Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 135 - Chương 136

Chương 136

Thứ hai, Khang Mộ Thành dẫn Giản Tĩnh ngồi trên máy bay tư nhân của Tư Anh Kiệt.

“Nhìn xem tôi có mặt mũi chưa này, người bận rộn như anh mà cũng mời được.” Năm nay Tư Anh Kiệt ba mươi mốt tuổi, mặt mũi sáng sủa, tính cách cởi mở, là bạn nối khố với Khang Mộ Thành, vừa thấy mặt đã khoác vai bạn, ôm chặt: “Người anh em tốt, đủ nghĩa khí.”

Khang Mộ Thành đẩy tay anh ta ra: “Không phải vì cậu.”

“Tôi hiểu mà, cậu đang xấu hổ.” Tư Anh Kiệt hiểu cách ứng phó với kẻ tsundere, không để ý chút nào, cười tủm tỉm nhìn Giản Tĩnh bên cạnh: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp, có nhớ anh trai Anh Kiệt của em không?”

Giản Tĩnh nhịn cười: “Đã lâu không gặp.”

“Ồ, hoạt bát hơn trước đây rồi này.” Tư Anh Kiệt buông tay đã ôm Khang Mộ Thành ra, khoác lên bả vai cô, xoay người kề tai nói nhỏ: “Có bạn trai chưa thế?”

Giản Tĩnh: “Chưa có.”

“Có suy xét đến anh trai Anh Kiệt đây không?” Anh ta dụ hoặc: “Bây giờ anh đang độc thân đó.”

Ánh mắt Giản Tĩnh dừng lại trên cổ áo anh ta vài giây, nghi ngờ hỏi: “Thật đấy?” “Đúng vậy, không thể nào giả được, một tháng trước mới ly hôn.” Tư Anh Kiệt nói: “Bây giờ đang bị tổn thương, rất cần một cô bé xinh đẹp tới an ủi nè.”

Những lời này nói hơi to, làm cho Khang Mộ Thành nhíu chặt mày: “Cậu điên rồi à?” Tư Anh Kiệt trợn mắt: “Có biết nói chuyện hay không vậy, sao lại gọi là điên được? Nam không vợ gái chưa chồng, có vấn đề gì chứ?”

“Đàn ông đã ly hôn.” Khang Mộ Thành ghét bỏ ra mặt.

“Ly hôn thì làm sao?” Tư Anh Kiệt ngắt lời, không cho là đúng: “Ly hôn chỉ có thể nói lên là tôi và cô ấy không hợp, kịp thời dừng tổn thương nhau, buông tha cho nhau, đúng không Tĩnh Tĩnh?”

Giản Tĩnh gật đầu.

Khang Mộ Thành càng tức giận: “Quen biết có hai tháng đã kết hôn, kết hôn một tháng thì ly hôn, đây mà gọi là kịp thời dừng lại để không làm tổn thương nhau à? Đó là không có trách nhiệm.”

“Sai rồi, tôi rất có trách nhiệm, là có trách nhiệm với việc yêu, có trách nhiệm với hôn nhân, có trách nhiệm với tự do.” Tư Anh Kiệt lấy đồ uống trong tủ lạnh ra chia cho bọn họ: “Tôi nói này, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, cậu vừa xuất hiện đã giận dữ với tôi, quá đáng lắm đấy.”

Khang Mộ Thành nhận lấy, giọng điệu hòa hoãn: “Không được dạy hư trẻ con.”

“Xì, cậu nên sửa lại tật xấu này đi.” Tư Anh Kiệt không hổ là bạn nối khố, dám nói lời người khác không dám nói: “Khi còn bé quản mẹ cậu, làm cho dì Khang không chịu được, đưa thẳng cậu tới ký túc xá của trường. Bây giờ cậu lại quản Tĩnh Tĩnh… Không bằng cậu tranh thủ kết hôn, sinh con rồi từ từ quản đi.”

Khang Mộ Thành: “…”

Giản Tĩnh: “Xì.”

Đôi khi, người bạn tốt nhất không phải là cùng một kiểu người với bạn, mà là một kiểu người trái ngược.

Khang Mộ Thành làm người cẩn trọng, có trách nhiệm cao, dù ra ngoài nghỉ phép cũng phải mặc áo sơ mi quần tây, cẩn thận tỉ mỉ. Mà Tư Anh Kiệt lại là người cá tính làm việc tùy tâm đến tột cùng, quần cộc áo phông dép tông, mở lon bia ra, móc kéo chưa kéo ra hết đã uống.

