Ngay từ đầu, Văn Tuệ gọi con trai ra, thực ra cũng không có mục đích gì.
Điều này giống như một sự bù đắp về tâm lý, muốn sử dụng quyền lợi của một người mẹ ruột, muốn nói với bà Phòng, tuy con trai gọi bà là ‘mẹ’, nhưng tình máu mủ với tôi không thể cắt đứt.
Phòng Ngạn bỏ lại hôn lễ, chạy ra gặp bà ta, bà ta mới cảm thấy mình vẫn có địa vị trong lòng con trai, không phải người xa lạ không quan trọng.
Trong thời gian chờ đợi, bạn trai của bà ta nói với bà ta: “Tên nhóc này đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa qua cầu rút ván, nếu không phải em đưa nó về nhà họ Phòng, làm sao nó có thể thoải mái ung dung làm cậu chủ? Vô lương tâm.”
Văn Tuệ không vui nói: “Được rồi, nói việc này có tác dụng không? Nó một lòng nhận người phụ nữ đó làm mẹ, cũng không biết bà ta đã chuốc cho nó canh mê hồn gì.”
“Tuệ, nếu em thật sự muốn xả giận, anh có cách.” Trước đây bạn trai bà ta là kẻ lừa đảo, đầu óc rất linh hoạt: “Nó kén chọn mọi điều với em. Chính là cho rằng em không làm gì được nó, dạy dỗ lại nó, cho nó biết mình không quan trọng như vậy, chẳng phải là được rồi?”
Văn Tuệ động lòng: “Cách gì?”
“Chốc nữa em lừa nó ra, bảo Tiểu Đa quay về thay thế.” Bạn trai cười hi hi nói: “Nó làm cậu chủ nhiều năm như vậy, cũng nên để Tiểu Đa thỏa nguyện.”
Văn Tuệ sợ giật mình: “Làm sao được? Không lừa được đâu?”
“Không lừa được thì nói thật, nói tên nhóc này chạy rồi, nhà họ Phòng muốn thể diện, sẽ không nói ra ngoài, không chừng còn sẽ giúp che giấu.” Bạn trai thuyết phục bà ta: “Như vậy không phải càng tốt sao? Tiểu Đa hiếu thuận hơn tên nhóc đó nhiều.”
Văn Tuệ nghĩ đến vẻ lạnh lùng của con trai, lại nghĩ đến sự hiếu thuận của con trai nhỏ, liền bị thuyết phục.
Theo bà ta thấy, tráo đổi hai đứa con thực ra cũng không sao, đều là con trai của Phòng Lợi Dân, vốn không nên nặng bên này nhẹ bên kia, nếu đổi lại là con trai nhỏ, không chừng sau này còn có thể hiếu thuận với bà ta.
Tiểu Đa cũng bị động lòng.
Cậu ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ anh trai song sinh, xe sang mỹ nữ, muốn cái gì có cái đó, bao nhiêu người vây quanh xu nịnh, rõ ràng là anh em song sinh cùng một mẹ, tại sao cậu ta lại kém hơn nhiều như vậy chứ?
Nhiều năm như vậy, cậu ta không hận mẹ ruột, bà ta từng nói, mình giữ lại cậu ta, là thực sự không nỡ đưa cả hai đứa con đi. Nhưng nếu nói không oán, cũng là nói dối.
Không biết bao nhiêu lần cậu ta tiếc nuối, tại sao năm đó không phải là mình.
Bây giờ đã có cơ hội có thể sống cuộc sống của anh trai, kể cả chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cậu ta cũng đồng ý.
Vậy là kế hoạch được quyết định như vậy.
Bởi vì ngưỡng mộ anh trai, Tiểu Đa vẫn luôn bắt chước bề ngoài của anh trai, sau khi thay trang phục và phụ kiện của anh trai, ngay cả Văn Tuệ cũng không phân biệt được ai là ai.
Bạn trai to gan hẳn lên, đầu tiên ông ta lấy đồng hồ của Phòng Ngạn tự đeo vào, còn nói, làm thì đã làm rồi, thì phải làm cho thật một chút. Bảo Tiểu Đa nịnh bợ Chủ tịch Phòng, nếu có thể làm giả hóa thật đương nhiên là tốt nhất.
