Cuối cùng Giản Tĩnh vẫn đồng ý lời đề nghị của Chủ tịch Phòng. Nhưng không phải là sợ ông ta, cũng không phải cảm động vì tình yêu con của ông ta, mà là hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.
[Đã tuyên bố nhiệm vụ mới]
[Tên nhiệm vụ: Hôn lễ bí mật]
[Miêu tả nội dung: Mùa hoa anh đào bay theo gió, tiệc cưới trắng tinh, ngày tốt đẹp lại bị màu máu nhuộm dần? Vì sao tin dữ tử vong tiến đến, khúc điếu ca lại thuộc về ai? Xin hãy điều tra ra chân tướng.]
[Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công khen thưởng 30 điểm giá trị dũng khí, thất bại không trừng phạt.]
Trời đất bao la, rút thẻ lớn nhất.
Giản Tĩnh yêu cầu khám nghiệm tử thi trước.
Chủ tịch Phòng nhìn hai bên một lát, gọi tên phù rể Lục: "Tiểu Dục, hôm nay cháu ăn chút khổ, đi nhìn xung quanh với cô Giản đi, cũng tiện bảo vệ cô ấy."
Phù rể Lục nhìn lướt qua cô, gật đầu: "Được, giao cho cháu."
Chủ tịch Phòng lộ ra vẻ hài lòng, nhìn, đây mới là đáp án mà ông ta muốn. Cô gái nhỏ như Giản Tĩnh trẻ tuổi nóng tính lại không đủ hiểu chuyện, bình thường ông ta tuyệt đối sẽ không dùng cô.
Cũng không có cách nào, cô là người của Kim Ô, ông ta không thể nghĩ biện pháp khiến cô ngậm miệng, cũng chỉ có thể để cô phát huy ra tác dụng lớn nhất. Nếu cô thật sự thông minh như tên nhóc Lục Dục nói, ngược lại là một niềm vui ngoài ý muốn.
Mặc kệ người bề trên nhìn từ trên cao xuống phán xét như thế nào, Giản Tĩnh cũng không để ý đến việc này.
Cô vừa tiến vào hiện trường đã đổi thành hình thức trinh thám.
Cô cuộn tóc lên, lấy bao chân và bao tay từ trong túi đeo vai ra mang vào, đồng thời mang khẩu trang dùng một lần. Lúc này cô mới cẩn thận đi đến trước thi thể kiểm tra.
Người chết là chú rể.
Anh ta nằm ngang trên ghế sô pha, một tay rủ xuống, một tay đặt lên phần bụng, đầu nghiêng sang một bên, dường như đang ngủ say. Nhưng thi thể cứng đờ và hồ máu tử thi đã tuyên cáo thời gian tử vong của anh ta ước chừng vào một đến ba tiếng trước đó.
Hơn nữa lần này hồ máu tử thi rất đặc biệt, cũng không phải là mấy màu sắc bình thường, bày ra vết tím bầm màu nâu xanh.
Giản Tĩnh kiểm tra móng tay và niêm mạc môi của anh ta, phát hiện cũng là màu xanh tím.
"Đây là trúng độc à?" Phù rể Lục hỏi.
Cô gật đầu: "Triệu chứng trúng độc muối axit nitric."
Trong cơ thể người bình thường sắt hóa trị II kết hợp với oxy hình thành huyết sắc tố oxy hóa, oxy và huyết sắc tố kết hợp rời rạc, dễ dàng di chuyển phóng ra trong mạch máu. Nhưng ion axit nitric trong muối axit nitric chuyển hóa sắt hóa trị II trong huyết sắc tố thành sắt hóa trị III, hình thành Methemoglobin, không thể mang theo oxy, ảnh hưởng đến sự nhả oxy, dẫn đến cơ thể người thiếu oxy, ngạt thở tử vong. (Chú thích 1)
Bởi vì thiếu oxy cho nên máu hiện ra màu nâu đen, xuyên thấu qua làn da, hồ máu tử thi biến thành vết tím bầm màu nâu xanh, rất dễ phân biệt.
"Nhưng đây là phán đoán sơ bộ, cụ thể cần kiểm tra thi thể." Giản Tĩnh nói: "Các anh không tìm cảnh sát, kiểm tra thi thể thì sao?"
Phù rể Lục quả quyết từ chối: "Tạm thời không được."
"Chỉ nhìn bằng mắt là không thể khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết cũng không rõ, đừng mong phá án." Giản Tĩnh trợn trắng mắt.
Phù rể Lục hỏi: "Cô không có biện pháp khác sao?"
