Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 146

Chương 146

Đảo Người Cá vô cùng hỗn loạn.

Đến trưa, cảnh sát khảo sát hiện trường xong mới đưa Lâm Dao đi. Tư Anh Kiệt kiên trì yêu cầu muốn được gặp cô ta, nhưng trước sự chất vấn của anh ta, Dao Dao không nói một lời, thừa nhận tội ác.

Anh ta bị người khác đả kích hết lần này đến lần khác, cộng thêm say rượu và bị nhiễm lạnh, đến buổi chiều thì phát sốt.

Khang Mộ Thành đành nhờ Giản Tĩnh đóng gói hành lý, chuẩn bị đưa Tư Anh Kiệt đến bệnh viện điều trị.

Trước khi rời đi, Giản Tĩnh đứng trong phòng ngủ trên tầng hai, nhìn chằm chằm bể cá nhiệt đới đối diện giường, biệt thự của cô không khác gì biệt thự của những người khác, điểm sáng duy nhất chính là bể cá lớn mà Tư Anh Kiệt gửi tới.

Anh ta từng nói đây là đồ mà anh họ của mình để lại, đó là loài cá rất quý.

Những con cá này quả thực rất đẹp, màu sắc như mộng, cơ thể đẹp, uyển chuyển. Nếu nhìn chúng nó rồi đi vào giấc ngủ, thậm chí trong mộng còn có thế nhìn thấy thế giới dưới đáy biển.

Hơn nữa, theo nhân viên chuyên chăm sóc cá, tiến sĩ Ngô còn đã đặt tên cho chúng.

Gọi là: Thương Hải (biển biếc), Nguyệt Minh (trăng sáng), Lưu Châu ( ngọc châu lưu chuyển), Lam Điền (đồng xanh), Nhật Noãn (nắng ấm) và Ngọc Yên (khói ngọc).

Biển biếc trăng thanh hàm nước mắt, nắng ấm đồng xanh sinh khói bay.

Cô vớt con cá nhiệt đới màu đỏ tên là ‘Lưu Châu’ lên, lấy kính lúp quan sát kỹ, cuối cùng phát hiện trên bụng có một vết thương nông.

Quả nhiên.

Người cá là chỉ đảo Nhân Ngư, nhưng không chỉ là đảo Nhân Ngư. Ở Trung Quốc cổ đại, người cá được gọi là giao nhân, Quách Mạt có một bài thơ là, ‘Sợ thấy người cá trên bờ, mang châu lên trăng’.

Có khi con chip đã được cấy vào cơ thể cá.

Thảo nào, Ngải Lâm Na vừa thiếu văn hóa lại không hiểu sách võ thuật. Nếu từng xem phân đoạn ‘Cửu Âm chân kinh’ giấu trong bụng khỉ trắng thì đã có thể đoán được cách làm của tiến sĩ Ngô.

Ánh sáng của tiếng Trung là gì, không hiểu tinh hoa thì có học được cũng vô dụng.

Tuy nhiên, điều này cũng có thể giải thích những gì Tông Tuân Mỹ làm đêm đó.

Lúc trước khi điều tra vụ án, cô đã hỏi quản gia, chìa khóa dự phòng được cất trong két sắt trong phòng làm việc, chỉ có anh ta và Tư Anh Kiệt biết mật khẩu.

Tông Tuân Mỹ ước chừng đã đoán được tung tích con cá từ miệng ai đó, lại biết nó ở trong phòng ngủ của cô nên quyết định chuốc say, lấy trộm chìa khóa rồi lặng lẽ lấy con chip.

Không biết xấu hổ.

Giản Tĩnh nhớ kỹ việc này, chờ đưa Tư Anh Kiệt vào phòng bệnh, cô hỏi Khang Mộ Thành về người tên Tông Dã.

Trước khi hỏi, cô thực sự không có hy vọng gì nhiều, chỉ nhờ giúp đỡ theo thói quen. Ai ngờ rằng sau khi Khang Mộ Thành nghe xong, nhớ lại rồi nói: "Anh thấy cái tên này quen lắm."

Giản Tĩnh sửng sốt: "Hả?"

“Chờ đã.” Khang Mộ Thành gọi điện thoại, nói nhỏ vài câu, sau khi cúp máy thì nói với cô: “Anh có hỏi một người bạn, đúng là anh từng nghe thấy cái tên này, không biết có phải người em hỏi hay không."

Giản Tĩnh nói: "Anh ta là ai?"

“Một doanh nhân kinh doanh tình báo.” Khang Mộ Thành trả lời.

Đây là một đáp án nằm ngoài dự liệu, Giản Tĩnh sững sờ trong giây lát, trong đầu cô xuất hiện đủ loại tình tiết kinh điển của mấy bộ phim điệp viên.

