Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 153

Chương 153

Trí nhớ của trợ lý nam rất tốt, đáp: "Tôi nhớ Hầu Duệ đi ra ngoài hai lần, lần đầu là bảy giờ ba mươi phút, anh ấy đi ra ngoài hút thuốc, qua mười lăm phút mới trở về, sắc mặt không vui lắm."

"A, đã xảy ra chuyện gì à?" Giản Tĩnh tò mò.

Trợ lý nam nói: "Tâm trạng của anh ấy không tốt, chúng tôi đều không dám hỏi."

"Sau đó thì sao?"

"Lần tiếp theo là khoảng tám giờ ba mươi lăm, anh ấy uống say nên đi vào nhà vệ sinh để nôn. Trôi qua tầm nửa tiếng mà anh ấy mãi vẫn không về, tôi hơi lo lắng nên đi gõ cửa nhà vệ sinh." Trợ lý nam lúng túng nói: "Nhưng kết quả là anh ấy không để ý đến tôi."

"Chuyện đó diễn ra lúc mấy giờ?"

"Khoảng chín giờ."

"Ai phát hiện thi thể?"

"Tôi." Người đại diện nữ nói: "Tám giờ năm mươi phút tôi có đi nhà vệ sinh một lần, sau khi trở về thì thấy Tiểu Toàn nói cậu ấy còn chưa ra nên tôi quay lại đi gọi cậu ấy. Nhưng gọi mãi vẫn không có phản ứng, tôi đành phải gọi nhân viên phục vụ mở cửa, ai ngờ vừa mở cửa... Cậu ấy đã như vậy!"

Giản Tĩnh ghi vào sổ ghi chép, không hỏi tiếp.

Bình thường thì lần đầu thẩm vấn không nhận được quá nhiều chi tiết, chờ đến khi sắp xếp lại hiềm nghi của mỗi người rồi nói sau. Cuối cùng cô lại hỏi một câu kỳ lạ: "Tên của anh là..."

"Toàn Lỗi."

Toàn, đồng âm với ‘vòng’.

Tại sao tên này cũng phù hợp vậy.

Giản Tĩnh mang nỗi oán thầm gõ cửa căn phòng thứ hai.

Cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau, hết sức xấu hổ.

Cô mới gặp khách hàng phòng riêng số 2 không lâu, chính là Coco và Giang Âu.

Giản Tĩnh: "..." Chữ cái C và chữ cái O đều có thể đúng, trùng hợp thật đấy.

"Tại sao lại là cô?" Giang Tam không thay đổi bản tính phách lối, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn: "Tôi cũng không muốn gặp lại cô."

"Có người chết, camera ở cửa không quay được những người khác đi ra đi vào, người ở nhà hàng hôm nay đều là người hiềm nghi." Giản Tĩnh nói: "Tôi phối hợp với cảnh sát để hỏi khẩu cung."

Coco kinh ngạc hỏi: "Có người chết? Ai vậy?"

Giản Tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô ta, chậm rãi nói: "Vừa nãy cô không nghe thấy tiếng hét?"

"Tôi có nghe thấy." Coco có đủ lý do: "Nhưng tôi lại không biết khách hàng khác là ai, có phóng viên thì sao?"

Ban đầu Giản Tĩnh thích cô ta thật, nhưng mà rất đáng tiếc cô ta hẹn hò với một anh bạn trai khiến người ta khó chịu, cho nên cô ta bất hạnh bị giận chó đánh mèo: "Vậy thì đáng tiếc quá." Cô nói: "Vốn dĩ cô có thể đi gặp anh ta lần cuối."

Coco sửng sốt, trông rất kinh ngạc: "Có ý gì? Gặp ai?"

"Cô muốn diễn tiếp thì tôi có thể phụng bồi." Giản Tĩnh nói: "Nhưng tôi muốn tiết kiệm sức, đừng diễn nữa, cô biết Hầu Duệ cũng ở đây."

