Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 130

Chương 130

Trước khi đến, các khách mời được thông tin: Bề ngoài bệnh viện chữa bệnh nhưng thực chất là buôn bán nội tạng, sau khi những bệnh nhân có tỷ lệ mắc bệnh cao thì tất cả bác sĩ và y tá đều biến mất chỉ trong một đêm.

Từ khi đến đây, qua cuốn nhật ký trong phòng bệnh, mọi người mới biết bệnh viện công bố rằng có bệnh nhân xuất viện, nhưng thực tế lại không phải, khả năng cao là họ đã biến thành quái vật.

Vì vậy, không khó đoán bệnh viện có khả năng đang làm thí nghiệm bí mật nào đó, coi bệnh nhân như vật thí nghiệm, cuối cùng làm ra một đống chuyện kỳ quái, khiến người thì chết, kẻ biến dị.

Nhưng Tào Ngự đã so sánh các ca bệnh và phát hiện tất cả các bệnh nhân đều liên quan đến một nhà máy hóa chất bị nổ.

Tình tiết bỗng trở thành chẳng biết đâu mà lần.

“Cuối cùng bệnh viện này là tốt hay xấu?” Giang Bạch Diễm lẩm bẩm nói, “Đúng là rất kỳ quái mà.”

Giản Tĩnh cầm những tài liệu khác trên bàn lên, lật xem và nói: "Thoạt nhìn thì bệnh viện đang nghiên cứu, quan sát đám người bị nhiễm bệnh đó, cậu xem, ở đây có rất nhiều báo cáo kiểm tra."

So với những ca bệnh mà Tào Ngự nhận trước đây, bản báo cáo ở đây còn đầy đủ hơn, có xét nghiệm máu, chụp X-quang và biên bản thuốc. Nếu bệnh viện tạo ra quái vật thì phải có hồ sơ về việc làm thực nghiệm mới đúng.

“Đi phòng khác xem xem.” Giản Tĩnh không muốn ở lại một chỗ với lũ chuột, nóng lòng muốn rời khỏi.

Cánh cửa của phòng thí nghiệm dưới đất không khóa, họ nhanh chóng bước vào hành lang.

Bản đồ mới được mở ra lần nữa.

Hai bên hành lang dài âm u, nhiều cánh cửa sắt khóa chặt. Ổ khóa của mỗi cánh cửa đều khác nhau, một cái một cái giống như tay vặn xoay của két bảo hiểm, một cái là thanh ngang dài, còn một cái là chiếc bảng vuông.

"Mật mã, đẳng thức, Sudoku..." Mặt Giản Tĩnh đen lại: "Lại là bài toán."

Cô suy nghĩ một lát, tay vặn xoay trước.

Giống như két bảo hiểm kiểu cũ, có 10 số trên tay vặn, từ 0 đến 9 được nhập bằng cách xoay liên tục.

2-3-18-1.

Mở.

Giang Bạch Diễm: "?"

Cậu vô cùng khó hiểu: "Tôi xuyên không đến một tiếng sau à?"

Sau khi lên sóng.

Bình luận 1: ‘Nghi ngờ của em trai cũng là nghi ngờ của tôi.’

Bình luận 2: ‘Cô Giảm cầm kịch bản rồi đúng không?’

Bình luận 3: ‘Kịch bản bị nện đá rồi.’

Bình luận 4: ‘Tôi có đang tua nhanh không vậy?’

Bình luận 5: ‘Mật mã này ở đâu ra vậy?’

...

“Đó là thứ tự bảng chữ cái của Barca.” Giản Tĩnh nhắc.

Giang Bạch Diễm vẫn lờ mờ: "Cái này có chữ nữa à?"

Cô nói: "Cậu nhớ lại chút đi, đó là mật mã duy nhất có được trong hôm nay."

Giang Bạch Diễm nghiêng đầu nghĩ tới, đột nhiên: "Chữ máu trong phòng bệnh?"

Lúc nhóm họ bắt đầu trò chơi là ở trong một phòng bệnh, trên tường có dòng chữ máu ‘Qrivy’. Giản Tĩnh nói rằng đây là mật mã Caesar, đảo chỗ 13 vị trí, đáp án dĩ nhiên là ‘Devil’, tức là ma quỷ.

Theo quy tắc này thì nên giải mã các từ của Barca.

