Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 137

Chương 137

*Tu La tràng: chủ yếu đề cập đến một cảnh trong đó mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người hiện diện có nhiều mối quan hệ với nhau hoặc có danh tính không bình đẳng

Đảo Người Cá vào ban đêm chuẩn bị nghênh đón một màn sóng gió đầy máu chó.

Bầu không khí lúc đó vi diệu tới mức không thể diễn tả thành lời. Tuy nhiên xét thấy Dương Tiếu không được khỏe lắm nên mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra và vội vàng đưa người quay trở về phòng để cho cô ta nghỉ ngơi thật tốt.

Những người đi cùng phải thay đổi hành trình vì cô ta và cũng được chủ nhà mời ở lại qua đêm.

Một đêm bình an.

Ngày hôm sau, Giản Tĩnh ăn sáng cùng với Khang Mộ Thành, được bổ túc đầy đủ về drama hôm qua.

Chuyện là thế này: Lần này, Tư Anh Kiệt mời bốn người bạn lên đảo nghỉ mát đó là Khang Mộ Thành, cô, Đổng Húc và Lâm Dao.

Bốn người Khang, Tư, Đổng, Lâm quen biết nhau từ trước, thuộc cùng một vòng tròn. Tuy mối quan hệ có xa có gần nhưng cũng có thể coi là bạn bè.

Giản Tĩnh gọi theo Tư Anh Kiệt nên cũng gọi bọn họ là A Húc và Dao Dao.

Sau đó, Dao Dao với người yêu cũ của Tư Anh Kiệt là Dương Tiếu, là bạn thân của nhau. Cô ta nghe nói chồng sắp cưới của Dương Tiếu qua đời, sợ cô ấy tích tụ nỗi buồn trong lòng nên đã mời cô ấy đi lặn để thư giãn.

Tại nơi lặn, bọn họ gặp hai người cũng tới đây du lịch, trong số đó chính là vợ cũ vừa mới ly hôn của Tư Anh Kiệt, Ngải Lâm Na.

Vừa mới lặn được nửa chặng đường thì đột nhiên Dương Tiếu cảm thấy không thoải mái, mọi người cho rằng cô ta bị say nắng nên đưa cô ta lên thuyền nghỉ ngơi. Thế nhưng cô ta bị say sóng nặng nên lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Vì bất đắc dĩ nên mọi người đành phải thay đổi kế hoạch, quay trở về điểm xuất phát trước.

Trên đường đi, bỗng nhiên A Húc nhớ ra hòn đảo nhỏ mà Tư Anh Kiệt mời bọn họ lên gần đó nên anh ta đã liên lạc ngay với người trên đảo xem bọn họ có thể lên đảo không.

Vốn dĩ sẽ không chạm mặt nhau vì còn ba ngày nữa mới tới ngày hẹn của bọn họ. Tuy nhiên Tư Anh Kiệt đã xuất phát trước để phù hợp với hành trình của Khang Mộ Thành nên lại vô tình gặp nhau.

Vì thế, bọn họ đã phải nghênh đón Tu La tràng lớn nhất trong đời.

Vợ trước cùng với bạn gái cũ.

Giản Tĩnh: ‘Hải cẩu vỗ tay.JPG’

Cô thực sự rất lo lắng cho tình trạng của Tư Anh Kiệt nên sau khi ăn sáng xong, Giản Tĩnh đặc biệt đi tìm anh ta với cái cớ là cảm ơn anh ta ngày hôm qua đã mang bể cá cảnh nhiệt đới tới, nó rất đẹp.

Tư Anh Kiệt đang nằm ở trên sân thượng siêu lớn của phòng mình, anh ta nói với vẻ uể oải: “Em thích là tốt rồi, phòng của anh trai anh còn đang được sửa sang lại nên cứ để cá ở chỗ em vài ngày. Đó đều là giống cá rất quý hiếm, ở bên ngoài không nhìn thấy được đâu.”

