Suy luận của Chủ tịch Phòng rất dễ hiểu.
Nếu chú rể thật sự muốn bỏ trốn cùng người khác, gọi anh em song sinh đến thế chỗ tránh cho gia tộc bị tuôn ra tai tiếng thì có thể hiểu, nhưng anh ấy bị mẹ ruột gọi đi, duyên cớ gì mới có thể khiến anh ấy chủ động từ bỏ cô dâu, bảo em trai đi thay mình đi hết một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời này? Chỉ sợ không phải là 'tự nguyện' mà là bị 'ép buộc'.
Tuy nói mẹ ruột chắc chắn sẽ không làm hại con nhưng cũng chưa chắc. Nếu như chuyện đánh tráo do bà ta sắp đặt thì khó bảo đảm có làm ra chuyện dữ dội khác.
"Cô Giản, tôi hy vọng cô sớm tìm được Tiểu Ngạn." 'Hy vọng' mà Chủ tịch Phòng nói chẳng khác giọng điệu ra lệnh là bao.
Giản Tĩnh nói: "Tôi không giỏi tìm người, huống hồ, vẫn chưa tìm ra hung thủ giết người, chân tướng không quan trọng sao?"
"Người chết không thể sống lại, sống bình an mới quan trọng hơn." "Bà ta đã mất một đứa rồi, còn lý do gì để tổn thương người còn lại?" Giản Tĩnh cười nhạo: "Chủ tịch thần thông quảng đại, nhất định có cách giải quyết mà."
Chủ tịch Phòng đan hai tay lại, cằm đặt trên mười ngón tay, ngưng mắt nhìn cô: "Cô Giản, hiếm có ai dám ăn nói với tôi như thế." Phản ứng của Giản Tĩnh cùng lắm chỉ thoáng nghiêng đầu.
Chủ tịch Phòng cười.
Đến cái tuổi này rồi mà, không nhất định khoan dung với cấp dưới, cũng có thể nghiêm khắc với con cái, chỉ duy nhất không được quá nổi nóng với những cô gái xinh đẹp khác. Sự phản nghịch và sắc sảo của bọn họ được ông ta xem như là 'cá tính', mặc dù sự chống đối của Giản Tĩnh không khiến ông ta lo nhưng cũng nhận được sự tán thưởng của ông ta.
"Cô vẫn muốn tiếp tục truy tìm hung thủ sao?" Ông ta hỏi.
Giản Tĩnh lặng lẽ gật đầu: "Đúng vậy."
"Nếu cô cứ khăng khăng như thế, tôi cũng không ngăn cản lý do của cô." Chủ tịch Phòng nói: "Hãy tìm ra hung thủ sát hại con tôi đi."
Sau khi sắp xếp rõ ràng hai chuyện mất tích và chết, những thứ quấy nhiễu bị loại bỏ, trong chốc lát, vụ án đã trở nên rõ ràng hơn.
Đầu tiên có thể xác định, người mà hung thủ muốn giết là chú rể. Nhất định đã chuẩn bị sẵn chất độc từ trước, còn việc đổi người là đột ngột xảy ra, có lẽ kẻ đó cũng không biết.
Vì vậy, người chết là anh em song sinh, động cơ giết người phải tìm trên người chú rể.
Còn thời gian hạ độc, không thể nghi ngờ là sau khi đánh tráo, cũng chính là sau 10 giờ 40.
10 giờ 40 (chú rể giả trở lại) đến hơn hai tiếng sau tức 13 giờ 30 (phát hiện thi thể), đây chính là thời gian gây án.
Có nhiều loại phương thức đầu độc axit nitrit, nhưng nghĩ lại thì người chết không ngu ngốc để bị tiêm thuốc vào người, vả lại trên người anh ấy cũng không có lỗ kim tiêm... Chắc là đầu độc thức ăn thường gặp nhất.
Đúng lúc có kết quả xét nghiệm.
Xác nhận được đồ nôn mửa và huyết dịch là axit nitrit, cũng không phát hiện ra bên trong thức ăn đưa đi có chất độc.
Giản Tĩnh phác thảo lại toàn bộ quá trình.
Thời gian hôn lễ là từ 11 giờ đến 12 giờ, trong quá trình này, chú rể chưa từng ăn gì, chỉ uống nước nho, mà thứ những phù rể khác uống là rượu. Nếu như hạ độc vào nước nho, độc sẽ phát tác vô cùng nhanh, mười mấy phút sau anh ấy sẽ xuất hiện triệu chứng đau bụng nôn mửa.
