Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 51

Đến trước cửa nhà hàng, Mục Lan buông tay Tang Diệc, mỉm cười nhìn anh: "Con ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ."

"Vậy để bác mời con một bữa, được không?"

"Được ạ." Tang Diệc ngoan ngoãn đáp.

Tài xế mở cửa xe, Tang Diệc và Mục Lan lần lượt lên xe. Mục Văn Kiêu cũng đi theo ra, đang định bước vào thì Mục Lan hạ kính xe xuống: "Con không phải còn đi làm sao? Mẹ và Tiểu Thụ đi ăn là được rồi."

Nói xong, bà liền ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Chưa kịp để Mục Văn Kiêu nói gì, tài xế đã nhấn ga phóng đi mất.

Tang Diệc ngồi trong xe, tựa người lên ghế sau nhìn ra ngoài, thấy cảnh đó liền không nhịn được mà bật cười.

Quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt tươi cười của Mục Lan nhìn mình.

Tang Diệc cười gượng, lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Bác gái, có phải con đã gây rắc rối cho bác không?"

"Không đâu." Mục Lan lắc đầu, "Là bác không ngờ chuyện lại đến mức này, để con phải chịu ấm ức rồi."

Mục Lan thở dài: "Lão Đường rất quý Tiểu Văn. Ông ấy luôn nghĩ rằng chuyện về Tiểu Thụ là do bác bịa đặt. Hơn nữa, bao năm qua Tiểu Văn chưa từng có bạn gái, vì thế ông ấy cảm thấy Đường Như và Tiểu Văn vẫn có cơ hội. Không chỉ mình ông ấy nghĩ vậy, mà rất nhiều người cũng nghĩ thế. Bác cũng không giấu con, mấy năm trước, bác cũng từng có suy nghĩ đó."

Tang Diệc sững người.

Mục Lan nghiêng đầu nhìn anh: "Bởi vì bác chưa từng nghĩ rằng nó có thể tìm được con. Cho nên, nếu nó có thể ở bên Đường Như, bác cũng rất vui lòng chấp nhận."

Tang Diệc cười có chút gượng gạo: "Con hiểu."

Mục Lan vỗ nhẹ lên tay anh: "Không chỉ Đường Như, chỉ cần ai có thể khiến Tiểu Văn hạnh phúc, bác đều chấp nhận. Nhưng sự thật là—không ai có thể thay thế con."

Tang Diệc thoáng ngẩn người, bất giác quay đầu lại nhìn.

Trời tuyết, đường trơn, xe chạy rất chậm. Từ xa, anh vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Mục Văn Kiêu. Hắn đang cúi người bước vào xe.

Tim Tang Diệc bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Xe rẽ vào con đường quen thuộc, đó là khu chung cư nơi Tang Diệc sống. Chiếc xe dừng lại trước một quán lẩu ngay cổng khu nhà.

Mục Lan cùng Tang Diệc vào quán, hai người ngồi đối diện nhau rồi gọi món.

"Tám năm trước, chúng ta cũng ăn lẩu. Lần này lại ăn lẩu." Mục Lan cười nói.

"Lần đó là lần đầu tiên con ăn lẩu, nhưng đáng tiếc không thực sự cảm nhận được hương vị." Tâm trạng quá nặng nề, dù có ngon đến đâu cũng chẳng thấy vị gì.

"Vậy quán này thì sao? Đã thử chưa?" Mục Lan hỏi.

"Cũng không tệ." Tang Diệc đáp.

Không khí trong phòng có chút gượng gạo. Vốn dĩ Tang Diệc là người không bao giờ để bầu không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng, nhưng lần này lại không biết nên nói gì. Những lời Mục Lan nói trên xe khiến anh không đoán được bà đang có thái độ gì.

Anh cầm ấm trà rót nước cho Mục Lan.

Mục Lan chậm rãi hỏi: "Tiểu Thụ, con có biết tại sao lần này người về xử lý chuyện này là bác không?"

"Tiểu Mục tổng nói là cậu ấy báo cho bác biết."

