‘Thần thám Bạch Miêu’ có tổng cộng 16 tập và được xuất bản từ năm 2013 đến 2016, nhưng không xác định được chính xác thời gian sáng tác.
Giản Tĩnh hỏi Khang Mộc Thành về thời gian ra của tất cả các bản thảo.
Tập 1 bắt đầu từ năm 2012, sau khi viết xong ba cuốn đầu tiên thì tìm tham gia đại vào một nhà xuất bản, Khang Mộ Thành vừa ý nên chính thức ký hợp đồng xuất bản.
Năm 2013, hoàn thành tập 4 đến 9.
Trước tháng 8 năm 2014, giao bản thảo của tập 10 đến 13.
Năm 2016, tập 14 đến 16 được xuất bản, Bạch Miêu kết thúc.
Giản Tĩnh nhiều lần xác nhận với Khang Mộ Thành, lúc vụ án xảy ra, những bản thảo mà anh đi lấy là nội dung của tập 10 đến 13.
Như vậy, lần ranh trở nên hết sức rõ ràng.
Tập 1 đến 9 được viết bởi Giản Tĩnh, có thể tạm gác lại một bên. Tập 10 đến 13 đã được Giản Tĩnh của thế giới này hoàn thành trước khi vụ sự việc xảy ra, bao gồm cả tập 13 ‘Pudding và đá quý’.
Các tập 14 đến 16 được viết sau khi khỏi bệnh, có thể có những manh mối bị che giấu, hoặc có thể tất cả đều bị lãng quên.
Giản Tĩnh đã đọc tất cả bảy câu chuyện một lượt.
Tập 10 đến 13 không có gì đáng nói, văn phong vẫn nhẹ nhàng, mơ mộng, mèo con trắng dũng cảm, chính nghĩa, tốt bụng và hoàn hảo như một cậu học sinh tiểu học (…).
Nhưng kể từ tập 14, văn phong nhanh chóng có sự thay đổi, xuất hiện những phân đoạn miêu tả đẫm máu mà trước đây chưa từng có, cái chết của nhân vật không còn làm nền cho bối cảnh câu chuyện nữa mà trở nên nặng nề, u ám hơn, hé lộ mặt tối bản tính của con người.
Phần cuối của tập 16, như thể mặt nạ của thế giới bị xé ra một góc, để rồi hé lộ khoảnh khắc của sự thật.
Nhiều nhà phê bình sách cho rằng đây chính là chỗ tinh túy của ‘Thần thám mèo trắng’, ý là mộng mơ của tuổi thơ dần biến mất, con trẻ lớn lên sẽ phải đối mặt với sự tàn khốc của thế giới người lớn.
Vì vậy, tập 16 không phải là kết cục dựa trên cốt truyện, truyện chưa kết thúc nhưng cũng không cần viết tiếp nữa.
Tác giả đã trưởng thành, câu chuyện về Bạch Miêu cũng đột ngột kết thúc.
Cô từng đoạt giải Tài năng mới xuất sắc nhất năm 2016.
Chìa khóa mở bệnh án rốt cuộc là được mở ra ở tập 10 đến 13 hay 14 đến 16 đây?
Không hẹn trước, Giản Tĩnh nghĩ đến Giang Bạch Diễm, nhớ tới cậu từng nhắc đến ‘Pudding và đá quý’.
Cô thử lại mật khẩu.
Vẫn bị sai.
Cây bút đỏ đánh dấu hàng thứ sáu trên bảng với một dấu x lớn. Giản Tĩnh tự an ủi mình, bên dưới có hơn chục dòng để chọn, cứ thử từng dòng một, biết đâu lại đúng.
Nhưng một tuần sau đó.
Toàn bộ bảng đều bị đánh dấu gạch đỏ.
Giản Tĩnh rơi vào tình trạng tự nghi ngờ bản thân: Lúc mình còn niên thiếu rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao lại có thể chọn một mật khẩu phức tạp như vậy, có phải là do mình đặt thật không? Liệu có khi nào bị tên mặt sẹo hack con chip rồi sửa lại rồi?
Câu trả lời tất nhiên là không thể.
Nếu thật muốn che giấu điều gì, chỉ cần trực tiếp phá hủy con chip đi là được, việc thay đổi mật khẩu là đúng là thừa thãi.
Điều khác biệt so với tra án là sự nghiệp của cô đã bước vào thời kỳ đỉnh cao, mọi mặt đều rất suôn sẻ.