Nhưng lúc đó, chú rể giả vô cùng bình thường.
Cân nhắc về việc đầu độc nhưng không thể bảo đảm thời gian, cô nghiêng về việc hung thủ ra tay sau hôn lễ. Vì như vậy, kẻ đó mới có đủ thời gian tiêu huỷ chứng cứ.
Như thế thì, người có thể ra tay rất ít, không phải là người thân hay đoàn phù rể.
Vẫn nên tìm ra phương thức hạ độc mới có thể tìm ra hung thủ.
Cô trở lại hiện trường, lục soát phòng chờ xem có thứ gì lọt lưới không.
Phòng chờ và phòng nghỉ ngơi cũng có nhiều thức ăn: mâm hoa quả, kẹo, bánh quy, bánh ngọt, đồ uống, quả hạch... nhưng trừ mâm hoa quả ra, còn lại đều đựng trong túi khép kín, rất khó ra tay.
Giản Tĩnh nhớ, cô dâu có nói, chú rể thích uống soda, nhưng soda trong phòng đều đóng chai, hơn nữa tất cả đều đã đưa đi kiểm tra.
Cô đếm chai không trong thùng rác và số lượng đưa đi, đúng sáu chai. Bởi vì để làm đẹp, soda được xếp 5X3, số lượng thiếu cũng khớp với nó.
Cuối cùng là ra tay như thế nào đây?
Cô tìm được người phục vụ của hội phụ trách chú rể, hỏi anh ta: "Trừ mâm hoa quả ra, hôm nay mấy anh có đưa tới thứ gì nữa không?"
Có thể làm phục vụ ở đây, trí nhớ tuyệt đối không kém: "Có ạ, chúng tôi có đưa thức uống sang."
Giản Tĩnh lập tức nói: "Làm lại y như đúc một lần nữa cho tôi xem nhé."
"Được."
Hai phút sau, bưng đến năm ly cocktail.
Người phục vụ còn đặc biệt chỉ: "Ly 'Ái Hà' này là khoản đặc biệt của hội chúng tôi, chỉ cung cấp cho cô dâu chú rể.'
Giản Tĩnh cầm 'Ái Hà' lên, rượu vang đỏ trong suốt được đựng trong ly rượu hình trái tim màu hồng đào, trong veo tinh khiết, ánh sáng chiếu vào như ảo mộng, không hổ danh mang tên 'Ái Hà'.
Đây cũng là cho chú rể.
Cô nhấp môi, ngọt nhưng hơi chua.
Axit nitrit có tính kiềm, mặn mà hôi, bỏ vào soda chưa chắc đã ổn, nếu bỏ vào loại cocktail tinh khiết này khi uống không thấy kỳ lạ à? Hơn nữa lỡ như vừa uống vào, độc phát tác tại chỗ chắc chắn hội sẽ nghiêm khắc tra ra, nếu hung thủ tiếp tay sẽ rất rõ.
Giản Tĩnh khổ sở suy nghĩ, chẳng hiểu sao đã uống hết một ly.
"Nói gì với dượng mà ở đây uống rượu giải sầu thế?" Chẳng biết phù rể Lục đã đến từ lúc nào, cầm lấy một ly cocktail nhấp môi: "Bị mắng à?"
Giản Tĩnh hỏi: "Mấy anh đã nếm thử loại rượu này à?" Phù rể Lục giơ ly rượu: "Đúng vậy, sao nào?"
"Đưa tới khi nào vậy?"
"12 giờ, uống rượu vang cũng mệt nên đổi chút khẩu vị." Phù rể Lục nhún vai.
Cô hỏi kỹ càng: "Ai đưa tới vậy? Chú rể có uống liền không?"
Phù rể Lục đáp: "Phục vụ đưa tới, lúc đó Tiểu Ngạn đang ở trong nhà vệ sinh. Lúc đi ra, chúng tôi chuẩn bị đi ăn cơm." Anh ta nhớ lại: "Sau khi cậu ấy đi ra có nhấp môi một miếng, sao thế, trong rượu có độc ư?"
Giản Tĩnh chậm rãi lắc đầu, chợt hỏi sang vấn đề không liên quan khác: "Anh có từng kể cho ai khác về chuyện cầu thang tối mà chúng ta phát hiện không?" "Có từng kể á." Phù rể Lục kỳ quặc hỏi: "Bọn họ hỏi tôi nên tôi nói thôi." Cô gật đầu, chậm rãi đáp: "Vậy thì tôi muốn hỏi mấy anh thêm chút chuyện nữa, bắt đầu từ A vậy. Tôi muốn hỏi riêng mấy anh một số chuyện."
