Giản Tĩnh vẫn luôn chịu đựng đến khi về tới nhà mới mở bức thư trong phòng ngủ ra. Nơi dán miệng lá thư có đóng một cái dấu, là một chữ ‘Z’ màu tím khói.
Màu sắc rất thanh nhã, giống y như người gửi.
Cô mở ra xem, bên trong là một tờ giấy viết thư rất tinh xảo, viết tay bằng bút máy, nét chữ tự nhiên phóng khoáng.
...
Cô J:
Thấy chữ như thấy người.
Có vô số nơi trong và ngoài nước lấy tên ‘St.Angel’, tặng thiệp chúc mừng cũng có mấy nhà. Kẻ hèn này không dám vọng tưởng phỏng đoán mục đích của cô, chỉ nói nhà kỳ lạ nhất cho cô biết.
Ở Thụy Sĩ có một Trường Cao đẳng St.Angel, gọi là ‘trường cao đẳng’ thôi chứ thật ra nơi này là một bệnh viện nổi tiếng về điều trị tinh thần và bệnh tâm lý. Bọn họ dùng cái tên này để bảo vệ sự an toàn và riêng tư cho người bệnh nên cũng cố gắng tránh xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, người ngoài không thể nào biết được.
Có thông tin cho rằng sau khi người bệnh khỏi bệnh và xuất viện, bọn họ sẽ tặng thiệp chúc mừng tốt nghiệp và ca bệnh độc quyền, chỉ có duy nhất thứ này là bệnh viện không giữ lại.
Hy vọng đáp án của tôi có thể khiến cô hài lòng.
Tông Dã.
...
Ca bệnh?
Lại là ca bệnh.
Đúng rồi.
Nghĩa trang trước đây của ba mẹ được mua vào năm 2014, tức là năm cô lên mười bốn tuổi thì ba mẹ mất, mà giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ này lại là năm 2018.
Theo như lời của Tư Anh Kiệt, đáng lẽ lúc đó cô đang sống trong nhà của Khang Mộ Thành, nói cách khác trong vòng bốn năm từ 2014 đến 2018, cô đã từng bệnh nặng một hồi.
Giản Tĩnh lấy đầu đọc thẻ USB trong ngăn kéo ra, lắp vào máy tính.
Giao diện tài khoản quen thuộc hiện lên.
Trước đây cô không dám vào vì sợ có đồ vật kỳ lạ, lỡ như làm sai sẽ bị cảnh cáo hoặc khóa tài khoản. Nhưng nếu chỉ đảm bảo tính riêng tư về ca bệnh của người bệnh thì chắc không có vấn đề gì.
Về phần số tài khoản, chắc là tên họ cô nhỉ.
JianJing? Không, Jing.Jian, ở nước ngoài viết như thế này mới đúng.
Mật khẩu mở khóa.
Hình như sinh nhật quá dễ đoán, có thể là tên của một nhân vật yêu thích hoặc một câu châm ngôn ấn tượng gì đó không? ‘Go Pikachu’ (?) hoặc ‘Sự thật chỉ có một’ (?)...
Cô đen mặt thử một chút, không hề ngạc nhiên khi tất cả đều sai.
Lúc mười bốn, mười lăm tuổi, cô thích ai nhất nhỉ?
Thỏ tuyết? Yukimura? Hokage Đệ Tứ?
Tức thật, quá nhiều tường vây, hoàn toàn không thể nhớ rõ.
Có khi nào mật khẩu chính là sinh nhật?
Cô lại thất bại rồi, còn mắc sai lầm.
Cửa sổ mới nhảy ra: [Nhập sai mật khẩu, nội dung đã bị khóa, vui lòng thử lại sau hai mươi bốn giờ].
Giản Tĩnh vô cùng chán nản, tại sao không có tùy chọn để lấy lại mật khẩu chứ?
Hay là hỏi Khang Mộ Thành thử?
Anh ấy là người duy nhất có thể đưa cô đến bệnh viện, có lẽ anh ấy sẽ biết. Quên mật khẩu là chuyện bình thường, chắc anh ấy không nghi ngờ đâu nhỉ.
Cô do dự nhấc điện thoại, sắp xếp câu chữ mấy lần, xóa đi rồi gõ tiếp, lật qua lật lại mấy lần mới vô tình gửi đi một tin nhắn vẫn chưa viết xong.
“Tổng giám đốc Khang, anh còn nhớ...”
Cô vừa thu hồi thì ngón tay đã dừng lại.
Một lúc sau, anh ấy trả lời tin nhắn: “Đang họp, lát nữa sẽ gọi lại cho em.”
