Năm giờ rưỡi chiều, thư ký Chung xuất hiện đúng giờ trong văn phòng của Mục Văn Kiêu: “Mục Tổng, đến giờ tan làm rồi.”
Mục Văn Kiêu vẫn ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, tay cầm chuột, bất động như thể đang bàn một thương vụ trị giá hàng trăm triệu, toát lên vẻ nghiêm túc đến khó hiểu.
Nghe thư ký Chung nói, hắn chỉ nhìn qua cậu ta một cái.
Cái liếc mắt này mang ý gì, thư ký Chung cũng không đoán nổi, vì lúc này chính cậu ta cũng đang thấp thỏm.
Từ bốn giờ bốn mươi lăm, cậu ta đã không liên lạc được với quản lý Tang.
Tất cả những tin nhắn "Đang chờ phản hồi.jpg" đều như đá chìm đáy biển.
Giây phút này, thư ký Chung cuối cùng cũng thấu hiểu cảm giác của Tiểu Mục Tổng. Cậu ta có một đề xuất, nhưng không biết có nên nói ra không:
Nhiều tiền như vậy rồi, đổi người để yêu không được ư?
Nhất định phải treo cổ trên một cái cây?
Cây đó tốt đến thế sao?
Không thể nhìn ra cánh rừng nguyên sinh rộng lớn vây quanh mình hả?
Mục Văn Kiêu cuối cùng cũng đứng dậy, cầm lấy áo vest vắt trên lưng ghế, vừa mặc vào vừa đi ra khỏi văn phòng.
Thư ký Chung ở phía sau điên cuồng bấm điện thoại.
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [quản lý Tang? Đang ở đâu? Hello?]
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [quản lý Tang, đừng như thế mà.]
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Tôi sợ lắm.jpg]
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Nếu anh không đến đón Tiểu Mục Tổng tan làm, độ tín nhiệm của anh coi như phá sản đấy.]
Đinh—
Thang máy mở ra, Mục Văn Kiêu vừa bước tới cửa thì thấy người đứng bên trong.
Tang Diệc khoác một chiếc áo ngoài, dựa vào vách thang máy, mỉm cười chào hắn: “Tan làm vui vẻ nhé, Tiểu Mục Tổng.”
Đồng thời, điện thoại của thư ký Chung vang lên một tiếng "ting".
Cây dâu tằm tinh: [Cậu thấy bất ngờ không?]
Thư ký Chung: “……”
Anh gọi cái này là bất ngờ á?
Nếu không vì tiền, hôm nay tôi bỏ việc luôn rồi.
“Sao anh ở đây?” Mục Văn Kiêu mặt không cảm xúc.
“Đón cậu tan làm chứ sao.” Tang Diệc giữ cửa thang máy, “Mời Tiểu Mục Tổng vào.”
Mục Văn Kiêu bước vào, nhìn thư ký Chung: “An ninh công ty bây giờ lỏng lẻo đến mức nào rồi? Người ngoài cũng có thể tùy tiện ra vào?”
“Cũng không hẳn là người ngoài.” Tang Diệc lấy từ túi quần ra một tấm thẻ đen, lắc lư trước mặt, “Cậu xem, tôi còn có thể tiêu tiền của Tiểu Mục Tổng, vào công ty thì có gì lạ đâu?”
Mục Văn Kiêu im lặng.
“……”
Thư ký Chung bấm tầng, thang máy bắt đầu đi xuống.
Tang Diệc nghiêng người về phía Mục Văn Kiêu: “Tối nay mời cậu ăn cơm, tôi đã đặt chỗ rồi.”
Mục Văn Kiêu nhìn thẳng phía trước: “Không đi, buổi tối tôi không ra ngoài, sợ bị cướp.”
“Cướp gì?”
“Cướp tiền, cướp sắc.”
Tang Diệc nghiến răng, sau đó im lặng.
Thư ký Chung đối diện cửa thang máy, vẻ mặt hoang mang tột độ. Cậu ta thật sự không ngờ có một ngày lại nghe được những câu đùa ngây thơ, nhạt nhẽo nhưng rất thực tế từ miệng Tiểu Mục Tổng—người luôn chững chạc và nghiêm túc.
Ra khỏi cổng công ty, xe của Tiểu Kỷ đã đậu sẵn.
