Văn Tuệ sợ đến mức run run.
Nhưng rất nhanh, bà ta biết sau lưng không phải ma, mà là người.
“Bà Văn.” Bà ta cảm giác được nòng súng lạnh dí vào sau lưng mình, bên tai nghe vang lên giọng mềm dịu: “Không được nhúc nhích.”
Văn Tuệ hoảng loạn: “Cô là ai? Muốn làm gì?”
“Yên tâm, không phải tôi đến hại bà.” Giọng u linh phía sau chậm rãi nói: “Bà đã chịu mở cửa cho tôi, tôi cũng tha cho bà một con đường sống.”
Văn Tuệ kinh hãi, không ngờ là mình tự tay cho kẻ xấu vào: “Cô muốn gì? Tiền?”
“Người của Phòng Lợi Dân ở bên ngoài.” Giản Tĩnh nói: “Bây giờ bà ra ngoài, kết cục không cần tôi nói phải không.”
Mồ hôi lấm tấm toát ra sau gáy, Văn Tuệ khàn khàn giọng: “Phòng Lợi Dân phái cô đến?”
“Tôi không phải là tay sai của ông ta, tôi đến giúp bà.” Giản Tĩnh cười: “Chỉ xem bà có đồng ý phối hợp hay không.”
Văn Tuệ im lặng một lúc: “Cô muốn tôi làm gì?”
Giản Tĩnh mở di động trong túi ra ghi âm: “Tại sao phải bắt cóc Phòng Ngạn?” Cô vừa hỏi, vừa dùng nóng súng dí về phía trước, dồn áp lực cho bà ta: “Không được nói dối.”
Văn Tuệ bất giác liếm môi, khô khốc nói: “Là, là việc ngoài ý muốn, tôi cũng không muốn.” Bà ta nói hết từng nguyên nhân hậu quả sự việc, có chút ấm ức: “Tôi muốn tham dự hôn lễ của nó, nó lại chê tôi, tôi vẫn luôn suy nghĩ cho nó, từ trước tới nay nó lại không chịu nghĩ cho tôi, làm giống như lỗi của một mình tôi, chẳng lẽ một mình tôi có thể sinh ra nó sao?”
Câu hỏi hay.
Giản Tĩnh không nhịn được cười, nhanh chóng suy nghĩ.
“Bà rất may mắn, tôi ghét Phòng Lợi Dân.” Cô chậm rãi nói: “Như vậy, tôi có thể thả bà đi, nhưng chuyện bắt cóc tống tiền, thì đừng mơ.”
Văn Tuệ lại hỏi: “Người đàn ông của tôi không sao chứ?”
“Ông ta chỉ bị ngất đi thôi.” Giản Tĩnh tò mò: “Bà quan tâm đến ông ta?”
“Cô gái, chắc cô không còn nhỏ tuổi phải không?” Văn Tuệ nói với giọng điệu của người từng trải: “Điều kiện của đàn ông có tốt hay không, và anh ta có tốt với cô hay không cũng không sao. Anh ta có một đống tật xấu, nhưng chịu tính toán thay cho tôi nên tôi không thể bỏ lại ông ấy.”
Giản Tĩnh nghiêng đầu: “Vậy bà không chạy thoát được rồi.”
Ánh mắt của Văn Tuệ lộ ra giãy dụa vẻ giằng co.
“Tôi còn có một cách.” Cô từ từ nói: “Có thể để hai người sống sót.”
Văn Tuệ do dự một lát, nói: “Cô nói đi.”
Giản Tĩnh nói nhỏ thế này thế này, như kia như kia.
Văn Tuệ im lặng, hồi lâu, cắn răng nói: “Được.”
“Tốt lắm.” Giản Tĩnh cất súng, lôi Phòng Ngạn đang hôn mê ra từ trong nhà vệ sinh.
Sau đó mở cửa sổ, gọi bảo vệ bên ngoài: “Tìm thấy cậu chủ nhà các anh rồi.”
Bảo vệ đang ẩn nấp vui mừng, vội vàng đưa tay đón.
