Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 106

Chương 106

"Trong nhà chú rể có dự tính gì tôi cũng không rõ nữa." Giản Tĩnh không thấy hứng thú với sự tính toán của hai người nhà: "Tôi chỉ muốn tra rõ người đó đã chết như thế nào."

Còn chưa dứt lời, cô dâu bỗng chốc rơi nước mắt, đương nhiên do chữ 'chết' đã chạm vào nỗi đau của cô ấy. Bà Nhiếp vô cùng đau buồn, lau nước mắt cho con gái, oán trách nói: "Dung Dung nhà tôi rất đáng thương rồi, cô còn kích thích con bé."

Giản Tĩnh đáp: "Sớm ngày tra rõ chân tướng mới có thể an ủi vong linh người chết ở trên trời."

Cô dâu càng rơi nước mắt. Nhưng một lúc sau, cô ấy từ từ chống giường ngồi dậy, nghẹn ngào hỏi: "Cô nghĩ là vì sao?"

"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lát." Giản Tĩnh nhìn về phía vợ chồng Phó Tổng Giám đốc.

Bà Nhiếp không muốn rời khỏi con gái mình nhưng Phó Tổng Giám đốc ôm bả vai bà ấy, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Em càng như vậy, Dung Dung càng đau buồn, bên ngoài có khách, chúng ta nên ra ngoài thôi."

Khuyên nửa ngày, ông ấy mới đưa được vợ ra khỏi phòng ngủ.

Bên trong chỉ còn lại hai người là Giản Tĩnh và cô dâu.

Giản Tĩnh đắn đo, nói: "Vấn đề của tôi có thể sẽ hơi kỳ quái chút, hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng rồi hãy trả lời tôi."

Cô dâu gật đầu, quai hàm lại có một giọt lệ rơi xuống.

"Cô có thấy hôm nay chú rể có gì khác thường không?" Cô hỏi.

Cô dâu mù tịt hỏi lại: "Tôi không hiểu ý cô lắm, cái gì gọi là khác thường?"

"Trông anh ấy có vẻ lo lắng hoặc là thấp thỏm gì đó." Cô gợi ý.

Cô dâu lại suy tư, lắc đầu một cái: "Không có, anh ấy rất vui mừng, cùng lắm là có hơi căng thẳng. Tôi cũng vậy, có ai giữ được bình tĩnh vào hôm nay đâu."

Giản Tĩnh nhớ lại nghi lễ hôm nay, quả thật chú rể vô cùng căng thẳng, khoan nói việc luống cuống tay chân, khi ở trên bục thề hẹn lại đột nhiên quên từ, nói năng lung tung chẳng biết đang nói gì.

Nhưng toàn bộ khách khứa đều hiểu, mọi người chỉ bật cười thiện ý.

Cô thoáng trầm ngâm, lại hỏi: "Sao cô quen được chú rể thế?"

"Được một người bạn trong ban nhạc giới thiệu." Vào giờ phút này, cô dâu nhớ lại thuở đầu quen biết, vừa ngọt ngào vừa đau buồn: "Nhìn không ra đâu, trước kia tôi chơi nhạc rock, anh ấy cũng vậy, anh ấy chơi ghi-ta khá hay."

Sắc mặt Giản Tĩnh chợt động: "Anh ấy chơi ghi-ta à? Thường xuyên sao?"

"Xem như đây là một sở thích chung của chúng tôi nhỉ? Không thể nói là chơi rất tốt, nhưng anh ấy sẽ chơi đàn cho tôi nghe, trước khi cầu hôn, anh ấy đã đàn bài hát mà tôi yêu thích nhất..." Nói đến đây, cô dâu khó nén nổi đau thương.

Giản Tĩnh đưa một tờ khăn giấy đến, chờ sau khi cô ấy bình tĩnh lại mới hỏi: "Chú rể thuộc kiểu người gì?"

Cô dâu lau nước mắt, nhớ lại: "Anh ấy rất tốt, không phải loại công tử nhà giàu ăn chơi phá phách, rất có chí cầu tiến, làm việc gì cũng đều cố gắng. Anh ấy rất hào phóng với bạn bè, lần nào hỏi mượn tiền mượn xe, anh ấy đều đồng ý cả, lại rất được mấy cô gái chào đón."

"Cô có biết anh ấy có mâu thuẫn với ai không?"