Tang Diệc mở cửa ghế sau, đẩy người đàn ông không tình nguyện ra ngoài buổi tối vào trong, sau đó cũng ngồi vào theo.
Thư ký Chung đứng ngoài xe, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tiểu Mục Tổng, vậy tôi tan làm đây. Chúc anh có một buổi tối vui vẻ.”
Xe rời đi, chạy qua hai giao lộ rồi thẳng vào bãi đậu xe ngầm của một trung tâm thương mại.
“Tiểu Mục Tổng, đi siêu thị chút nào.” Tang Diệc kéo tay hắn xuống xe.
“Không phải đặt chỗ rồi sao?” Mục Văn Kiêu hỏi.
“Không phải cậu không ra ngoài sao?” Tang Diệc liếc hắn.
Mục Văn Kiêu quay mặt đi, không nhìn anh.
“Đi nào, Tiểu Mục Tổng xinh đẹp giàu có, hôm nay tôi mời cậu ăn mì gia truyền của Tang Diệc.”
Hai người cùng vào thang máy, lên lầu, bước vào siêu thị.
Tang Diệc đẩy một chiếc xe hàng tới, đặt vào tay Mục Văn Kiêu, rồi đi bên cạnh đẩy cùng.
“Tối nay ăn mì, tôi nấu cho cậu.” Tang Diệc nghiêng đầu nhìn hắn, “Chính là món mì bò Tân Hạo hay làm ngày trước.”
“Vậy thì đi tìm Tân Hạo làm đi.”
Tang Diệc bật cười: “Tiểu Mục Tổng, cậu ăn mì tôi nấu nhiều hơn đấy.”
Hồi đó, bữa tối của họ thường là phần nguyên liệu còn lại sau khi Tân Hạo nấu mì ban ngày. Tang Diệc tận dụng chúng để nấu hai bát mì—có khi là mì bò, nếu bò hết thì thành mì rau với trứng gà.
Tân Hạo chưa bao giờ nấu cho họ ăn, tất cả đều do Tang Diệc tự làm.
“Mấy năm nay tôi cũng ít ăn mì lắm.” Tang Diệc vừa đẩy xe đến quầy thực phẩm sạch, vừa nhìn những loại rau đắt đỏ được đóng gói tinh xảo, tiện tay lấy hai hộp bỏ vào xe.
Mục Văn Kiêu liếc nhìn. Ngày xưa, Tiểu Thụ thường chê bai rau trong siêu thị: “Mấy thứ này chỉ cần bỏ vào hộp, dán nhãn thực phẩm hữu cơ là giá đắt gấp mấy lần. Đúng là trò lừa bịp, không hiểu mấy tên ngốc nào lại ăn?”
“Tôi tự mua đồ cũng không mua loại này.” Tang Diệc như đoán được suy nghĩ của hắn, “Nhưng tôi chợt nhớ ra chưa từng nấu mì cho cậu bằng thực phẩm hữu cơ bao giờ. Lần đầu tiên mà, thử xem sao. Nếu không khác gì thì lần sau khỏi mua, giàu có cũng không nên làm kẻ ngốc, đúng không?”
Mục Văn Kiêu im lặng.
Tang Diệc dùng vai huých hắn một cái.
Mục Văn Kiêu thản nhiên nói: “Ngày nào tôi cũng ăn thực phẩm hữu cơ.”
“Đúng rồi, Tiểu Mục Tổng của chúng ta ăn toàn thứ tốt nhất mà.” Tang Diệc bĩu môi, “Tôi đã nói đây là lần đầu tôi nấu cho cậu, được không?”
Mục Văn Kiêu đối diện với đôi mắt trợn tròn của anh, hờ hững "ừ" một tiếng.
Lấy xong rau, hai người đến quầy thịt.
Nhìn Tang Diệc đang chọn thịt bò tươi sống, Mục Văn Kiêu cau mày: “Anh không định tự tay hầm thịt bò tối nay đấy chứ?”
Mắt Tang Diệc sáng lên: “Đúng là tâm linh tương thông, tôi định thế thật! Tôi đã xin Tân Hạo công thức hầm bò rồi.”
Mục Văn Kiêu hơi khựng lại, nhưng không phản đối, thậm chí còn đưa tay giúp anh lấy luôn cả hai miếng thịt bò đang phân vân bỏ vào xe.
