Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 164

Chương 164

Một con gà chết trong khách sạn, tình trạng chết rất thê thảm. Thân thể bị nghiền nát bấy, máu me bê bết và hầu như không thể phân biệt nó là gà.

Cô phục vụ tức giận hét lên: “Ai giết gà của nhà tôi? Lũ khốn nạn đoạn tử tuyệt tôn! Thế này thì bảo người ta ăn kiểu gì được?”

“Không phải nói có cương thi sao?” Giản Tĩnh nhìn thấy cô ta tức giận, cố ý nói: “Hẳn là cương thi làm ra, cho nên nó mới không sợ đoạn tử tuyệt tôn.”

Nhân viên phục vụ rất chua ngoa: “Bớt khoác lác, cương thi giết gà? Chưa từng nghe bao giờ.”

So khả năng bịa chuyện với tiểu thuyết gia thì quả là tự chuốc phiền khổ.

Giản Tĩnh nói: “Hôm qua nó bị xe đụng, bị thương, cần máu để chữa vết thương, không uống được máu người, uống máu gà là chuyện bình thường… Lẽ nào cô muốn nói, chỗ mấy cô không có cương thi?”

Nhân viên phục vụ lại lần nữa cứng họng.

Đương nhiên, cô ta không thể thừa nhận là không có cương thi, bởi vì vị trí quán này không tốt, dịch vụ còn tệ hơn. Vì vậy nên đều dựa vào mánh lới quảng cáo của cương thi để thu hút khách.

Thừa nhận không có cương thi, chẳng khác nào ngồi chờ khách sạn đóng cửa.

“Xem ra không có cương thi rồi.” Giản Tĩnh cố ý nói: “Ài, tôi nói mà, trên thế giới này sao có thứ như vậy chứ?

Vừa nói, tầm mắt vừa lướt qua những người khác, dường như bổ sung thêm câu: “Trừ khi, tôi tận mắt nhìn thấy thứ đó.”

Quý Phong: Móc thẳng mồi cau.

Nhưng anh ta cũng đang chờ xem liệu có ai bị lừa hay không.

Sau khi quan sát tình trạng thê thảm của con gà, mọi người bắt đầu phát biểu ý kiến.

Giản Tĩnh nhìn hai cậu học sinh đi cùng với Từ tóc vàng.

Một người để tóc húi cua đã gặp hôm qua, cậu ta dường như không quan tâm đến cương thi lắm, người còn lại có mái tóc gợn sóng, cắt ngắn hai bên thái dương, đỉnh đầu để dài và nhô cao, hình như nó được gọi là kiểu tóc punk.

Cậu ta chụp một bức ảnh, nói linh tinh lang tang: “Không chụp được cương thi, chụp ảnh một con gà bị cương thi cắn chết cũng không tệ, ha ha ha.”

Nhóm nữ buộc tóc đuôi ngựa và búi củ tỏi cũng có mặt.

Tóc đuôi ngựa chế giễu đầu tóc punk: “Cậu thật nhàm chán.”

“Cậu mới làm người ta mất hứng.” Đầu Punk không hề khách khí nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, vậy mà cậu làm mặt lạnh suốt, như thể có ai nợ cậu trăm triệu vậy.”

Búi củ tỏi giật mình, vội hòa giải: “Đừng cãi nhau nữa, Tiểu Văn chỉ nghĩ tới anh Sướng thôi.”

Ngay khi cái tên này được xướng lên, đầu punk, tóc vàng, tóc húi cua và tóc đuôi ngựa đều im lặng.

Tóc vàng vội chuyển đổi chủ đề: “Mưa to như vậy, hôm nay chúng ta vẫn phải đi à?”

Đầu punk ra sức xua tay: “Đi, tại sao lại không đi.”

“Trời mưa to như thế...” Búi củ tỏi có chút lo lắng.

“Coi như đi rửa xe thôi.” Đầu punk không quan tâm.

Thế nhưng, chưa đầy một giờ sau, bọn họ đã quay lại. Búi củ tỏi thở hổn hển chạy vào, gấp gáp hỏi cô phục vụ: “Có hộp y tế không? Chúng tôi có người bị thương.”

“Có băng cá nhân, băng gạc, thuốc đỏ. Có nghiêm trọng không?” Nhân viên phục vụ vội vàng lấy thuốc trong tủ ra: “Phòng khám gần nhất cũng cách mấy cây số.”

