Sau chuyến bay dài, cuối cùng tổ tiết mục cũng tới được đích, vào khách sạn nghỉ ngơi một đêm rồi lại chuyển chuyến bay đến thành phố khác. Trong lúc đó không tránh khỏi việc phải quay vài cảnh trong lúc dạo chơi, người không biết nhìn thấy còn tưởng là gameshow du lịch.
Sau khi tới nơi, tổ tiết mục lại cho khách mời nghỉ ngơi một đêm, cũng dặn dò: “Ngày mai sẽ quay chụp rất lâu, mọi người nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Giản Tĩnh rất chờ mong, hỏi chị gái nhỏ PD: “Địa điểm lớn lắm à?”
“Nội dung tương đối phức tạp, thời gian quay chụp sẽ rất dài.” PD nói: "Hơn nữa, chúng tôi định xế chiều sẽ bắt đầu quay, mọi người phải ở bên trong một đêm.”
Điểm này đã biết từ trước rồi, Giản Tĩnh cũng không có ý kiến: “Có thể mang đồ dùng cá nhân vào không?”
PD nói: “Ngày mai lúc quay thì chắc chắn không thể mang theo, chúng tôi đã chuẩn bị xong tất cả trang bị rồi. Cô có vật phẩm tùy thân thì có thể đưa cho tôi trước, bọn tôi mang đến sẵn giúp cô.”
Giản Tĩnh chớp mắt: “Thật sự không tìm được bác sĩ đã biến mất à?”
“Nghe đồn mà thôi.” Lần trước chị gái nhỏ PD bị thi thể dọa sợ không nhẹ, lúc này lập tức hơi sợ: "Cô Giản, cô đừng làm tôi sợ.”
Cô cười khẽ: “Tôi chỉ tò mò thôi, được rồi, không hỏi nữa. Cô xem ngày mai tôi mặc bộ nào thì thích hợp?”
Vì để theo đuổi hiệu quả mà ngoại trừ những việc cần chú ý thì tổ tiết mục không hề hé môi một chữ về tình hình cụ thể của nhà ma. Cô chỉ biết là bệnh viện bỏ hoang, còn bên trong có giở trò gì thì không thể nào biết được.
Chuyện này đương nhiên không ổn.
Thế nên đã chuẩn bị hai bộ quần áo, một bộ jumpsuit nhẹ nhàng năng động, một bộ là áo thun váy ngắn, đều là trang phục vô cùng thích hợp mặc vào mùa hè.
PD nói: “Nhiệt độ bên trong khá thấp, cô Giản mặc thêm áo khoác đi. Tốt nhất là mặc quần jean, đỡ phải bị va đập.”
Mắt Giản Tĩnh lập tức sáng lên, đến nụ cười cũng sâu hơn nhiều: “Vậy tôi nghe cô.”
PD liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng hiện lên một suy nghĩ: Trong sáu khách mời thì đại khái chỉ có vị này là thật lòng tới chơi.
Ngủ suốt một đêm, ngày hôm sau là ngày quay hình chính thức.
Giản Tĩnh mặc quần cao bồi dài hơi mỏng, mang giày thể thao màu trắng, bên trong mặc áo dây lót, ngoài mặc áo khoác cao bồi màu hồng nhạt. Tóc tết xương cá, mi dài phấn mỏng, lại xịt chừng ba lần nước khóa lớp trang điểm.
Những khách mời khác cũng trang điểm thiên về hướng nhẹ nhàng, chẳng qua là tỉ mỉ hơn, xuất sắc hơn cô thôi.
Ví dụ như áo thun của Trịnh Khả Yên là từ một nhãn hiệu xa xỉ, còn vòng tay của Coco lại là thiết kế có một không hai của nhà thiết kế nổi tiếng.
Nhưng mà... Thể hiện quan điểm cũng không phải trọng điểm.
Trước khi vào nhà ma mọi người đều được yêu cầu tiến hành huấn luyện đấu súng đơn giản.
Huấn luyện viên là người nước ngoài da đen, cao lớn khỏe đẹp cân đối, giới thiệu: “Chúng tôi theo đuổi trải nghiệm chân thật nhất, trong cuộc chơi có bố trí một số lượng lớn NPC mô phỏng, có thể sẽ có phân đoạn vật lộn.”
Các khách mời: “?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt thật sự hoảng sợ.
Công tác bảo mật của tổ tiết mục làm rất khá, tất cả mọi người không ai ngờ lại chơi thật đến vậy.