Coco không hiểu rõ: "Hầu Duệ? Tôi không biết, anh ấy cũng ở đây à?"

Giản Tĩnh nhìn lướt qua bàn ăn của bọn họ: "Các cô uống rượu Sake, nhưng trên người cô dính mùi rượu đỏ, còn có một chút mùi khói thuốc. Gạt tàn thuốc trên bàn rất sạch sẽ, anh Giang không hút thuốc lá nhỉ? Vậy cô dính từ chỗ nào?"

Không đợi Coco tìm cớ qua loa tắc trách, cô lại nói: "Khai báo ngay bây giờ hay khai báo khi bị điều tra ra là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô có ý định giấu diếm thì hiềm nghi sẽ lớn hơn, có gì tốt?"

Giang Âu đứng bên trong dò xét chờ cơ hội, lạnh lùng nói: "Vậy cũng không tới phiên cô thẩm vấn."

"Nếu anh cho rằng tôi đang có ý định làm khó dễ vì mâu thuẫn trước đó..." Giản Tĩnh tránh ra, ý bảo nữ cảnh sát A tiến lên hỏi thay cô: "Người hiềm nghi không phối hợp nên tôi không tiện hỏi thăm, làm phiền các cô."

"Vốn dĩ là công việc của chúng tôi, cô quá khách khí rồi." Nữ cảnh sát A mặc đồng phục, lưng thẳng tắp: "Tôi có một số câu hỏi liên quan đến án mạng muốn hỏi các anh chị, mong các anh chị phối hợp chúng tôi làm việc."

Coco giữ chặt ống tay áo của Giang Âu, do dự rồi nói: "Được, cô hỏi đi."

Giản Tĩnh khép cửa lại, đi đến phòng riêng số 3 với nữ cảnh sát B.

Trong phòng riêng này chỉ có một người khách, họ Viên, là một phóng viên. Anh ta ba mươi đến bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, dáng người cường tráng, bàn tay trái dán một miếng bông băng.

Thái độ của anh ta tích cực, thậm chí là tích cực quá mức: "Hầu Duệ chết rồi? Chết như thế nào? Anh ta bị giết hay là tự sát?"

"Sao anh biết là Hầu Duệ?" Giản Tĩnh hỏi lại.

"Tôi là một phóng viên, phải có chút nhạy bén chứ." Phóng viên Viên ôm cánh tay: "Các cô đến thẩm tra thân phận của khách hàng, nói cách khác, hung thủ nằm trong các vị khách hôm nay đúng không?"

Nữ cảnh sát B: "Hỏi thăm theo thường lệ."

"Khứu giác săn tin nói cho tôi biết, đúng là như vậy." Ánh mắt của phóng viên Viên nhạy bén: "Sát vách tôi là Coco, trước đó mới có scandal với Hầu Duệ, đối diện là Giang Bạch Diễm, có cạnh tranh về tài nguyên thời trang với Hầu Duệ."

Anh ta tấm tắc lấy làm lạ, dõng dạc: "Theo tôi thấy, ai cũng có hiềm nghi không nhỏ."

Giản Tĩnh hỏi: "Vậy còn anh? Ông chủ nói ban đầu người đặt phòng riêng này không phải là anh, anh quấy rầy đòi hỏi nhất định phải đặt được, gọi ba cuộc gọi, sau đấy bởi vì khách hủy cuộc hẹn nên ông ta mới đồng ý."

"Nói cho cô cũng không sao cả, dù sao tra camera một lần là biết. Hôm nay tôi vẫn luôn đi theo Hầu Duệ, định chụp mấy tấm ảnh độc nhất vô nhị." Phóng viên Viên sờ râu ngắn trên cằm, đắc ý vô cùng: "Ai biết lại có tin tức thật chứ, ha ha ha."

Nữ cảnh sát B cảnh cáo anh ta: "Trước khi được cảnh sát đồng ý, xin đừng nên tiết lộ bất cứ tin tức gì về tình tiết vụ án."

