Không cần phải nói nhiều về nỗi sợ hãi mà bóng tối mang lại, nhưng có đôi khi ánh sáng cũng rất kinh khủng.
Thứ ánh sáng sáng lên trong bệnh viện vào ban đêm không phải là ánh sáng trắng bình thường, cũng không phải ánh sáng vàng ấm áp mà là ánh sáng đỏ u ám khiến người khác không rét mà run.
Cả không gian như bị phủ lên một màu máu, vừa âm u vừa kỳ lạ.
Mọi người không hẹn mà cùng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Tốc độ nói của Tào Ngự vô thức trở nên nhanh hơn: “Vừa rồi chúng tôi đi tới phòng hội chẩn có tìm được ít ca bệnh, trong đó nhắc đến một số chuyện thú vị. Ví dụ như, tất cả bệnh nhân ở đây đều có liên quan đến nhà máy hóa chất.”
Đây là một tin mới, Giản Tĩnh tập trung lắng nghe.
“Rất nhiều người bệnh là công nhân trong nhà máy, một số là người thân của bọn họ, còn có một ít sống ở gần đó...” Anh ta nhanh chóng giải thích, phân tích: “Bệnh viện này có rất nhiều tin đồn, còn cần chúng ta điều tra xem sự thật như thế nào.”
Giản Tĩnh rụt bả vai, động tác không dễ nhìn lắm nhưng cô lại làm rất đáng yêu, giống như một cô gái nhỏ, giọng điệu cũng đầy lười biếng: “Trễ thế này còn muốn điều tra nữa à? Nếu không thì chúng ta đợi đến rạng sáng ngày mai đi.”
Coco chớp mắt, có vẻ hoang mang: “Nhưng không phải sau rạng đông, bọn họ sẽ hoạt động nhiều hơn à?”
Hàn Bạc lập tức phụ họa: “Có đủ ánh sáng thì sẽ dễ đối phó hơn, ban đêm thật sự rất đáng sợ.”
Tào Ngự suy nghĩ một lát rồi giảng hòa: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải tìm một chỗ nghỉ qua đêm đã. Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn, một là trở lại tầng hai, các phòng bệnh ở đó đều trống, hai là đi tới phòng bệnh bên cạnh, hình như giường nơi này khá nhiều.”
Coco tích cực bày tỏ quan điểm: “Chắc chắn có một phòng bệnh không ở được, toàn là côn trùng, kinh tởm lắm.”
“Tôi vừa nhìn qua phòng bệnh bên cạnh.” Giang Bạch Diễm xen vào: “Có rất nhiều giường, khá sạch sẽ, còn có nhà vệ sinh.”
Mọi người không khỏi lộ ra vẻ do dự.
Phía trên có ba phòng, nam nữ có thể ở riêng, có vẻ như riêng tư hơn, cũng khá yên tĩnh. Chẳng qua phòng khá nhỏ, cần phải di chuyển giường bệnh. Phòng bệnh nặng ở phía dưới thì mọi người ngủ chung, chắc chắn sẽ không tiện cho các cô gái, ưu điểm là nhiều người thì ít sợ hãi hơn.
Tổ tiết mục thật sự đã đưa ra một bài toán khó giải.
Trịnh Khả Yên lập tức đến gần Giản Tĩnh: “Cô Giản, chị ở đâu, tôi ở cùng với chị.”
Giản Tĩnh cắn nĩa: “Hả?”
“Tôi cũng ở cùng cô.” Coco không muốn bị bỏ lại: “Tôi sợ ở một mình.”
Lo lắng của các cô gái trong vấn đề này giống y nhau. Giản Tĩnh cũng muốn có sự riêng tư, chẳng qua cô không sợ đến mức đó: “Hay là hai người các cô ở chung một phòng đi? Tôi có thể ở một mình.”
“Như vậy rất nguy hiểm.” Trịnh Khả Yên nắm lấy cánh tay cô: “Chúng ta ở cùng đi.”
Coco nắm lấy cánh tay còn lại của cô, gật đầu như băm tỏi, ỷ vào bản thân còn nhỏ làm nũng: “Để lại phòng bệnh lớn bên dưới cho chúng tôi, đàn ông các anh ở tầng trên nhé?”
Giang Bạch Diễm khô khan nói: “Cách xa quá nhỉ? Nếu như xảy ra chuyện thì tôi sẽ không kịp chạy xuống dưới.”
“Cậu chạy xuống cũng vô dụng.” Coco cãi cọ với cậu: “Chúng tôi đã có cô Giản rồi.”