Tóc vàng cõng tóc đuôi ngựa vào. Trên chân cô ta lộ rõ vết bầm tím, bùn đen lẫn máu, có hơi ghê sợ, cổ chân sưng tấy lên giống như cái màn thầu.

Giản Tĩnh vừa mới ăn sáng xong… nói thật, mùi vị rất kinh khủng… Đúng lúc cô nhìn thấy cảnh này, lập tức mở miệng ngăn cản, có trời mới biết lọ thuốc kia có hết hạn sử dụng chưa: “Trong xe tôi có bộ sơ cứu y tế, để tôi xử lý cho cô.”

Búi củ tỏi cảm kích nói: “Làm phiền cô rồi.”

Giản Tĩnh lập tức đi lấy hộp y tế lại, cẩn thận lau sạch vết thương cho tóc đuôi ngựa, thuận miệng hỏi: “Sao lại bị thương thế, đường khó chạy lắm à?”

“Đừng nhắc nữa.” Tóc vàng cau mày: “Hình như động cơ có vấn đề, chạy được một nửa thì không hoạt động. Tiểu Văn đội mưa đi sửa xe, kết quả bị trượt chân té lộn mèo, chúng tôi đành phải cõng cô ấy về.”

“Các người xui xẻo thật đấy.” Người phụ nữ áo choàng tắm hôm qua đang định trả phòng thì nghe thấy, bèn nói: “Đường chạy được không? Tôi định đi rồi, hay là tôi đưa cô bé đó đến bệnh viện?”

“Chắc không được.” Tóc vàng lắc đầu: “Phía trước còn có một đoạn đường dài bị ngập nước.”

“Cái gì?” Người phụ nữ áo choàng tắm kinh ngạc: “Vậy làm sao bây giờ?”

Nhân viên phục vụ rất bình tĩnh: “Trời mưa thì sẽ như thế này, hai ngày nữa nước sẽ rút hết thôi… Cô vẫn trả phòng à?”

Người phụ nữ áo choàng tắm cười khổ: “Trả cái gì, tôi còn đi đâu được nữa, ở thêm một ngày vậy.” Cô ta vừa thanh toán tiền, vừa than thở: “Ở thêm hai ngày thì ở thêm hai ngày, đừng dọa người ta giống như tối qua là được.”

Nhân viên phục vụ nữ nói tiếp phần cuối lời của Giản Tĩnh: “Chắc cương thi đã bỏ chạy rồi.”

“Cái này thì khó nói.” Người phụ nữ áo choàng tắm nghiêng đầu sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Nếu giống như cô gái kia nói, cương thi bị thương cần hút máu, máu gà chết làm sao mà đủ? Nói không chừng vẫn còn đang tìm người… Hơn nữa nó bị người ta tông, liệu có bỏ qua cho người đã hại mình không?”

Giọng cô nhẹ nhàng lơ lửng khiến nhân viên phục vụ rùng mình một cái: “Không, không phải chứ.”

“Phụt.” Người phụ nữ áo choàng tắm bật cười thành tiếng, giống như trò đùa nghịch ngợm của một đứa trẻ: “Sợ à? Đùa thôi, nhưng mà, nếu cương thi xuất hiện lần nữa thì tôi thực sự rất muốn chụp một bức ảnh.”

“Cô không sợ sao?” Giản Tĩnh mới ăn xong đang cảm thấy buồn chán lập tức nói tiếp câu chuyện.

“Sợ chứ, nhưng nếu có thể chụp được cương thi, dù là thật hay giả thì cũng rất có giá trị.” Người phụ nữ áo choàng tắm hiển nhiên rất dễ bắt chuyện với người khác: “Tôi đến đây chính là để lấy tin tức, bây giờ bị nhỡ rồi nên chỉ có thể viết một chút gì đó qua loa thôi.”

Giản Tĩnh hỏi: “Cô là phóng viên à?”

Người phụ nữ mặc áo choàng tắm gật đầu rồi tự giới thiệu: “Tôi họ Sài, là phóng viên nhật báo của tỉnh thành.”

“Vừa rồi cô nói tin tức, là cương thi sao?” Người phục vụ hơi đảo mắt, ra hiệu với cô ta: “Sáng nay con gà đó...”

Phóng viên Sài không biết cô ta muốn nói gì, giả vờ không hiểu, nói: “Không, liên quan đến xóa đói giảm nghèo. Tôi muốn viết một bài báo, xem thử có thể mang chút gì đó về cho bên này không.”