Alo, có nghiêm túc không vậy?

Sự ngạc nhiên (đáng sợ) về thế giới song song còn có thể nhiều hơn nữa à?

Nhìn thấy biểu hiện vi diệu của cô, Khang Mộ Thành lập tức hiểu ra cô đang hiểu lầm: "Không phải như em nghĩ đâu, anh ta có một công ty điều tra thu thập thông tin kinh doanh công khai để phân tích, đưa ra báo cáo nghiên cứu của công ty đó, không liên quan đến cơ mật, đó là hoạt động kinh doanh rất bình thường nhưng lại vô cùng nổi tiếng trong ngành.”

Giản Tĩnh nửa tin nửa ngờ: "Anh chắc chứ?"

Người đứng đắn ai lại dùng tên giả chứ, trông bộ dạng của anh ta cũng không giống ông chủ của một công ty mà giống tình báo viên trong phim điện ảnh và truyền hình hơn.

Cô vừa nói xong, Khang Mộ Thành cũng không chắc chắn, ngập ngừng nói: "Anh biết công ty điều tra của anh ta, chưa từng gặp trực tiếp, nghe nói anh ta là một người rất bí ẩn."

"Công ty đó tên gì?"

"Sơn Tước." (Sẻ núi)

Thế mà lại không gọi là bồ câu đưa tin. Giản Tĩnh oán thầm, tìm kiếm trên mạng.

Như Khang Mộ Thành đã nói, Công ty Phân tích Thông tin Sơn Tước là một doanh nghiệp hợp pháp và có danh tiếng tốt, thông tin đăng ký cũng được tìm thấy.

Cô tìm tên ‘Tông Dã’ một lần nữa.

Không có thông tin nào hữu ích.

Cô chuyển sang tìm tên Sơn Tước, thấy một tài khoản chính thức. Như mọi người đều biết, tài khoản chính thức của công ty có rất ít fans, và về cơ bản các nhân viên góp vào cho đủ số.

Chỉ cần truy cập đại vào một tài khoản rồi tìm kiếm từ khóa ‘công ty’.

Một Weibo về cuộc họp thường niên xuất hiện.

Nhân viên nữ không quan trọng:

Tại buổi họp thường niên hôm nay, tôi đã trúng giải đặc biệt, ông chủ đích thân đứng ra trao giải, tôi rất vui ~ Đẹp trai quá đi.

[Ảnh chụp.JPG]

0 lượt chia sẻ, 0 lượt bình luận, 3 lượt thích

Giản Tĩnh bấm vào bức ảnh, ngoại trừ nữ nhân viên, tất cả những gì cô ấy nhìn thấy là một khuôn mặt khá đẹp trai, lông mày khá giống Tông Tuân Mỹ, nhưng chỉ có thể nói là nghiêm chỉ, tuấn tú, còn lâu mới tới mức chấn động.

Trong lòng cô xuất hiện một dấu hỏi thật lớn ‘?’

Tình, hình, thế, nào?

Điện thoại rung lên, Giản Tĩnh vô thức nhấc lên nhìn vào tin nhắn chưa đọc của một số lạ.

[Thực sự không liên lạc với tôi à? Nghe nói em đang tìm một người, có cần giúp không?]

Nhìn thấy tin nhắn này mà bực mình, Giản Tĩnh lập tức tính sổ: [Anh không thấy mình rất không biết xấu hổ à?]

[Tôi mới cân nhắc việc trộm chìa khóa thôi, còn chưa tìm được cơ hội ra tay, vốn định dùng cách khác bồi thường cho em ^ _ ^]

Giản Tĩnh nhắn lại một chuỗi ‘...’ gửi qua.

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy câu trả lời miễn cưỡng vậy đáy. Lẽ nào là tìm được ảnh của tôi rồi?]

Giản Tĩnh không kìm được, hỏi một câu ngớ ngẩn: [Anh từng phẫu thuật thẩm mỹ à? Bệnh viện nào?]

Giới thiệu cho cô đi!

[Tiếc quá, tôi chưa phẫu thuật thẩm mỹ bao giờ, nhưng nếu em muốn gặp bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất thì tôi có thể giới thiệu giúp em ^ _ ^]

Giản Tĩnh: [Thế thì những gì tôi thấy trước đây đúng là vẻ ngoài thật của anh à?]

[Nếu không phải, em có hối hận không? ]

Giản Tĩnh: Có.

Đành vậy thôi, người ta dùng mắt chó làm tiêu chuẩn, người đẹp đều có thể tha thứ, người thường thì không. Tuy nhiên, nói ngược lại, lúc cô và anh ta tiếp xúc, đối mặt nhau, không mất tự nhiên chút nào, chỉ là lần cảm thấy khí chất khác thường.

