Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 113

Chương 113

Giản Tĩnh phát sầu vì tiền.

Hỏi phí ủy thác của Phòng Lợi Dân, chủ yếu là vì khó chịu tác phong làm việc của ông ta chứ không muốn làm không công. Nhưng tiền đã vào tài khoản, lại chẳng biết nên dùng làm gì.

Tiền thù lao trước đó dùng để mua bất động sản, bây giờ lại mua thì có vẻ dư thừa.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình nên tìm quản lý tài chính cho mình, tùy người nọ mua quỹ ngân sách, đầu tư cổ phiếu, có thua lỗ mất tiền cũng chẳng đau lòng. Nếu lợi tức tốt thì quyên một phần cho tổ chức từ thiện.

Hoàn hảo.

Giải quyết xong vấn đề tiền bạc thì cũng bắt đầu tuyển diễn viên cho [Ác quỷ 2].

Đúng như Đạo diễn Hoàng dự đoán, hiện tại đã tiến vào giai đoạn hỗn loạn.

Rất nhiều người trong giới xem trọng seri phim [Bác sĩ ác quỷ], ai cũng muốn kiếm một chén canh, người đến không phải bản thân có bản lĩnh thì cũng là hậu trường có bản lĩnh hoặc bao gồm cả hai.

Nhưng buổi tuyển diễn viên vẫn chưa bắt đầu.

Đạo diễn Hoàng lấy lí do ‘chỉnh sửa kịch bản’ mà vẫn chưa nhả ra.

Ông ấy ngầm nói thật với Giản Tĩnh: “Đã thấy diễn xuất của Tạ Duy nên nhìn những người khác mà chú không thể chịu nổi.”

Giản Tĩnh im lặng.

Kỹ thuật diễn Thiệu Mông quá tuyệt vời, muốn tìm người thay thế không phải dễ, đừng bảo rèn luyện được Tạ Duy mười năm sau, trong giới này người có thể so sánh không được mấy ai.

Cô hơi nghi ngờ việc có thể quay được bộ 2.

Nhưng thế sự nào mấy ai đoán được, chân trước mọi người vừa mới mắng chửi xong, chân sau đã có bước ngoặt.

Có một nam diễn viên ba mươi lăm tuổi liên lạc với đạo diễn Hoàng, nói chấp nhận xem kịch bản, cân nhắc diễn Ác quỷ.

Ai lại phách lối thế kia?

Người đàn ông này từng nhận Ảnh đế.

Thế thì Ok.

Anh ta là đàn anh của Tạ Duy, hai người cùng học một người thầy, quan hệ trong quá khứ khá tốt. Đã từng dẫn dắt Tạ Duy qua mấy lần tuyển chọn, thế nhưng vì vấn đề sức khỏe mà dần rút khỏi giới điện ảnh, thi thoảng làm khách mời trong phim người quen.

Trước khi Tạ Duy tự sát, anh ta đã gửi một kiện hàng chào tạm biệt cho người đàn anh này.

Thế nhưng khi đó anh ta đang nghỉ phép ở nước ngoài, không lên mạng nên không nắm được thông tin ngay. Sau khi nhận gói hàng, anh ta lập tức đọc kịch bản và sách gốc của Ác quỷ, lại hỏi thăm bạn bè trong giới, lúc này mới liên lạc với Đạo diễn Hoàng.

Đương nhiên, lời này được nói rất rõ ràng.

Tạ Duy chỉ nói với anh ta một câu, đó là: ‘Nếu không đi đến bước đường này, có lẽ Ác quỷ sẽ để em xuất hiện trước mặt công chúng thêm lần nữa. Tiếc rằng em đã chẳng thể đi được.’

Thế nên nếu không hài lòng với kịch bản, anh ta cũng sẽ không nhận nhưng nếu kịch bản tốt, anh ta sẽ cân nhắc.

Đạo diễn Hoàng mừng rỡ, thay người trong seri phim chính là tối kỵ, dù thiết lập trong Ác quỷ có năng lực thay đổi gương mặt nhưng điều đầu tiên là không thể đánh mất ấn tượng tốt của khán giả.

Người không đủ sức thay thế Thiệu Mông, tất nhiên phim sẽ đối mặt với chất vấn lớn.

Phi Điểu chậm chạp không quyết định cũng vì tránh dư luận truyền thông.

Nhưng nếu là Ảnh đế tái xuất... vấn đề cũng không lớn.

Anh ta bắt đầu lấy kịch bản từ tổ biên kịch.

Mỗi con cá ướp muối đều mặn theo cách riêng của nó, cuồng công việc lại giống hệt nhau. Đạo diễn Hoàng vừa tiến vào trạng thái làm việc thì lục thân không nhận, ngay cả Giản Tĩnh cũng bị ông ấy ‘lăn lộn’ nhiều lần, mở cuộc thảo luận kịch bản từ mấy phút cho đến khi nôn mới thôi.

Mỗi lần họp, đều có chỗ bị gạch, đều có đề nghị mới. Bởi vì quay phim truyền hình nên không thể so với sáng tác văn học, gõ bàn phím là được, họ phải cân nhắc góc quay thế nào, hình tượng xuất hiện ra sao, mỗi tập dài bao nhiêu.

Đương nhiên cũng phải xem xét vấn đề người đầu tư.

Giản Tĩnh đi hai lần, may mắn duy nhất là bản thân không cần sửa.

Dù thế nào, cô cũng không muốn tham dự, lợi dụng đặc quyền mà chỉ xem bản thảo cuối cùng, sau đó mới lấy lí do viết sách mới mà trốn thoát khỏi ‘ma chưởng’.

Cái này không phải nói bậy.

Cô đã sửa đổi [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] một lần.

Khang Mộ Thành hạn chế đưa ý kiến chỉnh sửa cho cô, dù có chỗ không hoàn hảo, anh cũng cố gắng giữ lại tình ý mông lung trước kia cô viết.

Giản Tĩnh chỉ cần chỉnh sửa một số chỗ BUG, lại xóa chút đoạn ngắn là đủ.

Cắt giảm là đề nghị của Khang Mộ Thành.

Anh nói: “Một khi em viết ngôn tình thì chắc chắn có người sẽ lấy tiểu thuyết tình yêu khác so sánh. Thành thật mà nói, anh không cho rằng em được lợi, độc giả thích em cũng có một số không thích ngôn tình, mà các tác giả ngôn tình khác đều có cái tôi, ầm ĩ lên thì chắc chắn người chịu thiệt là em.”

Giản Tĩnh mới thăng lên hàng ngũ một triệu, nếu người ta có cơ hội giẫm đạp thì sao mà không vui đến điên chứ?

Thế nên, ‘ẩn mà không lộ, có phải không, thích hợp nhất’ là anh có kinh nghiệm: “Chúng ta không cần tuyên truyền ngôn tình này, cũng không thể định hình như thế mà phải để độc giả tự bình phẩm, tự suy nghĩ.”

Giản Tĩnh đồng ý cái nhìn của anh.

Hơn nữa, để sách viết xong trong một thời gian ngắn rồi đọc lại từng chữ thì có phát hiện tuy trong lúc viết, cô đã cố gắng kiềm chế nhưng một số biểu hiện vẫn quá lộ liễu.

Ngay lúc đó, cô đang suy nghĩ về cái chết của Tạ Duy, nên dưới ngòi bút của mình cũng khó tránh khỏi lộ ra chút sát khí.

Cuối cùng, Giản Tĩnh xóa hết những đoạn ngoặt này, đổi thành miêu tả uyển chuyển hơn, khi thì là hoa, khi thì là gió, hoặc chỉ là hoa quả trong tủ lạnh.

Thoạt nhìn, nó chỉ là ngòi bút tản mạn nhưng một khi đọc kĩ, lại đọc lời tựa thì sẽ biết ngay dấu vết ngọn gió thổi qua.

Bản thảo đã được đưa lên, Khang Mộ Thành cho rằng nó đã ổn thỏa.

Nhưng anh vẫn gọi cô vào Kim Ô để cô chọn họa sĩ vẽ tranh minh họa.

“Chúng ta chỉ tuyên truyền nhưng nhất định phải để độc giả biết lần này em có sự thay đổi.” Khang Mộ Thành nói: “Ấn tượng đầu tiên của một cuốn sách chính là tên và trang bìa, anh không có ý kiến với tên sách em, đã nêu đủ ý chính nhưng mà trang bìa phải lựa chọn cẩn thận.”

Giản Tĩnh lật xem một xấp tranh thật dày ở trước mặt.

Bình thường mà nói, những loại sách gay cấn thế này sẽ lấy ba màu đen, trắng, đỏ làm chủ đạo, mọi người bước vào cửa hàng sách nhìn từ xa cũng biết ngay là thể loại gì. [Bác sĩ ác quỷ] cũng thế, thay đổi cỡ nào cũng không thoát khỏi bản chất.

Mà tiểu thuyết tình yêu, phần lớn là màu hồng phấn, vàng nhạt, sắc thái nhu hòa, xuân tươi.

Thế nên lần này hơi khó cho Giản Tĩnh.

Quá nặng nề lại không phù hợp phong cách, quá bắt mắt lại khó tránh khỏi khiến người khác hiểu lầm.

Đúng là phải lựa thật kĩ càng.

Khang Mộ Thành vỗ tập truyện tranh: “Thích phong cách họa sĩ nào thì chúng ta bắt tay vào vẽ cho em trước.”

Giản Tĩnh buồn cười, đùa với anh: “Anh thiên vị nha, không sợ người trong lòng khó chịu sao?”

“Còn có ai mà không biết anh thiên vị em hả?” Khang Mộ Thành gọi thư kí rót ly cà phê mang đến rồi ấn cô xuống bàn làm việc: “Chọn luôn trong chiều nay đi, chớ có lười.”

Giản Tĩnh đành phải nghiêm túc làm việc.

Cô không thường đến Kim Ô, hôm nay lại chiếm cứ một căn phòng họp nhỏ. Thư ký một lúc thì mang cà phê, một lúc đưa đồ ăn, vô cùng ân cần.

Nhân viên khác thấy Tổng Giám đốc Khang săn sóc như thế nên khó tránh khỏi nhiều chuyện.

Lúc Giản Tĩnh đi vệ sinh thì nghe bên ngoài có người bàn tán về cô.

“Này, cô nghe gì chưa, nay tiểu công chúa tới đó.”

“Cô Giản à? Nghĩ cũng lạ, tôi nhậm chức hai năm hơn mà chưa thấy cô ấy một lần.”

“Tôi vừa thấy đó, bên trong phòng họp kia kìa, đẹp lắm.”

“Cô ấy tới làm gì? Tới thảo luận chuyện gia hạn hợp đồng à? Nghe bảo Thần Tinh luôn muốn ‘đào’ cô ấy đi.”

“Chắc là cô Giản không đi đâu, Tổng Giám đốc Khang đối xử với cô ấy tốt thế mà.”

“Úi chà, cô nói xem, lời đồn có phải thật không...”

Có tiếng bước chân tới gần, người đang nhiều chuyện khựng lại, không nói tiếp.

Hóng chuyện dang dở, Giản Tĩnh nuối tiếc trở lại phòng họp, tiếp tục lật xem tập tranh.

Trời không phụ người có lòng, giày vò đến tận trưa, cuối cùng cũng tìm được người thích hợp.

Khang Mộ Thành nhìn thoáng rồi gật đầu, anh lập tức liên hệ với người nọ, chuẩn bị thực hiện.

“Em có thể nghỉ không?” Giản Tĩnh hỏi.

Khang Mộ Thành liếc cô, nói: “Được rồi, anh bảo tài xế chở em về nhé?”

Giản Tĩnh nhìn thời gian, hơn bốn giờ chiều, có thể tìm nơi ăn cơm tối: “Khỏi đi, em thấy gần đây có nhà hàng mới mở, em ăn một bữa rồi tự về.”

Khang Mộ Thành không miễn cưỡng.

Gần đây anh hơi bận nên nhất thời không lo được cô, anh dặn dò: “Có việc nhớ gọi anh.”

Giản Tĩnh gật đầu.

Anh đứng dậy, hình như nhớ đến điều gì, bỗng hỏi: “Gần đây có ai tìm em à?”

Giản Tĩnh nhướng mày.

Đương nhiên là có.

Lục Dục.

Anh chàng nhà giàu vừa có tiền vừa rảnh rỗi, luôn kiên nhẫn với người mình có hứng thú.

Tất cả tài khoản xã hội của cô đều xuất hiện bóng dáng anh ta.

Quan tâm trên Weibo, liên tục xin kết bạn trên Wechat, cô không đồng ý thì gửi tin nhắn. Có lúc còn gọi điện thoại, hỏi cô có rảnh đi ăn cơm không.

Cô nhiều lần nói bận nhưng anh ta chưa từ bỏ.

Cửa hàng hoa đưa hoa tới chung cư, bảo vệ dưới lầu đều lên lầu mỗi ngày một chuyến. Toàn là hoa tươi, hoa hồng, bách hợp, hoa baby, cát cánh, oải hương,... Mỗi ngày mỗi hoa.

Không đến mấy ngày, người bên chung cư đều biết có một anh chàng nhà giàu đang theo đuổi một cô gái nào đó trong khu.

Tất cả mọi người đều suy đoán đó là ai.

Đương nhiên, Giản Tĩnh không muốn bị người ta phát hiện nên nói với bảo vệ đưa hoa: “Đừng đưa hoa nữa, anh tặng cho bạn gái đi.”

Bảo vệ rất kinh ngạc: “Tại sao cô biết tôi có bạn gái?”

Giản Tĩnh đáp: “Tôi từng nghe anh nói chuyện qua điện thoại với bạn gái.”

Anh bảo vệ trẻ tuổi cười xấu hổ.

Lục Dục nhanh chóng phát hiện điều này nhưng anh ta không tỏ thái độ mà đổi thành tặng đồ ngọt.

Lần này, đến lượt nhân viên vệ sinh được hưởng lợi.

Giản Tĩnh biết bên chung cư nhiều người khó giữ bí mật, mà Lục Dục lại mua hơn phân nửa cũng chẳng thể lấp đầy bụng bọn họ, thế là cô đem bánh ngọt cho nhân viên vệ sinh của tòa nhà này.

Dì này đã năm mươi tuổi, làm việc nhanh nhẹn lại chịu khó nên đương nhiên cũng lén kiếm chút hời từ bên chung cư, thường xuyên lục túi rác, mang mấy món còn sử dụng được về nhà.

Giản Tĩnh cũng không tặng không bà ấy, không phải bảo bà ấy vứt đồ thì cũng là đợi dọn dẹp nhà xong một lượt, rồi mới tặng bánh ngọt cho: “Cho con gái của dì đó.”

Đương nhiên, nhân viên vệ sinh vui lắm.

Lục Dục kiên trì như vậy gần nửa tháng nhưng chẳng có hiệu quả, anh ta cảm thấy nóng nảy.

Đêm qua, anh ta đợi cô ngay cửa khu chung cư, hỏi: “Ngay cả một cơ hội cũng không thể cho anh sao?”

Giản Tĩnh lại hỏi anh: “Tiểu Nhu vẫn tốt chứ?”

Lục Dục sửng sốt, hiểu ra, anh ta nói: “Anh thật sự nghiêm túc.”

Cô tò mò: “Nghiêm túc cỡ nào?”

“Giống như Tiểu Ngạn và Dung Dung.” Anh ta nói: “Nghiêm túc quen nhau.”

“Chẳng lẽ không nên như thế à?” Giản Tĩnh hời hợt: “Nếu anh giống chú của mình thì tôi đã sớm làm anh đẹp mặt.”

Lục Dục buồn bực: “Chú của anh?” Không phải nên là Tiểu Ngạn sao, sao lại là... Anh ta chợt hiểu ra, biến sắc, khiếp sợ nhìn cô.

Giản Tĩnh nhếch môi, lại đâm anh ta thêm một dao: “Thẩm mỹ hai người giống nhau lắm, quả nhiên là đàn ông thì dù tuổi nào cũng chỉ thích mấy cô gái hai mươi.”

Lục Dục hít một hơi thật sâu, quả quyết nói: “Khác nhau.”

“Thế cũng chả liên quan gì đến tôi.” Giản Tĩnh qua loa đáp: “Tôi còn nhỏ, vẫn còn muốn học hành.”

Lục Dục lại do dự.

Anh ta hai mươi bảy tuổi, Giản Tĩnh qua năm mới cũng chỉ vừa hai mươi mốt, khoảng cách sáu tuổi chẳng hề nhỏ.

“Có muốn làm bạn trước không?” Cô lại hỏi.

Có thể làm bạn đã là tiến bộ lớn, bấy giờ Lục Dục đồng ý.

Giản Tĩnh thong thả về nhà.

Cô nhắm mắt lại, biết tại sao Lục Dục lại cảm thấy hứng thú với mình, lời thoại kinh điển của Tổng Giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết đã chứng minh rõ, đơn thuần chỉ là: ‘Cô gái này thật thú vị.’

Một khi có sự khác biệt, bọn họ khó tránh khỏi bị hấp dẫn, càng xa cách, càng phản kháng thì càng kích thích ham muốn chinh phục trong bọn họ. Trong trận đánh cờ này, song phương sẽ cảm thấy ưu điểm của cả hai, tình yêu dần nảy sinh.

Thế nên cô chủ động lấy lòng, ngược lại Lục Dục sẽ dễ mất đi hứng thú, không còn làm phiền đến cô nữa.

Nhưng chuyện này không thể kể cho Khang Mộ Thành nghe.

Giản Tĩnh khẽ cười: “Không sao.”

Khang Mộ Thành khựng lại, anh im lặng.

Bình Luận (0)
Comment