"Biết rồi, chẳng phải tôi không nói à." Phóng viên Viên lơ đễnh, thăm dò ngược lại: "Cho nên hiện tại cô có manh mối chưa? Rốt cuộc là chết như thế nào?"

Giản Tĩnh cười, nói: "Phóng viên Viên nghĩ thế nào? Hầu Duệ giống như người sẽ tự sát không?"

"Không biết." Phóng viên Viên nói dứt khoát: "Tên nhóc này trẻ tuổi kiêu ngạo, nổi tiếng sớm nên nghĩ rằng mình giỏi lắm, mọi người đều phải dỗ dành anh ta. Cho dù gặp phiền phức, anh ta cũng không thể có suy nghĩ coi rẻ mạng sống mình, anh ta chỉ trả thù người khác chứ sẽ không giày vò bản thân."

Giản Tĩnh thử dò xét: "Nghe rất dễ kết thù với người khác nhỉ?"

Phóng viên Viên cười ha ha, ánh mắt lộ ra mấy phần oán độc: "Anh ta trèo càng cao thì ngã càng đau, không phải sao? Có một lần đã mất mạng. Với tính tình của anh ta, gặp hậu quả thế này cũng chả có gì lạ."

"Tôi nghe nói phóng viên giải trí và ngôi sao tiếp xúc lâu thì ít nhiều cũng có chút tình cảm." Cô cười khẽ: "Sao nghe giọng anh như là ước gì anh ta chết vậy?"

"Có hả?" Phóng viên Viên rất giỏi giả vờ ngốc nghếch: "Tôi cũng thấy tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ tới tin tức độc quyền, ai da, tội lỗi tội lỗi, ai bảo tôi là phóng viên chứ."

Giản Tĩnh không truy cứu nữa, ngược lại nói: "Nói cho tôi hành động của anh trong đêm nay đi."

Phóng viên Viên nói: "Tôi và Hầu Duệ bọn họ chân trước chân sau đi vào nhà hàng, tôi nghĩ anh ta hẹn ai nên tìm cơ hội tản bộ qua cửa phòng của họ mấy lần. Khoảng bảy giờ bốn mươi, tôi nhìn thấy anh ta và Coco đang nói chuyện, đáng tiếc lúc ấy tôi đi nhà vệ sinh chưa kịp cầm điện thoại, hai người bọn họ đã tách ra."

Quả nhiên Coco biết người chết ở chỗ này.

"Qua 1 tiếng, tôi nhìn thấy Hầu Duệ lại đi vệ sinh nữa, mãi vẫn không về, tôi bèn đi tìm hiểu xem sao." Phóng viên Viên lộ ra vẻ mặt bỉ ổi: "Ai biết tôi nằm trên cửa nghe cả nửa ngày mà chẳng nghe được thứ gì."

Giản Tĩnh giật mình, nghi ngờ hỏi: "Anh có thể nghe lén cái gì?"

Đó là nhà vệ sinh cho một người, Giang Bạch Diễm không thể nào ở bên trong, Coco cũng không có khả năng đi vào nhà vệ sinh nam nói chuyện với anh ta. Chẳng lẽ là nghe lén điện thoại?

Phóng viên Viên nháy mắt ra hiệu: "Đương nhiên là tin nóng."

Giản Tĩnh: "?"

"Xem ra các cô không biết." Ánh mắt của phóng viên Viên lấp lóe, vạch trần: "Hầu Duệ là ‘phích cắm hai đầu’, làm bừa ở nhà vệ sinh cũng chẳng phải lần một lần hai."

Giản Tĩnh và nữ cảnh sát: 0.0

Gà đỏ.

Quả nhiên ngành của bạn không hề tầm thường.

Không, đây không phải trọng điểm. Giản Tĩnh kéo lại suy nghĩ sắp thoát dây cương, hỏi: "Anh không nghe thấy tiếng gì hết à?"