“À, open!” Cậu trả lời: "Sao chị đoán được?"

“Nếu cảnh sát đã chụp được ảnh, chứng tỏ chắc chắn anh ta đã đến phòng thí nghiệm dưới đất.” Giản Tĩnh giải thích nói: “Nếu anh ta phát điên thì sao có thể viết ra dòng chữ được mã hóa? Đây lại giống một gợi ý để tránh bị người ta phát hiện hơn, tôi cảm thấy nhiều khả năng đó là một gợi ý mật mã nên mới thử xem. "

Cô nhún vai nói: "Thực ra, thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là con tàu Noah, nhưng tôi không muốn liều, nên đành thử cái đơn giản hơn."

Sau khi phát sóng.

Bình luận 1: ‘Không muốn liều... quả là thực tế!’

Bình luận 2: ‘Lần đầu tiên tôi cảm thấy tác giả Giản lại giỏi như thế.’

Bình luận 3: ‘Trên thực tế, con tàu Noah phù hợp với giả thiết hơn, trước đó đều là kinh thánh mà.’

Bình luận 4: ‘Lẽ ra nên được điều chỉnh lại cho mục đích quay phim, không thấy thông tin đều là tiếng Trung à?’

Bình luận 5: ‘Đây là từ cấp 4 phải không?’

‘Pằng pằng pằng’, tiếng súng phát ra từ hành lang bên kia.

Tiếng bước chân loạn nhịp đến gần, đó là của ba người Hàn Bạc, Trịnh Khả Yên và Coco. Mọi người gặp mặt, rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Tất cả không sao chứ?"

“Không sao.” Giang Bạch Diễm tò mò: “Chạm phải quái vật à? Chúng nó chưa ngủ hả?

Coco nói: "Ngủ rồi, nhưng cơ hội hiếm có, giờ nếu không giết, sau khi tỉnh lại sẽ rất phiền."

Giản Tĩnh mỉm cười: "Tới đúng lúc lắm, cùng vào xem sao đi."

Căn phòng bị khóa bằng mật mã này là một phòng bệnh đặc biệt.

Một con quái vật đang ngồi trên giường, ôm con búp bê vào lòng, cánh tay biến thành xúc tu vuốt ve đầu búp bê, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, trên cổ có những đốm sáng màu ấm nhỏ.

Có thứ gì đó mặc áo khoác trắng nằm trên mặt đất, hỗn độn thành một cục.

Trong túi của chiếc áo khoác trắng có vẽ một hình lập phương và một dấu bằng.

“Đó chắc là chìa khóa của cánh cửa sát vách.” Giản Tĩnh nheo mắt lại, nói một cách chắc chắn.

Cả người Hàn Bạc toát mồ hôi lạnh: "Tác giả Giản, vấn đề bây giờ không phải là tại sao nó không ngủ à?"

Đúng vậy, dưới ánh sáng đỏ ma quái, quỷ dị, con quái vật mặc váy nhỏ ôm búp bê không hôn mê. Tuy rằng ngồi im, không có động tĩnh gì, nhưng quả thực rất tỉnh.

“Bên này viết là người nhiễm bệnh đặc biệt.” Giản Tĩnh tháo tấm biển cạnh tường, lật qua: “Ánh sáng xanh đỏ không có tác dụng với nó, giữ nguyên các đặc điểm lúc còn sống, quan sát kỹ đối tượng.”

Giang Bạch Diễm thấp giọng nói: "Nó có đúng là Helen không thế?"

“Chắc không sai đâu.” Giản Tĩnh nói: “Không phải chúng ta có kèn harmonica à? Thử xem cái đấy xem.”

Giang Bạch Diễm nâng cùi chỏ, nện vào ngực Hàn Bạc: "Anh biết không?"

Hàn Bạc nói: "Nếu có kèn harmonica thì cứ thử xem."

Giản Tĩnh đưa cho cậu chiếc harmonica mà đã cất từ trước, nói: "Khúc được chơi bằng chiếc harmonica này là một bài hát Giáng sinh."

“À à, là bản của Jingle Bell được nhiều người biết đúng không?”

Hàn Bạc cau mày nhớ lại bài hát, vẻ mặt nghiêm túc trông rất đẹp trai: “Tôi thử xem.”

Cậu tập trung suy nghĩ một lúc rồi thổi kèn harmonica.

Tiếng nhạc du dương vang lên.

Con quái vật ôm con búp bê lập tức có phản ứng, nhảy xuống giường, từ từ đi về phía họ.

Giản Tĩnh ra hiệu cho Hàn Bạc.

Cậu hiểu ý rồi lùi về sau và khỏi phòng, thu hút cô gái rời khỏi vị trí ban đầu.

Hai người từ từ rời khỏi phòng bệnh.

Giản Tĩnh nhanh nhẹn đưa tay ra, lập tức chui vào, lấy khối lập phương trong túi áo khoác trắng đưa cho Coco: "Mấy người đi mở cửa, tôi sẽ giúp Hàn Bạc."

Ánh mắt Coco hơi lóe lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Được."

Cô ta kéo Trịnh Khả Yên đi, bắt đầu nghiên cứu đẳng thức.

Mật mã này không khó, có các số trong ô vuông, điều chỉnh trình tự và ký hiệu của các số, tìm đẳng thức đã lập rồi tra chìa khóa có dấu bằng vào đó.

Bài toán không khó, ngay cả Trịnh Khả Yên, người không giỏi toán cũng có thể giúp được.

Hai cô gái nói nhỏ trong vài phút, chợt vỗ tay hoan hô tán thưởng ‘Xong rồi’.

Cánh cửa mở ra.

Giản Dĩnh và Hàn Bạc vội vàng chạy về, tiện thể mang theo Tào Ngự vừa biến mất.

"Thầy Tào đi đâu thế?"

Tào Ngự cười khổ: “Tới lối rẽ, lên phía trước không thấy mọi người nên đành phải trở về.” Anh ta vừa nói vừa nhìn vào trong phòng.

Căn phòng này là văn phòng, trên bàn có một cái két bảo hiểm, hiển nhiên là cất giấu manh mối quan trọng. Nhưng giữa bàn làm việc và cửa ra vào là khu vực tiếp khách.

Hai chiếc ghế sofa được kê đối diện nhau, ở giữa có bàn trà.

Trên bàn trà có một ván cờ vua.

Cạnh tường là chiếc ghế sô pha đẩu, có một chiếc áo khoác trắng bị rách dính đầy máu, trên ghế sô pha đối diện là một con quái vật cao lớn vạm vỡ, thịt nát và xương vụn vương vãi quanh chân.

Ấy, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy con quái vật này đã ăn chiếc áo khoác trắng.

“Đây cũng là một bệnh nhân đặc biệt.” Giản Tĩnh suy nghĩ một chốc rồi chắc chắn nói: “Nhãn hiệu của quái vật bình thường là sắt, của Helen là đồng, mà số thứ tự là 002, anh ta là 001.”

Da đầu Hàn Bạc như nổ tung: "Ý của cô là phải đánh cờ à?"

“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Đây chắc là George rồi.”

“Nếu thua thì thế nào?” Coco hỏi.

Giản Tĩnh: "Bị ăn bằng sạch."

Cơ thể mọi người lạnh lẽo, hai mặt nhìn nhau: "Ai có thể đánh cờ vua?"

Tào Ngự cười khổ: "Tôi biết một chút."

“Vậy giao cho thầy Tào.” Mọi người ăn ý nhường đường.

Tào Ngự đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện mình, thở sâu, chậm rãi sờ lên ghế sô pha ngồi xuống.

Con quái vật không có phản ứng gì.

Cho đến khi anh ta cầm một quân cờ và đặt xuống bàn cờ.

Con quái vật di chuyển, các xúc tu trên người nó uốn éo, như đang suy nghĩ, sau đó hai xúc tu kẹp quân cờ và đặt xuống vị trí tương ứng.

Thừa dịp lúc quái vật tập trung đánh cờ, Giản Tĩnh ngồi chồm hổm nửa người, nhẹ nhàng qua ghế sô pha rồi lẻn vào khu văn phòng. Cô liếc nhanh lên mặt bàn, định mở két trước.

Không ngờ cái két bảo hiểm lại trống rỗng.

Ổ khóa mở, cửa kéo một phát được mở ra, nhưng bên trong trống rỗng, không có gì cả. Cô hơi sửng sốt, thấy ván cờ của Tào Ngự vẫn còn tiếp tục, dứt khoát lật xem tài liệu tản mạn trước.

