Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 115

Chương 115

Máy chụp X quang có thể kiểm tra hình nhưng lại không thể làm gì khói lửa.

Khỏi lửa lan ra với tốc độ cực nhanh, độ nóng cũng nhanh chóng tăng cao, nhưng tốc độ hành động của bọn họ càng ngày càng chậm.

Làn da bị lộ ở bên ngoài bị thiêu cháy, trông bọn họ giống như người vừa đi trên đường cái bốn mươi độ, mồ hôi không ngừng rơi xuống, khói lửa kích thích con ngươi không ngừng bài tiết ra nước mắt.

Bọn họ càng bò càng xuống thấp, cố gắng hết sức nhưng ba phòng chiếu phim lại cách đó rất xa, như thể bò thế nào cũng không đến được điểm cuối.

Lúc này, tầm quan trọng của thẻ cường hóa hiện ra vô cùng rõ ràng.

Thể chất bình thường không hề có cảm giác tồn tại, nhưng tất cả các chỉ số cơ bản của cơ thể đều tăng lên, sức đề kháng cũng mạnh hơn rất nhiều. Phía sau liên tiếp truyền đến tiếng ho khan nhưng Giản Tĩnh vẫn còn nhịn được.

“Qua C rồi, rẽ trái à?” Cô hỏi.

“Khụ khụ, đúng vậy, khụ khụ, đi thẳng đến điểm cuối.” Cô nhân viên ho dữ dội.

Lại đi một đoạn đường dài.

Trong lòng Giản Tĩnh cảm thấy sốt ruột, nhưng rất nhanh nó đã bị thẻ định lực kiềm chế lại.

Ở thời khắc nguy hiểm, điều đáng sợ nhất là hoảng loạn.

“Khụ.” Tiêu Tiêu khó khăn lên tiếng hỏi: “Vẫn chưa tới à?”

Giản Tĩnh nói: “Sắp đến rồi.”

Cấu trúc của rạp chiếu phim có ba sảnh lớn, vắt ngang qua hai sảnh là hai hành lang tạo thành một góc vuông 90°, hiện tại bọn họ đã đi hết một đường, chỉ cần đi qua một sảnh nữa thì sẽ đến được phòng làm việc.

Tinh thần của mọi người đã bắt đầu dao động.

Giản Tĩnh lại nói với bọn họ: “Nếu không chịu được nữa thì hãy dội nước lên đầu và quần áo.”

Chính bản thân cô cũng mở chai nước khoáng ra, sau đó dội lên đầu.

Nước lạnh chảy xuống, luồng nhiệt độ nóng bỏng bên ngoài cũng giảm bớt một chút, lỗ tai và đôi mắt cũng không còn đau đớn như vậy nữa.

“Đi thôi.” Cô tăng tốc độ lên.

Nhờ có cơn mát này chống đỡ mà đám người có thể đi tiếp, cuối cùng cũng vượt qua được sảnh D một cách khó khăn. Lúc nhân viên nam cuối cùng bò qua cửa lớn, vách tường của sảnh D đột nhiên bộc phát ra một nguồn năng lượng cực lớn, một tiếng nổ ‘oành’ chấn động phát ra.

“Chính là chỗ này.” Nhân viên nữ bị dọa giật mình, vừa nhìn thấy văn phòng, cô ta không hề nghĩ ngợi gì lập tức muốn đẩy cửa đi vào trong.

Giản Tĩnh chặn tay cô ta lại: “Đợi đã.”

Sảnh D bị nổ tung, văn phòng làm việc cách chỗ đó không xa lắm, không thể tùy tiện mở cửa ra được. Nếu bên trong đã cháy hừng hực, bọn họ lại trực tiếp đẩy cửa đi vào thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Cô dùng mu bàn tay chạm vào bên ngoài cánh cửa, không cảm nhận được độ nóng, cô lại chạm vào nắm vặn cửa bằng kim loại cũng không thấy bị bỏng, lúc này cô mới thở phào một hơi, từ từ mở cánh cửa ra.

Nơi nào cũng có vật đang phát nổ, không thể mở cửa mạnh mà phải từ từ đẩy ra.

Nhưng bọn họ cũng rất may mắn, trong phòng không hề có lửa.

Tảng đá lớn đè trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhân viên nữ lấy mặt nạ phòng độc và thảm phòng cháy chữa cháy đã chuẩn bị sẵn ra, mọi người vội vàng mở ra, giúp đỡ nhau mặc thật cẩn thận. Nhờ có được hai lớp trang bị này, mọi người có thể ngăn cản khói độc và nhiệt độ cao, tạm thời bảo vệ được tính mạng.

Nhưng vụ nổ ở sảnh D vừa rồi đã ảnh hưởng đến nhân viên đi cuối cùng, phía sau lưng anh ta bị bỏng một vết lớn.

Sự đau đớn do vết bỏng mang lại không hề bình thường, một anh chàng trưởng thành lại đau đớn đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Giản Tĩnh cảm thấy rất vui vì mình đã rút được thẻ cấp cứu.

Cô tìm thấy một chiếc kéo trên bàn làm việc, lập tức cắt áo sơ mi của anh ta ra, trên làn da đỏ bừng đã nổi mụn nước lên rồi.

“May quá, chỉ là vết bỏng cấp độ hai.” Cô lấy chai nước đổ lên vết thương, an ủi nói: “Cảm thấy đau sẽ không quá nghiêm trọng, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Sắc mặt nhân viên nam kia lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

Bị bỏng chắc chắn rất đau, nhưng nỗi sợ lại càng lớn hơn.

Tiêu Tiêu thấy Giản Tĩnh rất bận rộn lập tức chủ động giảm nhiệt độ xuống, vừa vẩy nước vừa an ủi nói: “Chỉ có mụn nước, không tổn thương đến cơ bắp và gân cốt, chỉ giống như bị bỏng nước sôi mà thôi.”

Giọng nói của cô ấy dịu dàng nhỏ nhẹ, liên tục nói chuyện với anh ta, giúp anh ta phân tán lực chú ý vào vết thương.

Giãn Tĩnh nhân cơ hội nhấc tay ra, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Nếu cô nhớ không lầm thì một chiếc thang sơ tán khác đang ở chỗ sảnh E, tức là ở bên khác của sảnh D. Vừa rồi, lúc sảnh D phát nổ, bốn bỏ năm lên coi như đã chặt đứt đường lui của bọn họ.

Mặc dù các sảnh trong rạp chiếu phim có đường thông với nhau, nhưng nếu đi vòng qua thì rất tốn thời gian, hơn nữa, tình huống hiện tại cũng không cho phép bọn họ đi vào đám cháy một lần nữa.

Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, trước tiên cô mở cửa sổ ra để xua tan khói đặc trong phòng, sau đó lại sử dụng công năng của kính viễn vọng để tìm kiếm xe cứu hỏa ở dưới tầng.

Cảm tạ trời đất, cô đã nhìn thấy chiếc xe tải màu đỏ quen thuộc rồi!

“Chị Giản, bọn họ không tra rõ được vị trí của chúng ta.” Quý Vân Vân cầm điện thoại chạy tới, cả đầu đầy mồ hôi: “Họ bảo chúng ta mau nghĩ biện pháp để tạo sự chú ý.”

Điều này cũng không khó lắm.

Trong phòng làm việc có dây thừng cứu hộ, cô mượn điện thoại của Quý Vân Vân, ốp điện thoại của cô ấy có một giá đỡ hình trong, cô xuyên dây thừng qua đó rồi buộc chặt lại. Sau đó, cô bật đèn pin của điện thoại lên, ném ra ngoài cửa sổ, không ngừng đung đưa dây thừng.

Dây thừng được cột thêm một vật nặng như điện thoại không ngừng chuyển động, tạo ra từng vòng sáng ở giữa không trung.

Dưới tác động của lực, điện thoại chuyển động càng ngày càng nhanh, vòng sáng cũng càng ngày càng dày đặc.

Độ sáng của đèn pin điện thoại cũng không đủ sáng, đặc biệt là dưới ngọn lửa đang cháy hừng hực thì nó càng trở nên nhỏ bé. Nhưng cũng vì thế mà vòng sáng trắng càng trở nên nổi bật.

Quý Vân Vân vui mừng nói: “Chị Giản, bọn họ nói là thấy được rồi!”

Tốc độ của xe cứu hỏa rất nhanh, lập tức bắc thang chống cháy lên.

Độ cao của tầng bảy cũng không cao lắm, chiếc thang này đã đủ dùng rồi.

Trước tiên, mọi người đưa những người bị thương ra trước.

Sau đó là hai bạn học sinh nữ, tiếp đó là nhân viên nữ, cuối cùng là Giản Tĩnh.

Đợi đến khi cô thoát khỏi đó, thế lửa đã lan đến văn phòng làm việc, sóng nhiệt gần như đuổi theo sau lưng cô, phóng ra khỏi cửa sổ. Trong nháy mắt khi cô được nhân viên cứu hỏa đỡ ra ngoài, ngọn lửa phóng thẳng lên trời, liếm láp bức tường bên ngoài, thế lửa vô cùng mãnh liệt.

Thân thể đột nhiên run lên, lạnh đến mức cả người cô run lẩy bẩy.

Bất tri bất giác, cả người cô đã đổ mồ hôi lạnh.

[Nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống đang kết toán.]

Cô thở phào một hơi, sống sót sau tai nạn.

Bởi vì đã trải qua rất nhiều chuyện nên một lát sau Giản Tĩnh đã bình tĩnh lại, cô tìm thấy Quý Vân Vân và bạn học của cô ấy, lên tiếng nói: “Chị đưa các em về nhà.”

Nói xong cô mới phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng quay đầu nhìn bãi đỗ xe.

Quả nhiên… xe mất rồi.

Đậu má!

Cuối cùng cô đành phải bắt taxi, đưa Tiêu Tiêu về trước, sau đó lại đưa Quý Vân Vân về.

Lúc đến nhà họ Quý, trên tầng đang có người.

Quý Vân Vân hơi ngạc nhiên: “Anh em trở về rồi?” Cô ấy ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Tan làm sớm như vậy… Chị Giản, chị đã đến đây rồi thì vào nhà em ngồi chơi một chút đi, một lát nữa anh em sẽ đưa chị về.”

Giản Tĩnh vốn không muốn làm phiền người khác nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Quý Vân Vân, cô đột nhiên hiểu rõ.

Cô ấy đang sợ hãi.

Con gái làm bất cứ việc gì cũng sẽ sợ. Sợ ngồi taxi một mình, sợ về nhà một nhìn, nhìn thấy đèn trong nhà sáng sớm hơn bình thường cũng sẽ sợ.

“Được thôi.” Giản Tĩnh đồng ý.

Khu dân cư mà nhà họ Quý đang ở hơi cũ kỹ, đá lát trên nền cầu thang đã nhuốm màu năm tháng, nhưng chất lượng công trình của nơi này rất tốt, gió táp mưa sa cũng không có vấn đề gì, vệ sinh cũng vô cùng sạch sẽ.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên tầng, bọn họ chưa đi đến cửa thì cửa đã được mở ra.

Quý Phong ló đầu ra: “Con nhóc kia, muộn như vậy mới về nhà… Hả?” Ánh mắt của anh rơi xuống trên người Giản Tĩnh, lại nhìn Quý Vân Vân, lông mày nhíu lại, có vẻ như rất bất ngờ.

“Anh!” Nỗi bất an trong lòng Quý Vân Vân lập tức biến mất không còn bóng dáng, cô ấy vui vẻ bước vào nhà: “Chị Giãn đưa em về nhà, em mời chị ấy lên nhà chúng ta ngồi chơi một lát.”

Quý Phong liếc mắt nhìn em gái, lại liếc nhìn Giản Tĩnh rồi lấy cho cô một đôi dép lê: “Mau vào nhà ngồi đi, kể một chút xem hai người đã gặp phải chuyện gì?”

“Nói cái gì mà nói?” Em ruột có khác, phản lại ngay một câu: “Anh đang thẩm vấn phạm nhân à?”

Quý Phong: “Anh đang quan tâm em đấy.”

“Người một tuần mới gặp một lần mà cũng dám nói là quan tâm.” Quý Vân Vân lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra, mặc dù đang cãi nhau với anh trai nhưng vẫn không quên khách: “Chị Giản có ăn bữa khuya không? Em xuống tầng mua bát mì.”

Quý Phong lập tức nói: “Mua cho anh một bát.”

“Ăn ăn ăn, cho anh béo chết.” Quý Vân Vân thấp giọng nói, cô ấy thò tay vào túi Quý Phong, moi ví tiền của anh ra đếm một chút, lại hỏi: “Chị Giản ăn mì gì? Thịt bò không?”

Giản Tĩnh cảm thấy hai anh em nhà này thật đáng yêu, cô cười nói: “Chị ăn gì cũng được.”

Quý Vân Vân vui vẻ nói: “Quán ăn ở ngay dưới tầng, em đi một lát sẽ về ngay.” Cô ấy chạy chậm xuống tầng, tiếng bước chân hoạt bát giống như một con nai nhỏ.

“Ôi, con nhóc kia, điên điên khùng khùng.” Quý Phong phàn nàn một câu, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Làm sao hai người có thể thoát khỏi đám cháy?”

Đuôi tóc bị đốt cháy, đế giày cũng đầy khói bụi, nhìn không ổn chút nào.

Giản Tĩnh thở dài: “Thì là đi ra từ trong đám cháy.”

Cô kể qua loa dăm ba câu, trong lòng cũng nghi ngờ: “Cũng không biết có phải do người làm hay không.”

Trên mặt Quý Phong hiện lên nét do dự.

Giản Tĩnh: “Hả?”

“Thực ra, gần đây có khá nhiều vụ án phóng hỏa…” Quý Phong hơi đắn đo, suy xét xem cái gì có thể nói, cái gì không thể nói: “Có vài vụ rất khác thường.”

Giản Tĩnh cảm thấy hứng thú: “Như thế nào?”

“Trong nửa tháng gần đây, thành phố đã xảy ra sau vụ hỏa hoạn, trong đó có bốn vụ đều là ngoài ý muốn, nhưng có hai vụ…” Quý Phong nói với giọng ẩn ý: “Rất bất thường.”

Hôm nay Giản Tĩnh tìm được đường sống trong cõi chết, tinh thần và thân thể đều vô cùng mệt mỏi, cô không có tính nhẫn nại ngồi suy luận nữa: “Hả?”

Bản lĩnh nhìn mặt mà nói của Quý Phong cũng khá cao, nếu không thì làm sao anh có thể thẩm vấn phạm nhân được? Sau khi nghe thấy câu này, anh biết rõ cô cảm thấy không vui vì anh thừa nước đục thả câu.

Nhưng, khụ, cô không vui là do cô không vui, còn anh lại rất vui.

“Bản tin thời sự có đưa tin, Cô Giản có muốn đoán xem, điều bất thường ở đâu không?” Anh cười tủm tỉm nói, dáng vẻ rất mong chờ đáp án của cô.

Giản Tĩnh hít sâu một hơi.

Cô chưa kịp lên tiếng thì Quý Vân Vân đã bùng nổ, cô ấy xách hộp cơm xông tới, hung hăng dẫm hai cái lên chân anh trai ruột, rồi lại nghiến thêm một cái.

Quý Phong bị đau: “Quý Vân Vân, em bị điên à?”

“Anh mới bị điên!” Quý Vân Vân kêu lên: “Bọn em vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ai còn hứng mà đi đoán mấy thứ bí hiểm chứ?”

Bị em gái ruột chỉ vào mũi mắng một trận, cuối cùng Quý Phong cũng cảm thấy ngượng ngùng. Chỉ có điều, da mặt anh rất dày, lập tức nói: “Có mì rồi, đi ăn mì thôi, đi thôi.”

Sự trả thù của Quý Vân Vân vẫn chưa dừng lại, cô ấy hất tay anh trai ra, mở hộp cơm ra, bên trong có ba bát mì thịt bò nóng hổi.

Cô ấy nhấc đũa lên, gắp tất cả thịt bò trong bát vào một chiếc bát khác, sau đó đẩy bát mì chỉ có mỗi mì cho Quý Phong, lại đẩy bát mì có hai phần thịt bò đến trước mặt Giản Tĩnh, xấu hổ nói: “Chị Giản, anh của em chính là một kẻ cuồng công việc, cảm thấy người khác cũng không biết mệt là gì, chị không cần để ý đến anh ấy, mau ăn mì đi. Mì thịt bò của quán này cực kỳ ngon đấy.”

“Cảm ơn.” Giản Tĩnh cũng đang đói, cô nhận lấy bát mì nếm thử một miếng, sợi mì dai ngon, nước canh đậm đà, thực sự vô cùng ngon.

Quý Phong trợn mắt nhìn em gái, nói: “Anh chỉ muốn nghe cách nghĩ của cô Giản một chút, anh sợ anh miêu tả sẽ khiến cô ấy rơi vào bị động, em có cần dẫm chân mạnh như thế không?”

Giãn Tĩnh nghe xong cũng cảm thấy hứng thú.

Vụ án có thể khiến Quý Phong không chắc chắn cũng không nhiều, xem ra đúng là có rất nhiều điểm bất thường.

Quý Vân Vân đảo mắt, dò hỏi: “Vụ án gì thế anh?”

“Liên quan gì đến em?” Quý Phong giận tím mặt: “Ăn xong thì đi ngủ đi, học sinh cấp ba lại dám về nhà muộn như thế, đúng là không có quy củ gì hết.”

Lần này đến lượt Quý Vân Vân mặt dày: “Em cũng là người bị hại, em không được nghe à?”

Quý Phong: “Thi tháng được bao nhiêu điểm?”

Quý Vân Vân: “…”

Quý Phong: “Kỳ sau em sẽ lên lớp 12 rồi đấy!”

Quý Vân Vân: K.O.

Bình Luận (0)
Comment