Chiều hôm sau, như thường lệ, Tang Diệc đến công ty đón Mục Văn Kiêu tan làm.
Hai người cùng về chỗ ở của Mục Văn Kiêu, chủ yếu vì bên chỗ Tang Diệc không có hệ thống sưởi, ở đây vẫn thoải mái hơn nhiều.
Tang Diệc có cảm giác như quen ăn gạo trắng rồi không ăn nổi gạo lứt nữa, đúng là được ôm đùi đại gia mà!
Vừa xuống xe, Tang Diệc liền phất tay với Mục Văn Kiêu: "Tối nay anh có hẹn, không về ăn cơm đâu."
Đã về đến tận cửa nhà rồi mà bây giờ mới bảo có hẹn?
Mục Văn Kiêu nheo mắt nhìn anh: "Anh hẹn với ai?"
"Với mẹ em đấy, anh mời bác ấy đi ăn."
Chỗ ở của Mục Lan và Mục Văn Kiêu nằm trong cùng một khu chung cư, hai căn hộ cách nhau không xa, lúc trước mua cùng nhau.
Tang Diệc đã tìm hiểu kỹ từ lâu, thế nên cứ thế nhấc chân đi thẳng.
Mục Văn Kiêu đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn phải bước theo.
Mỗi lần Mục Lan về nước, hai mẹ con cũng có ăn cơm cùng nhau, nhưng thường là do Mục Lan chủ động hẹn, mà số lần cũng chẳng nhiều. Dù sao cả hai đều bận rộn, có ngồi lại với nhau cũng là để bàn chuyện làm ăn, hiếm khi có một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Tang Diệc đứng trước cửa đợi một lát, thấy Mục Văn Kiêu đi đến liền nhướn mày rồi mới ấn chuông.
Mục Lan đeo tạp dề ra mở cửa, trông thấy hai người họ cùng xuất hiện thì mắt sáng lên.
"Chào bác ạ." Tang Diệc cười chào hỏi, quay sang Mục Văn Kiêu: "Mau nào, Tiểu Mục tổng, quà cáp đâu?"
Quà?
Mục Văn Kiêu sững người, Mục Lan cũng sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Về nhà thì mang quà cáp gì chứ, hai đứa đúng là..."
Bà nói rồi đưa tay ra định nhận quà, nhưng phát hiện Mục Văn Kiêu hoàn toàn tay không.
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, Tang Diệc thì gượng cười: "Xin lỗi bác, con quên mất, lần sau con bù lại nhé."
Mục Lan bật cười, đưa tay vỗ lên cánh tay anh rồi kéo anh vào nhà.
Mục Văn Kiêu đi phía sau, không nhịn được liền giơ chân đá nhẹ vào bắp chân Tang Diệc một cái.
Tang Diệc quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Căn hộ trong khu chung cư này có kết cấu giống nhau, chỉ khác ở phong cách trang trí. Nhà Mục Lan theo phong cách tân cổ điển Trung Hoa, còn bên Mục Văn Kiêu thì theo kiểu tối giản hơn.
"Hai đứa ngồi đi, để bác vào bếp nấu nướng." Mục Lan nói rồi vội vã quay vào bếp, trong nồi vẫn còn đang hầm đồ ăn.
Tang Diệc cũng theo vào, thấy trên kệ bếp đã bày sẵn một đống nguyên liệu, trong nồi bốc hơi nghi ngút, bên cạnh còn có một chậu bột mì.
Tang Diệc đưa tay chạm vào chóp mũi, tò mò hỏi: “Bác ơi, mạo muội hỏi một câu… bác biết nấu ăn không ạ?”
Mục Lan nhìn anh, không hiểu ý anh lắm: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Tang Diệc cong môi cười: “Nếu bác không biết nấu thì đừng cố ép mình nhé.”
Mục Lan bận rộn suốt ngày, chắc cũng chẳng hay xuống bếp. Đừng để vì muốn nấu một bữa cơm cho con trai mà làm ra nguyên một bàn thức ăn chẳng ai nuốt nổi, không cần thiết đâu, thật sự không cần thiết.
