Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 53

Giữa đêm khuya, Tang Diệc quấn một chiếc khăn tắm, dậy hầm bò. Mục Văn Kiêu từ phía sau ôm lấy anh, cằm tựa lên vai, thỉnh thoảng lại hôn một cái.

Tang Diệc ngáp một cái, bỗng nhiên nói: “Tạm thời đừng nghỉ việc vội, anh thấy bác gái rất cần em. Dù gì cũng là con trai ruột, giao cho người khác sao yên tâm bằng tự mình làm? Hơn nữa, ânh thấy em cũng làm rất vui vẻ mà.”

Mục Văn Kiêu không trả lời, chỉ cúi xuống hôn lên vành tai anh thêm một cái.

“Giờ thì mấy chuyện này anh chẳng sợ nữa, có bao nhiêu đến bấy nhiêu anh cũng xử lý được.” Tang Diệc cũng nghiêng đầu hôn hắn một cái, “Đợi đến khi thực sự không đối phó nổi, lúc đó hai ta lại cao chạy xa bay, được không?”

“Được.”

Tang Diệc nghiêng đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn vậy sao?

Mục Văn Kiêu cũng nhìn lại anh.

Tang Diệc khẽ cong môi.

Thịt bò hầm suốt đêm khá ngon, sáng hôm sau còn được Mục Lan khen ngợi hết lời.

Ăn sáng xong, Tang Diệc tiễn hai mẹ con họ đến công ty. Hôm sau, Mục Lan bay ra nước ngoài, Tang Diệc và Mục Văn Kiêu cùng đi tiễn bà.

Người phụ nữ dịu dàng hôm trước gói hoành thánh trong bếp nay đã khoác lên bộ vest gọn gàng, bên cạnh là trợ lý, thư ký và vệ sĩ, cả đoàn người vội vã di chuyển đến một địa điểm khác.

Tang Diệc quay sang hỏi: “Mỗi lần đi tới đi lui như thế này, em nghĩ gì trong đầu?”

Mục Văn Kiêu ôm eo anh, vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng trước khi trả lời lại hỏi ngược lại: “Thế anh thì sao, đang nghĩ gì?”

Tang Diệc trả lời ngay lập tức: “Nghĩ là làm cái công việc chết tiệt này một ngày cũng không muốn nữa, bao giờ anh mới giàu đây?”

Mục Văn Kiêu khẽ nhếch môi.

Tang Diệc huých hắn một cái: “Còn em?”

Mục Văn Kiêu nhướng mày: “Em à? Em chẳng có thời gian nghĩ mấy chuyện đó, chỉ nghĩ làm sao tìm được Tiểu Thụ, rồi xử lý Tiểu Thụ thôi.”

“…” Tang Diệc im bặt, bước nhanh lên trước mấy bước, sau đó quay lại đi giật lùi nhìn hắn, nhổ một bãi nước bọt: “Khốn kiếp.”

Sau khi Mục Lan rời đi, Đường Khôn Đạt không còn tìm Lý Hoành gây phiền phức nữa, thậm chí công ty còn nhận được hai hợp đồng quảng cáo mà trước đây không thể nào ký được.

Lý Hoành đắc ý ra mặt, ngày nào cũng “Anh Tang! Anh Tang!” suốt, chỉ thiếu điều lập bàn thờ bái lạy Tang Diệc.

Một lần, Tang Diệc còn tình cờ gặp Đường Khôn Đạt trong một buổi tiệc rượu. Đường Khôn Đạt niềm nở chào hỏi anh, còn giới thiệu với mọi người rằng anh là cháu trai của mình. Tang Diệc mặt dày chạy lại gần, kêu một tiếng “Chú.” Phản ứng nhanh đến mức làm Đường Khôn Đạt nghẹn họng, không biết nói gì.

“Cậu đúng là phá hủy một Mục Văn Kiêu tốt đẹp rồi.” Đường Khôn Đạt tiếc nuối than thở.