"Người bất hoà nhất định là có nhưng nếu chúng tôi không có hảo ý gửi thiệp mời thì bọn họ cũng chẳng đến." Vừa nói, cô dâu vừa ảm đạm rơi lệ: "Tôi thật sự không hiểu, anh ấy tốt như thế thì ai lại giết anh ấy được." Giản Tĩnh khách quan công chính đáp: "Nếu không phải tranh chấp lợi ích thì là tranh chấp tình cảm."

Cô dâu chợt nhớ ra điều gì đó, chần chừ nói: "Anh ấy có một cô người yêu cũ, tính tình rất cực đoan. Trước đó cô ta còn đến tìm tôi, yêu cầu tôi trả anh ấy lại cho cô ta, thật là khó hiểu."

"Cô ta có nói gì kỳ lạ không?"

"Nói cái gì mà cô ta rất đáng thương, qua lại với anh ấy nhiều năm như thế mà không thể có được anh ấy." Cô dâu nhíu mày: "Là cô ta làm sao?"

Giản Tĩnh nói: "Hiện tại không có gì là rõ ràng hết. Đúng rồi, chú rể có thích ăn món gì không?"

"Anh ấy thích mấy món hải sản, bởi vì dị ứng rượu cồn, sẽ bị nổi mẩn, không uống được rượu nhưng cũng không thích mấy thứ như trà sữa, thường chỉ uống soda." Cô dâu thuộc như lòng bàn tay.

Giản Tĩnh hỏi: "Có thích đồ ướp lạnh không?"

"Không ăn nhiều lắm."

Cô lại hỏi thêm mấy vấn đề khác, lúc này mới tạm biệt rồi rời đi.

Trước khi đi, cô dâu bi ai khẩn cầu: "Xin cô nhất định phải tìm ra hung thủ đã giết anh ấy."

"Tôi sẽ cố hết sức."

Giản Tĩnh trở lại phòng khách, phù rể Lục lập tức đứng dậy: "Được chưa?"

"Chủ tịch, cháu còn chút việc nên rời đi trước." Cô không thèm nhìn anh ta, nói rõ lại hành tung với Chủ tịch Khang.

Khang Mộ Thành ngồi cạnh mẹ, nghe vậy muốn nói gì đó lại bị mẹ ấn trở lại. Chủ tịch Khang không thay đổi sắc mặt chỉ dặn dò: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho dì ngay. Tĩnh Tĩnh, trong lòng dì, cháu không khác gì con gái ruột."

Vừa nói, bà vừa liếc nhìn phù rể Lục, ý cảnh cáo bộc lộ ngay trong lời nói.

Phù rể Lục thề thốt: "Cháu đưa người đi thế nào thì nhất định sẽ mang người về như thế."

"Đi thôi." Giản Tĩnh bước vội, chỉ để lại một ánh mắt trấn an cho Khang Mộ Thành.

Sau khi bọn họ đi, Khang Mộ Thành mới nói: "Mẹ."

"Mẹ biết con muốn cái gì, mẹ mù à? Không nhìn ra nhà ông Nhiếp có chuyện à?" Chủ tịch Khang tức giận: "Người ta không muốn để con biết, con chớ nên hỏi."

Khang Mộ Thành cười nhạt: "Nhà họ có chuyện, kéo Tĩnh Tĩnh xuống nước theo là ý gì?"

"Chung quy là có lý do riêng." Chủ tịch Khang như có điều cần suy nghĩ: "Con đừng nói nữa, Tĩnh Tĩnh rất trưởng thành, rất có chủ ý, con đừng quản con bé như thể nó là con nít, con bé cũng phải có giao thiệp của riêng mình, biết thêm vài người cũng không tồi."

"Như Lục Dục?" Khang Mộ Thành nhíu mày.

Chủ tịch nói đúng trọng tâm: "Người thừa kế của Khúc Sinh Tửu, nhà họ Lục chỉ có mỗi cậu ta là con trai độc nhất, khó tránh khỏi kiêu ngạo, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ sôi nổi. Có điều, Tĩnh Tĩnh còn lợi hại hơn mẹ nghĩ, con nhìn con bé xem, không hề sợ hãi, đúng là không tồi."

Trong trí nhớ của bà, Giản Tĩnh là một cô gái hướng nội không giỏi giao tiếp, bây giờ nhìn lại, hiện tại không giỏi giao tiếp nhưng gan dạ và rất thu hút người đối diện.

Nhớ đến năm xưa khi ra làm ăn, không có phòng làm việc mà chỉ có một chiếc máy in lại dám ra giá với người khác, thậm chí còn nói với người ta: "Ký cho người khác thì ông cứ chờ đống sách đó bị đem đi làm giấy vệ sinh đi."

Đối phương bị cô chèn ép, quả nhiên đã ký cho cô, cũng vì vậy mà kiếm ra thùng tiền đầu tiên.

"Cô ấy đã thay đổi nhiều, nhưng..." Khang Mộ Thành thở dài, chung quy vẫn không dám nói thật với mẹ.

Dáng vẻ của Giản Tĩnh thế này, tám chín phần đã xảy ra án mạng.

Giản Tĩnh trở lại hiện trường, một lần nữa kiểm tra thi thể người chết.

Lần này, cô cởi sạch quần áo của thi thể.

Phù rể Lục cả kinh thất sắc: "Như vậy không tốt đâu?"

"Tôi muốn kiểm tra thi thể người chết, không cởi quần áo để xem thì mắt tôi là tia X à?" Giản Tĩnh cẩn thận nhét quần áo vào túi nilon trong suốt, cố gắng không để cho chứng cứ bị ô nhiễm.

"Cô là con gái nên chú ý chút." Phù rể Lục khéo léo nhắc nhở.

Phù rể Lục không thể làm gì khác hơn là không nói. Cảm xúc bây giờ của anh đối với cô vô cùng kỳ diệu, vừa có loại cảm giác mới mẻ rằng: 'Cô ấy không giống với những cô gái khác', vừa có hơi hoài nghi: 'Không phải cô ấy cố tình muốn thu hút sự chú ý của mình chứ?'

...À, còn có hơi tức giận: 'Thật ra cô ấy không quá để ý mình', có hơi phiền muộn: 'Tiểu Ngạn cũng không biết đây là tình huống gì và muốn làm gì.'

Mấy loại suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu, chợt nhận ra, đây không phải lịch trình tâm lý của mấy nhân vật nam chính tổng tài bá đạo khiến mọi người buồn nôn đó sao?

Mới gần đây, mấy anh em đã từng nhắc đến vấn đề này, cũng tỏ vẻ giễu cợt.

"Có loại phụ nữ nào mà tôi chưa từng gặp chứ, lại còn làm loại chuyện ngu ngốc này?"

"Phụ nữ viết loại sách này mà muốn gả vào nhà giàu có, bộ điên rồi sao."

"Mẹ nó cười chết tôi mất, vì một người phụ nữ mà thủ thân như ngọc à? Ôi, cho chúng tôi mặt mũi với."

Nhưng mà, vả mặt tuy muộn nhưng đã đến.

Phù rể Lục nảy sinh sự lúng túng không muốn để người khác biết, nhưng may là đã che giấu rồi.

"Anh tới đây một chút." Giản Tĩnh đột nhiên gọi anh ta.

Phù rể Lục xốc lại tinh thần: "Chuyện gì thế?"

"Em họ anh đã từng mổ nội soi ổ bụng à?" Giản Tĩnh hỏi.

"Chắc là không có đâu." Phù rể Lục chần chừ đáp.

Giản Tĩnh chỉ vào bụng thi thể nói: "Chỗ ổ bụng có để lại sẹo, trạng thái đã khép lại, hẳn là trong vòng hai năm nay."

Phù rể Lục đáp: "Tôi không có nghe nói, cũng có thể là tôi không biết."

Cô gật đầu, lời ít ý nhiều: "Đưa tôi đến gặp Chủ tịch Phòng đi."

"Cô biết hung thủ là ai rồi hả?" Phù rể Lục kinh ngạc.

Giản Tĩnh đáp: "Không biết."

"Vậy cô đừng tới làm phiền dượng tôi sẽ ổn hơn." Phù rể Lục có lòng tốt nhắc nhở: "Dượng của tôi là người có yêu cầu rất nghiêm khắc, chưa xong phân phó của ông ấy, chỉ sợ ông ấy sẽ không vui đâu."

Thế nhưng, cô nói đầy khẳng định: "Ông ấy sẽ gặp tôi."

Phù rể Lục nửa tin nửa ngờ, nhưng sự thật như cô nói, Chủ tịch Phòng lập tức đồng ý gặp mặt Giản Tĩnh, hơn chỉ cần một mình cô vào.

"Ngài đã biết từ đầu rồi?" Vừa thấy mặt, Giản Tĩnh đã lên tiếng hỏi trước: "Trước đó ngài nói với tôi rằng: 'Con tôi chết rồi' chứ không phải gọi tên chú rể."

Chủ tịch Phòng hỏi ngược lại: "Cô đã tra ra được gì rồi?"

Giản Tĩnh cũng không quanh co mà vô thẳng vấn đề: "Người chết không phải chú rể hôm nay mà là một người có dáng vẻ giống hệt anh ấy... bọn họ hẳn là song sinh nhỉ?"

Cô dâu từng nói, chú rể thích chơi ghi-ta, chơi cũng không tồi, nhưng trên ngón tay người chết không có vết chai sạn do luyện tập hằng năm. Cô kiểm tra lại trạng thái của người chết, như phái nam thông thường, không phải dạng công tử nhà giàu sống trong nhung lụa.

Chủ tịch Phòng khẽ thở dài, cũng không phủ nhận: "Cô Giản, mong cô giữ bí mật những chuyện mà cô biết."

"Có thể, nhưng ngài phải nói cho tôi những chuyện mà ngài biết." Giản Tĩnh nói.

Chủ tịch Phòng yên lặng một lúc, chậm rãi nói: "Mẹ của Tiểu Ngạn là thư ký trước của tôi. Hai mươi mấy năm trước, tôi cho cô ta một khoản tiền rồi bế Tiểu Ngạn đi, nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc như thế, ai ngờ cô ta sinh đôi, hơn nữa bản thân còn để lại một người.

"Lúc Tiểu Ngạn sáu tuổi, cô ta đột nhiên tìm đến cửa, đòi tôi thêm một khoản tiền nuôi dưỡng. Vì con, tôi cũng đồng ý. Tính ra, nhiều năm như vậy, tôi đã cho cô ta hơn mười triệu, nhưng cô ta vẫn không thấy hài lòng, còn tự chủ trương, yêu cầu gặp Tiểu Ngạn." Giản Tĩnh đáp: "Cho nên, chú rể cũng biết mẹ ruột mình không phải bà Phòng?"

Chủ tịch Phòng khẽ gật đầu.

Điều này có thể giải thích được mối quan hệ giữa chú rể và bà Phòng rồi, ơn nuôi dưỡng, có đau lòng nhưng không phải mẹ ruột, cũng không phải một tay nuôi lớn, nên không đau thương thấu tận tâm can cũng là điều dễ hiểu.

"Từ khi nào ngài biết chú rể hôm nay đã bị đánh tráo?" Cô hỏi.

"Lúc mười giờ rưỡi, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Đa... chính là đứa bé đó, nó nói với tôi, Tiểu Ngạn đã bỏ trốn cùng với người phụ nữ khác, bảo nó tới kết hôn thay mình, tránh cho gia đình mất thể diện. Tôi có hỏi, quả thật không thấy Tiểu Ngạn đâu, khi đó sẽ không kịp huỷ bỏ hôn lễ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý biện pháp này."

"Ngài không nghi ngờ sao?"

"Dù sao Tiểu Ngạn và Tiểu Đa cũng là anh em ruột, có một lần Tiểu Đa sinh bệnh, Tiểu Ngạn ở nhà cũng đau bụng theo, quan hệ song sinh, sao có thể cắt đoạn được? Cho nên tôi không có ngăn chúng nó qua lại, nếu Tiểu Ngạn có chuyện, tới tìm Tiểu Đa cũng là bình thường."

Chủ tịch Phòng vô cùng bình tĩnh kể lại: "Cô Giản, cô phải biết hôm nay có nhiều người tới dự hôn lễ đến vậy, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Nhiếp tôi cũng không ngóc đầu lên nổi, đây là cách tốt nhất."

Giản Tĩnh trầm tư nghĩ: "Vậy là, ngài đã tìm thấy chú rể rồi sao? Anh ấy không trở lại, hiện tại không thu dọn hôn lễ được nữa."

"Tôi đã sai người kiểm tra giấy thông hành và thẻ ngân hàng của nó, không có ghi chép đã xuất ngoại." Chủ tịch Phòng nhíu mày: "Nói thật, tôi cũng thấy kỳ quái, vốn định tìm Tiểu Đa hỏi cho rõ ràng nhưng cô cũng thấy đấy, nó đột nhiên chết đi."

"Nói như vậy, trước mắt thì vẫn chưa thấy tung tích chú rể đâu à?" Giản Tĩnh nói: "Có lẽ ngài nên gia tăng tốc độ."

Chủ tịch Phòng hỏi: "Ý gì? Cô cảm thấy nó đang gặp nguy hiểm à?" Cô đáp: "Nếu tôi đoán không lầm, chú rể được mẹ ruột của mình gọi ra."

Lời còn chưa dứt, trong mắt Chủ tịch Phòng đã lóe lên: "Ý cô là, Tiểu Ngạn bị bắt cóc sao?"

Bình Luận (0)
Comment