Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 152

Chương 152

Vốn dĩ Giản Tĩnh định đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng về pudding. Nhưng cậu đã chủ động nhắc tới chuyện của mình thì cô cũng không cắt ngang lời cậu, kiên nhẫn lắng nghe.

Giang Bạch Diễm khui chai rượu do nhà hàng tự ủ, rót cho cô một ly rồi giải thích: "Mẹ tôi là một trong những tình nhân của chủ tịch, nhưng bà ấy đã qua đời từ mười năm trước. Sau khi bà ấy mất, chủ tịch sai người đón tôi về nhà, nhưng tôi ở nhà họ Giang mấy năm rồi chạy, đến nay vẫn không về. Chắc bọn họ nghĩ tôi lòng lang dạ sói, không biết tri ân cho nên họ rất không vui."

Giản Tĩnh rất bội phục cậu kể một câu chuyện thê thảm bằng cách nói mây trôi nước chảy như thế.

"Cậu gọi ba cậu là chủ tịch?"

Cậu làm mặt quỷ: "Khi chỉ có một mình ông ta thì tôi sẽ gọi ông ta là ba, nhưng gọi vậy trước mặt Giang Âu thì anh ta sẽ đánh tôi. Cũng không trách anh ta, ngày sinh của chúng tôi chỉ kém nhau một tháng, khi chủ tịch vượt quá giới hạn, mẹ của anh ta còn đang lớn bụng kìa."

Giản Tĩnh lắc đầu: "Người lớn tạo nghiệt, cố tình lại muốn trẻ con nhận."

"Huyết thống là nguyên tội." Giang Bạch Diễm trái lại an ủi cô: "Nghĩ tích cực thì bọn họ giàu có đến vậy nên sẽ không đòi tiền tôi, chủ tịch kiêu căng tự mãn cũng sẽ không đòi tôi trả phí nuôi dưỡng. Nhiều nhất là bị chửi vài câu, cũng không mất miếng thịt nào."

Cậu cười cong mặt mày, nói cho cô một cách chắc chắn: "Tôi không còn quan tâm bọn họ nữa."

Không quan tâm bọn họ có thích cậu không.

Không quan tâm bọn họ phủ nhận cậu.

Không quan tâm... Đã không quan tâm từ lâu rồi.

Giản Tĩnh im lặng một lát, nhẹ giọng hỏi: "Cậu nói ‘chạy đi’ là chỉ đi quay phim à?"

"Đó là khi tôi mười sáu tuổi." Giang Bạch Diễm nói: "Tôi chạy đi khi mới mười ba tuổi."

Cô hỏi: "Nhỏ như vậy, làm lao động trẻ em cũng không ai muốn thuê cậu."

"Tôi không thê thảm đến vậy, tôi đi tìm ông ngoại tôi để nương tựa." Giang Bạch Diễm nói: "Ông ấy thấy mẹ tôi mất mặt nên không cho bà ấy về nhà, nhưng ông ấy đối xử với tôi cũng không tệ lắm, tốt hơn người nhà họ Giang nhiều."

Dường như cậu không hề để ý chuyện cũ, rất có hứng thú nói chuyện: "Nhưng tôi không ngờ Giang Âu sẽ ở bên Coco, cũng chả biết anh ta có nghiêm túc không. Coco rất giỏi, cô ta... Chị biết bạn trai cũ của cô ta là ai không?"

"Ai?" Không có ai không thích ăn dưa, Giản Tĩnh cũng thế.

Giang Bạch Diễm hơi dịch mông, tới sát bên tai cô: "Hầu Duệ, anh Hầu Duệ rất nổi tiếng hiện nay đấy."

Gương mặt thường xuất hiện trên trang đầu, dù Giản Tĩnh không biết nhưng cũng nhìn quen mắt: "Hả, thật à?"

"Tôi từng thấy bọn họ hôn nhau." Trong phòng không có bất kỳ ai, Giang Bạch Diễm lại làm như đặc công đang liên hệ nhau: "Sau khi Hầu Duệ nổi tiếng thì họ chia tay."

Giản Tĩnh: "Ầy."

"Còn nữa còn nữa, Hàn Bạc và Trịnh Khả Yên hẹn hò." Cậu tám chuyện đến mức quên cả trời đất: "Ngay đêm trước khi chúng tôi về nước, bọn họ ngủ với nhau."

Giản Tĩnh giật mình: "Nhanh thật đấy!"