Ừ nhỉ, anh ấy vừa mới trở về sau kỳ nghỉ, chắc hẳn có rất nhiều công việc bị tồn đọng. Giản Tĩnh im lặng thở dài, nhắn lại một câu ‘Được’ nhưng biết rõ sẽ không có hy vọng gì trong vòng hai ba ngày tới.
Cô dứt khoát bấm vào vòng bạn bè.
Giang Bạch Diễm đăng một đoạn video ngắn tập thể dục, vui sướng nói “Cuối cùng tôi cũng đã tăng cân trở lại”, Tả Hinh lại than thở “Tại sao lượng công việc trong thời gian thực tập lại nhiều như vậy”, Lương Nghi thì tràn đầy năng lượng “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt”.
Quý Vân Vân thì đăng “Chuẩn bị đồ ăn cho anh trai bị bệnh” kèm theo hình một chén cháo.
Giản Tĩnh giật mình, lập tức bấm điện thoại.
Quý Phong nhận máy, giọng nói uể oải chẳng có tí hăng hái nào: “Này, cô Giản, đi nghỉ về chưa?”
“Anh xảy ra chuyện gì thế?” Cô hỏi: “Nhập viện hả?”
Anh ấy nói: “Ừ, cô muốn tới thăm tôi à?”
“Ở đâu?” Cô hỏi ngắn gọn.
“Bệnh viện thành phố, nhớ mang cho tôi ít đồ ăn nhé.” Anh ấy nói năng khép nép: “Bánh bao là được, tôi muốn ăn bánh bao thịt.”
Giản Tĩnh cúp điện thoại, chạy đến tiệm hoa mua một bó hoa.
Quý Phong trông mong, vốn tưởng rằng có thể đợi được những chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi thơm ngào ngạt, ai ngờ chỉ có mấy bông tulip trông thì ngon mà chẳng dùng được.
Anh ấy vô cùng đau đớn: “Cô không phải như thế này.”
“Tôi cũng không có hứa hẹn gì với anh.” Giản Tĩnh thờ ơ, cắm hoa tươi vào bình hoa kèm theo, xong việc thì tước nước.
Bà dì nằm giường sát bên cạnh nhìn thấy cô thì nhiệt tình hỏi: “Tiểu Quý, đây là bạn gái của cậu à?”
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Quý Phong yếu ớt trả lời.
Bà dì giống như rất quen thuộc, lập tức dạy dỗ: “Vậy thì phải cố gắng lên, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu không nhanh chân thì sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
Giản Tĩnh: “... Phụt.”
“Tôi bận rộn công việc, cần bạn gái để làm gì?” Quý Phong qua loa trả lời, đứng dậy ngồi vào xe lăn: “Đi, ra ngoài đi dạo thôi.”
Anh ấy cũng không cần cô đẩy, tự lực cánh sinh, chiếc xe lăn điện ‘vèo’ một tiếng đã đi xa.
Giản Tĩnh đành phải bước theo sau.
Quý Phong quen đường tiến vào vườn hoa, tìm được một nơi vắng vẻ nhưng thoáng đãng mới đi thẳng vào vấn đề: “Không nói nhảm với cô nữa, miệng vết thương đau muốn chết. Nói như vậy, lần này tôi bị lật xe do gặp rắc rối.”
Giản Tĩnh giật mình: “Cái gì?”
“Mấy ngày cô xin nghỉ phép ra ngoài ấy...” Quý Phong nhấn mạnh vào từ ‘nghỉ phép’, dâng tặng ánh mắt đầy ghen tị ao ước của súc vật công ty: “Tôi đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt, tên tội phạm chuyên chọn những phụ nữ trẻ tuổi sống một mình để ra tay. Sau khi giết chết các cô ấy lại quan hệ với xác chết, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tình huống cực kỳ ác liệt.”
Anh ấy che phía dưới xương sườn, nhíu mày: “Tôi sẽ không nói cho cô biết quá trình điều tra, về cơ bản vẫn như cũ. Lúc đó, một người bạn của tôi đi giải cứu một người phụ nữ bị thương nặng, một mình tôi đuổi bắt gã ta. Người này từng là một vận động viên đã nghỉ hưu, vóc dáng cường tráng, bọn tôi đánh nhau một lúc, cuối cùng gã ta đã bị tôi bắt.”
“Thế nhưng ngay khi tôi chuẩn bị còng tay gã ta, có người thứ ba xuất hiện, bắn tôi một phát. Trong lúc vội vàng, tôi chỉ kịp né sang một bên, tuy tránh được trái tim nhưng do khoảng cách quá gần nên vẫn bị bắn trúng, thành dáng vẻ cô thấy hiện tại.”