“Uống muộn một chút thì cậu chết khát à?” Khang Mộ Thành lấy lon bia, kéo móc kéo ra cho anh ta, vẻ mặt không đổi: “Cũng không sợ cắt vào miệng.”

Tư Anh Kiệt “Hà hà” cười to, chẳng để ý nói: “Không phải đã có cậu sao. Tôi thích nhất là ra ngoài với cậu, chuyện gì cũng không cần lo, đúng không, Tĩnh Tĩnh?” Giản Tĩnh nhận lon nước đã mở trong tay Khang Mộ Thành, gật đầu lần nữa.

Đi ra ngoài với Khang Mộ Thành, cô trừ việc mang hành lý của mình ra, những chuyện khác đều không phải quan tâm. Vì vậy, nghỉ phép mà đi cùng với anh nhất định là thoải mái hơn nhiều so với việc đi chơi một mình.

Khang Mộ Thành không có cách nào với bọn họ, nói sang chuyện khác: “Chỉ có ba người chúng ta à? Không giống cậu chút nào.”

“Bingo! Quả nhiên người hiểu tôi nhất vẫn là cậu.” Tư Anh Kiệt ợ một hơi đầy mùi rượu, sau đó không thèm để ý nói: “Đương nhiên tôi không hẹn một mình cậu rồi, còn vài người bạn nữa. Nếu không thì có đúng một người phá đảo, còn gì là vui nữa?”

Tư Anh Kiệt vẫn không hết lòng gian, trêu Giản Tĩnh: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, bạn bè của anh đều rất đẹp trai, nếu người đàn ông già ly hôn như anh không vừa mắt em thì có thể suy xét đến bọn họ một chút. Mặc kệ Mộ Thành đi, em là khách của anh, mấy ngày nay phải nghe anh.”

Khang Mộ Thành hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói: “Lười để ý đến cậu.”

Tư Anh Kiệt cười hì hì, chớp chớp mắt với Giản Tĩnh.

Có bạn đồng hành như vậy, chắc chắn cuộc hành trình này rất thoải mái. Sau mấy giờ bay, bọn họ đáp xuống một quốc gia nổi danh về lĩnh vực du lịch, qua đêm ở khách sạn sang trọng nhất.

Ngày hôm sau, ngồi thủy phi cơ* tới hòn đảo nghỉ phép lần này – Đảo Người cá.

*Thủy phi cơ: Là một loại phi cơ có cánh cố định, có khả năng hạ và cất cánh trên mặt nước. Thủy phi cơ thường được chia thành hai loại: phi cơ đáp trên mặt nước và tàu bay (Wikipedia).

Giản Tĩnh hơi tò mò: “Vì sao lại gọi là đảo Người cá?”

“Hả? Ha ha ha ha, Tĩnh Tĩnh, đừng nói em nghĩ gọi nó là đảo Người cá là vì ở đó từng xuất hiện người cá đấy nhé?” Tư Anh Kiệt ôm bụng cười to, vui vẻ nói: “Đáng yêu thật đấy, có phải là em rất thích truyện ‘Nàng tiên cá’ không?” Giản Tĩnh: “…”

Xin nhờ, là vì loại truyền thuyết như người cá này nên thường xảy ra án mạng đó.

“Trên thế giới không còn nàng tiên cá đâu.” Tư Anh Kiệt muốn xoa đầu cô, cuối cùng tay lại rơi vào khoảng không, đành tiếc nuối nói: “Là vì núi trên đảo trông như mỹ nhân ngư mà thôi, em xem kìa.”

Tư Anh Kiệt chỉ vào hòn đảo phía xa xa, vẽ ra một đường cong chữ S: “Bên này giống với người con gái tóc dài phải không, nửa bên kia vách núi chính là đuôi cá.”

Giản Tĩnh lập tức an tâm: “Vậy là tốt rồi.”

Đảo Người cá ngày càng gần, đến giữa trưa, bọn họ đặt chân lên bãi cát trên đảo.

Tư Anh Kiệt cười hỏi: “Tuy anh đã chán khung cảnh thế này rồi, nhưng với Tĩnh Tĩnh lại là lần đầu tiên. Chắc em cảm thấy chỗ này cũng ổn đúng không?”

Giản Tĩnh thưởng thức cảnh vật xung quanh, chỗ này điển hình cho hải đảo nhiệt đới, cây cọ, cây dừa, bãi cát trắng phau và đại dương xanh thẳm, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu rọi trên da.

“Rất đẹp.” Cô nói ra lời từ đáy lòng.

“Vậy là tốt rồi.” Tư Anh Kiệt ngồi lên xe điện: “Đi thôi, chúng ta tới biệt thự.”