"Hai người đều độc thân, không có gì kiêng dè." Giang Bạch Diễm lơ đễnh: "Trịnh Khả Yên hay làm chuyện như thế, không chỉ một hai người."

Ùng ục ùng ục, nồi gà hấp hừng hực bốc lên khói trắng.

Giản Tĩnh rót đầy ly rượu, cảm khái: "Cuộc sống của ngôi sao nữ phong phú thật."

Giang Bạch Diễm cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn khuyến khích cô, cúi đầu uống rượu, tám chuyện lâu quá nên cậu cũng khát. Cậu nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục nói chuyện. Lúc chuẩn bị tìm thêm một đồng nghiệp khác để bán thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

Được rồi, không đùa nữa.

Giang Bạch Diễm nuốt tin nóng động trời vào bụng, không hề ngạc nhiên thấy Giản Tĩnh đứng dậy: "Tôi đi xem thử."

"Tôi cũng đi." Cậu tích cực tham dự.

Hai người đi ra phòng riêng, nhìn về phía tiếng hét, đó là nhà vệ sinh.

Giản Tĩnh chạy chậm qua đó: "Xảy ra chuyện..." Tiếng nói im bặt ngay khi cô vừa đi vào nhà vệ sinh nam, không phải hỏi nữa.

Có người chết.

Mặt của người chết đầy vết sưng do máu bầm, màu xanh tím cực kỳ đáng sợ, đầu lưỡi hơi lộ ra ngoài, trông như ác quỷ. Chỗ cổ có vết siết không quá rõ ràng, chủ yếu hiện lên một vòng ngang.

Không cần kiến thức chuyên môn về pháp y học, chỉ dùng kiến thức thông thường đã có thể phán đoán người này bị siết cổ chết.

[Hệ thống: Đã tuyên bố nhiệm vụ mới]

[Tên nhiệm vụ: Mật mã tử vong tại nhà hàng]

[Miêu tả nhiệm vụ: Trong nhà hàng ngon miệng xảy ra vụ án giết người, người chết lại là minh tinh đang nổi tiếng? Thông điệp tử vong ly kỳ, quan hệ phức tạp rắc rối, ai sẽ là hung thủ thật sự?]

[Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công thưởng 20 điểm giá trị dũng khí, thất bại không trừng phạt.]

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chủ nhà hàng vội vã chạy đến.

Giản Tĩnh vươn tay ngăn ông ta lại: "Báo cảnh sát đi, có người chết."

Chủ nhà hàng: "Cái gì?" Giọng nói gần như xuyên qua trần nhà.

Cũng không có tác dụng gì cả, có án mạng thì phải báo cảnh sát.

Lần này vận may không tệ, hai cảnh sát gần đó mau chóng đến duy trì trật tự.

Mặc kệ người ở chỗ này có đồng ý hay không, họ đều phải đăng ký thông tin thân phận, điều tra sơ bộ xem hiện trường có tồn tại phần tử khả nghi không. Quý Phong từng nói chiêu này rất đơn giản nhưng rất thực dụng, anh không chỉ một lần điều tra được đối tượng truy nã đang chạy trốn trong hiện trường vụ án, tích cực góp thêm một viên gạch cho công trạng của cảnh sát.

Khụ, quay về chuyện chính.

Không hề nghi ngờ, sau khi tra ra thân phận, Giản Tĩnh lại bị bắt làm việc một lần nữa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai chị cảnh sát, cô thành thạo lấy ra nguyên bộ trang bị, mặc xong rồi tiến vào hiện trường.

Nữ cảnh sát A: "Cô Giản, tôi đã chụp ảnh xong hết rồi, cô cẩn thận chút, cố gắng đừng phá hư hiện trường."

Giản Tĩnh: "Yên tâm, tôi là người thạo nghề."

Nữ cảnh sát B: "Cô giỏi quá, cho nên các bản án trong [Bác sĩ ác quỷ] đều dựa trên người thật ạ?"

Giản Tĩnh: "Xem như thế đi."

Mắt của A và B lấp lánh: "Khi nào Ác quỷ 3 mới xuất bản vậy? Cô có cân nhắc bản án hôm nay không?"

Giản Tĩnh: "Nếu tôi viết đến vụ án này thì để các cô làm diễn viên phụ nhé?"

A và B: "A!"

Nhận được hai đồng đội là fan.

Có ‘cà rốt’ lộ mặt, tăng ca cũng không có vẻ đáng ghét đến vậy. Thái độ của các cô ấy rất tích cực, A ở lại thăm dò hiện trường với Giản Tĩnh, B đi tìm ông chủ lấy camera nhà hàng.