Phù rể Lục: "Cô có thể hỏi tôi trước."
"Tôi muốn hỏi là Tiểu Nhu ấy." Cô liếc mắt, nhàn nhạt nói: "Anh biết không?"
Phù rể Lục: "...Tôi đi gọi người."
A đến đây rất nhanh, giày vò đã một ngày rồi nên mí mắt anh ta cũng có đôi chút mỏi mệt: "Cô muốn hỏi Tiểu Nhu à?"
"Đúng vậy, cô ấy có quan hệ thế nào với chú rể vậy, sao lại quen nhau, sao lại chia tay?" Giản Tĩnh hỏi thật cẩn thận.
A không hổ là anh em tốt của chú rể, vô cùng rõ ràng lần này: "Thật ra thì Tiểu Nhu không thể coi là bạn gái của Ngạn Tử, cô ấy chỉ là một... nói sao nhỉ, vui đùa một lúc thôi. Chúng tôi thường xuyên gặp mấy cô em chủ động, trò chuyện không đến nỗi, không thể nói hết chuyện trong một đêm được, có thể sẽ nói tận mấy tháng, sớm muộn cũng được vài phần." Giản Tĩnh nhíu mày, nhưng không cắt lời anh ta.
"Tiểu Nhu và Ngạn Tử quen lâu rồi, hai ba năm, tự cho là chính quy nhưng thật ra lúc qua lại với cô ấy, Ngạn Tử còn có bạn gái khác, có điều cũng chia tay hết rồi, trái lại cô ấy xuất hiện." Giọng A bình tĩnh: "Hơn nửa năm đầu, Ngạn Tử gặp được Dung Dung, lúc này mới bắt đầu qua lại chính thức. Sau khi ra mắt gia đình đã chia tay với Tiểu Nhu, nghe nói từng quậy phá mấy lần, gì mà tự sát, nhảy lầu, mang thai, mấy cái như một khóc, hai nháo, ba treo cổ đều là lừa bịp cả, tôi thay Ngạn Tử cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy đi đi." "Theo như anh giải thích, chú rể cũng không phải một người qua lại dài lâu, nhưng vì sao lại hẹn hò với Tiểu Nhu lâu như thế?"
"Trước kia Tiểu Nhu rất hiểu chừng mực, rất hợp gu của Ngạn Tử. Có điều sau đó không nhận rõ thân phận với địa vị của mình, muốn được gả vào nhà." A lắc đầu, không nói nữa.
Nhưng trên mặt toàn viết: 'Không biết điều'.
Giản Tĩnh hít một hơi sâu, quả quyết dùng thẻ định lực.
Điều tra cần bình tĩnh hơn, không được đan xen quá nhiều cảm xúc.
"Không còn vấn đề gì khác rồi, đúng rồi, gọi C đến đây nhé!"
Phù rể C là người thấp nhất trong số họ nhưng có nước da trắng nõn nà như một cô gái, vẫn không phối hợp lắm với sự tra hỏi của Giản Tĩnh: "Cô muốn hỏi gì?" "Anh có quan hệ thế nào với chú rể?" Giản Tĩnh hỏi.
Phù rể C: "Anh Ngạn đối xử với tôi rất tốt, ngày thường cũng hay chăm sóc tôi." Giản Tĩnh: "Ví dụ như?"
"Anh ấy cho tôi mượn tiền, có gì tốt cũng không quên tôi." Phù rể C hoài nghi: "Cô hỏi cái này để làm chi?" "Tôi muốn biết chú rể là kiểu người gì." Cô bình tĩnh nói: "Anh nói tiếp đi."
Phù rể C nổi lên cảnh giác: "Không còn gì nữa."
"Chúng ta nói về Tiểu Nhu một lát nhé." Cô nói: "Tôi cảm thấy cô ấy có nỗi nghi hoặc rất lớn." Phù rể C ngồi thẳng người, mặt mày đầy kinh ngạc: "Tiểu Nhu?"
Giản Tĩnh nói: "Anh có biết bọn họ sao lại quen nhau không? Nếu như chú rể thật sự giống như người tốt mà anh nói, vậy tại sao phải chia tay với cô ấy, lại lập tức cưới một cô gái mới quen có nửa năm chứ?" Phù rể C chần chừ trong giây lát, nói: "Cho tới bây giờ, anh Ngạn chưa từng muốn kết hôn với Tiểu Nhu, anh ấy chỉ vui đùa chút thôi."
"Anh không trả lời tôi, bọn họ sao lại quen nhau." Anh ta trầm mặc giây lát, nhỏ giọng đáp: "Trong một party, Tiểu Nhu và bạn tới chơi, quen được anh Ngạn. Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, giết người... tôi thấy không giống lắm."
"Anh với Tiểu Nhu biết rõ nhau à?" Giản Tĩnh như vừa nhớ ra điều gì đó, buộc miệng hỏi: "Đúng rồi, không phải trước đó anh đi liên lạc với Tiểu Nhu à? Có phải cô ấy còn ở thành phố này không?"
Phù rể C thoáng lúng túng: "Người bạn mà tôi gọi không tìm thấy cô ấy, số điện thoại cũng đã đổi rồi." "Đổi điện thoại rồi? Xem ra đã chuẩn bị từ trước, dự định lẩn trốn sao?" Giản Tĩnh không đổi sắc mặt bịa chuyện: "Nhà cô ấy còn có người nào không?" Phù rể C: "Tôi không biết nữa."
"Thật à?"
"Cô nghi ngờ tôi à?" Phù rể C chợt đứng dậy, mặt đỏ lên: "Tôi nói cho cô này, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không được nói bậy."
Giản Tĩnh đáp: "Tôi nói như vậy đương nhiên là có lý do riêng của tôi... Anh rất đồng cảm với Tiểu Nhu nhỉ? Mấy người kia khinh thường cô ấy thấy sang bắt quàng làm họ, còn anh vì sao lại phải giải bày thay cô ấy?"
"Hôm nay cô ấy còn không được tham dự hôn lễ thì sao mà giết người được?" Phù rể C lạnh lùng nói: "Chẳng qua tôi chỉ có lý để nghi ngờ thôi."
"Nghi ngờ rất đúng." Giản Tĩnh nói: "Hôm nay có thể giết người, thật ra chỉ có một mình anh." Phù rể C vốn mang một bụng phản bác, không ngờ cô lại nhảy qua một bước trung gian, nói thẳng: "Cô bảo tôi là hung thủ à?"
"Đúng thế."
Giọng cô vô cùng bình tĩnh, tựa như đang đọc diễn văn được đăng trên tin tức báo chí: "Tình huống đặc biệt, thời gian hạ độc có thể bị rút ngắn từ 12 giờ đến 1 giờ 30, nhưng người có thể ra tay chỉ có mấy người các anh." Phù rể C lạnh lùng nói: "Vậy vì sao lại là tôi?"
"Bởi vì vào 12 giờ 15 phút, chỉ có một mình anh gặp chú rể thôi." Giản Tĩnh nói: "Axit nitrit phản ứng rất nhanh, những người khác đều có chứng cứ vắng mặt, thời điểm trở lại phòng nghỉ chỉ có một mình anh."
Phù rể C nói: "Có chứng cứ không? Cô bảo tôi đầu độc anh ấy, vậy tôi ra tay thế nào?"
"Quả thật, phương thức hạ độc quấy nhiễu tôi rất lâu." Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt đang thả lỏng người, tựa vào chiếc ghế bành vải nhung, ngón tay đan xen, tràn đầy vẻ ung dung của một thám tử: "Không kiểm tra ra có chất độc trong thức ăn và đồ uống trên hiện trường, mà dưới tình huống đó, cũng không có khả năng dùng bạo lực để đổ thuốc."
Phù rể C nói: "Cho nên cô liền ăn nói bậy bạ, coi tôi là con dê thế tội à?"
Giản Tĩnh không để ý đến anh ta, chậm rãi nói: "Sau đó tôi đã nghĩ rõ, ngoài lén bỏ thuốc và bạo lực để đổ thuốc ra, còn có một cách nữa, đó chính là chủ động bảo người chết uống thuốc." "Anh ấy bị điên à? Ai sẽ tự mình uống thuốc độc chứ?" Phù rể C lớn tiếng phản bác.
"Độc thì không rồi, nhưng thuốc thì sao?" Giản Tĩnh nói: "Anh ấy dị ứng cồn, nếu như có người nói với anh ấy, trước đó đã uống nước có chứa cồn, bảo anh ấy uống thuốc chống dị ứng thì sao?" Phù rể C như gà bị bóp cổ, bỗng nghẹn họng, kinh hãi nhìn cô.