Trợ lý Toàn Lỗi đi vào trong văn phòng, chỗ này được tạm thời trở thành phòng thẩm vấn.
Giản Tĩnh cực kỳ khách sáo với anh: “Muốn hỏi anh một vài vấn đề, hy vọng anh có thể trả lời đúng sự thật.”
Trên mặt người trợ lý xẹt qua vẻ bất an, anh ta nói không được tự nhiên: “Được, cô muốn hỏi cái gì?”
“Hầu Duệ chết không rõ ràng, tôi muốn biết là kẻ nào có khả năng xuống tay với anh ta.” Giản Tĩnh từ từ nói: “Nghe nói quan hệ cá nhân của anh ta lộn xộn, có thể nói với tôi chuyện này không?”
Người trợ lý do dự, anh ta ấp úng nói: “Anh ta khá mê chơi, thích đến quán bar tán gái, cũng sẽ ngủ ngẫu nhiên với các fan… Có một người bạn gái tên là Coco, bởi vì vụ chia tay nên hai người họ ầm ĩ không thoải mái lắm.”
“Vậy bây giờ Hậu Duệ ở bên cạnh ai?”
Người trợ lý khó xử gãi gãi đầu, nhưng Giản Tĩnh không hề có ý định sẽ nhượng bộ, cô tập trung nhìn vào hai mắt anh ta.
“Được rồi.” Anh ta cũng không phải loại người có ý chí kiên định gì, rất nhanh đã từ bỏ chống cự: “Bây giờ Hầu Duệ coi như là đang ở bên Trần Tổng đi.”
Giản Tĩnh hỏi: “Chúng ta không nói đến những chuyện tình cảm thoáng chốc ấy, trong những người ở bên cạnh anh ta, có quan hệ ái muội với anh ta, chỉ có một mình Trần Tổng thôi sao?”
Điều này người trợ lý trả lời chắc chắn: “Đúng vậy.”
“Anh và người đại diện thì sao?”
Tên trợ lý xua tay: “Không không, tôi và Diêu tỷ đều không phải là loại người này. Tôi có bạn gái, hơn nữa…” Sau một lúc đấu tranh, anh ta lựa chọn trả lời thẳng thắn thành khẩn: “Là Trần Tổng phái tôi tới chăm sóc cho Hầu Duệ, sao tôi có thể có quan hệ với anh ta được?”
Giản Tĩnh nhướng mày: “Có đúng không? Nhưng sao tôi nghe nói Trần Tổng rất ‘rộng lượng’.”
“Cái này, những ‘bạn bè’ khác của Trần Tổng cũng là nghệ sĩ, tôi không liên quan gì.” Người trợ lý vô cùng xấu hổ.
Giản Tĩnh đánh giá anh ta một lát, dựa vào giá trị nhan sắc này thì tạm thời tin tưởng vậy: “Quan hệ giữa anh và Hầu Duệ tốt không?”
“Đương nhiên không tốt.” Người trợ lý phun ra nỗi khổ tâm trong lòng: “Vốn dĩ Hầu Duệ đã không dễ hầu hạ, tôi lại còn là tai mắt của ông chủ nữa, từng giờ từng phút phải nhìn chằm chằm anh ta không cho anh ta làm bậy bạ. Anh ta khiến tôi rất phiền, hở ra là nổi giận, còn cáo tội với ông chủ của tôi, tôi có thể làm sao bây giờ?”
Nói tới đây, dường như anh ta nhận ra là không ổn, còn bổ sung một câu cứu vãn: “Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà giết người, Trần Tổng cho tôi không ít tiền, ngày nào đó tôi chịu đựng tên đầu b… (*chửi tục) ấy đủ rồi thì tôi không làm nữa là được.”
Giản Tĩnh gật đầu, không có tâm trạng tranh cãi, Hầu Duệ chết rồi, trợ lý cũng không có chỗ tốt.
“Quan hệ của người đại diện và Hầu Duệ thế nào?”
Trợ lý thở dài nói: “Gần đây không được tốt, Hầu Duệ cảm thấy anh ta nổi tiếng, chán ghét Diêu tỷ không đủ năng lực, phía trên cô ấy lại không có tài nguyên nên anh ta muốn đổi người đại diện. Diêu tỷ thật vất vả mới dẫn dắt được một nghệ sĩ nổi tiếng, chắc chắn cô ấy cũng không muốn buông tay. Nhưng bây giờ anh ta là anh cả của công ty, đến cao tầng cũng phải dỗ dành nên chắc là sẽ theo ý anh ta.”
