Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 154

Chương 154

Giản Tĩnh cắn bánh bao kim sa, lâm vào nhân sinh lạc đường.

Kiểm tra thi thể cho ra thời gian tử vong là tám giờ bốn mươi phút đến chín giờ mười phút nhưng cũng không chính xác, chênh lệch một hai phút, hoàn toàn không nhìn ra sự khác biệt.

Cho nên mới nói Giang Tam đi nhà vệ sinh từ tám giờ hai mươi lăm, người đại diện đến chín giờ mười lăm mới về, tất cả đều có hiềm nghi.

Càng tệ hơn điều đó là hiếm khi có người chết để lại thông điệp trước khi tử vong về hung thủ, nhưng lại đúng với mọi người.

Người đại diện nữ: Mang hoa tai có chữ G.

Trợ lý nam: Họ Toàn đồng âm ‘vòng’.

Giang Âu: ‘Âu’ đồng âm O.

Coco: Bắt đầu bằng chữ C.

Phóng viên Viên: Họ Viên, đồng âm ‘tròn’.

Viết cũng vô dụng.

Hơn nữa, điều khiến cô để ý nhất là mãi vẫn không tìm được hung khí.

Giản Tĩnh cẩn thận quan sát phòng riêng, không phát hiện dây thừng dài nhỏ. Người đại diện nữ mặc váy dài đúng quy củ, không đeo khăn lụa, túi cũng là túi tote, không có dây túi. Trợ lý nam mặc áo thun quần jean, mang balo hai vai.

Coco mặc áo croptop và quần đùi, tóc được buộc chặt bằng dây thun, không dùng dây cột tóc, trước đó đã nói về Giang Tam, quần áo hưu nhàn đắt đỏ, cũng không thấy dây lưng hay cà vạt.

Phóng viên Viên mặc áo sơ mi ngắn tay và quần tây, ba lô sau lưng rất lớn, chứa thiết bị chụp ảnh và máy tính.

Mối hiềm nghi của mấy người này cứ như hẹn trước với nhau vậy, tất cả đều có hiềm nghi, tất cả đều không mang vật phẩm tương tự hung khí.

"Các cô nghĩ cách kiểm tra vật phẩm tùy thân của họ, xem thử có hung khí không." Giản Tĩnh nói, trong lòng cũng không ôm hy vọng gì.

Không chừng hung khí lần này rất đặc biệt giống như Dao Dao lúc ấy, đã bị giấu đi. Nhưng khác với ống tiêm, dây thừng tiếp xúc gần với người chết, chắc hẳn sẽ để lại manh mối.

Giản Tĩnh nghĩ tới đây, liên tục cầm chìa khóa xe xuống lầu, đến bãi đỗ xe lấy hộp trang điểm ra.

Ừ, đây đúng là hộp trang điểm, bên trong cũng là cọ trang điểm to to nhỏ nhỏ, nhưng trong hộp khác lại không phải phấn mắt mà là nhiều loại bột phấn, đồng thời có nhiều công cụ nhỏ như cái nhíp, ngoáy tai, túi bịt kín, đều do cô mua lẻ tẻ mới gom đủ.

So với hộp công cụ của pháp y chuyên nghiệp thì thiết bị trong hộp trang điểm không thể nghi ngờ là vô cùng nghiệp dư.

Nhưng dù sao có cũng tốt hơn không có, xếp hàng chờ cơm ăn thì cơm cũng nguội.

Cô cẩn thận từng li từng tí mà mặc chỉnh tề, đi vào hiện trường thu thập manh mối.

Tất nhiên thứ cô lật xem đầu tiên là cổ áo của người chết.

Dưới kính lúp, cô có thể thấy rõ mặt ngoài của áo sơ mi sợi đay có vết bị ma sát, để lại rất nhiều sợi đứt gãy.

