Lịch trình của Lộ Vũ Tranh khá dày đặc. Ngoài việc tham gia sự kiện, cô còn phải quay ngoại cảnh. Ngược lại, Tang Diệc không có quá nhiều việc, chỉ cần giám sát toàn bộ quá trình là được.
Trên con phố xa lạ của đất nước này, Lucas cầm một cốc cà phê, dựa lưng vào tường: "anh Diệc, trước đây em luôn nghĩ anh là trai thẳng chính hiệu, còn tính tìm cách bẻ cong anh. Ai ngờ anh vốn dĩ đã cong sẵn rồi. Biết thế trước đây em đã chuốc thuốc rồi ăn sạch anh luôn cho rồi." Lucas càng nói càng thấy tiếc nuối. Bây giờ thì hay rồi, chỉ có thể thèm thuồng mà không dám bén mảng đến gần nữa.
Tang Diệc bất lực: "Còn dám nói mạnh bạo thế hả? Cẩn thận tôi đánh gãy chân cậu bây giờ."
"..." Lucas liếc anh một cái: "Anh với Tiểu Mục tổng rốt cuộc là thế nào? Anh thực sự theo đuổi người ta? Vì tiền? Đừng có bảo với em là vì tình yêu đấy."
Tang Diệc lười đôi co với cậu ta, liền đổi chủ đề: "Cậu yêu đương nhiều như thế, có biết làm sao để khiến một người có cảm giác an toàn không?"
"Cảm giác an toàn?" Lucas khịt mũi, tỏ vẻ khinh bỉ: "Lên giường."
"Lên con mẹ cậu." Tang Diệc lập tức quay đầu bỏ đi, tránh xa Lucas một chút cho đỡ rước bực!
---
Buổi tối kết thúc công việc, Lucas đã nhanh chóng gạ gẫm được một anh chàng ngoại quốc, cả hai bá vai nhau đi vào khách sạn. Tang Diệc nhìn mà trợn tròn mắt.
Đệt, đúng là có những kiểu người không phục không được.
Anh chụp một bức ảnh bóng lưng của bọn họ rồi gửi cho Mục Văn Kiêu.
Cây dâu tằm tinh: [Anh đây, một người đàn ông, giữ thân như ngọc.]
Mục Văn Kiêu lập tức gọi video đến. Tang Diệc bắt máy nhưng không nói gì, đổi sang camera sau, đi một vòng trong phòng khách sạn, sau đó mới đổi lại camera trước: "Thấy chưa? Không giấu ai đâu nhé."
"Cậu ta đã nói về em thế nào?"
Mục Văn Kiêu dựa vào ghế sô pha, mái tóc vẫn còn ướt sau khi tắm xong, trông có vẻ lười biếng hơn ban ngày.
Tang Diệc nhìn chằm chằm vào màn hình: "Hôm trước anh gửi tin nhắn cho em, em thấy chưa?"
"Ừ."
"Vậy em không có gì muốn nói với anh à?"
"Nói gì?" Mục Văn Kiêu ngước mắt lên, giọng điệu bình thản: "Nói rằng em đã tìm anh suốt 8 năm sao?"
Tang Diệc: "..." Đệch, bị đánh gục rồi.
Anh ngã lưng xuống giường, giơ cao điện thoại. Bình thường dù đối diện nói chuyện cũng không chắc đã chăm chú nhìn nhau, nhưng gọi video lại khác. Nó khiến cả hai phải nhìn nhau trong một khoảng thời gian nhất định.
Tang Diệc cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, chợt nhận ra hình như trước nay mình chưa từng quan sát hắn rõ ràng như vậy.
"Em có nhớ anh không, Tiểu Mục tổng?"
Mục Văn Kiêu im lặng một lúc, sau đó thẳng thắn đáp: "Nhớ."
Chẳng có gì cần che giấu cả. Dù sao hắn cũng đã tìm người này suốt tám năm.
Tang Diệc khẽ cười thành tiếng.
Đêm đó, anh ngủ rất ngon. Trong mơ, anh như quay lại tiệm mì năm xưa, cùng Lục Văn ngồi trên bậc thềm dưới ánh hoàng hôn, bàn xem buổi tối nên ăn mì bò hay mì trứng rau cải.
---
Tang Diệc bận rộn suốt bảy, tám ngày, nhưng mọi thứ diễn ra thuận lợi. Chỉ còn một ngày nữa là có thể về nước.
Trước khi đi, anh bảo với Mục Văn Kiêu rằng sẽ mất nửa tháng, nhưng mới chưa đến mười ngày đã xong. Tuy nhiên, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao trên điện thoại anh vẫn có "phần mềm định vị", muốn tạo bất ngờ cũng không dễ.
Nhưng sáng hôm sau, ngay khi tỉnh dậy, anh lại nhận được một bất ngờ ngoài dự tính.
---
Trên bàn ăn, Lộ Vũ Tranh nhìn gương mặt âm u của Tang Diệc, lí nhí hỏi: "anh Diệc, đây là sao thế?"
Mấy hôm trước, anh còn lo lắng mình và Tiểu Mục tổng hôn nhau ở sân bay sẽ lên hot search. Cuối cùng, anh thì không lên, nhưng lại có kẻ khác thay anh lên rồi.
【Ngôi sao hàng đầu Đường Như sắp đính hôn với tổng giám đốc trẻ của Tập đoàn Mục thị – Mục Văn Kiêu】
Bức ảnh là cảnh Mục Văn Kiêu cầm ô đi bên cạnh Đường Như. Không phải ảnh chụp gần đây, mà là vào mùa đông, bởi trên trời đang rơi tuyết. Cảnh tượng lãng mạn như phim thần tượng.
Tang Diệc nhìn chằm chằm vào bức ảnh suốt năm phút.
Đường Như, nữ, 27 tuổi, minh tinh nổi tiếng, nhan sắc xinh đẹp, tài sản dồi dào, có tài năng, có gia thế.
Lộ Vũ Tranh mở hot search xem, sắc mặt thay đổi: "anh Diệc, không ổn rồi. Phóng viên đã gọi điện cho quản lý của Đường Như. Bên đó trả lời rằng 'nếu có tin vui sẽ thông báo với truyền thông'… Không phải là 'không rõ' hay 'không tiện trả lời', mà là một cách gián tiếp thừa nhận rồi còn gì!"
Làm trong giới này, ai cũng hiểu kiểu nói chuyện như thế có ý gì.
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tang Diệc. Anh nheo mắt: "Em thấy hai người họ có xứng đôi không?"
Lộ Vũ Tranh chậc một tiếng. Xứng đôi? Bỏ chữ 'không' đi thì đúng hơn.
Trai tài gái sắc, không chỉ xứng đôi mà còn là "cặp đôi hoàn hảo".
"Ơ? Hot search bị gỡ rồi?" Lộ Vũ Tranh chớp mắt, vừa nhìn lại đã thấy tin tức biến mất.
Tang Diệc cười lạnh: "Định cảnh cáo tôi sao? Trước hết lo mà quản bản thân đi nhé."
Hot search chỉ tồn tại chưa đến một tiếng đồng hồ. Anh coi như chưa từng thấy gì, tiếp tục cùng Lộ Vũ Tranh đi xem show diễn.
Thế nhưng, trùng hợp thay, khi vào khán phòng, họ bắt gặp Đường Như.
Cô ta cũng đến dự Tuần lễ Thời trang.
Dù hot search bị gỡ, nhưng chủ đề này vẫn rất hot. Phóng viên trong nước chớp lấy cơ hội, lập tức vây quanh Đường Như để phỏng vấn.
"Xin hỏi tin tức về hôn sự của cô có phải sự thật không?"
"Cô và Tiểu Mục tổng của Tập đoàn Mục thị đang hẹn hò sao?"
"Hai người đã yêu nhau bao lâu rồi? Khi nào định kết hôn?"
"Cô có thể phản hồi không?"
Đường Như mỉm cười, câu trả lời vẫn y hệt quản lý của cô: "Nếu có tin vui, tôi sẽ báo cho mọi người."