“Vậy phóng viên Viên thì sao? Tôi nghe nói anh ta từng xảy ra xung đột với Hầu Duệ?”
“Có chuyện như vậy. Anh ta chụp được mấy bức ảnh, Diêu tỷ nói cho anh ta ít tiền mua ảnh về là được nhưng Hầu Duệ không đồng ý, Hầu Duệ nói anh ta đi theo mình suốt ngày phiền muốn chết.” Vẻ mặt người trợ lý đăm chiêu ủ dột: “Sau đó bảo Trần Tổng ra tay dạy dỗ anh ta một trận.”
“Phóng viên Viên có phản ứng gì?”
“Anh ta nói một ngày nào đó muốn giết chết Hầu Duệ, bảo Hầu Duệ chờ đấy.” Trợ lý buông tay: “Có để lại mấy câu hung ác.”
Giản Tĩnh gật đầu, cô suy nghĩ, như vậy xem ra tin tức của Giang Bạch Diệm rất đúng, phóng viên Viên và Diêu quản lý đều có động cơ giết người rõ ràng, đồng thời cũng có đầy đủ điều kiện giết người.
Mà từ trên phương diện thời gian xem xét, phóng viên Viên có ưu thế lớn hơn một chút.
“Vào lúc 9 giờ anh đi gọi Hầu Duệ, cửa khóa trái không? Có nghe thấy động tĩnh bên trong hay không?” Giản Tĩnh hỏi dò thật cẩn thận, thái độ nghiêm túc: “Điều này cực kỳ quan trọng, anh phải nghĩ lại cho cẩn thận.”
Người trợ lý cố gắng nhớ lại: “Lúc ấy vào 9 giờ, ngày mai có một thông cáo, tôi nghĩ Hầu Huệ quay về nghỉ ngơi sớm hơn một chút nên tôi đi vào phòng vệ sinh gọi anh ta. Cửa đóng rồi nên tôi gõ cửa trước, bên trong không hề có tiếng động nào, bởi vì trước đó Hầu Duệ đã uống không ít, tôi sợ anh ta ngã ở bên trong, cho nên… Đúng, tôi thử mở cửa ra nhưng cửa khóa trái, tôi đành phải gọi mấy tiếng, vẫn không có động tĩnh gì. Tôi đoán có thể anh ta nhìn tôi khó chịu nên cố ý không để ý tới tôi. Vì vậy nên tôi đi về trước.”
Giản Tĩnh hỏi: “Có tiếng nôn mửa hoặc là cái gì khác không?”
Trợ lý lắc đầu: “Không nghe rõ lắm, âm nhạc trong nhà vệ sinh vẫn vang lên mãi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Cô dặn dò: “Tạm thời không cần để lộ đoạn nói chuyện của chúng ta.”
Người trợ lý đồng ý.
Giản Tĩnh kéo con chuột, cô lại phát lại hành động của phóng viên Viên lần nữa.
Dựa theo lời mà anh ta cung cấp, anh ta tự mình đi nghe lén trước, không nghe lén được mới đi lên ban công hút thuốc.
Hút thuốc… Cô tự hỏi trong đầu một lát, bỗng nhiên đứng dậy đi thẳng đến ban công.
Ban công nhà ăn cũng không lớn, khoảng chừng đến mười mét vuông, một ban công có bày mấy chậu cây xanh và hai cái ghế dựa, trên bàn còn có gạt tàn thuốc lá, trong đó còn lưu lại một ít khói thuốc và một đầu mẩu thuốc lá.
Cô dùng nhíp kẹp cái đầu mẩu thuốc lá còn sót lại đó, nhận ra nhãn hiệu phía trên.
Không sai, thoáng nhìn là cùng một loại nhãn hiệu thuốc lá ở trên ghế ngồi của phóng viên Viên, chắc là của anh ta để lại.
Cô nhẹ nhàng ngửi được mùi hương từ đầu mẩu thuốc lá, giữa mùi đó còn nhận ra rõ một ít mùi quả cam.
Vừa rồi nhìn video giám sát, cô xác nhận lúc phóng viên Viên ngồi ghế là thời gian ăn.
Anh ta đến muộn nhất, lại do vô tình chen ngang nên đồ ăn tương đối chậm. Đến 6 giờ 50 phút, 7 giờ 30 phút mới có đồ ăn, mãi đến tám giờ mười phút mới ăn xong, cuối cùng là thời gian tặng hoa quả vào lúc tám giờ mười lăm phút.