"Đúng vậy. Nhưng thực ra, nó hoàn toàn có thể tự xử lý, không cần thiết phải gọi cho bác."

Tang Diệc cười cười, định trêu một câu nhưng lại khựng lại: "Dạ?" Ý của bà ấy là gì?

"Tiểu Văn đã gửi đơn xin từ chức cho bác." Mục Lan nói.

"Đơn xin từ chức?" Tang Diệc giật mình ngồi thẳng dậy, "Là sao ạ?"

Mẹ con mà cũng cần gửi đơn từ chức sao?

Không, quan trọng là tại sao lại phải từ chức?

Mục Lan nói: "Bác cũng không hiểu rõ lắm. Đây không phải là chuyện khó giải quyết, vậy mà nó lại đưa ra đơn từ chức."

Tang Diệc ngẫm nghĩ. Vừa rồi anh còn bảo Mục Văn Kiêu là "con cưng của mẹ", hóa ra là kiểu "con cưng" này—dùng đơn từ chức để ép mẹ về giải quyết chuyện sao?

Không, không đến mức ấy chứ.

"Bác gái, con không hiểu lắm."

Mục Lan xoay ngón tay quanh miệng tách trà, như đang cân nhắc cách diễn đạt. Một lúc sau, bà mới lên tiếng: "Bác và Tiểu Văn, quan hệ không giống như những cặp mẹ con bình thường. Nói về chuyện này thì phải quay lại rất nhiều năm trước. Tiểu Thụ, chắc con cũng biết ít nhiều rồi nhỉ?"

Tang Diệc gật đầu.

"Khi bác quen bố Tiểu Văn, ông ấy là một nhân viên nhà nước ổn định, còn bác chỉ là một nhân viên bán hàng trong tiệm quần áo. Gia cảnh chênh lệch, bác lấy ông ấy cũng coi như trèo cao."

"Sau khi kết hôn, bác muốn làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng ông ấy không đồng ý, chỉ muốn bác ở nhà nội trợ, chăm con. Thế là hai vợ chồng bắt đầu cãi vã liên miên."

"Khi Tiểu Văn ba tuổi, bác cuối cùng cũng quyết định ly hôn. Bố nó nói, nếu bác muốn ly hôn, thì phải để lại con, sau này không được gặp lại nó nữa."

Mục Lan cúi mắt: "Bác gần như không hề do dự mà đồng ý, sau đó xách hành lý rời đi."

"Suốt hơn mười năm sau đó, bác và nó chỉ gặp nhau một hai năm một lần, thậm chí có lúc mấy tháng mới gọi điện một lần. Dù là hàng xóm bình thường còn gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn."

Mục Lan nghiêng đầu, giơ tay lau nhẹ khóe mắt.

Tang Diệc im lặng, rút khăn giấy đưa bà.

Mục Lan nhận lấy, nhẹ nhàng chấm vào mắt, rồi nhìn anh: "Một người mẹ không hề xuất hiện trong những lúc con mình cần nhất, đau khổ nhất, liệu nó có thể có bao nhiêu tình cảm dành cho bác đây?"

"Nếu năm đó không phải vì mắt nó có vấn đề, có lẽ nó cũng sẽ không đi theo bác."

"Năm đó bác chữa mắt cho nó, nó đã nói 'Cảm ơn mẹ, sau này con sẽ báo đáp mẹ'."

Giọng Mục Lan hơi nghẹn lại, bà nhắm mắt: "Mẹ con mà còn nói đến báo đáp..."

Nghe đến đây, Tang Diệc đã hiểu ra nhiều điều.

Từ sau khi tái ngộ, Tang Diệc và Mục Văn Kiêu rất ít khi nhắc đến mẹ hắn. Bởi vì hễ nói về chuyện quá khứ, hắn lại mang theo cơn giận âm ỉ, mà Tang Diệc cũng không dám chọc vào.

Nghĩ lại thì, năm đó Lục Văn khi nhắc đến bố mẹ cũng rất lạnh nhạt. Bố hắn thì khỏi bàn—đã từng ôm hắn nhảy lầu. Còn về mẹ, chỉ đôi lần lúc cần tiền mà không xoay sở được, hắn mới nhắc đến rằng gọi điện không ai bắt máy, chẳng bao giờ nói thêm.

Mười tám tuổi, một chàng trai trưởng thành với người mẹ mà hắn hiếm khi gặp mặt...

Trước đây Tang Diệc chưa từng nghĩ sâu xa về chuyện đó. Chỉ đơn thuần thấy bây giờ Mục Văn Kiêu có tiền, có quyền, sống rất tốt. Nhưng nghe Mục Lan nói vậy, anh mới nhận ra—Mục Văn Kiêu vốn là người nhạy cảm vô cùng. Nếu không, hắn cũng sẽ không bỏ ra tám năm trời để tìm anh.

Sau khi bình ổn cảm xúc, Mục Lan nhìn anh. Thấy anh trầm mặc không nói gì, bà liền cố gắng pha trò để xoa dịu bầu không khí nặng nề: "Bác tưởng con sẽ tìm ra nhiều lý do để an ủi bác, giúp bác biện hộ. Nghe nói quản lý Tang rất giỏi ăn nói mà?"

Tang Diệc ngượng ngùng gãi đầu: "Lựa chọn vốn dĩ là lựa chọn, bởi vì khi quyết định một hướng, ta sẽ đánh mất một điều gì đó khác. Nếu người bị tổn thương không phải Mục Văn Kiêu, có lẽ con sẽ giơ ngón cái tán thưởng bác. Nhưng vì đó là cậu ấy, con thấy đau lòng. Nên... lần này con không thể dùng lời lẽ khéo léo để nói được rồi."

Mục Lan bị anh chọc cười, sau đó dịu dàng nhìn anh: "Vậy năm đó khi đưa ra lựa chọn ấy, con có hối hận không?"

Tang Diệc thở dài: "Tháng trước, con còn thề thốt với Mục Văn Kiêu rằng mình chưa từng hối hận. Giờ đây… câu trả lời vẫn thế, không hối hận. Dù có đau lòng, có khó chịu, nhưng con cảm thấy nhiều hơn cả là sự may mắn. Con không biết nếu năm đó mình không rời đi thì sẽ ra sao, con chỉ biết rằng bây giờ, con và Mục Văn Kiêu có đến 99% khả năng sẽ ở bên nhau rất lâu, thế là đủ rồi. Con thật sự rất may mắn."

Nói đến đây, Tang Diệc hơi ngượng ngùng cười: "Thực ra con không phải người may mắn, thậm chí còn là một kẻ bất hạnh. Nói một câu có vẻ sến súa, có lẽ may mắn lớn nhất trong đời con đều đã dành trọn cho Mục Văn Kiêu rồi. Ông trời chắc thấy nửa đời trước của con quá khổ sở, nên nhất quyết phải bù đắp cho con vậy."

Ánh mắt Mục Lan ánh lên sự tán thưởng: "Tiểu Thụ, con không thay đổi, nhưng con cũng đã trưởng thành."

Tang Diệc cười: "Hai mươi tám tuổi thôi, vẫn còn trẻ lắm. Thế nên bác gái cũng còn rất trẻ."

Mục Lan bật cười lắc đầu: "Cái miệng con đúng là dẻo thật đấy."

Nước trong nồi đã sôi, hai người bắt đầu ăn.

Điện thoại Tang Diệc liên tục rung lên vì tin nhắn của Mục Văn Kiêu. Anh tranh thủ nhắn lại một câu: "Không có thời gian để ý đến em, im lặng đi."

Nghĩ một chút, anh lại gửi thêm một sticker: [Yêu em lắm ~.JPG"]

Trước thì bảo người ta im miệng, sau lại nói yêu, Mục Văn Kiêu đáp lại một dấu chấm câu, chắc cũng bất lực lắm.

Đạo sĩ Mao Sơn: [Cảm ơn vì đã dành thời gian để qua loa với em.]

Khóe môi Tang Diệc cong lên, ngẩng đầu liền thấy Mục Lan đang nhìn anh cười.

Anh ho nhẹ một tiếng, vội vàng đặt điện thoại xuống.

Mục Lan khẽ thở dài: "Những năm qua, Tiểu Văn luôn giúp đỡ bác với tâm lý trả ơn. Nhưng bác không ngờ nó lại nộp đơn từ chức. Bác nghĩ có lẽ là vì chuyện lão Đường gây rắc rối cho con, nhưng chuyện này cũng không đến mức phải từ chức..."

"Cậu ấy nói sao ạ?" Tang Diệc hỏi.

"Nó nói rằng nó đã gây ra nhiều phiền phức cho bác, từ chức sẽ giúp bác dễ giải quyết mọi việc hơn. Nhưng bác nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không cần phải làm vậy. Bác không phản đối hai đứa con ở bên nhau, cũng không có lập trường hay tư cách can thiệp vào chuyện của hai đứa. Vậy nên bác nghĩ, có phải bác đã làm gì khiến nó thấy bất mãn, nên nhân cơ hội này..."

Tang Diệc cạn lời trong chốc lát.

Bị Mục Văn Kiêu hành hạ bao năm, đầu óc "Tiểu Mục tổng" đi theo hướng nào thì chắc chắn không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán được.

Anh vội trấn an Mục Lan: "Con cũng cảm thấy chỉ vì chuyện của tổng giám đốc Đường mà cậu ấy từ chức thì không hợp lý. Đầu óc Tiểu Mục tổng luôn đi đường vòng, bác gái đừng vội, để con hỏi cậu ấy xem sao."

"Được." Mục Lan thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng giãn ra đôi chút, "Cảm ơn con, Tiểu Thụ."

Tiểu Thụ quay về, bà thật sự rất vui. Đặc biệt là cậu bé này vô cùng lanh lợi, nhiều chuyện không cần nói thẳng cũng tự hiểu, có một cầu nối như vậy giữa bà và con trai, còn tốt hơn việc ngày ngày phải đoán tâm tư của Mục Văn Kiêu.

Nhìn thấy Mục Lan rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, Tang Diệc gãi đầu. Mấy chuyện này… đúng là đau đầu thật.

---

Từ quán lẩu đi ra, xe của Mục Lan đưa Tang Diệc về tận dưới chung cư, vì bà có một món quà muốn tặng anh.

Đây cũng là lý do bà chọn quán lẩu ngay gần nhà anh.

"Những thứ này bác giữ lại, Tiểu Văn không biết. Con xem rồi tự quyết định có muốn để nó biết hay không."

Một chiếc thùng lớn cao đến nửa người, tài xế giúp đưa vào thang máy.

Tang Diệc và Mục Lan trao đổi số liên lạc.

"Mấy ngày này bác đều ở trong nước, có chuyện gì cứ liên hệ trực tiếp với bác."

"Vâng, bác gái."

Tang Diệc kéo chiếc thùng lớn về nhà.

Anh đã không ở đây một thời gian, quần áo phần lớn đều để bên chỗ Mục Văn Kiêu. Nhưng nhà vẫn rất sạch sẽ, vì cô giúp việc định kỳ bốn, năm ngày sẽ đến mở cửa thông gió, tiện thể dọn dẹp.

Anh ngồi xuống sàn nhà, mở chiếc thùng lớn ra.

Vật đầu tiên đập vào mắt anh là một cây nhị hồ bị đập vỡ.

"Năm đó sau khi con đi, Tiểu Văn vừa giận vừa đau lòng, đã đập vỡ cây nhị hồ này. Bác đã giữ lại giúp nó." Câu nói của Mục Lan vang lên trong đầu anh.

Hai chiếc cốc nhựa màu đỏ và xanh vẫn còn nguyên vẹn. Tang Diệc vẫn nhớ, mỗi cái chỉ có một tệ rưỡi, rất rẻ tiền.

Những mảnh sứ vỡ được gom gọn trong một chiếc hộp nhỏ. Tang Diệc nhìn kỹ, đó là chiếc cốc sứ ngày xưa hai người từng dùng để uống nước.

Những cuốn sách bị xé rách rồi dán lại cẩn thận, đó là sách giáo khoa mà năm xưa anh bị ép học.

Bộ chăn ga đã được giặt sạch, cất trong túi hút chân không. Một chiếc phích nước màu đỏ, một bó hoa khô đã được ép lại làm thành tiêu bản…

Từng món đồ lặt vặt đều là những thứ mà năm đó anh và Lục Văn đã dùng qua, như thể ký ức của năm ấy bị đóng băng lại, giờ đây lại được tiếp tục.

"Căn phòng nhỏ của hai đứa vốn chẳng có nhiều đồ, bác cũng không giúp được gì, chỉ nghĩ có lẽ nên giữ lại vài thứ làm kỷ niệm, thế là bảo người gom hết vào."

"Bác từng nghĩ, theo thời gian nó sẽ dần quên đi. Không ngờ, năm này qua năm khác..."

Cuối cùng, Tang Diệc lôi ra một cuốn sổ cũ kỹ.

Trên mặt có rất nhiều vết xước, thậm chí một số trang giấy còn bị xé rách rồi dán lại.

Anh nhận ra cuốn sổ này—nó là sổ ghi chép chi tiêu của Tân Hạo. Y mua rất nhiều cuốn, anh đã lén lấy một quyển để làm bài tập.

"Em hận anh chết đi được."

Những nét bút bi màu xanh nhạt chi chít trên trang giấy, từng đường nét loang lổ, thậm chí còn đâm rách cả giấy.

Hết trang này đến trang khác đều đầy những dòng chữ "Em hận anh", kèm theo vô số lần nhắc đến cái tên "Tiểu Thụ". Viết rồi lại gạch bỏ, những chỗ rách nát đã được dán lại cẩn thận bằng băng dính trong suốt.

Về sau, những dòng "Em hận anh" dần dần biến thành "Em nhớ anh."

Hôm nay là "Em hận anh", nhưng ngày mai lại biến thành "Em nhớ anh".

Mỗi ngày đều được ghi lại ngày tháng, kéo dài đứt quãng suốt ba năm.

Cuốn sổ vẫn chưa viết hết, còn sót lại vài trang giấy, không biết là dừng lại hay đã đổi sang cuốn mới.

Tang Diệc lục tìm trong thùng một lần nữa, nhưng không thấy.

Mắt anh đỏ hoe, nhưng lại không nhịn được mà cười khẽ.

Anh mang thùng đồ vào phòng khách, cẩn thận đóng lại, nghĩ đến việc tìm người sửa cây đàn nhị hồ xem có thể khôi phục được không.

Bây giờ, khi nhìn thấy những thứ này, Tang Diệc không còn cảm giác khó chịu như lúc nghe Tân Hạo kể về những chuyện đã qua nữa. Thay vào đó, lòng anh nóng lên, như thể có thứ gì đó đang nảy mầm, không ngừng lan tỏa, lấp đầy trái tim anh.

Anh nằm trên sofa, suy nghĩ hết chuyện giữa Mục Văn Kiêu và mẹ hắn, lại nghĩ đến những món đồ trong thùng, đầu óc nhất thời rối loạn.

Điện thoại vang lên, là Lý Hoành gọi đến, hỏi anh đã giải quyết mọi chuyện thế nào rồi.

Tang Diệc uể oải đáp: “Xong hết rồi, yên tâm đi.”

“Cậu xử lý kiểu gì thế?” Lý Hoành vừa lo anh bị đánh, vừa sợ anh định bỏ trốn.

“Thật sự không sao đâu.” Tang Diệc trấn an anh ta, “Đã bàn bạc ổn thỏa rồi, hai dự án vẫn còn lưng chừng kia, anh gọi điện hỏi thử đi, biết đâu có chuyển biến.”

Sau khi cúp máy, Tang Diệc tiếp tục nằm trên sofa ngẩn ngơ, mãi đến khi trời tối hẳn, anh lại ngủ quên lúc nào không hay.

Tiếng thông báo cửa mở vang lên khiến anh giật mình tỉnh dậy.

Bên ngoài trời đã tối đen, ánh đèn từ cửa sổ hắt vào nhàn nhạt, nhưng đủ để thấy người đang đứng ở cửa.

Tang Diệc vẫn nằm đó, không nhúc nhích, giọng còn ngái ngủ: “Sao em lại đến đây?”

“Em  còn tưởng mẹ em bắt cóc anh đi bán rồi.”

“Haha.” Tang Diệc bật cười, “Thế thì anh đáng giá lắm đấy.”

Mục Văn Kiêu thay giày đi vào, không bật đèn, đứng bên cạnh sofa cúi mắt nhìn anh: “Hôm nay anh với mẹ em nói gì thế?”

“Em muốn biết à?” Tang Diệc chậc một tiếng, “Sớm biết em tò mò, anh đã ghi âm lại này.” Nói rồi, anh giơ chân đá nhẹ vào đùi hắn, “Hay là em năn nỉ anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”

Cái miệng này của Tang Diệc đôi khi thật sự rất đáng ghét. Mục Văn Kiêu bắt lấy cổ chân anh định đẩy ra, nhưng vừa chạm vào liền nhíu mày: “Sao lạnh thế?”

Lúc này Tang Diệc mới nhớ ra anh quên đóng tiền sưởi.

Mùa này đã bắt đầu cung cấp nhiệt rồi, năm nay anh lại quên mất.

Anh không mang tất, ngủ một giấc dậy nên đúng là có hơi lạnh.

Tang Diệc cầm lấy điều khiển, bật điều hòa: “Quên đóng tiền sưởi rồi, lại tiết kiệm được một khoản.”

“…” Mục Văn Kiêu thuận tay xoa xoa chân cho anh.

Tang Diệc rụt chân lại: “Em không sợ bẩn sao?”

Mục Văn Kiêu ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay chạm vào mặt anh.

“Đệch.” Tang Diệc lập tức lùi ra sau, “Em làm gì thế?”

Mục Văn Kiêu nhịn cười: “Chân của anh mà anh còn ghét bỏ à?”

“Thế sao em không tự sờ mặt mình đi?” Tang Diệc nằm đó, giơ chân đạp vào mặt hắn, nhưng bị Mục Văn Kiêu giữ lấy cổ chân, áp chế dưới người.

Hai người giằng co một lúc rồi hôn nhau.

Hôn xong, Tang Diệc đẩy Mục Văn Kiêu vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó từ phía sau ôm lấy hắn, cùng nhau rửa tay.

Mục Văn Kiêu nhìn anh qua gương, Tang Diệc cũng nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, chẳng thể diễn tả được cảm xúc gì, nhưng Mục Văn Kiêu luôn cảm thấy hôm nay Tang Diệc có gì đó lạ lạ. Anh đặc biệt dính người, cả người toát ra một cảm giác khó nói thành lời, mơ hồ nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm.

Rửa tay xong, Mục Văn Kiêu đột ngột quay lại, ôm chặt Tang Diệc vào lòng: “Anh lại đang mưu tính gì thế?”

“Anh thì có thể mưu tính gì chứ?” Tang Diệc bất đắc dĩ, “Anh chỉ muốn hỏi em, tại sao lại nộp đơn từ chức, muốn xem xem trong đầu em đang nghĩ gì.”

Lúc này Mục Văn Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào bồn rửa, tay vẫn không buông, giam cầm anh trong vòng tay mình, đáp hờ hững: “À, chỉ là muốn từ chức thôi.” Xem ra mẹ hắn đã nói với anh.

Tang Diệc suýt nữa thì buột miệng nói “Em bị thần kinh hả?”, nhưng vẫn nhịn xuống, đối với người nhạy cảm cần phải kiên nhẫn hơn một chút.

Anh hạ giọng: “Tại sao?”

Mục Văn Kiêu nhìn anh, búng nhẹ vào yết hầu anh một cái: “Anh bị khàn giọng rồi?”

Tang Diệc: “…”

Mục Văn Kiêu giơ tay nắm nhẹ lấy vành tai anh, không hề giấu giếm: “Trước là Đường Như, rồi lại đến bố cô ta, chuyện này thực sự rất phiền phức. Nếu em từ chức, mọi thứ sẽ chấm dứt, vấn đề được giải quyết triệt để.”

Tang Diệc cố gắng tiêu hóa lời hắn: “Sao có thể gọi là triệt để được? Em là con trai bác gái, vốn dĩ không thể tránh khỏi.”

“Tại sao không thể tránh?” Mục Văn Kiêu nhếch môi cười nhẹ, “Chuyện kinh doanh trong nước, mẹ em cứ thuê người quản lý là xong.”

Tang Diệc cau mày: “Ý em là không cần con trai nữa? Đúng vậy không?”

Mục Văn Kiêu cúi mắt nhìn anh: “Hồi đó mẹ giúp em chữa mắt, em rất biết ơn. Mẹ còn cho em một nền giáo dục tốt. Bao năm qua, em đã rất nỗ lực giúp bà ấy, nhưng bây giờ em cảm thấy sự tồn tại của mình đã gây ra một số phiền toái cho bà ấy. Ví dụ như em là người đồng tính, khiến bà ấy phải không ngừng giải thích với người khác. Em nghĩ, so với việc mang lại lợi ích cho bà ấy, em mang đến cho bà ấy nhiều rắc rối hơn.”

Thật ra, bà ấy cũng không quá cần một đứa con trai.

“Hơn nữa, quan trọng nhất là…” Mục Văn Kiêu dừng lại một chút, kề trán vào trán Tang Diệc, “Những rắc rối như vậy sau này vẫn sẽ tiếp diễn. Trước đây, họ chỉ bàn tán sau lưng, không dám làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ có anh, anh trở thành người bị bắt nạt. Đây là điều em tuyệt đối không thể chịu đựng được. Hai lần rồi, em đã nhẫn nhịn hai lần.”

“Em đã tìm anh suốt tám năm, nhưng có vài người cứ muốn chống đối em, muốn anh rời xa em…”

Không thể đề phòng hết được, hắn sắp phát điên lên rồi, nhưng vì nể mặt mẹ mình, hắn không tiện làm gì quá đáng, bởi đó là tâm huyết của bà, là sự nghiệp bà đã vất vả gây dựng nhiều năm.

Một người phụ nữ đi đến ngày hôm nay không dễ dàng, hắn hiểu điều đó, cũng thông cảm, nên hắn không muốn phá vỡ tất cả chỉ vì bản thân mình.

Tang Diệc cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Anh nhìn Mục Văn Kiêu, trong đầu lại vang lên những lời cuối cùng mà Mục Lan nói với anh vào hôm nay.

"Bác và bố của Tiểu Văn chưa từng cho nó tình yêu và sự bao dung vô điều kiện."

"Tiểu Thụ, trong lòng nó, con quan trọng hơn bất cứ ai, kể cả bác – người mẹ trên danh nghĩa này."

Năm mười tám tuổi, Mục Văn Kiêu đã không còn mong chờ tình yêu của bố mẹ nữa. Những tháng năm đã lỡ mất, đối với một người trưởng thành, không thể dễ dàng bù đắp.

Tang Diệc đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn, khẽ cười: "Tổng giám đốc Mục lớn thế này rồi mà vẫn trẻ con ghê."

Mục Văn Kiêu lập tức sa sầm mặt.

Tang Diệc vòng tay ôm lấy cổ hắn, cả người treo lên người hắn.

Tang Diệc cắn nhẹ một cái lên gáy Mục Văn Kiêu, cảm giác trong lồng ngực vừa nóng rực vừa bức bối, như có một luồng nhiệt không biết phải trút vào đâu.

"Tiểu Mục tổng..."

"Im miệng." Mục Văn Kiêu hôm nay bị chọc là "bám mẹ" rồi lại "ấu trĩ", trong lòng đã bực, dứt khoát không cho anh nói nữa.

"Keo kiệt." Tang Diệc ghé sát bên tai hắn thì thầm mấy câu, rồi hỏi: "Đến không?"

Mục Văn Kiêu bị anh cắn vào tai, yết hầu khẽ động mấy lần, rõ ràng đã dao động, nhưng vẫn nói: "Không đến."

Tang Diệc chậc một tiếng, buông hắn ra, vung tay bước đi: "Không đến thì thôi, anh còn ngại phiền đấy."

Tang Diệc vào bếp định nấu cơm, nhưng lâu quá không về nhà, trong tủ chẳng còn gì ăn, thế là đành gọi đồ ăn ngoài.

Đồ ăn giao đến, Tang Diệc lấy ra vài chai bia: "Uống chút không?"

Mục Văn Kiêu gật đầu.

Tang Diệc hỏi hắn: "Nếu em nghỉ việc rồi định làm gì? Nói trước là anh không nuôi nổi em đâu."

Mục Văn Kiêu nhìn anh một cái, nhướng mày trêu chọc: "Dọa anh sợ chết khiếp rồi đấy à?" Sau đó, hắn gắp cho anh một miếng thức ăn, thong thả nói: "Mở công ty riêng hoặc đi xin việc ở chỗ khác, cái nào cũng được."

Tang Diệc gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Vậy tức là, em cũng không ghét công việc hiện tại đúng không?"

Mục Văn Kiêu gật đầu: "Ừ. Mẹ em kinh doanh rất lớn, nhờ có bà ấy, em có xuất phát điểm cao hơn nhiều người khác, có nhiều cơ hội để phát triển hơn. Nếu chỉ dựa vào bản thân, có lẽ cả đời này em cũng không thể đạt đến độ cao như vậy. Bà ấy rất giỏi."

— Cũng khá khiêm tốn.

Tang Diệc lặng lẽ quan sát hắn, trong lòng đã hiểu ra. Hóa ra, Mục Văn Kiêu không phải vì chán ghét công việc này, mà chỉ đơn giản là chưa biết làm thế nào để làm tròn vai trò một người con trai mà thôi.

Anh nâng ly rượu lên, cụng với hắn.

Ăn xong, Tang Diệc đi tắm. Có những chuyện không thể chỉ dùng lời nói để giải thích, phải từ từ mà cảm nhận, không thể nóng vội. Nếu thật sự không thể làm tròn vai trò một người con, thì thôi vậy, không làm cũng được.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Mục Văn Kiêu bước vào. Tang Diệc nhìn hắn, nheo mắt hỏi: "Em làm gì?"

Mục Văn Kiêu thản nhiên cởi cúc áo sơ mi, giọng điềm nhiên: "Lúc nãy anh mời em đến, giờ em đồng ý rồi."

Tang Diệc phun vòi sen về phía hắn, giọng nói đầy vẻ trêu chọc: “Giờ anh không muốn nữa~~~”

Mục Văn Kiêu bị bất ngờ, cả người ướt sũng, nước nhỏ từng giọt xuống sàn.

"Vừa hay." Hắn không hề nao núng, giữa làn nước xối xả tiến lên một bước, nắm lấy tay Tang Diệc, giọng trầm thấp: "Giúp em c.ởi đồ đi."

Tang Diệc bật cười, né sang một bên: "Không đời nào. Cơ hội đã vụt mất rồi, từ chối anh, em phải trả giá."

Mục Văn Kiêu áp sát, dùng sức ghì chặt Tang Diệc vào lòng, cúi đầu hôn lên môi anh, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dồn dập, mang theo chút trừng phạt.

Hắn nắm lấy tay Tang Diệc, đặt lên cổ áo sơ mi của mình, ngón tay siết chặt, thấp giọng ra lệnh: "Cởi ra."

Bình Luận (0)
Comment