Đương nhiên, Tiểu Đa có được cơ hội này, cũng đừng quên ‘hiếu thuận’ bọn họ.
Về phần Tiểu Ngạn, cậu ta nói với Văn Tuệ: “Cho anh ta sống mấy ngày cuộc sống của Tiểu Đa, cho tăng trí nhớ.”
Văn Tuệ đồng ý. Bà ta cũng oán trách cậu con trai cả, muốn cho anh ta bài học.
Nhưng, kế hoạch có vẻ ‘hoàn mỹ’ lại bị phá hỏng chưa đến mấy tiếng.
Tiểu Đa đã chết.
Văn Tuệ vừa đau lòng vừa há hốc mồm, không làm rõ được Phòng Lợi Dân cố ý lừa bà ta, hay là thật. Trong phút chốc, bà ta gần như muốn bỏ tất cả.
Nhưng bạn trai nói: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch, nếu bị ông ta biết chuyện chúng ta làm, em nghĩ xem sẽ có hậu quả gì.”
Văn Tuệ giật mình.
Đương nhiên bà ta biết Phòng Lợi Dân hung ác thế nào, mấy chục năm trước, người phát tài, có ai không phải là nhân vật hiểm ác.
Nơi này không thể ở lại, lấy một món tiền rồi chạy thôi.
Vậy là tráo đổi biến thành bắt cóc.
Còn hơn một tiếng nữa là đến thời gian giao dịch, Văn Tuệ lại không thể ngồi yên, đi đi lại lại trong phòng, đứng ở bên cửa sổ thất thần nhìn ra.
Đúng lúc này, bà ta thấy bên ngoài có động tĩnh, vội vàng gọi bạn trai đến: “Có người đến rồi.”
Hai người lập tức căng thẳng.
Chỉ thấy bên đó có ngựa gỗ xoay tròn lắc lư màu đen, một cô gái quần áo lộn xộn chạy đến. Tóc của cô bay rối tung, bước chân loạng choạng hỗn loạn, suýt nữa vấp ngã.
Nhưng cô không hề cảm thấy gì, chỉ không ngừng nhìn về phía sau.
Rất nhanh, một người đàn ông cao lớn đuổi theo, sát phía sau lưng.
Cô gái ra sức bỏ chạy, thể lực cũng không ngừng giảm xuống, chạy đến chỗ còn cách nhà ma hai ba mươi mét, bị người đàn ông phía sau đuổi đến, đẩy ngã xuống đất.
Thấy cô sắp bị người đàn ông tóm cổ, cô gái lăn xuống đất, trực tiếp lăn từ bậc thềm xuống, rơi đến trước cửa của nhà ma, cô nhanh chóng bò lên, khập khiễng chạy đến cổng lớn nhà ma.
“Cô ta muốn đi vào.” Văn Tuệ hoảng hốt, hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Bạn trai rất lạnh nhạt: “Đương nhiên không thể để cô ta vào.”
Văn Tuệ cau mày: “Một cô gái như cô ta… Chúng ta thấy chết mà không cứu được sao.”
“Chúng ta đã là Bồ Tát qua sông còn khó bảo vệ bản thân, còn quan tâm đến cô ta làm gì?” Bạn trai nói: “Anh nói với em này, em đừng tốt bụng bừa bãi, xảy ra chuyện gì, em và anh đều gặp xui xẻo.”
Văn Tuệ có chút không nhẫn tâm.
Bà ta không phải người có lòng tốt, lương thiện gì, mười tám tuổi đã ra ngoài lang bạt, làm đàn bà bên ngoài cho ông chủ lớn thì có thể có mấy phần lương thiện? Trước kia làm việc bên cạnh Phòng Lợi Dân, có nhân viên nữ nổi tâm tư, bị bà ta chặn đến nhà vệ sinh, tát mạnh hai cái, mắt sưng thành quả đào.
Nhưng… hiện tại thì khác.
“Mở cổng lớn ra, cho cô ta vào trốn đi.” Văn Tuệ ấn nút điều khiển mở cổng lớn của nhà ma có mấy cơ quan ẩn giấu: “Cô ta không dám vào, dù sao cũng là nhà ma.”
Bạn trai không kịp ngăn cản, đành nhìn bà ta mở cổng.
