CCTV cho thấy, sau khi Giang Bạch Diễm đi vào phòng làm việc, trước hết cậu ấy tùy tiện đi lòng vòng giống như một vị khách bình thường, tò mò nhìn quanh cảnh vật và đồ trang trí. Sau đó, giống như hầu hết mọi người, cậu ấy bắt đầu tò mò về giá sách.
Giá sách của Giản Tĩnh xếp thành hai hàng, một hàng là sách tham khảo, loại nào cũng có. Cậu ấy sợ hãi than hai tiếng, sau đó tiếp tục đi xem những hàng khác.
Hàng này không có nhiều sách, có hai tầng dùng để bày đồ trang trí, những tầng khác thì đều là tiểu thuyết do cô viết, theo thứ tự là: [Thần thám Bạch Miêu], [Đứa trẻ chơi trốn tìm], [Bác sĩ ác quỷ], [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ].
Trong đó, [Thần thám Bạch Miêu] có tổng cộng mười sáu quyển, đây là số lượng sách nhiều nhất hiện tại.
Cậu ấy cũng không thèm nhìn đến [Đứa trẻ chơi trốn tìm] mà mình từng đóng, mà đứng trước hàng Bạch Miêu nhìn thật lâu. Sau đó, cậu ấy vươn tay lấy ra tập tài liệu ở bên cạnh.
Phía trên tập tài liệu có dán tờ giấy ghi chú, là hai chữ ‘Bạch Miêu’, bên trong cất giữ bản thảo của cô.
Mục tiêu của Giang Bạch Diễm rất rõ ràng, mở tập tài liệu ra, lấy ra quyển thứ mười ba.
Bản thảo của [Pudding và bảo thạch].
Cậu ấy cẩn thận nhìn quanh một lúc, chắc chắn rằng cô không ở quanh đây. Lúc này, cậu lấy một tờ giấy ghi chú từ trong túi quần ra, lặng lẽ nhìn một lúc rồi kẹp vào trang sách. Sau đó làm như không có gì, nhét tập tài liệu trở về chỗ cũ.
Giản Tĩnh tạm dừng quan sát, đứng dậy cầm lấy tập tài liệu, tìm tờ giấy ghi chú, thoáng chốc rơi vào trầm tư.
Ở cả hai thế giới cô đều đã viết [Thần thám Bạch Miêu], điểm này không có gì để nghi ngờ được. Theo như trí nhớ của cô, nội dung của quyền một đến quyển chín không khác nhau bao nhiêu, chỉ khác là ở thế giới này bị biên tập chỉnh sửa, còn bản gốc của cô chỉ là bản thảo thô.
Sau khi viết xong quyển thứ chín, cô đã ngừng bút vì phải thi cấp ba, không viết tiếp nữa. Còn Giản Tĩnh của thế giới này thì đã viết xong quyển mười đến quyển mười sáu phía sau.
[Pudding và bảo thạch] mà Giang Bạch Diễm vô cùng chú ý là quyển thứ mười ba, cô không có một chút ký ức nào.
Về phần tờ ghi chú.
Giản Tĩnh cúi đầu quan sát, đây là một tờ giấy ố vàng, bên trên vẽ một con mèo đơn giản. Nói đẹp thì không đẹp, nói xấu thì cũng không xấu, là một tấm ảnh hoạt hình rất bình thường.
Tại sao Giang Bạch Diễm lại muốn đặt tờ giấy ghi chú này ở đây? Nó có liên quan gì đến câu chuyện?
Nhưng [Pudding và bảo thạch] nói về một vụ trộm đá quý cơ mà.
Viên ngọc lục bảo được một người mua với số tiền lớn tại cửa hàng châu báu nào đó bị mất tích, sau khi báo cảnh sát tìm kiếm khắp nơi, phát hiện ra một số nghi phạm, nhưng sau khi điều tra lại không tìm thấy dấu vết của viên bảo thạch.
Đúng lúc cảnh sát đang rơi vào bế tắc, có người báo rằng tên trộm chính là chủ cửa tiệm tạp hóa trên đường bên cạnh.
Cảnh sát vô cùng khó hiểu, nhưng khi vào trong quầy bán quà vặt, quả nhiên đã tìm thấy viên ngọc bị mất tại nơi đặt bánh kẹo, đặt cùng với rất nhiều viên kẹo đá quý khác nữa.
Chủ tiệm tạp hóa bị bắt giữ, con trai của ông ấy lại không tin, cậu nhóc ngồi một mình trong công viên khóc thút thít.
Bạch Miêu đi ngang qua, nghe được câu chuyện của cậu, hứa sẽ giúp cậu tìm ra sự thật.