“Nhìn có vẻ anh ta không ổn lắm, lập tức đưa đến bệnh viện.” Vẻ mặt Giản Tĩnh nghiêm túc, làm giống như Phòng Ngạn sắp chết vậy.
Bảo vệ sợ giật mình, mau chóng cõng người chạy. Đồng thời dùng điện thoại liên lạc với thư ký và những người khác đang chờ đợi.
Thư ký lập tức liên lạc với Giản Tĩnh: “Cô Giản, tìm được bà Văn chưa?”
“Tôi không nhìn thấy, chắc chạy mất rồi.” Giản Tĩnh nói: “Anh đưa Phòng Ngạn đến bệnh viện trước đi.”
Thư ký đồng ý, lại phái bảo vệ khác đến tìm kiếm.
Người đó không cao lớn như bảo vệ trước đó, nhưng vô cùng thông minh, cười híp mắt lật người vào cửa sổ: “Cô Giản, tôi đến tìm kiếm, nói không chừng ở đây còn có đồng bọn.”
Giản Tĩnh mỉm cười: “Được, vậy anh đi cùng tôi hay là chia ra?”
“Đi cùng nhau đi.” Bảo vệ mở ra đèn pin.
Giản Tĩnh dẫn đầu đi phía trước, rẽ vào nhà gương bên cạnh.
Đây là hạng mục chiêu bài của nhà ma, căn phòng rộng bày đầy gương lớn, dùng tầng tầng lớp lớp hình ảnh phản chiếu làm hỗn loạn cảm giác phương hướng của mọi người, đồng thời thỉnh thoảng cắm vào một số hình ảnh quỷ dị, dọa người ta sợ hết hồn.
Bảo vệ vốn đi theo sát phía sau Giản Tĩnh, nhưng hình ảnh trong gương có ở khắp nơi, anh ta hoa mắt, bị đi lạc cô.
Từ xa, hình như vang lên âm thanh của động cơ.
Văn Tuệ đưa bạn trai bỏ chạy.
Bà ta vừa thấy bên ngoài có mấy bảo vệ tiếp ứng, lập tức tin lời của Giản Tĩnh.
Quả nhiên là người của Phòng Lợi Dân phái đến. Bà ta quá hiểu con người ông ta, rơi vào tay của ông ta, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ phải lên tin tức mới nhất: Đôi vợ chồng trung niên lái xe ban đêm, không cẩn thận đâm vào XX, rơi xuống hồ chứa, xe tan người chết.
Bà ta lập tức phối hợp với Giản Tĩnh mở cơ quan của nhà gương, đồng thời dùng xe lăn đẩy bạn trai, lên xe rồi bỏ chạy.
Bà ta bỏ đi từ cửa sau công viên, phi như bay men theo con đường nhỏ, nhưng chưa qua bao lâu, đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đuổi theo bọn họ.
Là những người khác do Phòng Lợi Dân sắp xếp.
Giản Tĩnh nói với bà ta: “Có bốn người đến cùng tôi, chỉ có một chiếc xe, như vậy không khoa học, tôi nghi ngờ có người đi theo phía sau, bà đi từ cửa sau, nếu gặp phải xe đuổi theo…”
Cô còn chưa nói tiếp, Văn Tuệ đã hiểu ý của cô.
Nếu không có người đuổi theo, thì có lẽ bà ta còn có thể may mắn chạy thoát, nhưng nếu có người đuổi theo, không đi theo kế hoạch của cô thì chết chắc.
Văn Tuệ dập tắt hy vọng xa vời cao chạy xa bay.
Theo kế hoạch của Giản Tĩnh, bà ta chạy đến chi nhánh cục công an nào đó, xe đâm thẳng vào cửa lớn, còn chưa xuống xe đã bị mấy cảnh sát bao vây.
“Tôi đến tự thú.” Tình cách của Văn Tuệ đủ tàn nhẫn, kế hoạch ban đầu không thành công, sự ấm ức kìm nén trong lòng không chỉ không dập tắt, ngược lại còn cháy lên càng mãnh liệt. Vậy nên câu nói tiếp theo là: “Cứu tôi với, có người muốn giết tôi, con trai của tôi chết rồi.”