Cô suy nghĩ một lát, nói: "Bình thường kiểm tra trúng độc muối axit nitric qua đồ ăn, bãi nôn, thứ trong dạ dày và máu, các anh không muốn khám nghiệm tử thi thì mang đồ ăn ở chỗ này và máu đi kiểm tra, vậy được không?"
Phù rể Lục: "Có thể."
"Vậy anh tìm cho tôi cái ống kim lại đây, nhanh lên." Giản Tĩnh nói ngay: "Muối axit nitric và Methemoglobin trong máu rất dễ biến mất, chậm thì không còn nữa."
Lúc này phù rể Lục lộ ra mặt tài giỏi, lập tức gọi người của câu lạc bộ đưa hộp y tế tới.
Bọn họ có đầy đủ thiết bị chữa bệnh - không biết bình thường đều dùng để làm gì - ống kim dùng một lần thì khỏi phải nói. Giản Tĩnh rút một ống máu từ thi thể, cũng lấy đồ ăn thức uống ở hiện trường và tìm bãi nôn trong phòng vệ sinh trích ra một phần giao cho phù rể Lục, để anh ta cấp tốc tìm người kiểm tra.
Khi cô làm xong hết tất cả mọi thứ thì đã qua nửa tiếng.
Phù rể Lục có hiểu biết mới về Giản Tĩnh, đầu năm nay ngoại trừ nhân viên chuyên nghiệp thì không mấy cô gái biết khám nghiệm tử thi. Anh ta không khỏi hỏi: "Tiếp theo phải làm gì?"
Giản Tĩnh cũng không trả lời ngay, ngược lại nói: "Người trúng độc muối axit nitric, đầu tiên sẽ xuất hiện các triệu chứng như buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy, sau đó huyết áp hạ xuống, choáng váng, đau đầu, theo mức độ thiếu oxy tăng cao sẽ khó thở, hôn mê, co giật, mệt lả."
Cô nói rất chậm, bảo đảm phù rể Lục có thể hiểu ý trong mỗi câu nói.
Sau đó, cô mới rút ra trọng điểm: "Vừa rồi khi ăn cơm, chú rể trông không có vấn đề gì."
Phù rể Lục nhìn đồng hồ, nói: "Sau khi kính rượu với các cô, em ấy lập tức trở lại thay quần áo, một mình ở trong phòng nghỉ rất lâu."
Chẳng trách quần áo của chú rể bị thay đổi. Giản Tĩnh gật đầu, ra hiệu anh ta tiếp tục.
"Em ấy về vào khoảng mười hai giờ, chúng tôi đều đi ăn, để lại em ấy nghỉ ngơi một mình." Phù rể Lục nhớ lại thời gian: "12 giờ 15 phút, từng có người trở lại gõ cửa muốn đi vào, kết quả cửa bị khóa trái, em ấy ở bên trong nói mình muốn ngủ một lát, một tiếng sau gọi em ấy dậy, chúng tôi bèn không làm phiền em ấy. Mãi cho đến 1 giờ 30 phút, gõ cửa thế nào cũng không thấy người ra, tôi sợ em ấy lại chạy, khi tìm người mở khóa mới phát hiện em ấy xảy ra chuyện."
Giản Tĩnh suy nghĩ một lát, cau mày nói: "Bình thường trúng độc muối axit nitric qua mười tới mười lăm phút sẽ xuất hiện triệu chứng, nhưng cũng không nhất định, chủ yếu phải xem anh ấy trúng độc như thế nào. Nhưng đến chết thì đại khái cần một tới hai tiếng, các anh không phát hiện bất cứ dị thường nào hay sao?"
Phù rể Lục nói: "Tôi gọi người đó đến đây."
Đại khái là Chủ tịch Phòng từng dặn dò nên đối phương hết sức phối hợp, lập tức chạy tới.
Giản Tĩnh nhận ra anh ta là phù rể trước đó ở lại canh giữ, trực tiếp gọi biệt hiệu C, nói: "Anh thuật lại một lần cho tôi nghe cảnh tượng lúc đó."
Phù rể C nói: "Quần áo tôi bị bẩn nên quay về thay, kết quả cửa phòng nghỉ ngơi bị khóa lại, tôi bèn kêu hai tiếng. Anh Ngạn ở bên trong nói với tôi là anh ấy đang ngủ, bảo tôi một tiếng sau hẵng đến nên tôi đành phải rời đi."
Giản Tĩnh đặc biệt có kiên nhẫn: "Giọng nói của anh ấy nghe thế nào?"
Phù rể C chần chờ nói: "Có phần không kiên nhẫn, rất dữ dằn, tôi không nói gì mà về ngay."
