Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 105

Chương 105

Giản Tĩnh viết các điểm đáng ngờ chủ yếu trước mắt vào sổ ghi chép:

1. Chú rể trúng độc như thế nào?

Nói như vậy, người bình thường trúng độc muối axit nitric đều bởi vì ăn đồ ăn được ướp gia vị bằng thứ này, ví dụ như thịt khô dưa muối. Nhưng chú rể có gia cảnh gì, sao có thể ăn mấy thứ này?

Lui một vạn bước mà nói, thật sự không cẩn thận ăn phải thì tại sao những người khác không bị gì? Ai có thể cam đoan chú rể có thể ăn đúng thứ có độc trong đông đảo đồ ăn và thức uống?

2. Thời gian trúng độc.

Bởi vì muối axit nitric có vật dẫn khác nhau nên lúc phát tác cũng không giống nhau. Ăn trực tiếp qua mười mấy phút sẽ xuất hiện triệu chứng, nhưng nếu như qua rau quả thì lâu nhất có thể đạt tới hai mươi giờ, nói cách khác, sớm nhất từ hôm qua đã có khả năng trúng độc.

3. Món quà biến mất là cái gì?

Thứ gì khiến cho chú rể quyết định mất tích, đồng thời không thể để cho bất cứ người nào biết?

4. Đã xảy ra chuyện gì trong lúc chú rể mất tích?

Anh ta thật sự đã thuận lợi giải quyết vấn đề ư? Với lại chiếc đồng hồ ấy anh ta đem cho ai?

5. Động cơ giết người của hung thủ là gì.

Tại sao lại muốn sát hại chú rể, có thù? Hay là nói, sau khi anh ta chết, ai sẽ là người được lợi?

Tất cả mọi thứ, điểm đáng ngờ chồng chất.

Giản Tĩnh tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng quyết định nghiên cứu quà tặng trước. Ba vấn đề khác rất khó giải thích được, chỉ có dây lụa của hộp quà còn ở trên tay, nhìn xem có thể phát hiện ra thứ gì không.

Cô chụp hình dây lụa, đăng lên trang web mua sắm tìm món cùng loại. Giao diện lập tức hiện ra nhiều sản phẩm, giá cả không giống nhau từ mấy đồng đến mười mấy đồng, rất bình thường.

Manh mối thưa thớt, đành phải dùng thẻ ngũ giác thử xem.

Không thể không nói, tấm thẻ có giới hạn này có trợ giúp rất lớn đối với việc tìm kiếm vật chứng, nhất là khứu giác, có thể so với cảnh khuyển... Khụ khụ!

Giản Tĩnh bỏ ra nửa phút, phân biệt ra được mấy loại mùi trên dây lụa: Mùi nước hoa của chính cô, mùi nước hoa hỗn hợp từ các hộp quà khác và hương hoa nồng đậm.

Với tri thức về hoa cỏ hữu hạn của cô, chắc hẳn đây không phải là bách hợp, cũng không phải hoa hồng, mà hai loại này là loài hoa chiếm tỉ lệ nhiều nhất hôm nay. Loại trừ hai cái này, phạm vi sưu tầm bỗng nhiên thu nhỏ.

Cuối cùng, mục tiêu khóa chặt trên bàn dài trong phòng nghỉ.

Trên bàn bày biện các loại bình đựng đồ uống, bánh bích quy bánh kẹo sô cô la đóng gói riêng và các đồ ăn vặt khác, mỗi một cái đều đựng trong rổ, dưới đáy trải lụa trắng, chỉnh tề tinh xảo.

Cô xốc từng miếng lụa trắng lên, phát hiện một cái hộp trong đó có phần khác biệt. Kiểu dáng nhỏ hơn một chút, cũng không phải rổ miệng rộng mà là một cái hộp, chẳng qua cái nắp bị lót xuống dưới đáy và trùm lụa trắng lên cho nên người bình thường không chú ý đến sự khác biệt trong đó.

Xốc lụa trắng lên, tầng dưới chót là một cành cẩm chướng bắt đầu khô héo. Mặc dù nó màu vàng nhạt, rất gần với màu hoa hồng hạng sang, nhưng ai cũng biết cái này không phù hợp với bầu không khí trong hôn lễ.

Ý nghĩa của loài hoa này là tình thương của mẹ.

Mà trong giỏ xách được bày một vài viên kẹo sữa Thỏ Trắng, từng viên kẹo đều có mùi vị tuổi thơ.

Giản Tĩnh nói: "Anh tìm người của câu lạc bộ đến đây hỏi xem có phải bọn họ để đó không."

Phù rể Lục lập tức tìm người phụ trách.

Kết quả người phụ trách tỏ vẻ, toàn bộ bánh kẹo bánh bích quy trong câu lạc bộ chúng tôi đều là hàng nhập khẩu cao cấp, không có loại kẹo bình thường này, chắc hẳn là khách tự mang vào.

Giản Tĩnh hỏi: "Có người nào chú ý tới là ai mang vào không?"

Người phụ trách uyển chuyển nói: "Ba ngày trước đã có họ hàng của cô dâu chú rể lần lượt đến, ra ra vào vào, chúng tôi cũng không thể phân biệt."

Chú rể và cô dâu đều là người địa phương, sáng sớm hôm nay mới đến, nhưng hai bên đều có họ hàng đến từ nơi khác, họ đều đến sớm hơn một hai ngày, đều ở trong phòng câu lạc bộ.

Nhất quyết bắt người ta nói ra bốn năm sáu cái gì thì cũng không làm được.

Vậy đẩy ngược lại, nếu không có quan hệ với chú rể thì chắc chắn anh ta sẽ không chú ý đến thì sao lại có chuyện làm rơi dây lụa? Cho nên không khó đoán, ai tặng quà thì khó mà nói, nhưng chắc chắn là bị chú rể giấu đi.

Hành động lần này can đảm thận trọng, cùng một cách làm với vụ mất tích trước đó.

Giản Tĩnh trầm ngâm cả nửa ngày, hỏi: "Bình thường chú rể tương đối thân mật với ai? Kiểu không có gì giấu nhau ấy?"

Phù rể Lục nói tên A.

Anh ta giới thiệu như thế, trong nhà chú rể đứng hàng con út, phía trên theo thứ tự là anh cả, chị hai và chị ba. Anh cả và chị hai do người vợ thứ nhất sinh, chị ba là người vợ thứ hai sinh, chú rể do người vợ thứ ba sinh, cho nên tình cảm giữa các anh chị em cũng không thân mật.

Bản thân phù rể Lục là anh họ của chú rể, cũng chính là con anh trai cả của bà Phòng đương nhiệm, quan hệ của hai người không tệ, nhưng cũng không phải là bạn bè không có gì giấu diếm nhau.

A và B đều là bạn từ thuở bé của chú rể, nhưng B khá là một lời khó nói hết, cho nên chú rể và A mới xem như bạn bè thân thiết. Còn C, anh ta nhỏ tuổi nhất, như một tùy tùng nhỏ, sai bảo làm nhiều việc, nói ít bí mật.

Bởi vậy, nếu như muốn hỏi điều gì bí mật thì A thích hợp nhất.

Giản Tĩnh bèn tìm tới một mình A, hỏi thăm anh ta: "Anh biết hoa cẩm chướng hoặc là kẹo sữa Thỏ Trắng có ý nghĩa đặc biệt gì đối với chú rể hay không?"

A cao lớn, trông hết sức nghiêm túc, nghe vậy thì khó hiểu: "Cô hỏi cái này làm gì?"

“Điều tra nguyên nhân cái chết của chú rể." Giản Tĩnh nói: "Xin hãy nói cho tôi."

Phù rể Lục phụ họa: "Biết thì cứ nói, dượng đã ủy thác chuyện này cho cô ấy."

A nhíu mày, hiển nhiên không quá tin tưởng cô giống như C, miễn cưỡng nói: "Tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới. Chẳng phải hoa cẩm chướng là hoa tặng cho mẹ hay sao? Có thể là khi ăn tết cậu ấy tặng cho dì Phòng."

"Chú rể và mẹ anh ấy có mối quan hệ tốt không?" Giản Tĩnh hỏi.

A nói: "Cứ thế."

"Cứ thế là có ý gì?"

"Không tốt cũng không xấu." Phù rể Lục xen vào: "Khi còn bé em ấy được bảo mẫu giữ, lớn lên cũng không có gì phải quan tâm, bình thường không có trở ngại, cũng thường xuyên về nhà ăn cơm."

Giản Tĩnh hỏi: "Dựa theo tình huống nhà họ Phòng, chú rể không quá có khả năng sẽ ăn kẹo Thỏ Trắng đúng không?"

"Rõ ràng."

Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi: "Thuận tiện đi thăm hỏi bà Phòng không?"

Phù rể Lục: "Tôi dẫn cô đi."

Anh ta là cháu trai của bà Phòng, quan hệ thân mật, có anh ta ra mặt, Giản Tĩnh nhanh chóng gặp được bà Phòng nghỉ ngơi trong phòng trên lầu chót.

Bà ta mới hơn bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng như cô gái hai ba mươi tuổi, vừa đẹp vừa thon thả, đang nằm nghiêng trên ghế sô pha uống canh tổ yến mộc nhĩ trắng.

"Tiểu Dục đến rồi, ngồi đi." Bà ta kéo phù rể Lục ngồi bên cạnh mình, bưng bát canh ngọt cho anh ta: "Ăn đồ nóng để lót dạ một chút."

Phù rể không có kiên nhẫn ăn những thứ thuốc bổ này, giơ tay ngăn lại, giới thiệu: "Đây là cô Giản, dượng giao chuyện này cho cô ấy."

"Ồ." Bà Phòng đánh giá Giản Tĩnh một lát, vẫy tay: "Bưng thêm một bát tổ yến cho cô Giản."

Dì giúp việc ở bên cạnh đáp lời, bưng thêm một bát canh tổ yến mộc nhĩ trắng từ trong xe đẩy lại đây: "Mời cô Giản."

"Tôi không ăn cái này." Giản Tĩnh nói thẳng: "Bà Phòng, tôi có một số việc muốn hỏi bà."

Hai tay bà Phòng giao nhau đặt trên bụng, tư thế ưu nhã: "Cô hỏi đi."

Cô suy tư rồi nói: "Phòng Ngạn có thái độ gì đối với lễ cưới hôm nay?"

"Thằng bé rất thích Dung Dung, cũng rất chờ mong hôn lễ hôm nay." Bà Phòng hỏi: "Cô hỏi cái này làm gì?"

Giản Tĩnh nhìn chăm chú vào bà ta: "Chắc hẳn ngài cũng biết, hôm nay anh ấy từng mất tích một đoạn thời gian."

"Tôi đã nghe nói, có lẽ chỉ là có việc nên rời đi một lát." Bà Phòng nói: "Tôi không cho rằng chuyện này có liên quan gì đến cái chết của con trai tôi."

"Sau khi anh ấy trở về, ngài có phát hiện điều gì bất thường không?"

"Không có." Bà Phòng có phần bất mãn: "Cô Giản, chồng tôi muốn cô tìm ra hung thủ, không phải để cô lãng phí thời gian vào những vấn đề râu ria."

Giản Tĩnh lãnh đạm nói: "Có lãng phí thời gian hay không cũng do tôi quyết định. Vấn đề kế tiếp, quan hệ giữa Phòng Ngạn với các anh chị của anh ấy như thế nào?"

"Cô có ý gì?" Trong phòng ngủ đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi lao ra, người mặc lễ phục, vẻ mặt bất thiện: "Cô nghi ngờ chúng tôi giết Tiểu Ngạn?"

Giản Tĩnh không nhận ra cô ta: "Ngài là vị nào?"

"Đây là chị ba của Tiểu Ngạn." Phù rể Lục lập tức giới thiệu, đồng thời trấn an cô ba Phòng: "Bình tĩnh một chút, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi."

Cô ba Phòng há là người dễ chọc, cười gằn nói: "Bớt thả rắm chó đi, tùy tiện hỏi một câu? Đây là coi chúng tôi như tội phạm mà thẩm vấn đấy chứ."

Trên mặt Giản Tĩnh không có cảm xúc: "Tôi đang tìm hiểu rõ quan hệ xã hội của người chết, nếu như các người muốn kết thúc điều tra thì có thể kết thúc bất cứ lúc nào."

Bà Phòng nhìn cô một cái, cười thuyết phục: "Đây là ý của ba con."

Ai nắm quyền kinh tế thì người đó là ông cả. Cô ba Phòng cũng không thể ngoại lệ, miễn cưỡng chịu đựng cơn thịnh nộ, vứt một câu ‘Tùy các người’ rồi giận đùng đùng bỏ đi.

Giản Tĩnh cũng không cản cô ta.

Cô cảm thấy hiện tại ba người anh chị đằng trước đều không có đủ động cơ giết người - sau khi Phòng Ngạn chết, bọn họ có thể sẽ được chia nhiều di sản hơn một chút ư? Chưa chắc, Chủ tịch Phòng còn chưa chết.

Nếu ba chết rồi, con cái bên dưới vì di sản vài tỷ mà giết người cũng không kỳ lạ, nhưng người còn chưa chết, còn nắm giữ quyền lực tài chính, giết chết em trai nhỏ thì có chỗ tốt gì? Nói không chừng lúc đó thứ vốn dĩ thuộc về chú rể sẽ thuộc về mẹ của anh ta.

Vả lại cô hai, cô ba muốn xử lý một đối thủ cạnh tranh thì chắc chắn nên ưu tiên lựa chọn cậu cả là đàn ông và tiến vào xí nghiệp của gia tộc từ lâu rồi mới đúng.

Bởi vậy, Giản Tĩnh càng nghi ngờ bà Phòng hơn mấy cậu chủ cô chủ.

Hoa cẩm chướng là thứ nhất, thái độ của bà ta là thứ hai.

Đương nhiên bà Phòng khổ sở, vành mắt ửng đỏ, sắc mặt trắng bệch, khi nói đến con mình, trong hốc mắt bà ta sẽ ứa ra chút nước mắt. Nhưng mà sau khi bà ta đau lòng, bà ta cũng không bỏ mặc dáng vẻ của mình, vẫn đối nhân xử thế rất khéo léo.

Nhưng mà mất con lúc trung niên là sự đau đớn đến mức nào, nhất là người mẹ, nói là tan nát cõi lòng, khóc trời trách đất cũng không quá.

Bà Phòng rất khéo léo, ngược lại khá kỳ lạ.

Giản Tĩnh lại hỏi vài chuyện râu ria: "Tính cách của anh ấy thế nào, dễ kết thù với người khác không?"

"Tiểu Ngạn nhà tôi rất hiếu thảo, năm mới lễ tết đều sẽ chuyên môn chuẩn bị quà cho tôi, đôi khi còn đi theo tôi dạo phố. Mặc dù thằng bé hơi được nuông chiều, nhưng tuyệt đối sẽ không có thù oán với người khác." Bà Phòng dùng khăn tay đè khóe mắt, nói một cách mềm nhẹ: "Muốn nói kẻ thù thì đương nhiên nhà chúng tôi cũng có, đều về phương diện làm ăn, ai đang yên đang lành lại muốn ra tay với Tiểu Ngạn chứ?"

Giản Tĩnh hỏi: "Trong lòng ngài có người nào đáng nghi ngờ không?"

Bà Phòng nói: "Cô Giản, tôi hiểu ý cô, nhưng các anh chị của Tiểu Ngạn đối xử tốt với thằng bé, tôi nghĩ chắc chắn không hề có liên quan đến bọn họ."

Giản Tĩnh gật đầu, không hỏi đến cùng đây là nói thật hay nói mát.

Trò chuyện với bà Phòng xong, cô ngựa không dừng vó đi thăm hỏi cô dâu.

Trong phòng ngủ của cô ấy, cô gặp được Chủ tịch Khang vừa đi đến nơi.

"Tĩnh Tĩnh." Chủ tịch Khang đang nghỉ ngơi ở buồng trong của phòng khách, nhìn thấy cô đến thì lập tức nắm chặt tay của cô: "Cháu đi đâu vậy, Mộ Thành tìm cháu đấy."

"Ngài là Chủ tịch Khang của Kim Ô ạ? Cháu là Lục Dục con trai của Lục Lâu, anh họ của chú rể." Phù rể Lục cung kính và thân thiện hỏi: "Cháu đang tản bộ với cô Giản."

"Nhà họ Lục rượu Khúc Sinh à." Chủ tịch Khang nhìn lướt qua anh ta, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Tính cách của Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi khá hướng nội, rất ít khi thấy cháu ấy hợp ý với ai như thế."

Phù rể Lục cười nói: "Cô Giản thông minh đáng yêu, người nào cũng muốn hợp ý với cô ấy."

"Thật à." Chủ tịch Khang nhếch khóe môi, cười híp mắt nói: "Hiện tại gió to, Tĩnh Tĩnh ngồi đây với dì một lát đi."

Phù rể Lục dừng lại, nháy mắt với Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh nhìn thấy anh ta kinh ngạc thì vui còn không kịp, làm bộ như không thấy được: "Cháu muốn đi xem cô dâu."

Chủ tịch Khang nói: "Dung Dung đang trang điểm lại."

"Cháu chỉ nói chuyện với cô ấy một chút." Giản Tĩnh cầm chặt tay của Chủ tịch Khang, thoáng dùng sức mới buông ra.

Vẻ mặt của Chủ tịch Khang trở nên ý vị sâu xa: "Cũng tốt, mấy cô gái trẻ tuổi các cháu có tiếng nói chung." Bà buông tay giữ chặt Giản Tĩnh, ngược lại nói với phù rể Lục: "Ba của cháu có khỏe không? Dì cũng không biết cháu và nhà chú rể là họ hàng."

Tư thế như bắt đầu chuyện trò.

Phù rể Lục không tiện bỏ bà lại để đi theo cô vào trong, nên chỉ có thể ở lại trò chuyện với vẻ mặt đau khổ.

Cuối cùng Giản Tĩnh cũng thoát khỏi người giám thị đáng ghét, đi vào trong phòng ngủ.

Bà Nhiếp đang khóc với con gái, luống cuống hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Với nhà họ Phòng..." Phó Tổng Giám đốc nói được nửa câu, thấy Giản Tĩnh đột ngột tiến vào thì không khỏi nhíu mày: "Cô Giản?"

"Xin chào Phó Tổng Giám đốc." Giản Tĩnh khép cửa lại, nhẹ nhàng nói: "Bên Chủ tịch Phòng tạm thời không có ý định báo cảnh sát."

Bà Nhiếp kinh ngạc: "Vì sao?"

"Tôi không rõ, hiện tại tôi đang điều tra chuyện này." Cô ngồi ở mép giường, cô dâu nằm trên giường, hai mắt vô thần: "Tôi muốn hỏi cô dâu mấy câu, cũng có thể có trợ giúp."

Bà Nhiếp nhíu mày: "Gọi cô tới tra... Ông xã, cái này…"

Phó Tổng Giám đốc lại có suy xét khác, Giản Tĩnh là tác giả của Kim Ô, cho dù không quen với nhà bọn họ nhưng ngay từ đầu đã đứng về phía bọn họ.

Mà Giản Tĩnh vừa vào cửa đã tiết lộ tin tức, rõ ràng là đang lấy lòng.

Ông ấy suy tư hồi lâu, hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"

 

Bình Luận (0)
Comment