Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 163

Chương 163

Quý Phong về đến phòng, anh phát hiện Giản Tĩnh đang ngồi trên mép giường, mặt không cảm xúc lật giở tập hồ sơ.

Thế nhưng, cô không nhìn một chút nào, cứ lật đi lật lại, từ sợi tóc đến đường viền ren của đôi tất đều toát lên khí chất u ám ‘Tôi không vui’.

“Cô Giản, cô đang làm việc à?” Anh cười híp mắt hỏi.

Giản Tĩnh tặng anh một cái liếc mắt, không nói gì.

Không hiểu sao, anh cảm thấy lúc này cô rất thú vị: “Cô có nhìn ra được gì không?”

“Không có.” Cô lạnh lùng nói.

Quý Phong nhịn cười, đặt đồ xuống. Anh lấy thuốc lá và bật lửa từ trên tủ đầu giường: “Được rồi, không quấy rầy công việc của cô nữa, tôi ra ngoài đây.”

Giản Tĩnh cũng không thèm nhìn anh một cái.

Khoảng hai mươi phút sau, mười giờ bốn mươi, anh lại trở vào, rút tập hồ sơ đi, nhẹ giọng nói: “Ngày mai xem tiếp, tắm sớm rồi đi ngủ đi.”

Cô điềm nhiên như không có việc gì: “Tôi thích tắm vào buổi sáng.”

“Mười giờ sáng mới có nước nóng.” Quý Phong lắc đầu, không nỡ trêu chọc cô nữa, nghiêm mặt nói: “Được rồi, tôi đã hỏi rồi, hôm nay chỉ có bốn vị khách nữ, những người khác đã xong xuôi cả rồi. Nhân viên phục vụ đã đồng ý với tôi kéo dài thời gian cung cấp nước nóng đến mười một giờ mười lăm phút. Cô còn nửa tiếng nữa, nhanh lên đi.”

Giản Tĩnh khẽ giật mình, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quý Phong kéo cánh tay của cô: “Trời nổi sấm rồi, nhanh đi, ngoan nào.”

Cô chần chừ: “Anh chắc chứ?”

“Tôi sẽ canh chừng cho cô.” Anh hứa: “Nếu có người đến tôi sẽ bảo các cô ấy đợi một chút, được không?”

Giản Tĩnh miễn cưỡng nói: “Được thôi.”

Phòng tắm ở lầu dưới quả nhiên không có người. Cô rất hài lòng, cài then cửa, nghiêm túc nhấn mạnh: “Xét thấy trải nghiệm nghỉ chân đêm nay tồi tệ như vậy là do người nào đó lái xe nhầm đường. Cho nên, nếu có ai muốn vào, dù anh có phải bán thân thì cũng phải ngăn lại cho tôi.”

Quý Phong: “…”

Rốt cuộc là cô ngại tắm với người khác đến mức nào hả?

“Cạch.” Cô đóng chặt cửa lại.

Ánh đèn trong phòng tắm nhợt nhạt, cô kiểm tra kỹ không thấy có gì bất thường. Sau đó mới lần lượt lấy dép lê, khăn mặt dùng một lần, dầu gội và sữa tắm. Mở khóa vòi nước, tận hưởng cảm giác nước nóng xoa dịu cơ thể.

Hương thơm lan tỏa như gần như xa, thần kinh căng cứng cũng được thả lỏng.

Sau đó… “A!” Một tiếng hét vang lên từ trần nhà.

Động tác của Giản Tĩnh đột ngột dừng lại.

Không phải chứ?

Không đến mức này chứ?

Có người chết à?

Ào ào ào, nước nóng rửa sạch bọt xà phòng trên người cô.

Hệ thống không có nhắc nhở.

Rất tốt, vậy hẳn không phải là một vụ án rồi.

Cô yên tâm tiếp tục thoải mái tắm rửa, hài lòng thay một bộ váy ngủ rộng rãi, thậm chí còn sấy tóc rồi mới ra ngoài.

Quý Phong vẫn còn ở bên ngoài.

“Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Quý Phong không hiểu: “Làm sao tôi biết được?”

“Anh không đi lên xem à?” Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Có người hét lên.”

Anh lắc đầu, nói một cách đầy ẩn ý: “Nếu tôi lên rồi thì nói không chừng sẽ đến lượt cô hét lên ở đây đấy.”

Giản Tĩnh nhướng mày: “Người nào đó muốn điệu hổ ly sơn để tấn công tôi sao?”

“Cô Giản, trí tưởng tượng của cô đừng nên quá phong phú.” Quý Phong phản bác cô, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cô nhìn chiếc xe bên ngoài xem.”

Cửa sổ trên hành lang hướng ra bãi đỗ xe, tổng cộng có bốn chiếc đang đậu. Trong đó có một chiếc màu trắng rõ ràng đã bị va chạm lõm vào một góc.

Ở chỗ lõm của hoa văn trên lốp xe thì để lại một vài dấu vết kỳ lạ.

Giống như là vết cào.

“Tông phải cương thi à.” Giản Tĩnh lặp lại những lời giải thích mà cô đã nghe trước đó, bỗng nhiên nổi lên hứng thú: “Thật thú vị.”

“Công nhận.” Quý Phong nói.

“Lên lầu xem sao.”

Trên lầu tương đối náo nhiệt.

Có một người phụ nữ mặc áo choàng tắm cực kỳ kích động nói: “Cương thi, chắc chắn là cương thi! Tôi đã thấy nó.”

“Bên ngoài tối như vậy, sao cô có thể nhìn rõ được?” Người bên cạnh chất vấn.

Người phụ nữ mặc áo choàng tắm nói với giọng điệu kích động: “Sấm sét! Lúc sét đánh, tôi đã nhìn thấy nó! Nó ở ngay đó!”

“Vậy cũng có thể chỉ là người thôi, tại sao cô lại cho rằng đó là cương thi?” Lại có người xen vào.

Người phụ nữ mặc áo choàng tắm khựng lại, nhưng cô ta không bị hỏi bí, ngược lại còn nói với giọng điệu rất nghiêm trang: “Có lẽ mọi người không tin những gì tôi nói, nhưng tôi quả thật đã nhìn thấy, có một tia sét đánh lên người nó, nhưng nó không hề hấn gì cả! Ngay lập tức chẳng thấy tăm hơi đâu.”

Cô ta tránh đường, bước nhanh đến bên cửa sổ: “Nhìn thấy cái cây đó không? Khoảng tối phía dưới chính là nơi nó đứng ban nãy.”

Những người khác nửa tin nửa ngờ bước tới nhìn thoáng qua, bao gồm cả Giản Tĩnh.

Cô dùng ống nhòm phóng to, cẩn thận quan sát. Chưa kể thật sự có một vết cháy đen do bị sét đánh, mà bên cạnh còn có một cái cây, thân cây bị xước một phần, để lại một vết nứt dài.

“Chẳng lẽ nơi này thật sự có cương thi?” Từ tóc vàng ở phía trước nói thầm một tiếng.

Giản Tĩnh hỏi: “Không phải các người từng gặp cương thi sao?”

Từ tóc vàng giải thích: “Nói thật thì, lúc đó trời đã tối, tôi ngồi ở phía sau thì nhìn thấy một cái bóng, vèo một cái lại không thấy đâu. Tốc độ nhanh như vậy, không phải cương thi thì là gì?”

“Nếu tôi nói, đó chỉ là một con vật thì sao.” Một người đàn ông tóc húi cua đi tới, nhàm chán nói: “Thế mà lại có người phong kiến mê tín tin vào chuyện cương thi, bó tay.”

Từ tóc vàng phản bác: “Không phải cương thi thì người bình thường quẹt một cái mà có thể nhấn dẹp đầu xe hả? Còn có dấu vết trên xe, anh giải thích như thế nào?”

Hai người họ bắt đầu tranh cãi, tóc búi củ tỏi trước đó đã gặp mặt một lần, rụt rè hỏi: “Nếu thật sự có cương thi, chúng ta… chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Sao có thể được.” Tóc đuôi ngựa trợn mắt không nói nên lời: “Chúng ta chưa từng đào mộ của ai, cũng không phạm chỗ nào cấm kỵ của người dân địa phương, càng không lấy đồ bồi táng, cho dù có cương thi thì cũng không liên quan gì tới chúng ta.”

Nhưng tóc búi củ tỏi vẫn sợ, cô ấy nhỏ giọng nói: “Nhưng phim kinh dị đều quay như thế mà, một đám người gặp mưa mưa to rồi bị kẹt lại ở một nơi nào đó, sau đó… có ma…”

Như muốn phụ họa theo cô ấy, một tia chớp đột nhiên cắt ngang bầu trời, chiếu sáng cả màn đêm.

Sau đó, một tiếng ‘Rầm’ vô cùng rõ ràng vang lên, đèn tắt sạch.

“A!” Tóc búi củ tỏi ôm cánh tay của tóc đuôi ngựa.

Tóc đuôi ngựa rất bình tĩnh: “Đừng hét, cô không phải người dễ chết nhất trong phim kinh dị đâu.” Cô ta liếc Giản Tĩnh một cái, có vẻ như hơi khó chịu với cô, cố ý nói: “Phải là cái kiểu người kén cá chọn canh, cực kỳ phách lối ấy.”

Tâm trạng Giản Tĩnh không tệ, cực kỳ phối hợp đọc lời thoại: “Tôi không tin có cương thi gì đâu!”

“Nhìn đi, là kiểu flag* này đó.” Tóc đuôi ngựa mặt không cảm xúc chế nhạo cô.

(*) Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước về cái chết của một nhân vật trong bộ truyện.

Tóc búi củ tỏi cười cười xin lỗi rồi kéo cô ta trở về phòng: “Mất điện rồi, chúng ta mau về thôi.”

Tóc đuôi ngựa gật đầu, theo cô ấy trở về phòng.

Những người khác cũng giải tán theo.

Cúp điện, không có cách nào đọc hồ sơ. Giản Tĩnh buồn chán nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài: “Vị trí của khách sạn này hơi kỳ lạ, cách xa thôn như vậy.”

“Phá bỏ và di dời rồi.” Quý Phong giải thích: “Con đường mà chúng ta lái xe qua vốn là vị trí của thôn, nhưng đã bị phá dỡ để làm đường và xây dựng lại như hiện tại. Phong thủy của nền nhà này cũng chẳng tốt lắm, không thuộc diện quy hoạch. Thế nên dứt khoát mở một cái khách sạn luôn.”

Giản Tĩnh dò xét anh: “Sao anh biết?”

“Sẵn tiện hỏi thăm chút thôi.” Anh rất khiêm tốn: “Thăm dò điều tra là kỹ năng cơ bản mà.”

“Vậy thì…” cô khen với giọng điệu tâng bốc: “Anh cũng đã tra ra danh tính của những vị khách khác rồi chứ?”

“Tiện thể có hỏi.” Quý Phong đáp lại với giọng điệu khoe khoang một cách khiêm tốn.

Giản Tĩnh đưa ra câu hỏi: “Người gặp cương thi là ai?”

“Mấy người trẻ tuổi, hình như là những người nghiệp dư yêu thích hoạt động ngoài trời.” Anh nói: “Bọn họ đến để thám hiểm, chuyên đến những nơi kỳ lạ để check in, sau đó quay video đăng lên mạng.”

“Nói vậy là bọn họ đến đây vì lời đồn về cương thi à?” Giản Tĩnh nói: “Nhưng dáng vẻ gã tóc húi cua hoàn toàn không đáng tin.”

Quý Phong xòe tay: “Cho nên mới thú vị.”

“Thật sự là những kẻ yêu thích hoạt động ngoài trời à?”

“Trong phòng có chất thứ gì đó giống như lều vải.” Quý Phong không đưa ra kết luận, chỉ nói đến quan sát của mình: “Lúc tôi đến thăm phòng 202. Có hai cô gái đang nấu mì gói bằng bếp cồn.”

“Trang bị rất đầy đủ nhỉ.” Giản Tĩnh nói, cô đang do dự có nên ăn bữa tối hay không (cô đã đánh răng rồi). Cuối cùng vẫn chịu thua sự mất vệ sinh của nhà vệ sinh công cộng, quyết định từ bỏ, giọng điệu không tốt lắm: “Người phụ nữ mặc áo choàng tắm lúc nãy nói nhìn thấy cương thi thì sao?”

Anh vẫn có thể trả lời: “Phóng viên, nhiếp ảnh gia hoặc là biên tập viên đại loại.”

Cô suy luận ngược lại: “Máy tính? Máy ảnh?”

“Không khác lắm.”

Giản Tĩnh nhớ lại cảnh vừa rồi, ngập ngừng nói: “Người ở phòng 206 hình như không có ra ngoài, không phải không đủ sao?”

“Đó là một khách nam, tôi cũng chưa gặp anh ta.” Quý Phong nhìn đồng hồ: “Mười một giờ năm mươi rồi, cô Giản, cô không đi ngủ sao?”

