Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 103

Chương 103

Cầu thang vụng trộm yêu đương hẹp và quanh co, ánh sáng không tốt nhưng Giản Tĩnh vừa đi vừa nghỉ nên tốn năm phút đồng hồ mới đi xong.

Giữa đường, phù rể Lục mất kiên nhẫn, đi trước một bước, song chẳng tới mấy phút lại vòng về: “Ra cầu thang thì đi hướng nào?”

Giản Tĩnh: “...” Nếu chẳng phải tìm người thú vị hơn việc ngồi chờ đám cưới thì cô đã không kiên nhẫn ứng phó với hạng người này.

“Tôi là thần tiên à?” Cô tức giận đi đến đầu cầu thang, nhìn xung quanh.

Phù rể Lục hỏi: “Phía trước là phòng bếp và phòng khách, có người đến người đi, phía sau là bãi cỏ, càng nhiều người hơn. Dựa theo lời cô thì em ấy sẽ đi đâu?”

Người này không nói những việc khác, năng lực học tập có vẻ hạng nhất.

Giản Tĩnh thong thả bước đến gần, kiên định đi về phía phòng bếp.

Phòng bếp câu lạc bộ chia làm kiểu Tây và kiểu Trung, bên kiểu Tây sẽ ít khói dầu, làm thành kiểu mở rộng, thông với nhà hàng Tây. Phòng bếp kiểu Trung không khác mấy so với phòng bếp khách sạn, cách nhà hàng Trung Hoa một dãy hành lang.

Bên cạnh là hàng cây xanh phía sau đường nhỏ, dành riêng cho xe hàng, xe đông lạnh di chuyển, không trùng tuyến đường với khách hàng.

Hôm nay có lễ cưới nên nhóm phụ trách kế hoạch hôn lễ đang bận rộn kiểm tra đồ vật đưa tới có đúng hay chưa. Xe tới xe đi, vô cùng bận rộn.

Giản Tĩnh đứng suy tư hồi lâu ở góc tường, bỗng cô đi đến ven đường, vạch lùm cây ra.

Lúc vạch đến lần thứ ba, cô kéo ra bộ vest xám bạc từ bên trong, vẩy một cái: “Đây là lễ phục của chú rể đúng không?”

Phù rể Lục nhanh chóng bước lên, nhận lấy và cẩn thận quan sát. Đúng thế, chất vải tây trang đặc biệt, dưới ánh mặt trời phản xạ tia sáng như nước chảy, là một cặp với áo cưới cô dâu.

“Là em ấy.” Anh ta cau mày: “Vì sao lại ở đây?”

“Quá chói mắt.” Giản Tĩnh nói: “Anh ta cố tình tránh tầm mắt của mọi người nên cố tình cởi áo khoác.”

Hiện tại, phù rể Lục không có tâm tình đi so đo với cô.

Hình như chú rể chủ động rời khỏi, thế nên muốn tìm người trở về cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Ở cổng có nam nữ hai nhà tiếp khách, em ấy không thể đi bằng cửa trước, cũng không thể dùng xe của mình.” Phù rể Lục liếc mắt nhìn xe hàng: “Ngồi xe của bọn họ thì sao?”

Giản Tĩnh buông tay: “Có thể lắm. Được rồi, tôi phải về đây.”

Cô xoay người rời đi, phù rể Lục nào dễ dàng buông tha, anh ta kéo tay cô lại: “Đợi đã.”

“Buông ra.” Cô liếc tay anh ta.

Cơ thể hành động trước, phù rể Lục vô thức buông tay, hỏi: “Cô không tìm nữa sao?”

“Một người sống sờ sờ muốn rời khỏi thì tìm về làm gì?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.

Cô tìm người giúp, thứ nhất là vì đợi không thì nhàm chán, nên muốn tìm chút gì đó làm, thứ hai cũng sợ có chuyện xảy ra. Hiện tại, đã biết chú rể chủ động bỏ đi thì dù nguyên nhân là gì, cũng đều là tự do của người ta, cô cần gì đi lo?

Phù rể Lục không thể phản bác, anh ta đành trở về cùng cô.

Hai người không giống chú rể phải né tránh đám đông nên chẳng cần đi cầu thang nhỏ kia mà đi thẳng vào đại sảnh tầng một.

“Lục Dục.” Chạm mặt một người đàn ông trung niên, người nọ thấp giọng hỏi: “Không thấy Tiểu Ngạn đâu sao?”

Phù rể Lục gật đầu.

Người đàn ông trung niên kia hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kì lạ.

Phù rể Lục thở dài, hỏi: “Anh à, em ấy tự mình đi, anh sắp xếp đi, chúng em nghe theo anh.”

