Phan Thành Lập có giá trị bằng một ly trà sữa bị cảnh sát đưa đi, thẩm vấn suốt đêm.
Nhưng nếu đã tìm được anh ta tại nơi này, chứng tỏ suy luận của Giản Tĩnh và Quý Phong không có vấn đề, anh ta vì sản nghiệp của nhà mình bị Tập đoàn Phòng thị nuốt mất nên sinh ra oán hận, nảy sinh ý muốn trả thù.
Công viên là nơi anh ta thực sự thực hiện hành vi phóng hỏa lần đầu tiên. Nhưng trước đó anh ta đã có dấu hiệu thích sưu tập tạp chí và báo giấy có liên quan đến Tập đoàn Phòng thị, sau đó thiêu đốt trong chậu rửa mặt.
Sở dĩ hàng xóm của khu phức hợp không phát hiện ra là bởi vì thời gian mà anh ta lựa chọn rất khéo léo.
Mỗi một lần anh ta đều chọn những ngày như tiết Thanh Minh, ở nhà đốt chậu rửa mặt, phủ lên một tầng giấy thiếc, người ta đều nghĩ là anh ta đang đốt vàng mã cho ba mẹ đã mất nên cũng không quan tâm.
“Tôi muốn uống trà sữa mâm xôi.” Trên đường trở về, Giản Tĩnh trực tiếp lái xe đến cửa hàng trà sữa.
Quý Phong giãy chết: “Cô Giản, chúng ta bàn bạc chuyện này…”
Vẻ mặt của Giản Tĩnh không chút cảm xúc: “Trà sữa mâm xôi, thêm phô mai, năm phần đường.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Quý Phong dứt khoát câm miệng, xuống xe mua đồ uống.
Anh mang về hai cốc, một cốc cho Giản Tĩnh, một cốc...
‘Mười phút nữa xuống tầng nhé.’ Quý Phong gửi tin nhắn giọng nói cho em gái, vô cùng tự nhiên nói: “Đi đường vòng nhé.”
Giản Tĩnh hút một ngụm trà sữa, lái xe vòng đến nhà họ Quý.
Hôm nay là thứ bảy, Quý Vân Vân nhảy chân sáo xuống tầng, nhìn thấy trà sữa mâm xôi thì nghi ngờ cuộc đời: “Cho em à?”
Đồ uống đắt tiền như vậy? Có tiền thưởng rồi sao? Trước kia có tiền thưởng cũng không thấy anh ấy cam lòng mua cho mà.
“Không phải cho em, chẳng lẽ là cho Vượng Tài ở tầng dưới sao?” Quý Phong ném cái túi vào trong lòng cô ấy: “Được rồi đi đây, ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập, năm sau là em lên lớp mười hai rồi!”
Quý Vân Vân không chịu đi, thò đầu vào: “Cô Giản? Hai người? Đây là gì vậy?” Cô ấy nhìn thấy tờ quảng cáo tuyên truyền thôn nghỉ dưỡng được vứt trên xe, càng thêm kinh ngạc.
Chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu đã chiến thắng ma lực của đồng tiền?
“Công việc, đầu óc chỉ toàn nghĩ lung tung.” Quý Phong đẩy đầu em gái ra khỏi xe: “Cô Giản, phiền cô đưa tôi về cục cảnh sát nhé.”
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Đã đến nhà rồi, anh không ngủ một giấc mà còn muốn đi làm sao?”
Quý Phong: “Báo cáo cô viết nhé? Biên bản cô làm nhé?”
Cô: “Tôi tặng anh!”
Cái đầu nóng bừng của Quý Vân Vân lập tức bình tĩnh, khẩu khí quen thuộc, hương vị quen thuộc, vẫn là anh trai của cô ấy.
Giản Tĩnh vẫy tay chào tạm biệt cô ấy, đưa anh nhân viên tự giác tăng ca về nơi làm việc.
Không bao lâu, Hệ Thống có động tĩnh.
[Hệ Thống: Ký chủ hoàn thành xong việc ‘Thấy việc nghĩa hăng hái làm’, thưởng 10 điểm giá trị dũng khí.]
Vụ án phóng hỏa kết thúc tốt đẹp.
Lại qua hai ngày, trên thời sự xuất hiện những tin tức liên quan đến tai nạn của Thất Lý Kiều, bày tỏ phía cảnh sát đã quyết định điều tra lại chuyện này.
Người thân của người bị hại năm đó lại tập trung lại, muốn đòi lại công bằng cho người thân đã mất.