Phù rể Lục trừng anh ta một cái, chỉ thiếu điều viết ba chữ ‘không tiền đồ’ trên mặt.
Giản Tĩnh lại hỏi: "Ngoại trừ giọng nói của anh ấy, anh còn nghe được tiếng động nào nữa không?"
1 giờ 30 phút phát hiện thi thể, 1 giờ 40 phút phù rể Lục tìm tới cô, khi khám nghiệm tử thi đã gần 2 giờ. Phạm vi thời gian quá rộng, rất khó xác định khoảng 12 giờ 15, trong phòng là tình huống gì.
Phù rể C hồi tưởng lại, lắc đầu: "Tôi không để ý."
Giản Tĩnh thở dài, đành phải hỏi: "Anh xác định lúc ấy người nói chuyện là chú rể à? Nghe rõ không?"
"Xác định, sao tôi nghe lầm giọng nói của anh Ngạn được?" Phù rể C bất mãn.
Lúc này Giản Tĩnh mới nói: "Vậy được rồi, không sao."
Phù rể C liếc cô một cái, làm bộ thấp giọng nhưng thật ra cũng không thấp giọng mà hỏi: "Anh Dục, chú Phòng nghĩ sao vậy? Thế mà để một cô nhóc tra án, việc này quá không thể tưởng tượng nổi."
Phù rể Lục liếc anh ta, lạnh lùng nói: "Vậy cậu đi nói với chú ấy đi."
Phù rể C lập tức ngượng ngùng, nhanh chóng lượn đi.
Giản Tĩnh ghi chú mấy mốc thời gian vào sổ ghi chép tùy thân, bắt đầu tìm tòi hiện trường.
Hiện trường... Rất lộn xộn.
Đồ dùng trong nhà xiêu vẹo, mâm đựng trái cây bị hất văng trên đất, hoa quả cắt gọn rơi đầy đất, có hai miếng dưa bị người ta đạp lên, nước phun ra đầy thảm, có mấy dấu chân.
"Có bao nhiêu người từng tới đây?" Cô kinh ngạc đến mức ngây người.
Phù rể Lục nói: "Xảy ra chuyện, đương nhiên mọi người đều đến đây. Cô dâu lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc đó luống cuống tay chân nên tôi cũng không nhớ rõ."
Giản Tĩnh xoa huyệt thái dương, đi thẳng vào chủ đề kế tiếp: "Chú rể trở về như thế nào?"
"Về một mình." Phù rể Lục không giấu diếm: "Lúc mười giờ bốn mươi, em ấy trở về một mình. Chúng tôi hỏi em ấy đi đâu, em ấy nói có chút việc phải làm, đã giải quyết xong. Lúc ấy hôn lễ sẽ bắt đầu ngay nên chúng tôi cũng không hỏi nhiều."
Giản Tĩnh hỏi rất cẩn thận: "Tôi nhìn thấy đồng hồ trên tay anh ấy không quá thích hợp, xảy ra chuyện gì thế?"
Phù rể Lục lại giật mình.
Bốn chữ ‘quan sát phân tích’ nói nghe dễ dàng, người thật sự có thể làm được lại ít càng thêm ít. Trong số những người mà anh ta từng gặp, không có mấy người có bản lĩnh này, bởi vậy bất giác sự khinh thường của cậu ấm đối với cô gái bình thường biến mất rất nhiều.
Anh ta trả lời: "Em ấy nói tặng đồng hồ cho người ta. Cô Giản, đại khái chiếc đồng hồ đó trị giá chừng một triệu, chắc chắn đủ để đuổi người."
Tính đến hiện tại, phù rể Lục vẫn có suy nghĩ là chú rể đi gặp bạn gái cũ.
Anh ta biết rất nhiều thí dụ sau khi bạn gái bị chia tay thì khóc lóc không ngớt, hô hào muốn tới náo loạn hôn lễ, nhưng không ngoại lệ đều bị tiền bịt miệng.
Chắc hẳn lần này Phòng Ngạn cũng như thế, cho nên anh ta không hỏi nhiều, cũng cảm thấy không cần phải hỏi nhiều. Ngược lại, xuất phát từ việc bảo vệ anh em họ và ăn ý giữa những người đàn ông, anh ta chủ động hỗ trợ che giấu việc này, đem đồng hồ của mình cho anh ta mượn.
Nhưng mà theo bản năng, Giản Tĩnh ý thức được không thích hợp.
Không hiểu sao lại biến mất, không hiểu sao lại trở về, không hiểu sao lại chết đi.
Trên người chú rể có rất nhiều bí mật.
Giản Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chải vuốt bản án từ đầu.
Đầu tiên cô hỏi thăm đoàn phù rể, nhóm bốn người Lục Dục, A (đồng tính nam đoạn tuyệt quan hệ), B (đồng tính nam nối dõi tông đường), C (phù rể ở lại).
"Hôm nay trước khi chú rể mất tích đã xảy ra chuyện gì, các anh kể hết cho tôi không bỏ chi tiết nào."
Bọn họ liếc nhau, cuối cùng do A làm đại biểu.
"Hôm qua là đêm độc thân, mấy người chúng tôi ngoại trừ anh Lục đều chơi ở nhà tôi, đại khái ba giờ sáng mới ngủ. Buổi sáng hơn bảy giờ chuông reng, anh Lục tới nhà của tôi, đại khái khoảng tám giờ chúng tôi đến đây.”
"Sau khi tới, chúng tôi chủ yếu là giúp Ngạn Tử chiêu đãi bạn bè họ hàng, chụp ảnh. Đợi đến khoảng chín giờ, người tới gần đủ rồi, chúng tôi bèn lừa Ngạn Tử về phòng nghỉ. Đợi đến chín giờ hai mươi phút chúng tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy đã không thấy tăm hơi."
Giản Tĩnh thấy lạ: "Tại sao phải lừa anh ấy?"
"Là bên phù dâu yêu cầu, các cô ấy định thay quần áo giống hệt nhau để anh Ngạn đoán ai là chính chủ, nhờ chúng tôi hỗ trợ." Phù rể C giải thích.
Giản Tĩnh đã hiểu: "Nói cách khác, chín giờ đến chín giờ hai mươi phút, các anh không có ai ở chung với anh ấy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ gật đầu.
"Vậy trước đó chú rể từng nhận được thứ gì không?" Giản Tĩnh hỏi.
Phù rể Lục hỏi: "Cô nói quà mừng à? Đều ở đây."
Anh ta đưa Giản Tĩnh vào phòng nghỉ, kéo tủ quần áo ra, bên trong là một tủ sắt âm tường. Sau khi mở ra, bên trong có hộp quà chất đống hơn phân nửa tủ quần áo.
Hộp lớn nhất to bằng laptop, nhỏ nhất chỉ to bằng hộp nhẫn.
Phù rể Lục giải thích rất nhiều người thân và bạn tốt đều tặng quà tân hôn, bình thường thể tích không lớn nhưng giá trị cao, cho nên tất cả đều đặt trong tủ sắt.
Giản Tĩnh lần lượt kiểm tra quà.
Tổng cộng mười lăm hộp quà, hộp quà mừng xa hoa, đóng gói tinh xảo, dưới dây lụa được kẹp thiệp chúc mừng tân hôn, không có tên họ người tặng.
"Có ghi sổ không?" Cô hỏi.
Phù rể Lục nói: "Cái này có gì mà ghi sổ, là tặng cho vợ chồng bọn họ."
Tiền mừng có ghi sổ để thuận tiện trả ân tình, quà mừng lại là người thân và bạn tốt tặng cho, thiệp chúc mừng ghi rõ thân phận là được, những người khác không thể cũng không tiện quan tâm kỹ càng.
Giản Tĩnh gật đầu, cầm mỗi chiếc hộp lên kiểm tra một lượt, nhưng mười lăm phần quà mừng đều không có vết bị mở ra.
Nhưng dưới đáy tủ quần áo có một dải lụa đã bị mở ra.
Điều này chứng minh có một phần quà bị mở.
Giản Tĩnh phỏng đoán, khi chú rể bỏ quà vào tủ sắt, chú ý tới một phần quà nào đó trong đó, cảm thấy kỳ lạ hay là vì lý do nào khác, anh ta mở quà ngay.
Dây lụa rơi vào trong tủ quần áo, anh ta không để ý, cầm hộp quà ngồi lên sô pha mở ra.
Chính là phần quà này khiến anh ta quyết định ‘mất tích’. Lúc rời đi, anh ta mang theo hộp và quà, không để lại bất cứ dấu vết gì, chỉ là trong lúc lòng dạ rối bời, anh ta không chú ý tới giấy đỏ rơi xuống đất, thành cá lọt lưới.
Vừa nãy cô tra xét phòng nghỉ, giấy đỏ dưới bàn trà biến mất.
Nhưng cô đi tìm trong thùng rác, chỗ nào cũng không thấy.
Mặc kệ là chú rể hay những người khác tiêu hủy, đều chứng minh thứ bên trong hộp quà có thể sẽ bại lộ điều gì đó.