“Chẳng trách em chưa từng nhìn thấy loài cá nào đẹp như vậy.” Giản Tĩnh vui vẻ nói: “Nhưng nhìn cá trong bể vẫn không bằng nhìn ở dưới biển được, không phải anh nói rằng muốn dạy em lặn ư?”

Tư Anh Kiệt nói qua loa: “Anh đang thấy hơi đau bụng, đổi sang ngày khác đi, đổi sang ngày khác.”

“Hôm qua anh ăn nhiều hải sản quá hả?” Giản Tĩnh nghiêm túc hỏi: “Anh đã uống thuốc chưa?”

Anh ta liếc mắt, sau đó lại thở dài: “Nếu như anh nói thật thì liệu em có cho rằng anh đang nói đùa không?”

Giản Tĩnh kinh ngạc: “Chỉ là đau bụng thôi, có gì đáng buồn cười đâu.”

“Xem ra Mộ Thành vẫn chưa nói với em hả? Thật là, cậu ta kín miệng thế.” Tư Anh Kiệt nói thầm hai câu, anh ta đảo mắt như có chủ ý gì đó rồi nói một cách nghiêm túc: “Tĩnh Tĩnh à, Anh Kiệt anh đây đối xử với em có tốt không?”

Giản Tĩnh gật đầu: “Rất tốt.” Không thân quen gì mà có thể chiếu cố được tới mức này đã tốt lắm rồi.

“Haizz.” Anh ta thở dài thườn thượt, nói với vẻ buồn bã: “Hiện tại anh Anh Kiệt đang gặp phải chuyện phiền phức, em có nguyện ý giúp anh một tay không?”

Giản Tĩnh mỉm cười: “Giả vờ làm bạn gái là chuyện không thể được.”

Tư Anh Kiệt than vãn rồi che mặt: “Cái gì vậy trời, Mộ Thành vẫn nói với em.”

“Cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.” Giản Tĩnh ngồi xuống bên cạnh chỗ anh ta nằm và ngắm nhìn trời xanh mây trắng ở phía xa, tâm trạng của cô khá tốt: “Phong cảnh nơi này thật đẹp. Ơ, chỗ kia có người.”

Cô dựa vào lan can, thò người ra nhìn xung quanh: “Ba người phụ nữ, ai ở đằng đó vậy?”

Tư Anh Kiệt uể oải nói: “Ai ở đằng đó hả, người tóc ngắn là Dương Tiếu, người tóc dài là Dao Dao còn người có dáng vô cùng đẹp kia là Ngải Lâm Na.”

Giản Tĩnh nheo mắt, cô nhìn trộm qua ống nhòm.

Trong ba cô gái, Dao Dao có vẻ ngoài ngọt ngào nhất, làn da trắng nõn, ngoại hình tốt nhất. Diện mạo của Dương Tiếu kém hơn một chút nhưng mặt mũi hoạt bát và có một loại khí chất quật cường, so với một Dao Dao không có ký ức gì thì cũng có chút đặc sắc. Nhưng nếu như nói về sức hấp dẫn, bọn họ đều kém Ngải Lâm Na.

Chắc hẳn Ngải Lâm Na là con lai nên cô ta có hốc mắt sâu và phong thái quyến rũ. Cô ta mặc quần đùi áo may ô, ngực lớn mông cong khiến cho cả phụ nữ cũng muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Giản Tĩnh đang nhìn chăm chú Ngải Lâm Na nhưng đột nhiên cô ta quay đầu lại, tầm mắt tuần tra một lúc rồi như dừng lại ở hướng cô.

Sau đó, cô ta vẫy tay với bên này.

Trong lòng Giản Tĩnh ‘Ơ’ một tiếng, sân thượng này cách bãi biển đằng kia không xa nhưng nếu như không dùng ống nhòm thì cùng lắm cũng chỉ nhìn được bóng người chứ không thể nhận ra khuôn mặt được.