Đầu tiên, Giản Tĩnh quan sát bố cục nhà hàng.

Nhà hàng này là nhà hàng tư nhân, không phục vụ khách hàng không hẹn trước, mỗi ngày chỉ nhận tám bàn, giữa trưa bốn bàn, buổi tối bốn bàn, có thể kiếm tiền không thì cô cũng không biết, trái lại phong cách khá kiêu ngạo.

Bởi vì số bàn cố định, toàn bộ phòng cũng chỉ có bốn căn, bố cục như sau:

Sân thượng… Nhà vệ sinh…

Phòng riêng 1… Phòng riêng 2

Phòng riêng 3… Phòng riêng 4

… Phòng bếp…

Khu vực nhân viên

Nhân viên công tác đều dùng nhà vệ sinh bên phòng bếp, tách riêng với nơi khách hàng sử dụng.

Hành lang có một cái camera, có thể quay được cảnh người ra vào từng phòng riêng. Nhưng vì góc độ nên không thể quay được khách hàng ra khỏi phòng riêng đi sân thượng hay đi nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh chia làm ba bộ phận, phòng ngoài là khu rửa tay và khu trang điểm, nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam. Hai phòng vệ sinh đều chỉ có một bồn cầu thông minh, không đặt tấm ngăn và bồn tiểu.

Nhà vệ sinh không lớn, bố trí rất thoải mái dễ chịu, vô cùng sạch sẽ.

Nhưng người chết hôm nay ngồi liệt trên bồn cầu nhà vệ sinh nam.

Nam tính, hai mươi mấy tuổi, quần áo đều là nhãn hiệu xa xỉ, giày thể thao là bản số lượng có hạn, trên người có mùi rượu nồng và mùi khói thuốc nhạt. Căn cứ vào độ cứng của thi thể và tình hình giác mạc, nhận định thời gian tử vong là ba mươi đến sáu mươi phút trước đó.

Hiện tại là chín giờ bốn mươi phút tối.

Nói cách khác, thời gian tử vong là khoảng từ tám giờ bốn mươi đến chín giờ mười phút.

Cổ người chết có vết siết nhỏ, nhưng không có dấu ấn tay, cổ áo có một vài nếp uốn không bình thường. Cô lật qua dùng kính lúp quan sát cẩn thận, quả nhiên phát hiện bên ngoài có độ mài mòn nhất định.

Điều này có nghĩa là khi hung thủ sát hại người chết đã lợi dụng cổ áo sơmi làm đệm, phòng ngừa vết siết bị ấn lên trên da.

Nghiêng phía sau cổ có dấu nút buộc tương đối rõ ràng, nhưng vẫn không thể phán đoán hung khí.

Trong tay trái của người chết dính vết máu, mu bàn tay và trong lòng bàn tay đều có vết tổn thương.

Giản Tĩnh ngồi xổm xuống kiểm tra bốn phía, cuối cùng phát hiện góc dưới đáy giá đỡ inox đặt giấy vệ sinh bị cuốn lên, cắt qua tay của anh ta.

Nhưng vì suy xét thói quen thuận tay phải nên giá đỡ thường nằm ở bên phải, mà vết thương của người chết lại ở tay trái.

Anh ta bị giết khi đưa lưng về phía cửa, sau khi chết mới bị đỡ ngồi lên trên bồn cầu?

Hình như độ cao không đúng.

Cô khoa tay, nếu tay trái bị thương khi đang giãy dụa thì chắc hẳn lúc đó người chết đang ngồi trên bồn cầu, hoặc là quỳ một chân trên đất.

Tại sao tư thế này vi diệu vậy... A, trên ngón tay cũng có máu? Giản Tĩnh xua tan suy nghĩ không hài hòa trong đầu, nâng tay của người chết lên.

Ngón trỏ trái dính máu và có dấu vết từng lau qua.

Đây là... Lời nhắn lại trước khi chết?

Cô ngồi xổm xuống, tìm được lời nhắc nhở mà người chết để lại ở dưới bảng điều khiển.

Một vòng tròn không kín, giống chữ cái C hoặc G, đương nhiên cũng có thể là chữ O chưa vẽ xong, số 0, hình vẽ hình học.

Có ý gì? Chỉ ai?

Cô không hiểu được.

Lúc này, nữ cảnh sát B thò đầu vào thông báo: "Tôi đã trích camera rồi tới, rất khó giải quyết, tôi đề nghị hỏi thăm khẩu cung của mỗi người trước." Cô ấy nói, ánh mắt dời sang mặt người chết, đáy mắt hiện lên vẻ thổn thức: "Ai, không ngờ tới Hầu Duệ cứ thế mà chết, đáng tiếc thật đấy, bạn của tôi rất thích anh ấy."

Giản Tĩnh quay đầu lại suy nghĩ hai giây, nhớ ra cái tên và gương mặt này.

Anh Hầu, chẳng phải là minh tinh, tiểu thịt tươi đang nổi mà cô vừa tám chuyện xong sao? Quả nhiên tên quá khó nhớ, cứ gọi anh ta là người chết đi.

"Người chết ở phòng nào?"

"Số hai."

"Vậy chúng ta hỏi người đi ăn với anh ta trước đi."

Thịt tươi Hầu đi ăn với hai người, theo thứ tự là người đại diện nữ và trợ lý nam của anh ta.

Người đại diện nữ nôn nóng và lo âu: "Tạo sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sao Hầu Duệ lại bị giết? Phiền phức lớn rồi!"

Giản Tĩnh nói: "Cô tỉnh táo một chút, chúng ta sẽ tìm ra hung thủ thôi."

"Cô là... Giản Tĩnh? Người từng tham gia tiết mục nhà ma ấy hả? Vì sao lại là cô tra án?" Người đại diện nữ nhận ra thân phận của cô, trên mặt tràn đầy chất vấn.

Câu hỏi hay đấy.

Giản Tĩnh suy tư ba giây đồng hồ, sắc mặt không thay đổi mà nói bừa: "Bởi vì tôi là cố vấn cho cảnh sát."

Người đại diện nữ hơi sững sờ, sau đó tin: "Được rồi, tùy cô."

Thuận lợi vậy à? Giản Tĩnh im lặng một sát, lập tức nắm bắt cơ hội: "Tại sao hôm nay các cô lại tới đây?"

"Chúng tôi làm việc xong tới đây ăn bữa cơm." Người đại diện nữ nói: "Không có nguyên nhân đặc biệt gì."

Giản Tĩnh hỏi: "Là ai đề nghị tới đây?"

Người đại diện nữ nói: "Hầu Duệ tự yêu cầu, cậu ấy thích nhà hàng này."

Giản Tĩnh gật đầu, ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua hoa tai của cô ta. Người đại diện nữ đeo hoa tai hai G của Gucci, không thể nghi ngờ là trùng khớp với gợi ý của lời truyền lại khi tử vong.

"Tình hình gần đây của người chết thế nào? Sự nghiệp thuận lợi không?" Cô tìm hiểu kỹ càng: "Trong sinh hoạt có chỗ nào không ổn không? Có kết thù với người khác không?"

Người đại diện nữ chém đinh chặt sắt mà tỏ vẻ: "Hầu Duệ của chúng tôi rất tốt, không có vấn đề gì, quảng cáo được xếp kín lịch, sáu tháng cuối năm có mấy bộ phim truyền hình phải quay."

Giản Tĩnh nói: "Tôi không phải fan cũng không phải truyền thông, tôi chỉ muốn tìm ra hung thủ. Cô đại diện, cô làm như vậy không hề giúp ích gì trong việc tìm kiếm hung thủ."

Người đại diện nữ dừng một chốc, mặt lộ vẻ mất tự nhiên, nửa ngày sau mới nói: "Tôi không nói dối, lịch quay quảng cáo của Hầu Duệ rất dày, nhưng hôm nay chụp ảnh không thuận lợi lắm – bên tạp chí đột ngột thay đổi trang bìa của chúng tôi nên hai bên có cãi nhau. Bình thường tôi không cho cậu ấy uống nhiều rượu, nhưng hôm nay tôi cũng không ngăn cản."

Cô ta giải thích: "Dù sao uống ở chỗ này cũng tốt hơn tối nay cậu ấy đi quán bar làm loạn."

Giản Tĩnh hỏi: "Anh ta uống đến mức nào?"

"Hơi say, vẫn có thể nhận ra người khác." Trợ lý nam trả lời.

Giản Tĩnh liếc sang bình rượu trên bàn, một bình rưỡi rượu đỏ rỗng, đúng là uống không ít.

Cô cân nhắc một lát, nói: "Các cô tới đây lúc sáu giờ năm mươi phút nhỉ. Xin hãy nói đơn giản về những việc đã xảy ra trong lúc dùng bữa."

Bình Luận (0)
Comment