Giản Tĩnh phát hiện trên đảo không có dấu vết con người đi lại thì không khỏi thắc mắc: “Đây là đảo tư nhân ạ?” Tư Anh Kiệt: “Đúng vậy, đây là đảo anh họ anh mua. Anh ấy đã qua đời ba năm trước rồi, bây giờ giao cho anh quản lý.”

“Thật xin lỗi.” Cô áy náy nói.

“Không sao.” Tư Anh Kiệt không để trong lòng, thuận miệng nói: “Nói thật, nếu như không phải anh họ nhờ cậy thì anh chơi ở đây hơn hai năm là chán. Tĩnh Tĩnh à, phải trân trọng cảm giác mới lạ bây giờ đấy, đợi qua hơn nửa tháng, em sẽ cảm thấy cái hòn đảo này chẳng có gì vui, cái gì cũng không có.”

Hứng thú của Giản Tĩnh vẫn không giảm: “Chỗ này yên tĩnh.”

“Hừ, vậy em cũng đừng kêu khổ đó.” Tư Anh Kiệt cười quái dị một tiếng, rồi chủ động đổi giọng: “Mà cũng phải, nửa tháng có thể không đủ, nhưng lặn, lướt sóng, câu cá, chơi từng cái một lượt chắc cũng đủ rồi.”

Anh ta hỏi: “Em muốn chơi cái nào trước? Anh dẫn em đi chơi, mấy ngày nay bao em, cho em chơi đủ thì thôi.”

Giản Tĩnh nhìn về phía Khang Mộ thành, tò mò hỏi: “Giám đốc Khang có sắp xếp gì?”

“Buổi sáng làm việc, buổi chiều nghỉ ngơi.” Khang Mộ Thành sắp xếp rất rõ ràng: “Tín hiệu ở đây khá chập chờn, nhưng đừng như năm trước, mất một cái là ba, bốn ngày liền.”

Tư Anh Kiệt xem thường nói: “Cậu thế này mà cũng gọi là nghỉ phép à? Không uống rượu, không thức đêm, không tán gái, chỉ là đổi nơi làm việc thôi. Thế thì cậu tới làm gì?” “An ủi người nào đó đang đau lòng vì mới ly hôn.” Rời khỏi nơi làm việc quen thuộc, Khang Mộ Thành tùy ý hơn rất nhiều, còn hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Tư Anh Kiệt không thừa nhận: “Tôi ly hôn, nhưng tôi không đau lòng.”

“Nửa năm trước, Dương Tiếu đính hôn với người khác thì cậu lập tức kết hôn. Sau đó cô ấy hủy hôn, cậu cũng ly hôn theo luôn.” Khang Mộ Thành yên lặng nói: “Đương nhiên, đây chỉ là trùng hợp, cậu không đau lòng.”

Giản Tĩnh: Dưa rất ngọt.

Tư Anh Kiệt cười khan một tiếng: “Ha ha, xem kìa, đến rồi.”

Vượt qua đường lớn rợp bóng mát thì cuối cùng cũng đã đến đích của lần nghỉ phép này.

Một khu biệt thự trên nước vô cùng hấp dẫn.

“Tổng cộng có mười hai tòa biệt thự, nhưng cho tới nay vẫn chưa ở hết.” Tư Anh Kiệt nói: “Trừ cái cuối cùng phía Tây, hai người chọn bừa một cái là được.”

Sau đó quay ra nói với Giản Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh chọn cái thứ hai phía đông đi, yên tĩnh, thế cao, ngắm cảnh tốt nhất.”

Giản Tĩnh nhìn Khang Mộ Thành một cái. Thấy anh không nói gì thì cười nói: “Cảm ơn anh Anh Kiệt.”

“Không làm gì mà để em gọi là anh trai thì đúng là không được mà. Nhưng mà, sao lại gọi anh là ‘Anh’, gọi Mộ Thành là ‘Giám đốc’?” Tư Anh Kiệt phát hiện điểm khác lạ.

Giản Tĩnh nói: “Hợp với khí chất của anh ấy.”

Tư Anh Kiệt cười to: “Đúng đúng, thế thì sau này tôi cũng gọi cậu là Giám đốc Khang nhá.”

Khang Mộ Thành: “… Tôi ở tòa số ba.”

“Ok, vậy tôi ở số năm.” Tư Anh Kiệt phân công nhiệm vụ: “Tôi dẫn Tĩnh Tĩnh đi, Giám đốc Khang đã từng tới nên cứ tuỳ tiện đi, tôi không quan tâm nữa.”

Khang Mộ Thành đáp một tiếng, bất ngờ là không dặn dò Giản Tĩnh điều gì. Có thể nhìn ra được, tuy rằng anh luôn miệng nói là không chịu nổi nhưng thật ra trong lòng Khang Mộ Thành vẫn tin tưởng bạn tốt.