Vậy sự thật là gì?
Hóa ra, trên con đường này có một con mèo hoang, ngày thường nó xưng vương xưng bá, rất quen thuộc với mọi nhà. Con trai chủ tiệm tạp hóa thường cho mèo hoang ăn cá khô. Mỗi lần lúc con mèo ăn cá khô, cậu đều sẽ ăn kẹo đá quý bán chạy nhất trong tiệm.
Có lẽ điều này khiến chú mèo hiểu lầm, nghĩ rằng con người thích ăn thứ này. Thế nên một hôm nào đó, con mèo hoang có ơn tất báo ngậm một viên bảo thạch làm quà tặng đưa cho đứa trẻ.
Đứa trẻ không biết đó là đá quý thật, tưởng rằng là kẹo đá quý nên tiện tay nhét vào bình đựng bánh kẹo.
Kết cục đương nhiên là ông chủ vô tội được thả ra, con trai ông nhận nuôi chú mèo hoang.
Chú mèo hoang này được gọi là Pudding.
Nhưng mà, đừng thấy [Thần thám Bạch Miêu] là tác phẩm nổi tiếng của Giản Tĩnh, nhưng đây lại được xuất bản thành một cuốn sách dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Yếu số suy luận cũng không mạnh, cậu chuyện cũng có hơi ảo.
Bảo thạch nhà ai lại để trên bàn, không khóa vào tủ sắt? Đương nhiên, nếu nhớ không nhầm thì cô viết câu chuyện này vào năm mười ba tuổi, không thể yêu cầu quá cao được.
Vấn đề là.
Với một câu chuyện khó mà được cân nhắc như vậy, Giang Bạch Diễm cần gì phải để ý?
Nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì với cậu ấy nhỉ?
Cậu ấy cũng không phải con trai của ông chủ tiệm tạp hóa kia.
Giữa những nghi ngờ, hệ thống âm thầm xuất hiện: [Nhiệm vụ mới đã xuất hiện]
[Tên nhiệm vụ: Bí mật của Pudding (Dài hạn)]
[Nội dung mô tả: Chú mèo nhỏ đáng yêu có thể có những bí mật gì? Đây là nhiệm vụ dài hạn, không giới hạn thời gian]
[Thưởng phạt nhiệm vụ: Tùy theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ]
Giản Tĩnh: “?”
Lần đầu tiên xuất hiện nhiệm vụ dài hạn, còn là loại nhiệm vụ kỳ quái như này. Bí mật của Pudding? Lén giấu cá con trong ghế xô pha? Hay là nhét bánh Baba vào tủ quần áo?
Nên nói là Pudding trong [Pudding và bảo thạch] hay là Pudding meo meo meo?
Hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao lại có nhiệm vụ kỳ quái như vậy chứ?
“Hệ thống, không có gợi ý gì sao?”
[Đây là nhiệm vụ dài hạn, ký chủ có thể điều tra từ từ]
Được thôi. Giản Tĩnh tạm gác nhiệm vụ này qua một bên, tiếp tục với mạch suy nghĩ trước đó.
Ngoài bản thảo ra, cô vẫn còn đặt hai thứ trên giá sách.
Thiệp chúc mừng và áp phích có hình vẽ trái tim của St.Angel.
Nhưng những thứ này Giang Bạch Diễm đều chỉ lướt qua không nhìn nhiều hoặc không nhìn tới, chỉ đi thẳng tới chỗ Bạch Miêu, xem ra hai thứ này không có liên quan gì đến cậu ấy.
Vậy thì tốt rồi.
Giản Tĩnh vẫn nhớ người đàn ông cô gặp ở nghĩa trang. Anh ta ăn mặc rất đẹp, tuy không nhìn rõ dáng vẻ nhưng vóc người và tư thái bước đi không thể tìm ra được có người nào ăn khớp trong ký ức.
Nói cách khác, anh ta không phải người ở bên cạnh cô.
Cô chú ý đến nhân viên bảo an của khu nhà, không người nào có vết sẹo trên mu bàn tay.
Anh ta vẫn đang theo dõi cô sao?
[Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] đã lên kệ lâu như vậy, thế mà lại không có một chút động tĩnh nào cả.
Không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của những tên biến thái mà.
[Bệnh viện sát nhân] của nhà ma đã chính thức phát sóng vào tháng bảy. Bởi vì dài và là bộ hiếm hoi được quay ở nước ngoài cho nên đây được xem mà một phần đặc biệt.
Trailer vừa được tung ra, rất nhiều khán giả đã đặt chỗ trước. Đến khi phát sóng, lượng người xem đã nhảy vọt lên sáu con số, bình luận dày đặt, hoàn toàn không thể mở được.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, CS người thật ở trong nước toàn là đạn laser, mặc dù cũng rất kích thích nhưng chắc chắn không bằng trải nghiệm thực tế do đạn thật mang lại. Môi trường nhập vai, quái vật đánh nhau bằng dao thật súng thật, nói là đại bạo cũng không quá lời chút nào.
Tất cả mọi người đang hỏi nhà ma này khi nào khai trương, muốn tự mình trải nghiệm một lần.
Lời khen trong nước như thủy triều dâng, ở nước ngoài cũng bàn tán sôi nổi.
Tiết mục [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] đã được giới thiệu ra nước ngoài từ năm ngoái, chiếu trên trang web thu phí của nước ngoài. Lần này phát sóng cùng lúc, cũng đón nhận sự yêu thích của người nước ngoài.
Nhất là mật mã trứng phục sinh cuối cùng, khán giả trăm phương ngàn kế muốn phá giải, cuối cùng là một blogger đăng bài, nói ra đáp án: [Là mật mã Virginia, chìa khóa bí mật là câu lạc bộ X, rất đơn giản]
Đám người không hẹn mà cùng không để ý đến phát biểu khiêm tốn của đại thần, nổi lên sự tò mò với Giản Tĩnh.
Bình luận bên dưới trang web có không ít người hỏi thăm cô là ai, có phải là minh tinh võ thuật không. Bình luận liên quan tới cô chiếm hơn nửa số bình luận.
Nói cách khác, danh tiếng một mình cô vượt qua năm người khác cộng lại.
Vô cùng kéo thù hận.
Tiếp theo là Hàn Bạc và Giang Bạch Diễm, người trước giành được thiện cảm nhờ sự dũng cảm, người sau thoát vòng nhờ vào nhan sắc. Đương nhiên, bởi vì thẩm mỹ khác biệt, fan hâm mộ chủ yếu vẫn là người châu Á.
Tiếp theo là Coco, biểu hiện ban đầu của cô ta không tệ nhưng rất đáng tiếc, con người luôn sợ so sánh.
Độ hot của Trịnh Khả Yên ở trong nước luôn cao không giảm, ở nước ngoài lại rất bình thường. Cũng may sắc đẹp là giấy thông hành vĩnh viễn, mặc dù không hot nhưng cũng có người yêu thích nhan sắc của cô ta.
Tào Ngự là thảm nhất.
Người xem nước ngoài cũng không thể get được cái gọi là hình tượng quân sư, bọn họ tôn sùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Giản Tĩnh trẻ tuổi hơn họ, thông minh hơn họ, đánh nhau giỏi hơn họ, cũng xinh đẹp hơn họ, càng hợp gu họ hơn.
Vậy nên thầy Tào tối nay không ai nhắc tới.
Ôi, thế giới người trưởng thành tàn nhẫn như thế đấy :(
Trở về chuyện chính, theo độ hot tăng lên dần, một hôm nào đó, hệ thống gửi một thông báo.
[Hệ thống: Phạm vi danh tiếng của ký chủ đạt tới sự tiến triển mang tính đột phá, thời gian giới hạn mở nhóm thẻ là 5 ngày/lần]
Giản Tĩnh: Thế này quá keo kiệt rồi.
Trong nước tới nước ngoài, chỉ năm ngày.
[Hệ thống: Mong ký chủ duy trì danh tiếng hiện tại, nếu như giá trị danh tiếng giảm xuống sẽ khôi phục thời gian ban dầu]
Giản Tĩnh còn chưa kịp buồn rầu, Khang Mộ Thành đã nhắc tới chuyện xuất bản ra nước ngoài với cô.
Từ ba năm trước, [Thần thám Bạch Miêu] đã được dịch ra tiếng Nhật và tiếng Hàn rồi xuất bản. Lúc đó cũng đạt được sự chú ý nhất định tại Nhật và Hàn nhưng cũng không tạo được gợn nước lớn.
[Bác sĩ ác quỷ] vẫn luôn có ý định này nhưng lịch làm việc của dịch giả xuất sắc quá dày đặc, gác lại tới năm nay mới bắt đầu công việc.
“Ban đầu dự tính sáu tháng cuối năm hai quyển sẽ cùng lên kệ. Bây giờ nhìn lại, kế hoạch phải thay đổi một chút rồi.” Khang Mộ Thành tự mình tới cửa đưa bản thảo: “Bộ đầu tiên đã dịch xong, anh sẽ để bọn họ nhanh chóng xuất bản, tốt nhất là mượn độ hot lần này mở rộng ra thị trường Âu Mỹ.”