“Tự đi?” Người nọ sửng sốt: “Chuyện gì xảy ra?”

Phù rể Lục mím môi, ra hiệu cho người kia nhìn Giản Tĩnh rồi mới lặp lại những suy luận vừa nãy.

Ngược lại, người đàn ông trung niên rất lịch sử, bắt tay hỏi: “Chào quý cô, tôi là anh trai của chú rể, cô là bạn của cô dâu bên kia à? Cô tên là gì?”

“Giản Tĩnh.” Cô bắt tay với đối phương.

Phòng Đại rất khách sáo: “Hóa ra là cô Giản, may nhờ có cô, đã để cô chê cười vì chuyện hôm nay rồi.”

Anh ta đã lịch sự thì đương nhiên Giản Tĩnh cũng nể mặt, đáp: “Tiện tay mà thôi, đừng khách sáo. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”

“Cô Giản à.” Phòng Đại nói: “Hôn lễ không phải trò đùa, chúng tôi sẽ mau chóng nghĩ cách giải quyết, cô có thể tạm thời giữ bí mật không?”

Giản Tĩnh sảng khoái đáp: “Có thể.”

“Cảm ơn cô đã hiểu cho.” Giọng nói của Phòng Đại rất chân thành.

Giản Tĩnh không muốn ở lại thêm, cô gật đầu chào rồi xoay người rời đi.

Cô ngửi thấy mùi cà phê.

Yêu cầu một tách cà phê hoa anh đào – đẹp tới nỗi không nỡ uống – cô ngồi trên hành lang, suy nghĩ về việc chú rể mất tích.

Mặc dù nói với phù rể Lục là chú rể chủ động bỏ đi nhưng chuyện vẫn còn một số chỗ kì lạ.

Trong phòng chờ của chú rể, nước uống, điểm tâm đều được dọn sẵn, những món đồ giống thế có mặt khắp mọi nơi, duy chỉ có một thứ xuất hiện bất ngờ.

Dưới mặt bàn trà có một tấm giấy đỏ.

Mặt ngoài đỏ, bên trong lại trắng, lộ ra lấm tấm vệt đỏ, rẻ bèo, thường dùng trong hôn lễ.

Theo lý thuyết, giấy đỏ xuất hiện trong lễ cưới cũng chẳng có gì bất ngờ nhưng hôm nay, đám cưới tổ chức theo kiểu phương Tây, lấy màu trắng làm chủ đạo nên gần như không có bất kỳ màu sắc truyền thống nào.

Như thế, tấm giấy đỏ đó dùng để gói cái gì? Nó nằm dưới mặt bàn trà, trên bàn có ly nước cùng vụn bánh quy đã ăn, hẳn chú rể ngồi đó trong khoảng thời gian dài.

Cô suy đoán, có thể món đồ bên trong đã khiến chú rể quyết định bỏ đi.

Sẽ là gì chứ?

Thật tò mò.

Giản Tĩnh bổ não ra mấy bộ phim hào môn, cho rằng tiệc cưới hôm nay chắc chắn sẽ hủy bỏ. Ai ngờ hiện thực chính là hiện thực, mười một giờ, lễ cưới đúng giờ bắt đầu.

Chú rể với vẻ mặt tươi cười, phấn chấn như chưa có chuyện gì xảy ra xuất hiện, đứng trước mặt người chứng hôn nắm tay cô dâu.

Giản Tĩnh: “?”

Anh rảnh quá nên mất tích chơi à?

Mặt cô ngơ ngác nhưng chú rể có thể trở về chính là chuyện tốt, ít ra không đến mức khiến cô dâu mất mặt trước bạn bè.

Nghi thức của đám cưới nhà giàu không khác gì với gia đình bình thường, sau khi được người chứng hôn cho phép, cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới rồi hôn nhau.

Yến tiệc bắt đầu.

Bàn tiệc bày ở hành lang dưới, vừa thoáng khí vừa ấm áp, khách khứa an vị hai bên bàn gỗ dài, ở giữa bày một dãy hoa tươi thơm ngát, bầu không khí sang trọng.

Bữa ăn cũng mang phong cách phương Tây, món khai vị, súp, món phụ, món chính và đồ ngọt từng món được dọn lên, rượu có champagne và rượu vang. Cảm giác quá đã.

Lời bình từ lương tâm của Giản Tĩnh: Ngon quá.

Khách khứa dùng bữa, đôi tân nhân đi mời rượu khắp nơi. Bàn của Giản Tĩnh đều là tác giả của Kim Ô, quan hệ xa lạ, bình thản hớp một ngụm qua loa.