“Mọi người cần phải học dùng súng.” Anh ta mở hộp kim loại ra, bày ra các thiết bị của mình: “Chúng ta dùng súng đạn BB, đạn thật, nhìn.”
Anh ta dùng tư thế thật đẹp trai làm mẫu một lần cách lắp đạn và bắn súng: “Trên người NPC có trang bị cảm ứng, căn cứ vào sức mạnh phán đoán là vết thương nhẹ, vết thương nặng hay là chết.”
Sau khi được công chiếu.
Bình luận 1: ‘Hay thật sự, quá xịn xò!’
Bình luận 2: ‘Quá trâu bò rồi!’
Bình luận 3: ‘Mẹ nó, đây không phải thám hiểm nhà ma, đây là trò chơi sinh tồn mới đúng!’
Bình luận 4: ‘Đẹp trai quá đi!’
Bình luận 5: ‘Nhà làm phim chơi lớn quá a a a!’
Sau cơn ngạc nhiên thì mấy khách mời cũng tỏ vẻ khá hưng phấn. Có ai không mong muốn được chơi súng đâu, đặc biệt là cơ hội không có ở trong nước này, nên ai cũng rất tích cực học tập theo huấn luyện viên.
Trong đó Tào Ngự và Hàn Bạc có biểu hiện xuất sắc nhất.
Tào Ngự nói: “Lúc trước vì để quay cảnh diễn đặc cảnh mà tôi đã đặc biệt học một chút.”
Còn Hàn Bạc thì lại là người chơi CS thành thạo: “Từng chơi với bạn vài lần, nhưng mà trong nước đều là laser, đạn thật vẫn là lần đầu đấy.”
Bên nữ thì biểu hiện của Coco cũng rất chói mắt.
Tuy rằng cô ta chưa từng chơi, nhưng học một chút là đã lên tay, bắn cũng rất ra dáng. Huấn luyện viên nhiều lần khen cô ta, trong lời nói thể hiện rõ ý tán thưởng.
Bình luận 1: ‘Quân sư thật là chuyên nghiệp, bây giờ rất ít thấy diễn viên chuyên nghiệp như vậy.’
Bình luận 2: ‘Hàn Bạc đẹp trai đẹp trai đẹp trai!’
Bình luận 3: ‘Biểu hiện của em gái cũng rất khá nha.’
Bình luận 4: ‘Cày lại lần hai đặc biệt xem cô Giản, ít xuất hiện quá.’
Học hai tiếng thì huấn luyện viên không nể tình gì thu lại súng ống. Loại đạo cụ có tính mấu chốt này chắc chắn không thể cho không, phải để bọn họ tự tìm trong nhà ma mới được, đạn cũng vậy, tự mình nghĩ cách tiếp tế.
Sau đó bọn họ mang bịt mắt, được nhân viên công tác dẫn vào nhà ma.
Mùi bệnh viện cũ bỏ hoang ập vào mặt.
Âm u, lạnh lẽo, hoang phế, quỷ dị.
Giản Tĩnh được xếp ở giữa, theo bản năng bắt đầu nhớ đường.
Rẽ trái, lên lầu, lại rẽ, ồ, tiếng bước chân ở phía trước tách ra, đây là dự định chia nhóm sao? Dường như nhiệt độ có hơi giảm xuống, lạnh quá.
Phát thanh bắt đầu dẫn vào cốt truyện: “Đây là một bệnh viện lâu đời bị bỏ hoang, nơi này từng xảy ra rất nhiều chuyện máu me đáng sợ, chôn giấu vài bí mật cho tới nay vẫn không được làm sáng tỏ, ở đây... Là nơi cuối cùng bạn tốt của mọi người, Henry xuất hiện, vì để tìm được cậu ta mà mọi người đã đi vào bệnh viện hoang vắng này, chỉ có điều...”
Giọng nói nặng nề đột nhiên biến thành the thé, cười gian manh giống như ma quỷ: “Có chuyện dễ dàng như vậy sao? Mọi người thật sự có thể rời khỏi chỗ này sao?”
“Hoét…” Phát thanh vang lên tiếng huýt gió chát chúa chói tai, sau đó đột nhiên im ru.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lạch cạch, khóa bịt mắt được mở ra.
Giản Tĩnh nghiêng tai nghe xong, chậm rãi tháo bịt mắt xuống.
Tối, vô cùng tối, toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc. Năng lực nhìn trong bóng tối của cô không kém nhưng hầu như cũng không thể nhìn thấy gì.
Nhưng dưới tình huống như thế thì thính giác càng thêm nhạy bén, cô nghe được hai tiếng hít thở.
“Ai đấy?” Cô hỏi.
“Tôi.” Dường như Giang Bạch Diễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi.” Trong giọng nói của Coco không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại là nóng lòng muốn thử, đã bắt đầu tìm kiếm: “Có lẽ ở đây có đèn pin.”
Giản Tĩnh mở đèn nhỏ trên đồng hồ lên, nương theo ánh sáng mỏng manh để xem xét xung quanh.
Có lẽ đây là phòng bệnh đơn, bên cạnh có giường thiết, cạnh giường là một cái tủ thấp. Cái tủ đã mục nát không chịu nổi, trên mặt bàn còn sót lại rất nhiều vết móng tay cào, sâu đến mức có thể thấy được gỗ.
Cô cẩn thận dùng mũi chân đá đá, bên trong vang lên tiếng sột soạt.
“Trong đây là gì?” Coco đi tới, đưa tay kéo ra.
Trong nháy mắt ngăn kéo mở ra, một bóng đen cũng theo đó bay thẳng tới mặt cô ta.
Giản Tĩnh phản ứng nhanh đưa tay ra bắt lấy, cảm giác xúc tua ráp nhám lạnh băng, thứ gì đó có hình dạng giống như lông chim đâm vào lòng bàn tay của cô. Da đầu cô tê rần, nhanh chóng buông tay.
Hay lắm, vậy mà lại là một con nhện chân dài lông xù xì màu trắng.
“Fuck!”
Mở màn ba phút đã ép cô phun ra lời thô tục.
Nhưng mà, ‘ngạc nhiên’ còn lâu mới hết.
Trong ngăn kéo có đầy các con côn trùng giáp xác màu đen sáng bóng, chen chúc chi chít, có thể làm cho người có hội chứng sợ mật độ cao té xỉu ngay tại chỗ.
Giữa những con côn trùng mập mạp lộ ra một chiếc đèn pin vỏ ngoài bằng nhựa, rõ ràng là muốn thách thức bọn họ.
Sau khi công chiếu.
Bình luận 1: ‘ĐM ĐM ĐM!’
Bình luận 2: ‘Xịn xò xịn xò quá xịn xò!’
Bình luận 3: ‘Điên khùng thiệt, vừa mở màn đã chơi lớn?’
Bình luận 4: ‘Là giả phải không?’
Bình luận 5: ‘Con mẹ nó!’
Tuy lá gan Giang Bạch Diễm nhỏ, nhưng chỉ sợ ma mà thôi, còn đối với rắn trùng chuột kiến thì thật ra không sợ lắm: “Để tôi lấy cho.”
Giản Tĩnh nói: “Mang bao tay vào đi.”
Hôm nay cô mặc quần jean và áo khoác cái nào cũng có mấy cái túi, nhét được không ít đồ dùng cá nhân, trong đó gồm những vật dụng cần thiết như bao giày dùng một lần, khăn quấn tóc, khẩu trang, bao tay nghiệm thi (?).
Lúc nghe dẫn vào cốt truyện, cô im lặng không lên tiếng chỉ đứng đó mang xong bao tay vào tay phải, nếu không thì làm sao dám lộn xộn. Ban đầu vốn định đề phòng dính máu này nọ, không ngờ nhà ma này lại chơi lớn đến vậy, vậy mà lại là sâu bọ.
Theo cảm giác kia thì có lẽ đều là sâu thật, lông xù xì, đâm tua tủa.
Ặc, không thể nghĩ, nghĩ tới là ghê tởm.
Giang Bạch Diễm đeo bao tay vào, lúc này mới ráng chịu đựng sự ghê tởm thò tay vào lấy đèn pin ra.
Với ánh sáng đèn pin thì đã có thể nhìn thấy đại khái hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này đúng là phòng bệnh đơn thật, cách sắp xếp vô cùng âm u, trên tường đầy chữ bằng máu, cửa bị khóa trái, không thể mở ra từ bên trong.
Cửa sổ bị tấm ván gỗ chặn lại, không nhìn thấy được hoàn cảnh bên ngoài, có một cái tủ dựa vào tường đã đóng chặt, không biết bên trong là cái gì.
Giang Bạch Diễm nói: “Dựa theo kịch bản trước kia, nếu chúng ta đã bị chia tổ, vậy chắc chắn có một tổ phải đợi một tổ khác tới cứu.”
Giản Tĩnh ừ một tiếng, ý bảo Coco tránh ra, bản thân chuẩn bị mở cửa tủ.
Cô nắm lấy núm tay, lắc lắc, cảm thấy không bị khóa, nhanh chóng kéo ra ngoài.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong ngăn tủ không có sâu bọ ghê tởm như trong ngăn kéo, chỉ có một cái ba lô, mở ra thì thấy bên trong có mấy cái áo quần cổ lỗ sỉ, một cái bật lửa, một bao thuốc lá.
“Ở đây có cuốn bút ký.” Coco nói. Cô nhấc gối đầu lên, cầm lấy cuốn sổ tay có bìa cứng trên giường.
Mở ra, bên trong là nhật ký của chủ cuốn sổ.
Rất chu đáo, có phiên dịch tiếng Trung ở phía sau.
Ngày 6 tháng 10 năm 1984
Helen bé nhỏ nói với tôi, cô bé nghe nói trong phòng phẫu thuật đang giấu một con quái vật. Tôi cười lớn, nói với cô bé đó chắc chắn là một bệnh nhân mang căn bệnh kỳ lạ. Bệnh viện này rất có tiếng tăm ở thành phố và thị trấn xung quanh đây, thường xuyên nhận điều trị cho vài bệnh nhân có bệnh lạ không trị được.
Giống như tôi và Helen bé nhỏ vậy, những bệnh viện khác không nhận, chỉ có thể tới đây thử vận may.
Ngày 10 tháng 10 năm 1984
Sắp đến Giáng Sinh có rất nhiều người xuất viện. Lúc này có lẽ bạn cùng phòng của tôi là George đã về đến nhà, đoàn tụ với ba mẹ và người thân rồi! Haiz, bệnh phổi đáng chết, khi nào mới có thể khỏi đây? Tôi thật sự không có kiên nhẫn suốt ngày nằm trên giường, đều do vụ nổ lớn kia, haiz!
Ngày 12 tháng 12 năm 1984
Vẫn luôn không có ai tới đón Helen bé nhỏ về nhà, cô bé có chút không vui, càng ngày càng thích nói năng lung tung, vậy mà lại nói với tôi ngày hôm qua đã gặp được George.
Nhóc con đáng thương, có lẽ tôi nên ở bên cạnh cô bé nhiều hơn.
Ngày 20 tháng 12 năm 1984
Dường như có chuyện kỳ lạ, rõ ràng Helen bé nhỏ nói sẽ mừng lễ Giáng Sinh với tôi, nhưng y tá lại nói cô bé được ba mẹ đón về nhà.
Helen bé nhỏ không có cha mẹ, là ai đưa cô bé đi?
Ngày 24 tháng 12 năm 1984
Trời ạ, đó là Helen bé nhỏ thật sao? Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những gì cô bé nói đều là thật...
...
Sổ nhật ký được làm rất chân thật, cũng có nhiều lời vô nghĩa nhưng tổng kết tóm lại là có hai tin tức.
Bệnh viện có người mất tích.
Bệnh viện có quái vật.
Giản Tĩnh dịch sơ sơ xong thì rơi vào trầm tư.
Còn Coco, đừng nhìn cô ta õng ẹo như vậy, nhưng thật ra lá gan khá lớn, nhìn chữ bằng máu trên vách tường : “Qrivy? Từ đơn này có ý nghĩa gì?”
Giang Bạch Diễm lắc đầu: “Không biết.”
“Tiếng Anh của tôi khá tốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chữ này, là mật mã à?” Coco dò hỏi, tầm mắt nhìn sang Giản Tĩnh.
Giản Tĩnh tự hỏi một lát, cười nói: “Là mật mã Caesar, hai người dịch chuyển bảng chữ cái mười ba vị trí rồi đọc từ đơn kia đi.”
Coco đếm đếm sau đó ngạc nhiên kêu lên: “Devil? Ma quỷ?”
Giản Tĩnh gật đầu.
“Có thể dùng để mở cửa ư?” Rõ ràng Coco đã xem mấy kỳ trước, tò mò lắc lư trước cửa, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến khóa mật mã.
Cô ta không khỏi ủ rũ: “Không có, chẳng lẽ chúng ta phải đợi bọn họ tới cứu?”
Giản Tĩnh trầm ngâm nói: “Tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.”
Giang Bạch Diễm vừa nghe vậy thì đã trốn ra phía sau lưng cô: “Vì sao?”
“Nếu như trong phòng trống rỗng thì tại sao phải khóa trái cửa?” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Chắc chắn là người bên ngoài vì một lý do gì đó nên không thể không khóa cửa lại.”
Cô vừa nói tầm mắt vừa nhìn về phía gầm giường.
Khăn trải giường bẩn thỉu buông xuống, che khuất không gian dưới giường.
Sống lưng lạnh lẽo.