"Mộ Thành, có phải con đi ra ngoài một chuyến với Tư Anh Kiệt rồi bị cậu ấy đồng hóa rồi không thế?" Chủ tịch Khang quan sát con trai, thật sự cảm thấy rất nghi ngờ: "Có gì mà phải nghĩ, Tĩnh Tĩnh đã quyết định thế rồi, con nên ủng hộ con bé mới đúng chứ."
Khang Mộ Thành không nhịn được, lên tiếng phản bác: "Quyết định này quá mạo hiểm, ai cũng không thể đoán trước hậu quả. Con không thể..."
Anh còn chưa dứt lời đã bị chủ tịch Khang ngắt lời: "Mẹ hỏi con này." Bà nói: "Nếu hôm nay Tĩnh Tĩnh muốn viết truyện có đề tài ít được chú ý nhất, con sẽ làm thế nào?"
Khang Mộ Thành: "Hai chuyện khác nhau mà mẹ."
Thân là người đại diện tác giả, chịu trách nhiệm biên tập, dù anh không tán thành ý tưởng sáng tác của cô đến mấy thì anh cũng không thể cưỡng ép gì. Vì ngay từ đầu, tác phẩm văn học là tác phẩm độc nhất vô nhị bởi nó bộc lộ hết linh hồn của bản thân tác giả.
Tác phẩm có thể không được xét duyệt, có thể lỗ vốn, nhưng không ai có thể ngăn cản nó được sáng tác.
"Không, là cùng một chuyện đấy." Chủ tịch Khang bình tĩnh nói: "Con do dự như thế, chẳng qua chỉ vì đổi thân phận, đứng ở lập trường bạn bè, người thân hoặc lập trường khác muốn cản con bé làm chuyện điên rồ mà thôi. Nhưng mẹ khuyên con một câu thế này, đừng làm chuyện ngu xuẩn đó."
Người đàn bà thép tuổi trên năm mươi nói lời thấm thía: "Ý kiến khác nhau là chuyện bình thường, nhưng ép người ta làm theo ý nghĩ của mình thì dù thắng cũng vô ích thôi. Con phải biết rằng, trên đời này không có mối quan hệ nào không thể bị phá bỏ, tác giả và biên tập, ông chủ và nhân viên, chồng và vợ, đều như thế cả thôi."
Khang Mộ Thành khựng ra một chút, bỗng chợt im lặng.
"Mẹ biết, con có tình cảm thắm thiết với Tĩnh Tĩnh. Con bé là tác giả hợp đồng đầu tiên mà con dẫn dắt, lại được con chăm sóc bao nhiêu năm như thế. Nhưng con bé không phải trẻ con, không cần con phải giám hộ." Chủ tịch Khang vỗ vai con trai: "Cứ coi đây là tác phẩm mới của con bé, tin tưởng con bé hơn một chút, nhé!"
Khang Mộ Thành im lặng.
Gió đêm hè thổi qua, không khí dần dần mát mẻ, hương hoa dạ hương từ xa xa bay tới. Không biết nhà nào trong khu biệt thự có người đang luyện đàn, tiếng đàn 'đing đing đong đong' như có như không, muốn tìm mà chẳng thấy dấu vết.
Anh khẽ thở dài, rồi nghe thấy mình nói: "Con biết rồi ạ."
Hôm sau.
Mười giờ, Giản Tĩnh tỉnh dậy, cô sợ hãi nhìn thấy Khang Mộ Thành đang tưới hoa trong vườn.
Cô sợ hết cả hồn.
Vì sao? Vì hôm nay là thứ ba, đang trong ngày làm việc mà mười giờ rồi mà sao con ma cuồng công việc vẫn chưa đi làm thế này? Chết cha, người ngoài hành tinh tấn công Trái Đất hay xác sống đã ngao du đầy đường rồi ta?
"Em tỏ vẻ gì đấy hả?" Khang Mộ Thành nhíu mày: "Ăn sáng nhanh lên, ăn xong anh có việc muốn nói với em."
Giản Tĩnh: "À…"
Cô ăn bữa sáng kiểu Trung tinh xảo, sau đó mãnh liệt yêu cầu thêm một cốc cà phê đá, bưng cốc đi vào phòng làm việc của Khang Mộ Thành.
Xưa nay, anh vẫn luôn là người sấm rền gió cuốn, tối qua đã quyết định sẽ nói mọi chuyện cho cô, nên sáng nay, anh đã sắp xếp tài liệu thỏa đáng. Sau khi ra hiệu cô ngồi xuống, anh tỏ vẻ phải bàn bạc trong một lúc lâu: "Đêm dài lắm mộng, nếu em đã quyết định thế, anh sẽ nói hết tất cả những điều anh biết cho em."
Giản Tĩnh tập trung tinh thần, chú ý lắng nghe.
Khang Mộ Thành suy nghĩ không bao lâu, đã tìm được lời mở đầu thích hợp: "Sự việc xảy ra vào tháng tám năm hai nghìn mười bốn, em lên lớp tám, đúng lúc được nghỉ hè. Ngày mùng hai tháng tám, vào lễ Thất tịch, nhà em... đã xảy ra một vụ án giết người."
Giản Tĩnh lập tức hãi hùng, tóc gáy dựng đứng: "Ý anh là..."
"Ba mẹ em cũng chết trong tay anh ta." Giọng điệu Khang Mộ Thành rất nặng nề, chữ nào ra chữ nấy, không thể thay đổi: "Một ngày trước đó, anh và nhà em đã hẹn mười giờ sáng hôm sau, anh sẽ đến lấy bản thảo Bạch Miêu, kết quả gõ cửa mà không thấy ai lên tiếng trả lời, trong cửa lại có mùi màu tươi nồng nặc, thế là anh báo cảnh sát. Sau khi mở cửa, anh phát hiện thi thể của ba mẹ em."
Nói tới đây, anh cố ý liếc nhìn biểu cảm của cô. Chỉ cần cô tỏ vẻ khó chịu, anh tuyệt đối sẽ không nói thêm chữ nào nữa. Nhưng trong lòng Giản Tĩnh, ba mẹ cô còn sống khỏe mạnh ở thế giới của cô, nên cô không sợ hãi, chủ yếu chỉ khiếp sợ và phẫn nộ.
"Sau đó thì sao?" Cô hỏi: "Em ở đâu?"
Khang Mộ Thành nói: "Em không có ở đó."
"Cảnh sát nói với anh, dựa trên cách gây án của anh ta, bọn họ đoán anh ta là một tội phạm giết người liên hoàn, chuyên chọn ngày nghỉ, ra tay với các gia đình hạnh phúc. Nhà em là nhà thứ tư, trước đó còn có ba gia đình bị giết hại, không ai may mắn còn sống sót." Anh chậm rãi nói: "Em là người đầu tiên, đồng thời là người duy nhất còn tồn tại."
Giản Tĩnh hít một hơi lạnh vào miệng, lòng vô cùng chấn động.
"Tuy rằng lúc đó mọi người đều cảm thấy chắc chắn em phải chết, nhưng ai cũng không ngờ, ba tháng sau, em sẽ xuất hiện trong nhà mình với trạng thái tinh thần vô cùng lạ thường." Khang Mộ Thành miêu tả: "Dù ai nói chuyện với em, em cũng không phản ứng, nhưng đôi lúc, em sẽ làm ra một vài hành động khác thường."
"Nói ví dụ như?"
Khang Mộ Thành nói với vẻ đắn đo: "Em sẽ nói một vài lời kỳ lạ, 'Nếu phải sống trong đau khổ thì chết đi sẽ tốt biết mấy', 'Con người kính sợ mạng sống làm gì, quá nực cười, chết đi mới có ý nghĩa' vân vân."
Giản Tĩnh che thái dương: Trẻ trâu thế.
"Tình hình rất không lạc quan, bác sĩ tâm lý cho rằng em đã bị ám thị thôi miên rất nghiêm trọng, quá tôn thờ cái chết, rất có khả năng sẽ tự làm hại mình hoặc người khác." Anh nói tiếp: "Anh hỏi thăm được về St.Angel, quyết định đưa em sang bên đó. Chừng một năm sau, điều trị thành công, em đã quên chuyện đó."
Giản Tĩnh gật gật đầu, xem như đã hiểu rõ sự thật về St.Angel.
Nhưng cô vẫn còn khó hiểu: "Lúc em mất tích rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?"
"Anh không biết, không ai biết cả." Khang Mộ Thành nói: "Cảnh sát rất muốn tìm ra manh mối từ phía em, nhưng không còn cách nào cả, may thay mười bốn năm sau đó, không biết vì lí do gì, anh ta không tiếp tục phạm án nữa. Hồ sơ vụ án liên quan đã bị niêm phong, cất vào kho rồi."
"Bác sĩ tâm lý nói thế nào?"
