Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 158

Chương 158

Sức hấp dẫn của bảo thạch lớn hơn tiền chuộc rất nhiều.

Sự tham lam của đám bắt cóc đã chiến thắng lý trí. Bọn họ bắt đầu bàn bạc kế hoạch đoạt bảo thạch. Bọn họ cưỡng ép, dụ dỗ muốn tìm được vị trí của biệt thự từ miệng của Giang Bạch Diễm.

Cậu vô cùng cẩn thận, không dám không nói ra lời, nhưng cũng không nói hết toàn bộ. Giang Bạch Diễm làm bộ suy nghĩ: “Tôi cũng không biết, ba có rất nhiều biệt thự... Ba tôi nói để bảo vệ bảo thạch nên đã tìm người có chuyên môn sửa chữa.”

Đây quả thực là một đầu mối. Đám bắt cóc quyết định điều tra những biệt thự đứng tên chủ tịch, xem xem biệt thự nào là biệt thự được sửa chữa gần đây nhất. Thời gian bọn họ đi điều tra chính là cơ hội để cậu thoát ra ngoài.

Buổi tối, Giang Bạch Diễm mở điện thoại di động ra nói cho J biết tin này. J đã khen cậu.

‘Làm tốt lắm.’

‘Tôi rất nghe lời, cậu đừng vứt bỏ tôi.’

‘Tôi sẽ không mặc kệ cậu nên cậu cũng đừng buông tha.’

‘Được.’

‘Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người? Lúc nào có ít người nhất, có mấy người ở lại trông coi cậu?’

‘Sáu người, ít nhất có hai người ở lại.’

‘Đừng để họ đưa cậu đi, cố gắng hiểu rõ cấu tạo của gian phòng và đợi tin tức.’

‘Đợi bao lâu?’

‘Cậu còn nhớ câu chuyện của tôi không? Trước khi kết thúc, cậu nhất định sẽ được cứu ra.’

‘Tôi tin tưởng cậu, đừng gạt tôi.’

‘Tôi không lừa cậu, cậu đoán được tên con mèo chưa?’

‘Pudding.’

‘Đúng là lợi hại. Cậu đoán đúng rồi, Pudding chính là con mèo đáng yêu nhất trên thế giới này.’

Giang Bạch Diễm cầm điện thoại, không kìm lòng được mỉm cười. Cũng giống như lúc trước, một lúc sau lại có một viên chocolate văng tới, không chỉ có tờ giấy vẽ Pudding mà còn có câu chuyện kế tiếp. Lần này cô bé viết về chân tướng của chuyện bảo thạch bị mất trộm, cố sức miêu tả cấu tạo và địa hình của biệt thự, hình như ai cũng có thể là người bị tình nghi.

Cuối cùng, cô bé hỏi: ‘Trong ba người bị tình nghi, ai là người có khả năng lấy trộm bảo thạch?’

Giang Bạch Diễm không cô phụ sự chờ mong của cô bé. Ban ngày, cậu cố gắng lấy lòng đám bắt cóc, chủ động đi rót nước, lấy đồ cho bọn họ, nhân cơ hội này để tìm hiểu hoàn cảnh. Ban đêm, Giang Bạch Diễm cố gắng đoán hung thủ, chờ mong giây phút khởi động điện thoại.

‘Cậu đoán ra ai là kẻ trộm chưa?’

‘Vẫn chưa, tôi quá ngốc nên không đoán ra được. Xin lỗi!’

‘Không cần xin lỗi, cậu không ngốc.’

‘Nhưng tôi không đoán ra được nên nhất định cậu rất thất vọng.’

‘Tôi không thất vọng, vì cả ba bọn họ đều không phải kẻ trộm.’

‘Thật vậy sao?’

‘Đương nhiên, tôi không lừa gạt cậu.’

Cô bé tiếp tục đưa mẩu chuyện tiếp theo vào, quả nhiên không ai trong ba người bị tình nghi là hung thủ. Trái lại, ông chủ của tiệm tạp hóa lại có hiềm nghi.

Phần cuối là câu hỏi: ‘Ông chủ tiệm tạp hóa hiền lành, nhiệt tình bị bắt. Ông ấy có phải thủ phạm lấy trộm bảo thạch không?’

Giang Bạch Diễm hy vọng không phải ông ấy. Quả thực, ông chủ tiệm tạp hóa không phải phạm nhân. Lúc con của ông ấy khóc thì thấy Bạch Miêu rơi từ trên trời xuống. Cô ấy đã đồng ý giúp đỡ họ tìm được chân tướng.

Lúc này, đám bắt cóc đã xác định được vị trí của biệt thự, bắt đầu bàn bạc làm thế nào để trộm.

Giang Bạch Diễm vô tình bán đứng: “Thư ký Cao ở bên cạnh ba có thể vào.”

Đám bắt cóc này là đám lưu vong chứ không phải cướp, bọn họ chẳng buồn điều tra hệ thống an ninh, kế hoạch của họ đơn giản thô bạo nhưng rất hữu hiệu, đó là trực tiếp bắt cóc thư ký Cao. Bắt cóc một người cũng là bắt cóc, bắt cóc hai người cũng là bắt cóc.

Hơn nữa, lần này còn đơn giản hơn. Bọn họ gửi tối hậu thư, yêu cầu chủ tịch đích thân cầm tiền tới chuộc người. Đồng thời, họ còn bảo thư ký Cao chuẩn bị một chiếc xe đến một nơi. Bởi vậy, nếu có báo cảnh sát thì đám cảnh sát cũng sẽ ưu tiên bảo vệ an toàn cho chủ tịch.

Đám bắt cóc chia thành hai đường, hai người điệu hổ ly sơn, làm bộ đi lấy tiền chuộc. Ba người khác thì đi bắt cóc thư ký Cao, cướp biệt thự. Người cuối cùng ở lại coi chừng Giang Bạch Diễm, đề phòng tình huống bất ngờ còn có thể cưỡng ép cậu chạy. Đây cũng là cơ hội duy nhất để Giang Bạch Diễm chạy trốn.

‘Tôi sẽ giúp cậu dẫn người đó rời đi. Cậu nghe thấy tiếng huýt gió thì hãy nghĩ cách chạy trốn.’

‘Thật sự có được không? Có lẽ họ cướp được bảo thạch sẽ chạy trốn.’

‘Trước lúc đó, họ sẽ tới giết chết cậu. Cậu đã nhìn thấy mặt của bọn họ.’

‘Nếu không chạy thoát được thì phải làm sao?’

‘Không có vấn đề gì đâu, cậu đã rất quen thuộc với nơi này rồi.’

‘Trước khi rời đi, bọn họ nhất định sẽ nhốt tôi ở trong phòng.’

‘Cậu nghe thấy tôi huýt sáo một hồi dài một hồi ngắn thì nghĩ cách vào nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh có cửa sổ đúng không?’

‘Ừ.’

‘Nhà vệ sinh ở tầng hai, người kia sẽ không nghĩ nhiều. Cùng lắm thì nhốt cậu trong nhà vệ sinh. Cậu hãy dùng cách mà tôi chỉ leo từ cửa sổ ra ngoài.’

‘Cao quá, tôi không làm được.’

‘Chẳng phải tôi đưa cho cậu một sợi dây sao? Cậu buộc một đầu vào cửa, đầu còn lại thì quần quanh lưng, dùng một chân quấn lấy dây rồi vừa leo vừa thả dây. Không sao đâu. Cậu xem cho kĩ bức vẽ mà tôi đưa cho cậu.’

‘Được, tôi sẽ làm theo lời cậu.’

‘Đợi tôi huýt ba hồi ngắn thì cậu xuống, hiểu chưa?’

‘Hiểu.’

Khi ở cạnh đám bắt cóc, Giang Bạch Diễm tỏ ra rất nghe lời, chưa từng lộ ra ý nghĩ sẽ chạy trốn nên đám bắt cóc cũng chưa bao giờ để ý tới cửa thông gió trong phòng. Hơn nữa, cửa sổ này khá nhỏ, lại cách mặt đất hơn hai mét. Ở trong căn phòng rỗng như vậy, một cậu học sinh tiểu học chắc chắn không thể nào leo ra ngoài được.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, sát vách của ngôi nhà thuê này chính là một khu phức hợp khác. Mà người ở trong tầng ba ở sát mép của khu phức hợp này lại là một nữ sinh trung học chuyên viết tiểu thuyết trinh thám. Cô bé bị cảm cúm đầu xuân nên phải ở nhà dưỡng bệnh, vì quá chán nên nữ sinh này đã dùng kính viễn vọng để nhìn khắp nơi. Chính điều này đã khiến nữ sinh phát hiện điểm dị thường.

Bên cạnh tường của khu phức hợp đa phần là nhà dân tự xây, thấp thì hai tầng, cao thì ba tầng. Phần lớn những ngôi nhà này đều được lao động nhập cư tới thuê. Bởi vậy, lượng khách lưu động rất lớn. Nhưng họ có một điểm giống nhau là đều đi sớm về muộn.

Nhưng nhà sát vách nhà cô bé lại rất kỳ lạ. Căn nhà này có tổng cộng sáu người đàn ông, lần nào ra ngoài cũng là hai người đi với nhau. Những người còn lại sẽ ở lì trong nhà.

‘Họ không ra ngoài làm việc thì lấy tiền ở đâu ra?’

Sự tò mò trong lòng nữ sinh bắt đầu nổi lên, liên tục quan sát trong hai ngày thì phát hiện những người này không tự nấu cơm mà cứ đến giờ cơm sẽ phái người ra ngoài mua đồ ăn nhanh.

‘Có chuyện, nhất định là có chuyện!’

Cô bé thay đổi vài góc độ, dùng kính viễn vọng quan sát gian phòng đối diện. Cuối cùng, nữ sinh cũng thoáng nhìn thấy một bóng trẻ con. Đứa trẻ này khúm núm, vóc dáng rất thấp bị gọi tới gọi lui. Nhưng bộ đồng phục lại có kiểu dáng phương tây. Là một học sinh trung học, cô lập tức ý thức được đây không phải đồng phục của bất cứ trường công nào. Chắc chắn chỉ có trường tư mới có kiểu đồng phục này.

Nhưng học phí của trường tư rất cao, không phải lao động nhập cư nào cũng có thể trả được. Hơn nữa, mấy ngày qua rõ ràng là ngày đến trường, nhưng lại chẳng thấy đứa trẻ kia ra khỏi cửa. Cô bé to gan đoán rằng đứa trẻ này bị người ta bắt cóc. Nữ sinh dùng cái nỏ để gửi tin của mình đi, xác nhận suy đoán của bản thân.

Nhưng nghĩ cách giúp đỡ lại không dễ dàng. Cô bé cân nhắc tới chuyện báo cảnh sát nhưng đáng tiếc xác suất thành công của nó quá nhỏ. Sẽ chẳng ai tin lời một đứa trẻ con nói, dù có tin thì cùng lắm chỉ phải ra hai người tới nhà kiểm tra. Nói không chừng người ta có thể lừa gạt được. Nếu trực tiếp đánh rắn động cỏ, không lừa gạt được thì với sáu người đàn ông cường tráng cũng dễ dàng có thể phản kháng. Tới lúc đó, bọn họ chạy trốn, an nguy của con tin sẽ khó mà nói được.

Nếu không may tra được là cô bé báo cảnh sát, cả nhà sẽ rơi vào cảnh bị trả thù. Xuất phát từ sự lo lắng, nữ sinh quyết định không bắt tội phạm mà chỉ cứu người. Vận may cũng không tệ, kế hoạch thực thi rất thuận lợi.

Đám bắt cóc dự tính thời gian chạy trốn tốt nhất là vào buổi tối, vì thế kế hoạch được bắt đầu từ buổi chiều. Bọn họ muốn lợi dụng tình cảnh tan tầm nhiều người để cắt đuôi những người theo sau.

Hơn hai giờ, tổ thứ nhất rời đi. Ba giờ, tổ thứ hai cũng rời đi. Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại một người. Kế hoạch của Giản Tĩnh rất đơn giản, cô bé cầm cặp sách theo, quẹo vào khu phức hợp bên cạnh. Lúc xế chiều, tất cả những hộ gia đình ở nơi này đều làm việc ở ngoài, hầu như không chạm mặt bất cứ ai.

Cô bé dùng còi thổi một hồi dài, một hồi ngắn, sau đó rẽ vào nơi kín đáo quan sát cửa sổ nhà vệ sinh. Mười phút sau, bên trong có bóng người. Sau đó, Giản Tĩnh chất đống giấy vụn trong cặp sách ở góc tường, châm hai cục bánh khói. Một lượng khói lớn bốc lên.

Cô bé gọi 119 và báo địa chỉ, gọi đội phòng cháy chữa cháy tới dập lửa. Lúc này, tình huống ngoài dự tính xuất hiện, không biết vì sao người trông coi ở bên trong không ra ngoài kiểm tra. Giản Tĩnh không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm tới gõ cửa.

“Cháy!” Giản Tĩnh kêu lên.

Cuối cùng tiếng hô của cô bé cũng đánh động tới tên bắt cóc còn lại. Người kia sợ quá lập tức chạy vào nhà bếp lấy nước. Giãn Tĩnh nhanh chóng chạy đi, cùng lúc đó, cô bé thổi hồi còi thứ hai. Ở cửa sổ có một đoạn dây thừng xiêu xiêu vẹo vẹo buông xuống.

Tình huống ngoài dự tính thứ hai lại xảy ra. Cậu ấy chưa leo được xuống dưới, hơn nữa động tác quá chậm thì hai thùng nước của tên bắt cóc được đổ xuống. Cũng vì vậy mà tên đó đã phát hiện ra chân tướng của đám cháy. Lửa được dập tắt một cách nhanh chóng, chỉ còn lại đốm lửa nhỏ.

Giản Tĩnh chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng cách cuối cùng: “Đứng lại.”

Tên bắt cóc không thông minh nhưng cũng chẳng ngốc. Thấy cô bé đột nhiên xuất hiện, dù tên bắt cóc không nghĩ ngay ra trong khoảnh khắc nhưng cũng biết Giản Tĩnh có vấn đề: “Là mày?”

“Tôi đổ xăng ở chỗ đó.”

Cô bé giơ đèn cồn trong phòng thí nghiệm lên và uy hiếp: “Chú mà dám cử động là tôi sẽ ném nó tới đó.”

Bước chân của tên bắt cóc thoáng dừng lại, tự hỏi lời nói của cô bé là thật hay giả. Chuyện này giúp Giản Tĩnh kéo dài được một phút.

“Con nhóc chết tiệt!” Tên bắt cóc lập tức bông bỏ ý nghĩ phân rõ thật giả, ỷ vào bản thân có vóc dáng to lớn, trực tiếp nhào tới cướp đèn cồn trong tay Giản Tĩnh.

Lúc đó, Giãn Tĩnh cao một mét rưỡi, chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn trong cuộc thi thể dục hằng năm, cũng chẳng có ưu ái bàn tay vàng. Khi đối mặt với một người lớn có khí thế hung hăng như vậy, cô không có mảy may phần thắng nào. Giản Tĩnh đã làm một quyết định sáng suốt, đó là ném đèn cồn đi rồi quay đầu bỏ chạy.

Dù sao tên bắt cóc cũng sợ đèn cồn sẽ châm xăng, lửa nóng thiêu người. Phản ứng đầu tiên của tên đó chính là dừng bước, đưa tay đón lấy đèn tránh để nó rơi xuống đất. Chuyện này chỉ xảy ra trong ba giây, chỉ ba giây sau tên bắt cóc lập tức sẽ biết đó không phải cồn, đó chỉ là đạo cụ đựng nước mà thôi.

Trước đó, Giản Tĩnh đã nắm lấy thời cơ, lượn tới trước cửa sổ nhà vệ sinh. Giang Bạch Diễm đang treo lơ lửng trên không trung, vụng về ngượng ngùng.

“Nhảy!” Cô bé tỉnh táo chỉ huy.

“Không còn thời gian nữa!”

Mặt của con tin đáng thương trắng bạch. Sau khi làm hỏng mọi chuyện thì cố gắng duy trì ưu điểm duy nhất của mình. Cậu không muốn làm cô bé ghét và vứt bỏ mình. Vì thế, Giang Bạch Diễm vẫn buông tay mặc dù nỗi sợ không gì sánh được đang bủa vây bản thân.

“Bịch!”

Cậu lăn trên mặt đất. Tầng hai không cao nên khi rơi xuống rất đau nhưng không bị thương nặng.

“Chạy!” Giản Tĩnh kéo tay cậu, sử dụng sức lực chưa bao giờ chạy được tám trăm mét của mình, nhanh chân bỏ chạy. Tên bắt cóc biết hỏng chuyện nên mau chóng đuổi theo. Tuy nhiên, lúc này ưu thế của Giản Tĩnh đã tới.

Nơi này là ngôi nhà mấy chục năm của cô bé, Giản Tĩnh quen thuộc với tất cả những con phố ở gần khu phức hợp, quen biết tất cả những người trong quán xá. Cô bé không do dự chút nào chạy ào vào một quầy bán đồ ăn vặt và nói với ông chủ: “Cứu mạng, tên kia muốn cướp tiền của cháu.”

Ông chủ thất kinh, kinh ngạc nhìn tên cướp rồi nổi giận nói: “Anh định làm gì?”

“Bọn chúng trộm ví tiền của tôi.” Tên cướp cũng có chút thông minh.

Giản Tĩnh vô cùng bình tĩnh, cực kỳ có phong phạm như sau này: “Bây giờ tôi báo cảnh sát để xem ai cướp của ai.”

Tên bắt cóc liếc mắt nhìn cô bé, có hơi do dự. Ông chủ quầy bán đồ ăn vặt lập tức nhặt cái chổi lên làm bộ muốn đánh. Tên kia biết không giữ được con tin, cách tốt nhất là nhanh chóng rút lui, đi lấy bảo thạch.

Dù sao tiền chuộc đã tới, thư ký cũng bắt cóc được rồi, nhanh rút lui là được. Tên đó xoay người bỏ chạy. Giản Tĩnh không dám rời đi, mua đồ uống ở trong quầy bán đồ ăn vặt. Đợi khi xe cứu hỏa tới thì cô bé mới lôi cậu rời đi.

Giang Bạch Diễm không ngờ mình có thể chạy trốn được, vẻ mặt hoảng hốt, cả nửa ngày cũng không hé răng.

“Nhà cậu ở đâu, gọi ba mẹ cậu tới đón đi.” Giản Tĩnh nói.

Cậu ấy lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp: “Tôi không về.”

Cô bé nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

Cậu nhẹ nhàng nói: “Bọn họ muốn tôi chết.”

“Nếu tôi trở về, tôi sẽ chết.”

Bình Luận (0)
Comment