Cảnh sát có mặt: Ồ!
Bà ta hạ cửa kính xe, giơ hai tay lên: “Vị nào là Quý Phong, cảnh sát Quý?”
Quý Phong đang ăn bánh trứng ở cửa: “Hả?”
“Cô Giản khuyên tôi đến tự thú.” Văn Tuệ nói: “Tôi có thể mở cửa xe, đi ra ngoài không?”
Quý Phong: Tôi?
Người đang ngồi không trong cục cảnh sát, thành tích lại ngày càng tăng lên!
Cô Giản là thần tiên nơi nào thế!
Hai tên bảo vệ bị nhốt trong nhà ma, Lục Dục còn lại thì Giản Tĩnh vốn không coi ra gì.
Cô tính nhẩm thời gian, hai mươi phút sau, Quý Phong gọi điện thoại cho cô: “Cô Giản, cô tặng quà như này, tôi có chút không tiêu hóa được.”
Giản Tĩnh không quan tâm đến vẻ vui mừng trong lời nói của anh, lạnh lùng nói: “Bởi vì chi nhánh của anh ở gần.”
“Cô khách sáo quá.”
“Vụ án này không phức tạp, nhưng chưa chắc dễ xử lý.” Cô tường thuật lại hết một lượt nguyên nhân kết quả sự việc: “Yêu cầu của tôi không cao, đừng để bọn họ chết.”
Quý Phong nói: “Vậy không đến mức, cũng không phải hai mươi năm trước.”
Giản Tĩnh bán tín bán nghi. Mỗi lần sau khi cô cho rằng mình hiểu thế giới này, sẽ lại phát hiện có một số chuyện khác với thế giới ban đầu.
Ví dụ hai bảo vệ hôm nay đi theo đến, khác hoàn toàn với người gặp được trước đây, vô cùng được việc, giống như võ trang tư nhân của nhà giàu được nhìn thấy trong phim truyền hình Mỹ trước đây.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, vứt người cho phía cảnh sát, hoàn thành nhiệm vụ.
Giản Tĩnh thả bảo vệ bị nhốt ra, làm như không có việc gì hỏi: “Sao anh lại đi vòng vòng ở đây?”
Bảo vệ đã có chút nghi ngờ cô, cố ý hỏi: “Cô Giản đi đâu vậy? Cơ quan ở bên này được mở ra, người bình thường rất khó đi ra ngoài.”
“Bình thường anh có xem chương trình nghệ thuật không?” Giản Tĩnh không đáp mà hỏi lại.
Bảo vệ ngẩn người, lắc đầu.
“Nếu anh từng xem nghệ thuật nhà ma, thì sẽ không hỏi như vậy.” Cô mỉm cười: “Người thường rất khó đi ra ngoài, không có nghĩa là tôi không đi ra được.”
Bảo vệ: “…”
Cô vỗ vỗ tay rồi rời đi.
Lục Dục đợi ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ cũng phải hỏi: “Người đâu?”
“Không tìm thấy.” Giản Tĩnh hỏi: “Đưa chú rể đến bệnh viện chưa? Tình hình thế nào?”
“Chỉ là thuốc mê, khi nào hết tác dụng sẽ tỉnh lại.” Lục Dục không che được niềm vui trên mặt, thoải mái nói: “Phía hôn lễ cũng kết thúc rồi, cô dâu cũng không sao.”
Giản Tĩnh ‘Ừm’ một tiếng, chủ động hỏi: “Chủ tịch Phòng còn đang ở câu lạc bộ?”
“Ừm, sao thế?”
“Vậy chúng tôi về trước đây.” Đôi môi cô lộ ra nụ cười mỉm đầy ý sâu xa.
Lúc trở về câu lạc bộ, bữa tiệc sắp kết thúc.
Các bị khách đều biết, tuy rằng bà Phòng không cẩn thận tái phát bệnh dạ dày, nhưng sau khi được cấp cứu chữa trị đã không có vấn đề gì. Cô dâu đã chạy đến bệnh viện, cùng chú rể chăm sóc mẹ.
Tóm lại cũng được coi là viên mãn.
Giản Tĩnh rửa mặt trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ, chải tóc mái tóc rối bời cho thẳng mượt, vỗ sạch bụi bặm quần áo trên người. Bởi vì cuộc ẩu đả, áo sơ mi cũng nhăn nhúm, bảo nhân viên phục vụ lấy bàn là cầm tay, là lại cho phẳng.
Vết thương nhỏ bôi thuốc rửa sạch, mặt thoa một lớp phấn mỏng, che đi tất cả dấu vết.
Xử lý xong tất cả đi ra, cô trở lại là vị khách bình thường, bất kỳ ai cũng không nghĩ ra được trước đó cô đã làm gì.
Tuy rằng bữa tiệc sắp kết thúc, nhưng có Lục Dục ở đây, không thể thiếu bữa tối của cô.
Cô đã ăn một bữa ăn Trung Hoa thịnh soạn cao cấp, đồ ăn hiếm lạ tươi ngon, được chế biến vô cùng hoàn hảo. Đặc biệt là món súp cá tươi mềm, ăn vào xua tan một ngày mệt mỏi.
Khi đã ăn khá no, thư ký đi đến: “Cô Giản, Chủ tịch Phòng muốn gặp cô.”
Giản Tĩnh đang đợi việc này, lau miệng, theo anh ta vào phòng.
Chủ tịch Phòng đang ở trong thư phòng cao cấp đợi cô, thấy cô đi vào, xua tay ra ý bảo người khác đi ra.
Thư ký và bảo vệ ra ngoài, đóng cửa, ra bên ngoài đợi.
“Cô Giản.” Chủ tịch Phòng ngồi phía sau bàn, nhìn dò xét kỹ cô: “Cô thả người mà tôi muốn.”
Giản Tĩnh: “Ố?”
“Tuy rằng không biết cô làm vậy vì nguyên nhân gì.” Vẻ mặt Chủ tịch Phòng bình tĩnh: “Nhưng hiển nhiên là một quyết định không thông minh.”
Giản Tĩnh nở nụ cười: “Tôi cho rằng ông đã làm một lựa chọn không thông minh.”
Chủ tịch Phòng hơi nghiêng đầu: “Hy vọng tôi có thể nghe được lý do cụ thể.”
“Ông không nên để bọn họ đều ra ngoài.” Giản Tĩnh mở túi xách, giả bộ lấy đồ, thực chất là lấy ra súng cất trong thẻ đạo cụ, nắm trong tay.
Ánh mắt Chủ tịch Phòng hiện lên vẻ bất ngờ, không ngờ được cô lại nói như vậy, làm việc như vậy. Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên.
Ông ta nói: “Đây không phải là đồ chơi của con gái.”
Giản Tĩnh không nói gì, ngón cái của tay phải ấn vào chốt bên trái súng.
Nắp của băng đạn bắn ra bên trái, lộ ra băng đạn trống rỗng.
Giản Tĩnh bắt đầu cho đầy viên đạn vào trong, liên tiếp từng viên, đủ năm viên, để lại một chỗ trống.
“Hồi nhỏ tôi rất thích xem phim điện ảnh hài – hành động, không biết là trong bộ phim nào, dùng súng lục làm bàn cược, ấn tượng khắc sâu.”
Cô chậm rãi nói: “Lúc đó, tôi rất muốn thử, xem rốt cuộc chơi có vui hay không.”
Cho đạn vào xong, cô huơ huơ băng đạn với Chủ tịch Phòng: ‘Rắc rắc’ một tiếng khiến cho băng đạn vào vị trí.
Chủ tịch Phòng không hổ là người từng trải qua phong ba bão táp, cười: “Cô rất to gan.”
Giản Tĩnh nhìn chằm chằm ông ta.
Người nắm quyền tập đoàn lớn này vẫn giữ ánh mắt ban đầu, chỉ bất mãn hơn trước đó, không vui hơn trước đó.
Cô chuyển động băng đạn, khiến nó lăn mấy vòng, hoàn toàn làm hỗn loạn thứ tự.