Có rất nhiều thông tin ở đây.

Cô nhìn thấy một bức thư chưa viết xong được đặt ở trên bàn với nội dung:

‘Bạn thân mến, khi bạn nhận được bức thư này, có thể tôi không còn trên cõi đời. Sự việc diễn ra nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, tôi rất hối hận, không biết năm đó đồng ý tham gia câu lạc bộ X là đúng hay sai, chỉ tiếc dù câu trả lời là gì, đều không có cơ hội lựa chọn lần nữa.

Để tôi kể cho bạn nghe chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi gửi bức thư này cho bạn. Bạn và tôi tốt nghiệp cùng năm, lúc học ở Harvard, thành tích của bạn tốt hơn tôi, chắc hẳn bạn đã đoán ra được rồi.

Đúng thế, bản báo cáo mà tôi cho bạn xem vô cùng đặc biệt, nó thuộc về một nhóm bệnh nhân đặc biệt. Không biết bạn đã từng nghe về tin đồn ở đảo Honshu, về những vị khách đặc biệt đến vào một tối nọ... Tôi vốn tưởng rằng đó là lời vô căn cứ cho đến khi Công ty X tìm được tôi. Đúng vậy, bạn vẫn chưa biết câu lạc bộ X, đây là một câu lạc bộ đặc biệt được tài trợ bởi một nhóm người giàu, nhiệm vụ duy nhất là tìm ra sự thật ...

Vì tôi có tài năng về y học nên đã được tuyển mộ vào bộ phận y khoa, phụ trách điều tra nhà máy C. Có thể bạn chưa nghe qua tên của công ty này, nó bình thường đến nỗi ngay cả những người sống gần đó cũng không thể nhớ nổi tên nó, thậm chí không biết được công việc mà họ làm là gì.

Một nơi bí ẩn đến vậy, tất nhiên là không bình thường. Đây là căn cứ bí mật của chính phủ, một số người dân địa phương đã được tuyển dụng để làm vỏ bọc, nhưng theo thông tin của câu lạc bộ, đây là nơi được đồn đại là thực hiện nghiên cứu về người ngoài hành tinh!’

Bức thư viết tay nguệch ngoạc, rõ ràng nỗi lòng của người viết thư đang rất rung động và không thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng khi Giản Tĩnh nhìn đến đây, trong lòng cô chỉ có một chữ ‘quýnh’ thật lớn.

Không hổ danh là ngôi nhà ma ám ở nước A, tình tiết này không tránh khỏi rất có bản sắc địa phương.

Cô lật một trang và tiếp tục nhìn xuống.

‘Chúng tôi không thể lẻn vào nhà máy điều tra, chỉ có thể quan sát khu vực xung quanh và chờ thời cơ. Không ngờ lại xuất hiện bất ngờ như vậy, trong nhà máy xảy ra một vụ nổ không rõ nguyên do, thương vong vô số. Nhân viên có liên quan đã bị FBI bắt đi, nhưng một số nhân viên khu vực xung quanh được sử dụng làm vỏ bọc đã bị bỏ lại.

Chúng tôi đưa họ đến bệnh viện, lấy lý do điều trị để quan sát những thay đổi của họ. Đầu tiên là sự gia tăng lớn của các tế bào bạch cầu trong máu... (một loạt các mô tả y tế bị bỏ qua), các cơ quan của họ bắt đầu biến đổi, dường như bị các tế bào ung thư chiếm giữ hoàn toàn, sự phân tách quá nhanh... khả năng nhận thức âm thanh và mùi giảm xuống, nhưng lại tăng nhận thức đối với ánh sáng...

Vốn dĩ mọi thứ vẫn diễn ra rất thuận lợi, nhưng ngay từ nửa tháng trước, một chuyện đáng sợ đã xảy ra... Chúng bắt đầu chết, biến dị, cắn nuốt... Quá trình lây nhiễm đã hoàn thành... Tôi không biết phải xử lý như thế nào đối với tình hình hiện tại... Chúng đã biến thành họ?’

Tờ thứ hai kết thúc ở đây.

Tờ thứ ba vẫn chưa viết xong, chỉ có vài dòng nguệch ngoạc:

Kết thúc... giết chết... phải ... nhanh chóng... thay thế ... kế hoạch xâm lược?

Bình Luận (0)
Comment