Giản Tĩnh không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Lúc đó cô khuyên Văn Tuệ tự thú, ít nhiều cũng do thời cuộc bức bách, cược thử một phen, không ngờ lại có thể liên quan đến chuyện cũ.
Giống như Quý Phong nói, bất kể xuất phát điểm là gì, kết quả tốt là đủ rồi.
Nhưng trong thời gian này còn xuất hiện một sự cố nhỏ.
Quý Phong gọi điện thoại tới hỏi: “Theo như lời khai của bạn trai cô Văn, ông ta giấu khẩu súng để đề phòng lúc cần tới, nhưng chúng ta lại không tìm được thứ gì ở hiện trường.”
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Súng?”
“Đúng, ông ấy nói lúc đó giấu trong ngực rồi lại lại rơi ra trong lúc bị cô đánh lén.” Quý Phong hỏi: “Cô có nhìn thấy không?”
Giản Tĩnh nói: “Tôi không để ý.”
“Ồ?”
“Có thể là bị người khác nhặt đi rồi.” Cô vô cùng bình tĩnh.
Quý Phong cười ha ha, hỏi cô: “Cô Giản, chắc cô biết giữ súng là phạm pháp chứ?”
“Anh nghi ngờ tôi lấy đi?” Giản Tĩnh hỏi lại: “Tôi cần súng làm gì.”
“Cẩn thận một chút.” Vượt ngoài dự liệu, anh không truy cứu đến cùng, chỉ dặn dò đầy ý thâm sâu: “Thứ này không vui đâu.”
Giản Tĩnh khẽ hừ một tiếng, không nói tiếp.
Quý Phong cũng không truy cứu đến cùng, giống như gọi điện thoại đến chỉ để hỏi thử, hoặc là… Nhắc nhở một chút. Nhưng anh thực sự lo lắng vô ích rồi.
Giản Tĩnh lấy thẻ trữ vật ra, trong năm ô vuông, lần lượt đặt thức ăn, nước, hòm cấp cứu và súng, còn trống một ô dùng khi khẩn cấp.
Những thứ giấu trong Hệ Thống, cho dù có lật tung cả nhà cô lên thì cũng sẽ không tìm được chút dấu vết gì.
Như vậy, cho dù kẻ địch phải đối mặt là ai thì cô cũng đều an toàn.
Tầm mắt bất giác rơi lên trên tờ lịch, ô vuông ngày 5 tháng 2 được khoanh tròn đỏ.
Đây là ngày sách mới lên kệ theo dự tính của Khang Mộ Thành.
Lần trước [Ác Ma 2] xuất bản, Lưu Bảo Phượng đã chết.
Lần này thì sao?
Cuối tháng tư, thời tiết bỗng nóng lên.
Rất nhiều người ngay cả quần áo mùa xuân cũng không mặc nổi, đã thay quần áo mùa hè. Các cô gái đứng đầu đường đều lộ tay lộ đùi, gió mát vừa thổi qua, tà váy tung bay, người ta nhìn mà thích thú.
Ở cửa của các cửa hàng sách lớn, cũng là mùa gió xuân trêu người, dán lên áp-phích mới.
Nền trắng hoa đỏ, ánh mặt trời rạng rỡ, vừa nhìn là biết tiểu thuyết ngôn tình mới hay là tập tản văn gì đó rồi, nhưng nếu dừng chân lại nhìn một cái, sẽ đột nhiên phát hiện, cánh hoa rơi xuống đó không phải là hoa hồng đỏ.
Là máu.
Từng chùm hoa máu bồng bềnh, giống như hoa hồng nở rộ, ẩn giấu sát khí trong vẻ kiều diễm.
Còn ánh sáng rạng rỡ đó cũng không phải là ánh sáng của mặt trời, là ánh bóng sáng mê người của vàng.
Tiền tài, ý định giết người, tình yêu, mấy chủ đề lớn kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, nổi bật trong rất nhiều áp phích.
Một giờ ngày 2 tháng 5 [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ]
Tiểu thuyết gia bán chạy nhất ‘Giản Tĩnh’, đã ra mắt một bộ tiểu thuyết hồi hộp mới.
Giai Tuệ đang đi dạo phố với bạn học dừng chân ‘Ấy’ một tiếng: “Một giờ ngày 2 tháng 5, 521?”
Nữ sinh đều rất nhạy cảm với đồng âm của con số này, người bạn đi cùng cũng thấy thú vị: “Thời gian này… Viết thành chữ là hồi hộp, trùng hợp phải không?”
“Chẳng phải thời gian sách mới lên kệ đã tính xong rồi sao?” Giai Tuệ phản bác: “Lần trước tôi xem bài văn của Chú Bình, nói không có tình huống đặc biệt, thời gian đều sẽ được sắp xếp trước, tác giả còn xem ngày lành tháng tốt cơ.”
Bạn đi cùng xem kỹ áp-phích: “Phong cách cũng khác hẳn với sự hồi hộp bình thường.”
“Ngày mùng 2 được nghỉ, hay là chúng ta ra ngoài dạo phố đi.” Giai Tuệ đề nghị.
“Được, dù sao cũng không có việc gì.”
Hai cái cô gái nói nói cười cười, rất nhanh lại thay đổi đề tài, nhưng trò chuyện như vậy, thông tin sách mới cũng lặng lẽ được ghi lại trong lòng.
Chớp mắt, đã là ngày 2 tháng 5.
Ngày nghỉ lễ nên có nhiều người đi dạo phố hơn, ở cửa hàng sách vừa có thể ngồi trò chuyện uống cafe, lại có thể mua sách hướng dẫn, từ trước đến nay vẫn luôn là sự lựa chọn đầu tiên của các sinh viên.
Ngày này, những vị khách vừa vào cửa là đã nhìn thấy ở cửa có dựng tấm biển tuyên truyền, vị trí hoàng kim đặt sách mới bìa nhựa. Nền trắng hoa đỏ, nhẹ nhàng lại xinh đẹp, vô cùng dễ chịu.
Lại nhìn tác giả… Ấy, gương mặt quen thuộc, văn phong và tình tiết đều có bảo đảm… Bản in lẻ, một cuốn mỏng, đương nhiên giá không đắt.
Ra ngoài đi dạo phố thì luôn muốn mua chút gì đó, tay mọi người đều rảnh rang, mười người thì ít nhất cũng có một nửa tiện tay cầm quyển sách lên.
Cảnh tượng tương tự không ngừng diễn ra ở các nhà sách khác, nhưng cũng chỉ là cảnh tượng vô cùng bình thường.
Tổng Giám đốc Đào sai tai mắt của mình dạo quanh một vòng, không có tinh thần gì quay về phục mệnh.
“Lần này Kim Ô an phận như vậy sao?” Tổng Giám đốc Đào trầm ngâm một lúc, luôn cảm thấy không giống tác phong của Khang Mộ Thành. Biệt hiệu tiểu công chúa Kim Ô không phải tùy tiện gọi đâu, chậm trễ với ai cũng không thể chậm trễ với Giản Tĩnh.
Điều này rất kỳ lạ.
Quyển sách lần trước của Giản Tĩnh mới đột phá một triệu bản, theo như ông ta nghĩ, sao lần này không ra sức tuyên truyền một phen? Cứ bình thường như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì.
“Để sách lại, tôi xem rồi tính.” Tổng Giám đốc Đào không dự định đánh một trận mà không có chuẩn bị, định xem sách trước rồi tính.
Hai giờ sau, ông ta đặt sách xuống, thở dài, nửa phần hiểu rõ, nửa phần đau đầu.
“Tổng Giám đốc Khang à, cậu không sợ liên lụy rồi.” Tổng Giám đốc Đào tự lẩm bẩm, trong đầu hiện lên rất nhiều tính toán, đương nhiên không thiếu một số thủ đoạn thương nghiệp có hiệu quả, nhưng lại đè nén xuống.
Dư âm của chuyện cũ vẫn chưa qua, ông ta không tin Khang Mộ Thành đã buông lỏng cảnh giác. Ra tay lúc này, không chừng vừa hay nhào vào trong lưới của người ta.
Điều quan trọng hơn là nếu đả kích Giản Tĩnh thì nhà mình cũng không được lợi ích.
Việc khẩn cấp trước mắt của Thần Tinh vẫn là phải tìm được một chỗ dựa có thể chống đỡ được mới tốt.
Bồi dưỡng quá chậm, biết tìm ai đây?
Kim Ô có nhiều nhà văn như vậy, Khang Mộ Thành thiên vị Giản Tĩnh, không tin bọn họ không có suy nghĩ gì.
Thà làm đầu gà, chứ không làm đuôi phượng, huống hồ Tinh Thần cũng không kém như vậy.
Nhà tù thứ ba của thành phố Hòa Bình.
“Hạ Tinh, có đồ của cô.” Cảnh sát coi tù gọi Hạ Tinh vừa tan học, ngữ khí không thân thiện lắm.
Phạm nhân trong tù đều phải lao động cải tạo, cũng phải đọc sách học chữ. Hạ Tinh có văn hóa, được sắp xếp lên lớp dạy cho những người trình độ văn hóa thấp, cô ấy lại rất an phận thông minh, cai tù hiếm khi la mắng.
“Ấy, cám ơn anh.” Hạ Tinh cười tủm tỉm nói, thu dọn sách vở rồi đi nhận đồ.
Cô ấy không có người thân, sau khi bị đưa đến nơi này thì không có ai đến thăm, nhưng cứ cách khoảng ba đến năm ngày là lại có người gửi đồ vào đây, nhiều nhất là các loại đồ dùng cá nhân như nội y, sách cũng gửi từng thùng từng thùng, thỉnh thoảng sẽ có một số đồ dùng thể thao rèn luyện, tuy không lộ mặt nhưng Hạ Tinh vẫn biết là ai.
Tổng Giám đốc Đào gửi tiền đến nhiều nhất, làm gì nhớ được tỉ mỉ thế này.
Hôm nay cũng là một thùng sách.
Vừa nhìn là Hạ Tinh đã thấy [Hoa hồng, hoàng kim và sát thú] ở bên trên.
“Haizz.” Cô ấy vuốt ve bìa sách, không ngờ, trong lòng dâng lên chút hối hận.
Giá như lúc đó không ra tay, có lẽ hôm nay sẽ có một hoàn cảnh khác.
Hạ Tinh chớp chớp mắt, mở sách, đọc từng dòng.
“… Đương nhiên báo thù sẽ khiến lòng người sảng khoái, nhưng bàn tay đã nhuốm máu thì làm sao có thể trở về trước đây… Cô gái còn trẻ như vậy, mặc dù thoát khỏi sự giam cầm của song sắt, nhưng nửa đời sau dài đằng đẵng cũng bị sức nặng của số phận đè ép… Con đường đó, ngay từ đầu đã không nên lựa chọn.”
Chỉ một thoáng, lệ tràn hai bên má.
Sau nửa năm ngừng kinh doanh để sửa sang lại thì giờ nhà sách Bổ Thiên cũng đã khai trương kinh doanh trở lại.
Bởi vì tin tức xương người của hội ký tên lưu diễn trước đó nên quán cafe ở tầng ba cũng không tiếp tục mở cửa được nữa, thay quản lý, sửa chữa lại, mới có thể khiến người ta quên hết không còn bàn tán chuyện này.
Nhưng ngừng kinh doanh nhiều ngày, muốn kéo khách về đương nhiên phải tổ chức hoạt động.
Chi nhánh bỏ ra chút vốn, tích điểm đổi quà, giảm giá sách mới, tổ chức náo nhiệt một chút, mỗi ngày đều đầy người ngập chỗ, cho đến ngày lễ mùng một tháng năm mới trở lại bình thường.
Buổi trưa hôm đó, nhân viên cửa hàng thay phiên nhau đi ăn cơm, chỉ còn một cô gái trông cửa hàng.
Trong cửa hàng rộng lớn không có nhiều khách, ánh mặt trời chiếu sáng khiến con người dễ chịu, cô gái lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn trai.
Nồng nàn tính ý, đương nhiên sẽ phân tâm, trước mắt có thêm một quyển sách, cô cũng không để tâm, tiện tay quét qua: “Quét mã hay là tiền mặt?”
Trả tiền mặt.
Đầu năm nay số người trả tiền mặt rất ít, cô gái liếc nhìn, dừng trên mu bàn tay, hình như có gì đặc biệt.
Nhưng tin nhắn mới được gửi đến, sức chú ý yếu kém của cô lập tức bị phân tán, không đến mấy phút là đã quên sạch sẽ ấn tượng mờ nhạt đó.
Khách hàng cầm sách, ung dung rời đi.
Anh ta chậm rãi đi đến công viên gần đó, mượn ánh mặt trời sáng chói, thư thả lật sách.
Đọc mãi đọc mãi, nụ cười trên khuôn mặt biến mất như làn khói, ánh mắt âm trầm.
Hoa hồng máu là đại diện của kẻ thù, hoàng kim là vũ khí báo thù, sát thủ… Ha, cô đang kỳ vọng anh hùng nào từ trên trời rơi xuống, báo thù thay cô đây?