Làm sao Ngải Lâm Na biết được cô đang nhìn cô ta?

Cô giật mình, không có phản hồi gì.

Ở đó, Dao Dao quay đầu lại và hỏi với vẻ kỳ lạ: “Cô Ngải, cô đang chào ai thế?”

“Ở trên sân thượng có người.” Tiếng Trung của Ngải Lâm Na rất lưu loát, không hề mắc sai lầm chút nào: “Tôi nghĩ là Anh Kiệt.”

Dao Dao mỉm cười: “Xa như thế, cô có vẫy tay thì bọn họ cũng không nhìn thấy cô đâu.”

“Cô nói cũng đúng.” Ngải Lâm Na nói: “Có lẽ anh ấy cũng muốn giả vờ như không nhìn thấy.”

Ánh mắt của Dao Dao nhìn về phía Dương Tiếu với vẻ lén lút nhưng vẫn mở miệng nói: “Không thể làm vợ chồng nhưng vẫn có thể làm bạn bè mà. Nhưng cũng trùng hợp thật, trước đây tôi không hề biết cô là vợ cũ của Anh Kiệt.”

“Cũng có chút trùng hợp, có điều tôi thường hay đi lặn ở vùng này nên dần dần quen anh ấy.” Ngải Lâm Na nói tới chuyện cũ rất thoải mái, trên mặt cô ta không hề có chút ngượng ngùng nào mà chỉ có vẻ thoải mái tận hưởng gió biển: “Phong cảnh đẹp thật.”

Dao Dao khẽ gật đầu nhưng Dương Tiếu lại không hề lên tiếng: “Tiếu Tiếu, cậu thấy sao rồi, có còn khó chịu nữa không?”

“Tớ không sao nữa rồi.” Dương Tiếu không lộ ra vẻ mặt gì, trái lại cô ta còn nói lời cảm ơn với Ngải Lâm Na: “Tôi còn phải cảm ơn cô vì đã cứu tôi nữa. Nếu như hôm qua cô không kéo tôi thì chắc chắn tôi đã rơi vào biển vì chóng mặt rồi.”

Ngải Lâm Na cong môi cười: “Tiện tay thôi, cô không cần khách sáo như vậy.”

Dao Dao đứng nhìn bị kẹp ở giữa, cô ta hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia rồi nói chuyện với người thứ tư: “Anh Húc, nắng hơi to rồi. Anh đưa Dương Tiếu về nghỉ ngơi trước đi. Em muốn đi mua sắm với Ngải Lâm Na.”

A Húc vội nói: “Được, Tiếu Tiếu, chúng ta về trước đi.”

Dương Tiếu khẽ gật đầu rồi cùng vòng về với anh ta.

Dao Dao và Ngải Lâm Na tiếp tục đi vào bên trong dọc theo con đường trên đảo.

Sau đó, bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn của Giản Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, em làm gì vậy?” Tư Anh Kiệt ngáp một cái, anh ta đứng dậy khỏi chiếc ghế nằm: “Ánh nắng cũng to rồi đấy, anh đưa em tới chỗ khác chơi nhé.”

Mười lăm phút sau.

Giản Tĩnh nhìn thấy lưới bóng chuyền trong bóng râm, đầu đầy hắc tuyến: “Bóng chuyền bãi biển?”

“Bên này có gió mát, bên cạnh có cây cối nên đây là nơi tốt nhất để chơi mấy trò vận động.” Tư Anh Kiệt cầm quả bóng chuyền, khẽ nâng thử trong tay: “Em tới đây đi, em với Mộ Thành đều có thói quen ngồi lâu như nhau nên cần vận động nhiều một chút mới tốt.”

Ánh nắng trên hòn đảo nhiệt đới vào ban ngày thật đáng sợ, để tìm được một nơi mát mẻ thật sự rất khó nên Giản Tĩnh cũng không còn lựa chọn nào khác, cô không thể ngồi xổm trong nhà cả ngày trong khi đi du lịch được.