Mục Lan hiểu ra ý anh, không nhịn được bật cười: “Yên tâm, bác nấu ăn cũng khá ổn đấy. Chỉ là mấy năm nay ít có cơ hội nấu cho nó thôi.” Nói đến cuối, giọng bà có chút tiếc nuối.
“Không sao đâu ạ. Bây giờ giới trẻ không thích ăn cơm nhà nữa, ai cũng mê đặt đồ ăn ngoài. Những người vẫn nhớ cơm mẹ nấu thường rơi vào hai trường hợp.” Tang Diệc dựa vào quầy bếp, tiện tay nhặt rau hẹ, nói với giọng hài hước: “Một là mẹ nấu dở tệ, nhớ mãi chỉ mong mẹ đừng nấu nữa. Hai là mẹ nấu siêu ngon, thỉnh thoảng lại thèm đến phát cuồng.”
Mục Lan bị anh chọc cười thành tiếng.
Tang Diệc tiếp tục: “Bác tự nấu một bàn và bác nhờ người giúp việc nấu một bàn, mỗi cái ngon một kiểu.”
Mục Lan nhìn anh, mỉm cười: “Có phải con sợ tối nay không có gì ăn, muốn bác gọi người giúp việc đến nấu không?”
Tang Diệc cũng cười: “Không đâu ạ, con cũng muốn thử tay nghề của bác.”
Anh với Mục Lan trò chuyện vui vẻ trong bếp, còn Mục Văn Kiêu thì ngồi một mình bên ngoài, cảm thấy hơi lạc lõng nên cũng đi vào: “Mẹ, có cần con giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Mục Lan vội xua tay, “Hai đứa ra ngoài ngồi đi, để mẹ nấu là được.”
“Không được.” Không đợi Mục Văn Kiêu lên tiếng, Tang Diệc đã lập tức phản đối, ánh mắt quét một vòng trong bếp rồi dừng lại trên chậu bột: “Bác ơi, chỗ bột này để làm gì vậy?”
“Để gói hoành thánh, tối nay ăn hoành thánh, được không?”
“Được chứ!” Mắt Tang Diệc sáng rỡ, “Con ít khi được ăn hoành thánh nhà làm lắm. Nhưng là nhân gì thế bác?”
“Bác định làm ba loại: trứng với hẹ, nhân ba vị, với nấm hương thịt băm. Tiểu Thụ, con thích ăn nhân gì, bác làm cho con luôn?”
“Làm nhiều thế sao?” Tang Diệc ngạc nhiên, “Phiền phức lắm.”
Mục Lan mỉm cười: “Không phiền, loại nào cũng ngon cả.”
Tang Diệc đảo mắt nhìn sang Mục Văn Kiêu: “Em thích loại nào nhất?”
Mục Văn Kiêu hơi ngẩn ra: “Hả?”
Tang Diệc cạn lời, không hổ là mẹ con ruột thịt, tám năm trời không giao tiếp đàng hoàng có đúng không?
“Em thích nhân gì nhất?” Anh hỏi lại.
Mục Văn Kiêu cuối cùng cũng phản ứng, trước đây mẹ hắn cũng từng hỏi nhưng hắn lúc nào cũng trả lời kiểu: “Loại nào cũng ngon”, “Loại nào cũng được”, “Con đều thích.”
Dĩ nhiên, số lần hắn được ăn chẳng nhiều nhặn gì, vì hai người đều quá bận, đâu có mấy dịp như thế này.
“Nấm hương thịt băm.” Hắn đáp.
“Một loại thôi bác ạ.” Tang Diệc nói, “Không thì phải gói đến bao giờ mới xong đây.”
Lần trước Mục Văn Kiêu đòi nấu cơm gà Hải Nam với Phật nhảy tường, hai người vật lộn đến tận nửa đêm mới ăn được.
Lỡ đâu mẹ con nhà này cùng một kiểu, có khi tối nay chẳng cần ăn cơm luôn.
“Không sao, ba loại nhân dễ làm lắm. Con cũng thử xem thích loại nào, sau này bác làm cho con.”
Tang Diệc chép miệng: “Có mẹ thật tốt.”
Mục Văn Kiêu nhìn anh một cái, cảm thấy câu này có gì đó sai sai, nhưng Tang Diệc lúc nào cũng tự nhiên như vậy, hắn cũng chẳng nghĩ ra được chỗ nào không ổn.
“Em nhồi bột đi.” Tang Diệc đưa chậu bột cho hắn, “Việc này cần sức, bác ơi, để con nói bác nghe, bây giờ Mục Văn Kiêu nhồi bột giỏi lắm đấy.”
“Hả?” Mục Lan hơi bất ngờ, “Nó mà cũng nhồi bột á?”
“Bọn con ngày nào cũng ăn mì bò, cậu ấy làm bột, con hầm thịt bò. Con mà nấu thịt bò thì ngon hết sảy luôn.” Tang Diệc tự hào khoe khoang.
Mục Văn Kiêu không nhịn được, vạch trần ngay: “Đừng nổ nữa, thịt bò của anh đem sang cho Tân Hạo, người ta còn chẳng thèm ăn.”
Tang Diệc nheo mắt: “Anh thấy em ăn ngon lành lắm mà.”
“Em được lựa chọn sao?”
“Em…” Tang Diệc nghiến răng, nhưng thôi, trước mặt mẹ hắn, không thể đánh hắn được.
Mục Lan không ngờ ở cạnh Tang Diệc, Mục Văn Kiêu lại có bộ dạng thế này. Hai người nói chuyện như thể sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
Bà vội vàng hòa giải: “Thế thì bác cũng phải thử tay nghề của con xem sao.” Thực ra bà cũng thấy tò mò thật.
“Được ạ.” Tang Diệc gật đầu, “Bác cứ yên tâm, con nấu ngon lắm.”
Mục Văn Kiêu bật cười.
Tang Diệc: “…” Đợi đấy.
Mục Văn Kiêu đưa tay vào chậu bột rồi mới nhận ra mình quên xắn tay áo, nhìn sang ra hiệu với Tang Diệc. Anh đành bỏ bó rau hẹ xuống, lau tay đi đến.
Tang Diệc thong thả tháo khuy, chậm rãi xắn ống tay áo lên cho hắn, bàn tay còn chạm tới lui trên cánh tay hắn vài lần, không biết là vô tình hay cố ý.
Hai người nhìn nhau.
Tang Diệc bật ngón tay búng một cái lên mu bàn tay Mục Văn Kiêu. Hắn liền dùng khuỷu tay đẩy anh sang một bên, tránh xa tầm mắt cho xong.
Tang Diệc lập tức bĩu môi, thấy Mục Lan đang quay lưng lại liền ghé sát tai Mục Văn Kiêu thì thầm: “Tiểu Mục tổng bây giờ ghét anh ghê lắm nhỉ?”
Mục Văn Kiêu lười đôi co với anh, chỉ nói: “Rót nước.”
“Người ta nhồi bột một mình, em nhồi bột mà còn cần cả hầu gái cơ à?” Tang Diệc đổ cả bát nước vào chậu bột, khiến nó loãng thành hồ.
“Ối—Xin lỗi, anh trượt tay.”
Cố ý.
Ngày nào cũng ăn mì bò, ngày nào hắn nhồi bột anh cũng giúp hắn đổ nước, chẳng thể nào có chuyện tay trượt được.
Mục Văn Kiêu không nhịn nổi nữa, nhấc tay đầy bột quệt thẳng lên mặt Tang Diệc.
“Ah...” Tang Diệc theo bản năng định chửi thề nhưng cố nuốt xuống.
Mục Lan quay lại, thấy Tang Diệc bị quệt đầy bột mì lên mặt, không nhịn được cười đến chảy cả nước mắt: “Tiểu Văn, con làm gì thế này! Nhìn mặt Tiểu Thụ kìa, mau đi rửa đi.”
Tang Diệc nghiến răng, nếu hôm nay không có Mục Lan ở đây, e rằng anh với Mục Văn Kiêu đã đánh nhau một trận rồi.
Anh đi vào phòng vệ sinh. Mục Lan vừa quay đầu lại đã thấy Mục Văn Kiêu đang nhìn theo hướng Tang Diệc rời đi, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Mục Lan sững người. Nói thật, bà chưa bao giờ thấy con trai mình có biểu cảm như vậy—một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, tràn đầy niềm vui.
Người đàn ông ngày thường chững chạc, thận trọng, lúc này lại có thể trêu chọc người khác, cũng có thể cười nói đùa giỡn. Bà chợt nhận ra, dù hắn đã hai mươi sáu tuổi, trong mắt nhiều người mẹ, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nước nhiều thì thêm bột.
Mục Lan lấy một ít bột, đổ thêm vào chậu: “Tiểu Thụ vẫn không thay đổi nhỉ.”
“Cũng thay đổi rồi.” Mục Văn Kiêu đáp, “Bên trong đầy rẫy tâm cơ.” Lúc vui vẻ thì nịnh bợ, lúc không vui thì phớt lờ người ta.
Thật ra trước kia cũng vậy. Hắn nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần hắn nói chuyện với Tiểu Thụ, anh đều phải mỉa mai hắn trước một câu.
Chỉ là sau khi gặp lại, miệng thì một tiếng "Tiểu Mục Tổng" ngọt như mật mà dỗ dành hắn, nhưng dạo gần đây có vẻ đã dần bộc lộ bản chất rồi.
Cũng tốt.
Lúc dỗ hắn, hắn luôn có cảm giác bất an. Như kiểu cáo chúc Tết gà, chẳng có gì tốt đẹp. Vẫn là con người thật của Tiểu Thụ khiến hắn thấy yên tâm hơn.
“Có vui không?” Mục Lan hỏi.
Mục Văn Kiêu khựng tay lại, sau đó nhẹ gật đầu.
Mục Lan vươn tay xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Mẹ cũng vui.”
“… Cảm ơn mẹ.”
Cảm ơn?
Mục Lan khẽ thở dài, tự nhủ với bản thân: Không sao, cứ từ từ.
Trước đây, bà không biết phải làm gì, cũng không biết phải tiếp cận con trai mình như thế nào.
Nhưng bây giờ, đã có Tiểu Thụ rồi.
Mục Lan không nhịn được mà khẽ cong môi.
Mục Lan đứng bên cạnh hướng dẫn Mục Văn Kiêu nhào bột, chỉ cho hắn độ mềm cứng thích hợp để cán vỏ bánh.
Nhào bột xong, bọc lại để bột nghỉ. Mục Văn Kiêu vào phòng vệ sinh rửa tay.
Tang Diệc vẫn chưa ra ngoài, anh đang soi gương xem trên tóc mình có dính bột mì hay không.
Thấy Mục Văn Kiêu bước vào, anh nhìn hắn qua gương.
Mục Văn Kiêu đứng bên cạnh rửa tay. Tang Diệc vô thức nhìn đường eo săn chắc và tấm lưng thẳng tắp dưới lớp áo sơ mi đen của hắn, trong lòng dâng lên một chút tạp niệm.
Tiểu Mục Tổng hai mươi sáu tuổi, thân thể cường tráng, một đêm mấy lần…
Dạo này Tang Diệc cũng không hiểu nổi mình, cứ có xu hướng biến thành "tinh linh".
Mục Văn Kiêu ngước mắt, qua gương thấy ánh mắt nóng bỏng của Tang Diệc, đầy ham muốn không chút che giấu.
Hai ánh mắt chạm nhau, Tang Diệc ho nhẹ một tiếng, xoay người định rời đi.
Mục Văn Kiêu kéo lấy tay anh, vươn tay phủi đi vệt bột trên cổ Tang Diệc.
Tang Diệc lập tức đỏ mặt.
“…” Mục Văn Kiêu cạn lời. “Anh…”
Hai người ngày nào cũng mặt dày vô liêm sỉ. Tối qua ở phòng khách nhà Tang Diệc, ai là người tự ngồi lên chỗ đó trước?
Bây giờ đỏ mặt cái gì chứ?
Nhưng…
Mục Văn Kiêu đưa tay khẽ lướt qua gò má anh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi anh.
Tang Diệc lập tức đẩy hắn ra. Mục Văn Kiêu cũng không ép buộc, chỉ chạm nhẹ rồi nhanh chóng lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách.
Tang Diệc kéo lại quần áo, nhìn Mục Văn Kiêu một cái, sau đó thở dài.
Hai người không ở trong phòng vệ sinh quá lâu, nhanh chóng ra ngoài. Khi đó, Mục Lan cũng đã trộn xong nhân bánh, dọn bàn chuẩn bị gói hoành thánh.
Tang Diệc xắn tay áo, chủ động giúp một tay.
Mục Văn Kiêu giỏi cán bột, cổ tay linh hoạt, từng miếng vỏ bánh tròn trịa lần lượt xếp chồng lên nhau.
Tang Diệc nhìn đến sững sờ, tay cầm vỏ bánh mà quên mất mình phải làm gì: “Em được đấy, Tiểu Mục Tổng, giỏi thật.”
Mục Văn Kiêu hiếm khi được khen, khóe môi cong lên một chút.
Mục Lan cầm lên một miếng vỏ bánh, xem xét rồi cười nói: “Bố con dạy à?”
Tay cầm chày cán của Mục Văn Kiêu khựng lại một chút. Hắn nhìn Mục Lan rồi gật đầu: “Ừm, hồi trước ở nhà, lần nào gói hoành thánh cũng phải động tay làm, con phụ trách cán vỏ bánh.”
“Bố con cán vỏ bánh rất đẹp.” Mục Lan khách quan nhận xét, “Ông ấy thật ra cũng giỏi việc nhà, chỉ là lười làm thôi.”
“Những kỹ năng này còn có thể di truyền sao?” Tang Diệc tò mò. “Cũng may bạo lực gia đình không di truyền, không thì con chắc phải đánh Tiểu Mục Tổng hai trận một ngày.”
Mục Văn Kiêu cau mày trừng anh, thấp giọng nói: “Anh ăn nói linh tinh gì đấy? Còn không biết giữ miệng thì em đánh anh bây giờ.”
Mục Lan ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên bà thấy Mục Văn Kiêu nói ra những lời có chút thô tục như vậy.
Tang Diệc vội nép vào người Mục Lan, vẻ mặt sợ hãi: “Bác ơi, bác xem con sống có khổ không chứ.”
Mục Văn Kiêu trừng anh.
Mục Lan nhìn Tang Diệc, do dự một lát rồi hỏi: “Bố con… có phải…”
“Ừm.” Tang Diệc cầm vỏ bánh, bắt chước Mục Lan dùng thìa xúc nhân bỏ vào, vừa làm vừa nói: “Ông ấy thích uống rượu, uống say rồi là đánh mẹ con. Sau này mẹ con chạy mất.”
“Cũng may, ít nhất ông ấy không đánh con.” Tang Diệc thản nhiên so sánh hai người bố của mình.
Mục Văn Kiêu hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói gì.
“Mẹ con sau này có quay về không?” Mục Lan hỏi.
“Không.” Tang Diệc lắc đầu, “Bà ấy không dám về. Lúc bà ấy bỏ đi, bố con ngày nào cũng gào thét, nói nếu tìm được bà ấy sẽ giết chết bà. Nếu bà ấy không ngốc thì sẽ không quay lại.”
Mục Lan im lặng một lát, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Tang Diệc cũng không có vẻ gì là tự thương hại bản thân, thậm chí còn mỉm cười kể lại: “Hồi bé, bà nội ngày nào cũng mắng mẹ con, nói mẹ con bỏ con mà đi. Con cũng chửi theo, vì đó là sự thật mà. Sau này con lớn hơn, bố con bắt đầu đánh con. Lúc ấy con chỉ nghĩ, nếu không bỏ đi mới là ngu ngốc, thế là con cũng chạy luôn.”
Tang Diệc kể cứ như một chuyện cười, nhưng Mục Lan nghe mà thấy lòng chua xót, không biết nên an ủi thế nào. Nghĩ đến quá khứ của chính mình, bà chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Mục Văn Kiêu nhìn hắn, khẽ nâng cánh tay: "Lại đây."
Tang Diệc vòng qua bàn đi đến: "Sao thế?"
Mục Văn Kiêu dùng khuỷu tay móc lấy cổ hắn, kéo người về phía trước một chút, sau đó hôn lên trán hắn.
Tang Diệc trong lòng thầm hét lên một tiếng, theo phản xạ nhìn về phía Mục Lan. Mục Lan cúi mắt, khóe môi cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Mục Văn Kiêu đẩy hắn ra: "Lo mà gói hoành thánh của anh đi."
Tang Diệc vẫn đang cầm cái hoành thánh trên tay, nhân bên trong cho nhiều quá nên mãi không gói lại được. Mục Lan lấy thìa xúc bớt một ít ra, lúc này hắn mới miễn cưỡng gói lại được.
Mục Văn Kiêu hỏi: "Trước đây ở nhà anh chưa từng gói hoành thánh sao?"
Theo lý mà nói, dù giàu hay nghèo thì nhà nào cũng từng ăn hoành thánh.
"Ăn rồi, nhưng con không phải gói, vì con là đích tôn trong nhà, sau này còn phải nối dõi tông đường, nên bà nội con không để con động tay vào."
Mục Văn Kiêu cạn lời.
Tang Diệc đưa cho Mục Văn Kiêu như hiến bảo vật: "Cái hoành thánh đầu tiên trong đời anh, cho em ăn đấy."
Mục Văn Kiêu vừa cán bột vừa nhìn một cái: "Chắc chắn sẽ bị vỡ."
Tang Diệc giận dữ: "Vậy em uống luôn cả nồi canh đó đi."
Mục Văn Kiêu cán vỏ bánh rất nhanh, Mục Lan cũng gói thoăn thoắt, còn Tang Diệc thì những chiếc hoành thánh gói ra đều xiêu xiêu vẹo vẹo, được đặt riêng một chỗ. Mục Lan nói: "Lát nữa sẽ nấu riêng một nồi, đều cho Tiểu Văn ăn."
Tang Diệc cong mày cười rạng rỡ: "Được!"
Mục Văn Kiêu nhìn sang, không nói gì.
Mục Lan đi nấu hoành thánh. Những cái hoành thánh đẹp đẽ trắng trẻo béo tròn được nấu chung một nồi, còn những cái hình thù kỳ quái Tang Diệc gói thì được nấu trong một nồi riêng. Bà còn cho thêm vào đó một ít tôm khô, cần tây băm nhỏ, hành hoa, muối, mì chính và tiêu.
Tang Diệc ngạc nhiên: "Làm gì vậy ạ?"
Mục Lan nói: "Làm thành súp hoành thánh, cả canh lẫn hoành thánh, bảo nó ăn hết sạch."
Tang Diệc sững người. Ban nãy hắn chỉ vô tư đùa một câu chứ chẳng nghĩ gì sâu xa, vậy mà lại biến thành một bát súp hoành thánh thơm ngon. Giống như những ký ức về Tiểu Thụ và Lục Văn được bà cất giữ một cách tỉ mỉ, ấm áp và tốt đẹp.
"Con cảm ơn, bác thật tốt."
Mục Lan xoa đầu hắn, có gì mà tốt chứ, một đứa trẻ chưa từng được yêu thương, chỉ cần đối xử tốt với nó một chút, nó sẽ coi đó như báu vật vô giá.
Mục Văn Kiêu đứng dựa vào cửa phòng ăn, nhìn hai người trong bếp, không hiểu sao lại bắt đầu mong đợi những chiếc hoành thánh chưa lên bàn.
Hắn thực ra chưa từng thấy mẹ mình vào bếp. Trước đây khi ăn hoành thánh, hắn luôn nghĩ là do bảo mẫu làm, không ngờ lại là do chính tay bà làm ra.
Chẳng bao lâu sau, hoành thánh được nấu xong. Tang Diệc vụng về, gói chẳng được bao nhiêu cái, chỉ nấu ra một bát nhỏ. Mục Văn Kiêu ăn hết cả canh lẫn hoành thánh, sau đó lại ăn thêm một đĩa hoành thánh Mục Lan làm, cuối cùng ăn đến mức phải thở dài một tiếng. Hắn rất ít khi ăn đến căng bụng, hôm nay quả thật là ngoại lệ.
Tang Diệc cũng ngồi bệt ra đó, nói: "Bác ơi, câu hôm trước con nói sai rồi, mẹ tự tay nấu một bữa cơm và mẹ để bảo mẫu nấu một bữa cơm, thật sự có khác biệt."
Mục Lan cười lắc đầu: "Đừng lung lay, con nói không sai, chẳng qua là vì bác nấu ngon thôi."
Hai người cùng bật cười.
Tang Diệc vừa cười vừa nhìn sang Mục Văn Kiêu mặt không biểu cảm, trông cứ như một kẻ lập dị vậy.
Anh lại càng cười vui vẻ hơn.
Tối nay bầu không khí rất tốt, Mục Lan vẫn chưa đề cập đến việc Mục Văn Kiêu nộp đơn từ chức, nhưng lần này bà về nước chính là vì chuyện này.
Sau khi Mục Văn Kiêu gọi điện kể về chuyện Đường Khôn Đạt, hắn liền nộp đơn xin từ chức, bà lập tức bay về.
Mục Văn Kiêu đón bà ở sân bay, hai mẹ con cùng đi ăn một bữa đồ Quảng Đông, sau đó bà hẹn Tang Diệc đi ăn lẩu... Nhưng thực ra từ đầu đến giờ bà vẫn chưa trực tiếp nói chuyện với hắn về vấn đề này.
Nhưng bà không thể ở lại trong nước lâu, còn nhiều chuyện cần xử lý.
Mục Lan do dự một lúc rồi lên tiếng: "Mẹ đặt vé bay ngày kia rồi, phải về thôi."
Mục Văn Kiêu nhìn bà một cái, vừa định mở miệng thì bị Tang Diệc nhanh hơn giành mất: "Nhanh vậy ạ?"
"Còn rất nhiều việc phải xử lý." Mục Lan lại nhìn Mục Văn Kiêu.
Tang Diệc chợt lóe lên một ý tưởng: "Thế sáng mai thì sao? Chúng ta cùng ăn bún bò đi, tối nay con hầm bò rồi, sáng mai là có thể ăn được."
Mục Lan cũng sáng mắt lên: "Như vậy… có phiền con không?"
"Phiền gì đâu?" Tang Diệc ngẩn người, lỡ miệng nói luôn: "Đi bộ phiền sao ạ? Hay để con với Văn Kiêu bưng bát sang?"
Mục Lan cũng ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu bật cười, khóe mắt cong cong, cười đến nỗi rơm rớm nước mắt.
Mục Văn Kiêu khẽ thở dài một hơi, mạnh tay vò tóc Tang Diệc.
Tang Diệc bất lực, thôi vậy, anh quên mất rằng có những mối quan hệ mẹ con lại gặp khó khăn trong giao tiếp, đến một bữa cơm cũng phải tốn công dàn xếp.
Chuyện từ chức bị Tang Diệc khéo léo lảng đi bằng mấy câu đùa, nhưng Mục Lan có thể thấy thái độ của Mục Văn Kiêu đã dịu lại.
Đây là con trai bà, hai người sống chung tám năm, hắn chưa bao giờ thay đổi quyết định một khi đã nói ra, nhất là trong những chuyện quan trọng.
Mục Lan không nhịn được cười một lần nữa, Tiểu Thụ thật đáng yêu.
Trời không còn sớm nữa, hai người đứng dậy rời đi. Mục Lan đứng ở cửa, nhìn hai người họ bước vào thang máy.
Tang Diệc vẫy tay với bà: "Bác ơi, mai gặp nhé!"
Mục Văn Kiêu cũng nói: "Mẹ, nghỉ ngơi sớm đi."
Cửa thang máy đóng lại, Tang Diệc lập tức áp sát Mục Văn Kiêu: "Thế nào, được ăn hoành thánh mẹ nấu, có vui không?"
Vừa nói, anh vừa đưa tay sờ thử: "Xem cái bụng nhỏ có phồng lên không nào."
