Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 114

Chương 114

Vất vả lắm mới hoàn thành núi công việc nên đương nhiên phải tự khao chính mình.

Bước ra khỏi cao ốc Kim Ô, Giản Tĩnh lập tức đi đến cửa hàng gần đó. Thật khéo làm sao, cao ốc Bách Mậu suýt trở thành hiện trường vụ án giao dịch bắt cóc.

Đây là một trong những trung tâm thương mại uy tín lâu năm ở thành phố Hòa Bình, lúc vừa xây vào mười mấy năm trước, vì đưa vào hàng loạt nhãn hàng quốc tế nổi tiếng mà vang danh một thời. Hiện giờ, tuy đã xuống dốc nhưng vẫn còn nhiều khách hàng trung thành ủng hộ.

Giản Tĩnh mua hai chiếc váy, một cái mũ, ba đôi giày, cô sướng rơn người.

Tâm trạng tốt nên lúc ăn cơm chiều ở nhà hàng cũng có thể ăn tới bảy phần, ăn xong còn chưa muốn về nhà, thế là cô quyết định xem phim cho tiêu thực.

Rạp chiếu phim ở lầu bảy, mặc dù hơi cũ nhưng từng tân trang, lắp đặt thiết bị mới nhất. Trước cửa có siêu thị rất lớn, bán đồ ăn vặt, trái cây và đồ uống.

Giản Tĩnh lấy một suất Coca Cola, bắp rang và gà rán.

Phim thì chọn một bộ kinh dị, giật gân.

Nhưng khi vừa mở màn được mười phút, cô lại hối hận.

Phim hơi máu me, hiện trường giết người xuất hiện rõ ràng.

Cô sợ ngây người.

Phong cách vẽ thế giới song song khác hẳn, thế này mà để ở thế giới bên kia thì làm sao hiểu được?

Quá đã.

Chỉ là hơi ngán.

Mặc dù cô từng thấy nhiều vụ án nhưng tử trạng không thảm thiết, vẫn chưa thấy thi thể bị phanh thây hay thối rữa.

Nhưng phim này... buồn nôn quá.

Bắp rang và Coca Cola cũng không còn ngon nữa.

Không chỉ một người bị như cô, ở một góc tối thi thoảng sẽ có tiếng nôn ọe, mùi chua gay mũi tràn lan trong không khí càng khiến người ta đứng ngồi không yên.

Lục tục có người rời khỏi phòng, chiếu được nửa tiếng thì chỗ ngồi trống hơn phân nửa.

Lúc đầu, Giản Tĩnh cũng chẳng muốn làm khó mình nhưng nghĩ lại, lỡ như lần sau lại gặp thì sao?

Xem phim cho quen, dù sao cũng tốt hơn việc bị kích thích thị giác tại chỗ.

Thế là cô kiên cường trụ lại.

Hai cô gái ngồi hàng ghế phía trước cũng không đi.

Cô gái thấp bên trái nói: “Thật í ẹ, tớ muốn nôn quá.”

Cô gái cao bên phải động viên: “Sau này, cậu còn phải thi viện y học nữa, làm quen trước đi.”

Đương nhiên, tưởng tượng thì luôn tốt đẹp nhưng hiện thực vẫn hơi tàn nhẫn. Hai người đi một chuyến vào nhà vệ sinh, chắc là nôn hết ruột gan nhưng vẫn cố ở lại xem trọn bộ phim.

Lúc kết thúc đã gần mười một giờ, cao ốc đã đóng cửa lúc mười giờ, ngoài lầu bảy thì tất cả các tầng lầu khác đều tối đen.

Giản Tĩnh cùng hai cô gái đi vào nhà vệ sinh.

“Đã trễ như vậy thì có bắt kịp chuyến cuối không?” Đứng trước bồn rửa tay, cô gái thấp không nhịn được mà hỏi bạn mình.

Bạn học nói: “Không sao đâu, chúng ta có thể đón xe mà, đưa cậu về nhà trước nhé?”

“Hay là tớ sang nhà cậu ngủ một đêm nhá? Ba mẹ tớ tăng ca rồi, nhà chả có ai.”

Bạn học cũng xiêu lòng: “Cũng được, tớ gọi trước hỏi xem hôm nay anh tớ có về không.”

Cô ấy gọi điện thoại, lại không liên lạc được, thế là thở phì phò nói: “Được rồi, cậu về với tớ đi.”

Lúc này, Giản Tĩnh cũng vừa từ trong phòng vệ sinh bước ra, đối mặt với hai cô gái.

Cô gái cao lập tức nhận ra cô, trong mắt ánh lên bất ngờ: “Cô Giản?”

“Em là...” Giản Tĩnh nhớ lại, cô cũng hơi ngạc nhiên: “Quý Vân Vân sao?”

Quý Vân Vân không nghĩ tới thần tượng nhận ra mình, khóe miệng cô ấy sắp toét đến mang tai: “Cô giáo biết sao?”

“Trong xe anh em có hình của em.” Giản Tĩnh chớp chớp mắt.

Đừng nhìn Quý Phong ngoài miệng nói ghét em gái nhưng phía sau tấm che nắng lại dán tấm hình hai anh em chụp chung. Thỉnh thoảng cô có liếc qua nên vẫn nhớ kỹ mặt.

Hôm nay thấy người thật, cô mới phát hiện hai anh em này thật giống nhau, đều có vóc dáng cao gầy, gương mặt góc cạnh. Quý Vân Vân mới học trung học mà đã một mét bảy, buộc tóc đuôi ngựa càng toát lên sự năng động.

Đã gặp mà lại nghe phiền não của hai cô nàng, Giản Tĩnh đương nhiên sẽ giúp: “Muộn lắm rồi, hai đứa trẻ như mấy em về không an toàn đâu, chị tiễn các em một đoạn.”

Quý Vân Vân và bạn học đều xấu hổ: “Vậy không tốt lắm, tự chúng em về là được.”

“Không sao, chị cũng tiện đường.” Giản Tĩnh nghiêm túc.

Hai cô gái biết về nhà vào đêm khuya rất nguy hiểm nên ngại ngùng dạ vâng.

Quý Vân Vân giới thiệu: “Cô Giản à, đây là bạn học em, Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu có dáng người thấp, gương mặt tròn trĩnh, vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, cô ấy liên tục kích động nói: “Em thích sách của chị lắm, chúng em còn đến buổi ký tặng sách vào Tết Nguyên đán nữa.”

“Cám ơn hai em.”

Ba người vừa cười vừa đi ra cửa rạp chiếu phim, đúng lúc này, tầm nhìn chợt tối đen bất ngờ, tất cả ánh sáng đều tắt cùng lúc, trước mắt là khoảng không đen kịt.

“Á!” Tiêu Tiêu bị dọa nhảy dựng lên, nắm chặt cánh tay Quý Vân Vân.

Quý Vân Vân cũng hơi hoảng.

Vừa xem hết phim kinh dị lại gặp cảnh này, ai mà không sợ?

Dù là Giản Tĩnh, lúc này cũng khó tránh khỏi dừng bước, đợi đôi mắt thích nghi thì mới lên tiếng:

“Chỉ là mất điện...” Cô vừa nói an ủi được phân nửa thì chợt im bặt.

[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã được tuyên bố]

[Tên nhiệm vụ: Thoát khỏi đám cháy trong tòa cao ốc]

[Miêu tả nội dung: Tòa cao ốc thương nghiệp bỗng phát hỏa giữa đêm khuya, khói bay ngút trời, sóng nhiệt cuồn cuộn. Không muốn mất mạng ở nơi đây thì phải cố gắng chạy thoát!]

[Thưởng và phạt của nhiệm vụ: Thành công sẽ thưởng mười điểm giá trị dũng khí, thất bại thì bạn sẽ chết.]

Não Giản Tĩnh nổ tung.

Trong tất cả nhiệm vụ luôn có nhiệm vụ vô cùng kì dị nhưng cái cô sợ nhất không gì bằng nhiệm vụ chạy trốn. Bất cẩn một chút là đi đời nhà ma.

Cô đề cao cảnh giác, lập tức nói: “Cúp điện nên không đi thang máy được, chúng ta đi bộ thôi.”

Hai cô gái không phản đối, trong phim kinh dị có nhiều tình tiết liên quan đến thang máy, đều rất dọa người, chẳng bằng đi thang bộ cho lành.

Nhưng trung tâm chủ yếu là thang máy, ở giữa là thang cuốn và thang máy ngắm cảnh, bên cạnh thì là thang máy đón khách, muốn tìm thang bộ thì phải đi đến lối thoát hiểm.

Lầu bảy có hai lối thoát hiểm, một cái ở trong rạp chiếu phim nên nhất thời chưa tìm thấy, cái còn lại phải đi từ cửa chính rạp chiếu ra, ngay tại chỗ góc vuông rẽ vào nhà vệ sinh.

Giản Tĩnh tăng nhanh bước chân: “Chúng ta nhanh lên.”

Cô vừa đi vừa suy tính trong lòng, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đều chứa quy luật, nếu là bốc cháy trước, sau đó mới mất điện thì hẳn trước khi mất điện đã nhìn thấy nhiệm vụ.

Sự thật lại ngược lại, có thể thấy mất điện trước rồi mới phát hỏa.

Thấy thế nào cũng giống như người làm.

Cô lấy điện thoại ra, do dự chút rồi cũng không gọi.

Bên cạnh là hai người xa lạ, không nhìn thấy lửa để báo cháy, quả thật khó giải thích.

Nhưng năm phút sau, cô lập tức hối hận.

Mỗi tòa nhà đều có thang sơ tán, phòng khi lửa cháy lan, cửa hàng không thể mở cửa. Song, các cô chạy đến lối thoát hiểm thì đã cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.

Khói bay cuồn cuộn, ánh lửa lập lòe.

Theo lý thuyết mà nói, trung tâm này đều đóng cửa thang bộ, sử dụng cửa chống lửa, có thể ngăn lại hơi nóng và ngọn lửa hiệu quả nhưng hiện thực lại chẳng tốt đẹp như vậy.

Nếu có người chất đồ trong thang bộ hoặc cố tình phóng hỏa thì chẳng thể chạy trốn bằng con đường này.

“Sao nóng thế? Còn có ánh sáng kìa?” Tiêu Tiêu vẫn tỉnh tỉnh mê mê.

Rốt cuộc, Quý Vân Vân vẫn lão làng hơn, cô ấy lập tức căng thẳng: “Không phải cháy chứ?”

“Chắc chắn là thế.” Giản Tĩnh đẩy lưng các cô: “Quay lại trước, nơi này không thể ở nữa rồi.”

Cô móc điện thoại, lập tức gọi số cứu hỏa.

Xong việc, bình tâm lại, thật ra lửa cháy ban đêm cũng không phải quá tệ, ngoài khói ra thì thứ đáng sợ nhất chính là bị đám đông giẫm đạp.

Hiện tại, trong trung tâm vắng vẻ, không có ai, các cô không cần lo lắng bị người khác ép chết. Nhưng lầu bảy là tầng cao nhất, dù cho lầu một bốc cháy, vì dòng khí nóng thì hơi khói sẽ nhanh chóng lan lên phía trên.

Có rất nhiều người mất mạng trong đám lửa không phải chết cháy mà vì hơi khói dẫn đến trúng độc hoặc thiếu dưỡng khí.

Giản Tĩnh lập tức nói: “Có nước không?”

“Có.” Quý Vân Vân lấy khăn tay cùng chai nước khoáng trong túi xách.

Tất cả mọi người đều có kiến thức thoát hiểm, họ nhanh chóng giội nước lên quần áo, che mũi miệng.

Đồng thời, ba người còn cúi thấp người, cố gắng giảm bớt việc hít khói vào. Giản Tĩnh thấp giọng, nói nhanh: “Cầu thang bên này đã không thể đi được nữa, chúng ta đi cái ở trong rạp đi.”

Một tòa cao ốc có tối thiểu hai cầu thang thoát hiểm, cái kia đã gặp sự cố nên chỉ có thể dùng một cái khác.

Cầu trời không phải do người phóng hỏa, nếu không họ chết chắc.

Các cô trở lại lầu bảy, chạm mặt hai nhân viên một nam một nữ vừa tan làm trong rạp chiếu phim.

Bọn họ trợn tròn mắt: “Sao lại nhiều khói thế?”

“Dưới lầu cháy rồi!” Giản Tĩnh vội nói: “Có mặt nạ phòng độc không? Khói lớn quá.”

Hiện tại, trong hành lang chỉ có khói trắng, dù là thế thì cũng rất nguy hiểm, hơi khói sẽ theo thang máy cùng ống thông gió nhanh chóng bay đến lầu bảy, không có mặt nạ phòng độc thì xác suất sống sót của bọn họ sẽ giảm xuống thấp.

Cũng may trung tâm có chuẩn bị đầy đủ thiết bị phòng cháy, nhân viên nữ nói: “Có, ở văn phòng.”

“Nhanh qua bên kia.”

Giản Tĩnh một công đôi việc, trong miệng bảo người ta dẫn đường, bản thân đã nhanh chóng chạy vội tới máy bán nước tự động, nhấc chân đạp một cái, đạp đến khi máy báo hỏng rồi bưng một thùng nước khoáng đầy.

“Mỗi người cầm hai chai.” Cô phân phó.

Hai cô gái nhỏ đều là học sinh, đã quen nghe theo lời giáo viên nên vừa bị cô quát thì như gặp giáo viên chủ nhiệm, không nói hai lời cất vào balo.

Mọi người theo hai nhân viên xông vào rạp chiếu phim.

Nhiệt độ bên trong bỗng chốc tăng cao.

Hóa ra nơi bốc cháy là ở dưới.

Làm sao bây giờ? Có nên băng qua lấy mặt nạ phòng độc không?

Giản Tĩnh cắn môi, quyết định thật nhanh: ‘Rút thẻ.’

Hệ thống rất đáng tin cậy.

[Tên: Thẻ tri thức – cầu sinh (sơ cấp)]

[Miêu tả nội dung: Thu hoạch tri thức cầu sinh dưới mọi loại hoàn cảnh, tính tổng hợp tương đối cao, nội dung tương đối đơn giản.]

[Ghi chú: Ai cũng sợ cái lỡ như...]

Trong đầu bỗng được rót vào tri thức, tuy nói nội dung đơn giản nhưng rõ ràng thông tin chi tiết hơn nhiều so với bình thường.

Giản Tĩnh suy nghĩ: “Lấy tất cả vật kim loại trên người xuống.”

Trong lúc nguy cấp, người người đều hoảng hốt, lúc có người dùng giọng điệu bình tĩnh chỉ huy hành động thì đại đa số bọn họ cũng sẽ không ngốc đến mức làm trái, mà sẽ hành động theo bản năng.

Nhân viên nữ lấy đôi bông tai, nhân viên nam gỡ đồng hồ, Quý Vân Vân và Tiêu Tiêu cũng lột sạch cài tóc.

“Bảo vệ kĩ những nơi lộ da ra ngoài.” Trên người Giản Tĩnh mang theo đồng hồ điện tử nên cô cũng không gỡ xuống, ngược lại dựng đứng cổ áo lên bảo vệ phần cổ.

Sau đó, cô mới sắp xếp: “Chúng ta có năm người, men theo tường mà đi. Thị lực của tôi tốt nên sẽ đi đầu để dò đường, cô đi theo sau chỉ đường cho tôi, chúng ta sẽ đi lấy mặt nạ phòng độc ở văn phòng.” Cái này là nói với nhân viên nữ: “Quý Vân Vân, em đi thứ ba, cầm điện thoại của chị rồi gọi 911. Tiêu Tiêu, em đi thứ tư, cậu thì đi thứ năm.”

Cuối cùng là nhân viên nam bọc hậu.

Mọi người gật đầu lia lịa.

Giản Tĩnh ngẫm nghĩ, rồi đưa cây son trong túi xách cho cậu ta: “Tầm nhìn sẽ càng lúc càng kém, rạp chiếu phim lại vòng vèo, anh hãy cầm son vẽ mũi tên lên vách tường, tạo lối cho chúng ta về.”

Cậu nhân viên nhìn như chỉ vừa mới tốt nghiệp, mặt mày ngây thơ, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả cầm son cũng không chắc.

“Đừng sợ, đi theo tôi.” Giản Tĩnh nói: “Người phía sau nắm áo người phía trước, không ai được tuột lại phía sau, đã hiểu chưa?”

Mặt khác, bốn người giống như trẻ em ở mẫu giáo, níu chặt góc áo người trước mặt.

Khói cuồn cuộn bốc, Giản Tĩnh mở đạo cụ nhìn xuyên thấu.

Nhân viên nữ đã làm ở đây hai năm nên vô cùng quen thuộc rạp chiếu phim: “Đi thẳng, đi qua ba sảnh hậu A, B, C rồi rẽ trái.”

 

Bình Luận (0)
Comment