“Đi thôi, hai chúng ta chơi được không?”

“Thêm chúng tôi nữa thì sao?” Không biết A Húc và Dương Tiếu đi ra từ con đường nhỏ nào, bọn họ hào hứng muốn gia nhập vào.

Đừng nhìn trước đó Tư Anh Kiệt trông có vẻ tuyệt vọng, nhưng thật ra anh ta vẫn còn chống đỡ được, bình tĩnh chào hỏi: “Được chứ, hai với hai.”

Nói xong, anh ta còn nhìn về phía Dương Tiếu rồi hỏi thử: “Em có thể chơi được không? Không thì gọi Dao Dao tới đây còn em ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi.”

“Em không sao nữa rồi.” Dương Tiếu cởi áo chống nắng ra, vận động cơ thể: “Đã lâu rồi không chơi, không biết trình độ có bị thụt lùi không nữa.”

A Húc cố ý hỏi: “Trước đây hai người hợp tác vô cùng ăn ý nên chắc hai người vẫn ở một đội hả?”

“Tôi không thể bỏ mặc Tĩnh Tĩnh được.” Tư Anh Kiệt cười nói với Tĩnh Tĩnh: “Em có biết quy tắc không? Chúng ta thử một lần trước đã, em chú ý nhìn động tác của anh nhé.”

Phải nói rằng ở phương diện chăm sóc cho người khác, Tư Anh Kiệt cực kỳ ân cần và kiên nhẫn.

Giản Tĩnh không biết chơi bóng chuyền trên cát nhưng sau khi được anh ta dạy một lúc thì cô cũng có thể chơi được.

“OK, tiết học dừng lại tại đây, thực chiến mới là người thầy tốt nhất. Chúng ta bắt đầu chơi thôi.” Tư Anh Kiệt búng tay một phát rồi nhảy lên phát bóng.

Bóng chuyền không khó, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của Giản Tĩnh đủ cao nên cô cũng có thể nhanh chóng chơi được.

Trái lại, tổ của A Húc và Dương Tiếu phát huy cũng bình thường.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Giản Tĩnh cảm thấy Dương Tiếu đã nhìn cô mấy lần.

Chấm dứt hiệp một, tổ đội Giản, Tư đã chiến thắng.

Tư Anh Kiệt nhìn Giản Tĩnh bằng cặp mắt khác xưa, anh ta tấm tắc khen ngợi: “Lúc trước em chơi quần vợt chẳng khác gì học sinh tiểu học, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy thế?”

“Trước đây?” A Húc nắm được điểm mấu chốt: “Anh Kiệt, trông cô gái này cũng không lớn tuổi lắm.”

Tư Anh Kiệt trợn tròn mắt: “Cậu đang ám chỉ cái quái gì vậy? Đây là Tĩnh Tĩnh, là nhà văn ký hợp đồng với nhà Mộ Thành, vẫn luôn được cậu ấy chiếu cố.”

“Sáng nay Tổng Giám đốc Khang phải đi công tác nên đã làm phiền anh Anh Kiệt chiếu cố tôi.” Giản Tĩnh giải thích rồi ném quả bóng chuyền: “Tôi muốn phát bóng.”

Lần này, mọi chuyện tốt hơn nhiều.

Thân thể của Dương Tiếu vẫn còn hơi yếu, nhưng Giản Tĩnh cũng không vì thế mà nương tay. Sau ba hiệp, cô và Tư Anh Kiệt thắng hai hiệp nên đã thắng trận đấu một cách suôn sẻ.

“Không đánh bóng nữa, chúng ta đi uống gì đó đi.” Mặt Tư Anh Kiệt hướng về Giản Tĩnh nhưng khóe mắt lại không ngừng nhìn về phía người khác.