Giang Bạch Diễm dứt khoát không thèm để ý đến cô ta, cầu xin: “Cô Tĩnh Tĩnh, lên tầng trên luôn đi.”
Giản Tĩnh buồn cười, xua tay: “Đều ở phòng bên cạnh đi, dù sao đêm nay chúng ta đừng mơ được ngủ ngon, ánh sáng của đèn này không phải màu trắng đâu.”
Tào Ngự là đàn ông đã có gia đình, không tiện nhận lời, hiếm khi do dự.
Hàn Bạc cũng không lên tiếng, chỉ dùng cùi chỏ đụng Giang Bạch Diễm, nháy mắt với cậu.
Giang Bạch Diễm đành phải tỏ vẻ xấu hổ: “Như vậy không được đâu, mọi người là con gái đấy.”
Giản Tĩnh bật cười: “Nhưng vẻ mặt của cậu nói lên hình như chúng tôi không phải người khác giới mà người ngoài hành tinh thì đúng hơn.”
“Ha ha ha, đúng rồi, Tiểu Bạch, cậu giống cô vợ nhỏ thật đấy.” Trịnh Khả Yên là phụ nữ đã ly hôn, không có nhiều trói buộc như vậy, chị ta bẻ lái: “Cậu đang ngại ngùng cái gì đó?”
Giang Bạch Diễm lập tức nói: “Nói cho mấy người biết rõ tôi ngủ ngáy đấy, rất xấu hổ.”
“Hiện tại đã biết rồi.” Coco cười ha ha, làm mặt quỷ: “Hóa ra lúc ngủ cậu ngáy rất to.”
Giang Bạch Diễm: “Nếu cậu mệt mỏi thì cũng như vậy thôi.”
“Ai nói? Cậu có bằng chứng à?”
Hai người lại cãi nhau, dẫn việc này đi xa.
Có điều ở chung cũng không có xấu hổ như trong tưởng tượng của mọi người. Giống như tất cả các phòng bệnh khác, mỗi cái giường trong phòng bệnh nặng này đều có rèm ngăn, kéo ra thì chẳng nhìn thấy cái gì.
Tuy rằng thay quần áo khá phiền phức nhưng thật ra hôm nay mọi người đều không có khả năng tắm rửa giặt giũ.
Ngay cả tên ngốc còn biết ban đêm chưa chắc đã dừng quay hình lại.
Mọi người chỉ chải đầu rửa mặt, tẩy trang, dưỡng da rồi lại đánh ít phấn phủ ban đêm, giả vờ như không trang điểm… Tóm lại đều có mưu mô.
Giản Tĩnh xõa tóc, cô lười chăm sóc da từng bước một nên chỉ đắp mặt nạ rồi mượn ánh sáng đỏ kỳ lạ trong bệnh viện đọc hồ sơ bệnh án.
Phát hiện của Tào Ngự rất đáng chú ý.
Trong hồ sơ bệnh án, không phải người nào cũng có nhắc đến nhà máy hóa chất. Có người cần so sánh tên họ với thông tin trên báo, có người cần sử dụng bản đồ thị trấn trong văn phòng đối chiếu nơi ở, có người cần phải so sánh với nhật ký thí nghiệm và hồ sơ bệnh án.
“Cô Giản, cần bổ sung thêm gì không?” Tào Ngự cầm ly nước, thân thiện hỏi thăm.
Giản Tĩnh tỉnh bơ nói: “Tất nhiên chuyện thầy Tào đã làm không có vấn đề gì.”
Tào Ngự hỏi: “Hiện tại cô có ý kiến gì không?”
“Đầu óc tôi hơi rối loạn.” Giản Tĩnh áy náy nói: “Có quá ít manh mối nên tôi không thể nghĩ ra đầu mối.”
Tào Ngự gật đầu, không hỏi nữa.
Mọi người vội vàng rửa mặt, không thay quần áo, từng người tự nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi.
Điều đáng chú ý là tìm khắp căn phòng vẫn không tìm thấy công tắc ở đâu, không thể tắt đèn. Mọi người chỉ có thể nằm trên giường như vậy thôi.
Ai cũng không ngủ được.
Coco: “Đây là lần đầu tiên tôi ngủ qua đêm trong nhà ma đấy.”
Trịnh Khả Yên: “Chúng tôi cũng thế, trước đây đều quay trong một ngày là xong.”
Hàn Bạc: “Hiện tại thể loại này rất phổ biến... Nhập vai vào cốt truyện.”
Trịnh Khả Yên: “Thật đáng sợ.”