Lúc mời rượu, Giản Tĩnh đặc biệt chú ý đến chú rể.

Vẻ ngoài đẹp trai, lịch sự, vóc dáng cân xứng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe. Song, lạ thay, dây đồng hồ lại hơi lỏng, mà kiểu dáng có vẻ khá quen mắt.

Nhưng chẳng đợi cô kịp nhìn kĩ thì chú rể đã kéo cô dâu đi xa.

Chỉ có phù rể Lục chậm một bước, cười như không đối mặt, anh ta giơ ly rượu lên rồi nói: “Chào cô Giản, tôi uống, cô thoải mái nhé.” Dứt lời thì uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu vang, giơ cho cô nhìn đáy ly.

Nhưng mà Giản Tĩnh tỏ vẻ không hiểu: “Xin hỏi anh là...?”

Phù rể Lục nghẹn họng, chợt nghĩ đến việc mình bảo cô giữ bí mật nên nào dám phản bác, anh ta tự giới thiệu: “Lục Dục.”

“Chào anh.” Giản Tĩnh gật đầu rồi xoay người ngồi xuống.

Phù rể Lục ‘ăn bơ’, tiến hay lùi cũng không được, càng chẳng thể tùy tiện buông tha cô, anh ta cố tình đưa danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, có thể lấy được phương thức liên lạc của cô không?”

Giản Tĩnh vờ áy náy: “Không tiện lắm, hôm nay tới tham dự lễ cưới nên không tiện kí tên cho anh.”

Phù rể Lục: “...” Cô nàng này!

Giản Tĩnh lại hỏi: “Anh muốn ngồi xuống ăn chung à?”

Ừ, xem như cô lợi hại. Kế này của phù rể Lục bất thành, anh ta không dây dưa nữa, lạnh lùng nói một câu ‘Không cần’ rồi quay đầu đi khỏi, bước chân hùng hồ như thể bị ai nợ một trăm triệu.

Tác giả bên cạnh hỏi: “Đây là cậu chủ nhà họ Lục à? Ghê gớm nhỉ, đúng là phú nhị đại.”

Giản Tĩnh bình tĩnh đáp: “Không biết, phù rể nào mà chẳng giống nhau.”

“Người này đẹp trai nhất.” Mọi người đồng lòng nói.

Giản Tĩnh từ chối cho ý kiến.

Sau bữa ăn, tiệc cưới coi như kết thúc. Bạn bè đôi tân nhân ở lại tâm sự, quay phim chụp hình, chờ đến tối lại ăn gia yến thứ hai.

Giản Tĩnh không quen biết cô dâu nên ăn xong bèn chuẩn bị ra về.

Nhưng hình như Khang Mộ Thành gặp bạn, hai người ngồi trong góc vắng vẻ ở quán cà phê, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó, nom có vẻ như bàn chuyện làm ăn.

Cô không tiện quấy rầy, cũng không muốn đi xe người khác nên đã đi dạo trong vườn hoa, tiêu hóa thức ăn giết thời gian.

Tầm khoảng một tiếng sau, cô chạm mặt phù rể Lục đang gấp rút.

Anh ta nhìn thấy cô, lập tức nói: “Thì ra cô ở đây.”

Giản Tĩnh khó hiểu, tên này trên dưới toát lên vẻ nhà giàu kiêu ngạo, nhưng lúc này sắc mặt anh ta lại rất nghiêm túc, giơ tay nhấc tay đều có vẻ vội vàng.

“Cô Giản có rảnh không? Chú… ba chú rể muốn gặp cô.” Anh ta thấp giọng nói: “Làm ơn cho tí mặt mũi.”

Ba chú rể muốn gặp cô, chẳng lẽ chú rể lại chạy à?

Giản Tĩnh nổi hứng thú, lại hỏi trước: “Chuyện gì?”

“Đi thì biết.” Phù rể Lục nắm cánh tay cô, nắm ngón tay như kìm sắt siết chặt tay cô, cao giọng nói: “Cô Giản à, cô dâu gọi cô đi chụp hình kìa.”

Đồng thời, một phù rể cao lớn khác cũng chạy tới, tay đặt sau lưng cô, chặt đứt đường lui.

Giản Tĩnh nhíu mày: “Mấy anh có ý gì hả?”

“Đắc tội.” Thái độ của phù rể Lục nghiêm túc: “Sau này, tôi sẽ xin lỗi cô Giản đây.”

Thế mà phái hai người bạn của chú rể đến tìm cô, còn là thái độ ép buộc. Lạ quá. Giản Tĩnh nghĩ mãi vẫn không có đáp án, thế nên thuận nước đi theo.

Phù rể Lục thở phào, dẫn cô đi nhanh.