Cô nghĩ rồi trả lời: [Chắc chắn là không]

Anh ta nhắn lại một biểu cảm, hỏi lại: [Thực sự không muốn tôi giúp một tay à? Tìm người em muốn tìm. Tôi rất thành tâm xin lỗi em]

Quả thực Giản Tĩnh hơi do dự.

Ván đã đóng thuyền, dù tính toán thế nào cũng không thể quay ngược thời gian, nếu anh ta muốn bồi thường, không nhận ơn nghĩa này thì phí.

Không chừng anh ta thực sự có thể tìm được Tề Thiên ấy chứ.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô không muốn hao phí ân tình của anh ta. Nhiều người đang tìm kiếm Tề Thiên, nhưng với bản tính bậy bạ của Tề Thiên, gã sẽ không thể im lặng được lâu.

Ngược lại, có hai điều cô cần gấp rút tìm hiểu, một là danh tính của tên mặt sẹo, hai là... bí mật của cô.

Thân phận của tên mặt sẹo chẳng có nhiều giá trị, nếu trốn đi thì cũng không làm được gì.

Giản Tĩnh mím môi, trả lời: [Tôi không muốn tìm gã, tôi muốn biết một chuyện khác]

[Cho hỏi]

Cô quay sang bên, liếc xéo Khang Mộ Thành. Anh ta đang ngồi trước giường bệnh, trao đổi với y tá trưởng, không để ý bên này.

Ngón tay nhấn xuống bàn phím: [Anh có biết Thánh Angel không? Thánh Angel người đã gửi thiệp chúc mừng]

[Tôi sẽ nhanh chóng cho em biết tin tức]

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Giản Tĩnh khẽ thở dài, mới nhận ra chỉ là sự vướng bận nhất thời, ngực cô hơi đau nhức.

Có thể điều tra được không? Thánh Angel là bước đột phá ư?

Cô bóp trán, vừa muốn biết câu trả lời, nhưng không hiểu tại sao mà sợ câu trả lời.

Vào nhập viện đến nửa đêm, cơn sốt của Tư Anh Kiệt đã thuyên giảm.

Nhưng anh ta vẫn luôn chìm trong trạng thái tinh thần suy sụp, không thể tự thoát ra được. Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành trò chuyện với anh ta, nhưng anh ta không nói gì cả, chán ăn, gì cũng không muốn ăn.

Vốn anh ta muốn hỏi Dao Dao ‘tại sao lại làm vậy’, nhưng khi Giản Tĩnh nói cho anh ta biết ‘bởi vì cô ta thích anh’ thì anh ta lại như một quả bóng xì hơi, cả người héo rũ.

“Anh đã hại chết Tiếu Tiếu.” Anh ta tự trách.

Giản Tĩnh muốn nói lại thôi.

Anh ta hối hận: "Đáng lẽ lần này tôi không nên đến đây!"

Khang Mộ Thành thở dài nắm lấy vai anh ta: "Anh Kiệt, không phải lỗi của cậu, Lâm Dao nhất thời mất trí, không liên quan đến cậu, đừng như vậy, tỉnh táo lại đi."

Tuy nhiên, nếu chỉ cần vài lời là có thể chữa lành một trái tim bị tổn thương thì trên thế giới này đâu có nhiều người đau khổ đến vậy.

Khang Mộ Thành không làm được, đành phải tạm thời giao anh ta cho Giản Tĩnh. Bản thân anh phải liên lạc với cảnh sát địa phương để đưa Lâm Dao về nước, trong thời gian đó cần làm rất nhiều thủ tục nên sẽ không có thời gian để lo liệu.

Giản Tĩnh cũng rất buồn phiền. Cô vắt óc tìm chủ đề nói chuyện để chuyển hướng sự chú ý của Tư Anh Kiệt, hy vọng anh ta không tiếp tục chìm đắm trong hối hận nữa.

Nhưng thời gian làm bạn của hai người rất ngắn, không có Khang Mộ Thành thì thật sự không có gì để nói.

Cô dứt khoát hỏi về thời thơ ấu của họ.

Đối mặt với Khang Mộ Thành, Tư Anh Kiệt còn có thể là tùy ý lạnh nhạt, nhưng với một cô gái nhỏ hơn anh ta mười tuổi lại đi an ủi mình, anh ta cũng xấu hổ nên cố gắng lên tinh thần phối hợp.