A Húc và Giản Tĩnh đều nhìn thấy nên tự nhiên cũng không có phản đối gì.

Nhà hàng trên đảo ở lưng chừng núi, gió biển thổi qua rất mát mẻ. Đầu bếp đồ ngọt được mời riêng tới đã làm ra nhiều loại bánh ngọt tinh tế, người pha chế đồ uống cũng pha chế ra nhiều loại đồ uống khác nhau tùy theo yêu cầu của mỗi người.

Giản Tĩnh cầm một ly nước đá, cô ngồi trên chiếc ghế treo ngắm nhìn phong cảnh phía xa.

“Mọi người đều ở trong này à.” Dao Dao đi vào cửa nhà ăn: “Trời nóng quá, cho tôi một ly soda bạc hà đi.”

Ngải Lâm Na chào hỏi với Tư Anh Kiệt, cô ta khen ngợi: “Hòn đảo này đẹp thật.”

“Em chưa từng tới đây hả?” Tư Anh Kiệt nghĩ lại, anh ta giật mình: “Ồ, chúng ta quen nhau ở một hòn đảo khác.”

“Đúng là khiến cho người ta đau lòng quá đi thôi, mới ly hôn chưa được bao lâu mà anh đã quên sạch chuyện giữa chúng ta rồi ư?” Ngải Lâm Na vừa cười vừa nhìn Dương Tiếu, cô ta khoanh tay nói: “Hay là anh giả vờ quên?”

Tư Anh Kiệt: “…”

Giản Tĩnh nhấp một ngụm nước, cô nghĩ thầm đúng là Tu La tràng. Lần đầu cô tiên được chứng kiến thế này, đúng là phấn khích quá đi mất!

Dao Dao cố ý giải vây giúp bạn mình, cô ta nảy ra một ý tưởng, từ từ đi lên chen giữa hai người: “Ây, huấn luyện viên Doãn và anh Tông mau tới đây nào.”

Lại là ai nữa đây? Trong đầu vừa suy nghĩ, Giản Tĩnh đã nghĩ ra đáp án.

Đúng rồi, tối hôm qua Khang Mộ Thành nói ở đây có tổng cộng sáu người. Ngoại trừ hai người bạn là A Húc và Dao Dao cùng với hai người cũ là Dương Tiếu và Ngải Lâm Na thì còn có hai người nữa.

“Anh Kiệt, đây là huấn luyện viên Doãn đi lặn cùng bọn em.” Dao Dao làm người giới thiệu: “Còn người này chính là anh Tông đi lặn cùng với bọn em. Nếu em nhớ không nhầm thì nghề nghiệp là… nhiếp ảnh gia phải không?”

Huấn luyện viên Doãn chính là cô gái trẻ tóc ngắn, cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, trông xinh đẹp đến không ngờ. Theo lý mà nói, cho dù những người đàn ông ở đây có người trong lòng hay chưa đều khó tránh khỏi nhìn cô ta thêm vài lần.

Tuy nhiên, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn bởi người đàn ông đứng bên cạnh cô ta.

Dáng người anh ta cao gầy, làn da bánh mật. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng trông vô cùng quyến rũ cùng với mái tóc mềm mại hơi rối nhưng không hề lôi thôi tí nào. Anh ta đeo kính râm có tròng kính màu trên mặt, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy một cặp mắt phượng.

“Đúng vậy, tôi tên là Tông Tuân Mỹ.” Anh ta tháo kính râm xuống rồi mỉm cười.

Thông thường, Giản Tĩnh rất thích sử dụng các đặc điểm nào đó hoặc nghề nghiệp làm đại từ để gọi thay. Nhưng đối với người mới quen như anh Tông này, cô đã hoàn toàn quên đi nghề nghiệp nhiếp ảnh gia.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hồ ly tinh đực thành tinh này chui ra từ đâu vậy?

 

Bình Luận (0)
Comment