Coco: “Cô có thể trốn vào trong lòng Hàn Bạc.”
Trịnh Khả Yên: “Ha ha ha, đúng vậy, lửa và nước hòa quyện với nhau.”
Hàn Bạc: “Không phải là nước sữa hòa vào nhau à?”
Giang Bạch Diễm: “... Đừng nói nữa! Tôi vẫn còn là trẻ em đấy!”
Sau khi lên sóng:
Bình luận 1: ‘Chị Khả Yên chính là bản thân tôi đang gõ CP đấy.’
Bình luận 2: ‘Coco thật sự thoải mái, trông rất vui vẻ.’
Bình luận 3: ‘Không phải Hàn Bạc cố ý đấy chứ?’
Bình luận 4: ‘Đây không phải là xe đến vườn trẻ, cho tôi xuống!’
...
Không khí lái xe[1] này khiến mọi người vui vẻ, mọi người cười đùa sôi nổi, hiếm khi có lúc thả lỏng. Ngay cả Tào Ngự cũng không nhịn được nói giỡn: “Mấy người đều bắt nạt Tiểu Bạch.”
[1]Lái xe: Từ mạng của Trung Quốc, ý chỉ kiểu nói chuyện hơi hướng 18+
“Đúng vậy, đúng vậy, tại sao chỉ bắt nạt mình tôi thế?” Giang Bạch Diễm tủi thân núp dưới chăn bông: “Về sau không thèm đối xử tốt với mấy người nữa.”
Coco oán lại: “Cậu vẫn luôn tốt với mỗi cô Giản, thân thiện với bọn tôi lúc nào chứ?”
“Cậu chỉ đang ghen tị thôi.” Giang Bạch Diễm lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy không đúng: “Tại sao cô Tĩnh Tĩnh không nói chuyện?”
Trịnh Khả Nhi nghiêng người về phía trước, vén rèm lên nhìn trộm bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Cô ấy ngủ rồi.”
Những người khác: “?”
Đúng vậy, Giản Tĩnh ngủ trên giường bệnh cạnh cửa ra vào, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Cô gác đầu lên gối, mái tóc dài buông xõa, hơi thở đều đều kéo dài, rõ ràng đã đi vào giấc mơ.
Trịnh Khả Yên: “Thế này mà cô ấy còn ngủ được...”
“Lợi hại.” Hàn Bạc vội vàng nằm xuống: “Chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút.”
Coco xoay người, hỏi xin Tào Ngự tài liệu: “Tôi không ngủ được, tôi nghiên cứu lại manh mối.”
Sột soạt sột soạt, mọi người làm việc riêng của mình, tất cả đều im lặng.
Mười hai giờ, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, ánh đèn mờ ảo lặng yên không một tiếng động.
Sau khi lên sóng:
Môi trường trong bóng tối sử dụng chế độ hồng ngoại, vì vậy ngược lại tầm nhìn của khán giả rất rõ nét. Đồng thời, từ trong tai nghe của bọn họ cũng truyền ra âm thanh kỳ lạ.
“Xì... Ha.” Không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng gào trầm thấp đầy kỳ lạ, vừa thấp vừa khàn, nếu không phải hoàn cảnh xung quanh quá yên tĩnh thì hoàn toàn không thể nghe thấy.
Bình luận 1: ‘Bình luận hộ thể!’
Bình luận 2: ‘Mẹ nó, thật đáng sợ, tôi lo lắng quá!’
Bình luận 3: ‘Thời khắc chuẩn bị có chuyện luôn đáng sợ nhất!’
Bình luận 4: ‘Lúc này thật đáng sợ, đúng là đất nước tự do.’
...
Ngay khi trên làn sóng bình luận bùng nổ vô số ý kiến thảo luận, Giản Tĩnh trong camera giám sát từ từ chuyển động. Cô chậm rãi ngồi dậy, ôm chăn bông ngẩn người.
Bình luận 1: ‘Cô Giản đang làm gì vậy? Đáng sợ thế?’
Bình luận 2: ‘Không phải bị ma nhập vào người rồi đó chứ?’
Bình luận 3: ‘Đây không phải là lần đầu tiên trong nhà ma xuất hiện những sự kiện siêu nhiên.’
Chỉ thấy cô ngồi gần hai phút, sau đó đeo kính mắt đặt bên gối lên, im hơi lặng tiếng trượt xuống giường.
Bình luận 1: ‘Làm tôi sợ chết khiếp, hóa ra là đi vệ sinh ban đêm.’