“Đi mua thêm ít đồ nữa.” Tang Diệc đẩy xe hàng tiếp tục đi lên phía trước.
Nhà của Mục Văn Kiêu cái gì cũng có, cô giúp việc đã lo liệu chu đáo, chẳng cần mua thêm gì cả. Vì thế, Tang Diệc cuối cùng dừng lại trước một quầy hàng sặc sỡ đủ màu.
Anh còn tiện tay chọn lựa.
“Dù cậu có hẳn một thùng, nhưng tôi nghĩ mấy thứ này vẫn phải tự mua thì mới yên tâm.” Tang Diệc cầm lên một hộp, tự mình xem xét, quay sang hỏi người bên cạnh: “Cậu thấy size này thế nào?”
Mục Văn Kiêu không đáp.
Tang Diệc nhìn hắn: “Size lớn quá à? Đổi sang size nhỏ hơn nhé?”
Mục Văn Kiêu híp mắt, vẫn im lặng.
Tang Diệc cúi đầu nhìn xuống một chút, chậc một tiếng sau đó tiếp tục quay lại kệ hàng: “Nếu cậu không được thì để tôi cũng được, dù sao tôi cũng phải dùng loại siêu to—”
Lời còn chưa dứt, cái miệng lắm lời của anh đã bị Mục Văn Kiêu vòng tay ra sau cổ bịt chặt. Hai cô gái trẻ đi ngang qua, vừa che miệng cười vừa len lén ngoái đầu nhìn lại.
Tang Diệc thuận thế dựa ra sau, môi chạm vào bàn tay hắn, khẽ hỏi: “Chọn hay không chọn?”
Mục Văn Kiêu buông tay ra, quay người bỏ đi...
Đồ ngang bướng.
Tang Diệc bật cười khẽ, quét thẳng hai mươi hộp vào xe đẩy.
Lúc tính tiền, anh thản nhiên rời khỏi quầy thu ngân trước, không thèm ngoảnh đầu lại mà đi luôn. Dù gì thì mua hai mươi hộp thứ này cũng thật sự hơi mất mặt.
Mục Văn Kiêu mặt lạnh như tiền, giữa ánh mắt hóng hớt của thu ngân và những người xếp hàng chờ tính tiền, điềm nhiên móc điện thoại ra quét mã thanh toán.
Người đã bỏ đi lại quay lại, khuôn mặt đỏ bừng, đứng bên cạnh hắn, lặng lẽ cầm lấy túi đồ trong tay hắn, nói nhỏ: “Vừa rồi tôi đi quá mượt, nhưng ngay khi bước ra cửa, tôi đã hối hận. Vậy nên tôi quay lại, biết sai mà sửa, thiện lớn nhất là đây.”
Mục Văn Kiêu hít sâu một hơi, kéo túi hàng về tay mình, thản nhiên nói: “Tôi quen rồi. Trước đây, anh cũng bắt tên mù ngồi vỉa hè bán táo bình an, còn mình thì trốn thật xa. Mù thì mù, nhưng lòng không mù.”
Tang Diệc: “... Tôi sai rồi.”
“Muộn rồi.”
Tang Diệc xin lỗi suốt dọc đường về, đến mức Tiểu Kỷ cũng phát chán. Cuối cùng, họ cũng về đến nhà Mục Văn Kiêu.
Nhìn hai người cùng vào thang máy, Tiểu Kỷ cảm thán, lắc đầu: “Anh Diệc cuối cùng cũng gặp khắc tinh rồi. Chỉ tiếc cho căn hộ của tôi, haizz…”
—
Vừa vào nhà, Tang Diệc đã chạy ngay vào bếp bắt đầu hầm thịt bò.
Do đã nhắn trước với cô giúp việc, nên tối nay cô giúp việc không đến, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Tang Diệc làm theo hướng dẫn chi tiết mà Tân Hạo gửi, từng bước một chuẩn bị.
Mục Văn Kiêu giơ cổ tay xem đồng hồ—giờ là bảy giờ tối, vậy hầm bò đến bao giờ mới xong?
“Cậu đi tắm trước đi.” Tang Diệc đeo chiếc tạp dề đầu bếp vừa mua trong siêu thị, cầm dao thái rau, nói, “Cứ tắm từ từ, tắm bồn đi, tắm xong cũng chưa ăn được đâu.”
Mục Văn Kiêu dựa vào khung cửa bếp, khoanh tay nhìn anh.
Trước đây, hắn cũng hay đứng trước cửa quán mì chờ Tiểu Thụ nấu ăn. Nhưng khi ấy, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe giọng anh lầm bầm chửi. Hoặc là bị bỏng, hoặc là bị dao cắt vào tay, lúc nào nấu ăn cũng như đánh trận.
Dù vậy, hắn vẫn thích nghe anh nói chuyện, vì không thấy được nên chỉ có thể lắng nghe giọng nói ấy.
Gia vị chuẩn bị xong, thịt bò cũng cho vào nồi, Tang Diệc tìm chậu ra nhào bột. Đúng vậy, một bát mì bò ngon đúng điệu thì phải bắt đầu từ bột và nước hầm bò.
“Cậu…” Tang Diệc quay đầu định nói chuyện với Mục Văn Kiêu. Nhưng vừa chạm mắt nhau, người kia đã quay người bỏ đi.
“Này.” Tang Diệc vừa bực vừa buồn cười. “Cứ cứng cổ mãi thế, không sợ vẹo cổ hả?”
Nhào bột xong, thịt bò cũng đã được hầm, Tang Diệc lau tay, đẩy cửa phòng tắm bước vào.
Người đang tắm bên trong giật mình, vội với lấy khăn tắm quấn quanh người, nghiến răng trừng mắt nhìn anh: “Tang Diệc, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu về chuyện ban ngày.”
“Ban ngày chuyện gì?” Mục Văn Kiêu hít sâu, “Tôi còn chưa đủ chiều anh sao? Ra ngoài trước, lát nữa rồi nói.”
“Không, tôi muốn nói ngay bây giờ. Nói xong rồi tôi còn phải đi nấu mì.”
Mục Văn Kiêu im lặng nhìn anh. Mái tóc đen ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống, dù có tức giận đến đâu, cũng chẳng còn mạnh mẽ được bao nhiêu.
“Ban ngày tôi hỏi cậu, năm đó tôi kiếm tiền chữa mắt cho cậu…”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn biết.” Mục Văn Kiêu cắt ngang, lặp lại một lần nữa, “Nếu là chuyện đó, tôi không muốn biết.”
“Nhưng tôi muốn nói.” Tang Diệc cong môi cười, “Có lý do cả đấy. Trên đời này đâu có chuyện gì vô duyên vô cớ? Ngay cả lòng tốt bộc phát cũng phải xuất phát từ sự lương thiện, đúng không? Nhưng tôi chưa bao giờ là một người lương thiện, cùng lắm chỉ là biết ơn mà báo đáp thôi.”
Mục Văn Kiêu dù không muốn nghe, cũng phải nghe.
“Hồi bé, tôi thường xuyên bị bố treo lên đánh.”
“Cái gì?” Mục Văn Kiêu cau mày.
“À, hình như tôi chưa từng kể với cậu về chuyện trước đây của tôi nhỉ?” Tang Diệc cười nhạt, “Bố tôi nghiện rượu, bạo lực gia đình. Ban đầu ông ta đánh mẹ tôi, sau mẹ tôi bỏ đi, ông ta quay sang đánh tôi. Lúc nào cũng treo tôi lên đánh, bà nội tôi lo lắng đến phát khóc nhưng cũng không ngăn được. Vậy nên mỗi lần bị đánh, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai cứu mình. Tôi chỉ nghĩ làm thế nào để chịu đựng ít đau hơn một chút.”
Mục Văn Kiêu nhìn anh chằm chằm, vươn tay ra: “Lại đây.”
Tang Diệc tiến lên hai bước, vừa đi vừa nói: “Hôm đó, tôi bị tên xích vàng trói đến xưởng sửa xe bỏ hoang…”
Anh khựng lại, rồi bất giác nhếch môi.
“Cậu biết không, lúc nhìn thấy cậu xuất hiện, tôi có cảm giác thế nào không?”
“Lúc đó không biết, sau này tôi xem một bộ phim mới biết— Đó chính là cảm giác khi Tử Hà tiên tử nhìn thấy Chí Tôn Bảo cưỡi mây bảy màu đến cứu nàng.”
Tang Diệc bước lên trước, đối diện với Mục Văn Kiêu: “Một tên mù, đi còn không vững, vậy mà còn mơ tưởng đến việc cứu tôi… Ai nhìn thấy chẳng phải nhớ cả đời chứ.”
Mục Văn Kiêu tắm bằng nước lạnh, đến mức nhiệt độ trong phòng tắm còn lạnh hơn bên ngoài mấy phần. Thế nhưng lúc này, hắn lại có cảm giác như sóng nhiệt đang cuộn trào.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, giọng khàn đi: “Nhưng điều đó cũng không ngăn cản anh rời đi, càng không ngăn được anh quên tôi.”
“Câm miệng.” Tang Diệc áp sát hắn, nghiến răng: “Dù tám năm không gặp, tám mươi năm không gặp, tôi vẫn có thể vì cậu mà dâng cả tính mạng.”
Hơi thở giao hòa, lồng ngực Mục Văn Kiêu phập phồng, lớp vỏ bọc cứng rắn hắn cố dựng lên rốt cuộc cũng nứt toác trước từng câu từng chữ của Tang Diệc.
Phải, hắn luôn tự nhắc mình không được mềm lòng trước những viên đạn bọc đường của Tang Diệc. Nhưng ý chí của hắn thực sự quá yếu ớt—chỉ cần người này dịu dàng một chút, hắn đã không kiềm chế được mà muốn dâng hiến chính mình, mặc cho anh nắm giữ.
Mục Văn Kiêu thở dài, chậm rãi giơ tay muốn ôm lấy người trước mặt. Thôi vậy, tạm thời cứ thôi vậy. Dù có cố chấp thế nào, cũng chẳng thể giấu nổi cảm giác xót xa trong lòng—xót xa cho cậu bé nhỏ bé của quá khứ, chỉ thoáng lướt qua vài câu nói của Tang Diệc mà đau đến tận tim hắn.
Nhưng hắn lại ôm hụt—Tang Diệc đột nhiên phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt hắn.
“A nh—”
Tang Diệc ngẩng đầu nhìn hắn, mắt mắt vương sương mờ: “Tổng giám đốc Lý nói tôi phải quỳ một cái, Tân Hạo nói tôi phải quỳ ba cái. Giờ tôi quỳ trước một cái, còn quỳ mấy cái nữa… cậu quyết.”
Mục Văn Kiêu thậm chí còn chưa kịp từ chối, ngọn lửa vừa bị nước lạnh dập tắt lại bùng lên, thiêu đốt cả lý trí. Đầu hắn ong lên một tiếng, hệt như trong phòng bệnh năm đó.
Hắn muốn từ chối, nhưng không làm được. Tám năm trước, tám năm sau, hay thậm chí tám mươi năm sau, Tang Diệc muốn khống chế hắn, cũng chỉ cần nhấc nhẹ một ngón tay.
—
Một giờ sau, Tang Diệc ngồi vắt chân trên ghế sofa, cầm ly Coca lạnh uống từng ngụm. Mục Văn Kiêu ngồi xếp bằng dưới sàn, cẩn thận thoa thuốc cho vết bầm tím trên đầu gối anh.
“Anh…” Mục Văn Kiêu thở dài bất lực, “Không thể suy nghĩ một chút sao?”
“Im miệng đi.” Tang Diệc giơ chân đá nhẹ hắn, “Được hưởng lợi thì miễn bình luận.”
Anh nói, giọng khàn hẳn đi, mỗi khi mở miệng đều bỏng rát. Tang Diệc nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái thứ này… đến tuổi trưởng thành rồi, vẫn còn phát triển được hả?”
Mục Văn Kiêu: “…”
Tang Diệc tựa đầu vào sofa, thở dài: “Tôi nhớ là trước đây, nó đâu có… khụ khụ… lớn vậy…”
“Câm miệng.” Mục Văn Kiêu đứng bật dậy, vành tai đỏ bừng, lách mình vào bếp.
—
Thịt bò đã hầm sôi lục bục, Mục Văn Kiêu xắn tay áo rửa tay, bắt đầu làm mì.
Hắn không biết Tân Hạo làm mì thế nào, nhào nặn một hồi, cuối cùng quyết định kéo mì bằng tay. Cô giúp việc từng làm món này, hắn đã thấy qua.