Anh trầm ngâm: "Bác sĩ trong nước chỉ bảo em đã bị kích thích tinh thần quá mạnh, không có manh mối gì khác. Có lẽ bác sĩ ở St.Angel biết một chút, nhưng dựa trên việc bảo vệ tính riêng tư của bệnh nhân, họ sẽ không tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, anh cũng không phải người giám hộ của em, vậy nên bọn họ chưa từng nói một chữ nào."
"Thế nếu em tự đi hỏi ông bác sĩ đó, ông ấy sẽ nói cho em chứ?" Giản Tĩnh lập tức nhắc đến chuyện này.
Khang Mộ Thành lắc đầu, tiếc nuối báo cho cô biết: "Nếu anh không nhớ nhầm thì bác sĩ điều trị cho em đã qua đời rồi. Ông ấy là chuyên gia rất nổi tiếng trong giới tâm lí học, anh từng thấy tin báo tang của ông ấy."
Không may thế à?
Giản Tĩnh mím môi: "Vậy nên, nếu em khăng khăng muốn biết tình hình điều trị thì cách duy nhất chính là dựa theo bệnh án của em à?"
"Đúng." Khang Mộ Thành hỏi ngược lại: "Em không nhớ rõ à?"
Cô trả lời bằng tiếng thở dài, bất đắc dĩ không thể nói thành lời.
Loanh quanh một vòng, vẫn phải tìm ra mật khẩu.
Tuy nhiên, đến giờ, gần như cô đã vạch trần hơn một nửa bí mật, thái độ khiến cô phải chú ý của Khang Mộ Thành cũng đã có lời giải thích hợp lí.
Những chuyện tiếp theo càng dễ xử lý, muốn biết kỹ về tình tiết vụ án, chỉ cần bảo Quý Phong đi xin điều tra đọc hồ sơ. Có lẽ, tin tức quan trọng về Đao Ba Nam giấu ngay trong ca bệnh thôi.
Giản Tĩnh xác định rõ trong lòng, cô bưng cà phê lên, uống ừng ực hết cốc: "Em ăn xong rồi, em còn muốn đến bệnh viện một chuyến nữa, đi đây."
Khang Mộ Thành nhìn bóng lưng đầy hăng hái của cô, đôi lông mày bất giác thả lỏng, nụ cười mỉm bất đắc dĩ đầy nuông chiều lại nở trên môi.
Hôm nay, Quý Phong bị bón đồ ăn Quảng Châu thanh đạm làm cơm trưa.
Vừa mới định động đũa, bác gái giường bên cạnh đã tỏ vẻ tán thưởng, khen: "Tay nghề của nhà gái được đấy, Tiểu Quý à, cháu phải cố hơn nữa nhé."
Miếng cháo cá trong miệng Quý Phong suýt phun ra.
Mắt mũi bác gái thế nào đấy, logo trên cặp lồng cơm to như thế, rõ là logo của quán cơm Quảng Đông nổi tiếng thành phố này mà, sao có thể nghĩ là cô Giản làm thế?
Vừa trông đã biết cô Giản không biết nấu cơm rồi.
Anh vừa tưởng tượng cảnh cô biến thành vợ hiền mẹ huệ, rửa tay nấu canh, nhất thời ớn lạnh không thôi.
Vẫn là cô Giản hiện giờ khá đáng yêu.
Anh vứt bỏ ý nghĩ đen tối ra sau đầu, thuần thục húp hết một cặp lồng cháo to mua bên ngoài, cảm thấy mỹ mãn đi ra sau vườn hoa đã tán gẫu ngày hôm qua, nói cho hay là đi tiêu thực, nhưng trên thực tế là lấy tình tiết vụ án làm tráng miệng sau khi ăn xong.
"Cháo ngon đấy." Ăn đồ của người ta thì phải nể mặt họ, Quý Phong khen trước một câu, rồi sau đó mới nói: "Như tôi đã đoán, cô và anh ta từng có quan hệ vô cùng mật thiết, anh ta không giết cô là vì có nhu cầu tinh thần sâu sắc hơn."
Giản Tĩnh nói: "Tôi muốn xem hồ sơ vụ án một chút, mặc kệ anh dùng cách gì, tôi phải xem bằng được."
Lúc này, Quý Phong không tiếp tục làm lấy lệ nữa, gật đầu, nghiêm mặt: "Tôi sẽ nghĩ cách, cô có suy nghĩ gì về mật khẩu chưa?"
Cô thở dài: "Thử từng cái một chứ còn có thể làm thế nào nữa."