Lucas huých vai Tang Diệc, hạ giọng nói: "Cô ta không phủ nhận đấy. Anh không gọi điện hỏi thử sao?"
"Hỏi cái gì?" Tang Diệc thản nhiên đáp.
Lucas nhìn anh: "Vậy là anh không 'yêu đương thuần khiết' với Tiểu Mục tổng nữa? Chỉ đùa chơi thôi?"
Tang Diệc hừ lạnh một tiếng từ sâu trong cổ họng.
Lucas ho nhẹ: "Hay là gọi điện xác nhận thử đi? Nếu hai người chia tay rồi thì em…"
"Im miệng."
Lucas: "..." Đúng là thần kinh.
Mấy kẻ tôn thờ tình yêu thuần khiết toàn đầu óc có vấn đề.
---
Sau buổi trình diễn, Tang Diệc cùng Lộ Vũ Tranh ra ngoài thì bị một người mặc vest đen chặn lại.
"Xin hỏi, anh là quản lý Tang phải không? Cô Đường muốn gặp anh."
"Cô Đường?"
Lộ Vũ Tranh đứng chắn trước mặt Tang Diệc, không vui nói: "Có gì để nói chứ? Hai người quen nhau sao?"
Người kia mỉm cười: "cô Đường nói rằng đã nghe danh quản lý Tang từ lâu."
Tang Diệc vỗ vai Lộ Vũ Tranh: "Mọi người cứ lên xe trước, chờ tôi một chút."
Lộ Vũ Tranh cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở: "anh Diệc, Đường Như không phải người đơn giản đâu, anh bớt nóng tính lại, có thể nhịn thì nhịn."
"Biết rồi."
Tang Diệc theo người kia lên xe, chạy qua mấy con phố rồi lại đổi sang chiếc xe bảo mẫu của Đường Như.
Anh vốn rất quen thuộc với Đường Như. Dù sao hiện tại cô ta cũng đang lên như diều gặp gió, ngay cả ngày sinh, cung hoàng đạo và nhóm máu của cô ta, anh cũng nắm rõ. Nhưng trước giờ chưa từng nghe nói cô ta có quan hệ gì với Mục Văn Kiêu.
"Chào cô." Anh chào hỏi cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện.
Đường Như mỉm cười: "Chào anh, Tiểu Thụ."
Tang Diệc sững người. Cô ta biết cả biệt danh "Tiểu Thụ"?
Xem ra, mình đã sơ suất rồi.
"Tôi đã nghe Văn Kiêu nhắc đến anh. Biết nhiều chuyện về anh lắm. Xét cho cùng, chúng ta cũng xem như 'người quen chưa từng gặp mặt' nhỉ?"
Cô ta mỉm cười, vươn tay ra: "Mời ngồi."
Tang Diệc ngồi xuống đối diện, nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Vậy hắn nói về tôi thế nào?"
Đường Như suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Cũng kể khá nhiều đấy, ví dụ như anh giúp cậu ấy chữa mắt, mối tình đầu ngây ngô của hai người hồi trẻ, sau đó là anh rời đi..."
Cô ta thở dài một tiếng: "Nhưng mà tôi không thích nghe lắm, dù sao thì người yêu hiện tại cũng chẳng ai thích nghe chuyện về tình cũ cả."
"Người yêu hiện tại?" Tang Diệc nhướn mày.
Đường Như khẽ vuốt vành tách cà phê trong tay, chậm rãi nói: "Nói là người yêu hiện tại cũng không hẳn. Mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy... phải nói thế nào nhỉ? Bố tôi và mẹ cậu ấy vốn rất ăn ý với nhau, chúng tôi là những người phù hợp nhất để ở bên nhau."
"Hôn nhân thương mại?"
Đường Như mỉm cười gật đầu: "Nói như vậy thì khá chính xác. Nhưng tình cảm chắc chắn cũng có, dù gì cũng đã quen biết nhiều năm. Nếu hôn nhân thương mại mà lại có nền tảng tình cảm nhất định, thì đây có thể coi là một cuộc hôn nhân vô cùng vững chắc, đúng không?"
Tang Diệc nhìn cô ta.