Nghe xong, Giản Tĩnh vừa hoảng sợ vừa ngỡ ngàng: “Anh muốn tôi giúp đỡ anh điều tra vụ án à?”
“Không.” Quý Phong nhìn cô chăm chú, nói nhỏ: “Tôi vẫn đang đang giấu đồng nghiệp của mình một chuyện. Cô nghe cho kỹ đây, lúc người kia nổ súng về phía tôi đã nói một câu.”
Anh ấy bắt chước giọng điệu của đối phương, lạnh lùng nói: “Anh không cứu được bảo bối của tôi.”
Bảo bối? Xưng hô kinh tởm, quan hệ với xác chết là đàn ông? Điều thứ nhất hiện lên trong đầu Giản Tĩnh là nôn ọe.
Nhưng ngay sau đó, cô mới nhận ra mình đã nghe lầm.
Không cứu được bảo bối.
Chỉ trong nháy mắt, cô chỉ thấy từng ngón tay ma quỷ lướt nhẹ qua gáy như từng cơn gió lạnh, lông tơ cả người dựng đứng hết lên, nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng lan tràn ra ngoài hệt thủy triều.
Quý Phong chậm rãi hỏi: “Cô nói xem, có phải đối phương là người theo dõi cô không?”
“Là anh ta.” Giản Tĩnh nghiến răng, khẳng định: “Anh ta xem anh thành... Cỏ!”
Chẳng trách [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] đưa ra thị trường đã lâu như vậy, Đao Ba Nam lại chẳng có phản ứng gì, cứ đợi ở chỗ này. Anh ta không hành động không phải do sợ hãi mà là đang tìm kiếm một ‘kẻ giết người’ thật sự.
Nguồn cảm hứng về kẻ giết người của cô đến từ Tạ Duy, cảm hứng cứu vớt lại đến từ chính bản thân cô.
Tạ Duy đã chết, cô không nợ không nần, Đao Ba Nam nghĩ như thế nào không quan trọng.
Thế nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương vừa đọc đã hiểu, nhắm ngay vào người đàn ông bên cạnh cô.
Có nhầm lẫn gì không?
Cô chẳng nghe ngóng được cái gì.
Tại sao lại Quý Phong? Bởi vì anh ấy là cảnh sát, vừa vặn có đủ tư cách cứu vớt?
Tỉnh lại đi được không, một người là kẻ giết người, một người là cảnh sát, hoàn toàn không giống nhau.
Quý Phong liếc Giản Tĩnh, thấy sắc mặt cô lúc thì trắng bệch lúc thì xanh mét, vô cùng đặc sắc. Anh ấy không nhịn được hỏi: “Xem tôi thành người nào?”
Giản Tĩnh kể chuyện [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] cho anh ấy nghe.
Quý Phong: “Lá gan cô lớn nhỉ, lại đi khiêu khích anh ta như thế?”
“Cái chết của Lưu Bảo Phượng là một món quà của anh ta, anh ta đang đợi phản ứng của tôi.” Giản Tĩnh nặng nề nói.
Quý Phong lắc đầu nói thẳng: “Cô nên bàn bạc với tôi trước đã, lần này tôi bị đánh không kịp trở tay. Cũng may mạng tôi lớn, bằng không cô chỉ còn gặp tôi trên cáo phó.”
“Tôi không hề nghĩ lại là anh.” Giản Tĩnh cũng rất buồn bực: “Cảnh sát có giống với kẻ giết người không?”
Quý Phong lớn mật suy đoán không cần bằng chứng: “Có khi nào anh ta nghĩ rằng cô thích tôi không?”
Giản Tĩnh hít thở sâu, trong chốc lát lại không biết nên kinh tởm người nào.
Quý Phong vẫn còn chìm đắm trong phân tích: “Tính ra cô và Khang Mộ Thành thân thiết hơn, tại sao đối phương lại không chọn anh ta chứ?”
Lúc đầu Giản Tĩnh không nghe thấy, mãi một lúc sau cô mới hiểu ra: “Anh nghi ngờ tổng giám đốc Khang?”
“Theo phân tích của tôi, Đao Ba Nam có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô.” Quý Phong nói về chi tiết vụ án, không xen lẫn cảm xúc riêng của mình, nghiêm túc nói: “Ý muốn bảo vệ cô của Khang Mộ Thành rất mạnh, hơn nữa dáng vẻ bên ngoài cũng có thể ngụy trang.”
Giản Tĩnh dứt khoát phủ nhận: “Nếu là tổng giám đốc Khang, anh ấy sẽ không hiểu lầm thành anh, chắc chắn anh ấy biết người đó là ai.”
“Ai?” Quý Phong tò mò hỏi.
Giản Tĩnh lạnh lùng: “Một người chết.”
Quý Phong: “...”
“Anh ta không chọn tổng giám đốc Khang, có thể có hai nguyên nhân.” Giản Tĩnh sắp xếp suy nghĩ, phân tích: “Thứ nhất, anh ta không nghĩ rằng tổng giám Khang không có năng lực cứu vớt tôi, nói cách khác đã có một chuyện xảy ra và anh ấy không ngăn cản sự việc.”
Quý Phong gật đầu: “Tôi nghĩ rằng Khang Mộ Thành đang giấu cô điều gì đó.”
Giản Tĩnh gật đầu, tập trung suy nghĩ: “Thứ hai, anh ấy khác với hai người các anh, xét về thân phận lẫn nghề nghiệp, anh càng phù hợp với hình tượng người cứu vớt hơn.”
“Hoặc có lẽ cả hai lý do đều phù hợp.” Quý Phong ôm đầu, hơi kích động: “Vì vậy anh ta mới giết tôi đúng không, rất có thể sẽ ra tay một lần nữa.”
Anh ấy lập tức tính toán: “Đáng tiếc tội phạm giết người kia chạy mất, chẳng qua tôi đã điều tra rõ thân phận của gã ta, cảnh sát đã tuyên bố lệnh truy nã. Một khi tìm được gã ta, chúng ta có thể điều tra thông tin về quê quán của Đao Ba Nam. Tôi không tin anh ta xuất hiện ngay lúc đó chỉ là trùng hợp, đó là một cái bẫy.”
Anh ấy suy tính: “Nói như vậy, hẳn anh ta có năng lực xúi giục phạm tội.”
“Không thể.” Giản Tĩnh cắt ngang kế hoạch của anh ấy, nói thẳng: “Tên này rất nguy hiểm, tôi không thể để anh mạo hiểm được.”
Quý Phong xua tay, sâu kín nói: “Tôi không phải vì cô, đối với tôi mà nói, anh ta cũng là con mồi rất có giá trị.”
Giản Tĩnh: “Tôi có một ý tưởng hay hơn.”
Quý Phong nhướng mày.
Cô đưa điện thoại di động, cho anh ấy xem một bài Weibo mới đăng.
...
Giản Tĩnh V:
Tôi đã nhận được rất nhiều câu hỏi của bạn đọc về [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] nên sẽ trả lời những vấn đề mọi người quan tâm nhất ở chỗ này.
Liệu giữa kẻ giết người và cô gái có tình yêu không?
Thật xin lỗi, tôi cũng không biết. Nguyên mẫu của kẻ giết người dựa trên một người bạn đã qua đời, anh ấy cũng chưa bao giờ thổ lộ lời nào liên quan đến ‘tình yêu’, vì vậy không thể nào biết được.
Người nọ đã rời đi, câu trả lời không còn quan trọng nữa.
...
Lúc tuyên bố tin tức này, một nỗi thẫn thờ lâu ngày không gặp hiện lên trong Giản Tĩnh, vẻ lo lắng lúc có lúc không giống như sương mù phủ lên cửa sổ thủy tinh vào những ngày mưa, thế giới trở nên hư ảo.
Nhưng ngay sau đó, sương mù lác đác lại bị gió tanh mưa máu thổi tan.
Cô không nhịn được nghĩ, sau khi anh ấy nhìn thấy sẽ làm gì?
Chuông điện thoại vang lên.
Giản Tĩnh làm động tác tay ra dấu cho Quý Phong, đi ra xa nhận máy: “Tổng giám đốc Khang, anh phản ứng nhanh thật đấy. Em vừa mới đăng lên Weibo, anh đã thấy rồi hả?”
“Anh cài đặt thông báo đặc biệt.” Khang Mộ Thành vô cùng khó hiểu: “Em đăng cái này để làm gì?”
Cô im lặng một lúc, không tiếp tục trốn tránh, nói thẳng: “Người đó đã ra tay với bạn của em.”
“Ai?” Anh ấy chưa kịp phản ứng trong chốc lát.
Giản Tĩnh nói: “Người đàn ông có vết sẹo trên mu bàn tay.”
Đầu dây bên kia chợt im lặng.
“Tổng giám đốc Khang, anh đưa em tới St. Angel đúng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi: “Em không nhớ rõ, thế nhưng là anh đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”