Đáng tiếc, Tư Anh Kiệt… Đã phụ lại lòng tin của anh.

Sau khi dẫn Giản Tĩnh đi xa, anh ta hạ giọng, thần bí nói: “Anh nói với em nhé, mặc dù số ba bên cạnh số hai, nhưng mỗi căn biệt thự ở đây đều không chỉ có một đường. Anh dẫn em đi đường nhỏ, em muốn tách khỏi Mộ Thành chơi đùa thì cứ đi theo đường đó, chắc chắn cậu ta sẽ không nhìn thấy em đâu.”

Giản Tĩnh cảm thấy buồn cười: “Vì sao anh lại cảm thấy em muốn tách khỏi Giám đốc Khang để đi chơi?” “Cảm giác chịu trách nhiệm của Mộ Thành quá mạnh. Cậu ta chăm sóc em lâu như vậy rồi thì sau này sẽ không nhịn được mà luôn quan tâm đến em.” Tư Anh Kiệt nghiêm mặt nói: “Cái gì quá cũng hóa dở, năm nay em mới hai mươi, hai mốt nhỉ? Tốt nghiệp đại học chưa?”

Cô nói: “Cuối năm bắt đầu học Thạc sĩ.”

“Vậy là đúng rồi.” Tư Anh Kiệt ý vị thâm trường nói: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, anh nhìn ra em có chủ ý hơn trước đây nhiều, không còn cần chuyện gì cũng phải để người ta quyết định cho mình nữa. Mộ Thành nên bỏ thói quen này rồi.”

“Em biết.” Giản Tĩnh đáp lại ánh mắt của anh ta, cười nói: “Anh sợ em ghét anh ấy à?”

Tư Anh Kiệt nhún vai, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có đôi khi, người quản đông quản tây còn đáng tin hơn người chơi với em.”

Giản Tĩnh nghe ra vài phần phiền muộn nhưng cô không hỏi, chỉ nói: “Em sẽ không ghét Giám đốc Khang, anh ấy đối với em rất tốt. Trên thế giới này, người tốt với em không nhiều lắm… Hơn nữa, gần đây anh ấy cũng không quản em quá chặt nữa rồi.”

Tư Anh Kiệt nhướng mày.

“Hai năm qua, Kim Ô xảy ra rất nhiều chuyện nên Giám đốc Khang chưa được nghỉ ngơi lâu lắm rồi.” Giản Tĩnh không để ý giải thích: “So với việc giúp em tách khỏi anh ấy đi chơi, không bằng anh giữ anh ấy ở lại đây đừng về. Tránh phải vừa kết thúc kỳ nghỉ thì anh ấy đã thúc giục em làm việc.”

Tư Anh Kiệt nở nụ cười, sảng khoái nói: “Được, giao hết cho anh đi.”

Tư Anh Kiệt nói được thì làm được, lúc ăn cơm tối xong, anh ta kéo Khang Mộ Thành tới bờ biển hóng gió uống rượu.

Hai người bạn thân ở cùng nhau, có rất nhiều lời dễ nói ra.

Tư Anh Kiệt bộc lộ khổ tâm của mình trước: “Chuyện của tôi và Dương Tiết thật sự không thể nói rõ được. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, không biết ai lừa ai. Nếu như tôi muốn đào tiền thì cần gì phải đợi đến ngày hôm nay chứ? Tôi không muốn. Thậm chí cô ấy còn nói ‘Đi sai đường thì phải biết quay đầu’ thì tôi có thể làm sao? Đành phải chia tay với cô ấy.”

Khương Mộ Thành yên lặng lắng nghe.

“Không biết là cô ấy muốn chọc tức tôi hay vì bản thân cô ấy muốn làm vậy. Chia tay xong lập tức đính hôn với người đó. Được, đường ai nấy đi, đâu phải là tôi không tìm được người khác… Chỉ là vận may không tốt. Nhưng chuyện tôi ly hôn thật sự không liên quan gì đến cô ấy.” Tư Anh Kiệt cầm ly Whiskey lạnh, uống một ngụm lớn: “Tôi còn không biết vì sao Dương Tiếu lại hủy hôn nữa.”

“Tôi có nghe nói.” Khang Mộ Thành nói: “Vị hôn thê của cô ấy chết rồi.”

Tư Anh Kiệt ngạc nhiên: “Chết rồi? Sao lại chết?”

“Không rõ lắm, không công bố với bên ngoài.” Khang Mộ Thành nhìn về phía bạn tốt, nói ý: “Thật sự không có ý định hàn gắn với cô ấy à?”

Tư Anh Kiệt im lặng một lát, lắc đầu, tự giễu nói: “Đều đã qua rồi, nhắc tới làm gì nữa? Nói đến cậu chút đi, gần đây bận gì thế?”

“Cao ốc Viên Mộng.” Khang Mộ Thành đục một viên đá, thêm vào ly của hai người: “Gần đây tập đoàn nhà họ Phòng đang sứt đầu mẻ trán, thiếu rất nhiều tiền mặt, đã bắt đầu bán lầu rồi.”

Tư Anh Kiệt “Ồ” một tiếng: “Nhà cậu đã mua lại cao ốc Viên Mộng rồi hả?”

Cao ốc Viên Mộng xây từ ba mươi năm trước, do một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế. Trong một khoảng thời gian dài, cao ốc Viên Mộng là biểu tượng cho hòa bình, là kiêu ngạo của tập đoàn Phòng thị. Nhưng mà mở rộng nhanh chóng chưa được mười năm thì từ từ bị thay thế.

Dù là như vậy, bề mặt cao ốc Viên Mộng vẫn đáng giá ngàn vàng, có tiền cũng không mua được.

“Không phải cậu không biết, mẹ tôi thích nhất là kiểu kiến trúc thế này.” Khang Mộ Thành đỡ trán: “Làm cho tiền của công ty trong khoảng thời gian này rất eo hẹp, cả phí bản quyền của Tĩnh Tĩnh cũng chưa đưa cho em ấy.”

Tư Anh Kiệt cười không ngớt, trêu chọc nói: “Cậu thiếu tiền con bé, còn quản đông quản tây, cẩn thận con bé bảo cậu bán mình trả nợ đấy.”

“Tôi không dám không quản.” Khang Mộ Thành nhắm mắt, sắc mặt hơi trầm xuống: “Tầm hơn nửa năm trước, em ấy tự sát một lần.”

“Phụt…” Whiskey trong miệng Tư Anh Kiệt bị phun ra ngoài, gương mặt anh ta lộ rõ sự kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?” “Chỉ là, sau khi cứu về, em ấy giống như đã nghĩ thông suốt vậy, chỉ là có chút…” Khang Mộ Thành hiếm khi không biết hình dung thế nào: “Được rồi, chuyện không vui, không nói nữa.”

Tư Anh Kiệt nhún vai, nâng chén: “Được, không nói chuyện phiền lòng, uống rượu.”

Sao đầy trời, biển rộng mênh mông bát ngát.

Xa xa có ánh đèn đang tới gần.

“Ngài Tư.” Người phụ trách đảo Người cá chạy tới, nói bên tai Tư Anh Kiệt mấy câu.

Tư Anh Kiệt nghe xong thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Có thể, để bọn họ tới đi.”

Rồi quay ra giải thích với Khang Mộ Thành: “Trước tôi nói có mời hai người bạn, bọn họ đến đây sớm hơn chúng ta, bảo là muốn đi lặn gì đó. Vừa nãy gọi bảo tôi, nói là có một người không thoải mái, hỏi là có thể dẫn tới đảo nghỉ một đêm không, tôi đồng ý.”

“Ở trên đảo không có bác sĩ à?”

“Không có, nếu như nghiêm trọng thì phải dùng máy bay đưa tới bệnh viện.” Tư Anh Kiệt nhiệt tình, nghĩ một chút nói: “Để tôi đi xem.”

Khang Mộ Thành: “Cùng đi đi.”

Hai người tới bến tàu, một chiếc du thuyền chậm rãi cập bến, sáu người bước xuống.

“A Húc.” Tư Anh Kiệt bắt chuyện với bạn: “Ai không thoải mái vậy, có nghiêm trọng không, trên đảo không có bác sĩ chuyên nghiệp, có cần đưa đến bệnh viện không?”

A Húc lúng túng cười cười, lui ra.

Một cô gái tóc ngắn được dìu tới. Cô gái tóc ngắn ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Chỉ là hơi cảm nắng chút.”

Tư Anh Kiệt há hốc mồm: “Tiếu Tiếu?”

“Ô, Anh Kiệt?” Lại có một bóng dáng cao gầy đi xuống, mắt phương nheo lại: “Thật là trùng hợp ha.”

Tư Anh Kiệt: “… Ngải Lâm Na?”

Cho dù Khang Mộ Thành có trấn định thì lúc này cũng khẽ hít một hơi.

Nếu nhớ không lầm, hình như vợ trước của cậu ta tên là – Ngải, Lâm, Na.

Bình Luận (0)
Comment