“Càng nhiều kỹ năng càng có lợi.”
Khi Giản Tĩnh đang ở ranh giới của sự sợ hãi và bất ngờ, Giang Bạch Diễm lại nhanh chóng che giấu tâm trạng vừa rồi, trêu chọc cô như không có gì xảy ra: “Càng biết nhiều thì fan càng nghĩ tôi lợi hại, cũng coi như buôn bán.”
Giản Tĩnh nhíu mày: “Có rất nhiều người thích cậu rồi, không cần thiết miễn cưỡng bản thân làm những việc mình không thích.”
“Cũng không tính là ghét.”
Cậu ấy đứng dậy nhấc bình nước lên rồi chạy tới ban công tưới cây: “Tôi muốn bản thân trở nên tốt hơn một chút.”
Cô hỏi: “Cậu muốn làm nhiều người thích cậu hơn?”
Giang Bạch Diễm nghiêng đầu cười cười với Giản Tĩnh: “Đúng, mà cũng không đúng.”
Cậu ấy chậm rãi nói: “Trước đây, tôi cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng thêm một chút thì một ngày nào đó người không thích tôi cũng sẽ thích tôi. Sau này tôi mới hiểu ra, đôi khi không thích chính là không thích, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.”
Giọng điệu của Giang Bạch Diễm rất bình thản, vẻ mặt thong dong. Nhưng Giản Tĩnh biết phía sau sự bình thản đó là một người có quá khứ đau khổ. Cô đoán có lẽ cậu ấy cố ý dẫn dắt bản thân truy hỏi tới cùng, nhưng cô lại do dự không đành lòng bới vết thương của Giang Bạch Diễm ra.
“Chị có muốn biết vì sao tôi lại phải tìm cách thay đổi không?” Giang Bạch Diễm buông bình nước, cười híp mắt giống như mọi ngày.
“Tôi có thể nói cho chị biết. Không sao cả, chị muốn biết có đúng không?”
Cậu ấy dùng cần câu mèo để chơi với con Pudding mập mạp. Tiếng chuông leng keng vang lên, Giang Bạch Diễm nhẹ nhàng hỏi: “Chị muốn biết vì sao Pudding lại tên là Pudding phải không?”
Giãn Tĩnh chần chờ: “Nếu cậu cảm thấy buồn thì bỏ đi.”
“Không sao.”
Giang Bạch Diễm lặp lại một lần: “Tôi bằng lòng nói cho chị biết.”
“Chị không nhớ nhưng tôi vẫn nhớ rõ.”
Chuyện cũ của Giang Bạch Diễm bắt đầu vào mùa xuân năm 2014. Khi đó tên của cậu ấy không phải cái tên này mà là Giang Tầm. Mẹ đẻ của Giang Bạch Diễm bất ngờ qua đời nên cậu được ba đẻ đón về nuôi, phải chịu đủ mọi ức hiếp của anh chị cùng ba khác mẹ.
Bọn họ sẽ coi thường, bắt nạt, khống chế cậu ấy. Vài năm sau, tất cả đều có thể trở thành quán quân PUA. Tất cả những người trong cuộc đều như nhau, cậu ấy không biết ý vị này là gì. Từ nhỏ, mẹ đẻ luôn lấy lòng ba, lấy lòng anh chị. Mặc dù Giang Tầm không hiểu nhưng để ít bị đánh, bị chửi nên cũng nghe theo. Thế nhưng lại chẳng hề có tác dụng.
Sự cẩn thận, lấy lòng của cậu ấy chỉ đổi lấy sự bắt nạt, coi thường hơn. Nhưng Giang Tầm vẫn nhẫn nại, bởi ngoài chịu đựng thì cậu chẳng còn cách nào khác. May mà khi đó cậu ấy chưa hiểu tuyệt vọng là gì, mỗi ngày qua đi nó đã thành thói quen, không còn cảm giác nữa. Đến tận một ngày, sau khi tan học, Giang Tầm bị người ta bắt trên đường về nhà.
Đây là đám người lưu vong, tưởng bắt cóc con trai của chủ tịch tập đoàn Giang Thủy sẽ kiếm được một khoản rồi cao chạy xa bay. Nhưng bọn họ rất xui xẻo, bởi người bị bắt không phải Giang Nhị, cũng chẳng phải Giang Tam mà lại là một đứa con riêng.
Điện thoại được gọi tới nhà họ Giang, thái độ của chủ tịch rất lạnh lùng. Cậu ấy nghe được bọn bắt cóc gào vào micro quá một cánh cửa mỏng: “Nếu thiếu một triệu, tôi sẽ cắt đứt một ngón tay của con trai ông. Ông dám báo cảnh sát, tôi sẽ móc một con mắt của nó. Kéo dài một đêm, tôi sẽ cắt tai con trai ông!”
Lúc đó, Giang Bạch Diễm nghĩ chắc chắn mình xong đời rồi. Lý trí nói với cậu ấy rằng cụt chân cụt tay quá đau khổ, không bằng trực tiếp nhảy lầu. Cậu lại bắt đầu hy vọng vào thứ tình cảm xa vời, máu chảy trong người cậu ấy cũng là máu nhà họ Giang, có lẽ... Có lẽ họ sẽ cứu Giang Tầm.
‘Nể tình bình thường tôi ngoan ngoãn, cố gắng như vậy, nể tình... Nể tình tôi thật sự là em trai, con trai của mấy người. Hãy mau cứu tôi đi!’
Giang Tầm không muốn chết, cố gắng phối hợp với bọn bắt cóc. Bọn chúng bảo khóc thì cậu sẽ khóc, bảo cầu xin tha thì cậu ấy sẽ cầu xin tha, vô cùng nghe lời. Giang Tầm ngoan ngoãn nghe lời như vậy nên thái độ của bọn bắt cóc cũng dần dần hòa hoãn hơn, từ một ngày cho một cái bánh bao nguội lạnh biến thành một ngày hai bữa cơm nguội.
Trời rất lạnh, bọn họ còn cho cậu ấy một cái áo khoác để đắp ngủ. E rằng chẳng ai nghĩ tới chuyện khi đó Giang Tâm đã bắt đầu sinh ra một ý nghĩ lạ kỳ: ‘Đám người xấu còn đối xử với mình tốt hơn cả người nhà. Chí ít bọn bắt cóc còn nghĩ tới mình biết lạnh. Người nhà vốn chẳng để ý tới sự sống chết của mình.’
Chỉ có điều, chút cảm động nho nhỏ này đã biến mất rất nhanh vì tiền chuộc không tới. Càng ngày bọn bắt cóc càng mất kiên nhẫn, nhưng tiền chuộc nhà họ Giang lại không thấy đâu cả.
Lúc thì nói tiền mặt vẫn chưa đủ, lúc thì nói thật ra không làm được. Thư ký chịu trách nhiệm liên hệ nói bằng giọng điệu khách khí nhưng lại không nhả tiền ra. Dần dần, Giang Bạch Diễm cũng hiểu quả thật bản thân không quan trọng chút nào.
“Chẳng lẽ chúng ta bắt lộn rồi? Đứa này không phải con trai ruột.”
“Đúng vậy, nghe nói những đứa khác đều có vệ sĩ, lúc chúng ta bắt thằng bé này lại chẳng gặp ai cả.”
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả năm triệu cũng không lấy được sao?”
“Nếu chúng ta thật sự bắt nhầm thì phải làm sao đây? Thả à?”
“Thả cái gì mà thả! Nó đã thấy mặt của chúng ta rồi, giải quyết đi.”
Tiếng nói mơ hồ đứt quãng truyền qua cửa phòng lọt vào tay cậu ấy, trái tim của Giang Tầm như bị ai bóp chặt, khi thì đập như trống, khi thì đau đớn như ngừng đập. Cậu cố gắng thở nhẹ nhất có thể, hận không thể biến thành một hạt bụi nhỏ, lặng lẽ trốn ở trong góc sợ bị họ chú ý tới. Giang Tầm không dám kêu đói, không dám đi tiểu, cũng chẳng dám ngủ.
Khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả quãng thời gian đáng sợ đó. Mỗi phút, mỗi giây, mỗi hơi thở đều mang theo sự sợ hãi mãnh liệt.
‘Có phải mình sắp chết rồi không? Mình sắp chết rồi. Bọn họ muốn giết mình. Họ sẽ giết mình như thế nào?’
Điều đáng sợ hơn là mây đen tử vong không phủ xuống ngay mà mỗi ngày tích lũy một ít, thong thả kéo dài hành hạ cậu. Có lúc trong chớp mắt, thậm chí Giang Tầm còn nghi ngờ không biết bản thân có sống không. Có lẽ mình đã chết, linh hồn vẫn còn vất vưởng ở lại nơi này chờ người tới cứu. Nhưng ai sẽ tới cứu cậu chứ?
Giang Tầm vắt óc suy nghĩ, cố gắng mò mẫm được một chút dịu dàng trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng để bản thân có thể tiếp tục kiên trì. Nhưng đáng buồn thay, dù cậu có hồi tưởng như thế nào cũng chẳng tìm được chút vui sướng nào.
Ba lạnh lùng cao ngạo, mẹ đẻ uốn mình nịnh bợ, chị cả cao cao tại thượng, anh hai không coi ai ra gì, anh ba thô bạo thù dai. Đêm xuân lạnh lẽo và nặng nề, những nụ anh đào ở đầu đường đã hé nở. Cậu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bẻ vỡ từng mảnh ký ức một, đếm từng chuyện đã qua, đếm đi đếm lại nhưng vẫn không tìm ra bất cứ điểm hy vọng nào.
Cảm giác này chính là tuyệt vọng. Cái thứ gọi là huyết thống chẳng có chút ý nghĩa nào. Lấy lòng bằng mọi cách chỉ là chuyện chê cười. Những chuyện trôi qua, tất cả chỉ là do một bên tình nguyện.
‘Bọn họ chưa từng thích mình. Bọn họ mãi mãi cũng không thích nhìn thấy mình.’
Có lẽ cậu chết trong tay bọn bắt cóc là kết quả mà họ muốn thấy. Vết nhơ trong gia đình đã được kẻ địch xóa đi, hai tay của họ không chỉ sạch sẽ, hơn nữa còn đưa được thứ chướng mắt đi.
Từ nay về sau, anh em nhà họ Giang có thể lừa gạt bản thân rằng nhà bọn họ không có người ngoài vào ở, ba công chính nghiêm minh, mẹ đoan trang rộng lượng, anh chị em tương thân tương ái. Đúng là một gia đình hoàn mỹ.
‘Giang Tầm không phải em trai của chúng ta, vốn không nên tồn tại, chết là đúng lắm!’
Trong lúc như mộng như thực, cậu nghe thấy giọng nói mơ hồ của đám anh chị, vừa độc ác vừa căm hận, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ nhuốm máu. Vì vậy Giang Tầm sẽ chết. Chết là như thế nào? Rất giống với ngọn nến đang cháy. Lúc vừa mới đốt thì ngọn lửa rất sôi nổi, vui vẻ nhảy múa tràn đầy hy vọng về cuộc sống. Nhưng sau khi ký ức tô son trát phấn bị lột ra chẳng khác nào dòng sáp nến bị nóng chảy, liên tục chảy xuống rồi ngưng kết thành một vũng nước mắt không ai hỏi tới.
Trắng nhợt, phai màu, lạnh băng như nước mắt. Ngọn lửa càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng nhỏ bé. Sau đó, ngọn lửa sẽ dần dần tắt ngấm, biến thành một bãi tro tàn. Giả như lúc đó, không có người cho cậu mượn một đốm sao, dựa vào bãi tro tàn kia để sống thì Giang Tầm thật sự đã chết rồi. Sẽ không bao giờ có Giang Bạch Diễm của ngày hôm nay. May mà ‘cô’ đã tới.
Buổi tối yên tĩnh, góc tường đột nhiên truyền tới một tiếng ‘bịch’. Có thứ gì đó rơi từ trên song cửa sổ nhỏ ở trên vách tường xuống. Đối với bọn bắt cóc đang xem tivi ở bên ngoài thì âm thanh này chẳng khác nào tiếng muỗi kêu. Nhưng đối với cậu thì nó chẳng khác nào tiếng sấm đêm xuân, lăn tới ào ào.
Giang Bạch Diễm thấy có một viên chocolate lăn tới bên cạnh. Chocolate Ferrero SpA màu vàng kim lóng lánh giống như cục vàng. Trái tim của cậu đã chết, thân thể thì chưa. Dạ dày sôi ùng ục giục Giang Bạch Diễm mở giấy bọc ra. Bên trong đó có một mẩu giấy bán trong suốt vết: ‘Có phải cậu bị bắt cóc không? Nếu đúng thì kêu tiếng mèo, không phải thì sủa tiếng chó. Nhớ ăn luôn mảnh giấy nhé.’
Giang Bạch Diễm chịu đói và bị hành hạ một tuần nên không thể nhận ra là thật hay giả, chỉ khẽ khàng kêu ‘meo’ một tiếng.
Bên ngoài: “Meo meo meo meo meo meo?”
Cậu: “Meo meo?”
Sau khi kêu một tràng tiếng meo meo không ý nghĩa, xung quanh yên tĩnh trở lại. Cậu nuốt cả mẩu giấy lẫn chocolate vào bụng, vo giấy gói kẹo lấp lánh ánh vàng trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng nhìn một cái để phân biệt hiện thực và mộng cảnh.
Ngày hôm sau, chẳng có gì xảy ra cả. Giang Bạch Diễm không khỏi nghi ngờ viên chocolate kia là bản thân mình tự mang tới, hôm qua chỉ là giấc mộng, mơ thấy có người tới cứu.
‘Ôi chao, giấc mộng kia đẹp tới nhường nào! Ai sẽ tới cứu mình chứ!’
Nhưng đến đêm khuya, một cây gậy trúc từ từ luồn vào cửa sổ, một túi nilon trượt vào. Trong túi là một chiếc điện thoại cũ kỹ. Điện thoại của cậu đã bị đám người bắt cóc lấy từ lâu. Lúc này, Giang Bạch Diễm lấy được điện thoại một lần nữa, một ý nghĩ vô cùng bi ai, hèn kém xuất hiện trong đầu: ‘Mình có nên gọi điện cho ba không?’
‘Không, đương nhiên là không. Bọn họ hy vọng mình chết nhưng mình lại không muốn chết.’
Trong điện thoại có một tin nhắn ngắn, tên được lưu là J.
‘Cậu bị bọn họ bắt cóc phải không?’
‘Đúng.’
‘Cậu cần tôi báo cảnh sát thay cậu không?’
‘Không, bọn họ sẽ giết tôi.’
‘Được, tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu ra. Cậu có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?’
‘Bọn họ đòi tiền chuộc từ ba tôi nhưng ông ta không chịu đưa. Tôi phải chết. Mau cứu tôi.’
‘Thứ bọn bắt cóc muốn là tiền nhưng ba cậu không chịu đưa. Cậu phải nghĩ cách giúp bọn họ.’
‘Tôi không làm được, mau cứu tôi với, cầu xin cậu đấy.’
‘Tôi nhất định sẽ giúp cậu nhưng cậu cũng phải cố gắng.’
‘Được, tôi sẽ nghe lời cậu.’
‘Pin của điện thoại không nhiều, dùng ít thôi không họ sẽ phát hiện đấy.’
‘Cậu không thể nói chuyện với tôi được sao?’
‘Nói chuyện sẽ bị phát hiện. Cậu đừng sợ, tôi vẫn theo dõi cậu.’
‘Cầu xin cậu, đừng không để ý tới tôi.’
‘Tôi sẽ luôn dõi theo cậu, tôi cam đoan đấy. Tắt nguồn điện thoại đi, ngày mai vào giờ này lại mở ra.’
‘Được!’
Giang Bạch Diễm không muốn làm cô bé mất hứng, không muốn chút hy vọng nhỏ nhoi này cũng bị mất đi. Mặc dù cậu cực kỳ không muốn nhưng vẫn làm theo. Nửa giờ sau, một viên chocolate nữa lại được ném vào. Lần này, trên giấy bọc viên kẹo cũng có chữ, là một câu chuyện đáng yêu: ‘Trên con đường này có một con mèo béo, nó là con mèo đánh yêu nhất thế giới, vừa thông minh vừa dũng cảm, không có bất cứ cái tường nào mà nó không leo qua được, không có con chim sẻ nào mà nó không bắt được.
Chiến tích của nó rất huy hoàng, đánh bại con mèo hoa bá vương ở đường bên cạnh, đánh bọn chúng tơi bời. Từ đó về sau, đám mèo hoa kia không dám xâm chiếm con đường này nữa. Nhưng chuyện lợi hại nhất là vụ án bảo thạch bị trộm mất.
Cậu muốn biết vì sao bảo thạch bị mất tích không? Cậu phải đoán trúng tên của nó trước. Nó là biểu hiện của tình bạn, vừa mềm mại vừa mập mạp, lông vừa mượt vừa đẹp là màu cam cháy. Ngày mai hãy nói cho tôi biết đáp án.’
Câu chuyện này rất đơn giản nhưng lại có lực hấp dẫn không tên. Giang Bạch Diễm bị đoạn miêu tả sinh động này hấp dẫn, quên cả sợ hãi.
Sau khi tỉnh táo lại, năng lực suy tính được phục hồi. Cậu đột nhiên biết nên làm thế nào.
Giang Bạch Diễm nói với đám bắt cóc: “Tôi là con trai của ba tôi, không phải ông ta không cần tôi mà là thật sự không có tiền.”
Đám bắt cóc cười nhạo: “Chủ tịch tập đoàn mà lại không có tiền? Thằng nhãi kia, mày đang lừa trẻ con à?”
“Là thật.”
Cậu nói: “Ba tôi dùng hết tiền để mua bảo thạch rôi.”
Đám bắt cóc lập tức bị thu hút: “Bảo thạch?”
“Một khối bảo thạch xanh biếc tên là ‘Thúy Quan Minh Châu’.” Giang Bạch Diễm nói với giọng điệu chắc chắn.
“Cực kỳ giá trị.”
Đám bắt cóc nửa tin nửa ngờ: “Thằng nhãi kia, những lời mày nói là thật chứ?”
Giang Bạch Diễm gật đầu cái rụp. Đương nhiên là sự thật rồi, không phải là trí nhớ của cậu rất tốt sao? Chị cả nói một lần là cậu ấy nhớ rồi.
Đám bắt cóc đã kiểm chứng tin tức này, quả thực đây là tin chính xác. Bọn họ tin tưởng thân phận của Giang Bạch Diễm, không hề giết chết cậu mà theo dõi bảo thạch. Khối ngọc lục bảo kia có giá một trăm ba mươi triệu. Nửa năm trước, chủ tịch tập đoàn Giang Thủy đã mua nó, đáng giá gấp nhiều lần năm triệu tiền chuộc.
“Hay là chúng ta tương kế tựu kế, làm bộ đòi tiền chuộc nhưng nhân lúc họ không chú ý lấy bảo thạch...” Trong đám bắt cóc cũng không thiếu người thông minh và to gan.
Tất cả mọi người đều động lòng. Giang Bạch Diễm không ngờ lại dễ tới vậy. Cậu ngạc nhiên tới mức hoài nghi nhân sinh. Phản ứng đầu tiên của Giang Bạch Diễm là tăng thêm giá trị của bản thân để không bị giết chết.
“Bảo thạch được giấu trong biệt thự của chủ tịch, nhưng chỉ có vài người biết mật mã đi vào thôi.” Cậu nói.
Đám bắt cóc nhìn Giang Bạch Diễm với ánh mắt khác: “Thằng nhãi, vì sao mày lại nói cho chúng tao biết chuyện này?”
Cậu thành thực đáp: “Tôi không muốn chết. Hơn nữa, đó cũng chẳng phải bảo thạch của tôi.”