Bình luận 2: ‘Ha ha ha tôi cũng vậy, từ khi thức dậy đến lúc tỉnh táo mất tận năm phút đồng hồ.’
Lúc này khán giả vẫn đang rất vui mừng, nhưng một giây tiếp theo, ngay trong khoảnh khắc Giản Tĩnh đặt chân xuống đất, chuyện khác thường xảy ra.
Những ngọn đèn đã tắt vụt sáng cùng một lúc, chiếu sáng khắp căn phòng.
Nhưng không giống với ánh sáng đỏ chiếu từ trên xuống dưới như lần trước, lần này là ánh đèn xanh lá chiếu từ dưới lên trên, cách mặt đất hơn mười xen-ti-mét, tỏa ra quầng sáng âm u.
Bình luận 1: ‘Con mẹ nó, làm tôi sợ muốn chết!’
Bình luận 2: ‘Màu xanh lá rất đẹp, rừng xanh đã sẵn sàng!’
Bình luận 3: ‘Dừng lại! Nhìn trên tường kìa!’
Đột nhiên trên bức tường trống rỗng lúc trước xuất hiện những chữ lớn màu đen.
GO TO HELL! (Đi chết đi!)
Giản Tĩnh dừng bước, xem xét kỹ bức tường, sau đó không hề nói gì, tiếp tục bước vào nhà vệ sinh.
Vài giây sau, đèn tắt.
Bình luận 1: ‘Đèn cảm ứng à, đủ dọa người đấy!’
Bình luận 2: ‘Nếu đổi lại thành người khác, chắc chắn đã bị hù rồi, đừng hòng ngủ tiếp.’
Bình luận 3: ‘Lòng dạ thật độc ác [doge].’
...
Giản Tĩnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy căn phòng lại trở nên tối om thì có vẻ hơi ngạc nhiên. Cô đứng yên một lúc, cẩn thận đi qua mấy cái giường bệnh, chạy tới cửa nhìn quanh một lượt.
Camera chuyển hướng sang hành lang ngoài cửa.
Khán giả cũng nhìn thấy hình ảnh bên ngoài.
Dưới ánh đèn xanh mờ ảo, một ‘người’ mặc áo khoác trắng đứng ở cửa ra vào, dường như đang quan sát thứ gì đó thông qua ô kính trong suốt.
Tất cả mọi người vừa giật mình vừa tò mò, vị bác sĩ xuất hiện bất thình lình này là ai đây?
Giống như đoán được phản ứng của khán giả, bên trong camera giám sát, người kia từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng vào máy quay.
Đó không phải là đầu người, mà là một con bạch tuộc lớn.
Bình luận 1: ‘CMN, CMN, CMN!’
Bình luận 2: ‘Mịa, còn tưởng là [Resident Evil], hóa ra lại là [Heatstroke] à?’
Bình luận 3: ‘Là [Tiếng gọi Cthulhu]! Ôi chao, Ksuru phát kẹo!’
Bình luận 4: ‘Tui thì lại muốn biết cô Giản đang làm gì thế?’
...
Người bạch tuộc bỏ đi.
Camera chuyển vào trong phòng, Giản Tĩnh đang bò lên giường bằng một tư thế rất kỳ lạ. Chẳng qua cô không ngủ tiếp mà ngược lại đang suy nghĩ cái gì đó.
Thời gian nhanh hơn n lần.
Mười hai giờ rưỡi, căn phòng nào đó lại xuất hiện tiếng gào rú trầm thấp khàn khàn.
Nhưng lần này, nó lại gần trong gang tấc.
“Âm thanh gì thế?” Trịnh Khả Yên mơ màng hỏi.
Giản Tĩnh trả lời: “Quái vật.”
“Cái gì?” Những người khác đều tỉnh dậy, theo bản năng muốn xuống giường kiểm tra.
Nhưng Giản Tĩnh lập tức nói: “Tất cả đừng nhúc nhích, không được xuống giường.”
Đã rất khuya, ngọn đèn bên cạnh giường tỏa ra ánh sáng màu xanh lờ mờ.
Cô lập tức vén chăn bông lên, dùng chăn mỏng chặn ánh sáng: “Chặn ánh sáng lại, nó thu hút quái vật tới.”
Mặc dù không rõ tại sao nhưng biểu hiện trước đó của Giản Tĩnh đã chiếm được niềm tin của mọi người. Không ai ngốc đến mức đi chất vấn ở ngay thời điểm này, tất cả đều rối rít nghe theo.
Gần như cùng lúc đó, khuôn mặt của con quái vật lại dán lên cánh cửa.