“Sắp rồi.” Cô bật đèn nhỏ của sạc dự phòng, lấy ra một hộp mặt nạ ngủ ngon, múc một thìa bôi lên mặt. Chất gel mát lạnh thoa lên mặt, sáng mai rửa sạch là được.

Đây là món đồ thiết yếu dành cho người lười biếng khi ra ngoài.

Tất nhiên, không thể quên đắp thêm mặt nạ mắt. Tối qua thức đêm không ngủ, hôm nay quầng thâm mắt vẫn chưa biến mất.

Cô đặt chuông báo mười lăm phút, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngoài cửa sổ, mưa gió thét gào, sấm chớp không ngớt.

Suy nghĩ lộn xộn giống như hạt mưa bị gió cuốn đi, rơi lộp bộp vào trong tâm trí cô, dáy lên từng gợn lăn tăn.

Rất có sức thôi miên.

Cơn buồn ngủ dần kéo đến, cô chỉ nhớ rõ sau khi tiếng chuông vang lên, cô lần mò bấm tắt đồng hồ báo thức, gỡ mặt nạ mắt, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

Giấc mơ này rất nặng nề, giống như quả cân bằng chì, kéo cô rơi vào một biển ký ức sâu thẳm.

“Có biết tại sao tôi không giết cô không?”

“Tại sao?”

“Đó là một ngày lễ đặc biệt.”

“Tôi không hiểu.”

“Tôi tin rằng mỗi linh hồn đều cô độc.”

“Cho nên, tôi…”

“Rầm Rầm!”

Đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn nặng nề, đánh thức những người đang ngủ say.

Giản Tĩnh còn đang mông lung, cố gắng mở mí mắt. Xảy ra chuyện rồi à? Ai chết rồi? Không có hệ thống nhắc nhở, hay là cương thi xuất hiện? Không có nhiệm vụ Resident Evil à? Cô có sức miễn dịch có thể chống lại mầm độc của tang thi không?

Ôi, suy nghĩ trong lúc ngái ngủ vô lý như vậy đó, làm chậm tốc độ phản ứng của cô.

Bạn đồng hành đã đứng dậy, lập tức kéo màn mở sổ ra nhìn xung quanh.

“Hửm?” Giọng mũi đại diện cho tất cả nghi vấn.

“Không có việc gì đâu, ngủ đi.” Quý Phong đáp: “Có thể là một vụ lở đất núi.”

Chuyện này thì thật sự gay go.

Cô nhắm mắt lại, yên tâm ngủ tiếp.

Quý Phong cũng hơi phục cô, tiếng sấm lớn như vậy, hạt mưa không ngừng gõ lên cửa kính, cách âm còn kém, vậy mà cô thật sự ngủ rất an giấc.

Nhưng thành thật mà nói thì, vô cùng… đáng yêu.

Anh không nhịn được lại liếc mắt lần nữa, sửa thành một mô tả càng đúng trọng tâm hơn: Rất động lòng người.

Hôm sau, Giản Tĩnh thức dậy đã là chín giờ sáng, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác như chín giờ.

Sắc trời âm u đến đáng sợ, tiếng mưa rơi ào ào không dứt, mùi ẩm ướt tràn ngập trong không khí. Nhiệt độ không khí giảm cực thấp, bọc trong chăn mền và túi ngủ vẫn thấy hơi lạnh.

Trong phòng im ắng, Quý Phong không có ở đây.

Cô lấy điện thoại ra, không khỏi rên khẽ một tiếng: Chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra.

Không có tín hiệu.

‘Cộc cộc!’ tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Ai đó?” Cô hỏi.

“Có thể vào không?” Là giọng của Quý Phong.

Giản Tĩnh rụt vào trong chăn: “Đừng nói với tôi là anh không mang chìa khóa nhé.”

Cánh cửa mở ra.

Quý Phong bước vào, hỏi: “Chưa chuẩn bị?”

“Tạnh mưa rồi à?”

“Chưa.”

“Đường còn lái xe được không?”

“Khó lái.”

Giản Tĩnh có chút thất vọng, động lực để rời giường đã rơi hết.

Quý Phong buồn cười, dụ dỗ cô: “Mau dậy đi, dưới lầu có cảnh náo nhiệt.”

“Có người chết à?” Cô buột miệng.

Quý Phong: “… Một con gà chết.”

“Gà chết thì có gì đáng xem, anh nhàm chán quá.” Giản Tĩnh nói ngoài miệng như vậy, nhưng cơ thể đã từ từ chui ra khỏi chăn.
 

Bình Luận (0)
Comment