Đến mười giờ tối, hai người bụng đói cồn cào cuối cùng cũng được ăn bữa tối.
Mì kéo sợi sau khi chần nước lạnh trở nên dai ngon, ăn kèm rau xanh, trứng và thịt bò hầm. Tang Diệc ăn sạch một bát lớn, rồi thở dài thỏa mãn: “Ngon thật, đúng là mì nhà làm của Tang Diệc, tuyệt vời.”
Mục Văn Kiêu không dùng máy rửa bát, lặng lẽ rửa sạch bát đũa, từng cái từng cái đặt lên giá.
Đứng trong bếp sững người một lúc, hắn mới bước ra ngoài. Nhưng vừa ra đến phòng khách, hắn thấy đèn đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ màn hình TV. Tang Diệc ngồi trên sofa, vắt chân đổi kênh liên tục.
Mục Văn Kiêu đi đến, ngồi bệt xuống tấm thảm, lưng dựa vào ghế sofa. Tang Diệc thấy vậy bèn gác thẳng chân lên vai hắn.
Anh cố tình trêu chọc, đã chuẩn bị tinh thần bị ném ra, nhưng không ngờ Mục Văn Kiêu chỉ lướt tay nhẹ qua đầu gối anh, hỏi: “Lần trước… chân anh cũng bầm à?”
Tang Diệc sững người, mất một lúc mới nhận ra hắn đang nói đến chuyện gì.
Hơi lúng túng, anh ho khẽ rồi đáp: “Bầm chứ, hôm sau đi còn tập tễnh…”
Vừa nói vừa bật cười, đầu gối lướt qua vành tai Mục Văn Kiêu: “Hôm đó tôi còn nghĩ đến câu chuyện ‘người mù cõng kẻ què, kẻ què chỉ đường cho người mù’, haha…”
Tang Diệc còn chưa cười xong, đã bị Mục Văn Kiêu gạt chân ra, túm lấy cổ tay kéo anh đổ về phía trước.
Bị bắt đứng dậy, theo phản xạ, Tang Diệc vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Tắt TV, đi ngủ.”
“Được thôi.”
Tang Diệc tắt TV, tiện tay quăng điều khiển lên sofa.
Mục Văn Kiêu cõng anh vào phòng tắm, đặt anh xuống, bóp kem đánh răng đưa cho anh.
Tang Diệc nhìn hắn hết lần này đến lần khác, vừa đánh răng vừa lẩm bẩm: “Cậu đừng đột nhiên đối tốt với tôi, tôi sợ lắm. Tôi sợ cậu sẽ bỗng dưng nghĩ thông suốt, nhận ra tôi không đáng để cậu đối xử như thế, rồi làm như tôi từng làm, cho tôi một lời tạm biệt cuối cùng… Nghĩ đến đây, tôi thà bị cậu hận còn hơn. Vì có hận mới có…”
“Đây là đối tốt với anh rồi sao?” Mục Văn Kiêu cũng đánh răng, sau khi súc miệng xong mới đáp, “Vậy anh thực sự chưa từng thấy ai đối tốt với người khác rồi. Thực sự tốt với ai, không phải như vậy.”
“Thế thì như thế nào?” Tang Diệc đặt bàn chải vào cốc, lau miệng, dựa vào tường nhìn hắn.
Mục Văn Kiêu xoay người đối mặt với anh: “Ví dụ như nghe theo mọi thứ của người đó, tôn trọng tất cả của người đó, thích gì cho nấy, muốn làm gì để mặc làm.”
Tang Diệc chớp mắt: “… Ừm…”
Không đợi anh nghĩ xong, Mục Văn Kiêu đã tiến lên một bước, ép anh sát vào tường, trán chạm trán: “Nhưng với anh thì khác. Tôi sẽ không tôn trọng anh, cũng không nghe lời anh. Anh không muốn tôi làm gì, tôi lại cứ muốn làm, ví dụ như—ngay bây giờ.”
Nói rồi, Mục Văn Kiêu cúi xuống, mạnh mẽ hôn anh.
Tang Diệc bị ép ngửa đầu, nhưng chỉ vài giây sau, anh liền rên rỉ: “Đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra.”
Sau đó, Tang Diệc lại dùng sức ôm chặt lấy cổ Mục Văn Kiêu, cả người treo trên người hắn.