Mục Văn Kiêu giật mình tỉnh táo, nhưng cơ thể lại bị đè chặt, đến cả cổ áo ngủ cũng bị người ta túm lên.
"Mục Văn Kiêu, em còn ngủ được sao? Vui lắm đúng không?"
Hắn nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong thoáng chốc còn tưởng mình đang mơ, đưa tay định chạm vào mặt anh. Nhưng chưa kịp động, cả người đã bị lay mạnh đến mức choáng váng.
"Em coi anh là cái gì hả?" Tang Diệc nghiến răng, lắc mạnh hắn. "Một chấp niệm vì không có được?"
Máy bay bay suốt hơn mười tiếng đồng hồ, trên đường về Tang Diệc không hề chợp mắt, nhưng cứ như đã uống liền mười ly cà phê, vừa tức vừa giận đến mức không hề thấy mệt.
Mục Văn Kiêu cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy anh thì có chút vui mừng: "Anh—"
"Anh cái gì mà anh!" Tang Diệc hung hăng nhìn chằm chằm hắn. "Em và Đường Như sắp đính hôn?!!"
"Anh thấy tin trên hot search rồi?"
"Ồ, em cũng biết mình lên hot search cơ đấy. Người đại diện bên đó còn trả lời phỏng vấn, nói sẽ có tin vui thông báo với truyền thông kìa." Tang Diệc cười lạnh. "Anh ngày nào cũng đưa đón Tổng giám đốc Mục đi làm về, thế mà ngay cả chuyện em có vị hôn thê cũng không biết. Đúng là không đủ tư cách thật!"
"Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?" Mục Văn Kiêu nhíu mày, vươn tay ôm lấy eo anh, chống giường định ngồi dậy.
Tang Diệc lập tức hất tay hắn ra, đè xu.ống giường, trừng mắt nhìn hắn: "Một tên gay như em không biết giữ ý một chút sao? Không biết tránh xa phụ nữ ra hả?"
Mục Văn Kiêu nằm đó, nhìn người đàn ông đang nổi điên, nghe một hồi mà vẫn thấy mơ hồ, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được là do tin đồn hôm qua.
"Tin hot search em đã bảo người ta gỡ xuống rồi." Hắn hơi nheo mắt, nhìn khuôn mặt tức giận đến mức đỏ bừng của Tang Diệc, cảm thấy có gì đó không đúng. "Chỉ vì chút chuyện đó mà anh nổi điên thế này?"
"Chút chuyện đó?" Tang Diệc cười lạnh. "Tổng giám đốc Mục nói chuyện nghe thản nhiên quá nhỉ? Có phải định sau khi kết hôn thì bao nuôi anh ở ngoài làm tiểu tam không?"
"Im miệng." Mục Văn Kiêu khó chịu, giọng trầm xuống. "Anh đang nói nhảm gì thế?"
"Anh nói nhảm?" Tang Diệc tức giận, khuỷu tay huých mạnh vào lồng ngực hắn.
Mục Văn Kiêu khẽ rên một tiếng: "Anh—"
Tang Diệc cúi người, trán kề trán hắn, từng chữ từng câu đều nghiến ra từ kẽ răng:
"Tại sao Đường Như lại gọi anh là 'Tiểu Thụ'? Em đã nói với cô ta những gì? Có phải đem quá khứ bi thảm của em ra để cầu xin sự thương hại không? Có phải kể cho cô ta nghe rằng 'Tiểu Thụ' năm đó đã vứt bỏ em mà cao chạy xa bay không?"
Mục Văn Kiêu cuối cùng cũng nắm bắt được trọng điểm trong lời của Tang Diệc: "Anh đã gặp Đường Như?"
Phải rồi, Đường Như cũng tham dự tuần lễ thời trang đó.
"Mục Văn Kiêu." Tang Diệc bóp lấy cằm hắn, hung hăng cắn mạnh xuống, "Lúc em nói chuyện với cô ta, có kể luôn về những chuyện bẩn thỉu mà em và 'Tiểu Thụ' đã làm trên cùng một chiếc giường không?"
Mục Văn Kiêu khẽ rên một tiếng, môi bị cắn rách, hắn có thể nếm được vị máu tanh.