Khóa ngầm biến mất, bởi vì cô gái dùng lực quá mạnh, cơ thể loạng choạng lùi lại, nhưng lập tức chui vào cửa, đóng chặt cửa lại, lưng chặn cửa, cắn chặt răng.
Người đàn ông bên ngoài dùng sức đẩy cửa, đập cửa lớn rung lên.
Nhưng cửa của nhà ma là cơ quan đặc biệt, khóa cửa bên ngoài vốn không thể sử dụng, anh ta đập thế nào cũng không đập mở được, thở hổn hển đứng bên ngoài, một lúc lâu cũng không đi.
Bạn trai oán giận: “Em chuốc rắc rối vào rồi, bây giờ làm thế nào?”
“Chúng ta phải đi rồi.” Nói đến cũng lạ, lúc mở cửa thì mềm lòng, bây giờ, Văn Tuệ lại có có chút hối hận, nhưng không chịu thừa nhận: “Qua đó xem sớm một chút, có lẽ tiền chuộc chuẩn bị xong rồi.”
Bạn trai lại hỏi: “Có mang theo con trai em không?”
Văn Tuệ cắn răng: “Không mang theo, đến lúc đó cho bọn họ đến đón người, chúng ta cầm tiền lập tức đi luôn.”
Bà ta liếc nhìn cô gái trong hình ảnh giám sát một cái, đưa tay tắt nguồn điện.
Sau khi mất điện, tất cả cơ quan và cửa trong nhà mà đều bị khóa, cổng lớn cũng không mở được, tuy có hơi đáng sợ, nhưng đợi đến khi người của nhà họ Phòng đến, cô có thể được cứu.
Đây là chút lương thiện của bà ta với cô gái lạ mặt.
Văn Tuệ bình tĩnh, cầm lấy chìa khóa: “Đi thôi.”
Bạn trai ấn vào áo của mình, cảm giác thấy cứng cứng, bình tĩnh : “Nhớ lời anh nói với em chứ? Bảo bọn họ chia tiền ra, chúng ta chỉ lấy một phần rồi đi ngay.”
Ba mươi triệu vốn chỉ là ngụy trạng, bọn họ tham lam, nhưng lại sợ chết.
Cho nên, đợi sau khi tiền được đưa đến tòa nhà bách hóa, bọn họ dự định bảo người nhà họ Phòng chia tiền thành năm phần, lần lượt đưa đến năm nơi khác nhau.
Người như Phòng Lợi Dân, có lẽ sẽ không báo cảnh sát, nhưng lực lượng bảo vệ dưới quyền ông ta có hạn, một khi phân tán người ra, khả năng bọn họ lấy được sáu triệu rồi đi sẽ lớn hơn nhiều.
Hai người rời khỏi phòng giám sát, đi trong thông đạo công nhân tối đen, chỉ có điện thoại phát ra ánh sáng mờ mờ.
Nhưng trước khi bọn họ sắp ra cửa, trong góc phía sau ‘phập’ một tiếng động vang lên.
Văn Tuệ nghiêng tai nghe, kinh hãi: “Là Tiểu Ngạn?”
“Anh đi xem xem.” Bạn trai không muốn vịt đến miệng còn bay đi: “Em đi lái xe.”
Đây là kinh nghiệm ‘giang hồ’, nếu thật sự không ổn, chạy trước vẫn có lợi hơn chạy sau.
Anh ta lần mò đến chỗ nhốt Phòng Ngạn, thực ra là nhà vệ sinh, bối cảnh làm rất kinh người, vốn dĩ là để dọa vị khách nào đó, cho nên ngoại trừ cổng lớn có thể mở từ bên ngoài, còn có một cổng ngầm.
Đừng nói là Phòng Ngạn đã lần mò đến cửa chạy rồi chứ?
Trong lòng ông ta thầm kêu xui xẻo, đi trong bóng tối.
Khi đi đến một đoạn hành lang đáng sợ đến tóc trên đầu phải rụng, vai trùng xuống.
“Vãi!” Dù đã được thông báo trước con đường này rất đáng sợ, khi đến đây, ông ta vẫn sợ đến suýt nhảy lên, vung cánh tay theo bản năng.
Sau đó, một cánh tay trắng tuyết thò ra.