Giản Tĩnh lật bản thảo điện tử, chỉ cảm thấy trang bìa nhìn rất đẹp, nội dung bên trong đọc cơ bản không hiểu gì.
“Nghe anh thôi, em sao cũng được.” Cô không quá xoắn xuýt về việc này.
Trái lại Khang Mộ Thành bị cô chọc cười: “Em thật sự không hồi hộp chút nào nhỉ.”
“Hồi hộp cũng vô dụng, phiên dịch có hay hay không, người nước ngoài có thích không cũng không phải điều em có thể quyết định.” Cuộc sống hiện tại của Giản Tĩnh phong phú đa dạng bao nhiêu, dù là thần tượng thì cô cũng không có sự lo lắng khi [Ác quỷ 2] được xuất bản.
Khang Mộ Thành thở dài một hơi, không biết là vui hay gì: “Em nghĩ như thế anh cũng yên tâm. Đúng rồi, kịch bản [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] đang được viết rồi, em có ý nghĩ gì thì bàn bạc với bọn họ luôn.”
Lại là kịch bản?
Còn phải họp?
Giản Tĩnh đỡ thái dương, lập tức ngã đầu xuống gối, than phiền nói: “Sao lại nhiều việc thế, không phải anh nói đi nghỉ phép sao?”
Có nhầm không vậy? Cả nửa năm đầu của cô bận bịu chuyện của [Ác quỷ 2], sau đó viết [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ], rồi quay chương trình nhà ma, không dễ dàng mới tới nghỉ hè, lại có công việc mới?
Nghỉ hè!
Khang Mộ Thành không nhịn được bật cười: “Không làm cũng không sao, anh chỉ sợ em không xem. Cuối cùng kết quả quay lại không vừa ý em, dù sao cũng là tác phẩm của em mà.”
Cô im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Cũng đúng.”
Khang Mộ Thành thấy cô như vậy thì không khỏi hơi khó chịu, suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy thì tuần sau thế nào?”
“Họp? Em không muốn đi, bảo biên kịch gửi kịch bản cho em.” Thời tiết dần nóng lên, Giản Tĩnh lười ra ngoài.
“Nghỉ phép đi.” Bên môi Khang Mộ Thành thoáng hiện ý cười: “Công việc tuần này gần xong cả rồi, kịch bản thì đem theo máy tính xem lúc nào cũng được.”
Giản Tĩnh đột nhiên ngồi thẳng người: “Thật sự nghỉ phép à? Không phải đi tham gia hoạt động gì đó rồi tiện thể đi chơi đâu đấy chứ?”
Đừng nghi ngờ, sếp Khang cuồng công việc nhất định có thể làm ra chuyện này.
“Không có hoạt động.” Khang Mộ Thành khẽ bóp trán, hứa hẹn: “Chỉ đơn thuần là đi nghỉ ngơi thôi, đâu phải chưa từng đưa em đi bao giờ đâu.”
Giản Tĩnh yên tâm: “Đi đâu vậy?”
“Em muốn tới nơi như thế nào?” Anh hỏi lại.
Cô ngẫm lại, uyển chuyển nói: “Ít người chút, yên tĩnh chút, không thể quá mệt mỏi, thích hợp với mùa hè.”
Khang Mộ Thành ‘à’ một tiếng, lập tức có chủ ý: “Còn nhớ Tư Anh Kiệt không?”
Trong đầu Giản Tĩnh hiện lên khuôn mặt cười tủm tỉm và giọng nói: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, Mộ Thành có việc nên bảo anh tới dạy em đánh tennis.”
“Còn nhớ.” Người vốn dĩ có ấn tượng trong não Giản Tĩnh thì nhất định từng xuất hiện trong cuộc đời ‘cô’ không chỉ một lần.
“Gần đây tâm trạng cậu ta không tốt lắm, muốn hẹn mấy người bạn cùng đi hải đảo chơi mấy ngày.” Khang Mộ Thành giải thích: “Em cảm thấy sao?”
Nội tâm Giản Tĩnh hơi dao động.
Tư Anh Kiệt là bạn tốt của Khang Mộ Thành, là kiểu anh em vô cùng thân thiết, chắc là từng gặp cô rất nhiều lần. Có lẽ có thể lấy được manh mối từ trong miệng anh ta về chuyện Khang Mộ Thành không muốn nói cho cô biết.
“Được.” Cô một lời đồng ý, giọng điệu tự nhiên: “Đã lâu em chưa gặp anh Anh Kiệt.”
Mọi việc được quyết định như thế.