Hắn thở dài, sau đó bất ngờ dùng sức đẩy Tang Diệc xuống giường, mạnh mẽ xoay người một cái, trực tiếp đặt Tang Diệc dưới thân. Đôi mắt hắn trầm xuống, nhìn thẳng vào người bên dưới, lặp lại câu hỏi: "Đường Như đã nói gì với anh?"
Tang Diệc không hiểu sao hốc mắt nóng lên, định giơ chân đạp hắn, nhưng Mục Văn Kiêu đã đoán trước được, nhanh chóng co chân giữ chặt Tang Diệc lại, hai tay cũng bị hắn nắm chặt khóa bên hông.
Động tác rất mạnh mẽ, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng đến kỳ lạ: "Anh có thể bình tĩnh một chút không?"
"Bình tĩnh cái đầu em!" Tang Diệc thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn, "Lúc nãy anh đã nhịn với Đường Như rồi, đến lượt em thì anh không muốn nhịn nữa! Phì!"
Nhìn bộ dạng tức giận của Tang Diệc, Mục Văn Kiêu bất giác bật cười: "Cô ta đã nói gì khiến anh tức giận đến vậy? Làm anh phải vội vã quay về tìm em để gây chuyện?"
"Liên quan quái gì đến em chứ!" Tang Diệc hất mặt, vùng vẫy lần nữa, "Mau thả anh ra!"
Mục Văn Kiêu không đôi co, lập tức buông tay, đứng dậy, khoanh tay dựa vào tường, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ: "Vậy là, Đường Như đã nói gì đó, khiến anh không tin em, đúng không?"
Tang Diệc nằm trên giường, thở d.ốc.
Thực ra, anh không phải là không tin hắn. Anh chỉ cảm thấy bực bội.
Từ lúc nghe Đường Như gọi hắn là "Tiểu Thụ", anh đã kìm nén cơn tức trong lòng.
Cơn tức đó cứ nghẹn lại, không thể nuốt xuống, cũng không thể phát ra.
Tang Diệc ngồi bật dậy, cầm gối ném thẳng vào mặt Mục Văn Kiêu: "Ảnh trên hot search đẹp quá nhỉ, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh xắn, ai nhìn vào cũng bảo là xứng đôi!"
Mục Văn Kiêu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì tức giận của Tang Diệc, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên cánh tay, đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan: "Anh còn nhớ lúc em tiễn anh lên máy bay, em đã nói gì không?"
"Nhớ cái đầu em!" Tang Diệc chẳng buồn nhìn hắn. Sau khi trút giận xong, anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc.
Hay là... ngủ dậy rồi anh sẽ làm ầm lên tiếp?
Mục Văn Kiêu bất ngờ đứng thẳng, tiến về phía giường, quỳ một gối xuống, cúi người ghé sát bên tai Tang Diệc, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: "Em đã nói, đợi anh quay lại, đám đồ chơi lòe loẹt kia của anh cuối cùng cũng sẽ có đất dụng võ. Bây giờ anh đã tự dâng mình đến tận cửa rồi, đừng trách em vô tình."
"Cái gì chứ??" Tang Diệc tức đến mức đầu óc choáng váng, nhất thời chưa kịp phản ứng. Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ thông, Mục Văn Kiêu đã áp sát lại, bắt đầu cởi áo anh.
“Em điên rồi?” Tang Diệc bắt đầu vùng vẫy dữ dội, đặc biệt khi cảm nhận được sự hưng phấn của Mục Văn Kiêu, anh càng thêm bàng hoàng. “Em có bị bệnh hay không? Anh đang tức giận đấy, em… em… trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả?”
"Nhớ anh." Mục Văn Kiêu cúi mắt nhìn anh, chậm rãi nói: "Nhìn anh nổi giận, nhìn anh vùng vằng, lại đặc biệt muốn…"
Hắn nheo mắt, ghé sát tai anh, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: "Muốn làm anh."
"Lục..." Tang Diệc còn chưa kịp thốt lên đã bị Mục Văn Kiêu túm lấy cánh tay, lật người úp xuống giường, mặt vùi vào gối.
Mục Văn Kiêu giật lấy cà vạt trên cổ anh, trói chặt hai tay ra sau lưng, đè anh xuống, đưa tay tháo thắt lưng…
Quần bị kéo xuống không chút do dự, lúc này Tang Diệc mới nhận ra hắn thực sự nghiêm túc. Anh lập tức cầu xin: "Lục Văn, anh sai rồi, anh sai rồi… Chúng ta nói chuyện được không…"
"Không nói, không muốn nói. Anh có gì muốn nói thì đi mà nói với Đường Như."
"Đ* m* nhà em!" Tang Diệc chửi ầm lên, "Em nhắc đến Đường Như khi đang ở trên giường với anh hả?!"
"Anh không đ* được bố em, bây giờ là em đ* anh." Mục Văn Kiêu bình tĩnh nói, đưa tay lấy thứ đồ sặc sỡ mà Tang Diệc tự tay đặt trên tủ đầu giường.
"A— Anh sai rồi— Tiểu Mục tổng, Tiểu Mục tổng..."
"..."
"Em ... nhẹ một chút...!"
...
Sáng bảy giờ, Tang Diệc, người vừa bị lật qua lật lại hành hạ suốt hai tiếng, giờ nằm sấp trong bồn tắm như một con cá chết.
Mục Văn Kiêu ngồi bên cạnh giúp anh lau rửa, còn Tang Diệc thì đến cả sức chửi cũng không còn.
"Đói không? Muốn ăn gì, em làm cho anh." Mục Văn Kiêu mặc sơ mi quần tây, gọn gàng chỉn chu, tinh thần sảng khoái, nhìn như người đàng hoàng lắm.
Tang Diệc cố gắng rặn ra một chữ "Cút", nhưng giọng còn méo cả đi.
Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý để bị làm, nhưng không phải kiểu này! Chẳng phải anh giận dữ cả quãng đường dài, còn ngồi mười mấy tiếng máy bay bay tới đây chỉ để tự dâng mình lên giường Mục Văn Kiêu sao? Nghĩ lại càng thấy tức!
Nhưng giờ anh chẳng còn sức mà tức nữa.
Anh cảm giác mình sắp chết rồi.
Cái tên cầm thú Mục Văn Kiêu này, anh càng kêu xin lớn thì hắn càng hưng phấn... Mẹ nó chứ!
Mục Văn Kiêu cúi người, xoa đầu anh: "Có cần em giải thích chuyện Đường Như không?"
"Cút."
Mục Văn Kiêu bật cười, đưa tay muốn bế anh ra khỏi bồn nhưng bị Tang Diệc đạp thẳng một cú.
Anh loạng choạng đứng dậy khỏi bồn tắm, lấy khăn quấn người, chân run rẩy lảo đảo bước ra ngoài.
Vừa đến giường, anh lập tức đổ gục xuống, ngủ mê mệt.
Lần này đúng là hành anh thừa sống thiếu chết.
Giấc ngủ này chẳng có lấy một giấc mơ, đến khi tỉnh dậy, cả người đau nhức như vừa bị đánh tơi bời trên sàn đấu quyền anh.
Anh lết xuống giường, cổ tay đau… bị cà vạt siết đến bầm tím.
Eo đau, đầu gối đau… quỳ đến mức… mẹ kiếp.
Hoàng hôn đổ dài qua khung cửa, ánh sáng ấm áp tràn vào phòng.
Tang Diệc vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Mục Văn Kiêu đang ngồi trên ghế sofa, ôm chiếc iPad xử lý công việc.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên: “Anh tỉnh rồi?” Nói rồi, hắn đặt iPad xuống, đứng dậy bước tới, đưa tay chạm vào trán anh kiểm tra: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tang Diệc nhìn hắn chằm chằm, hiếm khi thấy Mục Văn Kiêu có chút chột dạ. Hắn ho nhẹ, tay nắm hờ thành quyền che miệng: “Xin lỗi.”
“Em có xu hướng biế.n th.ái gì đó hả?” Tang Diệc mở miệng liền cảm thấy giọng mình khàn đặc, hậu quả của việc kê.u rê.n quá nhiều.
Mục Văn Kiêu im lặng mấy giây: “Có thể lắm. Nhưng em hứa lần sau sẽ cố gắng kiềm chế.”
“Cút.” Tang Diệc lách người tránh hắn, giọng bực bội, “Được nước lấn tới.”
Anh đi đến sofa, ngồi xuống, nhưng vừa đặt lưng thì cả người cứng đờ. Sau đó, anh không nói lời nào, đổi tư thế, dứt khoát nằm sấp xuống: “Em định để anh chết đói thật sao?”