Tang Diệc đối với những lời này lúc nào cũng mặc định là khen ngợi, thế là chân thành nói một câu: “Cảm ơn.”

Đường Khôn Đạt cứng họng nửa ngày, không nói được lời nào.

Lý Hoành vỗ vai anh: “Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, còn chưa đến ba mươi mà mặt dày không ai bì nổi.”

“Nhờ Lý Tổng dạy bảo tốt.” Tang Diệc khiêm tốn đáp.

“Không có gì.” Lý Hoành cười tươi như gió xuân, cảm thấy năm xưa mang Tang Diệc đi là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời mình.

Đúng vậy, chính là như thế.

Chớp mắt đã đến ngày Tang Diệc bảo Mục Văn Kiêu gọi điện hỏi Mục Lan xem có thể cùng nhau đón Tết không.

Mục Văn Kiêu ngoan ngoãn gọi điện, Mục Lan hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất vui.

Từ khi hắn đi theo bà, trước là học đại học, sau lại giúp bà quản lý công việc ở trong nước, thời gian hai mẹ con thực sự được ở bên cạnh nhau rất ít.

Vào dịp lễ quan trọng với nhiều người, với những ai không có khái niệm về gia đình thì cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua chỉ là một ngày được nghỉ mà thôi.

Mục Lan đồng ý sẽ bay về vào ngày hai mươi chín, thậm chí đã đặt vé từ trước.

Tang Diệc thực ra cũng không có khái niệm gì về Tết. Những năm qua, hầu hết thời gian anh đều ở đoàn phim cùng nghệ sĩ, uống say rồi lăn ra ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục một ngày làm việc mới.

Nhưng năm nay thì khác, anh đã có một mái nhà.

Vì vậy, anh cũng muốn thử sống như một người bình thường, ăn Tết như bao người khác.

Có điều, anh thực sự không rõ Tết cần chuẩn bị những gì. Trong trí nhớ của anh, cứ đến Tết là nhà nhà kéo nhau đi mua sắm, nhưng cô giúp việc bảo không cần, siêu thị mở cửa suốt, mua trước cũng không tươi ngon, nên khỏi phải lo.

Vào ngày cuối năm, Tang Diệc cùng Mục Văn Kiêu đến chỗ Tân Hạo. Nhà Tân Hạo ngập tràn không khí Tết.

Cây trước quán mì treo đầy đèn màu và đèn lồng đỏ, khách đến ăn mì ai cũng tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đầy quà Tết. Trên TV trong quán cũng phát lại những chương trình Gala Tết của các năm trước, vô cùng náo nhiệt.

Tang Diệc đang thái thịt trong bếp, tối nay anh định làm một bữa nướng.

Hàng Hàng đội chiếc mũ lông xù đi đến, ghé sát anh thì thầm: "Anh chuẩn bị xong chưa?"

Tang Diệc giơ tay làm ký hiệu "OK".

Hàng Hàng vẫn chưa yên tâm: "Anh chắc chứ?"

"Anh làm việc thì cứ yên tâm đi."

"Anh chắc là anh đã luyện tập kỹ rồi chứ?" Cô bé xác nhận lại lần nữa.

Tang Diệc nhìn cô bé một cái:  "Sao? Không tin anh à?"

Hàng Hàng nhăn mũi, rõ ràng không mấy tin tưởng.

Tân Hạo nhìn hai người họ: "Hai người thì thầm gì đấy?"

"Không có gì." Hàng Hàng xua tay, "Con đang nói chuyện với chú con thôi."

"Sao lại là chú rồi?" Tang Diệc nhảy dựng lên, "Con nhóc này, càng lúc càng không tôn trọng anh nha."

"Con gọi chú mà còn không tôn trọng?"

Tân Hạo tặc lưỡi lắc đầu, quay sang hỏi Phương Phỉ đang rửa rau: "Hàng Hàng dạo này ngày nào cũng chạy đi tìm Tang Diệc, hai người họ bày trò gì thế, em có biết không?"

Phương Phỉ lắc đầu: "Bí mật lắm, em hỏi không ra."

Trong sân sau, Tiểu Kỷ đang loay hoay với bếp nướng. Hàng Hàng đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Chuẩn bị xong chưa ạ?"

Tiểu Kỷ gật đầu: "Xong rồi, nhưng anh nghi là đến phút cuối, anh Diệc kiểu gì cũng làm hỏng."

Hàng Hàng đồng tình: "Em cũng thấy anh ấy không đáng tin lắm, tay chân vụng về thế cơ mà."

Tiểu Kỷ cười hì hì.

Tiểu Kỷ loay hoay mãi mà không nhóm lửa được. Mục Văn Kiêu bước ra, nói: "Để tôi."

Tiểu Kỷ ngạc nhiên: "Anh Mục, anh biết làm cái này?"

"Thử xem." Trước đây có nghe Tiểu Thụ nói qua cách nhóm bếp than, nhưng chưa từng thử.

Mục Văn Kiêu xếp than thành hình tháp, để vài thanh gỗ nhỏ vào giữa.

Tiểu Kỷ ngồi xổm bên cạnh, liên tục khen ngợi: "Anh Mục giỏi thật đấy, nhìn qua là biết chắc chắn sẽ thành công."

Dạo này anh Mục đặc biệt dịu dàng. Cụ thể thế nào thì cứ nhìn lúc anh Diệc mắng hắn đi, chẳng những không cãi lại mà còn cười được nữa.

Mục Văn Kiêu châm lửa, thử mãi mà đống gỗ vẫn không bắt cháy. Giọng khen ngợi của Tiểu Kỷ ngày càng nhỏ dần, cậu ta lặng lẽ rút lui.

Vỗ mông ngựa cũng là một kỹ năng, cậu ta phải học anh Diệc thật tốt, không khéo lại vỗ trúng chân ngựa.

Tang Diệc bưng một chậu thịt đi ra, thấy ba người đang đứng vây quanh bếp than mà bó tay bó chân, bèn giơ chân đá nhẹ Mục Văn Kiêu một cái: "Tránh ra, đừng có cản đường."

Hàng Hàng đứng dậy: "Anh Mục, anh vẫn phải học hỏi chú em nhiều đấy."

Một câu nói khiến Tang Diệc nổ tung: "Hàng Hàng, em gọi cậu ấy là gì? Em nói lại xem nào???"

Hàng Hàng cười hì hì: "Thì anh Mục trẻ hơn mà."

Mục Văn Kiêu nhếch môi cười.

Tang Diệc nghẹn lời, liếc Mục Văn Kiêu một cái:  "Ra đây, gọi anh một tiếng chú nghe xem nào."

Mục Văn Kiêu nhướng mày, không nói gì.

Tang Diệc chặc lưỡi, cầm lấy bình xịt khò lửa, dí vào đống than phun một hơi, làm cả bọn tròn mắt.

Tiểu Kỷ kinh ngạc: "Thô bạo vậy luôn hả?"

"Mặc kệ thô bạo hay không, miễn hiệu quả là được. Đợi mấy người nhóm xong thì tới mai mất."

Mục Văn Kiêu đứng bên cạnh chậm rãi nói: "Chú Tang đúng là lợi hại."

Tang Diệc lập tức quay đầu nhìn hắn. Tiểu Kỷ và Hàng Hàng thì đã ôm tay nhảy ra xa: "Ôi chao… lớn tướng rồi mà còn sến súa quá vậy…"

"HAHAHAHA…"

"…" Tang Diệc trừng hai người kia sau đó ghé sát Mục Văn Kiêu, cười nói:
"Gọi lại lần nữa nào."

Mục Văn Kiêu vòng tay ôm cổ anh, ấn mạnh xuống.

Tang Diệc cười cười né tránh.

Than đã cháy đỏ, Tang Diệc dùng chân móc ghế kéo lại rồi ngồi xuống, bắt đầu nướng.

Trời dần tối, Tân Hạo bật đèn sân, trên bàn bày đầy đồ ăn. Hàng Hàng không ăn được, cứ như con ong mật bay tới bay lui, vừa nuốt nước miếng vừa nhìn người khác ăn.

Tân Hạo cầm một chai bia đến: "Để tôi nướng cho."

"Không cần." Tang Diệc lắc đầu, "Hôm nay để tôi đãi mọi người, cho mọi người thấy thế nào gọi là hương vị đỉnh cao."

"Thôi đi, cậu lại nổ nữa rồi." Tân Hạo bật cười, "Đỉnh cao cái gì, tôi nhớ hồi trước đồ cậu nướng cũng bình thường thôi, chẳng mấy ai quay lại lần hai, ai muốn gây sự nhìn sang bên cạnh có một tên mù ngồi đấy là lập tức tắt lửa giận."

"Ặc…" Tiểu Kỷ trố mắt, "Anh Diệc đúng là thiên tài, đặt anh Mục ngồi đấy chẳng phải là bùa hộ mệnh à… Cái đầu này, vẫn là anh Diệc lợi hại nhất…"

"Câm miệng." Tang Diệc làm động tác đá cậu ta, quay đầu lườm Tân Hạo, "Anh đừng có nói linh tinh, tôi nướng chắc chắn là ngon, đúng không…" Anh quay sang tìm đồng minh, "Mục Văn Kiêu, nói xem, ngon không?"

Mục Văn Kiêu gật đầu: “Ngon.”

Tang Diệc lập tức đắc ý, hất cằm về phía Tân Hạo: “Thấy chưa, tiếng lòng của quần chúng.”

Mẻ nướng đầu tiên xong, Tang Diệc đưa hai xiên cho Mục Văn Kiêu: “Này, Mục tổng, phần thưởng cho em.”

Mục Văn Kiêu nhận lấy, cắn một miếng, đôi mắt sáng lên, khẽ “ừm” một tiếng: “Vẫn như trước, không thay đổi, ngon lắm.”

Tang Diệc lập tức phổng mũi: “Nào nào nào, mọi người nếm thử tay nghề của tôi đi.”

Anh chia đều xiên nướng cho mọi người. Hàng Hàng không ăn được, chỉ sáng mắt nhìn Tiểu Kỷ: “Sao? Ngon thật hả? Em vẫn tin vào bố em hơn.”

Phương Phỉ cũng cầm một xiên. Hàng Hàng hỏi cô: “Mẹ ơi, thế nào? Ngon không ạ?”

Tiểu Kỷ và Phương Phỉ chậm rãi nếm thử, đồng thời gật đầu: “Ngon.”

“Hả?” Hàng Hàng nhíu mày, “Ngon mà mặt hai người cứ trơ ra thế?”

Tiểu Kỷ lại gật đầu: “Thật đấy, đồ anh Diệc làm sao mà không ngon được.”

Hàng Hàng nuốt nước bọt: “Thôi được, mọi người nói ngon thì chắc là ngon. Đợi con khỏi bệnh, con nhất định sẽ ăn hết mỹ vị thiên hạ.”

Tân Hạo ăn xong một xiên, tặc lưỡi: “Vẫn là hương vị này, chẳng thay đổi chút nào, cũng chỉ ở mức bình thường thôi.”

“Ê...” Tang Diệc lập tức xắn tay áo, tự mình cầm lấy một xiên, cắn mạnh một miếng, rồi…

Ừm?

Mùi vị cũng ổn, không khó ăn, nhưng đúng là chẳng có gì đặc biệt.

Anh nhai thêm hai lần, quay sang nhìn Mục Văn Kiêu, chỉ thấy hắn đã ăn sạch sẽ chỗ còn lại.

“Ngon không?” Tang Diệc hỏi hắn.

“Ngon chứ.” Mục Văn Kiêu không do dự gật đầu, “Anh nướng tiếp đi.”

Tang Diệc cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng đúng là hương vị trong ký ức.

Có lẽ là do ngày trước anh chưa từng được ăn đồ ngon, nhưng mấy năm nay đã nếm thử vô số món nướng thượng hạng, nên bây giờ mới nhận ra đồ mình nướng khi xưa chẳng ra sao. Chả trách hồi đó chẳng có khách quen nào cả…

Tang Diệc chạm nhẹ vào chóp mũi, lặng lẽ ngồi xuống.

“Sao không nướng tiếp đi?” Mục Văn Kiêu hỏi anh.

Tang Diệc nhìn sắc mặt Mục Văn Kiêu, không giống như đang nói dối.

“Em thực sự thấy ngon?”

“Ngon thật mà.” Mục Văn Kiêu nhíu mày, “Sao thế, anh tự thấy không ngon à?”

Tang Diệc bỗng dưng xúc động vô cùng. Vẫn là bạn trai anh đáng tin cậy nhất, vì để xoa dịu trái tim mong manh của anh mà diễn xuất không chê vào đâu được.

Tang Diệc ôm chầm lấy hắn: “Hu hu hu…”

“…” Mục Văn Kiêu đưa tay sờ trán anh. Bị bệnh sao?

“Hai người còn định hồi tưởng quá khứ tới bao giờ?” Tân Hạo bưng một chậu xiên đến, “Không hồi tưởng nữa thì tránh ra, để tôi nướng.”

Tang Diệc vội nhường chỗ: “Anh làm đi.”

Tân Hạo ngồi xuống, đặt những xiên thịt đã được ướp sẵn lên bếp nướng. Mục Văn Kiêu nhìn qua, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

Đợi khi đồ nướng của Tân Hạo chín, y đưa hai xiên cho Tang Diệc và Mục Văn Kiêu. Mục Văn Kiêu chưa ăn ngay mà trước tiên ghé sát tai Tang Diệc, khẽ nói: “Đợi anh ấy nướng xong, anh qua nướng tiếp đi.”

Tang Diệc nhìn Mục Văn Kiêu, trong lòng xúc động trào dâng. Mục tổng nhà anh đúng là yêu anh quá.

Mục Văn Kiêu nói xong thì cắn tượng trưng một miếng thịt nướng của Tân Hạo, vừa cắn xong, hắn liền sững lại, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

Tiểu Kỷ cũng vừa thử một miếng, lập tức phấn khích bật dậy kêu to: “Anh Hạo, cái này ngon quá trời đất! Cái này mà không thành quán hot thì quá phí! Để em phụ trách quảng bá cho, chứ món này phải gọi là tuyệt nhất em từng ăn!”

Hàng Hàng: “…”

Đây mới là phản ứng của người được ăn món ngon đây.

Tân Hạo nhướng mày nhìn Tang Diệc, tất cả đều không cần nói thành lời.

Tang Diệc: “...Khỉ thật.”

Anh cắn mạnh một miếng, Tân Hạo đúng là có bản lĩnh, ướp gia vị chuẩn thật. Quả nhiên có thể đầu tư mở quán được.

Tang Diệc vừa ăn vừa nhìn sang Mục Văn Kiêu, chỉ thấy hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tang Diệc nhíu mày: “Em biểu cảm gì thế?”

Mục Văn Kiêu nhìn anh: “Cái này… nướng ngon hơn anh nướng đấy…”

Tang Diệc: “???” Cái gì cơ?

Mục Văn Kiêu lại ăn thêm một miếng, mặt lộ vẻ hoang mang.

Tang Diệc đã bực lắm rồi, đẩy hắn một cái: “Em có ý gì?”

Mục Văn Kiêu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tân Hạo nướng ngon hơn anh.”

Toàn bộ cảm động của Tang Diệc ban nãy bay sạch. Anh nheo mắt nhìn hắn: “Trên đời này đồ nướng ngon hơn anh làm có cả đống, sao lúc nãy em không nói?” Làm hại anh cảm động đến rớt nước mắt.

“Thật sao?” Mục Văn Kiêu ngớ người, “Em đúng là tin lời anh rồi, cứ tưởng đồ anh làm là ngon nhất.”

“Em chưa từng ăn đồ nướng khác à?” Tang Diệc nổi giận, “Em cố tình trêu anh phải không?”

Mục Văn Kiêu mặt không đổi sắc: “Chưa từng, em chỉ ăn đồ anh nướng thôi.”

“…Hả?” Tang Diệc sững người, tưởng hắn đang đùa, “Em nói gì cơ?”

“Em chỉ ăn đồ anh nướng.” Mục Văn Kiêu mặt đầy nghi hoặc, “Tang Diệc, em thực sự tin lời anh nói đồ anh làm là ngon nhất… Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, sau này không thể tin mấy lời chém gió của anh được.”

“Anh chém gió… Em nói gì? Em chỉ ăn đồ anh nướng?”

Mục Văn Kiêu nhìn anh, thản nhiên nói: “Trước năm mười tám tuổi, em chưa từng ăn đồ nướng. Sau mười tám tuổi, em chỉ ăn đồ anh nướng. Sau này không dám ăn nữa, sợ chạm vào kỷ niệm, có vấn đề gì sao?”

“…” Tang Diệc lập tức cứng họng, “Không, không có gì…”

Mục Văn Kiêu cầm xiên thịt trong tay, sắc mặt có chút khó chịu: “Còn anh thì ăn vui vẻ lắm nhỉ? Chắc cũng ăn nhiều rồi?”

Hắn vốn nghĩ đồ nướng của Tiểu Thụ là ngon nhất thế gian. Nhất là ngày nào Tiểu Thụ cũng đứng trước mặt hắn chém gió, đến mức hắn bị tẩy não hoàn toàn, mà tẩy còn cực kỳ thành công.

Tang Diệc sững sờ, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Những năm qua, anh đã ăn không biết bao nhiêu loại xiên nướng, mỗi lần ăn đều không quên khoác lác rằng chẳng có cái nào ngon bằng đồ mình làm. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có một người chỉ từng ăn duy nhất đồ nướng anh làm.

Tang Diệc ngơ ngác nhìn Mục Văn Kiêu.

Hắn cầm xiên nướng trong tay, thở dài, nhìn anh: "Anh nói xem, giờ em phải làm sao?"

"Làm sao là làm sao?"

"Nên ăn đồ ai nướng đây?"

Tang Diệc nghĩ ngợi, bất ngờ ghé sát lại, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hạ giọng nói:
"Xiên nướng là xiên nướng, em sẽ không đột nhiên phát hiện ra anh cũng giống như mấy cái xiên anh nướng ngày xưa, thực ra không hề ngon như anh khoác lác đấy chứ?"

Mục Văn Kiêu liếc anh một cái, thong thả cắn một miếng, nhai xong mới chậm rãi nói: "Anh lại nhắc em rồi..."

"Á——" Tang Diệc lập tức siết cổ hắn, hung dữ cảnh cáo: "Hàng đã bán, miễn đổi trả!"

Mục Văn Kiêu ngửa đầu, giữ lấy tay anh: "Hay là em chuyển sang theo đuổi Tân Hạo nhỉ? Dù sao anh ấy nướng ngon hơn..."

"Đệt..." Hai người cười rộ lên.

Tang Diệc vơ một đống xiên nướng dúi vào tay Mục Văn Kiêu: "Ăn đi, ăn cho đã, bù lại mấy năm không được ăn."

"Hay là... em cứ ăn đồ anh nướng đi." Mục Văn Kiêu nói.

Tang Diệc cười hì hì: "Ăn no mấy cái này trước đã, phần còn lại nướng cho bọn họ ăn."

Mục Văn Kiêu đưa tay xoa rối tóc anh.

Tang Diệc dựa sát vào người hắn, chân kề chân, khẽ nói: "Ký ức dù đẹp hay không, cũng chỉ nên hồi tưởng mà thôi. Về sau, chúng ta sẽ tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa, ví dụ như bây giờ, đang ăn đồ nướng siêu đỉnh do Tân Hạo nướng..."

Tang Diệc ngước mắt nhìn Mục Văn Kiêu: "Em nói có đúng không?"

Mục Văn Kiêu lặng nhìn anh vài giây, cuối cùng không nhịn được cúi đầu hôn lên khóe môi anh.

"Ôi trời ơi..." Tân Hạo vừa nhìn qua liền hét lên: "Ở đây có trẻ con đấy nhé! Hai người chú ý ảnh hưởng đi."

Tang Diệc tai đỏ bừng, quay đầu trừng y: "Tóc anh bạc cả rồi, đừng có bày trò la ó nữa, trông kỳ lắm!"

Cả sân lại cười ầm lên.

Tang Diệc phủi tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mục Văn Kiêu: "Hôm nay tặng em một món quà."

"Quà?"

"Ừm." Tang Diệc gật đầu, "Chuẩn bị lâu lắm rồi."

Anh liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Kỷ, cậu ta lập tức giơ ngón tay ra hiệu OK.

Tang Diệc vào nhà, xách ra một chiếc hộp dài màu đen, ngồi xuống vị trí Tiểu Kỷ ngồi ban nãy. Tiểu Kỷ đứng sau lưng anh, vẻ mặt căng thẳng.

Tang Diệc nhìn Mục Văn Kiêu một cái, mở hộp ra, lấy ra một cây đàn nhị.

Mục Văn Kiêu lập tức nheo mắt, vô thức đứng bật dậy. Cây đàn này hắn rất quen thuộc, là cây đàn hắn từng dùng, về sau đã đập vỡ.

Tang Diệc ngồi ngay ngắn, một tay giữ đàn, một tay cầm vĩ kéo, đặt tư thế sẵn sàng.

"Mục Văn Kiêu, vì bản nhạc này, anh đã luyện tập rất lâu, em phải nghe cho thật kỹ đấy." Tang Diệc nhìn hắn, nói.

"Anh biết chơi đàn nhị?" Mục Văn Kiêu lẩm bẩm, "Với cả... cây đàn này ở đâu ra?"

"Không biết thì học thôi." Tang Diệc nhướng mày, cười nói, "Em ngồi xuống, nghe cho kỹ."

Anh quay đầu nhìn Tiểu Kỷ một cái, cậu ta gật đầu.

Tang Diệc khẽ cử động tay, tiếng đàn du dương lập tức vang lên.

Giai điệu quen thuộc, chính là bài .

Tang Diệc kéo đàn rất thành thạo, âm thanh trầm bổng, không một nốt sai, như thể đã luyện tập hàng trăm, hàng nghìn lần chỉ vì khoảnh khắc này.

Hàng Hàng ngồi bên cạnh, khe khẽ cất tiếng hát theo tiếng đàn:
"Dù mai sau giông bão bủa vây,
Cầm chắc chữ 'yêu' này trong tay,
Dẫu là giàu sang hay nghèo khó,
Anh vẫn một lòng chẳng đổi thay..."

"Chỉ biết rằng đến lúc này đây,
Cầm hoa tươi chờ em một ngày,
Nguyện thề từ nay đến mãi mãi,
Dẫu hy sinh chẳng tiếc chi..."

Trong giọng hát trong trẻo của cô bé, Tang Diệc lặng lẽ nhìn Mục Văn Kiêu.

Mục Văn Kiêu cuối cùng cũng hoàn hồn, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Tang Diệc mỉm cười, bị hắn nắm lấy tay.

Tay đang kéo đàn bị ép dừng lại, nhưng tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên.

!!!

"Ớ..." Tiểu Kỷ há hốc mồm, Tân Hạo phản ứng lại trước tiên, bật cười sảng khoái:
"Đệch, tôi còn tưởng cậu là thiên tài âm nhạc thật chứ."

Tang Diệc cười gượng, ngượng ngùng gãi mũi: "Anh thực sự chuẩn bị lâu lắm rồi, giả vờ kéo đàn mà không phát ra tiếng nào nhưng vẫn lừa được mọi người, thế mới khó đấy."

Mục Văn Kiêu bật ngón tay gõ lên trán anh một cái, sau đó vỗ vỗ tay anh: "Đưa đây, để em kéo cho anh nghe."

Đã nhiều năm rồi hắn không chạm vào đàn nhị. Giống như đồ nướng, chạm vào là dễ chạm vào hồi ức.

Mục Văn Kiêu nhận lấy cây đàn, ngồi xuống, khẽ bấm dây đàn, ngước mắt nhìn về phía Tân Hạo. Y đang lật xiên nướng, than lửa b.ắn ra, lách tách vang lên.

Hắn dời ánh mắt, nhìn người đang ngồi đối diện mình, nhếch môi cười.

Tiểu Kỷ nhanh chóng tắt loa đi. Tay Mục Văn Kiêu vừa động, tiếng nhạc một lần nữa ngân lên.

"Wow..." Hàng Hàng không nhịn được búng tay một cái.

"Tổng Mục quả là tài giỏi." Tiểu Kỷ tranh thủ nịnh nọt.

Ban đầu hắn còn hơi chưa quen, nhưng rất nhanh đã tìm lại được cảm giác. Dù gì thì hắn cũng từng luyện tập nhiều năm, mỗi ngày đều dành hai tiếng để kéo đàn.

Tang Diệc ngồi khoanh chân đối diện hắn, chống cằm nhìn, ánh mắt sáng rực, như thể biết nói.

Tiểu Kỷ đứng bên cạnh, Hàng Hàng và Phương Phỉ cũng nhìn theo. Tân Hạo lâu lâu lại đánh mắt sang. Tang Diệc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ngại, bĩu môi nói: "À thì... Em biết anh muốn nói gì đúng không?"

Mục Văn Kiêu nhìn anh, khẽ bật cười, gật đầu: "Ừ."

"Anh định nói gì thế, anh Diệc?" Tiểu Kỷ hùa theo: "Nói ra nghe thử xem nào!"

"Cút đi." Tang Diệc đỏ mặt.

"Em biết đấy nhé!" Hàng Hàng vỗ tay theo nhịp, hòa vào tiếng đàn của Mục Văn Kiêu, khe khẽ hát:
"Chỉ vì thời điểm đã đến,
Cầm hoa tươi trên tay,
Khắc ghi tình yêu trong lời thề ước,
Cùng em rong ruổi tận chân trời,
Ngắm thế gian đổi thay,
Tưởng tượng chúng ta bên nhau đến bạc đầu..."

Tang Diệc nghĩ đến những năm tháng trước đây, những tâm tư ẩn giấu trong bản nhạc đàn nhị này về Lục Văn, không khỏi thấy sống mũi cay cay.

Anh cuối cùng cũng không kìm được nữa, nghiêng người sát lại gần Mục Văn Kiêu, khẽ thì thầm bên tai hắn: "Hôm nay anh kéo bài này, là muốn nói với em rằng—anh sẽ không đi nữa."

"Và... anh yêu em."

Mục Văn Kiêu khẽ nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp của Tang Diệc bên tai rõ ràng đến mức khiến tim hắn khẽ rung động.

Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ, em tin anh."

**
Một bộ truyện nữa đã hoàn thành, cảm ơn mọi người đã đọc truyện.

Bình Luận (0)
Comment