Giản Tĩnh gặp được ba chú rể đang đợi trong phòng, cũng chính là Chủ tịch tập đoàn Phòng Thị. Ông ta khoảng chừng sáu, bảy mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt nên tóc vẫn còn đen nhánh, làn da bóng bẩy, không có mấy đồi mồi trên da.

“Chào cô Giản, tôi là Phòng Lợi Dân, ba chú rể.” Giọng điệu của Chủ tịch Phòng rất bình thản, tuyệt không hốt hoảng, lo lắng, chẳng ai nghe được cảm xúc bên trong lời nói của ông ta: “Mạo muội gọi cô qua đây là do thật sự bất đắc dĩ.”

Giản Tĩnh đáp: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

“Con trai tôi chết rồi.” Ánh mắt Chủ tịch Phòng nhuốm màu bi thương: “Vào thời điểm như hôm nay nên tôi không tiện báo cảnh sát, tôi muốn nhờ cô điều tra giúp tôi xem rốt cuộc là ai hại chết thằng bé.”

Giản Tĩnh khựng lại, quả quyết từ chối: “Thành thật xin lỗi, tôi không có tư cách điều tra vụ án, ông vẫn nên báo cảnh sát thì hơn.”

Nói đùa, trong hào môn biết bao nội tình, cô cũng chẳng thân quen gì với nhà họ Phòng, cô có hứng thú với suy luận nhưng cũng không muốn cuốn vào bên trong. Huống chi, không có tư cách chấp pháp thì việc điều tra cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.

Nhưng hiển nhiên Chủ tịch Phòng là có chuẩn bị mà đến: “Cô Giản khiêm tốn rồi, cô từng giúp tôi tìm Tiểu Ngạn, tôi cũng nghe bạn bè kể rằng cô cũng giúp đỡ cảnh sát điều tra không ít vụ án.”

Giọng điệu của ông ta không mang theo sự bức ép nhưng ai cũng nghe được lòng kiên quyết và ép buộc trong đó.

Đây là dặn dò chứ không phải thương lượng, muốn cô mang ơn chứ không phải cò kè mặc cả.

Giản Tĩnh cũng chẳng chịu thua: “Ông cũng đã nói là giúp.”

“Chuyện hôm nay không thể bị đồn ra ngoài, cô là người thích hợp nhất.” Chủ tịch Phòng nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Tôi cùng ba Dung Dung đều tin cô.”

Giản Tĩnh đáp: “Tôi không quen Phó Tổng Giám đốc.”

“Nhưng cô quen Kim Ô.” Chủ tịch Phòng bình tĩnh chỉ ra điểm quan trọng: “Tôi có số điện thoại của Khang Luy, cô có muốn gọi hỏi thăm chút chuyện không?”

Khang Luy chính là tên của Chủ tịch Khang.

“Tôi hiểu rồi, ông ngoài miệng là mời tôi giúp đỡ nhưng thực chất lại đang uy hiếp tôi.” Giản Tĩnh mỉm cười, lại nói: “Tôi là tác giả ký kết với Kim Ô, không phải nhân viên, Chủ tịch sẽ không thể sai sử tôi.”

Cô móc điện thoại ra, hỏi: “Hay là, ngay bây giờ tôi gọi điện hỏi thử, thế nào?”

Cô không biết tính tình Chủ tịch Khang thế nào nhưng những ông chủ của các công ty khác đều quan tâm người mình, chẳng ai ngốc đến nỗi đồng ý.

Lại nói, Chủ tịch Khang có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bằng tay trắng cho đến ngày hôm nay thì tuyệt đối chẳng phải người dễ dàng thỏa hiệp. Xem như là Khang Mộ Thành, nghe kiểu yêu cầu này cũng sẽ từ chối trước mặt, nếu người kia là người lớn quen biết thì sẽ uyển chuyển từ chối.

Chủ tịch Phòng cũng chỉ khi dễ cô tuổi trẻ mặt non, lấy thế ép người mà thôi.

Vô liêm sỉ.

Chủ tịch Phòng bình tĩnh nhìn cô một lúc, vẻ mặt rất tán thưởng: “Tốt lắm, quả nhiên cô Giản rất thông minh, lanh lợi. Cô cũng đừng ngạc nhiên, tuy tôi nghe bạn bè nói cô hết sức lợi hại nhưng cô còn trẻ như vậy, khó tránh khỏi thiếu sót.”

Ông ta bỏ qua vụ uy hiếp vừa rồi, bắt đầu diễn cảnh tình cảm: “Mong cô Giản hiểu cho nỗi đau mất con của một người ba, tôi là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Bình Luận (0)
Comment