“Chủ tịch phòng mới to gan, không hề sợ chút nào.” Cô cười, đứng lên, tay phải nắm báng súng, tay trái giữ tay phải, hai chân tách ra, chân phải lùi phía sau.
Đuôi lông mày của Chủ tịch Phòng khẽ nhúc nhích.
Ông ta không hiểu bắn súng, nhưng bên cạnh không thiếu nhân tài tinh thông, nhìn ra tư thế của cô vô cùng tiêu chuẩn, tuyệt đối không phải là tư thái đùa cợt.
“Sáu vị trí đạn, năm viên đạn, chúng ta đánh cược, hôm nay vận may của Chủ tịch Phóng có tốt không.” Giản Tĩnh cong khóe môi, lời nói dịu dàng hiếm thấy.
Chủ tịch Phòng thở dài, ôn hòa nói: “Cô Giản, mời cô bỏ súng xuống, chúng ta có thể nói chuyện tử tế.” Vừa mới nghe, lời này có vẻ như yếu thế, nhưng sự thật không phải là như vậy.
Giọng điệu của ông ta mang theo ý dỗ dành, giống như người ba với con gái, lại giống như chủ nuôi với vật cưng.
Giản Tĩnh biết vì sao ông ta không sợ.
“Có phải Chủ tịch Phòng cho rằng, tôi không dám nổ súng, cho nên cho tôi một đường lui?” Cô cười: “Đúng vậy, bên ngoài cửa là vệ sĩ của ông, tôi giết ông, tiền đồ cũng mất hết, bản thân cũng không chạy thoát được.”
Chủ tịch Phong không tỏ thái độ.
Súng có đáng sợ không? Đáng sợ.
Nhưng cũng phải xem là cầm trong tay của ai.
Theo ông ta thấy, Giản Tĩnh cầm súng dọa ông ta, thực ra không hề có chút sức uy hiếp.
Bởi vì cô không có lý do để nổ súng.
“Trước đây ông nói, người như tôi rất trân trọng mạng sống, rất có nguyên tắc, ông cảm thấy ông nhìn thấu tôi.” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Hiện tại, tôi cầm súng nhắm vào đầu của ông, ông vẫn cảm thấy trong tầm kiểm soát của ông. Nhưng xuất phát từ ‘tình yêu’ của một người đàn ông với một người phụ nữ, giả bộ sợ hãi, cho tôi thể diện… cảm giác bản thân rất tốt phải không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Phòng Lợi Dân biến mất.
Ông ta cau mày, hình như muốn nói gì. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt bắt được hành động của cô – ngón tay thon dài trắng nõn của cô bóp cò.
Đầu óc lập tức mơ hồ.
Phập.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức dính ướt sau lưng.
Vào khoảnh khắc nào đó, Phòng Lợi Dân còn tưởng rằng lần này mình phải chết. Từ trước tới nay ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ chết bằng cách này và vào lúc này.
Làm sao có thể?
Thịch thịch thịch, tim đập điên cuồng, bắp chân co giật, mồ hôi mờ đôi mắt.
“A.” Giản Tĩnh bắt chước câu thần chú của thần chết, ý cười tràn ngập đôi mắt: “Ông thật may mắn, đáng tiếc.”
Cô dứt khoát cất súng, ngồi xuống ghế như không có chuyện gì xảy ra, vắt hai chân, tư thái nho nhã.
“Vừa nãy tôi nói đến đâu rồi?” Cô hỏi: “Trí nhớ của tôi không tốt lắm, đột nhiên không nhớ ra được.”
Ánh mắt Phòng Lợi Dân thay đổi.
Sự khinh thường của cấp trên, nỗi nhớ nhung của đàn ông với đàn bà, trò chơi của người đi săn với vật săn… tất cả biến mất. Giờ phút này, cuối cùng trong mắt của ông ta đã có Giản Tĩnh.
Không phải bạn nhỏ có thể tùy tiện uy hiếp, không phải cô gái nóng tính, không phải quân cờ, không phải chó.
Chính là một ‘con người’.