Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 156

Chương 156

“Tám giờ năm mươi phút cô đi vào trong nhà vệ sinh nữ, bật sẵn loa Bluetooth, dùng giấy chế tạo thành then cài cửa, sau đó lại dùng điện thoại trên tường xin giúp đỡ bảo người phục vụ mang băng vệ sinh đến. Rồi sau đó cô khóa cửa lại từ bên ngoài, bản thân thì đi vào WC nam… Hầu Duệ uống đến say khướt, chắc hẳn anh ta không có cách nào xoay được tay nắm cửa WC nam một cách chính xác, có lẽ căn bản không khóa cửa, mà khóa cũng có thể dùng tấm thẻ cứng mở ra.”

“Cô đã thông qua thủ đoạn này, đánh lừa Hầu Duệ xoay lưng về phía cô và ngồi xổm xuống, cũng có thể là làm anh ta vấp ngã, cũng có lẽ lúc ấy anh ta đang ghé vào bồn cầu nôn mửa. Tóm lại, cô dùng giấy chế tạo thành đồ để sử dụng, thít chặt cổ anh ta từ phía sau, hơn nữa còn lợi dụng cổ áo sơ mi làm tấm lót để tránh lưu lại vết hằn trên da.”

“Quả thật, một người phụ nữ muốn ghìm chết một người đàn ông thành niên cũng không dễ dàng. Ngay từ đầu tôi cũng không hề nghi ngờ cô, đặc biệt là tư thế của anh ta cực kỳ dễ khiến người khác liên tưởng đến những thứ khác, nhưng sau đó tôi nghĩ lại cẩn thận, có lẽ đã rơi vào điểm mù tư duy.”

“Hầu Duệ là một nghệ sĩ có phong cách trung tính điển hình, vì muốn duy trì dáng người thon thả lên ống kính nên cân nặng của anh ta rất nhẹ, sức yếu, lại uống rượu say nên không có lực phản kháng nào. Ngược lại là cô, cô Diêu ạ, cô cao một mét bảy, thân hình cân đối, nếu cô ngồi lên trên người anh ta từ đằng sau lưng, dựa vào cân nặng của mình thì cô muốn đè anh ta lại cũng không khó.”

“Hơn nữa cô cắm trâm cài tóc thành cái nút rồi xoắn nó lại, càng đỡ tốn sức lực, cũng có thể tránh để lại vết hằn ở lòng bàn tay khiến người khác nghi ngờ. Sau khi người trợ lý rời đi, cô khóa trái cửa WC nam, hủy đi căn phòng kín của WC nữ, giả bộ như mới từ bên trong đó ra ngoài, hoàn thành chứng cứ bản thân cô không có ở hiện trường.”

Giản Tĩnh nói: “Đại khái là như vậy, tôi nói hết rồi.”

Biểu cảm của người phụ nữ đại diện lạnh nhạt: “Quỷ kế rất xuất sắc, tôi có nên cho cô vỗ tay cho cô không?”

“Không cần.” Ánh mặt Giản Tĩnh khóa chặt gương mặt cô ta: “Bởi vì cũng không xuất sắc.”

“Cái gì?”

“Tôi nói, cái này không phải một quỷ kế xuất sắc gì.” Cô nói đúng trọng tâm: “Lợi dụng giấy làm hung khí, ngược lại còn chế tạo ra một căn phòng kín, dĩ nhiên là có chỗ mới lạ, nhưng nếu nói làm thủ đoạn giết người, chỗ nào cũng có bug.”

Người đại diện hít thở thật sâu, cô ta ra vẻ thản nhiên: “Ồ? Chỗ nào có vấn đề? Ít nhất cô cũng không tìm được hung khí, không phải sao?”

“Đúng, cho dù là vớt được giấy từ dưới đường ống nước lên cũng không thể chứng minh cái gì.” Giản Tĩnh thừa nhận: “Dù sao cũng là WC, không gì hiếm lạ.”

Người đại diện thả lỏng tay.

“Nhưng trên quần áo người chết có thể tìm được mảnh giấy, giữa lỗ cắm cũng có lưu lại mảnh giấy nhỏ.” Cô nói tiếp: “Chỉ cần đã làm, không có khả năng không để lại dấu vết.”

“Điều này có thể chứng minh trong quá trình cô trinh thám cũng không tìm thấy cái gì đó chứng minh tôi là hung thủ.” Người đại diện nói: “Chẳng lẽ cô có thể lấy được vân tay của tôi từ những thứ trên à?”

Giản Tĩnh nói: “Loa Bluetooth sẽ có bản ghi lại kết nối.”

Người nữ đại diện cắn chết không chịu nhận: “Tôi quả thật không mang theo loa Bluetooth, cô muốn nhìn thì tôi có thể cho cô kiểm tra, dù sao cũng không có cái gì.”

“Cô xóa bản ghi.” Cô hùng hổ dọa người.

Nữ đại diện: “Cô có chứng cứ sao?”

Giản Tĩnh im lặng một lát rồi thở dài nói: “Cô tự tin như vậy thì chắc tốn rất nhiều tâm huyết đi. Giấy làm hung khí là cô lấy từ cửa hàng này, bộ phận then cài chốt ở đối diện chắc cũng được thử rất nhiều lần. Có lẽ cô còn từng gọi điện thoại xin trợ giúp từ WC nữ rồi, thử nghiệm xem bọn họ có thật sự mang đồ đến đây hay không.”

“Mọi thứ này, cực kỳ…” Cô tạm ngưng lại một lúc, cân nhắc dùng từ: “Tinh tế.”

Vì che giấu loại hình hung khí, cô ta nhớ rõ phải dựng thẳng cổ áo sơ mi lên, mà thân là người đại diện, có lẽ Hầu Duệ mặc áo sơ mi là do chính cô ta ám chỉ.

Vì tránh bị phát hiện, mỗi lần cô ta chỉ lấy đi một ít khăn giấy, sau đó bện thành hung khí giết người. Vô cùng cẩn thận, chu đáo lại chặt chẽ.

Vì không để lại dấu vết trên chỗ cài chốt cửa, cô ta dứt khoát thay mận đổi đào, chế tạo vật thay thế dùng một lần, tránh để lại vết hằn rõ ràng khiến người khác hoài nghi, cẩn thận đến mức tận cùng.

Sắp xếp như thế, cực kỳ giống con nhện đi săn mồi, vô cùng nhẫn nại, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi.

“Nhưng cũng không có tác dụng gì.” Giản Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Làm càng nhiều, sơ hở càng nhiều. Diêu Phỉ, không có khả năng là người khác, chỉ có thể là cô.”

Diêu Phỉ vẫn lặp lại câu nói kia: “Chứng cứ.”

Giản Tĩnh suy nghĩ, nói: “Công tác chuẩn bị của cô đầy đủ như vậy, tôi lại bổ sung thêm một phỏng đoán, rượu của Hầu Duệ bị hạ thuốc ngủ. Như vậy thì chỉ cần kiểm tra dung dịch dạ dày là có thể xác nhận, có thể cho tôi xem túi của cô một chút không?”

Một lúc lâu sau Diêu Phỉ mới nói: “Thuốc ngủ là của Hầu Duệ, nhưng được đặt trong túi của tôi. Nhưng tôi là người đại diện của anh ta nên điều này có gì mà kỳ quái?”

Thật là chưa đến phút cuối chưa thôi.

“Người chết cố ý cắt tay trái, nhưng đó không phải là tất cả những gì còn lại.” Cô chỉ chỉ vào ảnh chụp di động, từ từ nói: “Trong lúc giãy giụa, máu trên tay anh ta cũng dính lên trên người hung thủ. Nếu cô không đến gần anh ta thì chắc là sẽ không bị dính đâu.”

Sắc mặt Diêu Phỉ chợt tái nhợt, ánh mắt cũng không kìm được đảo xung quanh người.

“Đây là thuốc thử Luminol trong truyền thuyết.” Giản Tĩnh quơ quơ cái bình phun nhỏ trong tay: “Muốn đánh cược một lần không? Nhìn xem trên người cô có phản ứng hay không… Cũng phải nói trước, dù chỉ là một tí máu cũng có thể kiểm tra ra được đó là của ai, không cần nói với tôi đó là máu của cô.”

Diêu Phỉ cắn môi dưới.

Giản Tĩnh hơi mỉm cười, giọng nói đột nhiên mềm nhẹ xuống: “Nếu cô đã tự tin với thủ pháp của bản thân như thế thì đánh cược với tôi một kèo đi. Tôi cũng thật sự tò mò đấy, không biết máu dính vào chỗ nào nhỉ? Là cổ tay áo, hay là góc áo, cũng có khả năng trên mặt giày, đôi giày cao gót nhung tơ này của cô không tồi, không thì chúng ta bắt đầu từ nó đi.”

Nói xong cô muốn ấn bình phun, phun lên trên giày của cô ta.

Theo bản năng cô ta co chân lại, giấu kĩ nó đi.

Không khí lập tức cứng đờ.

Giản Tĩnh nhìn chằm chằm mặt cô ta, nói: “Giấu đi cũng vô dụng, ngoại trừ vết máu còn có một chứng cứ còn quan trọng hơn. Nhật ký di động và loa Bluetooth, cho dù đã bị xóa đi cũng có thể được nhân viên kỹ thuật khôi phục lại.”

Ngón tay đặt lên bàn của Diêu Phỉ đột nhiên nắm chặt, rõ ràng trong lòng cô ta bắt đầu dao động.

Nhưng không biết vì sao cô ta lại không chịu hé răng, quật cường im lặng.

Giản Tĩnh: “Vẫn không chịu nhận tội sao?”

Cô cảm thấy cực kỳ khó hiểu, lại không dự đoán được lời này đã chọc trúng điểm đau của đối phương. Cô còn chưa nói hết câu thì Diêu Phỉ đã bùng nổ: “Cô thì biết cái gì?”

“Có phải cô cảm thấy rất kiêu ngạo đúng không? Cho rằng bản thân cô rất ghê gớm nhỉ?” Người đại diện vốn trầm ổn giỏi giang lại thay đổi gương mặt khác, giống như một dã thú nổi giận, rít gào: “Có phải cô rất đắc chí đúng không, cho rằng bản thân phá một vụ án ghê gớm lắm? Rất muốn khoe khoang với người khác.”

Giản Tĩnh sầm mặt xuống, cô lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, đây căn bản không phải thủ pháp tinh vi gì, cô không phải quá tự tin với chính mình.”

“Chỉ là do cô có vận khí tốt, tôi không cẩn thận làm dính máu của anh ta thôi.” Diêu Phỉ cười lạnh, không cam lòng nói: “Cũng là do tôi suy nghĩ không chu toàn, sớm biết vậy đã thay sang cái khác.”

Giản Tĩnh chưa từng gặp hung thủ nào tự tin như thế, cô không thể nhịn nổi nữa.

“Đã nói trước với cô, làm càng nhiều sơ hở càng nhiều, một phạm tội cao minh chân chính tuyệt đối không làm điều dư thừa…” Cô chợt im lặng, lại đột ngột cắt bớt nó đi, sau đó mới nói: “Không có một tội phạm nào hoàn mỹ cả, cho dù cô có làm như thế nào, kết quả vẫn giống nhau. Không muốn bị phát hiện thì đừng làm.”

Diêu Phỉ lạnh lùng quát hỏi: “Cái gì là đừng làm, chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn tên kia ăn cây táo rào cây sung, một chân đạp đổ bà đây à? Tôi đã làm bao nhiêu thứ cho anh ta. Anh ta nổi tiếng thì tôi cũng chiếm hơn một nửa công lao, dựa vào cái gì mà anh ta chỉ nói mấy câu đã có thể nhẹ nhàng đá tôi đi? Không có tôi thì anh ta có thể đi đến ngày hôm nay sao?”

“Con mẹ nói, mỗi người đều khuyên tôi chấp nhận, vì sao tôi phải chấp nhận? Dựa vào cái gì mà tên khốn kiếp Hầu Duệ này có thể vẻ vang kiếm tiền, còn tôi phải bắt đầu lại từ đầu? Nổi tiếng là công lao của mình anh ta sao? Tôi nhổ vào, anh ta còn không có cái rắm gì, ngoại trừ khuôn mặt, cái gì cũng không có, mỗi lần đắc tội với người nào đều là tôi đi chùi mông, nghiệp vụ cũng là do bà đây ăn nói khép nép uống đến dạ dày xuất huyết mới cầu được. Anh ta thì sao? Anh ta chỉ biết nói ‘Không được đâu’, ‘Mệt lắm rồi’… Toàn dựa vào tôi mới có anh ta hôm nay!”

Cô ta đã tích góp cơn giận từng tí một, giờ phút này bộc phát ra toàn bộ, hận ý giống như súng máy bắt phụt lên: “Một người đại diện phải mang bao nhiêu nghệ sĩ mới có thể có một người nổi tiếng? Nói tôi phải bắt đầu lại? Nói thì dễ, chính anh ta bắt đầu lại lần nữa là được rồi, bà đây đưa anh ta đi đầu thai, bắt đầu lại làm người cho tốt đi!”

“Anh ta phải hiểu được.” Người đại diện ôm cánh tay, cay nghiệt mà ác độc nguyền rủa: “Tôi có thể nâng đỡ anh ta nổi tiếng cũng có thể hủy diệt anh ta! Muốn chết cùng chết, muốn sống một mình? Không có cửa đâu.”

Giản Tĩnh không hề nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, kinh ngạc nhìn người đại diện.

[Tên nhiệm vụ: Mật mã nhà ăn tử vong(đã hoàn thành)]

[Nhiệm vụ khen thưởng: 20 điểm giá trị dũng khí căn bản.]

[Ghi chú: Giá trị dũng khí dùng để rút ra tấm thẻ( bình thường), mỗi lần 5 điểm]

Cô chửi thầm: ‘Lần trước khi mình phá án ở sở cảnh sát còn có giá trị cống hiến đặc thù đấy.’

[Hệ thống: “Trình độ phá án của ký chủ gia tăng, vụ án bình thường không có khen thưởng giá trị cống hiến.]

Vụ án bình thường… Quả nhiên ngay cả đánh giá của hệ thống cũng là bình thường.

Giản Tĩnh lắc đầu, cô im lặng không nói gì rời đi.

Bên ngoài, cảnh sát chờ đợi tiếp nhận tội phạm đã đến rồi.

Mặc dù có khúc nhạc đệm nho nhỏ nhưng cơm chiều hôm nay vẫn kết thúc trước mười hai giờ đêm.

Giang Bạch Diễm gọi điện thoại bảo trợ lý của mình đến lái xe đưa hai người về nhà. Theo đạo lý thì nên ưu tiên tiễn Giản Tĩnh, nhưng lại lái xe của cô ta nên nói đưa nghệ sĩ nhà mình trước.

Giản Tĩnh tất nhiên không có ý kiến.

Được nửa đường, Giang Bạch Diễm đưa cho Giản Tĩnh nhìn bài báo công khai của Thiên Tân: “Tin sốc, tiểu hoa đán nổi tiếng gặp bạn trai phú nhị đại, lại trở thành kẻ tình nghi trong cái chết ghê rợn của bạn trai cũ.”

Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”

Anh ta làm một mặt quỷ, chưa nói paparazzi nằm vùng chính là người đại diện nhà mình sắp xếp. Vốn dĩ chỉ nghĩ đưa ra ngoài ánh sáng về một phần tình yêu của Coco, nhân tiện đâm chọc Hầu Duệ một cái, không nghĩ tới lại quá vừa khéo, đụng phải án mạng.

Xe cảnh sát đã tới, không có báo chí là không có khả năng.

Động thái của paparazzi rất nhanh, răng rắc mấy cái đã chụp được vài bức ảnh, lại viết xong mấy bài báo phát ra, dự tính trong mấy tiếng là có thể quang vinh leo lên đứng đầu hot search.

Ai bảo Coco không giữ mặt mũi cho cô Tĩnh Tĩnh chứ, xứng đáng!

Có thể khiến Giang Âu đau đầu, cậu cũng vui vẻ.

Hầu Duệ không còn, mặc dù có hơi (chủ nghĩa nhân đạo) bi thương, nhưng tài nguyên thuộc về cậu, lại càng vui vẻ.