Giây dài bằng năm.
Tim đập loạn thình thịch, hô hấp nghẽn lại.
Không biết đã qua bao lâu, khuôn mặt con bạch tuộc không phát hiện ra dị thường nào, cuối cùng đi xa dần với tiếng bước chân nhớp nháp.
Có tiếng thở dài rất rõ vọng ra từ trong phòng.
Giản Tĩnh thấp giọng nói: "Ánh sáng cỏ chắc là ánh sáng xanh, còn cây là sáng sáng đỏ, loài cây nổi tiếng nhất trong kinh thánh là cây thiện ác, bây giờ ánh sáng đã đã thay đổi, nếu chúng nhìn thấy ánh sáng thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây."
“Đây có phải là đèn cảm ứng không?” Coco hỏi.
Giản Tĩnh nói: "Đúng vậy, ở bên cạnh giường bệnh, mọi người có thể chạm vào dải đèn. Nếu chúng ta vì tiếng động lạ mà xuống khỏi giường thì ánh đèn xanh sẽ thu hút quái vật tuần tra bên ngoài."
Hàn Bạc hỏi: "Nhưng âm thanh rất gần, không qua được à?"
“Chắc là có mật đạo.” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Mà hình như cửa bị khóa rồi.”
Mọi người cả kinh.
Coco tay chân nhanh nhẹn, dùng chăn bông chắn nguồn sáng, một chân vừa bước xuống đã nhảy tới cửa. Đưa tay đẩy ra nhưng lại không đẩy được.
"Ôi, cái này bị khóa kiểu gì thế? Tôi nhớ là cửa không khóa mà." Vẻ mặt cô ta kinh hãi.
Giản Tĩnh nhắc cô ta: "Có một bức tượng kim loại đối diện cửa, cô kiểm tra xem có bị khóa không."
Coco nheo mắt nhìn một lúc rồi đồng ý nói: "Hình như là đúng, người giữ cửa khóa cửa từ bên ngoài."
“Nói cách khác, chúng ta chỉ có thể rời khỏi đây bằng mật đạo?” Tào Ngự cũng xuống giường, dỏng tai nghe ngóng: “Âm thanh này hình như là từ dưới đất phát ra."
"Tìm xem."
Các khách mời đều bận rộn, đầu tiên là dùng khăn trải giường chặn các khe nứt ở cửa ra vào và cửa sổ kính, sau đó đẩy giường bệnh ra, nửa quỳ trên mặt đất cẩn thận lắng nghe.
Giọng nói của Giang Bạch Diễm và Hàn Bạc quanh quẩn cạnh hai chiếc giường.
Đẩy giường bệnh ra, qua ánh đèn xanh mờ nhạt, có thể nhìn thấy trên sàn có miếng gạch màu sắc hơi khác, ở đường mép có chất nhầy lăn tăn.
“Cái này chắc là mở được.” Tào Ngự chỉ huy: “Trước tiên chúng ta phải làm một cái bẫy, dùng khăn trải giường che lại, bắt được rồi thì giải quyết hết.”
Giang Bạch Diễm đưa súng cho Giản Tĩnh: "Tôi sẽ giúp bắt nó."
“Cậu và Hàn Bạc dùng đi.” Giản Tĩnh giữ cái thật nên không quan tâm đến cái giả: “Nhớ cho kỹ lời huấn luyện viên đã nói, giữ tay ổn định, đừng hướng nòng súng xuống, cò súng ở đốt giữa của ngón tay, cầm bằng cả hai tay. "
Không có cậu trai nào không thích nghịch súng, Hàn Bạc hơi do dự, sau đó thì không từ chối nữa.
Giang Bạch Diễm không làm trái ý anh trai mình, thật thà gật đầu: "Ò."
Coco nói: "Vậy tôi sẽ mở nó, mà mở thế nào vậy?"
"Con quái vật rất mạnh, nhưng chưa bao giờ có thể mở được, hẳn là cánh cửa phản tác dụng." Giản Tĩnh nói: "Cô cứ ấn rồi thử xem."
Coco vươn tay ra và ấn mạnh một cái.
Cửa quả nhiên bật mở.
Ngay sau đó, mùi hôi thối bốc lên, một con quái vật to lớn lao ra khỏi lối đi, đâm vào lớp lớp khăn trải giường.
Giản Tĩnh, Trịnh Khả Yên và Tào Ngự, mỗi người cầm một góc, quấn quanh nó. Cả ba nhanh chóng hoán đổi vị trí, đan chéo khăn trải giường buộc lại
Giang Bạch Diễm và Hàn Bạc bóp cò, nhanh chóng bắn vào con quái vật dưới gầm giường.
Với khoảng cách gần, còn mục tiêu thì lớn, độ chính xác cũng không tệ lắm.
Viên đạn bắn ra, rơi đầy đất.
Con quái vật dưới tấm khăn trải giường vùng vẫy vài lần, nhưng không di chuyển được.
Không cởi được khăn trải giường, con quái vật hấp hối ngã xuống.
Giản Tĩnh khua khua đèn pin soi xuống phía dưới. Mắc dù mật đạo này rộng hơn lối đi trước nhưng phải cố lắm thì người trưởng thành mới có thể vào được.
“Tôi xuống xem.” Cô dẫn đầu nhảy xuống.
“Chờ tôi với.” Giang Bạch Diễm theo sát đằng sau.
Tiếp đến là Coco.
Hàn Bạc nhìn Trịnh Khả Yên và Tào Ngự, mỉm cười: "Tôi sẽ chặn phía sau."
“Ưu tiên phụ nữ trước.” Tào Ngự rất có phong thái của một quý ông.
Trinh Khả Yên không khách sáo với họ, là người thứ tư đi xuống. Tiếp theo là Tào Ngự, Hàn Bạc là người cuối cùng, anh ta cẩn thận chặn cửa bằng giường bệnh tại lối đi rồi mới đi theo.
Lối đi hẹp và tối, kéo dài ra bốn phía, mùi cũng hơi lạ, thực sự là hơi khó chịu.
“Kinh khủng quá.” Trịnh Khả Yên thấp giọng nói, có tiếng vọng xung quanh - ‘Kinh khủng’, ‘Kinh khủng’, thậm chí còn kinh khủng hơn.
Coco còn nói: "Trong trường hợp thế này, nếu có quái vật xông tới, chúng ta cũng không thể chạy được đâu."
Tào Ngự cười khổ: "Cẩu thả quá, chúng ta nên tìm bản đồ của mật đạo trước mới đúng."
Sợ cái gì cái đó lại tới.
Trong lúc nói chuyện, một tiếng gầm rú quen thuộc phát ra ở lối rẽ.
"Con quái vật sắp đến!"
"Nhanh tắt đèn đi!"
"Suỵt..."
Sau khi phát sóng.
Dưới camera hồng ngoại, những vị khách mời rơi vào bóng tối như ruồi không đầu, chỉ nhớ tắt nguồn sáng thì vẫn có thể xoay xở được, khi thấy ngã rẽ thì vô thức tránh đi.
Vừa khéo ở đây có rất nhiều lối rẽ, có người đi bên trái, có người không phát hiện ra người phía trước đã biến mất, mơ hồ nhìn thấy người phía trước ở bên phải, thậm chí nghĩ mình bị tụt lại nên vội vàng theo sau.
Tổ chương trình đặt một bản đồ đơn giản dưới góc phải chữ P để đánh dấu sự di chuyển của từng khách mời.
Giang Bạch Diễm và Giản Tĩnh đi đầu tiên, bám vào lối đi.
Coco, Trịnh Khả Yên và Hàn Bạc trốn ở bên phải ngã rẽ.
Tào Ngự lạc đàn ngồi ở chỗ rẽ bên trái.
Con quái vật dần tiến lại gần, phủ phục và ngọ nguậy.
Sau đó thì chọn bên phải.
Dưới tầm nhìn ban đêm, khán giả có thể thấy rõ con quái vật chỉ cách ba người họ 10cm. Cả người Trịnh Khả Yên nhắm chặt hai mắt, núp sau Hàn Bạc, còn Coco thì thận trọng ôm chân mình để giảm bớt sự sự tồn tại của bản thân.
Hàn Bạc dũng cảm đứng trước hai cô gái, mặc dù vẻ mặt của anh ta cũng rất dữ tợn.
Bình luận 1: ‘Mức độ yêu thích của Hàn Bạc đang lên.’
Bình luận 2: ‘Sau ba quý, ngày càng thích Tiểu Hồ Bạc hơn.’
Bình luận 3: ‘Vừa dũng cảm vừa chính thực, quá tuyệt vời.’
...
Con quái vật lưỡng lự một lúc, rồi thẳng tay giết về phía Tào Ngự.
Tào Ngự vỗ cùng bình tĩnh, con quái vật từ từ tiến đến, anh ta từ từ lùi lại, hai bên giao chiến du kích.
Bình luận 1: ‘Hahaha, cứ như đang nhảy Cha Cha ấy.’
Bình luận 2: ‘Kề vai sát cánh, tiến rồi lại lùi, hại tôi đêm nay không ngủ được.’
Bình luận 3: ‘Cỏ, hát đi.’
...
Con quái vật lần mò hồi lâu cũng không tìm thấy người, từ từ rút lui, quay lại theo đường thẳng, nhắm ngay nhóm Giang Bạch Diễm.
Bình luận 1: ‘NPC có cố ý đúng không?’’
Bình luận 2: ‘Quá sảng khoái.’
Bình luận 3: ‘Anh em giành điểm, nhìn Hàn Bạc người ta kìa!’
Bình luận 4: ‘Tiểu Bạch: lạnh run.JPG’
...
Đúng vậy, so với sự anh dũng của Hàn Bạc bảo vệ hai cô gái và sự bình tĩnh của Tào Ngự khi đối mặt với quái vật, biểu hiện của Giang Bạch Diễm có thể được nói là vô cùng bi thảm.
Cậu chen chúc phía sau Giản Tĩnh, có vẻ như hận không thể giấu mình đi, vùi mặt vào vai cô, đầu cúi thấp, hoàn toàn không dám ngẩng lên.
Đam fans hâm mộ hoặc hận rèn sắt không thành thép, hoặc tình mẫu tử tràn trề. Khu bình luận vô cùng nhộn nhịp. Chưa ai từng nghĩ sâu xa rằng nếu cậu anh dũng như Hàn Bạc, họ có còn dửng dưng trước cử chỉ thân mật của cậu hay không?
Giản Tĩnh nhún vai, chật vật cắn chặt môi để tránh cười ra tiếng.
Con quái vật đang đến gần.
Lần này đến rất gần, gần như chạm vào mặt Giản Tĩnh.
Nhịp tim của cô tăng nhanh không kiểm soát được.
Kỳ diệu quá, rõ ràng lý trí biết là giả, chẳng qua chỉ là một người máy mô phỏng, nhưng trong bóng tối dày đặc này, tư duy logic hoàn toàn là vô dụng.
Sợ hãi, không gì sánh được với sự sợ hãi chân thật này.
Thật đến mức khiến người ta hoảng hốt, cái gọi là NPC mô phỏng này có phải là giả thật không?
Không chừng tất cả đều là sự thật, ngôi nhà ma ám lừa người chỉ là giả.
Suy nghĩ vô cùng hoảng sợ.
Giữa nỗi sợ hãi vô bờ bến này lại có sự hưng phấn cùng sinh ra, cả hai cùng lúc kích thích vỏ não, giống như viên kẹo chua chua ngọt ngọt nhảy nhót trên đầu lưỡi, mang đến sự vui vẻ diệu kỳ.
Trong cuộc giằng co lặng lẽ, con quái vật cuối cùng cũng rút lui, từ từ bò sang hướng khác.
Giản Tĩnh che đèn pin, chỉ chiếu bằng thứ ánh sáng yếu ớt.
Nhìn thấy đội ngũ đã tan rã, cô cũng lười chỉnh đốn đội ngũ, vỗ vỗ tay Giang Bạch Diễm, chỉ vào quái vật, sau đó trực tiếp đi theo.
Con quái vật rất quen thuộc với địa hình, rẽ trái và phải, chui vào mật đạo, bò xuống qua một lỗ thông hơi.
Giản Tĩnh ghé sát lằn ranh, thăm dò nhìn xung quanh.
Đây chắc là một phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, bày biện rất nhiều vũ khí cỡ lớn không rõ là gì. Trong số đó có một cái lồng chuột khổng lồ, nơi hàng đàn chuột bạch sinh sôi nảy nở, không ngừng kêu ‘chít chít chít’.
Con quái vật chần chừ bên cạnh cái lồng sắt một lúc, như thể đang kiểm tra gì đó.
“Nó đang làm gì thế?” Giang Bạch Diễm kề tai nói nhỏ với cô.
Giản Tĩnh nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ nó vẫn giữ thói quen làm việc và nghỉ ngơi lúc còn sống."
Giang Bạch Diễm: "Hả?"
Giản Tĩnh không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, trước mắt chợt sáng rực.
Trong phòng hiện lên ánh sáng đỏ, hình như con quái vật đã được tiêm một loại thuốc an thần nào đó, hôn mê ngay tại chỗ.
Giản Tĩnh nhướng mày, ngồi dậy, chuẩn bị nhảy xuống.
“Chờ đã.” Giang Bạch Diễm kéo ống tay áo của cô: “Cao quá, tôi xuống trước cho.”
Cửa lối đi hình như là lỗ thông hơi ban đầu, nằm ở phần trên của căn phòng, còn tầng cao chừng 2m7, lối ra cách mặt đất ít nhất 2m.
Giản Tĩnh nói câu ‘Không sao đâu’ rồi thả người nhảy xuống, ngay khi người bay lên không thì đổi tư thế ngay lập tức, khi tiếp đất lại xoay người lăn một vòng, giảm bớt lực, không bị thương chút nào.
Giang Bạch Diễm đáng thương thò đầu ra: "Vậy tôi làm sao bây giờ?"
"Chờ đã."
Cô di chuyển cái ghế, chồng lên nhau: "Thử xuống đi, đưa lưng về phía tôi."
Giang Bạch Diễm nghe theo, nửa quỳ xuống mép, đặt hai chân mình xuống. Lúc này, lợi thế đôi chân dài được phát huy, cậu với tới, giẫm lên ghế rồi tiếp đất một cách thuận lợi.
“Người cao đúng là tốt.” Giản Tĩnh hơi ghen tị.
“Hì hì.” Giang Bạch Diễm sờ sờ sau đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chỉ có mỗi ưu điểm này.”
Cô thuận miệng nói: "Cũng không phải, trông cậu cũng rất đẹp mà."
Giang Bạch Diễm: "Đẹp cỡ nào? Đẹp nhất hay đẹp thứ hai?"
Giản Tĩnh: "... Cũng không phải là cuộc thi sắc đẹp gì, sao lại còn phân cao thấp chứ?"
“Tò mò thôi.” Giọng cậu bâng quơ, không nhìn ra manh mối nào. “Trong số những người mà cô Tĩnh Tĩnh biết thì ai là người đẹp nhất?”
Giản Tĩnh: "Rất nhiều người đẹp trai."
Cậu lộ vẻ thất vọng: "Chị chỉ nói lấy lệ."
“Không, đó là lời thật mà.” Cô cười.
Sau khi phát sóng
Bình luận 1: ‘Tiểu bạch kiểm viết ‘Là tôi, là tôi’, dễ thương quá.’
Bình luận 2: ‘Cái khát vọng chiến thắng không thể hiểu được này là gì vậy?’
Bình luận 3: ‘Hai người này thật kỳ lạ.’
Bình luận 4:’ Không có vấn đề gì, em trai là đẹp nhất!’
...
Chủ đề về Giang Bạc Diễm đến đột ngột, nhưng sau khi đề cập đến thì cũng kết thúc, không có gì để so sánh cả đương nhiên là lại quay về chủ đề chính: "Ở đây có báo cáo quan sát."
Giản Tĩnh tiến lại xem.
Báo cáo đã bị đốt mất một phần, các trang còn có nội dung như sau:
‘Sau khi quan sát, người nhiễm bệnh thích môi trường ánh sáng xanh, dễ hôn mê dưới ánh sáng đỏ. Tiến sĩ phán đoán việc này có liên quan đến ánh sáng đỏ... Sau khi thảo luận, bệnh viện quyết định thay đổi thiết lập ánh sáng, đặt giờ giới nghiêm sau 9 giờ tối, đèn đỏ sẽ sáng vào 21 giờ đến 24 giờ, nhà nghiên cứu phải hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.
Sau 24 giờ quan sát, toàn bộ đèn xanh sẽ chiếu sáng... kẻ tập kích... sẽ xuất hiện sự lây nhiễm mới...
... Kết quả thí nghiệm không khả quan, chúng hoạt động rất mạnh trong môi trường ánh sáng xanh, để đảm bảo an toàn cho các nhà nghiên cứu, chúng tôi phải thay đổi thiết lập ánh sáng. Từ 0 giờ đến 6 giờ, đèn đỏ và đèn xanh sẽ được chiếu sáng luân phiên, mỗi giờ đổi một lần... Nếu thấy tập kích bất ngờ, có thể sử dụng mật đạo để thoát thân.
Thiếu chút thì đã bị phát hiện, nhưng mạo hiểm là đáng, tôi phát hiện chúng vẫn giữ được một phần trạng thái lúc còn sống... có thật vậy chăng?
Ôi, không, đó là một rắc rối lớn!’
Giang Bạch Diễm gãi gãi mặt: "Cái này nói về 'người nhiễm bệnh', bệnh viện đang nghiên cứu tình hình bọn họ hả? Cái này hoàn toàn khác với những manh mối trước đó."