"Bồn cầu đó biết bật nhạc, tôi không nghe thấy tiếng người." Phóng viên Viên sửa lại, giọng điệu không thiếu sự tiếc nuối.

Giản Tĩnh nói: "Cho nên, kể từ lúc sáu giờ năm mươi lăm phút anh vào phòng riêng, tổng cộng đã đi ra ngoài ba lần. Một lần vào bảy giờ mười phút, giả vờ đi vệ sinh để đi ngang qua cửa phòng riêng số 2, một lần vào bảy giờ bốn mươi phút đi vệ sinh, gặp Hầu Duệ và Coco, 1 tiếng sau lại đến nhà vệ sinh nghe lén, đúng không?"

Phóng viên Viên gật đầu.

"Sau đó anh quay lại luôn hay như nào?"

"Tôi đi rít một điếu thuốc." Phóng viên Viên chỉ vào bảng cấm hút thuốc trong phòng: "Trên sân thượng."

Giản Tĩnh gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay anh từng gặp mặt Hầu Duệ chưa?"

"Không có, tôi chỉ chụp hình." Phóng viên Viên quyết đoán phủ nhận.

Cô: "Tôi có thể xem không?"

Phóng viên Viên không quá tình nguyện, nhưng vẫn lấy máy ảnh ra: "Cẩn thận một chút, đừng xóa của tôi."

Giản Tĩnh xem từng tấm một, phát hiện tên này thật sự là tẫn chức tẫn trách, cả buổi sáng sớm đều nằm vùng ở cửa nhà Hầu Duệ. Mà Hầu Duệ trong ảnh đội mũ đeo khẩu trang, võ trang đầy đủ, không thấy rõ nét mặt.

Cô vừa nhìn vừa hỏi: "Hầu Duệ có kẻ thù gì không? Trong việc tình cảm có tranh chấp không?"

"Có nhiều lắm." Phóng viên Viên văng nước miếng tung tóe, thuộc như lòng bàn tay: "Khi anh ta chưa nổi thì dựa vào Coco để có không ít tài nguyên, sau này dính vào kim chủ thì đạp người ta luôn. Đáng tiếc không cho tôi tuôn ra ngoài, nếu không thằng nhóc này đâu được sống thoải mái như vậy."

"Tại sao không cho? Anh nhận tiền?"

Trên mặt phóng viên Viên hiện lên vẻ u ám: "Có thể vì sao nữa, cha nuôi có bản lĩnh lớn chứ sao."

Giản Tĩnh: "Chắc anh rất tức giận nhỉ?"

"Nói nhảm, tôi..." Phóng viên Viên tùy cơ ứng biến, nhanh chóng hoàn hồn: "Cô dụ tôi nói?"

"Ai, không có đâu." Cô cong môi, tỏ vẻ vô tội: "Tôi chỉ hơi tiếc cho anh."

Phóng viên Viên lại hết sức cảnh giác, nói sang chuyện khác: "Khi nào tôi có thể đi? Con trai tôi đang ở nhà chờ tôi."

"Chờ điều tra xong là được rồi." Giản Tĩnh dừng một chốc, lời nói xoay chuyển: "Tay của anh bị thương à? Có thể cho tôi xem không."

Phóng viên Viên: "Tôi bị miếng thủy tinh vỡ cắt vào thôi, cái này có gì đáng xem."

Cô lại kiên trì: "Phiền anh gỡ ra cho tôi xem thử."

Anh ta đành phải gỡ bông băng quơ quơ lòng bàn tay, quả nhiên có một vết sẹo mới khép lại.

Giản Tĩnh gật đầu, kết thúc cuộc dò hỏi, trở lại phòng riêng của mình.

Giang Bạch Diễm vẫn luôn chờ trong phòng, thấy cô trở về thì vội vàng dâng trà nóng lên: "Tôi nghe nói người chết là Hầu Duệ?"