Cô dùng cái nhíp kẹp một mảnh trong đó lên, hết sức cẩn thận nhét vào túi vật chứng, nhắm ngay đèn huỳnh quang để quan sát.

Tính chất này, xúc cảm này, sao khá giống khăn giấy nhỉ?

Chẳng lẽ? Trong lòng cô hiện lên suy nghĩ to gan, giật một mảnh khăn giấy nhà vệ sinh phân phối, dùng kính hiển vi bản đơn giản để so sánh quan sát.

Mặc dù cùng là khăn giấy, nhưng nhãn hiệu khác, không cùng một loại khăn giấy, sợi cũng có chỗ khác nhau.

Nói vậy, khăn giấy đắt, chắc chắn sợi được sắp xếp chặt chẽ, khăn giấy rẻ mỏng, sợi sắp xếp thưa thớt, vài chỗ có khe hở.

Cộng thêm vải áo sơmi làm vật đối chiếu, đáp án rất rõ ràng, thứ để lại trên này bắt nguồn từ khăn giấy mà không phải áo sơmi sợi đay.

Đương nhiên, chỉ quan sát bằng con mắt cũng không thể xác định cả hai là sản phẩm cùng một loại, cần so sánh lấy chứng cứ chặt chẽ hơn.

Giản Tĩnh chỉ có thể xác định hung khí là khăn giấy.

Trang giấy mỏng không thể nào giết người, nhưng sau khi cuốn chặt lại sẽ thành dây thừng, lấy ngay tại chỗ được, không cần mang theo hung khí, lúc sau cũng rất dễ xử lý, bỏ vào bồn cầu là được.

Mặc dù có thể vớt cặn giấy chưa hòa tan trong cống thoát nước ra, nhưng e rằng đã không thể lấy vân tay.

Được rồi, nhiệm vụ gian khổ như thế cứ giao cho người chuyên nghiệp đi.

Biết dây thừng bắt nguồn từ giấy thì có thể đẩy ra không ít suy đoán:

Đầu tiên chế tạo dây thừng cần thời gian, cho nên không phải nhất thời xúc động, phạm tội khi cảm xúc mãnh liệt, mà là mưu sát với tính toán khác. Tiếp theo, cô kiểm tra lượng khăn giấy còn sót lại, còn lại hơn phân nửa, cô cũng hỏi thăm nhân viên phục vụ, bọn họ tỏ vẻ hôm nay chưa từng bổ sung, điều này có nghĩa là hung khí không được tạo ra ngay tại chỗ.

Hung thủ biết người chết thường xuyên đến nhà hàng này, hoặc là đã điều tra nhãn hiệu từ lâu, mua khăn giấy cùng nhãn hiệu, hoặc là từng tới mấy lần, mỗi lần đều lấy đi một chút, chế tạo hung khí giấu trong người từ lâu, chờ đến lúc thích hợp thì giết chết trong một đòn.

Suy đoán như thế, hiềm nghi của Coco và Giang Tam nhỏ hơn rất nhiều.

Hai người bọn họ cũng không biết hôm nay người chết sẽ đến đây, ba lô Coco đeo trên lưng chỉ lớn bằng bàn tay, chỉ đủ chứa son môi và điện thoại, không nhét được hung khí.

Mà mặc dù Giang Tam phách lối, vô cùng có khả năng nảy sinh xung đột với người chết, nhưng anh ta và Coco hẹn hò chưa quá lâu, từ khi nổi sát tâm đến khi chuẩn bị kế hoạch giết người lại đến lúc ra tay, thời gian không khỏi quá gấp gáp.

Với tính cách của anh ta, thật sự có chuyện gì không như ý thì xác suất lập tức bùng nổ xung đột sẽ cao hơn.

Giản Tĩnh tiếp xúc với người giàu càng nhiều thì càng hiểu rõ cái nhìn của bọn họ, chỉ sợ một ngôi sao nổi tiếng như Hầu Duệ trong mắt cậu cả chỉ là một kẻ có thể tùy tiện chèn ép chết, đâu cần tự mình ra tay.

Khách quan mà nói, ba người đại diện, trợ lý và phóng viên có xác suất cao hơn.

Hai người trước hiểu rõ mọi mặt của người chết, người sau bám đuôi theo dõi anh ta rất lâu, có đủ thời gian chuẩn bị kế hoạch.

Nhìn về mặt thời gian, ba người đều có cơ hội ra tay.

Tám giờ ba mươi lăm phút, Hầu Duệ đã đi nhà vệ sinh. Phóng viên Viên rời khỏi phòng riêng lúc tám giờ bốn mươi hai, bốn mươi tám phút quay về, nếu như anh ta dùng ảnh chụp gì đó làm cái cớ, hẹn người chết gặp mặt ở nhà vệ sinh, nghĩ biện pháp đánh lén từ sau lưng, siết cổ Hầu Duệ đến chết cũng không phải là không có khả năng.

Thân hình của anh ta cao lớn, Hầu Duệ chỉ là một thanh niên vóc dáng mảnh mai, về mặt sức mạnh anh ta có hiềm nghi nhất.

Chín giờ đến chín giờ năm phút trợ lý đi gọi Hầu Duệ, tự thuật đối phương không để ý, nhưng sự thật thế nào thì không dễ bàn. Anh ta và Hầu Duệ vô cùng thân mật, kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh cũng không khó.

Vả lại tư thế đó của Hầu Duệ… Ầy, cực kỳ có khả năng!

Người đại diện đi lúc tám giờ năm mươi, chín giờ mười phút mới về, thời gian khá lâu, cũng đáng nghi ngờ.

Rất nhiều suy nghĩ dần dần lướt qua não, Giản Tĩnh chậm rãi đi đến cửa phòng riêng.

Cô không đi vào mà gọi nữ cảnh sát dẫn đường, đi xem camera với nhau.

Nhà hàng đã trích ra toàn bộ màn hình camera từ sáu giờ đến mười giờ, giao cho bọn họ điều tra.

Giản Tĩnh xem với tốc độ cao, chọn trọng điểm mấy đoạn thời gian đáng chú ý để điều tra.

Đoạn thời gian đầu tiên: Bảy giờ ba mươi phút – bảy giờ bốn mươi lăm phút.

Camera quay được Hầu Duệ rời khỏi phòng, khoảng năm phút sau, Coco đi ra bên ngoài, khi đi đến cuối đường, cái bóng dưới đất có sự giao thoa ngắn ngủi, tỏ vẻ hai người họ từng tiếp xúc với nhau.

Bốn mươi phút, phóng viên Viên nghe tiếng đi ra, hơn một phút sau, Coco tức giận trở về phòng riêng.

Qua năm phút, Hầu Duệ về phòng riêng.

Giản Tĩnh viết điểm mấu chốt vào sổ ghi chép: Bảy giờ bốn mươi phút – bảy giờ bốn mươi lăm phút, phóng viên Viên và Hầu Duệ có thể từng tiếp xúc.

Đoạn thời gian thứ hai là bắt đầu từ tám giờ hai mươi lăm phút, tất cả mọi người hành động ăn khớp với tuyến thời gian.

Cô đặc biệt chú ý đến trạng thái của những người khác khi trở về trong camera.

Muốn siết cổ một người đến chết cũng không dễ dàng, tay không tấc sắt, chắc hẳn trên bàn tay có vết dây hằng mới đúng. Cô xem lại ảnh chụp màn hình từ video, muốn nhìn rõ hành động của phóng viên Viên, người đại diện và trợ lý.

Khi đi ra ngoài, tất cả mọi người mở cửa bằng tay phải, phù hợp với ký ức của cô đối với việc mọi người thuận tay phải, nhưng khi trở về họ vẫn đều mở cửa bằng tay phải.

Đồng thời, trong lòng bàn tay mỗi người đều không có gì bất thường, ít nhất nhìn qua camera không có vết dây hằng.

Cũng đừng nên quên trong lòng bàn tay trái của phóng viên Viên có một miếng bông băng. Nếu anh ta kéo bông băng xuống che mép bàn tay phải, với thói quen thuận tay phải của anh ta cũng có thể phòng ngừa để lại vết dây hằn.

Tương tự, người có thể làm được còn có người đại diện nữ.

Cô ta buộc tóc dài lại, dùng trâm cài tóc cố định. Trâm cài tóc có thể quấn quanh dây thừng làm công cụ để nắm chặt, vậy thì không cần dùng lực quá lớn cũng có thể siết cổ người đến chết và không để lại dấu vết.

Chẳng qua, một chuyện khác tạm thời loại bỏ hiềm nghi của cô ta.

Trong hành lang lui tới, có một nhân viên phục vụ nữ rời khỏi phạm vi camera, đi đến bên kia. Cô gọi ông chủ đến, tìm ra nhân viên phục vụ nữ rồi hỏi cô ấy đi làm gì.

Nhân viên phục vụ nữ trả lời: "Có một khách hàng nhờ chúng tôi đưa vài thứ vào nhà vệ sinh."

"Khách hàng nữ?" Giản Tĩnh hỏi.

Nhân viên phục vụ nữ nói mập mờ: "Đúng vậy, thân thể của cô ấy không tiện lắm nên gọi chúng tôi đưa vài đồ dùng vệ sinh."

Giản Tĩnh đã hiểu.

"Thời gian đại khái là?"

"Sau khi tôi gọi điện thoại thì lập tức đi đưa ngay."

Cô nhìn camera, nói: "Khoảng tám giờ năm mươi lăm phút?"

"Đúng thế."

"Xin hãy thuật lại tình huống lúc đó cho tôi."

Nhân viên phục vụ nữ tự thuật: "Tôi đi vào nhà vệ sinh, gõ cửa nhà vệ sinh nữ, người bên trong nói mời vào, nhưng tôi mở cửa thì phát hiện cửa bị khóa, cô ấy đổi giọng bảo tôi nhét vào từ khe cửa là được, tôi làm theo."

"Lúc ấy cửa hai nhà vệ sinh đều đóng chặt à?"

"Ừ."

"Cô có nghe thấy tiếng gì lạ không?"

Nhân viên phục vụ nữ lắc đầu.

"Cô còn làm gì nữa? Trên camera đến năm mươi chín phút cô mới đi."

"Bồn rửa tay hơi loạn, tôi sửa sang lại một lát."

"Cảm ơn cô."

Lời chứng của nhân viên phục vụ nữ cắt ra thời gian của người đại diện, tám giờ năm mươi phút đến tám giờ năm mươi lăm phút không ai chứng minh, nhưng trong khoảng tám giờ năm mươi lăm phút đến chín giờ, cô ta nhất định phải ở trong nhà vệ sinh nữ. Sau đó trợ lý gặp thoáng qua cô ta, chín giờ năm phút mới rời khỏi.

Chỉ cách năm phút kể từ khi người đại diện rời đi lúc chín giờ mười phút.

Trong lúc trợ lý gõ cửa, rất có khả năng anh ta đã thử mở cửa, nếu như trước chín giờ Hầu Duệ đã bị giết, cửa không thể khóa trái được. Nhưng sau chín giờ năm phút mới ra tay, về thời gian thì quá nguy hiểm, có thể Hầu Duệ đã tỉnh rượu.

Nhìn như vậy, hiềm nghi của phóng viên Viên và trợ lý lớn hơn.

‘Kẹt kẹt’, cửa ban công bị đẩy ra, đầu của Giang Bạch Diễm nhô ra.

Cậu hỏi rất cẩn thận: "Tôi có thể đi vào không?"

"Đương nhiên." Cô cười: "Có việc gì à."

Giang Bạch Diễm đi vào phòng, cười ngượng ngùng: "Tôi nghe người quen kể về Hầu Duệ, không biết có giúp được chị không."

Giản Tĩnh vui mừng bảo: "Cậu mau nói."

Giang Bạch Diễm nói: "Danh tiếng của anh ta trong ngành cũng tầm thường, thích chơi hàng hiệu, diễn phim không chuyên nghiệp, từng có bạn gái, hiện tại đang tiếp xúc khá nhiều với một ông chủ, thường xuyên đến nhà ông ta..."

Cậu cho một ánh mắt ‘chị hiểu đấy’, tiếp tục nói: "Có một công ty muốn ký kết điện ảnh truyền hình với anh ta, nhưng công ty quản lý không vui lắm. À đúng rồi, nghe nói anh ta muốn đổi người đại diện, tiếp xúc với một tên làm việc rất giỏi nhưng được đánh giá rất kém."

"Vậy người đại diện hiện tại của anh ta thì sao?"

"Đuổi việc chứ sao. Mặc dù người đại diện này của anh ta là người trong công ty nhỏ, nhưng vì nâng đỡ anh ta đã phí không ít khí lực, bây giờ phát đạt thì bỏ người ta, thật là quá đáng." Giang Bạch Diễm lắc đầu không ngừng, nghiễm nhiên vô cùng xem thường: "Dù thế nào cũng là qua sông đốt thuyền, lần này không vứt thì sớm muộn gì cũng xui xẻo."

Giản Tĩnh như có điều suy nghĩ, lại hỏi: "Vậy quan hệ giữa anh ta và trợ lý thế nào?"

"Hầu Duệ từng sa thải ba trợ lý, chắc cái này cũng không khá hơn chút nào." Giang Bạch Diễm đoán.

Cô hỏi: "Không có quan hệ càng thân mật hơn à?"

"Chưa chắc." Cậu tám chuyện: "Tôi từng nghe kể về kim chủ đó rồi, học thức uyên bác, chim chóc gì đó, tất cả đều có khả năng!"

Giản Tĩnh: "... Tại sao cậu lại nghe kể chuyện này?"

Giang Bạch Diễm làm mặt quỷ: "Giá thị trường của tôi cũng rất tốt, tốt hơn anh ta rất nhiều."

"Chuyện thế này không cần phải phân thắng bại chứ!" Đầu cô toàn sọc đen.

Cậu nói: "Trước mặt cô Tĩnh Tĩnh, tôi không khống chế bản thân được."

Giản Tĩnh lườm cậu một cái: "Còn gì nữa không?"

"Tôi cũng nghe ngóng về phóng viên Viên." Cậu tranh công: "Tôi đặc biện tìm phóng viên giải trí chụp tôi để hỏi, vì cái này, tôi đành phải đồng ý để ngày mai anh ta chụp tôi thêm mấy tấm."

"Cảm ơn cậu, nếu không tôi mời cậu ăn thêm bữa cơm?" Giản Tĩnh nhận ân tình của cậu.

Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm nói: "Chỉ cần có thể giúp cô Tĩnh Tĩnh, tôi đã rất vui vẻ."

Cậu nói rất sảng khoái: "Nghe nói phóng viên Viên chụp được ảnh Hầu Duệ và Coco qua đêm, nhưng anh ta cũng không đăng lên, không phải lấy tiền đổi mà là bị ba kim chủ tìm người đè ép. Hầu Duệ còn làm nhục phóng viên Viên, nói vô cùng khó nghe, cái gì mà 'không cho thằng chó chết mày một đồng nào' 'mày đụng vào tao, tao sẽ làm mày chết', lời lẽ cãi nhau cực kỳ khó nghe."

Giản Tĩnh: "Ầy."

Động cơ giết người rõ ràng quá.

Bình Luận (0)
Comment