Lúc quán mì khai trương, Tang Diệc không kịp đến. Hôm sau, anh ghé tiệm tìm Tân Hạo, để y mời mình một bữa.
Anh còn chuẩn bị một bao lì xì 600 tệ, khiến Tân Hạo bật cười vui vẻ nhận lấy.
Quán mì nằm gần bệnh viện, kinh doanh cũng khá tốt. Tân Hạo giờ đây thật sự có chí tiến thủ, quán đã bổ sung thêm bữa sáng, mở bán trên nền tảng giao hàng, buổi tối còn phục vụ đồ nướng đến tận khuya.
Phương Phỉ không đến quán phụ giúp mà tự tìm một công việc bảo mẫu.
Ở độ tuổi ngoài ba mươi, không phô trương nhưng hiểu chuyện, lại có học thức, cô rất được ưa chuộng trong ngành này. Thu nhập hàng tháng từ bảy đến tám nghìn tệ, khi quen việc rồi, lương còn có thể tăng.
Trước đây, Tang Diệc cũng tính tìm việc giúp Phương Phỉ, nhưng lại sợ mình can thiệp quá nhiều khiến gia đình họ cảm thấy áp lực, nên anh quyết định không nhắc đến nữa.
Bây giờ, thấy cô tự tìm được việc, anh cũng không nói gì, cứ để cô làm trước đã. Chỉ cần cuộc sống ngày càng tốt lên, mọi chuyện đều có thể từ từ tính.
Chớp mắt đã sang tháng mười một.
Chân của Lý Hoành vẫn chưa lành hẳn, nhưng anh ta đã chống nạng đi làm, vì công ty không thể thiếu anh ta.
Trước khi vào công ty, Tang Diệc ghé mua một ly cà phê mang đến cho Lý Hoành, xem như quà mừng anh ta đi làm lại.
"Mật khẩu sai." Nhân viên quầy cà phê nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn anh.
Một ly cà phê giá 23 tệ, vậy mà vị khách này đã quẹt thẻ đến ba lần.
Tang Diệc lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, rồi cầm lại thẻ.
Nhân viên quầy: "..."
Rõ ràng có thể dùng điện thoại, sao cứ phải quẹt thẻ?
Vừa ra khỏi cửa, Tang Diệc lập tức gọi điện cho Mục Văn Kiêu.
Hôm nay như thường lệ, anh vẫn là người đưa Mục Văn Kiêu đi làm. Lúc nhận cuộc gọi, hắn vừa kết thúc cuộc họp sáng, giọng nói mang theo ý cười: "Sao thế, thẻ bị khóa?"
Tang Diệc nghiến răng: "Tại sao lại đổi mật khẩu nữa?"
"Mỗi tháng đều đổi mà." Mục Văn Kiêu nói như lẽ đương nhiên, "Cần em đọc mật khẩu cho anh không?"
Tang Diệc tức đến bật cười: "Không cần, anh không tiêu nữa."
"Chuyện này không do em quyết." Mục Văn Kiêu ngồi xuống ghế, thong thả nói, "Chúng ta bắt đầu yêu đương rồi, nhưng những giao kèo trước đó vẫn chưa hủy, vẫn có hiệu lực như cũ."
"Ha... ha ha."
Tang Diệc dứt khoát cúp máy.
Mẹ kiếp, dạo gần đây cái gì anh cũng chiều theo Mục Văn Kiêu, thế mà hắn còn chơi trò này với anh. Đúng là đồ thần kinh, còn để hắn được lợi!
Mang theo bực bội, Tang Diệc xách ly cà phê bước vào văn phòng Lý Hoành, ngồi phịch xuống ghế: "Tôi muốn tăng lương."
Lý Hoành gác chân bó bột lên bàn, liếc anh một cái: "Cậu phát điên cái gì?"
Tang Diệc: "Tôi hết tiền rồi."
Lý Hoành ngồi thẳng dậy, nhíu mày: "Không phải hai người mới ôm hôn thắm thiết ở sân bay sao? Sao rồi, cuối cùng Tiểu Mục tổng cũng nhận ra cậu là mầm họa nên đã đá cậu rồi?"
Tang Diệc trừng mắt nhìn anh ta, nghẹn một lúc lâu mới nói: "Người có khí phách không ăn của bố thí."
Bây giờ, anh thật sự chẳng còn đồng nào.
Tiền tiết kiệm đều đã đưa cho Tân Hạo, số còn lại thì tháng trước anh rút ra mua hai chiếc vòng tay.
Số tiền còn trong tay chỉ là cổ phiếu và quỹ đầu tư, không thể rút ngay được.
Lý Hoành bật cười nhạo, ngả người ra sau: "Khí phách? Câu này mà cậu cũng dám nói?"
Tang Diệc đang định phản bác thì có một người đại diện gõ cửa bước vào, giọng đầy lo lắng: "Lý tổng, hợp đồng đại diện của Nhậm Hào bị người khác cướp mất rồi!"
Lý Hoành sững sờ, chưa kịp phản ứng: "Hợp đồng nào?"
"Chính là hợp đồng đại diện mỹ phẩm mà chúng ta vừa đàm phán tháng trước!" Người đại diện vội vàng nói.
Lý Hoành nhíu mày: "Không thể nào."
"Sao lại không thể?" Người đại diện đưa điện thoại cho anh ta xem, "Ban đầu nói hôm nay sẽ ký hợp đồng, vậy mà bên đó đã chính thức công bố người đại diện mới!"
Lý Hoành cúi xuống nhìn, sau đó bật một câu chửi thề: "Đ* má, bị điên à?"
Anh ta nhìn Tang Diệc.
Tang Diệc vẫn ngồi bắt chéo chân, bộ dạng thảnh thơi như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Dù sao, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Ngay cả khi đã ký hợp đồng, đôi khi người ta vẫn có thể hủy, huống hồ đây còn chưa ký chính thức.
"Hai người cứ lo chuyện của mình đi, tôi cũng bận đây." Tang Diệc hất cằm với Lý Hoành, "Đừng quên tăng lương cho tôi."
Nói rồi, anh rời đi.
Đợi cửa phòng đóng lại, người đại diện ghé sát bàn, hạ giọng nói nhỏ: "Lý tổng, hôm trước khi anh đi đàm phán, chẳng phải anh còn mượn danh của Tiểu Mục tổng sao? Sao bên đó lại dám qua mặt anh?"
Lý Hoành cau mày, ngón tay gõ nhẹ lên cái chân bó bột.
Lúc trước, khi Mục Văn Kiêu muốn nắm lấy Tang Diệc, nào là cho tài nguyên, nào là mở đường, thực ra cũng đã ngầm đồng ý để bọn họ mượn danh tiếng của hắn.
Anh ta cũng không làm gì quá đáng, chỉ là trong mấy buổi tiệc xã giao có khoác lác đôi chút, hơn nữa công ty đối phương cũng chẳng liên quan gì đến Mục Văn Kiêu, chỉ đơn thuần là anh ta tự dát vàng lên mặt mình thôi.
Nhưng nếu đối phương không muốn hợp tác nữa, vậy thì với con hổ lớn như Mục Văn Kiêu ở đây, làm sao dám im thin thít rồi tự ý công bố như vậy được?
Lý Hoành nghĩ một lát rồi nói: "Cũng có thể là bọn họ không xem trọng chuyện này."
"Không xem trọng á?" người đại diện nhíu mày như đau răng, hít vào một hơi: "Lúc trước anh trên bàn rượu chém gió muốn lên trời luôn còn gì, suýt nữa là nói Mục tổng là em ruột của anh."
Lý Hoành nghẹn họng, lườm cậu ta một cái, sau đó giật mình: "Chẳng lẽ Mục Văn Kiêu biết chuyện này, đây là đang cảnh cáo tôi?"
Không thể nào, chỉ là một hợp đồng đại diện nho nhỏ thôi, Mục Văn Kiêu chắc chắn không thể nào bận tâm đến chuyện này được.
Lý Hoành phẩy tay: "Có khi bên kia điều tra một chút, thấy tôi với Mục Văn Kiêu chẳng có quan hệ gì, cảm thấy tôi ba hoa chích chòe nên lơ tôi luôn."
người đại diện: "… Cũng đúng."
Lý Hoành có cảm giác như vừa nuốt phải ruồi, nhưng giới này là vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Anh ta gửi một tin nhắn thoại đầy ẩn ý cho bên kia, vừa thả tay ra thì thấy đối phương đã chặn mình từ bao giờ.
Lý Hoành tức đến đỏ mặt tía tai, suýt nữa thì bẻ luôn cái chân đang bó bột vì giận.
Chuyện này anh ta cũng không dám nói cho Tang Diệc biết, chỉ có thể tự rút kinh nghiệm, sau này không dám lấy danh Mục Văn Kiêu ra khoác lác nữa.
Tang Diệc hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, tan làm liền nhắn tin cho Chung Ninh: [Bảo Mục tổng nhà các cậu rằng hôm nay tôi không đến đón đâu.]
Chung Ninh nhanh chóng trả lời: [Được rồi, quản lý Tang. Nhân tiện anh về sớm một chút, nói với cô giúp việc một tiếng, hôm nay Mục tổng bị đau dạ dày, đau cả ngày rồi, bữa tối chú ý một chút nhé.]
Chưa đến năm giờ, Tang Diệc đã xuất hiện trong văn phòng của Mục Văn Kiêu, trên tay còn cầm theo thuốc, vội vã hỏi: "Sao rồi, có khó chịu lắm không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
Mục Văn Kiêu nhìn người vừa đột ngột xuất hiện trước mặt mình vài giây, sau đó mới đặt tay lên bụng dưới, cảm thấy không đúng lắm, lại dời tay lên trên một chút, bình tĩnh nói: "Chịu được, không cần đến bệnh viện."
"Vậy đã uống thuốc chưa?" Tang Diệc vừa đảo mắt nhìn quanh bàn làm việc, vừa mở hộp thuốc trong tay: "Loại thuốc này hiệu quả lắm, uống vào là đỡ ngay."
Mục Văn Kiêu nhận lấy hộp thuốc, nhìn anh một cái. Tang Diệc đã đẩy cốc nước đến trước mặt hắn, vẻ mặt đầy sốt ruột: "Nước vẫn còn ấm, vừa vặn uống luôn."
Mục Văn Kiêu lại nhìn anh thêm một lần, sau đó mới chậm rãi nhét thuốc vào miệng.
"Mục tổng." Chung Ninh không nhịn nổi nữa, lên tiếng: "Anh quên rồi sao, một tiếng trước anh vừa uống thuốc mà?"
Cậu ta cũng không biết uống thuốc dạ dày khi không đau có vấn đề gì không, nhưng Mục tổng đúng là gan lớn thật, thuốc mà cũng dám uống bừa.
"Em uống thuốc rồi?" Tang Diệc lập tức giật lại hộp thuốc trên tay hắn, "Uống loại nào, để anh xem?"
Uống loại nào?
Không có thuốc nào cả.
"Em uống loại này." Mục Văn Kiêu vẫn bình tĩnh, đưa tay lấy lại hộp thuốc từ Tang Diệc.
Tang Diệc khẽ cười lạnh, đột nhiên cúi xuống, bóp cằm hắn nhét hai viên thuốc vào miệng hắn: "Hắc tâm hắc phổi, dám lừa anh hả? Anh cho em uống thuốc độc luôn đấy."
Mục Văn Kiêu ngửa đầu, khóe môi khẽ nhếch, nhai hai cái rồi nói: "Kẹo sao?"
"Đây gọi là thuốc đạo cụ." Tang Diệc thản nhiên ngồi lên bàn làm việc, nheo mắt nhìn Chung Ninh.
Chung Ninh lập tức quay đầu đi ra ngoài, không liên quan đến cậu ta, lời nói dối vụng về này là do chính Mục tổng yêu cầu, cậu ta không chịu trách nhiệm đâu.
Tang Diệc quay đầu nhìn Mục Văn Kiêu: "Giỏi lắm, Mục tổng, chuyện hoang đường thế này mà em cũng bịa ra được hả?"
"Quan trọng là anh đâu có tin." Mục Văn Kiêu nhai kẹo, nhíu mày, hắn không thích đồ ngọt.
"Anh đâu có dễ bị lừa." Tang Diệc giơ chân đá nhẹ vào cẳng chân hắn, "Em chưa nghe chuyện Cậu bé chăn cừu à? Sau này anh sẽ không tin nữa đâu."
Mục Văn Kiêu ôm lấy eo anh, kéo anh xuống thấp hơn, sau đó ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh: "Ừ, em biết rồi, biết anh lo cho em."
"Em cũng biết tự luyến quá nhỉ." Tang Diệc giơ tay búng nhẹ lên dái tai hắn.
Tang Diệc ở lại văn phòng một lúc, tan làm hai người cùng nhau về nhà.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi trên sofa xem TV, hôm nay là ngày phát sóng chương trình tạp kỹ mà Giang Lâm tham gia.
Biểu hiện không tệ, Tang Diệc khá hài lòng. Giang Lâm gửi tin nhắn, kèm theo nội dung một bài đăng Weibo cậu ta tự viết, nhờ anh xem qua trước.
Ban đầu, đáng lẽ đội ngũ quản lý sẽ giúp bọn họ quản lý tài khoản, nhưng họ không chịu, Tang Diệc cũng không ép, chỉ yêu cầu trước khi đăng bài phải cho anh xem qua. Nếu có gì sai sót, đừng trách anh không nể mặt.
Tang Diệc đọc xong, thấy không có vấn đề gì, liền trả lời một chữ: OK.
"Anh đối xử với bọn họ cũng cưng chiều quá ha." Mục Văn Kiêu nhẹ nhàng chạm đầu gối vào lưng anh.
"Tại anh hiền mà." Tang Diệc dựa vào người hắn, kể vài chuyện trong giới giải trí, "Bọn nhóc mới vào nghề, mấy ngày hồn nhiên ngây thơ chẳng còn được bao lâu nữa, tự do cũng ngày càng ít đi, ngày nào hay ngày đó thôi."
"Anh đồng cảm với bọn họ?"
"Đồng cảm?" Tang Diệc bật cười, ngửa đầu tựa vào đầu gối hắn, nhìn hắn, "Bọn họ có gì đáng để đồng cảm chứ? Không làm thì về nhà, còn muốn làm thì phải trả giá… Cũng giống như Lý tổng vậy, hôm nay lại bị chơi một vố, hợp đồng đại diện đến tận miệng rồi mà bị giật mất, thảm thật."
"Sao lại thế?" Ngón tay Mục Văn Kiêu khẽ vu.ốt ve tóc anh, "Có cần em giúp không? Em dễ nói chuyện lắm."
"Không cần." Tang Diệc khoát tay, "Chuyện công việc bình thường thôi, không đáng để anh phải lấy sắc dụ người."
Mục Văn Kiêu bĩu môi: "Muốn dụ cũng phải có sắc đã chứ."
"Anh đây còn chưa đủ sắc hả?" Tang Diệc vỗ một cái lên đùi mình, "Em nhìn xem đôi chân dài này, thẳng tắp nuột nà, có ghen tị không?"
"Em không mê sắc." Mục Văn Kiêu nghiêm túc, vừa nói vừa bóp nhẹ lên đùi anh.
Tang Diệc hất tay hắn ra: "Thế em mê cái gì?"
Mục Văn Kiêu thu tay về, rồi lại đặt lên chân mày Tang Diệc, chậm rãi vu.ốt ve: "Mê anh."
Trong phòng khách, TV vẫn đang bật, ánh sáng từ đèn hành lang mờ nhạt, hai người nhìn nhau, bầu không khí dâng lên, chẳng cần nói thêm lời nào.
Hai người đàn ông hai mấy năm ăn chay, một khi đã nếm được mùi vị rồi thì đúng là khó mà dừng lại.
Tang Diệc vừa ôm chặt người trong lòng, vừa cảm thán: "Có khi nào anh còn trẻ mà đã hư thận không?"
"Mai bảo chị giúp việc nấu mấy món bồi bổ cho anh."
"Anh đây không cần mặt mũi nữa hả?" Tang Diệc hừ một tiếng.
"Ừ, anh vốn dĩ đã không có rồi."
Mồ hôi chảy xuống môi Tang Diệc, anh li.ếm nhẹ, "Cái này bổ không?"
Mục Văn Kiêu cúi xuống chạm vào môi anh, khẽ cười: "Mù chữ." Mà mù chữ không biết xấu hổ thì đúng là làm người ta khó chống đỡ thật.
—
Có tình yêu thuần khiết, dạo này Tang Diệc sống cũng sung sướng. Mục Văn Kiêu không gây chuyện với anh nữa, mấy đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, lần đầu tiên anh cảm thấy mọi việc suôn sẻ như thế, làm việc cũng có động lực hơn.
Chỉ có cái mật khẩu chết tiệt kia là vẫn không thể giải được.
Mỗi ngày Mục Văn Kiêu đều cầm thông báo thẻ bị khóa lắc lư trước mặt anh: "Xem ra anh vẫn không để tâm đến em, nếu không thì… cầu xin em đi."
Tang Diệc đè hắn xuống, ngay khoảnh khắc Mục Văn Kiêu chịu không nổi nhất liền hỏi: "Em chắc chắn đây là một ngày nghiêm túc chứ không phải cố ý trêu anh?"
Mục Văn Kiêu vừa thở d.ốc vừa gật đầu, tay vu.ốt ve eo anh nói: "Không gạt anh đâu."
Tang Diệc cũng chẳng hỏi nữa, nhất quyết tự mình mò ra mật khẩu. Anh không tin anh thử từng cái mà vẫn không ra được.
"Nói trước nhé, tháng này anh không tiêu hết 100 vạn thì tháng sau vẫn bị phạt đấy."
"Phạt cái gì?" Tang Diệc nằm bẹp trên giường, bật cười, "Em nghĩ bây giờ anh còn sợ em trừng phạt anh chắc?"
Hắn có thể trừng phạt kiểu gì chứ?
Thêm vài tư thế mới à?
Tang Diệc bĩu môi, đều là đàn ông cả, anh còn mong đợi nữa là đằng khác.
Tang Diệc càng sống càng có màu sắc, còn Lý Hoành thì như bị vận xui bám theo, chuyện gì cũng không thuận lợi.
"Lại bị thay rồi?"
"Phải, MV đã khởi quay rồi, nữ chính là cô gái vừa nổi lên năm nay đó…"
Lý Hoành khoát tay, ai đóng không quan trọng nữa, tháng này nghệ sĩ dưới trướng anh ta liên tục gặp chuyện không may—bị hớt tay trên hợp đồng đại diện, bị đổi vai, bị trục trặc lịch trình, nói chung là cuối cùng mấy người đó đều ngồi chơi xơi nước trong công ty.
Công ty của anh ta tuy nhỏ, nhưng bao năm nay vẫn phát triển ổn định, chưa từng gặp tình huống thế này.
Vậy nên… là có người cố tình chơi anh ta sao?
"Tôi đã đắc tội với ai?" Lý Hoành vò đầu bứt tai.
Thư ký đứng bên cạnh cũng cùng anh ta động não: "Vương Tổng… Nhưng ông ta không có bản lĩnh lớn thế này đâu, hơn nữa lần trước bị Mục tổng dọa sợ xanh mặt, chắc cũng không dám."
Lý Hoành trầm ngâm, đúng thế, đáng lý ra không thể nào. Giang Lâm bọn họ còn có thể lên chương trình tạp kỹ dài kỳ, ai cũng biết bọn họ có quan hệ với Mục Văn Kiêu, vậy ai dám chơi anh ta sau lưng?
"Chẳng lẽ chính Mục Văn Kiêu không ưa tôi?"
"Sao lại không ưa anh?" Thư ký khó hiểu, "Quan hệ của anh với anh Diệc tốt lắm mà."
"Hay là vì quan hệ của chúng tôi quá tốt?" Lý Hoành trợn mắt, vô cùng kinh ngạc, "Không thể nào… mà cũng có thể…" Dù sao năm đó chính anh ta là người dẫn Tang Diệc đi, chẳng lẽ bây giờ Mục Văn Kiêu muốn tính sổ với anh ta?
Lý Hoành gọi Tang Diệc đến, nhìn anh mặt mày hớn hở, bèn do dự hỏi: "Cậu với Mục tổng không có vấn đề gì chứ?"
"Anh đang nguyền rủa tôi đấy hả?" Tang Diệc lườm anh ta.
"Thế hai người bây giờ đang thế nào?"
"Hẹn hò." Tang Diệc lắc lắc sợi dây trên tay, vui vẻ nói: "Thấy không, tín vật định tình đấy."
Lý Hoành nheo mắt nhìn anh: "Cậu chắc chứ?"
Tang Diệc cũng nheo mắt lại: "Ý anh là gì? Không lẽ anh thấy cậu ấy vào khách sạn với người khác?"
"Không có." Lý Hoành nhìn chằm chằm anh mấy giây, do dự một lúc rồi khoát tay, "Thôi, cậu đi làm việc đi."
Nhưng Tang Diệc lại ngồi xuống, nhìn anh ta: "Anh, anh không thấy là anh đang bị người ta chơi sao?"
"Cậu cũng nhìn ra?" Lý Hoành giật mình.
"Vớ vẩn, rõ ràng thế mà." Tang Diệc ngày nào cũng có mặt ở công ty, không bỏ sót cuộc họp nào, không phải thằng ngốc, mấy chuyện này sao mà không nhìn ra được.
"Anh đắc tội ai rồi?"
Lý Hoành ho khẽ một tiếng, điếu thuốc trên miệng khẽ rung lên, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Cậu cảm thấy khả năng bị Mục tổng trả thù là bao nhiêu?"
"…" Tang Diệc im lặng, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, "Không có. Nhưng mà, tại sao anh lại nghi ngờ cậu ấy?"
Chuyện Lý Hoành ở ngoài khoác lác về quan hệ với Mục Văn Kiêu, Tang Diệc cũng biết, nhưng anh hiểu tính Lý Hoành, anh ta không dám làm quá, chỉ là chém gió ngoài miệng thôi. Nếu thật sự cần, anh ta nhất định sẽ dẫn Tang Diệc theo để làm chứng, chứ không tự ý gán ghép. Hơn nữa, lúc trước quan hệ giữa Tang Diệc và Mục Văn Kiêu vẫn còn mập mờ, Mục Văn Kiêu đâu có dư hơi mà kiếm chuyện với anh ta.
"Hồi đó là tôi đưa cậu đi mà…"
"Anh… bị cửa kẹp đầu à?" Tang Diệc nhìn anh ta như nhìn một đứa thiểu năng.
Lý Hoành gạt tàn thuốc, nói: "Hai người không phải đang yêu đương thuần khiết sao? Mà tổng tài bá đạo trong mấy truyện thuần khiết thì kiểu gì cũng phải ghen tuông như vậy chứ gì?"
"Biến đi." Tang Diệc không nhịn được trợn mắt, "Giỏi thì gọi thẳng mặt cậu ấy là đồ điên đi, nói sau lưng thì có gì hay ho?"
Tang Diệc cũng có chút nghĩ không ra. Lý Hoành vốn là người rất biết điều, làm việc cũng trơn tru, theo lý mà nói sẽ không đắc tội ai mà bản thân lại không hay biết.
Nhưng mấy ngày nay, Tang Diệc đã cho người điều tra thì phát hiện ra những nghệ sĩ bị chơi xấu đều thuộc các nhóm quản lý khác nhau, lịch trình bị thay đổi cũng không phải do một người nào đó đặc biệt chen chân vào, mà là do những người vốn đã có sự cạnh tranh với họ được chọn thay thế. Những người này đến từ các công ty khác nhau, cũng không phải kiểu được chống lưng nâng đỡ, dường như mục đích duy nhất chỉ là để đá nghệ sĩ của Lý Hoành ra khỏi cuộc chơi.
Hơn nữa, tháng trước anh ta bị gãy chân, nằm viện hơn nửa tháng, không hề ra ngoài quậy phá, vậy thì đã đắc tội với ai mà bị nhắm vào ác liệt như vậy?
Tang Diệc nghĩ mãi không thông, liền bảo Tiểu Kỷ tìm người đi điều tra, đồng thời gọi điện cho vài phóng viên quen biết để hỏi xem gần đây có tin đồn nào không.
Tiểu Kỷ cũng suy đoán cùng anh: “Anh Diệc, người của chúng ta thì không bị ảnh hưởng, lẽ nào thật sự là... Mục Tổng? Dù sao hắn cũng khá thù dai.”
Tang Diệc lập tức đá cậu một phát.
Nghe vậy, Tang Diệc hơi nheo mắt: “Nói cũng đúng… tháng này anh chưa chốt được lịch trình nào.”
Hai tháng trước, những hợp đồng mà anh bàn được phần lớn đều có liên quan đến Mục Văn Kiêu, chẳng hạn như show thực tế của Giang Lâm, có kẻ muốn giở trò thì cũng không dễ.
Nhưng những dự án anh tự đàm phán trong tháng này, lại không có cái nào thành công.
Lúc đầu còn thấy bình thường, nhưng bây giờ ngẫm lại thì có chút bất thường thật.
Ồ, vậy rốt cuộc là ai đang nhắm vào bọn họ đây? Đây là định chơi chết luôn công ty của Lý Hoành à?
Sau vài ngày điều tra mà vẫn không thu được kết quả gì, nhưng tất cả các cuộc đàm phán công việc đều thất bại.
Lý Hoành triệu tập một cuộc họp, mặt đen sì, yêu cầu mọi người rà soát lại từ tháng trước xem có đắc tội ai không.
Tang Diệc nghe mọi người tranh luận một hồi, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái tên.
Đường Như.
Nhà họ Đường và gia đình Mục Văn Kiêu có rất nhiều mối làm ăn qua lại, Tang Diệc cũng không phải kẻ hẹp hòi, lần trước sau khi nói chuyện rõ ràng với Mục Văn Kiêu thì cũng chẳng để tâm nữa.
Nhưng nhắm vào công ty của Lý Hoành để đánh sập?
Có cần làm đến mức này không? Nếu thật sự là vì chuyện đó, vậy thì cứ chơi thẳng vào anh luôn chẳng phải nhanh hơn sao?
Tang Diệc cau mày, định đứng lên vào văn phòng gọi điện thoại, thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Tiểu Kỷ vẫy tay ra hiệu cho anh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tang Diệc bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi hỏi: “Sao thế?”
“Em vừa nói chuyện với Hàng Hàng, em ấy bảo quán mì nhà mình bị yêu cầu tạm ngừng kinh doanh hai ngày nay.” Tiểu Kỷ gãi đầu, “Anh Diệc, em thấy chuyện này có gì đó sai sai.”
“Tạm ngừng kinh doanh?” Tang Diệc ngẩn ra, “Chuyện gì xảy ra?”
“Đầu tiên là có người ăn mì rồi ói, anh Hạo không muốn rắc rối nên bồi thường năm trăm tệ, sau đó có người đến kiểm tra vệ sinh và phòng cháy chữa cháy, cuối cùng bảo phải đóng cửa chỉnh đốn mấy ngày.”
Tiểu Kỷ gãi đầu: “Chuyện này em không thể không nghi ngờ được, anh Diệc, có khi nào là do Đường Như làm không? Em vừa điều tra thử, bố của cô ta quyền lực lắm, mà anh lại giành đàn ông với cô ta, cô ta không chơi chết anh mới lạ.”
Lời nói thô tục nhưng lý lẽ lại rất hợp lý.
Nếu thật sự là vậy, thì cũng cùng một cách làm với Mục Văn Kiêu. Ngày trước hắn uy hiếp anh chẳng phải cũng dùng Lý Hoành để ép sao?
“Chơi cậu?” Lý Hoành nhìn Tang Diệc, nghẹn một hơi suýt sặc.
“Muốn mắng thì mắng đi, đừng nhịn.”
“Nhịn cái rắm.” Lý Hoành rốt cuộc cũng thở phào, “Thế thì đơn giản rồi, cậu không đang yêu với Tổng Mục sao? Nói với hắn một tiếng, bảo hắn dẹp loạn đào hoa của mình đi, vậy là giải quyết xong.”
“Chỉ sợ không dễ vậy đâu.” Tang Diệc lắc đầu.
“Sao lại không?”
Tang Diệc không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tôi chỉ báo cho anh biết trước, bây giờ còn chưa rõ có phải thật sự do tôi hay không, anh cứ điều tra tiếp đi, tôi cũng xem xét tình hình, sau đó bàn lại.”
Rời công ty, Tang Diệc chạy thẳng đến quán của Tân Hạo, quả nhiên quán mì đã đóng cửa.
Tân Hạo vẫn ở bên trong, thấy anh đến cũng không ngạc nhiên, rót cho anh một cốc nước: “Vốn định không nói với cậu, nhưng nghĩ lại thấy có gì đó không đúng.”
Một quán mì bình thường, làm ăn cũng không phải quá khấm khá, vừa mới mở được hơn một tháng mà liên tục có chuyện xảy ra, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.
Hết kiểm tra vệ sinh lại kiểm tra phòng cháy chữa cháy, cuối cùng còn bắt đóng cửa chỉnh đốn, mấy chuyện này không phải người bình thường có thể sai khiến được.
Tang Diệc đi vòng quanh quán một vòng, không nói gì, chỉ là sắc mặt hơi khó coi.
Tân Hạo nhìn anh một lúc, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Chỗ này của tôi cậu không cần lo, nếu cậu cần giúp gì, cứ mở lời.”
Tối đó, Tang Diệc lái xe đến đón Mục Văn Kiêu tan làm, vừa thấy hắn bước ra liền lập tức đổi sang một gương mặt tươi cười: “Buổi chiều tốt lành, Mục Tổng~”
“Cười vui thế, tìm được mật khẩu rồi?” Mục Văn Kiêu vừa vào xe vừa hỏi.
Tang Diệc lập tức thu lại nụ cười: “Chán chẳng muốn nói chuyện với em, phiền chết đi được.”
Mục Văn Kiêu nghiêng người sát lại gần: “Vậy hôn một cái đi.”
Tang Diệc lập tức cúi đầu hôn hắn một cái.
“Hôm nay chị giúp việc nghỉ, em nấu cơm, anh muốn ăn gì?” Mục Văn Kiêu thắt dây an toàn, hỏi.
“Phật nhảy tường, đậu hũ nhồi thịt, cơm gà Hải Nam.” Làm đi, làm tới sang năm cũng chưa xong ấy chứ.
Mục Văn Kiêu nhướng mày, mở điện thoại tra ngay cách làm.
Đến khi xe chạy vào bãi đỗ tầng hầm trung tâm thương mại, hắn đã hiểu rõ cách chế biến ba món này, liền dắt Tang Diệc vào siêu thị mua nguyên liệu.
“Em điên à?” Tang Diệc thấy hắn nghiêm túc như vậy, hơi sợ hãi, “Mì bò thôi, hôm qua chị giúp việc nấu sẵn thịt bò rồi, chúng ta luộc mì là được.”
“Phật nhảy tường, đậu hũ nhồi thịt, cơm gà Hải Nam.” Mục Văn Kiêu quay đầu nhìn anh, ánh mắt sâu lắng, giọng trầm thấp: “Người yêu muốn ăn, em nhất định dốc hết sức, không để anh đói được.”
Hai túi nguyên liệu đầy ắp được đặt trong bếp, Tang Diệc cũng được giao nhiệm vụ —— ngồi trên ghế sofa, nhét thịt vào giá đỗ.
“Anh sai rồi.” Tang Diệc chớp chớp mắt nhìn Mục Văn Kiêu đầy đáng thương, “Tiểu Mục tổng, anh sai rồi.”
“Làm cho tốt, đừng có lười.” Mục Văn Kiêu quay trở lại bếp, tiếp tục nấu Phật nhảy tường và cơm gà Hải Nam.
Tang Diệc tự vả mình một cái, đáng đời cái miệng hại cái thân!
Anh ngồi vắt chân, nheo mắt lại, giống hệt mấy bà lão xỏ kim, nhưng càng làm càng thấy bực bội.
Mục Văn Kiêu đeo tạp dề, đứng ở cửa bếp giơ điện thoại lên chụp anh hai tấm.
Tang Diệc không thèm ngẩng đầu lên: “Đừng ép anh táng em một phát.”
Mày mò cả buổi trời mới xỏ được ba cọng, Tang Diệc cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, đổ hết giá đỗ và thịt băm vào tô, trộn loạn lên rồi ném vào bếp: “Xong rồi đấy!”
Vừa ném xong đã tính bỏ chạy, nhưng lại bị Mục Văn Kiêu giơ tay kéo cổ áo, lôi ngược trở về: “Cái này mà gọi là xong rồi?”
Tang Diệc ôm lấy eo hắn, áp môi hôn xuống: “Im miệng, đừng nói nữa.”
Mục Văn Kiêu tùy ý để anh hôn, tay vẫn đang cầm muôi khuấy trong nồi, máy hút mùi kêu ù ù, giữa không khí ám đầy mùi dầu mỡ của gian bếp, hắn liền đè người xuống chiếc bàn sạch bóng.
Tang Diệc ngơ ra, bị vặn tay đến mức không thể nhấc lên, ngay sau đó liền cảm nhận được ai kia dán sát vào mình, chèn ép đến mức anh không thể nhúc nhích. Mặt Tang Diệc đỏ bừng lên: “Em có biết xấu hổ không hả?”
“Tháng này anh chưa tiêu hết tiền, cũng chưa tìm ra mật khẩu, em đã nói là sẽ có hình phạt.”
“Đệt.” Tang Diệc thật sự đã đánh giá thấp độ bi.ến th.ái của Mục Văn Kiêu. Anh cứ tưởng cùng lắm chỉ bị chơi một trận trên giường, ai ngờ…
Mục Văn Kiêu nhìn trái nhìn phải, sau đó tháo chiếc tạp dề trên người mình xuống, khoác lên người Tang Diệc.
Chiếc tạp dề này là do hai người cùng mua trong siêu thị, từ khi mang về nhà vẫn luôn treo đó, cô giúp việc chưa bao giờ động vào, chỉ có hai người họ thi thoảng vào bếp mới lấy ra dùng.
Tang Diệc suýt nữa xấu hổ đến mức muốn vớ con dao bên cạnh mà tự kết liễu luôn cho rồi.
Cái này mà gặp đứa da mặt mỏng hơn, chắc không sống nổi mất!
Chiếc tạp dề che khuất khuôn mặt Mục Văn Kiêu, Tang Diệc cuối cùng cũng hoàn toàn câm nín.
Mẹ nó…
Chỉ cần không biết xấu hổ, thì sẽ được tận hưởng nhiều niềm vui hơn những người biết xấu hổ.
—— Trích từ “Những bài học cuộc sống của Tang Diệc”.
Món Phật nhảy tường vẫn đang hầm trong nồi, theo hướng dẫn thì ít nhất phải đun bảy tám tiếng, còn gà làm cơm gà Hải Nam cũng phải hầm kỹ.
Mà Tang Diệc… cũng bị hầm kỹ không kém.
Cuối cùng, anh run run rẩy rẩy lê thân vào phòng tắm, túm lấy chiếc tạp dề, vo thành một nhúm ném vào thùng rác. Nhưng rồi nghĩ sao lại nhặt lên, tìm một cái túi nilon màu đen gói lại cẩn thận rồi mới nhét vào, lỡ sáng mai cô giúp việc dậy sớm, nhìn thấy thứ này thì anh không dám gặp người nữa!