Sau khi [Bác sĩ ác ma I] tiến vào thị trường nước ngoài, doanh thu rõ ràng là khá tốt, ngoài ý muốn phù hợp với thẩm mỹ của người nước ngoài; quá trình casting của Ác ma 2 đã hoàn tất nên có thể khởi quay bất cứ khi nào. Có điều ngoài việc công khai diễn viên chính, những tin khác mọi người đều giữ kín như bưng. Đông đảo phóng viên ngồi xổm chờ ở phim trường, dùng mọi cách để biết phong thanh vài tin, đạo diễn Hoàng phải đấu trí, đấu dũng với bọn họ, cả đám không ngừng oán giận.
Kịch bản của [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] đã được viết xong, bắt đầu quá trình tìm kiếm diễn viên. Đạo diễn họ Mai đã đặc biệt gọi điện qua hỏi cô có muốn thử vai không.
Giản Tĩnh đồng ý.
Kể từ khi biết được mối liên hệ vi diệu giữa nhân vật nữ chính và ‘bản thân’, cảm xúc của cô dành cho các nhân vật đã rất khác, không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc người khác quyết định sẽ đóng vai ai.
Ngày thử giọng được ấn định vào thứ bảy tại một phòng họp của khách sạn.
Cả đạo diễn và nhà sản xuất đều từng có những tác phẩm hay, Kim Ô là công ty lâu đời với nguồn kinh phí dồi dào, IP gốc là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất hiện tại, vẫn đang nằm trong danh sách bán chạy nhất.
Một bộ phim như vậy dù không thể gọi là siêu phẩm đỉnh cao, cũng có thể coi là một dự án lớn của năm.
Đối với các vai nhỏ hoặc vai cụ thể, trợ lý đạo diễn sẽ công bố thông tin trước, sàng lọc lấy bảy bảy tám tám, diễn viên tới thử sức hôm nay đều tới thử vai nam nữ chính.
Có bốn giám khảo: Đạo diễn Mai, nhà sản xuất, tổng biên kịch và Giản Tĩnh.
Vừa đến nơi, Giản Tĩnh đã bị nhà sản xuất nhét cho một đống tài liệu.
Cô lướt qua một lượt, đại khái đều có biết, có thể thấy bọn họ đều là diễn viên có tên tuổi.
“Nhiều người như vậy.” Giản Tĩnh giật mình: “Tất cả sẽ đến à?
Nhà sản xuất luôn dùng vẻ mặt hòa nhã với cô: "Đã sàng lọc qua một lần rồi, có rất nhiều người trong ngành xem trọng dự án này của chúng tôi." Rồi lại khen cô: "Đều là công của cô Giản, sách bán chạy như vậy, ai mà chả muốn thơm lây."
Giản Tĩnh cười, không coi là thật: "Đây là lần đầu tiên tôi tham gia tuyển chọn. Mọi người không có ý kiến gì ư?"
Đạo diễn Mai nói: "Chủ yếu là xem có phù hợp hay không."
“Lấy sự thường thức làm chủ.” Tổng biên kịch nói thêm: “Tôi cảm thấy khí chất và kỹ năng diễn xuất là quan trọng nhất. Diễn viên không nhất thiết phải đẹp nhưng phải phù hợp với vai diễn”.
Giản Tĩnh gật đầu đồng ý.
Khi mọi người vừa đạt được sự đồng thuận chung, cuộc tuyển chọn đã chính thức bắt đầu.
Quá trình không đặc biệt thú vị lắm. Nội dung trên sơ yếu lý lịch rất lộng lẫy nhưng trình độ của đến đâu thì chưa chắc, có người xanh xứng với thực, diễn xuất tại chỗ, còn số khác thì đúng là thảm họa.
Tinh thần Giản Tĩnh dần dần trở nên uể oải, cuối cùng chống cằm hoài nghi cuộc đời.
Tại sao trong toàn bộ quá trình anh ta đều dùng cái vẻ nhìn cô chằm chằm?
Tại sao cô ta lại nháy mắt ra hiệu rồi còn la hét với cô?
Tại sao cậu ta diễn tốt mà lại trông hơi già nhỉ?
Tại sao đã gần ba mươi tuổi rồi mà còn muốn tới thử vai cô bé mới mười mấy tuổi?
Kịch bản này vẫn có thể được quay chứ? Liệu có lỗ vốn không vậy?
Tổng giám đốc Khang đáng thương quá đi.
Hơn nửa ngày, chỉ có một cô bé có biểu hiện khá tốt, rất khí phách và linh động. Vấn đề duy nhất là chưa đủ đẹp, dưới màn hình lớn, lông mày và mắt phối hợp không tinh tế.