"Ừm." Giản Tĩnh dẹp chén bát đũa đĩa sang một bên, dành ra chỗ để sắp xếp tuyến thời gian, thuận miệng hỏi: "Cậu không hề rời khỏi phòng riêng, không có hiềm nghi gì cả, cậu muốn về trước không?"

Cậu ấy đến phòng riêng vào sáu giờ ba mươi phút, sáu giờ bốn mươi phút đi vệ sinh, sau đó không hề đi ra ngoài nữa. Phòng riêng chỉ có cửa sổ, phía dưới là độ cao mười tầng lầu, cậu không có đủ điều kiện gây án nên không nằm trong phạm vi người hiềm nghi.

Giang Bạch Diễm cũng rót nước cho nữ cảnh sát B, cười nói: "Không sao, tất cả mọi người đều ở lại, tôi cũng sẵn lòng phối hợp với cảnh sát làm việc."

"Cảm ơn rất nhiều." Nữ cảnh sát B đối mặt với ngôi sao lớn thân thiện, độ thiện cảm tăng gấp bội.

Lúc này nữ cảnh sát A đã hỏi thăm phòng riêng số 1 xong, tới đây trao đổi tình huống với Giản Tĩnh.

Giang Bạch Diễm bưng một lồng bánh bao kim sa đáng yêu qua: "Tôi mới gọi điểm tâm, muộn như vậy còn phải tăng ca nên chắc các cô vất vả lắm. Mời dùng."

Nữ cảnh sát B liên tục khoát tay: "Không cần không cần, chúng tôi đang làm việc."

Nữ cảnh sát A: "Chúng tôi đã ăn rồi."

Nhưng làm sao các cô ấy chịu được lời thuyết phục ân cần của Giang Bạch Diễm, cuối cùng mỗi người cầm một cái bánh bao, đồng tâm hiệp lực bổ sung các hành động của Coco và Giang Tam.

Coco và Giang Tam đến lúc sáu giờ hai mươi phút.

Bảy giờ ba mươi phút, Coco rời khỏi phòng đi nhà vệ sinh, khi đi ra đụng phải Hầu Duệ, hai người xảy ra tranh chấp, bảy giờ bốn mươi phút tách ra.

Tám giờ hai mươi lăm phút, Giang Tam đi vệ sinh, đồng thời nghe điện thoại, đứng trên sân thượng nói cả nửa ngày, tám giờ bốn mươi phút trở lại phòng.

Anh ta tự thuật không gặp được Hầu Duệ.

Tám giờ ba mươi phút, Coco đi nhà vệ sinh để tiểu tiện, tiện thể dặm trang điểm, tám giờ bốn mươi lăm phút trở về.

Tuyến thời gian của bọn họ ăn khớp với camera, có thể sắp xếp thành bảng thời gian càng chính xác hơn:

6:20 Coco, Giang Tam đến nhà hàng

6:30 Giang Bạch Diễm đến nhà hàng

6:45 Giản Tĩnh đến nơi

6:50 Hầu Duệ, người đại diện, trợ lý đến

6:55 Phóng viên Viên đến

7:30 Hầu Duệ rời khỏi phòng riêng

7:40 Phóng viên Viên thấy Coco và Hầu Duệ chạm mặt

7:45 Hầu Duệ về phòng riêng

8:25 Giang Tam đi nhà vệ sinh, gọi điện thoại trên sân thượng

8:30 Coco đi nhà vệ sinh

8:35 Hầu Duệ đi nhà vệ sinh

8:40 Giang Tam trở về

8:42 Phóng viên Viên nghe lén, không phát hiện điều gì bất thường

8:45 Coco trở về

8:48 Phóng viên Viên về phòng riêng

8:50 Người đại diện đi nhà vệ sinh

9:00 Trợ lý đi nhà vệ sinh gõ cửa gọi người

9:05 Trợ lý trở về

9:10 Người đại diện về phòng riêng, phát hiện Hầu Duệ chưa về, quay lại nhà vệ sinh

9:15 Phát hiện thi thể.

 

Bình Luận (0)
Comment