"Thật sự không nhớ được gì hả?" Quý Phong không coi cô là búp bê sứ dễ vỡ như Khang Mộ Thành. Theo bản năng, anh thấy sợ chọc trúng tâm hồn nhạy cảm của cô, nhưng vẫn nói thẳng tuột: "Không đúng chứ, rõ ràng cô khỏi hẳn rồi mới cài mật khẩu tài khoản mà, không thể cũng quên được."
Giản Tĩnh lạnh lùng: "Tôi nói quên rồi thì là quên rồi, không được à?"
Quý Phong nhạy bén hỏi: "Còn có điều bí ẩn gì tôi không biết hả?"
Cô đáp: "Khi nào tôi thấy hồ sơ vụ án thì đến lúc đó chúng ta lại tán gẫu nhé."
Quý Phong che ngực, vẻ mặt đau khổ, hơi thở mong manh: "Vì cô nên tôi mới bị thương đấy, đáng lẽ cô phải đối xử tốt với tôi hơn chứ?"
Giản Tĩnh đen mặt.
Đương nhiên cô rất day dứt về việc Quý Phong bị thương, nhưng khi bị anh chính miệng nói ra, sự day dứt lập tức biến đổi.
"Đồng chí cảnh sát, anh đang phục vụ cho nhân dân đấy." Cô nói lời thấm thía: "Lần sau tôi sẽ tặng anh một lá cờ trao thưởng nhé, đừng khách sáo ha, nên làm mà."
Quý Phong phải ngửa người dựa vào sau để giảm bớt đau đớn do tác động đến miệng vết thương. Nhưng trên mặt anh vẫn cười tủm tỉm: "Thế cũng được, làm đẹp vào nhé, tôi phải dựa vào cờ đó để thăng chức tăng lương đấy."
Giản Tĩnh: ". . ." Xét về mức độ vô liêm sỉ, cô vẫn thua anh một bậc.
"Phải về thôi, bệnh nhân suốt ngày đi bộ bên ngoài, coi chừng y tá đấm anh đấy."
Quý Phong cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Sau khi đăng bài trên Weibo, cô có phát hiện manh mối gì không?"
Giản Tĩnh tỏ vẻ một lời khó nói hết: "Anh ta không xuất hiện."
Ngày hôm qua, cô đăng bài lên Weibo chỉ vì báo cho Đao Ba Nam biết rằng anh ta đã tìm nhầm đối tượng, tránh Quý Phong bất cẩn lại bị tập kích. Đồng thời, cô cũng muốn nhân cơ hội này chọc giận anh ta, cười nhạo anh ta, ép anh ta để lộ càng nhiều dấu vết.
Nhưng mà, mọi việc có tốt có xấu.
Con đường công khai giúp cô lên tiếng nhanh nhất, khiến đối tượng dễ nhận được nhất, đồng thời cũng đồng nghĩa với việc mất riêng tư.
Hiện giờ, tin nhắn trong hộp thư của cô đều đang hỏi nguyên mẫu là ai, có quan hệ gì với cô. Có không ít người cho rằng [Hoa hồng, hoàng kim cà sát thủ] là câu chuyện mà cô đã từng trải qua, an ủi cô phải cố gắng sống sót.
Tâm trạng Giản Tĩnh vô cùng vi diệu.
Máu hoa hồng đại diện cho mối thù giết cả nhà, cũng là dấu vết mà hung thủ giết ba mẹ cô gái để lại. Khi sắp xếp đoạn tình tiết này trong truyện, cô vẫn chưa liên tưởng đến bản thân.
Nhưng mà, tuy trí nhớ đã biến mất, nhưng tiềm thức chôn sâu trong não cũng đã yên lặng ám chỉ sự thật.
Sự phối hợp chặt chẽ về linh hồn giữa tác giả và tác phẩm đúng là vô cùng kì diệu.
Có lẽ cô phải đọc kĩ lại tác phẩm của mình, có lẽ trong [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] còn ẩn giấu nhiều nhắc nhở nữa. Không đúng.
Chìa khóa không nằm mở đó.
[Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] do cô sáng tác. Có lẽ trong bộ truyện này có manh mối, nhưng không có quá nhiều manh mối mang tính quyết định. Cô biết rõ cảm hứng khiến cô sáng tác bộ truyện này: nguyên gốc của máu hoa hồng nằm ở hội ký tên lưu diễn; nguyên gốc của hoàng kim nằm trong vụ án cướp bóc; sát thủ được cô thêm vào để vớt vát, đồng thời cũng có liên quan đến cuộc gặp với Tạ Duy.
Tác phẩm cất giấu chìa khóa thật sự, là... Bạch Miêu.
Mấy quyển cuối cùng của [Thần thám Bạch Miêu].