Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 120

Chương 120

Ban đêm, đèn hoa trong làng du lịch tràn ngập các loại màu sắc.

Giản Tĩnh ăn xong bữa tối gồm có tôm cá tươi ở nhà ăn, thuận tiện đăng ảnh chụp đánh thẻ trong vòng bạn bè, trông dáng vẻ như đi nghỉ phép nhàn nhã, không ai nghĩ ra cô đến đây để điều tra vụ án phóng hỏa.

Quý Phong thì khổ hơn nhiều, dưới sự dẫn dắt của quản lý, anh phải lượn quanh toàn bộ làng du lịch một vòng, ăn sandwich lót dạ một cách qua loa, lại phải liên hệ tin tức với đồng nghiệp theo dõi Bành Vĩ.

Đồng nghiệp bày tỏ: "Hôm nay Bành Vĩ không đi làm, vẫn luôn ở trong nhà."

Quý Phong ngầm thở phào, báo cáo hết tình huống bên này.

Trọng điểm chú ý của đồng nghiệp không đúng lắm: "Cậu nhóc này quá đáng quá, việc cực nhọc thì vứt cho chúng tôi, bản thân cậu đi ra ngoài với em gái xinh đẹp, làm người ai làm thế?"

Quý Phong ghét bỏ: "Suốt ngày chỉ biết em gái xinh đẹp, anh có thể chú ý tới tài hoa của người ta nhiều hơn, ít xem trọng giá trị nhan sắc của người ta đi được không? Cô gái xinh đẹp đầy đường, người nào cũng là cô Giản hay sao?"

Đồng nghiệp: "..." Nhìn giá trị nhan sắc thì làm sao vậy, bản năng của động vật giống đực không được à?

"Được rồi, cậu tra án đàng hoàng đi." Anh ấy ha ha.

Quý Phong: "Không gạt anh, tôi có dự cảm xấu."

Đồng nghiệp lập tức nghiêm chỉnh: "Phan Thành Lập?"

"Tính cách anh ta cực đoan, ái mộ hư vinh, lại bởi vì thiết kế của nhà họ Phòng, từ con trai ông chủ áo cơm không lo biến thành dáng vẻ như bây giờ, có động cơ đủ lớn." Quý Phong nói: "Hiềm nghi của anh ta không hề nhỏ hơn Bành Vĩ, nhưng mà tôi không quá xác định anh ta có thể tới nơi này hay không."

Đồng nghiệp nói: "Không phải nói trước kia nhà anh ta bắt được miếng đất ở chỗ này à?"

"Đúng là ở chỗ này, nhưng vừa rồi tôi có điều tra bản đồ." Quý Phong cũng không uổng công bận rộn đến trưa: "Miếng đất của bất động sản Kiên Tâm bị đổi thành lều lớn, làm nơi kiểu tự hái rau hoa quả, năm mươi đồng một người, nửa tiếng đầu vẫn có rất nhiều người."

Đồng nghiệp biết anh lo lắng gì: "Muốn đốt thật thì có lẽ anh ta nên đốt mảnh đất này ngay đầu tiên."

"Không phải sao." Quý Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong màn đêm buông xuống, ánh đèn nê ông lấp lóe, bên bể bơi là trẻ con và các cô nàng nghịch nước, mùi bò bít tết bay tới từ quán đồ nướng, ở nơi chân trời xa nhất, chằng chịt mà tinh tế điểm tô hình cầu vồng.

Khách sạn nghỉ phép khác khách sạn, cũng không xây cao tầng, nhiều nhất chỉ có hai tầng, chắc hẳn tầng cao nhất là nhà ăn bên hồ với giá cả siêu đắt.

Đài ngắm sao ở công viên, tòa nhà dạy học ở nhà trẻ, rạp chiếu phim cao ốc Bách Mậu... Quý Phong phản ứng kịp: "Lát nữa nói với anh sau, cúp máy đây."

Lời còn chưa dứt, người đã xông ra khỏi đại sảnh.

Nhà ăn không tiếp tục kinh doanh sau chín giờ, lúc này còn đèn đuốc sáng trưng, xung quanh là mấy căn nhà gỗ nhỏ, chuyên môn cung cấp cho du khách cắm trại dã ngoại qua đêm.

Anh mới đi tới gần, trong căn nhà gỗ cách gần nhất đã có người thò ra, vẫy tay với anh.

"Sao anh ở chỗ này?" Giản Tĩnh hỏi.

Quý Phong đi vào trong phòng, một căn nhà nho nhỏ không chênh lệch nhiều so với phòng khách sạn bình thường, không biết có phải là cửa sổ có khe hở không, cơn gió thổi từng đợt vào phòng, đặc biệt lạnh lẽo.

"Còn có thể tại sao nữa." Anh kéo ghế ngồi xuống, lập tức chiếm vị trí quan sát bên cửa sổ: "Ôm cây đợi thỏ chứ sao."

Giản Tĩnh nhướng mày: "Anh đoán được?"

"Chậm một bước." Trên mặt Quý Phong tràn đầy đáng tiếc: "Tôi nên nghĩ tới từ sớm, mấy nơi cháy quan trọng đều ở chỗ cao, người hiềm nghi có sự canh cánh trong lòng với kiến trúc cao tầng."

Giản Tĩnh nói: "Hẳn là anh ta căm thù những người cao cao tại thượng ấy."

Tư tưởng của kẻ phạm tội rất huyền diệu, cho dù có đông đảo án lệ nghiên cứu, chuyên gia cũng chế tạo ra rất nhiều mô hình, nhưng mỗi người đều không giống nhau, rất nhiều vụ án nhất định phải đặt mình vào vị trí đó mới có thể tìm được một chút linh cảm.

Cảnh sát điều tra Phan Thành Lập cho cô linh cảm.

"Chắc đài ngắm sao ở công viên là đối tượng đầu tiên anh ta ra tay." Cô phân tích: "Vắng vẻ, an toàn, thuận tiện ra vào, rất phù hợp yêu cầu cho lần đầu tiên thử nghiệm. Nhưng công viên có rất nhiều nơi vắng vẻ, đài ngắm sao cũng không phải là chọn lựa đầu tiên, ít nhất làm uy hiếp và trả thù thì còn kém chút ý nghĩa."

Quý Phong gật đầu đồng ý, nói: "Đây là lần có thể phản ánh tâm lý của anh ta nhất, anh ta chọn nơi cao tỏ rõ sự căm thù của anh ta đối với người bậc trên."

"Cho nên anh ta mới có thể chọn nhà trẻ - đó là nhà trẻ tư nhân xa hoa nhất trong phạm vi đưa thức ăn của anh ta, ngoài cổng tới đón đưa trẻ chắc chắn đều là xe sang trọng, kích thích anh ta thêm một bước." Giản Tĩnh nói: "Anh ta chọn một dãy nhà cao nhất đẹp nhất trong nhà trẻ."

Cô ngẫm lại rồi nói: "Đương nhiên, chưa chắc làng du lịch là lựa chọn kế tiếp của anh ta. Thật ra cao ốc Tập đoàn Phòng thị càng thích hợp để trả thù hơn."

Cao ốc Tập đoàn Phòng thị cao tới hơn năm mươi tầng, tượng trưng cho người bậc trên nhìn xuống anh ta, đồng thời lại là bộ mặt của Tập đoàn Phòng thị, đốt tòa nhà này tuyệt đối sảng khoái hơn so với nơi khác.

"Cũng chưa chắc." Quý Phong mỉm cười, có cái nhìn khác: "Dựa theo cách nói của hàng xóm, chắc hẳn anh ta là một người lấn yếu sợ mạnh, la hét với bảo vệ tuổi già sức yếu cũng không dám tranh chấp với người lái xe hơi, bản tính nhu nhược. Cao ốc Phòng thị ở trước mặt anh ta, chưa chắc anh ta đã có dũng khí đốt."

Anh nói: "Phạm tội đang từ từ thăng cấp, cô xem thử, thứ đầu tiên anh ta chọn là công viên mà người già hay đi, cái thứ hai chọn nơi bọn nhỏ ở, cái thứ ba mới là cao ốc Bách Mậu mà người bình thường sẽ đi, cái thứ tư anh ta lựa chọn nơi này sẽ phù hợp với đặc điểm tâm lý của anh ta."

Nhà ăn bên hồ của làng du lịch, kiến trúc cao nhất trong khu vực, giá cao chót vót, ăn khớp với đặc điểm thù hận của anh ta, nhưng dù sao làng du lịch vắng vẻ, lực áp bách không mạnh như vậy.

"Vậy nhìn xem vận may của chúng ta có đủ tốt hay không thôi." Giản Tĩnh khui lon bia, hỏi anh: "Anh uống không?"

Quý Phong khoát tay: "Cô là hứng thú, tôi là công việc, làm việc mà uống rượu, ngày mai tôi sẽ bị đuổi việc."

Giản Tĩnh nhún vai: "Vậy thì thật là tiếc nuối."

Một ngụm bia, một miếng đồ nướng, mùi thơm bay khắp nơi.

Quý Phong không thể uống rượu nhưng có thể ăn cơm, cầm cá nướng lên như thể anh quen thuộc lắm: "Mùi vị không tệ, rất tươi mới. Rất lâu rồi tôi không được ăn đồ nướng nóng hổi."

"Khổ cực như vậy, vì sao anh muốn làm cảnh sát?" Giản Tĩnh nói chuyện phiếm với anh.

Anh vặn bình nước khoáng ra nhấp một hớp, hơi mặn: "Bởi vì có những việc chỉ khi là cảnh sát mới có thể làm."

Giản Tĩnh nhíu mày: "Anh muốn làm cái gì, giữ gìn chính nghĩa? Giúp dân trừ hại?"

"Không vĩ đại như vậy." Quý Phong nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Tôi chỉ muốn những kẻ phạm tội mà thôi, nhưng cái này vừa khéo là chính nghĩa."

Cô không khỏi hoảng hốt.

Lúc này đổi thành Quý Phong có hứng thú truy hỏi cô: "Cô thì sao, làm tác giả kiếm tiền, chạy đến nơi đây bắt tội phạm lại phải dùng tiền, là thứ gì hấp dẫn cô?"

"Tôi không biết." Cô thở dài, phiền não nói: "Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc tôi muốn bắt tội phạm hay chỉ đơn thuần là thích trinh thám phá án, hoặc là... Chính nghĩa?"

Quý Phong cười, lại nói: "Tại sao phải chọn một, cô có thể là cả ba, cũng có thể không phải là cái nào cả. Có ảnh hưởng gì đâu?"

"Không sao à?" Cô hỏi lại.

"Lý do không quan trọng, kết quả mới quan trọng." Anh nói: "Cho dù cô vì hưởng thụ niềm vui thú khi trinh thám, đơn giản là vì hứng thú thì có gì quan trọng? Phá án, tội phạm bị trừng phạt, gia đình người bị hại được an ủi, bản thân mình được vui vẻ, không phải cũng rất tốt à."

Giản Tĩnh không tự giác nắm chặt tay, ngón tay mảnh khảnh nắm vuốt lon nhôm yếu ớt, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cô nói: "Nhưng chưa chắc kết quả mỗi lần đều tốt."

"Đúng vậy, cho nên tôi lựa chọn làm cảnh sát." Quý Phong thẳng thắn ngoài dự đoán: "Tôi chỉ cần bắt tội phạm, thẩm phán là chuyện của người khác."

Giản Tĩnh tỏ ra nghi ngờ: "Anh lại muốn lừa tôi làm cảnh sát?"

"Bị cô phát hiện rồi." Anh nhún vai, dáng vẻ rất đáng tiếc.

"Nhàm chán."

Quý Phong cười ha ha, nhưng nghiêm chỉnh lại rất nhanh: "Tôi hiểu ý cô. Nhưng mà cô Giản, chính nghĩa là cái gì, ai có tư cách giữ gìn chính nghĩa? Cô cũng biết phần lớn người tự xưng sứ giả chính nghĩa là tội phạm giết người."

Giản Tĩnh: "..." Hợp lý thật đấy, thế mà cô không phản bác được.

"Để pháp luật giữ gìn chính nghĩa, vậy thì chúng ta có thể bớt đi rất nhiều điều phiền não." Anh nói, rút lon nước bị bóp chặt trong tay cô, nhẹ nhàng linh hoạt ném vào túi rác.

Giản Tĩnh chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, hơi hoảng hốt.

Đó cũng không phải một đáp án ‘tiêu chuẩn’, nhưng không hiểu sao lại xoa dịu cô.

Đúng vậy, nhân gian thị phi, đen trắng đúng sai, ai có thể nói mình nhất định là chính xác? Hơn phân nửa số người tự xưng là tuyệt đối chính xác đã đi lên con đường sai trái từ lúc nào mà không hề hay biết.

"Được." Cô cầm lấy một lon bia khác, khui một cái ‘tạch’: "Kính pháp luật."

Quý Phong phối hợp giơ bình nước khoáng lên chạm ly với cô, lại nói: "Cô cũng đừng uống say, chúng ta đến để bắt tội phạm, không phải đến uống rượu ăn mừng."

"Nửa trận đầu bắt người, nửa trận sau ăn mừng, không có tật xấu." Cô uống một hơi cạn sạch, cố ý hỏi: "Thật sự không uống?"

Quý Phong: "Cô muốn làm tôi thèm chứ gì."

Giản Tĩnh nghiêng đầu, sợi tóc nhỏ vụn rơi trên gương mặt, bia càng thơm.

"Hẹp hòi quá, chẳng phải là treo khẩu vị của cô một lần sao." Quý Phong lắc đầu, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm đã thẫm màu, người bên bể bơi lần lượt về phòng đi ngủ, mùa này không có khách khác đến thuê nhà gỗ nhỏ. Xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe từng đợt côn trùng kêu vang.

Ồn ào náo động đi xa, ánh trăng càng tối tăm.

Chính vào thời gian này, Quý Phong phát hiện một cái bóng lén lút. Anh nhanh chóng mà im lặng đứng lên, rất bình tĩnh áp vào một bên cửa sổ, hai mắt chăm chú khóa chặt vào bóng người.

"Ở cửa sau." Giản Tĩnh đứng dậy theo, nấp vào phía bên kia cửa sổ.

Có thêm máy nhìn ban đêm và kính viễn vọng, cô sẽ nhìn rõ hơn so với Quý Phong, thậm chí có thể nhìn thấy anh ta đeo khẩu trang, tay cầm theo một thùng đồ: "Cầm xăng."

"Tôi đi, cô nhìn chằm chằm." Quý Phong hạ giọng: "Không nên đánh cỏ động rắn."

Giản Tĩnh dùng tay ra hiệu ‘ok’.

Anh lặng yên không một tiếng động lẻn ra ngoài từ trong khe cửa.

Giản Tĩnh hâm mộ một chút ít, sự nhanh nhẹn này còn mạnh hơn cô dùng thẻ cường hóa, ghen ghét.

Quý Phong từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không hề có trang bị gì, bản lĩnh tiếp cận trong bóng đêm lại tốt hơn Giản Tĩnh. Cô chỉ cảm nhận được, anh lại có thể chú ý cả bước chân giẫm trên cỏ.

Chỉ qua mấy hơi thở, Quý Phong đã tới gần bóng người.

Giản Tĩnh dự đoán trước phương hướng mà bóng đen đến, rón rén đi vòng qua. Trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe điện núp trong bụi cỏ, cô mừng rỡ, dán sát chân tường đi tới gần, quả quyết rút chìa khoá ra.

Quý Phong đã tới gần bóng người.

Người đó lén lút mang theo một thùng xăng, hất dầu lên trên tường cạnh cửa, đang làm rất hăng say thì bỗng nhiên cảm thấy phía sau có cơn gió lạnh.

Phút chốc sau, một chiếc áo khoác phủ lên trên đầu anh ta, phía sau lưng truyền đến sức lực cực lớn, có người đè chặt anh ta lại, vặn hai tay qua, bắt chéo ra sau lưng.

Chiếc bật lửa anh ta nắm trong tay rơi xuống, bị đá văng ra xa.

Quý Phong nhẹ nhàng thở ra, may mắn chọn đúng thời cơ, nếu bị anh ta đốt bật lửa, nhiều vật dẫn cháy như thế nếu không cẩn thận sẽ bị bỏng.

"Cảnh sát." Anh bày ra thân phận: "Anh đã bị bắt."

Đối phương ngẩng cổ lên gào không ngớt: "Thả tôi ra, thả tôi ra!"

"Thành thật chút đi." Quý Phong mặc thường phục không mang còng tay, nhưng anh có đai buộc, trói chặt tay chân anh ta, trực tiếp trói thành cá ướp muối.

Lúc này Quý Phong mới kéo đầu anh ta dậy, nhìn rõ khuôn mặt thủ phạm qua ánh trăng.

Phan Thành Lập.

Mẹ nó, thua một ly trà sữa.

Bình Luận (0)
Comment