Mọi người cảm thấy nể phục.

Giản Tĩnh đã xử lý vết thương cho tóc đuôi ngựa xong, căn dặn cô ta không được để nước dính vào vết thương, không được gỡ miếng dán chườm lạnh ra.

Tóc đuôi ngựa hơi khó xử, nhưng cuối cùng cũng cảm ơn cô. Búi củ tỏi dìu cô ta lên lầu, nhờ phục vụ mang bữa trưa lên.

“Đã không đi được nữa, vậy tôi đi chợp mắt một chút đây.” Đầu punk cũng ngáp rồi đi lên lầu.

Tóc vàng và tóc húi cua hỏi người phục vụ xin mượn đồ nghề, chuẩn bị quay lại chỗ cũ, sửa xe xong rồi lái về.

Giản Tĩnh đứng ở cửa một lúc.

Cơn mưa xối xả như một rào cản vô hình giam giữ những người khách trong khách sạn. Một đám mây xám âm u treo lơ lửng trên đầu, áp suất cực thấp khiến người ta cảm thấy bất an.

Cô ngẩn ngơ, lại nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Lễ thất tịch đương nhiên là một ngày lễ đặc biệt.

Hoa hồng thật sự tượng trưng cho tình yêu sao?

“Cô Giản.” Quý Phong vỗ vai cô: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Ngày lễ.” Cô thì thầm: “Tết Trùng Cửu dành cho người già, Tết Trung Thu dành cho gia đình, ngày của mẹ là dành cho mẹ và con cái, những ngày lễ mà anh ấy chọn đều phù hợp với gia đình, ngoại trừ tôi.”

Anh im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Có lẽ...”

Giản Tĩnh không để anh nói hết lời phía sau, vội ngắt ngang: “Tôi sẽ không đổi ý.” Cô trấn tĩnh lại rồi khoanh tay trước ngực: “Lên trên nói chuyện đi, dưới này lạnh quá.”

Chưa kịp dứt lời, một cơn gió thu thổi qua, nhiệt độ lành lạnh khiến người ta muốn khoác ngay một chiếc áo khoác vào.

Hạt mưa trắng xóa dày đặc tranh nhau rơi xuống, che khuất cả tầm nhìn.

Giản Tĩnh tình cờ nhìn thấy, trong lòng nảy ra một ý nghĩ giống như một lời dự đoán: Mưa lớn như thế, sợ là ai đến ai đi cũng không nhìn rõ được.

Trong vài giờ sau đó, Giản Tĩnh đang nghiên cứu hồ sơ do Quý Phong mang đến. Quý Phong đang lật xem một cuốn sổ đen của mình, thỉnh thoảng viết viết quẹt quẹt gì lên đó với vẻ đăm chiêu.

Hai người không làm phiền nhau, chuyên tâm tập trung vào công việc của mình, bất thình lình đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ.

Cho đến bốn giờ chiều…

“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên từ dưới lầu.

Tiếng hét làm cho mọi người giật mình, mấy vị khách lần lượt ra khỏi phòng, thò đầu ra hóng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Quý Phong nháy mắt với Giản Tĩnh rồi nhanh chóng bước xuống lầu.

Giản Tĩnh kiềm chế cảm giác muốn đi theo sau, liếc nhìn bảng hệ thống.

[Thông báo nhiệm vụ mới]

[Tên nhiệm vụ: Bí ẩn cương thi đêm mưa]

[Nội dung miêu tả: Giữa đêm giông bão, trong một khách sạn cổ kính hẻo lánh, tin đồn cương thi kỳ lạ, xác chết trong tình trạng thê thảm... Ẩn sau truyền thuyết là vụ án đẫm máu nào? Hãy tìm ra chân tướng.]

[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Thành công sẽ được thưởng 30 điểm giá trị dũng khí, thất bại không bị phạt.]

Tầm mắt lướt nhìn những người trên hành lang.

Phóng viên Sài (người phụ nữ áo choàng tắm), tóc búi củ tỏi cũng ở đó, đồng thời, cô còn nghe thấy tóc đuôi ngựa hỏi “chuyện gì vậy”, tóc vàng phòng bên cạnh cũng thò đầu ra, một người đàn ông lạ mặt ở phòng đối diện bước ra… Cậu ta có một đặc điểm dễ nhận dạng, cánh tay trái bị bó bột, gãy xương à.

Mọi người nhìn nhau một lúc, sau đó lần lượt đi xuống lầu.

Tiếng la hét phát ra từ cái rào phía sau ở tầng dưới, Quý Phong cầm ô, ngồi xổm xuống đất kiểm tra gì đó. Và trước mặt anh, là một người đang nằm ở đó.

“Ọe.” Phóng viên Sài đi phía trước dường như nhìn thấy rõ thứ gì đó, lập tức dừng lại, quay đầu nôn thốc nôn tháo.

Những người khác nhìn thấy cũng lùi lại phía sau, vẻ mặt có chút cứng đờ.

“Sao thế?” Người nam gãy xương khó hiểu, bước lên nhìn.

Sau đó anh ta cũng để lộ vẻ mặt buồn nôn.

“Các người đừng qua đây, thi thể không có gì để xem đâu.” Quý Phong đứng dậy và hướng dẫn nhân viên phục vụ: “Phiền cô tìm một số túi da rắn hoặc giấy nhựa đến đây.”

Một cảnh sát xuất thân từ gia đình cảnh sát, mỗi tế bào đều toát lên khí chất ‘chính trực và đáng tin cậy’.

Giọng điệu của anh chẳng hề căng thẳng cũng không tùy ý, khiến người ta ý thức được sự nghiêm túc, không những không sợ hãi, ngược lại còn sẵn sàng nghe theo sự chỉ huy của anh.

Cô nhân viên phục vụ rất đanh đá tráo trở, nhưng khi bị anh gọi một tiếng thì lập tức chạy vào nhà kho lôi chiếc túi da rắn ra.

“Cực khổ rồi.” Quý Phong hạ giọng xuống nhẹ nhàng để tránh làm nhân viên phục vụ sợ hãi rồi gọi Giản Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, qua đây giúp tôi che lên, tránh để thi thể bị phá hủy.”

Nói là vậy, nhưng trước khi cô đến, anh đã bắt đầu dùng túi da rắn bịt đầu xác chết.

Sau đó, anh thông báo tình hình cụ thể cho mọi người: “Ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng. Thật không may, người chết lại chính là vị khách ở trong phòng 204.”

Tóc búi củ tỏi và tóc vàng lộ vẻ kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Là Cổ Dược?”

Quý Phong gật đầu và hỏi nữ nhân viên phục vụ: “Có thể gọi ông chủ qua đây không?”

Nữ phục vụ kinh hãi nói: “Ba, ba tôi lên thị trấn rồi.”

“Vậy báo cảnh sát trước.” Quý Phong nhìn những người khác, giọng điệu bình tĩnh: “Mưa lớn quá, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Phóng viên Sài cau mày, thận trọng hỏi: “Thật ngại quá, nhưng tôi cần phải hỏi rõ, anh là ai? Chúng tôi có lý do gì phải nghe theo sự sắp xếp của anh?”

“Rõ ràng rồi còn gì.” Anh xòe tay ra “Một cảnh sát không được nghỉ phép trọn vẹn, cô muốn xem thẻ công tác của tôi không?”

Phóng viên Sài đáp lại: “Tất nhiên.”

Quý Phong lấy thẻ công tác ra, mở ra cho cô ta kiểm tra.

Phóng viên Sài nhìn chằm chằm vài giây rồi khẽ gật đầu: “Là thật, thế cô ấy là đồng nghiệp của anh à?”

“Chị phóng viên, tôi đang nghỉ phép.” Quý Phong thành thật nói lệch với ý của người khác: “Cô nói xem.”

Mọi người gật đầu, tự giác biết được câu trả lời.

Quý Phong vào trong trước, đưa những người bị tình nghi vào nhà. Trước khi vào cửa, anh nhìn lại phía sau, Giản Tĩnh đang mở chiếc túi da rắn và cẩn thận nghiên cứu cái xác.

Tất nhiên cô cũng lộ ra vẻ kinh tởm, nhưng sau đó lại vô cùng tập trung.

Vẻ u ám ẩn giữa hai lông mày cô khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

Quý Phong thở phào một hơi, cũng dốc hết tâm sức cho việc đáng lo lắng nhất lúc này.

Chậc chậc, khách sạn đêm mưa, cương thi trong truyền thuyết, là ai mà ‘khác người’ như vậy, định mượn câu chuyện linh dị để thực hiện hành vi mưu sát à?

Bình Luận (0)
Comment