Cô giúp việc nấu cơm xong liền rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hôm nay, Mục Văn Kiêu không đi làm, còn Tang Diệc thì ngủ suốt cả ngày. Hắn ngồi ngoài sofa xử lý công việc từ sáng đến giờ. Lúc này mới chỉ năm giờ chiều, hai người đã bắt đầu ăn tối.
Tang Diệc vừa ăn vừa trả lời tin nhắn, Mục Văn Kiêu thì bóc tôm bỏ vào bát cho anh, ngay cả sườn cũng lọc hết xương mới đưa vào bát anh.
Tang Diệc không thèm ngẩng đầu lên: "Em xem anh là đóa hoa mong manh hả?"
"Anh còn lót cả đệm dưới mông rồi, nếu anh không phải đóa hoa mong manh thì ai mới phải?"
Tang Diệc ngẩng đầu nhìn hắn, Mục Văn Kiêu nhướn mày, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Anh nhịn xuống, thôi vậy, không thèm chấp với hắn.
Chuyện của Đường Như, Mục Văn Kiêu vẫn muốn giải thích. Giờ phút này, Tang Diệc cũng chịu lắng nghe.
"Em không biết cô ta tại sao lại nói như vậy. Để em gọi điện hỏi mẹ rồi nói lại với anh sau."
"Không cần đâu." Tang Diệc phất tay, "Anh biết cô ta vì sao lại nói vậy."
"Anh biết?" Mục Văn Kiêu ngạc nhiên.
"Ừ." Tang Diệc vừa uống canh vừa đáp, "Ban đầu chắc cô ta tưởng ‘Tiểu Thụ’ chỉ là một câu chuyện, không ngờ em thực sự tìm ra được. Cô ta cuống lên cũng phải. Vậy nên cô ta mua hot search để thăm dò, nhưng quan trọng nhất vẫn là ở anh."
Tang Diệc ngẩng đầu, nhìn hắn: "Anh đã có thể rời đi một lần, vậy thì cũng có thể rời đi lần thứ hai. Vì tương lai của em, vì tiền đồ của em, biết đâu anh lại cắn răng rời đi thêm lần nữa?"
"Thế cũng chưa biết chừng." Mục Văn Kiêu gật đầu tán thành.
Tang Diệc liếc hắn: "Em lại bắt đầu rồi đúng không?"
Mục Văn Kiêu bật cười: "Được, chuyện trước đây, về sau không nhắc lại nữa."
Hắn thoải mái trông thấy rõ, nụ cười trên mặt đầy vui vẻ. Trong lòng Tang Diệc khẽ động, nhìn hắn: "Sau này không nhắc lại nữa? Em nói thật chứ?"
Mục Văn Kiêu nhướn mày nhìn anh.
Tang Diệc đặt đũa xuống, nắm lấy tay hắn: "Vậy theo quy tắc, anh hôn em một cái, em phải đồng ý với anh, được không?"
"Vậy anh hôn trước đi."
"Em đúng là phiền phức." Tang Diệc bật cười, đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nghiêng người tới hôn lên môi Mục Văn Kiêu.
Dọc theo viền môi, Tang Diệc chậm rãi mơn trớn. Mục Văn Kiêu khẽ nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh.
Nụ hôn kết thúc, Tang Diệc vẫn áp sát môi hắn: "Nói rồi đấy, không được nuốt lời."
"Ừm." Mục Văn Kiêu nhắm mắt, nhẹ gật đầu.
Tang Diệc lại hôn hắn một cái nữa: "Vậy bây giờ coi như đang yêu nhau rồi đúng không?"
Mục Văn Kiêu lắc đầu.
Tang Diệc thở dài: "Em cũng ngủ với anh rồi, còn muốn thế nào nữa?"
"Chưa từng chia tay." Mục Văn Kiêu khẽ lướt ngón tay qua môi anh, giọng dịu dàng, "Tiểu Thụ, chúng ta chưa bao giờ chia tay cả."
Mắt Tang Diệc đột nhiên đỏ hoe.
Anh vốn rất hiếm khi vì điều gì mà xúc động. Tuổi thơ quá đỗi lạnh lẽo, lớn lên bước chân vào giới giải trí, quanh đi quẩn lại chỉ toàn những lời nói giả dối. Ở giữa quãng đường từ ấu thơ đến trưởng thành, may mắn thay, có một Lục Văn tốt nhất thế gian.
Tang Diệc khẽ nói: "Cảm ơn em." Anh trân trọng đặt một nụ hôn lên môi Mục Văn Kiêu.
"Hương vị sườn hầm." Mục Văn Kiêu bật cười.
Tang Diệc cũng cười theo, ngồi trở lại chỗ cũ: "Ai bảo anh đang ăn cơm mà em còn đòi hôn anh?"
Sau bữa tối, Tang Diệc kéo vali của mình ra, lục lọi tìm đồ.
Từ trong đó, anh lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen rồi đưa cho Mục Văn Kiêu: "Tặng em này."
"Gì vậy?" Mục Văn Kiêu nhận lấy, mở ra xem. Bên trong là một chiếc vòng tay, kiểu dáng đơn giản, sợi dây bện màu đen có xâu một hạt chu sa đỏ sậm, viền quanh là những viên kim cương nhỏ lấp lánh.
Mục Văn Kiêu cầm chiếc vòng, nhíu mày.
"Sao? Không thích à?" Tang Diệc cũng lấy ra một chiếc tương tự, vẫn là dây bện màu đen, nhưng viên đá trên đó lại có màu xanh lam.
"Không phải." Mục Văn Kiêu lắc đầu, nhìn kỹ chiếc vòng trong tay: "Chỉ là... em cứ thấy nó hơi kỳ lạ. Viên chu sa này vừa nhìn đã biết rất đắt, mà sợi dây này lại trông rẻ tiền. Hai thứ này đáng lẽ không nên đi chung một chỗ."
Tang Diệc bật cười: "Mắt Mục tổng sắc bén ghê nha."
Anh ngồi sát lại bên Mục Văn Kiêu, mở điện thoại tìm một bức ảnh rồi đưa cho hắn xem: "Chính là chiếc vòng này."
Mục Văn Kiêu nhìn ảnh rồi cầm vòng tay lên lắc lắc: "Đừng nói với em là... nó giống hệt thế này nhé?"
Chiếc vòng trong ảnh phải nói là sặc sỡ đủ kiểu, nhìn một cái đã thấy hoa mắt. Nhưng thứ nổi bật nhất chính là viên chu sa đỏ, giống y hệt viên đá trên chiếc vòng Tang Diệc vừa tặng hắn.
Chiếc vòng tay trong ảnh, nếu dùng một từ để miêu tả thì chính là loè loẹt. Mới nhìn qua đã thấy một đống màu sắc chồng chéo lên nhau, hoa mắt chóng mặt. Nhưng nổi bật nhất vẫn là viên chu sa đỏ, giống y hệt viên trên chiếc vòng Tang Diệc vừa tặng Mục Văn Kiêu.
Tang Diệc thoải mái gác chân lên đùi hắn, đung đưa qua lại: "Chiếc vòng này tên là ‘Thủ Hộ’. Nghe cái tên thôi đã thấy đẹp rồi đúng không? Ý nghĩa của nó là mong cho những người yêu nhau có thể cùng nhau ngắm hoa nở bốn mùa, cùng nhau nhìn ngắm thế gian muôn màu muôn vẻ. Nhà thiết kế rất nổi tiếng, còn có một câu chuyện rất lãng mạn đằng sau nữa... Nhưng nói thế thì không có ý vị gì cả. Dù sao anh cũng là kẻ mù văn chương, lát nữa em tự đọc đi."
Mục Văn Kiêu nhìn anh: "Thế rốt cuộc nó đã trải qua chuyện gì mà thành ra thế này?"
"Hầy." Tang Diệc thở dài, "Chẳng phải do em suốt ngày mặc vest, đứng đắn, nghiêm túc, nhìn vừa ngầu vừa đẹp trai sao? Đeo một cái vòng màu mè như thế này đúng là không hợp với hình tượng của em chút nào. Thế nên anh sửa lại cho phù hợp với em."
"Sợi dây này tuy rẻ, nhưng là anh tự tay bện đấy, học mất cả buổi trời đấy nhé. Còn chiếc vòng gốc thì bị anh tháo ra rồi, giờ thế này nhìn tối giản hơn, em đeo cũng không bị lạc quẻ." Tang Diệc vừa nói vừa cầm lấy chiếc vòng trong tay hắn, cẩn thận đeo vào. Sau đó ngước mắt lên, cố tình hỏi: "Tổng giám đốc Mục đây chắc không chê đồ rẻ mà không muốn đeo chứ?"
"Chiếc vòng này cũng đâu có rẻ." Mục Văn Kiêu mở lại bức ảnh trên điện thoại, chỉ vào logo quen thuộc của một thương hiệu xa xỉ: "Mua một món đồ đắt như vậy, cuối cùng lại chính tay phá đi, anh không thấy tiếc à?"
Tang Diệc cười: "Anh bỏ tiền ra vì em, em có vui không?"
"Không." Mục Văn Kiêu lắc đầu.
"Tại sao?" Tang Diệc kinh ngạc, "Rõ ràng em cứ ép anh tiêu tiền, anh còn tưởng mục tiêu cuối cùng của em là muốn anh tiêu tiền cho em... Anh còn nghĩ bỏ ra từng này tiền sẽ khiến em bất ngờ."
Mục Văn Kiêu kéo tay anh đặt lên đầu gối mình, tiện tay cầm lấy chiếc vòng còn lại đeo lên cổ tay Tang Diệc: "Tên mù chữ này, anh có biết ‘giữ lời hứa’ nghĩa là gì không?"
"Không phải nói không nhắc chuyện cũ nữa sao?" Tang Diệc giãy khỏi tay hắn, trừng mắt nhìn: "Mới có một bữa cơm mà em đã nuốt lời?"
"Không phải nói anh." Mục Văn Kiêu nắm lại cổ tay anh, chậm rãi nói: "Là nói em. Em từng nói sẽ kiếm tiền để anh tiêu, lời này cả đời không đổi. Chưa từng có chuyện em muốn anh kiếm tiền để nuôi em. Điều em mong nhất chính là anh có thể suốt đời ăn chơi hưởng thụ, chẳng phải làm gì cả, chỉ cần quanh quẩn trước mắt em, nuôi mèo chọc chó là đủ."
Sau khi đeo xong, Mục Văn Kiêu đặt cổ tay mình cạnh cổ tay Tang Diệc, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Hắn khẽ lướt ngón tay qua vết xanh nhàn nhạt trên cổ tay Tang Diệc, sau đó cúi đầu hôn lên đó.
Tang Diệc giữ lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn, giọng có chút líu ríu: "Giờ anh mới thấy hôn môi cũng là một chuyện rất vui vẻ. Tranh thủ lúc chúng ta chưa đến mức chán ghét nhau, hôn nhiều một chút đi."
Mục Văn Kiêu vòng tay ôm lấy eo anh, đè xu.ống sofa. Nhưng không làm gì cả, chỉ đơn giản nằm đó cùng anh.
Tang Diệc cũng lười động đậy, cầm lấy điều khiển mở TV tìm một bộ phim.
Là một người đại diện, xem phim cũng là một phần công việc của anh. Hiểu rõ đối thủ thì trăm trận trăm thắng mà. Đây là một bộ phim hài mới ra mắt, trước đó anh không có thời gian đi xem, vừa hay bây giờ trên TV đã có nên anh xem rất chăm chú.
Nhưng xem một lúc lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Anh cười, nhưng người phía sau lại hoàn toàn không có phản ứng. Ban đầu anh nghĩ hắn ngủ mất rồi, nhưng thỉnh thoảng cổ lại bị hôn một cái.
Hôn thì cũng thôi đi...
"Này..." Tang Diệc quay đầu nhìn hắn, "Em có bệnh?"
"Có bệnh hay không, anh không cảm nhận được sao?"
"..." Tang Diệc bất lực, "Em ... Hay là đi tắm nước lạnh đi? Nhưng mà một ngày mấy lần thế này cũng không tốt cho sức khỏe đâu đúng không?"
"Em nằm một lát là được." Mục Văn Kiêu khàn giọng nói.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV hắt lên. Tang Diệc nhìn gương mặt bình thản của hắn, tặc lưỡi: "Mục Văn Kiêu, em đúng là... Lúc nào cũng dùng cái giọng thản nhiên đó để nói ra mấy lời không biết xấu hổ. Anh phục em thật đấy."
"Cảm ơn lời khen của anh."
Tang Diệc không nhịn được bật cười: "Em đột nhiên không châm chọc anh nữa, anh lại thấy hơi không quen."
"Hôm nay là ngoại lệ." Mục Văn Kiêu vừa nói, tay vừa vô thức v.uốt ve vùng bụng dưới của anh, "Sau này còn phải xem biểu hiện của anh."
"Cút đi." Tang Diệc đá hắn một cái.
Nhưng càng bị chạm vào, cảm giác cũng dần dâng lên. Anh khẽ rên một tiếng.
Mục Văn Kiêu tự mình còn chưa nguôi ngoai, đành phải nghĩ cách giúp Tang Diệc trước.
Dĩ nhiên, chuyện phía sau thì không thể, chỉ có thể dùng tay.
Tang Diệc vừa hưởng thụ vừa thở gấp: "Tôn tử đời đời không dứt."
Mục Văn Kiêu bật cười, cúi xuống cắn môi anh: "Im miệng."
Tang Diệc bấu lấy vai hắn: "Thật ra, Lucas nói cũng có lý."
Sắc mặt Mục Văn Kiêu lập tức trầm xuống, bóp cằm anh, giọng điệu âm u: "Đi công tác cùng còn chưa đủ? Giờ nằm ngay đây mà còn nhắc đến tên cậu ta?"
"Thôi nào, đừng có ghen bóng ghen gió." Tang Diệc hất tay hắn ra, khó chịu vặn vẹo thân mình: "Tiểu Mục, làm cho tốt vào, đừng phân tâm."
Mục Văn Kiêu nheo mắt, cúi xuống hôn anh thật sâu: "Tang Diệc, bây giờ anh càng ngày càng lớn lối rồi đấy."
"Không lớn lối đâu, bệ hạ của anh, xin hãy tận hưởng mỹ tửu ngọc dịch của ngài đi."