"Anh và Mộ Thành quen biết thế nào? Bọn anh biết nhau từ khi học cấp hai. Chủ tịch Khang là một người phụ nữ mạnh mẽ, toàn bộ đều nhờ bảo mẫu chăm lo. Mẹ anh là một người nội trợ toàn thời gian, thỉnh thoảng sẽ mời cậu ấy đến nhà ăn tối, thường xuyên qua lại nên cũng thành ra quen thuộc.

Có điều, anh không bị mắng ít hơn vì cậu ấy là bao. Từ nhỏ Mộ Thành đã vô cùng kỷ luật. Ba mẹ anh nhìn thấy thì tức anh đến nghiến răng, tới mức muốn đổi con trai với chủ tịch Khang. Em biết mà, cậu ấy là con nhà người ta. Mãi đến khi cậu ấy đi du học thì anh mới được giải thoát, thật sự không dễ dàng gì..."

Anh ta nói lảm nhảm mãi, tâm trạng cũng dần tốt lên.

Giản Tĩnh cười, tỉnh rụi nói: "Nói thật, đừng nói với tổng giám đốc Khang, là trẻ con thì anh tốt hơn anh ấy nhiều."

“Thế à.” Lông mày Tư Anh Kiệt hiện vẻ được nước lấn tới: “Lần đầu tiên nhìn thấy em ở nhà Mộ Thành thì đã hít một hơi khí lạnh, mẹ ơi, thời gì rồi mà lại là một cô bé hướng nội như vậy? Em nhất định là đã phải chịu sự quản lý nghiêm ngặt của Mộ Thành. Quả nhiên, anh đi hỏi dì Vương, bà ấy cũng bảo mỗi ngày cậu ấy đều sẽ hỏi em ăn gì. Em không được phép ăn quán ven đường. Trời ơi, quán ven đường, đó không phải là đồ ăn ngon nhất à?"

Lúc đầu, Giản Tĩnh muốn bật cười, nhưng càng nghe càng thấy không đúng.

Tại sao Khang Mộ Thành phải quản ba bữa một ngày của cô?

Tư Anh Kiệt lúc này trở nên đáng yêu hẳn, ngay lập tức giải quyết nghi vấn: "Anh hỏi cậu ấy sao lại giống như dạy dỗ trong đạo quán thế, cậu ấy bảo lúc em vừa mới sinh thì bị bệnh nặng, bác sĩ nói phải chú ý đến chế độ ăn uống, tập thể dục hàng ngày, đi ngủ đúng giờ. Lúc đó anh nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của em, còn nhạy cảm với việc giao tiếp nên cũng không thấy gì không đúng... Đúng rồi, lúc đó em bị bệnh gì vậy?"

“Em quên mất rồi.” Giản Tĩnh né tránh nặng tìm nhẹ: “Nói đến quán ven đường, anh có muốn ăn thịt nướng không? Buổi tối chúng ta đi ăn BBQ nhé.”

Tư Anh Kiệt chỉ thuận miệng nhắc đến, cô đã rẽ luôn theo hướng đó, anh ta không khỏi nói: "Được đấy, tùy ý em, vốn nói đưa em đi chơi, ai biết được chuyện lại thành ra như vậy..."

Anh ta lại rơi vào hố đen cảm xúc, cơ thể gục trên ghế sô pha, chỉ muốn say không tỉnh

Giản Tĩnh: "Đứng lên đi, chúng ta chơi tennis đi."

Tư Anh Kiệt: "Rót cho anh một ly rượu."

“Không dậy nổi à?” Giản Tĩnh nắm lấy cổ áo của anh ta: “Tự mình đi hay là kéo anh đi đây?

Tư Anh Kiệt: "..." Anh ta thực sự không muốn nhớ lại cảm giác đau khổ khi bị kéo đi, thế là chậm rãi ngồi dậy: "Vừa rồi nói về Mộ Thành, em cũng giống vậy."

Giản Tĩnh sững sờ một lúc, mắt lóe lên.

Chẳng lẽ cô cũng gặp trải qua đả kích tâm lý nghiêm trọng?

Suy nghĩ trong đầu thi nhau xông lên không thể ngăn lại, tennis chơi rất tệ, may có Tư Anh Kiệt còn không tập trung hơn cô, hai người như vẩy nước, qua loa kết thúc.

Vài ngày sau, sau khi các thủ tục hoàn tất, Lâm Dao bị áp giải về nước, thi thể của Dương Tiếu cũng được đưa về nhà.

Giản Tĩnh lên máy bay trở về nhà.

Nói thật ở trên máy bay mọi thứ vẫn bình thường, cô không có cảm giác gì, nhưng khi vừa xuống máy bay thì cô choáng váng, tìm khăn giấy trong túi xách rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Có một chiếc phong bì trắng như tuyết trong chiếc túi nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment