Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 117

Chương 117

Quý Phong hỏi: ‘Cô thiên về khả năng nào?’

Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: ‘Nếu chỉ đơn giản là thích chơi với lửa thì tôi cảm thấy người đó có thể lựa chọn những nơi bí mật hơn, khu vực công cộng rất dễ thấy, dễ bị người khác chú ý.’

Quý Phong: ‘Anh hùng có cùng tư tưởng, tôi đã bắt đầu điều tra điểm tương đồng của mấy nơi này rồi, có lẽ một thời gian nữa sẽ tra ra được kết quả.’

Giản Tĩnh: ‘Nếu không định nói cho tôi biết thì đừng nói chuyện nữa.’

Quý Phong: ‘Cung cấp manh mối là nghĩa vụ của mỗi công dân.’

Giản Tĩnh: ‘À.’

Cô không để ý đến anh nữa, mở giao diện lên, tìm kiếm từ khóa ‘Thánh An Kỳ’.

Có quá nhiều kết quả.

Thôi, bỏ đi.

Tin nhắn của Quý Phong lại nhảy ra: ‘Đến sớm không bằng đến đúng lúc, điều tra được rồi, cô có muốn nghe không?’

Một tiếng ‘bộp’ vang lên, Giản Tĩnh đặt điện thoại lên bàn.

Tony tò mò lên tiếng hỏi: “Cô đang nói chuyện với ai vậy? Có thể tức giận đến vậy, là bạn trai à?”

“Tôi sẽ không tìm một người bạn trai chỉ biết chọc tôi tức giận.” Giản Tĩnh vô cùng bình tĩnh nhét điện thoại vào trong túi áo.

Thích thì nói không thích thì thôi.

Tony cũng cười, tán đồng nói: “Đúng thế, yêu đương vốn là một chuyện rất vui vẻ, người khiến cô không vui thì yêu làm gì? Ngại mình sống quá lâu à.”

Trong tiệm cắt tóc có bật nhạc, thời gian tới cô cũng không cần nghịch điện thoại nữa.

Miệng lưỡi Tony rất lưu loát, nói quá một chút thì chính là thích hóng chuyện.

Trong thành phố, tiệm cắt tóc này cũng khá nổi tiếng, người đến đây đều là phu nhân các danh viện, đám thợ cắt tóc cũng nghe được rất nhiều tin tức thú vị nho nhỏ.

“Cô Giản đã nghe chuyện này chưa? Gần đây nhà họ Phòng xảy ra chuyện rồi.” Tony nhắc đến một vị khác quen nào đó, bắt đầu kể: “Trước đây, cô ta đều làm kiểu tóc 8888, thế nhưng sáng hôm nay tới đây cô ta lại đổi thành 3888 rồi, 3888 đấy! Chắc chắn ông chủ đã xảy ra chuyện rồi.”

Kiểu tóc giá cao nhất ở cửa tiệm cắt tóc là 8888, thấp nhất là 3888, bước nhảy này đúng là quá lớn.

Giản Tĩnh nghe xong cũng cảm thấy hứng thú: “Nhà họ Phòng kinh doanh bất động sản đúng không? Ông chủ của cô ta là?”

“Chính là một vị chủ tịch.” Tony thấy cô hứng thú thì ra sức kể: “Tôi nghe nói, gần đây cổ phiếu nhà họ Phòng giảm mạnh, may mắn là tôi đã rút ra từ sớm, hai năm nay bất động sản không ổn lắm, thanh danh của Tập đoàn Phòng thị cũng không được tốt, nghe nói lúc trước bọn họ xây dựng một tòa nhà còn bị đốt cháy, sứt đầu mẻ trán đấy.”

Trong lòng Giản Tĩnh khẽ động: “Đừng nói là cao ốc Bách Mậu đấy nhé?”

“Đúng thế, tin tức sáng nay còn phát lại đấy.” Tony miêu tả cho cô sinh động như thật: “Cô có biết cô ta phàn nàn gì với tôi không… Bởi vì tôi và cô thân quen nên tôi mới kể, dù sao thì đây cũng là chuyện đời tư của khách, nhưng miệng của cô Giản cũng rất chặt…”

Đã nói vậy rồi Giản Tĩnh còn có thể nói gì? Tất nhiên là cô gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ giữ bí mật.”

Tony cảm thấy hài lòng, tiếp tục nói: “Cô ta nói, hôm qua gây sức ép đến hơn nửa đêm vẫn không được, sáng sớm muốn thử lại một lần nữa thì lúc đó lại có một cú điện thoại gọi đến, cả người trở nên mềm nhũn, cực kỳ xui xẻo.”

Giản Tĩnh phì cười lại vội vàng nhịn xuống.

“Chúng tôi đều nói cô ấy thảm rồi, quá thảm rồi.” Tony thở dài, có vẻ rất thật lòng.

Giản Tĩnh hắng giọng, giả vờ mình là một người đứng đắn, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm công viên và nhà trẻ.

Quả là như thế!

Công viên đó tên là công viên Đại Phương, do Tập đoàn Phòng thị xây dựng, còn nhà trẻ thì là nhà trẻ tư, cũng là một trong những hạng mục công trình đồng bộ mà Tập đoàn Phòng thị đang khai thác.

Mẹ kiếp, chẳng trách Quý Phong lại nhiệt tình kéo cô vào cuộc như thế.

Giản Tĩnh lấy điện thoại ra, trả lời anh: ‘Tôi không muốn nghe, hôm nay tôi đi làm tóc, ngày mai đi chăm sóc da mặt, ngày kia đi làm móng giả, không có thời gian.’

Quý Phong gửi một nhãn dán khiếp sợ tới.

Anh: ‘Cô Giản, cô không có hứng thú với vụ án này à?’

Giản Tĩnh lạnh lùng bấm bàn phím: ‘Hít khói độc, đầu óc choáng váng, buồn nôn, khó chịu, không muốn làm việc.’

Quý Phong: ‘Ơ, có vẻ nghiêm trọng đấy, sao tối hôm qua tôi lại không nhìn ra nhỉ.’

Giữa những con chữ để lộ vẻ không tin chút nào.

Giản Tĩnh không quan tâm anh có tin hay không, cô tìm website của Tập đoàn Phòng thị, định vị là thành phố Hòa Bình, tìm kiếm những công trình kiến trúc mà bọn họ đang thầu.

Phải thừa nhận một điều rằng, Tập đoàn Phòng thị cũng là một công ty bất động sản có uy tín nhiều năm, số lượng công trình của bọn họ ở thành phố này có rất nhiều.

Các hạng mục do bọn họ khai thác đã có bốn cái, hai cửa hàng, đầu tư vào ba công trình kiến trúc công cộng, theo thứ tự lần lượt là công viên Đại Phương, làng du lịch và Đại Kịch Viện.

Làng du lịch hơi lệch nhưng nguồn vốn đầu tư cực lớn, Đại Kịch Viện hơi cổ rồi, kinh doanh cũng không phát đạt lắm, nhưng nó lại là một trong những công trình kiến trúc biểu tượng của thành phố.

Nếu kẻ phóng hỏa thật sự nhắm vào Tập đoàn Phòng thị thì có khả năng hai nơi này sẽ là mục tiêu tiếp theo của người nọ.

Có nên điều tra vụ án này không?

Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu Giản Tĩnh một lúc, lập tức cô đã có đáp án.

Tất nhiên là phải điều tra.

Mặc dù cô không thích người nhà họ Phòng, nhưng tính nguy hại của việc phóng hỏa rất cao, tốt nhất là nhanh chóng giải quyết. Hơn nữa, suýt chút nữa cô đã bỏ mạng trong đám cháy, thù này không thể không báo.

Nhưng Giản Tĩnh không muốn điều tra cùng Quý Phong.

Tên đó nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực ra so với những người khác thì anh càng có giới hạn, lúc không muốn nói chuyện công việc với cô thì một chữ cũng không nói nhiều, giữ bí mật thành tinh rồi.

Còn nếu anh chịu nói một chút gì đó thì một nửa sẽ là tình cảm, một nửa là lời nói khách sáo.

Vì vậy, tách ra điều tra là tốt nhất, hơn nữa còn tránh được tình huống mạch suy nghĩ bị quấy nhiễu. Đây chính là ý của Quý Phong, chắc chắn anh sẽ đồng ý.

Vậy thì trên tay cô có lá bài gì đây.

Chi tiết thời gian vụ hỏa hoạn xảy ra.

Đầu tiên là cắt nguồn điện, sau đó phóng hỏa, điều này nói rõ đối phương đã điều tra tình hình, hiểu rõ tình huống trong cửa hàng chứ không phải tùy tiện lựa chọn địa điểm. Nhưng cảnh sát đã xác định là cố ý phóng hỏa, tin tức này không có giá trị.

Còn gì nữa nhỉ? Lục Dục, quan hệ với nhà họ Phòng?

Giản Tĩnh suy nghĩ một chút lại bác bỏ suy nghĩ này, nhà họ Phòng cũng được mà Lục Dục cũng được, đây không phải là đối tượng dễ tiếp xúc, còn có thể đánh rắn động cỏ.

Hơn nữa, mặc dù vụ án lần này rất đặc biệt, không có bất kỳ chứng cứ nào mang tính thực chất, mà chỉ xuất phát từ hành động và tâm lý của đối phương để phân tích tình huống của người tình nghi. Nhưng lại rất mơ hồ, nên lấy sự thật làm chủ.

Trực tiếp đi từ manh mối nhà họ Phòng rất dễ mắc sai lầm.

Cô vẫn nên xuất phát từ hiện trường vụ hỏa hoạn.

Giản Tĩnh làm tóc đến hơn tám giờ tối mới xử lý xong phần tóc bị tổn thương. Lần này cô không đổi màu tóc mà chỉ dưỡng tóc và chấm lại màu cho đều, cô đổi kiểu tóc từ uốn xoăn lọn to thành lọn nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa cũng rất xinh.

Sắp đến thời gian xảy ra vụ án hỏa hoạn ở công viên, cô không đi tìm quán ăn cơm mà chỉ mua một cốc cà phê nóng và một phần sandwich trong cửa hàng tiện lợi, sau đó lái xe về phía công viên.

Công viên Đại Phương là một công viên mở, đã bảy tám giờ tối nhưng quảng trường vẫn còn rất đông.

Giản Tĩnh lượn một vòng, về cơ bản thì cô đã nắm được các thông tin cần thiết.

Đây là công viên được Tập đoàn Phòng thị xây dựng vào thời điểm bọn họ rất phát triển, vị trí rất tốt, bên cạnh có rất nhiều CBD, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Những người già về hưu thường thích ra quảng trường nhảy múa, những người trẻ tuổi nuôi chó, nuôi mèo cũng đến đây đi dạo, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài người đang chạy bộ về đêm.

Gần đây, một trong những cảnh đẹp của công viên là đài sao băng đang được sửa chữa, đây cũng là nơi đã bốc cháy.

Giản Tĩnh đi lượn một lúc lâu mới tìm được nơi này ở một khu hẻo lánh của công viên.

Trên mạng nói, công viên xây dựng đài sao băng thực ra là vì năm khởi công xây dựng đúng lúc có sao băng, vì kinh doanh nên mới cố tình xây một đài quan sát cao như vậy.

Năm đó, lúc sao băng xuất hiện, đài sao băng nổi tiếng một thời gian, rất nhiều đôi trai gái chạy đến đây xem sao băng, thậm chí nơi này còn được đăng lên cả báo chí.

Nhưng đâu phải năm nào cũng có sao băng?

Sau đó, nơi này dần bị lắng chìm xuống, biến thành nơi hẻo lánh của công viên.

Năm nay, người phụ trách công viên thay đổi, vừa trẻ tuổi vừa có dã tâm, muốn cứu lấy tàn cục của ván cờ này. Sau khi khảo sát một thời gian, người đó quyết định tu sửa đài sao băng, biến nơi này thành một nhà hàng trên không.

Mấy ngày gần đây nơi này đang sửa chữa, đáng tiếc, cho dù là thiết bị lắp đặt mới hay là đài sao băng trước đây đều đã bị một trận lửa lớn thiêu rụi sạch sẽ.

Lúc Giản Tĩnh đến hiện trường chỉ nhìn thấy một đống tro bụi.

Một nơi vắng vẻ không hề tạo ra thương vong cho nhân viên cũng không tổn thất nhiều tài sản, dòng người đi lại nhiều, cho dù mỗi ngày đều đến đây cũng không thu hút sự chú ý của ai.

Đây là lần đầu tiên người đó phạm án ư?

Công viên, nhà trẻ, cửa hàng, dường như nó đang không ngừng thăng cấp.

Giản Tĩnh như có điều suy nghĩ, sau khi cô rời khỏi công viên lập tức lái xe vòng về hướng nhà trẻ.

Ở nơi này, địa điểm xảy ra vụ hỏa hoạn chính là tòa nhà dạy học, trên bức tường trên tầng ba được vẽ rất nhiều nhân vật hoạt hình đã bị thiêu rụi để lộ một cái lỗ hổng lớn. Nhưng bởi vì người dân xung quanh nhìn thấy ánh lửa, lập tức báo động, đội phòng cháy chữa cháy chạy đến kịp thời nên cũng không quá nghiêm trọng.

Các công trình của Tập đoàn Phòng thị có rất nhiều, tại sao người đó lại chọn nhà trẻ?

Giả sử người phóng hỏa có thù với Tập đoàn Phòng thị, nhưng bản năng của con người là bảo vệ trẻ nhỏ, người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi phóng hỏa trường học.

Cho dù là ban đêm cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Giản Tĩnh không thể không nghi ngờ, có lẽ người phóng hỏa cũng không coi phóng hỏa là một phương pháp mà bản thân người nọ đã có nhân cách phản xã hội rồi.

Làm thế nào để tìm ra được người này?

Lại phải tăng ca một ngày rồi.

Quý Phong lấy dĩa nhựa đảo mì tôm trong bát rồi nhét từng miếng vào miệng.

Ôi, ăn thứ này quá nhiều, bây giờ ngay cả mùi vị cũng không phân biệt được, cái nào cho vào miệng cũng nhạt như nước ốc, khó ăn muốn chết.

Anh ăn qua loa mấy miếng để lấp đầy bụng, sau đó lại bắt đầu lật bản khẩu cung của Văn Tuệ.

Chậc chậc chậc, cô Giản đúng là khách sáo, hở ra một chút lại tặng một món quà lớn như thế. Bà Văn này có vẻ hận chủ tịch Tập đoàn Phòng thị đến tận xương, bà ta đã tiết lộ một vụ án động trời động đất.

Bởi vì vấn đề chất lượng, công trình Thất Lý Kiều đã từng sụp đổ, số lượng tử vong lên đến gần trăm, đây cũng được coi là sự cố lớn thứ nhất thứ hai tại thành phố Hòa Bình rồi.

Nhưng lúc truy cứu trách nhiệm, Tập đoàn Phòng thị vừa đấm vừa xoa, cuối cùng chỉ bồi thường chút tiền là xong việc.

Nghe nói, qua nhiều năm như vậy, thân nhân của người chết vẫn không ngừng khiếu nại kêu oan, yêu cầu phúc thẩm. Khổ nỗi bọn họ không có chứng cứ nên vẫn không làm được gì.

Không ai ngờ tới, trong tay Văn Tuệ lại có bản sao văn kiện.

Trong cục chuẩn bị điều tra lại vụ án ấy, nhưng sự việc nghiêm trọng, các lãnh đạo nhất trí nhấn mạnh không cho phép tiết lộ tin tức.

Điều này cũng rất đúng, nhưng ai ngờ tới đột nhiên lại có mấy vụ án phóng hỏa xen vào chứ?

Từ lúc hai vụ án trước xảy ra, Quý Phong đã cảm thấy kỳ lạ, anh cho rằng đó không hẳn là chuyện ngoài ý muốn, để cho người có chuyên môn đi điều tra mối quan hệ trong đó. Quả nhiên, những việc này có liên quan đến công ty bất động sản nhà họ Phòng.

Anh nhớ lại, thời gian Thất Lý Kiều xảy ra sự cố là tháng bốn, vừa tròn mười năm.

Chuyện này cũng thật trùng hợp.

Đối tượng đầu tiên mà Quý Phong nghi ngờ chính là thân nhân của những người bị hại trong sự cố Thất Lý Kiều.

Anh lật tài liệu, sau khi đọc lướt qua thì xác định được bảy đối tượng hiềm nghi. Anh đang chuẩn bị điều tra thật kỹ để xem ai có hiềm nghi gây án hơn.

Nhưng khi anh tập trung điều tra theo phương hướng này thì trong lòng lại cảm thấy không yên tâm.

Hai vụ án cách nhau quá gần, ít nhiều thì suy nghĩ của anh cũng bị ảnh hưởng. Vì vậy, khi gặp được Giản Tĩnh vào ngày hôm qua, anh mới muốn nghe ý kiến của cô.

Thế nhưng cô lại từ chối!

Đang làm tóc?

Có cần phải như thế không, đầu tóc có gì đẹp mà làm?

Quý Phong không nhịn được đưa tay ấn mở vòng bạn bè, nhíu mày nhìn bức ảnh Giản Tĩnh vừa đăng lên khoảng một giờ trước.

Đây là bức ảnh cô chụp trong tiệm cắt tóc, điện thoại cầm ngược, chỉ có một bên mặt, tư thái, thần thái, ống kính chẳng khác gì mấy cô gái bình thường hay chụp ảnh.

Quý Vân Vân và Lương Nghi đều ấn like.

Anh nhìn chằm chằm một hồi, vô cùng đau lòng để lại bình luận: ‘Cô Giản, cô sa đọa rồi…’

Giản Tỉnh trả lời anh bằng một mặt cười không biểu cảm.

Bình Luận (0)
Comment