Cô gái này nói chuyện kín kẽ, giọng điệu mềm mại nhưng lại mang theo sự mạnh mẽ không thể phản bác.
Anh gật đầu: "Đúng vậy."
Đường Như có chút bất ngờ, khẽ nhướng mày: "Sau khi cậu ấy tìm được anh, tôi cũng đã tìm hiểu về anh. Nghe nói trong giới, năng lực của quản lý Tang rất nổi bật. Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh tiếng không hề sai."
"Cô quá khen rồi."
Đường Như lại mỉm cười, những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, ánh mắt mang theo sự dò xét: "Chúng tôi đã nhiều lần nhắc đến anh trong các cuộc trò chuyện. Những năm qua, Văn Kiêu vẫn luôn tìm anh, nhưng tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là một loại chấp niệm thôi. Vì vậy, tôi chưa từng ngăn cản cậu ấy, thậm chí còn hy vọng cậu ấy có thể toại nguyện. Dù sao thì..."
Cô ngừng lại một chút.
Tang Diệc tiếp lời, giọng nói đầy vẻ nhàn nhạt: "Có được rồi mới nhận ra cũng chỉ có vậy, đúng không?"
Đường Như khẽ cong môi, không phủ nhận.
Cô ta nhấc tách cà phê lên, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói tiếp: "Tóm lại, tôi thực sự rất thương cho quá khứ của cậu ấy, vì vậy tôi có thể bao dung. Nhưng tôi không mong những chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tương lai của tôi, phá vỡ quan hệ hợp tác giữa hai gia đình chúng tôi, hoặc cản trở tiền đồ của cậu ấy. Quản lý Tang có thể hiểu ý tôi chứ?"
Tang Diệc gật đầu, thản nhiên nói: "Được, tôi hiểu rồi."
Thái độ của anh quá mức bình thản.
Ngoại trừ lúc đầu khi cô ta gọi anh là "Tiểu Thụ" khiến sắc mặt anh hơi khó coi, suốt cả cuộc trò chuyện về sau, trên gương mặt anh chẳng để lộ chút cảm xúc nào. Điều này khiến Đường Như có chút khó nắm bắt.
Cô thoáng do dự: "Hiểu rồi nghĩa là sao?"
Tang Diệc cười nhạt: "Là cảm ơn cô đã báo tin cho tôi."
Anh đứng dậy, cài lại cúc áo vest, mỉm cười nói: "Rất vui được gặp cô, tôi xin phép đi trước."
Quay người bước đi, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
"Tiểu Thụ" là cái tên mà ai cũng có thể gọi sao?
---
Tám giờ tối.
Mục Văn Kiêu gọi điện thoại cho mẹ, trò chuyện nửa tiếng rồi cúp máy. Sau đó, hắn gọi video cho Tang Diệc.
Bên kia không bắt máy mà gửi lại một tin nhắn: [Đang bận, đừng chờ.]
Giọng điệu bình thường, nội dung cũng bình thường. Những ngày gần đây, nếu bận rộn, Tang Diệc vẫn thường gửi tin như vậy.
Có lẽ anh chưa nhìn thấy tin đồn vớ vẩn kia.
Mục Văn Kiêu mở phần mềm theo dõi vị trí, xác nhận Tang Diệc đã lên giường đi ngủ lúc mười giờ.
Hắn ngủ không yên giấc, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nửa đêm tỉnh dậy hai lần, gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng nghe thấy tiếng cửa mở khẽ vang lên, Mục Văn Kiêu kéo chăn lên cao hơn, có lẽ là cô giúp việc đến chuẩn bị bữa sáng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Mục Văn Kiêu nhíu mày, dì giúp việc sẽ không tùy tiện vào phòng hắn…
Còn chưa kịp tỉnh táo, một bóng người bất ngờ đè lên hắn.
Một giọng nói dữ dằn vang lên bên tai: "Mục Văn Kiêu, em và Đường Như là thế nào?"
"Tốt nhất là cho anh một lời giải thích rõ ràng."
"Nếu không, đừng trách anh không khách sáo."
"Em còn muốn cưới phụ nữ? Anh chơi em trước, xem em còn cưới nổi không."