Soạt!
Khí sương phun ra, chính giữa khuôn mặt.
“Tao khinh, là ai?” Ông ta chân tay luống cuống đón đỡ, rút ra khẩu súng từ trong túi áo. Nhưng tay còn chưa nắm chắc, chốt súng bị người ta vặn lại, đồng thời sức nặng đè xuống từ sau lưng, đập mạnh ông ta ngã xuống đất.
Đầu gối truyền lên cơn đau, đầu óc hôn mê.
Ông ta cố hết sức mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình thon gầy đi đến trước mặt ông ta, khuôn mặt mơ hồ không rõ.
Sau đó, ông ta hoàn toàn mất ý thức.
Giản Tĩnh thu lại bình xịt hơi cay, trước đây bình xịt hơi cay rút đến ba giây hoàn toàn dùng hết, bị Hệ Thống thu về. Nhưng lần này tiêu rất đáng, xem xem cô đã phát hiện ra cái gì?
Súng lục, khuôn mặt quen thuộc trong điện ảnh miền Tây nước Mỹ, sự lựa chọn sưu tập của rất nhiều người yêu thích vũ khí.
Nhưng đừng tưởng rằng cây súng này là đồ cổ của nhà bảo tàng.
K6s DCR của Kimber, năm 2018 mới lên thị trường, nòng súng inox màu trắng bạc, tay cầm bằng gỗ, có một dụng cụ nhắm chuẩn màu đỏ, súng dài chừng 16.8cm, nặng 652 gam, nặng gần bằng túi da bò bình thường, khá nhẹ.
Cũng không biết ông ta mua ở đâu, có lẽ không rẻ.
Ban đầu Giản Tĩnh không ngờ gặp phải kẻ mang theo súng, nhưng rất trùng hợp, trước khi cô vào, đã lén rút một thẻ.
Hoàn cảnh ác liệt, cô rút thẻ đặc biệt.
[Tên: thẻ đặc biệt. Máy chiếu X quang]
[Miêu tả nội dung: sản phẩm khoa học kỹ thuật đen, có thể tổ hợp với bộ phận chính để sử dụng, cũng có thể sử dụng độc lập. Thông qua đặc trưng vật lý của tia X, đạt đến hiệu quả ‘nhìn xuyên thấu’, không bức xạ.]
[Ghi chú: sử dụng có thời hạn, chỉ sử dụng trong thời gian làm nhiệm vụ, xin đừng làm việc ác.]
[Tên: thẻ đặc thù. Ô trữ vật (0/5)]
[Miêu tả nội dung: còn hâm mộ nhà kho tự có của trò chơi không? Mi cũng có thứ tương tự! Có thể lưu trữ vật thể không mang đặc trưng sinh mệnh, tổng cộng năm ô, sản phẩm cùng loại có thể đặt chồng lên nhau, trọng lượng lớn nhất không vượt quá 10 Kg/ô ]
[Ghi chú: mang theo người, an toàn không lo ]
Chính là mượn sự tiện lợi của máy xuyên thấu, cô mới có thể nhanh chóng thông qua cơ quan phức tạp của nhà ma, tìm được nơi giam giữ Phòng Ngạn một cách chính xác, và tạo ra tiếng ồn để thu hút bọn họ đến.
Cô mượn khung thép đi kèm với nhà ma, bò lên nóc nhà – bên trên có một thông đạo ngầm, thuận tiện cho nhân viên đột nhiên thò ra dọa người – tấn công đối phương trên không trung.
Đồng thời, bởi vì vẫn luôn mở máy xuyên thấu, cô cũng nhìn thấy khẩu súng giấu trong lồng ngực đối phương, ra tay trước, thuận lợi trách được nguy hiểm.
‘Tách tách tách’, Văn Tuệ nghe thấy tiếng động bèn chạy đến.
Giản Tĩnh thả người nhảy, tay nắm chắc trụ thép trên nóc, cánh tay dùng lực, hai chân móc, lại bò lên nóc nhà.
Văn Tuệ lo lắng chạy tới: “Anh không sao chứ?”
Bà ta vừa muốn cúi người kiểm tra, nhưng tóc sau ót dựng đứng.
Bàn tay của ai đặt lên vai của bà ta.