Mà trên bàn của anh ta, đĩa hoa quả có dấu vết bị động vào, cam và dưa Hami đã bị ăn hết.
Điếu thuốc lá này có mùi quả cam… Thanh Xylitol đặt ở trên bàn là hương vị bạc hà… Do đó, cơ bản có thể chứng minh điếu thuốc lá được rút ra sau tám giờ mười lăm phút.
Thời gian lần thứ hai anh ta hoạt động là tám giờ bốn mươi hai phút đến tám giờ bốn mươi tám phút, tổng cộng mới có năm phút, đủ để giết một người rồi lại quay về hút thuốc sao?
Thời gian để tử vong do bị nghẹt thở là rất lâu.
Giản Tĩnh chìm vào trong khoảng kiến thức mù cho nên cô đành phải xin sự giúp đỡ từ người hút thuốc.
“Này, hỏi cậu một vấn đề.” Cô gọi điện thoại.
Người bệnh nhân lười biếng hỏi: “Nói.”
“Hút một điếu thuốc tốn bao nhiêu thời gian?”
Gió mùa: “Trong tình huống bình thường là 3 đến 5 phút.”
“Còn để nó cháy tự nhiên thì?”
“Tầm khoảng tám đến mười phút đi, tùy nhãn hiệu.” Anh tràn đầy hứng thú: “Đụng phải vụ án gì, nói với tôi…”
“Cảm ơn.” Giản Tĩnh tàn nhẫn tắt điện thoại.
Điếu thuốc này cũng cháy hết rồi, cho dù đốt nó trước rồi mới giết người cũng rất khó hoàn thành.
Hiềm nghi của phóng viên Viên bỗng hạ thấp hơn.
Bây giờ, người tình nghi lớn nhất biến thành người đại diện Diêu Phỉ.
Thoáng qua thì cô ta có chứng cứ không ở hiện trường, thực ra có cũng như không, cô phục vụ không hề nhìn thấy người thật của cô ta, chỉ là nghe thấy tiếng động cách cánh cửa.
Cửa bị khóa trái cũng vậy, tiếng động cũng thế, đều có thể làm giả.
Tiếng động thì đơn giản, loa Bluetooth là có thể giải quyết, nhưng cửaa thì khóa trái như thế nào đây?
Giản Tĩnh ở trong phòng vệ sinh nho nhỏ bắt đầu đi loanh quanh.
Nhà vệ sinh có bố cục như vầy:
WC nam.
Rửa tay… Nữ
Tay… Nhà vệ sinh
Khu vệ sinh
… Cửa…
Ngoài của không có cách nào khóa trái, chỉ có thể khép lại bình thường, mà cách giữa WC nam và nữ ngoại trừ cửa khóa hình tròn còn có thêm một cửa đi xuyên qua sau lưng.
Cửa khóa hình tròn có một đặc điểm chỉ cần ấn xuống cái nút nhô lên ở giữa tay nắm cửa là trực tiếp mở cửa, cũng có thể giữ cửa khóa trái ở bên ngoài, mà mở cửa cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần dùng một tấm thẻ mong là có thể hoàn thành, cửa này không hề có tính năng phòng trộm.
Giản Tĩnh hỏi cô phục vụ đưa đồ trước đó: “Khi cô mở cửa, cửa bị khóa lại sao?”
Cô gái phục vụ vươn tay nắm lấy tay cầm, tìm lại cảm giác: “Không, tay cầm có thể chuyển động, chắc là khách giữ chốt cài cửa ở bên trong.”
Cô ấy còn rất chắc chắn: “Đúng rồi, vị khách nói là ‘vào đi, cửa không khóa’ nhưng cô ấy lại quên mất mình giữ chốt cài cửa, đành phải để tôi nhét vào từ chỗ khe cánh cửa.”
Giản Tĩnh nhếch đuôi lông mày.
Thú vị đấy.
Kiểu cửa chốt là hình thức phổ biến nhất của then cài cửa, trên mạng bán cũng chỉ mấy đồng tiền, tiện nghi lại dùng tốt. Nhưng bây giờ nó trở thành chứng cứ mấu chốt cho việc không có ở hiện trường.
Giản Tĩnh dùng kính lúp cực kỳ nghiêm túc kiểm tra pít tông. Pít tông được làm bằng kim loại đã hơi bị mài mòn, vết tích mờ nhạt, đều là các hoa văn linh tinh, chắc là do sau khi sử dụng lặp đi lặp lại đã để lại vết tích thông thường.
Ngoài ra toàn bộ then cài cửa đều không có dấu vết của băng dính.
Giản Tĩnh biết mấy thủ pháp lợi dụng then cài cửa làm mật thất, dùng băng dán hoặc là dây câu cá vạn năng, thông qua luyện tập cũng không quá khó làm. Nhưng thủ pháp như vậy có mấy vấn đề, chính là không cách nào xóa được từ bên ngoài.
Cửa khóa trái, bên trong không có ai, như vậy không phải lòi hết ra rồi sao?
Hung thủ ngược lại lợi dụng mật thất, tạo ra hiện tượng giả dối là bên trong có người, nhất định phải muốn mở cửa ra một lần nữa.
Thao tác này cũng không khó, chỉ cần chỗ móc trên pít tông không bị ấn xuống, kiên nhẫn một chút, di chuyển từ từ thanh trong lỗ cắm cũng có thể mở cửa ra.
Nhưng trên pít tông không có dấu vết.
Làm như thế nào?
Giản Tĩnh hóa thân vào lập trường của hung thủ, cô cảm thấy chắc hẳn thủ pháp không quá phức tạp. Cửa lớn phòng vệ sinh không thể khóa, bất chợt sẽ có khách tiến vào, nếu dùng cơ quan gì đó sẽ dễ dàng bại lộ. Vì vậy nên ẩn nấp, hiệu suất cao, đơn giản mới là thứ cô theo đuổi.
Cũng giống như hung khí mà cô lựa chọn.
Hung khí…?
Chẳng lẽ?
A!
Lần đầu Giản Tĩnh trải nghiệm qua cảm giác có một ánh chớp chém qua trong đầu.
Ánh sáng chợt lóe, bỗng nhiên hiểu rõ.
Khám xét, cách đó hoặc hơn nhiều.
Cô lấy cây tăm bông ở chỗ hộp trang điểm ra, trên đầu bông có quấn băng dính hai mặt, chọc vào trong lỗ cắm một cái. Đến khi cô lấy ra, bên ngoài băng dán có dính một ít hạt màu trắng rất nhỏ.
Cất vật chứng vào trong túi, cô từ từ chà sạch.
Quả nhiên.
Mảnh nhỏ tờ giấy.
Vạch trần chút quỷ kế, căn bản cũng không thể coi như là quỷ kế, nhiều nhất chỉ có thể tự xưng là điểm mù tư duy.
Thứ phụ trách làm pít tông cũng chưa chắc đã là pít tông thật, cũng có thể là vật thay thế.
Cũng giống như bắt chẹt vậy, giấy có thể lấy được ngay tại chỗ, xoa thành một vật có hình dạng lớn nhỏ như thanh pít tông kia. Dùng một tấm thẻ cứng hoặc là lưỡi dao cắm vào khe cửa, lại kết hợp với giấy bị vướng có thể cho vào lỗ cắm ở bên ngoài, trở thành chốt cửa một chiều.
Cô phục vụ nữ đi đưa đồ cho khách, có mấy người sẽ dùng sức đẩy cửa? Chắc chắn chỉ đẩy nhẹ, phát hiện ra cửa khóa sẽ dừng lại.
Lợi dụng cô ấy hoàn thành chứng cứ không có ở hiện trường xong, đạo cụ sẽ mất đi giá trị, chém một nhát là có thể xóa bỏ căn phòng kín ngay lập tức. Sau đó ném khăn giấy vào trong bồn cầu, sạch sẽ, không có dấu vết.
Bây giờ chính là còn thiếu chứng cứ.
Thật ra cũng không phải việc khó.
Giản Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô đi vào ghế số một. Nói với người trợ lý: “Tôi muốn nói chuyện một mình với cô Diêu.”
Trợ lý không hề nghi ngờ, anh ta lập tức nhường lại không gian.
Người phụ nữ đại diện vẫn chưa nhận ra là không ổn, ngược lại cô ta còn quan tâm nói: “Có tiến triển gì sao? Tôi vừa mới nhìn thấy Coco cũng ở cách vách, cô ấy và Hầu Diệu ầm ĩ khá lớn, sẽ không phải là…”
“Cô Diêu, tôi đã biết hung thủ là ai.” Giản Tĩnh nói.
Người phụ nữ đại diện ngẩn ra, cô ta miễn cưỡng trả lời: “Thật sự? Giản tiểu thư, không phải cô là nhà văn sao, thật sự sẽ phá án à?”
Giản Tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi may mắn phá được mấy vụ án, mỗi lần đến sát cuối cùng đều là tôi khuyên bọn họ tự thú. Rốt cuộc là người mà, đều có lúc hồ đồ, có thể suy nghĩ cẩn thận thì vẫn nên suy nghĩ cẩn thận sẽ tốt hơn.”
Người phụ nữ đại diện nói: “Tôi không hiểu ý cô.”
“Hầu Duệ trước khi chết đã để lại đầu mối về hung thủ.” Giản Tĩnh mở di động ra, cho cô ta nhìn hoa văn mà cô chụp: “Anh ta đã ám chỉ thân phận hung thủ.”
Người phụ nữ đại diện liếc mắt nhìn ảnh chụp, nói: “Cái này coi như ám chỉ gì?”
“Hôm nay thật khéo, mỗi người tình nghi đều có thể có mối quan hệ với thông điệp chết chóc này. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thực ra cũng không đáng tin cậy.” Giản Tĩnh giơ thẳng ngón tay: “Trợ lý Toàn Lỗi, ‘Toàn’ đồng âm với ‘Vòng’, nhưng nói thật, anh ta muốn để lại thông điệp cái chết nhất định phải cắt tay dính lên trên huyết thư, vừa tốn thời gian tốn công sức, nếu như nói ‘Toàn’, thì dùng nắm tay quyền càng thích hợp hơn.”
Cô nắm chặt năm ngón tay thành một nắm đấm: “Nếu tôi muốn nhắc đến Toàn Lỗi sẽ dùng thủ thế này, đơn giản lại thuận tiện.”
Người phụ nữ đại diện từ chối cho ý kiến.
“Còn phóng viên Viên, ‘Viên’ đồng âm với ‘tròn’, nhưng tôi cực kỳ nghi ngờ, một người như Hầu Duệ sẽ biết phóng viên Viên họ gì tên gì sao?” Giản Tĩnh hợp lý nghi ngờ: “Anh ta hẳn là trực tiếp mắng ‘tên paparazzi chết tiệt’ gì đó rồi?”
Người phụ nữ đại diện nói: “Cái này sao tôi biết được.”
Giản Tĩnh cũng không ép cô ta, tiếp tục nói: “Giang Âu và Coco cũng đều trùng khớp với thông điệp. Giả thiết Hầu Duệ biết thân phận của Giang Âu, tên của anh ta lại có phương thức thể hiện đơn giản hơn.”
Ngón tay cô dính nước, vẽ ba vạch lên trên mặt bàn, hoặc là ba chấm.
“Ba giọt nước vẽ còn dễ dàng hơn nhiều so với vòng tròn, mà anh ta cũng đứng hàng thứ ba.” Giản Tĩnh không nhanh không chậm nói: “Còn là Coco, đây là nghệ danh, hai người từng là người yêu, chẳng lẽ sau lưng cũng gọi cô ta bằng nghệ danh? Tên thật của cô ta là Chu Ưu, dùng U để thể hiện càng thích hợp hơn.”
Người đại diện hỏi lại: “Cái này có liên quan gì đến tôi, tên của tôi không có dính dáng gì đến O hết.”
“Là hoa tai của cô.” Giản Tĩnh nói thẳng: “Hoa tai chữ G, nét cuối cùng bị lệch đi, thoạt nhìn giống như không vẽ chữ O hoàn chỉnh nhưng nói là G cũng không thành vấn đề.”
Cô phân tích: “Thời điểm mà Hầu Duệ chết là nửa quỳ trên mặt đất, với thị giác của anh ta, vừa đúng có thể nhìn thấy cái bóng hoa tai trang sức kim loại của cô chiếu ngược lên trên vách tường.”
Theo bản năng, người phụ nữ đại diện sờ lên vành tai, sau đó cô ta cười lạnh lùng: “Hóa ra cái gọi là phá án của tác giả Giản chính là thêu dệt ra chuyện xưa sao.”
“Vừa rồi là thế, bây giờ không phải.” Giản Tĩnh nhún vai, cô thừa nhận đa số phần thông điệp cái chết đều là phỏng đoán: “Tôi đã biết rõ ràng thủ pháp cô gây án.”
Người đại diện khoanh tay lại: “Nguyện nghe kỹ càng.”