôi nói với cậu một câu.”
Mục Văn Kiêu vẫn không nhúc nhích.
“Không nghe chứ gì?” Tang Diệc thu tay lại, “Được, cả đời này đừng nghe nữa.”
Cuối cùng Mục Văn Kiêu vẫn cúi người xuống.
Tang Diệc vươn tay, đè lên vai hắn, tay còn lại ôm lấy cổ, kéo người về phía mình rồi siết chặt vòng tay.
Mục Văn Kiêu bị ôm bất ngờ, trực tiếp quỳ một gối xuống bậc thềm trước mặt Tang Diệc, một tay chống sang bên để giữ thăng bằng, nếu không thì Tang Diệc đã ngã đập đầu xuống đất rồi.
“Nãy giờ, tôi chỉ muốn…”
Kẻ say chẳng hay biết gì, nắm lấy tay Mục Văn Kiêu vòng ra sau lưng mình, nhẹ giọng thì thầm: “Muốn cậu ôm tôi một cái.”
Mục Văn Kiêu hít sâu một hơi.
Cả thế giới như bị bấm nút tạm dừng, bên tai chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
“Có thể ôm không? Ôm nổi không?” Mục Văn Kiêu khàn giọng hỏi.
“Ôm nổi, cứ ôm đi.”
Hơi thở Tang Diệc vương đầy mùi rượu, phả bên tai hắn.
Mục Văn Kiêu khép hờ mắt, cuối cùng cũng nâng tay, siết chặt người trong lòng.
“Tôi không tin anh.”
“Im miệng đi, cảm ơn.” Tang Diệc búng nhẹ lên môi hắn, “Còn lắm lời nữa, tôi hôn cậu bây giờ.”
Hai người đàn ông quỳ trên bậc thềm, ôm chặt nhau.
Cảnh tượng thực sự có chút… kỳ quái.
Người qua đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn, còn có hai ông chú dừng xe máy lại hóng, thậm chí móc điện thoại ra.
Chung Ninh ho nhẹ hai tiếng, Mục Văn Kiêu rốt cuộc cũng đỡ Tang Diệc đứng dậy.
Tang Diệc lảo đảo hai bước, nắm chặt cánh tay hắn: “Cậu đi với tôi.”
“Đi đâu?”
“Lên xe tôi, tôi đưa cậu đi làm.”
Mục Văn Kiêu không nói gì nữa, theo anh lên xe Tiểu Kỷ.
Chung Ninh lặng lẽ lái xe theo sau.
Tiểu Kỷ dừng xe trước tòa nhà Mục thị.
Tang Diệc hạ cửa sổ xe, nhìn hắn: “Chiều tôi đến đón cậu tan làm nhé, đợi tôi.”
Nói xong, chẳng chờ Mục Văn Kiêu phản ứng, anh lập tức kéo kính cửa lên, bảo Tiểu Kỷ lái xe đi.
---
Buổi chiều, trong phòng họp.
Mục Văn Kiêu thất thần suốt cả buổi.
Khách hàng ngồi đối diện mồ hôi túa ra như tắm.
Đây là đang uy hiếp bọn họ đúng không? Là đang gây áp lực chứ gì?!
Chung Ninh lén lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tang Diệc:
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Hiện tại ba giờ chiều, Tiểu Mục Tổng vừa họp xong, còn nửa tiếng trống trước cuộc họp tiếp theo. Quản lý Tang có thể gọi điện bồi dưỡng tình cảm.]
Cây dâu tằm tinh: [Đã rõ.]
Lúc Mục Văn Kiêu bước ra khỏi phòng họp, điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi từ Tang Diệc.
Hắn bắt máy, giọng Tang Diệc có chút khàn khàn, nghe như vừa ngáp xong: “Buổi chiều tốt lành, Tiểu Mục Tổng.”
Hắn nhíu mày, nhưng nét mặt lại thả lỏng: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện thì không được gọi điện à?” Tang Diệc hỏi lại, “Cậu nói vậy, sau này tôi không gọi nữa.”
Hắn im lặng.
Tang Diệc: “Được thôi, vậy đây coi như lần cuối cùng tôi gọi cho cậu, tôi cúp máy đây.”
“Anh dám.”
Tang Diệc lập tức đổi giọng: “Được rồi, tôi không dám.”
Hắn khẽ cười: “Anh tỉnh rượu chưa?”
Tang Diệc bật cười khe khẽ: “Tôi có uống bao nhiêu đâu.”
Mục Văn Kiêu tựa vào cửa sổ sát đất, thả lỏng người: “Lần trước là ai mới uống rượu đào đã say bất tỉnh nhân sự nhỉ?”
Tang Diệc thở dài: “Tôi đang trông bệnh viện đây, trông người bệnh cực lắm, Tổng giám đốc Lý khó chiều muốn chết.”
“Hay anh nghỉ việc đi.” Hắn lạnh nhạt nói, “Tôi ngứa mắt tên đó lâu rồi.”
“Chuyện đó… cũng không đến mức vậy.” Tang Diệc nhỏ giọng nói, “Đợi tôi qua ba mươi, lương tâm cũng mất rồi thì có thể lật đổ anh ta, làm sếp của anh ta luôn.”
“Tham vọng lớn nhỉ.”
“Tôi còn nhiều tham vọng lớn hơn nữa, cậu có muốn nghe thử không?”
“Cao chạy xa bay?”
“…” Tang Diệc nghẹn lời như nuốt phải một quả trứng, “Cúp máy đây, tối tôi đến đón cậu.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Chung Ninh ôm tập tài liệu bước vào: “Tiểu Mục Tổng, đến giờ họp rồi.”
“Ừ.”
Chung Ninh ra khỏi phòng làm việc, lập tức nhắn tin:
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Cười rồi, tâm trạng khá tốt, anh tiếp tục cố gắng nhé.]
Cây dâu tằm tinh: [Tức chết đi được, nói chuyện với cậu ấy mệt ghê.]
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Đừng nghe Mục Tổng nói gì, hãy nhìn Mục Tổng làm gì. Cố gắng lên.]
Cây dâu tằm tinh: ……
Tang Diệc ném điện thoại qua một bên, vươn vai trên giường bệnh, cười nói: “Ngủ một giấc mà cổ đau hết cả lên.”
Lý Hoành nằm trên giường, liếc mắt nhìn anh chàng này—một kẻ trưa nay uống say rồi mò đến bệnh viện ngủ suốt cả buổi chiều—giọng điệu oán trách: “Mệt chết anh chưa, anh Tang?”
“Cũng tạm.” Tang Diệc nhìn anh ta, “Không bằng anh đâu, anh à, nằm suốt thế này chắc khó chịu lắm nhỉ?”
Lý Hoành hít sâu một hơi: “Cũng ổn, nhất thời chưa chết được đâu, cậu tạm thời chưa lật đổ tôi được.”
“Ồ.”
“Tối cậu đến trông tôi là được, ban ngày không cần.”
“Không được, tối tôi có việc, không trông được, nên mới đến ban ngày đây.” Tang Diệc vừa nói vừa cầm lấy một quả lê, bắt đầu gọt vỏ.
“Đệch.” Lý Hoành không nhịn được chửi thề, “Ban ngày tôi đâu có cần cậu trông? Cậu không có việc gì làm đúng không? Ít việc quá à? Đi làm đi!”
Tang Diệc gọt xong, cắt lê thành ba phần, chia cho hộ lý một miếng, Tiểu Kỷ một miếng, mình một miếng, vừa ăn vừa đứng dậy: “Được rồi, biết rồi, tôi đi làm trâu làm ngựa đây, tạm biệt.”
Lý Hoành tức đến suýt ngất.
Dù sao Tang Diệc cũng mò về công ty đi dạo một vòng.
Dù ông chủ đang bó bột ngồi nhà, công ty vẫn vận hành trơn tru, chỉ là hôm nay có một người cứ loanh quanh mãi không chịu đi.
“Anh Diệc, anh về rồi.”
Là tên hôm trước dính phốt một lúc với hai cô gái.
Tang Diệc liếc hắn ta một cái: “Sao không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Anh Diệc, chuyện này anh có thể giúp tôi nghĩ cách không?” Tên kia đưa một điếu thuốc sang.
“Đang cai.” Tang Diệc khoát tay từ chối, “Cậu muốn thế nào?”
“Tôi…” Tên kia cười nịnh nọt, “Anh Diệc, mấy chuyện thế này tôi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, hơn nữa… cũng không phải không thể, đúng không?”
Tang Diệc dựa vào bàn nhìn hắn ta.
Đúng, chuyện thế này không phải lần đầu cũng chẳng phải lần cuối. Bao nhiêu minh tinh sụp đổ hình tượng vì scandal tình ái, nhưng chỉ cần công ty không bỏ rơi họ, đợi dư luận lắng xuống, truyền thông và marketing vào cuộc, thời gian trôi qua là đâu lại vào đấy. Khi đó fan hâm mộ thậm chí còn nói: “Anh nhà tôi đẹp trai có tài, con gái người ta tự nguyện dâng tới cửa, mấy người ý kiến gì?”
Tang Diệc gật đầu: “Đúng, nhưng không phải bây giờ, chí ít phải đợi một năm rưỡi nữa.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” tên kia nhìn anh: “Chẳng qua tôi chỉ sợ công ty quên mất tôi thôi.”
“Không đâu, công ty không bỏ rơi bất kỳ ai.” Tang Diệc nói.
Những lời này nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng thực chất chỉ là lời nói qua loa. tên kia cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ đành gật đầu: “Tôi biết anh Diệc tốt bụng, trước kia mấy đứa nhóc gây chuyện, anh cũng không bỏ rơi chúng nó.”
“Ừ.” Tang Diệc cười nhạt, “Đúng vậy, tôi tốt bụng lắm. Yên tâm đi, có việc tôi sẽ báo cậu.”
Tên kia nghẹn họng, không nói được gì nữa, từng bước, từng bước rời đi.
Tiểu Kỷ thò đầu vào: “Anh Diệc, anh tính xử lý cậu ta thế nào?”
“Bỏ xó.” Tang Diệc gác chân lên bàn, “Anh Diệc bây giờ chỉ theo đuổi tình yêu thuần khiết, không thèm dính dáng tới mấy kẻ vô liêm sỉ này, không cùng đẳng cấp.”
Tiểu Kỷ: “…”
Anh đúng là biết tấu hài thật đấy.
“Loại người này cứ để cho Lý Tổng xử lý.” Tang Diệc nói tiếp.
“Đúng.” Tiểu Kỷ gật đầu, “Cậu ta với Lý Tổng đúng là hợp cạ, Lý Tổng từng có ba cô bạn gái, ba người đó còn biết rõ về nhau mà vẫn sống hòa thuận.”
Tang Diệc trừng mắt nhìn cậu ta: “Em biết cũng nhiều ghê nhỉ?”
“Ting—”
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Giám đốc Tang, bây giờ là bốn giờ chiều. Nếu anh đang ở bệnh viện, từ đó đến công ty Mục thị mất một tiếng lái xe, vậy nửa tiếng nữa anh phải xuất phát, Tiểu Mục Tổng sẽ tan làm đúng năm rưỡi.]
Siêu cấp nhân viên chăm chỉ: [Nếu anh đang ở công ty, từ đó sang Mục thị mất bốn mươi lăm phút, anh phải xuất phát lúc bốn giờ bốn mươi lăm.]
Siêu cấp nhân viên chăm chỉ: [Tôi đã đăng ký biển số xe của anh vào bãi đậu xe công ty Mục thị, anh có thể vào thẳng, không ai ngăn cản.]
Siêu cấp nhân viên chăm chỉ: [Anh xuất phát từ đâu vậy? Báo tôi biết một tiếng, đến giờ tôi sẽ nhắc anh, nếu muốn muộn một chút tôi cũng có thể giúp anh trì hoãn.]
Siêu cấp nhân viên chăm chỉ: [Đang đợi hồi âm.JPG]]
Tang Diệc nhìn dòng tin nhắn dày đặc trên màn hình, sau đó ngước lên nhìn Tiểu Kỷ.
Tiểu Kỷ cười lộ tám cái răng: “Sao vậy anh Diệc?”
Tang Diệc nhấp một ngụm trà: “Anh chỉ muốn hỏi phòng nhân sự xem có tuyển được nghiên cứu sinh không.”
“Nghiên cứu sinh á?” Tiểu Kỷ cười phá lên, “Anh tìm nghiên cứu sinh làm gì? Làm trợ lý? Hahahaha… Sao anh không làm luôn tiến sĩ đi?”