Đạo diễn Mai không vội vàng quyết định: "Nhìn lại xem, buổi chiều còn có mấy người tới nữa."
Đoàn phim đã liên hệ với một số diễn viên triển vọng, chào hỏi trước và sắp xếp thời gian xong xuôi. Nhưng họ không chắc chắn sẽ được chọn, có khi những diễn vi tự tìm đến lại càng là đối tượng thích hợp hơn.
Tất cả mọi người đều đang tìm cơ may.
Giản Tĩnh ngồi lâu thấy chán, kiếm cớ ra ngoài vận động thắt lưng và đốt sống cổ cứng ngắc của mình. Bởi vì có người đang đợi bên ngoài, cô không muốn quá làm chuyện không cần thiết nên xuống cầu thang mua kem.
Tất nhiên, ăn mảnh là không đúng, cô không phải là người duy nhất bị công việc nghiền nát, cô đã mua riêng một túi kem để an ủi những người người đồng bệnh tương liên như mình.
Nhưng khi quay lại thì thấy có người ở lối lên cầu thang.
Một giọng nam khó chịu cất lên: "Nhìn thấy anh cả còn không thèm chào hỏi, đây là thứ mày được dạy dỗ đấy hả?"
Một giọng nói quen thuộc hỏi: "Chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
"Cánh cứng rồi nên muốn bay đi một mình phỏng?” Đối phương càng thêm khó chịu, cười lạnh nói: “Không có nhà họ Giang, liệu mày có thể có được ngày hôm nay không?
"Vậy anh muốn thế nào?"
“Nhớ cho kỹ.” Đối phương tiến lên nhìn chằm chằm: “Trước mặt tao, mày vĩnh viễn là đứa con hoang!”
Hả? Giản Tĩnh gần như nghi ngờ lỗ tai của mình, vốn tưởng Lục Dục là quá kiêu ngạo rồi, nhưng không ngờ còn có một tên thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo hơn anh ta, chắc chắn mọi người đều phải so sánh.
“Được rồi, tôi nhớ rồi.” Người bị đe dọa trả lời vô cùng trôi chảy, không có chút miễn cưỡng, như thể đã nói ngàn vạn lần.
Đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước: "Dám có ý định với Tiểu Ưu, tao sẽ cho mày đẹp mặt."
"Được." Vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Đối phương không còn muốn đe dọa nữa, ném ra hai câu rồi bỏ đi.
Tên đi theo cũng cùng rời đi
Giản Tĩnh chậm rãi đi lên, nhanh chóng bỏ lại cái tên phách lối giữa dòng người đang chờ đợi lên thử vai. Anh ta ăn mặc khá xuề xòa, toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, đeo một cặp kính râm trên ngực, da thịt gầy guộc, tay không có vết chai, mũi giày không một hạt bụi, rõ ràng là được xe đưa đón, gia cảnh giàu có.
Khi đi ngang qua anh ta, có một mùi hương thoang thoảng từ chỗ khuỷu tay, mùi hương nữ tính, chắc là mới nắm tay con gái, có thể là cùng làm với giám khảo.
Anh ta đang trò chuyện với nhà sản xuất, không có cô gái nào xung quanh.
Tiểu Ưu là ai?
“Cô Tĩnh Tĩnh.” Ồ, đứa nhỏ trước đó mặc kệ cô, bị dăn rạy vô cùng đáng thương lại qua đây chào hỏi. Mặt mày Giang Bạch Diễm vui mừng, hoàn toàn không giống như từng bị ăn mắng: "Chị cũng tới rồi."
Giản Tĩnh trìu mến nhìn cậu, nhét hộp kem cho cậu: "Cố gắng lên."
Giang Bạch Diễm nhìn theo hướng cô đi vào, hơi hiểu ra: "À."
Nhà sản xuất gọi cô lại: "Cô Giản, cô về thật đúng lúc, chúng ta tiếp tục nhé."
Giản Tĩnh gật đầu, ánh mắt như có như không liếc nhìn chàng trai kiêu ngạo kia. Anh ta tỏ vẻ rất quen với nhà sản xuất, nửa nghiêm túc nửa đùa hỏi: "Có thể cho tôi đứng xem được không?"
Nhà sản xuất hơi do dự, nhìn Giản Tĩnh, thấy cô không có ý phản đối, cũng đồng ý, chỉ cười giỡn nói: "Xem Coco còn chưa đủ à?"
Chàng trai kiêu ngạo cười nhẹ, không phản bác.
Trở lại phòng họp, Giản Tĩnh đã gặp được Tiểu Ưu, thì ra là người quen có nghệ danh Coco, các cô đã cùng nhau ghi hình trong [Cuộc phiêu lưu ở ngôi nhà ma ám].
Sau màn chào hỏi vô dụng nhưng cần thiết, Coco gấp lại kịch bản và bắt đầu buổi thử vai.
Đạo diễn Mai đặt khá nhiều kỳ vọng vào cô, chọn một cảnh khó hơn: "Là cảnh cô gái thuyết phục kẻ giết người.
"Được.” Coco đáp lại, thở sâu, bắt đầu diễn.
Tình tiết là: Cô gái lấy được vàng và quyết định thuê sát thủ báo thù, nhưng lúc đầu sát thủ không đồng ý, anh ta nghĩ trước khi bị cảnh sát bắt thóp thì bỏ nghề, kẻo lại bị ăn súng.
Nhưng cuối cùng cô gái cũng thuyết phục được anh ta.
Coco đứng đó, căng thẳng chắp tay, nói nhanh, mang theo vẻ sợ hãi và chờ mong: "Tôi nghe bảo chỉ cần trả tiền thì anh sẽ giúp người tôi giải quyết phiền phức?"
Dừng lại hai giây, câu thoại của sát thủ là: "Cô nghe nhầm rồi."
“Ta không lầm.” Coco nâng cằm, bướng bỉnh nói: “Nếu không muốn nhận thì anh có thể từ chối.”
Không đợi câu trả lời, cô mở chiếc ba lô ra để lộ một viên gạch bằng vàng: "Anh cứ nhìn chút thành ý của tôi trước đã."
Sát thủ im lặng một lúc: "Tôi đã về hưu rồi."
"Đây là tiền đặt cọc, nếu anh có thể trả thù cho tôi, tôi có thể cho anh nhiều hơn nữa." Coco nhấn mạnh: "Không ai ngại ít tiền, đúng chứ?"
Giám đốc Mai cân nhắc một lúc, làm động tác tạm dừng, hỏi trợ lý: "Giang Bạch Diễm đã tới chưa?"
Trợ lý đáp: "Có, ở bên ngoài ạ."
“Bảo cậu ta vào đi.” Đạo diễn Mai nói với Coco: “Hai người cùng diễn cảnh này đi."
Chàng trai kiêu ngạo bắn ra cái nhìn chết chóc.
Giang Bạch Diễm hoàn toàn không nhìn anh ta, lễ phép cầm lấy kịch bản, nhanh chóng ghi nhớ lời thoại.
Năm phút sau, hãi người bắt đầu diễn.
Có vai nam chính phối hợp, ngay cả khi không có bối cảnh, chỉ riêng lời thoại và diễn xuất của diễn viên đã có thể mang lại không khí vô cùng phù hợp.
Coco không hổ là bắt đầu từ khi còn nhỏ, kỹ năng diễn xuất điêu luyện. Cô gái mà cô đóng vai là một cô gái nhiệt tình, thông minh và dũng cảm, phối với vẻ ngoài trẻ trung và xinh đẹp của mình, trông rất nổi bật trong số những người thử vai.
Nhưng Giản Tĩnh để ý đến Giang Bạch Diễm nhiều hơn.
Lần cuối nhìn thấy cậu diễn là ở khách sạn trong suối nước nóng, lúc đó Tạ Duy đang chiếu lên tia sáng cuối cùng trong đời, tuy rằng yếu ớt nhưng lại làm lu mờ tất cả mọi người.
Giang Bạch Diễm hình như đã bị kích thích rất lớn, thậm chí còn chạy tới nói với cô rằng cái gì cũng không thể so sánh được, nhưng hôm nay khi nhìn lại, diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều.
Tên sát thủ mà cậu thủ vai có bề ngoài lạnh lùng, nhưng những gì bộc lộ trong bên ngoài dáng vẻ ấy là sự bàng hoàng, mờ mịt sâu sắc, mờ mịt với cuộc đời, bối rối về con đường phía trước.
Vì vậy, lời từ chối của anh ta không hề lạnh lùng hay có sát khí, giọng điệu rất nhẹ nhàng, thờ ơ, như thể không phải từ chối lời nhờ cậy giết người, mà là từ chối hẹn hò với một cô gái cùng lớp.
Giản Tĩnh nhìn cậu rồi nhìn Coco, cán cân trong tim cô đã nghiêng hẳn đi.