Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 125

Chương 125

Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người đều đến từ những thứ chưa biết.

Càng nghĩ càng cảm thấy dưới gầm giường có thứ gì đó, càng không dám lại nhìn thì càng cảm thấy sợ hãi.

Sau khi phát sóng.

Bình luận 1: ‘Mẹ nó! Chuyện quái quỷ gì thế này, tập này đáng sợ vãi linh hồn.’

Bình luận 2: ‘Nhóm khác tìm chỉ đơn giản là giải câu đó sao nhóm này lại đáng sợ thế cơ chứ?’

Bình luận 3: ‘Hai nữ sinh cộng thêm một kẻ nhát gan nhất, người bên tổ chương trình đang làm gì vậy?’

Bình luận 4: ‘Cảnh báo…’

….

Giản Tĩnh cũng bị bệnh viện ma này làm cho sợ hãi, nhưng chút sợ hãi này cũng chỉ lởn vởn ở trong lòng cô tạo ra sự tò mò và hưng phấn vô hạn, thúc đẩy cô nhón mũi chân lên nhẹ nhàng nâng ga trải giường lên.

“A.” Đèn pin cầm tay vừa mới chiếu đến chỗ đó, suýt chút nữa Coco đã nôn ra ngoài.

May mắn thay đây không phải là ma gì đó. Xui xẻo hơn đó lại là một miếng thịt thối rữa bên trên có cả giòi đang bò lúc nhúc nữa, mùi vị ghê tởm xộc thẳng lên trên mặt, quấy đảo dạ dày của con người.

Giản Tĩnh nhanh tay buông xuống, cô che ngực sau đó thở ra nói: “Sắp chết rồi.”

Giản Tĩnh dứt khoát nói: “Mau ra ngoài đi.”

“Không mở được cửa.” Coco chạy vào trong nhà vệ sinh nhìn xung quanh rồi lên tiếng: “Chỗ này có cửa sổ, hay là để tôi leo ra ngoài thử xem sao?”

Giang Bạch Diễm giật mình, cậu ấy vội vàng kéo cô ta lại: “Quá nguy hiểm.”

Giản Tĩnh ngồi xổm trước cửa nghiên cứu ổ khóa, sau đó cô lấy kẹp tóc của mình xuống rồi luồn thẳng vào bên trong ngoáy ngoáy.

Coco sáp lại gần ngạc nhiên nói: “Cô Giản, cô biết cạy khóa hả?”

“Tò mò nên từng chơi thử.” Bởi vì từng có kinh nghiệm vô số lần bị nhốt trong mật thất, Giản Tĩnh rất có hứng thú với việc cạy khóa, thỉnh thoảng cô cũng chơi chúng.

Vừa khéo thiết bị trong nhà ma có giá trị không nhỏ, ổ khóa bình thường sẽ không được chú trọng đầu tư lắm, chúng đều là những loại khóa bình thường. Cô lấy kẹp tóc cạy một lúc vậy mà lại mở ra được.

“Cô Tĩnh Tĩnh giỏi thật đấy.” Giang Bạch Diễm tấm tắc khen nức lời.

Giản Tĩnh nháy mắt với Giang Bạch Diễm: “Bây giờ chúng ta đi cứu những người khác.”

Giang Bạch Diễm thông minh như thế, lời nói ra cũng không cần dùng não tự nhiên nói: “Nơi này đáng sợ như thế nhất định bọn họ đã sợ chết khiếp rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được bọn họ.”

Sau khi phát sóng.

Chương trình nhà ma có một điểm sáng, tất cả camera đều hiển thị thời gian quay, nhất định là trong quá trình sẽ bị cắt ghép chỉnh sửa ác ý, nhưng chí ít cũng không có cách nào cắt câu đấy đi sau đó gán vào một câu trả lời khác.

Điều này cũng thuận lợi cho việc khán giả tính toán thời gian hoạt động của những khách mời.

Bình luận 1: ‘Nhóm này nhanh thật đấy, mới mười lăm phút đã ra được ngoài rồi.’

Bình luận 2: ‘Cạy khóa làm càn quá đi, bên cạnh là đang giải mã được không hả?’

Bình luận 3: ‘Nói giải mã là chưa từng xem Khách sạn ma quái nhỉ?’

Bình luận 4: ‘Theo như motif cũ thì nên là bên quân sư Tào đi cứu đám Tiểu Bạch nhỉ, kết quả lại ngược lại hoàn toàn.’

Bình luận 5: ‘Cô Giản không bao giờ khiến người ta phải thất vọng.’

Tiếp xúc nhiều với giới giải trí, Giản Tĩnh cũng nhận thức được phần nào về ý định của tổ chương trình.

Cắt ghép chỉnh sửa ác ý, chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia, có lẽ bọn họ sẽ không làm kiểu kia để tránh cho chương trình tụt dốc nhưng những mánh khóe nhỏ chắc là sẽ làm được.

Tào Ngự có lòng chèn ép cô thì có thể anh ta đã đi tìm lãnh đạo cấp cao, trong không gian hữu hạn khiến bản thân có được ưu thế chiến thắng.

Hai nhóm chia nhau ra, một nhóm giả mã, một nhóm khủng bố, ai xuất sắc hơn còn cần phải nói sao? Giản Tĩnh vốn chẳng thèm để ý đến những toan tính, mưu mô như thế này, nhưng nếu như Tào Ngự đã muốn PK, vậy thì cô cũng không khách khí nữa.

Trò chơi, có cạnh tranh tất nhiên sẽ càng vui hơn rồi.

Giản Tĩnh cầm đèn pin soi về phía hành lang rộng rãi, chỗ này là khu phòng bệnh, được tách riêng thành từng gian phòng, hoặc là đóng cửa hoặc là dùng ván gỗ niêm phong lại làm cho bệnh viện càng hoang vu và đáng sợ.

“Chúng ta đang ở phòng bệnh, vậy chắc bọn họ đang ở trong văn phòng thì mới có thể tìm được manh mối khác nhau.” Giản Tĩnh viết truyện nên cô tự sắp xếp được các manh mối lại với nhau, suy đoán rất hợp lý.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, mặc kệ những chuyện bí ẩn ở đằng sau phòng bệnh, cô cứ đi đến cuối hành lang, rất nhanh đã tìm thấy một văn phòng bị khóa lại.

Hai bên vừa mới nói chuyện với nhau, Trịnh Khả Yên có hơi bất ngờ, chị ta nói: “Mọi người ra ngoài rồi sao? Bên chúng tôi có chìa khóa của phòng bệnh, chúng tôi còn đang định đi mở khóa cho mọi người nữa chứ.”

Coco mau miệng nói: “Cô Giản cạy khóa.”

Bên trong yên tĩnh, Hàn Bạc nói: “Chúng tôi còn phải mất một lúc nữa.”

Không có chìa khóa, sắp xếp được người ta cứu với thật sự được người ta cứu đó cũng là hai chuyện khác nhau. Tuy rằng Trịnh Khả Yên và Hàn Bạc không có ý định hơn thua nhưng mà bọn họ cũng không muốn bị bỏ lại phía sau.

Giản Tĩnh nói: “Vậy chúng tôi qua bên cạnh xem sao.”

Giản Tĩnh không có ý định giúp đỡ, cô lại soi đèn về phía sâu bên trong.

Thứ tự của tầng này lần lượt là.

Khu phòng bệnh, văn phòng, nhà vệ sinh, cửa sắt, cầu thang, hành lang tối.

Cô quan sát cửa sắt từ trên xuống dưới, tất nhiên thế kỷ trước không có loại khóa thông minh, trên cửa sắt quấn hai sợi dây xích to bằng cánh tay rồi được khóa lại bằng một ổ khóa to bằng nắm tay trông vô cùng vững chắc.

Giản Tĩnh tự có tính toán ở trong lòng, chương trình nhà ma có thể nổi tiếng ra tận nước ngoài không phải dựa vào khách mời mà là sự cẩn thận và nghiêm mật của bên tổ chương trình.

Trong nhà ma này ngay cả côn trùng cũng là thật, chắc chắn bọn họ đều rất lưu tâm trong từng chi tiết nhỏ.

Tại sao phải khóa cửa sắt, sợi dây xích to đùng thế này để đề phòng thứ gì? Có rất nhiều uẩn khúc ở đây.

Lúc Giản Tĩnh đang suy nghĩ thì cửa văn phòng đã được mở ra.

Trịnh Khả Yên lấy ra một chùm chìa khóa, thấy Giản Tĩnh đang nghiên cứu cửa sắt thì liên tục tìm tìm trong chùm chìa khóa, chị ta nói: “Để tôi xem có chìa khóa của cánh cửa này hay không.”

Chị ta thử một lượt nhưng lại không có kết quả.

Điều này cũng rất bình thường, chìa khóa trong văn phòng là để mở cửa phòng bệnh, vốn để cứu đám người Giản Tĩnh, ngoài ra chắc là sẽ phải đi tìm chìa khóa lớn.

Hay nói một cách khác, trong phòng bệnh đang khóa chắc hẳn sẽ có điều bí mật.

Lần đầu tiên Coco tham gia nên rất muốn thể hiện, cô ta nói: “Trong căn phòng bệnh kia của chúng ta có bật lửa và quyển sổ, chắc là trong những căn phòng khác cũng có đồ.”

“Cũng có lý.” Trên gương mặt của Tào Ngự không có sự nôn nóng khi thua mất một ván, anh ta hỏi Trịnh Khả Yên mượn chìa khóa: “Chúng ta xem từng căn phòng một đi, con gái đi đằng sau.”

Lúc nói câu cuối cùng, ánh mắt anh ta như có như không nhìn về phía Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô mỉm cười, cô thực sự đã lùi về phía sau hai bước, không lùi không được. Tào Ngự lớn tuổi, vốn cũng thật thà, khán giả cũng ngầm thừa nhận anh ta là người dẫn đầu rồi nếu như tranh chấp với anh ta chỉ e là không chiếm được lợi lộc thôi.

Tào Ngự thấy Giản Tĩnh nhượng bộ thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta chú tâm xem tình huống trong phòng bệnh.

Coco tận dụng triệt để thời gian giới thiệu: “Bên chúng tôi đáng sợ lắm, trong ngăn kéo toàn là côn trùng không, dưới gầm giường còn có cả thịt thối nữa.”

Trịnh Khả Yên nhíu chặt mày lại, chị ta lặng lẽ lùi về sau.

Không có chuyện gì xảy ra.

Tào Ngự tìm được một chiếc túi ở trong tủ, bên trong có đồ ăn thức uống, ngoài ra còn có thêm cả một quyển kinh thánh nữa. Anh ta cũng tung mành giường lên nhìn nhưng lại chẳng có thứ gì cả.

Ngay sau đó, ở ngay gần đấy trong áo khoác treo ở trong tủ có một khẩu súng trong túi quần thì móc ra được năm viên đạn.

“Có vũ khí.” Tào Ngự có hơi do dự, anh ta đưa khẩu súng cho Hàn Bạc rồi giải thích với Giang Bạch Diễm: “Anh ta bắn rất giỏi.”

Giang Bạch Diễm cười híp mắt, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Bảo tôi bắn tôi cũng không dám.”

Coco sờ mặt chê cười Giang Bạch Diễm: “Đàn ông đàn ang, vậy mà lại nhát gan như thỏ đế như thế.”

“Có người can đảm thì cũng có người nhát gan.” Giang Bạch Diễm tiếp diễn cảnh đấu võ mồm với cô ta như trên máy bay: “Tôi nói bởi vì cậu là con gái õng ẹo nên không thích hợp nghịch súng thì cậu có tức không?”

Sau khi phát sóng.

Bình luận 1: ‘Em trai nói đúng lắm, từ chối kiểu định kiến.’

Bình luận 2: ‘Một đứa con trai trốn đằng sau con gái, nói thể nào cũng không được.’

Bình luận 3: ‘Giang Bạch Diễm tính đàn bà, ẻo lả chết đi được.’

Bình luận 4: ‘Bình thường lại tự tin mới tính là đàn ông sao?’

Bình luận 5: ‘Mấy người cứ cãi nhau đi, còn tôi lại đang ship CP, oan gia Hoan Hỉ đáng yêu ghê.’

Sau khi có đạo cụ mới, tất cả khách mời đều dồn sự chú ý của mình vào trong phòng bệnh. Chẳng có người nào ngốc, đều đã đưa súng tới rồi, chẳng phải là sắp xảy ra chuyện hay sao.

Tào Ngự đi đầu đẩy cửa ra, Hàn Bách dựa vào tường, khẩu súng ngắm trúng khe cửa. Giản Tĩnh, Coco, Trịnh Khả Yên và Giang Bạch Diễm đều ở phía sau.

“Két.” Cửa phòng bệnh được mở ra.

Tào Ngự giơ tay lên, ánh sáng từ đèn pin chiếu thẳng vào trong căn phòng, dưới luồng sáng hình tròn có thể nhìn thấy đây chính là phòng bệnh dành cho hai người.

Một thi thể mặc áo blouse nằm bò trên giường, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

“Hình như trong túi áo của anh ta có thứ gì đó.” Coco nói: “Cửa sắt chắc chắn là do bệnh viện làm nên chìa khóa chắc chắn đang nằm trong tay bác sĩ.”

Tào Ngự cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Hàn Bạc cầm súng trong tay cũng đi theo sau anh ta.

Coco gan to cũng đi theo vào trong luôn.

Trịnh Khả Yên lại hơi do dự, chị ta quay đầu lại nhìn về phía Giản Tĩnh, thấy cô đang cúi đầu nhìn gì đó thì chị ta lên tiếng hỏi luôn: “Trên đó có thứ gì sao?”

“Côn trùng.” Giản Tĩnh trả lời.

Gần như cùng lúc đó, Tào Ngự và Hàn Bạc đều rất ngạc nhiên, họ nhanh chóng quay người lại.

Nhưng đã quá muộn.

Trên trần ngay ở chỗ cửa đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống, vừa khéo ngay trước mặt Coco.

“Ha.” Đó là một con quái vật, trên người nó là những đống thịt rữa trắng bệch, từng cái bọc mủ lớn màu vàng, nước mủ hôi thối chảy đầy người. Trên đầu nó có rất nhiều xúc tu giống như bạch tuộc, xúc tu mềm mại và chiếc răng năng sắc bén đan xen vào nhau trông vô cùng đáng sợ.

Coco dù có to gan hơn nữa thì cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như thế này, cô ta sợ hãi thét lên một tiếng: “A.”

Cô ta không kêu lên thì thôi, vừa mới kêu, con quái vật giống như bị kinh động đột nhiên nó bổ vào về phía của Tào Ngự.

Tào Ngự có thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một diễn viên, trong lúc cấp bách anh ta nào có bản lĩnh chạy thoát cơ chứ? Vì vậy nên chỉ có thể vung vung chiếc đèn pin trong tay. Bình thường Hàn Bạc khiêm tốn nhưng đến lúc quan trọng anh ta lại rất đáng tin, anh ta nổ súng về phía con quái vật.

Nhưng nếu như tùy tiện có thể bắn trúng được mục tiêu thì môn xạ kích đã không trở thành một môn thi đấu rồi.

Tay Hàn Bạc không nắm chắc, trọng tâm không đúng, tưởng rằng mình đã ngắm trúng được quái vật, thế nhưng khi đạn bắn ra khỏi nòng súng lại chệch đi cả nghìn dặm găm thẳng lên bả vai của Coco.

Đạn BB của nhà ma được làm bằng cao su không có tính sát thương nhưng khi bị bắn trúng cũng sẽ rất đau.

Coco ‘ui chao’ một tiếng, trọng tâm ngửa ra sau, mắt thấy mình sắp ngã xuống đất.

Lúc này Giang Bạch Diễm lại làm ra một chuyện rất không phù hợp với thiết lập nhân vật, cậu ấy giơ tay ra nắm lấy cánh tay của cô ta rồi kéo cô ta ra bên ngoài, đợi sau khi đám người Trịnh Khả Yên đỡ lấy được cô ta thì mới buông tay ra.

Tào Ngự đã bị con quái vật đánh ngã rồi.

Anh ta không nhúc nhích, vậy mà lại không có động tác tiếp theo.

Sau đó đúng là theo phản ứng bản năng của con người.

Tuy rằng mọi người đều biết quái vật đều là giả, chẳng qua chỉ là NPC mô phỏng chân thật nhưng môi trường trong nhà ma là thật, bầu không khí được tạo dựng tốt như vậy, cứ hễ là người ở trong đó thì đều cảm nhận được sự đáng sợ, tất nhiên sẽ khác hẳn những khán giả xem qua ống kính rồi.

Người bình thường phải chịu sự đáng sợ như thế nào chứ? Về cơ bản là não không phản ứng kịp thì cơ thể sẽ làm ra phản ứng theo bản năng, tay chân vô cùng cứng ngắc.

Chỉ có Giản Tĩnh, ngay từ ban đầu cô đã chú ý đến trần nhà, rồi trải qua vài lần tập kích nên ít nhiều cũng có miễn dịch.

Cô ổn định tâm trạng rồi lên tiếng nhắc nhở: “Ném đèn pin đi.”

Tào Ngự cũng quả quyết, nghe thấy thế thì lập tức ném đèn pin đi, vòng sáng đong đưa, đèn pin bay về phía góc phòng.

Quái vật lập tức bò khỏi người Tào Ngự đuổi theo đèn pin.

Lúc này Hàn Bạc mới đỡ Tào Ngự đứng dậy, hai người lùi ra phía ngoài cửa.

Giang Bạch Diễm nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đóng kín cửa lại.

Một khoảng không yên tĩnh.

Đám khách mời đưa mắt nhìn nhau họ đều có chút ngạc nhiên: Biết chương trình này chơi thật rồi nhưng không ngờ lại thật đến thế.

“Cái kia là tang thi sao?” Trịnh Khả Yên hỏi.

Coco nói: “Giống như dị hình vậy?”

Hàn Bạc: “Chìa khóa thì phải làm sao?” Tào Ngự hoàn hồn lại, anh ta suy nghĩ một lát, dường như không hài lòng về biểu hiện ban nãy của bản thân, anh ta đưa ra ý kiến: “Quái vật định hướng dựa vào ánh sáng, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để dẫn dụ nó ra ngoài rồi sau đó lại đi vào trong tìm chìa khóa.”

Anh ta nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mọi người thấy thế nào.”

Giang Bạch Diễm len lén nhìn Giản Tĩnh rồi hỏi: “Dụ nó đến đâu?” “Văn phòng thì thế nào?” Tào Ngự đã có dự tính sẵn trong đầu.

Tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng.

Giản Tĩnh đối diện với sự đánh giá như có như không của Tào Ngự thì khẽ mỉm cười, cô lên tiếng: “Trên cổ con quái vật kia có đeo một tấm thẻ, tôi nghĩ vẫn nên ‘giết chết’ nó thì tốt hơn.”

 

Bình Luận (0)
Comment