Mục Văn Kiêu vỗ bốp một cái lên tay anh, sau đó túm lấy rồi giữ chặt ra sau lưng.
Tang Diệc cũng không mong Mục Văn Kiêu trả lời, bây giờ anh đã có thể đoán chính xác niềm vui, nỗi buồn của Tiểu Mục Tổng, cũng chẳng cần hắn phải nói ra.
Đúng vậy, chính là ngầu như thế.
Hai người bước ra khỏi cổng, bên ngoài tuyết rơi lác đác, hai bên đường trong khu vẫn còn đọng lại không ít, nhưng không quá lạnh.
"Đi dạo một chút đi, bụng no căng rồi." Tang Diệc nói.
"Được."
Một đêm mùa đông có tuyết rơi, dưới ánh đèn đường, những bông tuyết lả tả rơi xuống, đáng lẽ ra phải rất lãng mạn.
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ trong khu, nửa tiếng sau, Tang Diệc run rẩy nói: "Về thôi?"
Đội gió đội tuyết đi dạo, ban đầu còn thấy không lạnh, giờ thì lạnh thấu xương.
Mục Văn Kiêu nhịn không được cười mắng một câu: "Đồ ngốc."
"Ngốc cái đầu em ấy!" Tang Diệc hất tay hắn ra, chạy lên phía trước, không ngờ dưới chân trơn trượt, loạng choạng một cái rồi "phịch" một tiếng ngồi bệt xuống đất.
"Ê… hahaha…"
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Mục Văn Kiêu không thể kìm nén nổi, Tang Diệc tức giận xấu hổ, lúc hắn bước đến đỡ người thì bất ngờ túm lấy tay hắn, giật mạnh một cái.
Tuyết dưới chân đã bị giẫm nén chặt, cộng thêm đòn đánh lén của Tang Diệc, Mục Văn Kiêu trượt chân hai bước, cả người đổ ập về phía anh.
"Ôi, chết tiệt…" Tang Diệc vội giơ tay đẩy hắn ra, cái thân hình này mà ngã xuống thì có khi đè chết anh mất.
Mục Văn Kiêu phản ứng cực nhanh, chống tay xuống bên cạnh để giảm bớt lực, sau đó vẫn đè Tang Diệc xuống một cách gọn gàng.
Tuyết văng tứ tung, hất đầy mặt Tang Diệc.
Mục Văn Kiêu sờ soạng trên người anh: "Không sao chứ? Có bị đau không?"
Tang Diệc nhịn không được bật cười: "Mẹ nó chứ…"
Mục Văn Kiêu cũng không nhịn nổi, hai người cứ như hai thằng dở hơi, nằm lăn ra trong tuyết cười rũ rượi.
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
Một con Husky chạy lại gần, hít hít người bọn họ, làm Tang Diệc giật bắn mình, bật dậy ngay lập tức.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, ngoài hai tên ngốc ra đường đi dạo còn có người dắt chó đi trong gió tuyết.
Tang Diệc túm lấy Mục Văn Kiêu chạy, vừa chạy vừa la lên: "Dắt chó thì buộc dây vào chứ!"
Hai người nối gót nhau lao vào trong nhà, còn chưa kịp bật đèn, Mục Văn Kiêu đã xoay người ép Tang Diệc lên tường.
Tang Diệc vòng tay ôm lấy cổ hắn, cả hai cứ như đang đánh nhau, không ai chịu nhường ai, tiếng vải vóc bị kéo giật vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.
Đi một đoạn, cởi một đoạn.
Tang Diệc thở hổn hển: "Nói cho em biết, cứ như này nữa là có ngày chết vì kiệt sức đấy!"
"Vậy thì đừng có dụ dỗ em." Mục Văn Kiêu ném hắn lên giường, tiện tay cởi luôn chiếc áo sơ mi đã bị Tang Diệc giật đứt khuy.
Tang Diệc tự kéo quần xuống, còn chửi một câu: "Đừng có mặt dày, em nói lại xem, ai dụ dỗ ai hả?"
"Được, em dụ dỗ anh."
Tang Diệc: "Xì!"