“Cậu Tang tỉnh rồi.” Một giọng nói vang lên từ phía bếp, cô giúp việc bước ra, mỉm cười nhìn anh. “Tôi đang nấu cơm, sắp xong rồi.”
Tang Diệc giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy: “Chị ở đây à…”
“Tổng giám đốc Mục bảo cậu bị lệch múi giờ, tôi đoán chắc cũng đến lúc thức dậy rồi, sắp ăn được ngay thôi.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Cô giúp việc quay lại bếp, Tang Diệc cũng lười biếng nằm sấp xuống lần nữa.
Mục Văn Kiêu bê một ly nước đến, quỳ xuống bên cạnh anh. Tang Diệc nhận lấy uống nửa ly.
Đúng lúc này, Mục Văn Kiêu đưa tay sờ lên mông anh: “Để em xem nào?”
Tang Diệc lập tức chụp lấy tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đúng là có bệnh!!”
Mục Văn Kiêu kéo tay anh xuống, cúi người hôn lên môi anh.
Tang Diệc hừ một tiếng, nhưng không tránh.
Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, mềm mại như nước, khác xa sự dữ dội đêm qua. Khi hắn rời đi, Tang Diệc lại bất giác rướn người, chủ động hôn lại một cái. Mục Văn Kiêu khẽ cười, ngón tay vuốt nhẹ lên vành tai anh.
Tang Diệc đưa mắt nhìn hắn: “Sướng lắm đúng không?”
Mục Văn Kiêu cười khẽ, ngồi bệt xuống thảm, ngửa đầu tựa vào eo anh, giọng nói hiếm khi thả lỏng đến vậy: “Thì ra, hoàn toàn chiếm hữu một người là cảm giác này.”
“Oh, bây giờ mới biết à?” Tang Diệc cười nhạt, châm chọc, “Trước đây anh có nói không cho em động vào đâu, là do chính em không đụng vào đấy chứ.”
“Không giống nhau.” Mục Văn Kiêu đưa tay xoa nhẹ lên cổ anh, “Anh không hiểu đâu.”
Hắn không dám nói rằng hình ảnh Tang Diệc ngồi trên giường hắn tức giận phát hỏa giống như một liều xuân dược mạnh mẽ.
Tang Diệc bĩu môi, hừ một tiếng: “Xí, em hiểu thì ghê rồi đấy.” Sau đó, anh bỗng quay đầu, nheo mắt nhìn hắn: “Cũng đúng, xem ra kinh nghiệm của Tổng giám đốc Mục cũng phong phú nhỉ?”
“Cảm ơn lời khen, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tang Diệc phì một tiếng, trừng mắt lườm hắn.
“Chuyện của Đường Như…”
“Im đi, anh không muốn nghe.”
Mục Văn Kiêu nghiêng người, nhìn anh: “Ý gì đây?”
Tang Diệc cựa quậy, tìm một tư thế thoải mái hơn, chậm rãi thở dài: “Anh… Mục Văn Kiêu, thật lòng mà nói, nếu em thực sự vì anh mà giữ mình suốt tám năm qua, anh sẽ cảm thấy rất áy náy. Nếu trong những năm đó có người có thể an ủi em một chút…”
“Hừ.” Mục Văn Kiêu cười lạnh một tiếng, “Tang Diệc, anh rộng lượng thật.”
“Không phải, ý anh không phải vậy.” Tang Diệc chậc một tiếng, “Anh cũng không biết phải nói sao… chỉ là, anh muốn em sống tốt.”
Dù trong lòng anh đúng là có chút khó chịu, nhưng xét cho cùng, người có lỗi trước vẫn là anh. Anh thậm chí không có tư cách chất vấn Mục Văn Kiêu.
“Xin lỗi, nhưng anh nghĩ nhiều rồi.” Mục Văn Kiêu siết nhẹ tay, bóp cổ anh một cái, “Cảm giác áy náy này, anh cứ mang theo cả đời đi.”
Tang Diệc nghiêng đầu, hôn nhẹ lên cổ hắn: “Sau này đừng nhắc lại nữa, được không?” Anh thực sự không hiểu vì sao Đường Như lại biết nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng không muốn Mục Văn Kiêu phải giải thích. Có thể do hắn uống say lỡ miệng, hoặc là vì kìm nén quá lâu nên tìm người tâm sự… Nghĩ đến điều đó, anh lại thấy khó chịu. Thà rằng không biết còn hơn.
Mục Văn Kiêu nhướng mày, cúi đầu xuống: “Anh đang ghen sao?”
“Không được hả?” Tang Diệc rầu rĩ nói, “Anh ph.át ti.ết xong là hết, giờ bắt đầu lại từ đầu, chuyện cũ đều không tính nữa.”
“Anh nghĩ đẹp nhỉ.” Mục Văn Kiêu cắn nhẹ lên tai anh, giọng trầm thấp, “Ai nói không tính? Tính hay không, anh không quyết được.”
Cô giúp việc bê một bát canh từ bếp đi ra, Tang Diệc vội vàng đẩy đầu Mục Văn Kiêu ra.
“Đây là canh gà, uống chút cho ấm bụng đi. Tôi hầm mấy tiếng đó.” Cô giúp việc đặt bát canh lên bàn.
“Chị à.” Mục Văn Kiêu đột nhiên lên tiếng, “Tang Diệc gặp Đường Như ở nước ngoài. Cô ta nói với anh ấy rằng tôi có hôn ước với cô ta.”
“Cái gì?” Cô giúp việc giật mình, “Sao cô ta có thể nói như vậy? Cậu Tang, cậu tin sao?”
Tang Diệc bất ngờ vì Mục Văn Kiêu lại đem chuyện này kể với cô giúp việc, theo phản xạ trả lời: “…Tôi không tin.”
Thật ra, anh không chỉ không tin, mà còn tin chắc rằng Mục Văn Kiêu không hề chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Bởi vì dù có hay không có anh, thì con người như Mục Văn Kiêu cũng sẽ không bao giờ cưới một cô gái trong khi hắn thích đàn ông.
Nên đúng là anh không tin. Chỉ đơn giản là bực bội vì Đường Như biết chuyện của Tiểu Thụ và Lục Văn mà thôi.
Mục Văn Kiêu nhếch môi: “Anh ấy tin đấy. Vì Đường Như nói rằng cô ta biết chuyện của Tiểu Thụ, và còn bảo là tôi nói cho cô ta biết.”
“Này!” Tang Diệc nổi giận, “Từ lúc nào em trở nên lắm lời thế? Chuyện gì cũng kể ra được?”
“À…” Cô giúp việc há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì, đưa tay gãi gãi cổ, vẻ mặt hơi lúng túng.
“Mời chị giải thích với anh ấy giùm tôi.” Mục Văn Kiêu đứng dậy, thong thả nói, “Sáng nay đã cãi nhau với tôi cả buổi, còn tát tôi mấy cái.”
"Em nói bậy bạ gì đó, anh khi nào tát em?" Tang Diệc vừa mắng vừa nhíu mày. Nhưng thấy vẻ mặt cô giúp việc có chút kỳ lạ, anh chợt sinh nghi—chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì sao?
"Là thế này, cậu Tang…" Cô giúp việc cười gượng. "Tôi không biết cô Đường Như đã nói gì với cậu, nhưng chuyện của Tiểu Thụ và Lục Văn… ừm… rất nhiều người đều biết."
"Cái gì?" Tang Diệc sững sờ ngồi bật dậy, nhưng vừa cử động một chút đã đau nhói đến mức phải nhấc mông lên. "Nhiều người biết là sao?"
Cô giúp việc liếc nhìn Mục Văn Kiêu, vẻ mặt càng thêm xấu hổ: "Là thế này, chủ tịch Mục, tức mẹ của tiểu Mục tổng, khi bàn chuyện làm ăn bên ngoài đôi khi cũng hay nhắc đến chuyện hôn nhân của con cái. Mà tiểu Mục tổng nhà chúng ta lại quá xuất sắc, tự nhiên có rất nhiều người nhắm trúng muốn gả con gái cho cậu ấy. Nhưng chủ tịch Mục không thể thẳng thừng từ chối mãi được, chỉ đành cười trừ cho qua. Tuy nhiên, lâu dần, có người nghĩ rằng có lẽ chủ tịch Mục chê con gái nhà người ta không xứng…"
"Vì vậy, sau này mỗi khi nhắc đến chuyện hôn nhân, chủ tịch Mục liền nói rằng con trai bà đã có bạn trai rồi. Bạn trai tên là Tiểu Thụ, ngày xưa con trai bà bị mù, Tiểu Thụ không rời không bỏ, còn kiếm tiền chữa mắt cho cậu ấy. Sau này Tiểu Thụ mất tích, tiểu Mục tổng liền thề rằng nếu không tìm được người thì cả đời này cũng không kết hôn…"
Tang Diệc tròn mắt.
???
Còn có thể chơi kiểu này sao?
Cô giúp việc cũng cảm thấy buồn cười, mím môi nói: "Bạn bè của chủ tịch Mục đều biết chuyện này, chẳng biết ai đồn thổi rằng Tiểu Thụ vì kiếm tiền chữa bệnh cho Lục Văn mà phải đi bán thận. Câu chuyện cảm động đến vậy, người ta cũng ngại nhắc chuyện mai mối nữa."
Tang Diệc—người vừa "mất oan" một quả thận trong truyền thuyết: "…"
Cô giúp việc tiếp tục: "Bố của cô Đường Như và chủ tịch Mục có nhiều hợp tác làm ăn, hai nhà vốn rất thân thiết. Tổng giám đốc Đường Như từng nói rằng nếu hai nhà có thể kết thành thông gia thì tốt biết bao. Nhưng tiểu Mục tổng không đồng ý." Cô giúp việc phất tay, nghiêm túc nhấn mạnh: "Vậy nên cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm cậu ấy."
Tang Diệc hoàn toàn hóa đá. Chủ tịch Mục quả thực là kiểu người "lặng lẽ làm chuyện lớn" mà!
Mục Văn Kiêu khoanh tay, dựa vào sofa, nhướng mày nhìn anh: "Sao vậy? Thất vọng rồi hả? Em với Đường Như chẳng có gì, nên chút áy náy bé tẹo trong lòng anh không thể hoàn toàn tiêu tan, có phải thấy khó chịu lắm không?"
Tang Diệc liếc hắn một cái.
Cô giúp việc thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội căn dặn: "Hai người đừng cãi nhau nhé." Rồi nhanh chóng quay lại bếp.
"Anh sai rồi." Chờ cửa bếp đóng lại, Tang Diệc lập tức đầu hàng.
"Muộn rồi." Mục Văn Kiêu lạnh nhạt đáp.
Tang Diệc nghẹn lời, không nhịn được bật lại: "Đúng là muộn thật, biết vậy anh chẳng tốn hơn mười tiếng ngồi máy bay về đây để bị em đè ra làm."
Mục Văn Kiêu chậc một tiếng, cầm lấy điện thoại: "Thế này đi, em gọi video cho mẹ em, để bà ấy đích thân xin lỗi anh."
"Đừng—!" Tang Diệc như bị giẫm phải đuôi, lập tức bật dậy từ sofa, dù thân thể tàn tạ cũng liều mạng lao đến ôm lấy hắn, bắt đầu cầu xin tha thứ: "Tổng giám đốc Mục, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi."
Mục Văn Kiêu vẫn không động lòng.
Tang Diệc ghé sát tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Để em làm thêm một lần nữa, được không?"
Mục Văn Kiêu thản nhiên nói: "Chuyện đó vốn dĩ là quyền của em."
"Đệt." Tang Diệc đẩy hắn ra, trừng mắt, "Bây giờ em đã ngang ngược đến mức muốn làm anh cũng chẳng cần hỏi ý kiến anh luôn? À đúng rồi, sáng nay em cũng đâu có hỏi anh…"
Nói rồi, anh giơ cổ tay ra trước mặt hắn, lắc lắc: "Nhìn đi, nhìn đi…"
Mục Văn Kiêu dõi theo cánh tay anh, trên cổ tay vẫn còn hằn vết dây trói. Quả thực, đêm qua hắn đã buộc hơi chặt, chủ yếu vì Tang Diệc cứ giãy giụa. Lần sau… có lẽ nên dùng loại vải mềm hơn.
Mục Văn Kiêu nắm lấy cổ tay anh, đưa lên môi hôn nhẹ, sau đó kéo anh vào lòng, ôm chặt lấy anh.
Tang Diệc cũng vòng tay ôm lại hắn, gục đầu vào hõm cổ hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai.
Mục Văn Kiêu siết chặt vòng tay, áp môi lên vành tai Tang Diệc, khẽ cắn một cái.
Giờ phút này, hắn mới thực sự cảm nhận được cảm giác "mất đi rồi tìm lại được" một cách chân thực nhất.