Hôm nay vận khí không tệ, nếu không…

Xe dần dần tới gần tiểu khu, đột nhiên Giang Bạch Diễm lên tiếng hỏi: “Có muốn đi nhìn Pudding không? Cô Tĩnh Tĩnh chưa nhìn thấy Pudding lâu lắm rồi.”

“Bây giờ?” Giản Tĩnh liếc mắt nhìn đồng hồ, mười một giờ mười phút.

Giang Bạch Diễm gật đầu thật mạnh: “Chỉ một lát thôi, chút nữa lại bảo tiểu Lý đưa chị về.”

Giản Tĩnh suy xét một lát, gật đầu đồng ý: “Đi.”

An ninh bảo vệ của tiểu khu này khá chặt chẽ. Chỉ có xe nào được đăng ký mới có thể tiến vào bãi đỗ xe, sau đó quẹt thẻ đi thẳng lên tầng của mình, không thể dừng lại ở tầng khác được. Cực kỳ bảo đảm tính riêng tư của mỗi người.

“Cô Tĩnh Tĩnh yên tâm, cho đến thời điểm hiện tại thì tiểu khu này chưa từng bị chụp lén bao giờ.” Giang Bạch Diễm vừa nói vừa nhập mật mã. Sau khi cửa mở ra thì mời cô vào nhà: “Mời vào.”

Giản Tĩnh thay dép lê đi vào trong nhà cậu.

Ấn tượng đầu tiên đó là sạch sẽ và sáng sủa.

Ánh đèn nhu hòa, nội thất trong nhà tươi sáng, không gian thoáng đãng thư thái, cực kỳ thoải mái. Điều khiến người khác ngoài ý muốn là trên bệ được phủ kín một tầng cây xanh, bao trùm hết ban công, tạo thành một góc rừng xanh giữa lòng thành thị.

“Cô Tĩnh Tĩnh ngồi đi ạ.” Cậu lấy trái cây tươi từ trong tủ lạnh ra, cắt một miếng rồi bỏ vào trong ấm trà. Sau đó bỏ thêm hoa Lạc Thần, dương cam cúc rồi ngâm trong nước ấm. Lát sau lại bỏ thêm hai muỗng mật ong, đặt trong bếp lò nhỏ rồi hâm nóng lên, hoàn thành bước pha chế trà hoa quả: “Mời nếm thử.”

Giản Tĩnh ôm Pudding mới thò cái chân qua chỗ cô vào trong lòng ngực, cười nói: “Đa tài đa nghệ quá.”

Cô khen nhiệt tình nhưng cậu không vui vẻ mấy, ngược lại uể oải nói: “Chắc chắn là chị không hề xem những chương trình tạp kỹ khác của tôi, tôi không chỉ biết pha trà mà còn có thể nấu ăn và làm điểm tâm, cũng biết vẽ một ít tranh màu nước. À, gần đây mới học được khắc gỗ, tôi lấy cho chị xem.”

Cậu cực kỳ nhiệt tình, vừa nói xong đã vọt vào trong phòng khách, bê một khay khắc gỗ đến. Trong khay có khoảng chừng bảy tám hình, lớn bằng nửa bàn tay, đều là mèo.

Nói một cách công bằng thì trình độ điêu khắc của cậu không cao siêu, mặc dù đường cong của mèo con còn khác vụng về, nhưng lại có nét hấp dẫn riêng biệt, gãi đúng chỗ ngứa, toát ra vẻ đáng yêu cổ xưa.

Điều này hoàn toàn trái ngoài dự kiến, Giản Tĩnh không khỏi cầm lấy một con lên nhìn thật cẩn thận: “Bây giờ làm nghệ sĩ khó khăn như vậy sao?”

Khi ở riêng với cô, Giang Bạch Diễm không hề chú ý đến hình tượng của mình mà nói nhảm: “Chị nhìn Hầu Duệ là biết mà.”

Cô cười cười: “Vậy là cậu có hứng thú à?”

Giang Bạch Diễm lắc đầu.

“Học đóng phim?” Cô tiếp tục đoán.

“Không.” Cậu ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn vào hai mắt cô, tia cảm xúc không tên xẹt qua trên mặt cậu: “Tôi chỉ là… Muốn chị thích tôi.”

Giản Tĩnh lập tức ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment