Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 165

Chương 165

Mưa to làm ướt cả ống quần của Giản Tĩnh, nhưng cô lại không nhận ra, che ô ngồi xổm dưới đất kiểm tra thi thể.

Nói thật, chẳng trách lại khiến nhiều người muốn ói như vậy, đây đúng là cảnh tượng kinh tởm nhất mà cô từng thấy.

Đầu punk thể hiện cảnh punk nhất từ trước đến nay… Hộp sọ lõm vào, não vỡ toang, đỏ trắng đan xen, vô cùng thê thảm, mang đến cảm giác khó chịu kinh khủng.

Mà thời gian tử vong của cậu ta là một đến ba tiếng trước.

Bây giờ là bốn giờ chiều, nói cách khác, thời gian tử vong là từ mười ba đến mười lăm giờ.

Tay chân của xác chết không có vết sẹo, trong lòng bàn tay có một vết thương nhỏ, nhưng đã được băng kín, trông không giống như vết thương do đánh nhau để lại.

Đế giày đã bị nước mưa rửa sạch, hầu như không còn lại dấu vết gì, cũng không phân biệt được cậu ta đã từng đi qua những nơi nào. Quần áo đều bị ướt hết, chìa khóa phòng thì nằm trong túi quần.

Giản Tĩnh tạm thời không kiểm tra những thứ này, cô cầm điện thoại lên, cẩn thận chụp lại những bức ảnh hiện trường.

Dưới cơn mưa xối xả, mọi manh mối đều nhanh chóng biến mất, một khi không cẩn thận, có thể sẽ khiến chứng cứ biến mất hết.

Sau khi chụp ảnh xong, cô đánh dấu vị trí của thi thể bằng băng keo, bao chặt thi thể lại, rồi chuẩn bị di chuyển vào trong phòng.

Sau đó, chính là điều tra hiện trường.

Hiện trường này khá là gay go, trên nền xi măng không còn nhiều vết máu, mưa lớn đã khiến nó trôi đi từ lâu, tương tự, cũng không thể thu thập được những dấu chân có liên quan.

Sạch sẽ đến mức dường như không còn lại manh mối gì.

Điều khiến Giản Tĩnh để tâm hơn là hiện trường còn thiếu hai thứ.

Một thứ đương nhiên là hung khí, thứ này để nói sau, cái còn lại chính là chiếc ô.

Hiện trường không có một chiếc ô nào.

Thật là kỳ lạ.

Trước hết, tầng một của khách sạn quái dị này được kết cấu như sau:

…nhà kho ...

…(lộ thiên) … X ..

... cửa nhỏ ...

… nhà bếp … khu ngoài trời ...

… phòng …

... cầu thang… tường… cửa sau ....

… phòng ăn ... quầy hàng ... phòng tắm ... chỗ sinh hoạt của ông chủ .....

… ảnh ... cổng lớn ... phòng ... khu sinh hoạt ...

Từ cổng bước vào, bên tay trái là nhà ăn, bên phải là khu sinh hoạt của cả nhà chủ khách sạn. Nhà ăn có thể dẫn đến vị trí của phòng bếp, phía sau phòng bếp xây thêm một căn nhà trệt làm nhà kho.

X là địa điểm xảy ra vụ án.

Lưu ý rằng bếp và kho không thông nhau, khu vực chính giữa là khu lộ thiên.

Cho dù đi từ cổng sang bên trái vòng đến X, hay là từ cửa sau qua một cái sân, đến thẳng X, đều cần phải đi qua khu vực lộ thiên này.

Trời mưa to như vậy, tại sao bên cạnh người chết không có chiếc ô nào?

Ngoài ra, nơi này xa xôi hẻo lánh, sao người chết lại đến đây? Là cậu ta chủ động hẹn người khác, hay là người khác hẹn cậu ta? Không mang ô là vì hai người đi chung một chiếc ô sao?

Rất nhiều bí ẩn.

Thứ càng khiến người ta khó hiểu đó chính là phương pháp giết người.

Đầu punk cao một mét tám, có thể hình cường tráng, muốn đánh trúng đầu của cậu ta, đồng thời khiến cậu ta mất đi năng lực chống trả, chứng tỏ vóc dáng phải cực cao.

Lấy bản thân Giản Tĩnh làm ví dụ, sức khỏe của cô đạt tiêu chuẩn, nhưng cô không đủ cao, muốn đứng trên đất phẳng một gậy đập đối phương ngất đi thì cô phải chạy lấy đà nhảy lên mới được.

Nhưng dù thế cũng không thể đảm bảo người chết không phản kháng lại.

Đánh lén đương nhiên là một sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà, Giản Tĩnh nhìn xung quanh, cách nhà bếp và nhà kho có một khoảng cách nhất định, không có chướng ngại vật, muốn đánh lén thì tốc độ phải cực kỳ nhanh, nhanh đến mức người chết không phản ứng kịp.

Lực mạnh, thân hình cao to, tốc độ cực nhanh... Chờ đã, lẽ nào?

Giản Tĩnh cẩn thận cầm chiếc ô, mở chiếc túi da rắn ra và khẽ vén tóc của người chết lên.

Quả nhiên, chính giữa đỉnh đầu có kẹp hai cọng lông vũ trông rất kỳ lạ.

Lông gà.

Phá án rồi, hung thủ chính là ‘cương thi’.

“Hung thủ chắc chắn là cương thi!” Mông còn chưa đặt xuống ghế nhà ăn, tóc vàng đã đưa ra một kết luận như đinh đóng cột.

Phóng viên Sài có sự sắc bén mà bất kỳ phóng viên nào cũng có, lập tức hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

Tóc vàng làm vẻ như sắp nôn, nói: “Cô không nhìn thấy đầu của cậu ta sao? Cái này có thể do người làm được à?”

Nét mặt của đầu búi củ tỏi cũng tái mét: “Anh Từ, đừng làm tôi sợ. Thật… thật sự là cương thi sao? Tại, tại sao cương thi muốn giết cậu ta?”

Tóc vàng nhảy dựng lên như lò xo: ”Cô không nghĩ ra sao?”

Tóc búi cua sững sờ, vẻ mặt kinh hãi: “Chẳng lẽ là vì... cậu ta, cậu ta đụng phải cương thi? Bị trả thù sao? Vậy chúng ta...” Cô ta liên tục xua tay, môi run rẩy: “Cái này không liên quan đến chúng ta.”

“Thật ngại quá, ‘đụng phải cương thi’ mà các người nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Quý Phong xen vào: “Có thể kể lại chi tiết cho tôi nghe thử không?”

Tóc vàng do dự: “Cũng không có gì, thì do trời lúc đó quá tối, xe đụng phải cái gì đó, nhưng khi chúng tôi dừng xe xuống xem, thì chẳng có gì cả. Đầu xe bị móp, bánh xe còn có vết cào, trông rất là quái dị.”

Quý Phong hỏi rất chi tiết: “Đây là chuyện khi nào thế?”

“Tối ngày hôm qua.” Tóc vàng do dự: “Cách đây cũng hơi xa, có lẽ ... ừm...”

Quý Phong trầm ngâm nhìn cậu ta, rồi quay sang hỏi tóc búi củ tỏi: “Lúc đó cô có ở đó không?”

Búi củ tỏi lắc đầu giải thích: “Tối hôm trước chúng tôi cắm trại trên núi, nhưng bia lại rơi ở khách sạn trước khi qua đây, bọn họ nói là lên thị trấn mua một ít, tôi và Tiểu Văn thì phụ trách nấu cơm, không có đi cùng.”

“Ai là người lái xe?” Anh ta bắt ngay trọng điểm: “Cổ Dược?”

Tóc vàng tỏ vẻ bất an gật đầu.

Quý Phong hỏi: “Là lúc đó tông phải ‘cương thi’ sao?”

“Ờ, ừm.” Tóc vàng khẽ nhúc nhích cái mông: “Vù qua một cái, tôi ngồi ở hàng ghế sau, không nhìn rõ. Kỳ thật cũng có thể không phải là cương thi, mà là con chó hay gì đó, tôi muốn nói...”

Cậu ta nuốt nước bọt: “Móng vuốt đó, thực ra giống động vật hơn, không phải sao?”

Quý Phong mỉm cười, an ủi cậu ta: “Chỉ là hỏi đại thôi, được rồi, chúng ta đi vào chủ đề chính, nói thử hôm nay từ mười giờ sáng đến khi nãy, các người đã làm gì, có ai có thể chứng minh không.”

Anh chỉ nhân viên phục vụ nữ, nói: “Cô nói trước đi.”

Nhân viên phục vụ nữ nói: “Bọn họ chưa có ai trả phòng, tôi nghĩ hôm nay mưa như thế này chắc cũng không có khách đến nên sau khi đợi bọn họ ai làm việc nấy, tôi cũng đi vào bếp vo gạo nấu cơm. Sau khi cắm nồi cơm điện, cũng chẳng còn việc gì nữa nên tôi trở về phòng, khoảng mười một giờ ba mươi phút, tôi lên lầu hỏi bọn họ có ăn cơm không.”

Quý Phong nhớ chuyện này.

Khách sạn phục vụ không tốt lắm, giá cả cũng tạm được, muốn ăn thì mỗi bữa tính thêm hai mươi tệ một người. Nhưng không được chọn món, nấu cái gì thì ăn cái đó, cô ta nấu ăn theo số lượng người. Ngoài ra, còn có thể gọi mỳ, cơm, hoặc há cảo riêng, cái khác thì không có.

Nhân viên phục vụ nữ có trí nhớ khá tốt, cô ta liệt kê ra: “Anh (chỉ Quý Phong) gọi mì mỡ hành, cô gái đó (chỉ Giản Tĩnh) ăn cơm chiên trứng, cô ấy (chỉ tóc búi củ tỏi) và bạn của cô ấy cũng là món cơm chiên, cậu ta (chỉ Tóc vàng) nói ba nam sinh bọn họ sẽ ăn cùng với nhau, cậu ta (chỉ người nam gãy xương) gọi bánh há cảo, còn cô ấy (chỉ phóng viên Sài) cũng ăn chung.”

Quý Phong gật đầu và ghi nhanh vào sổ.

“Tôi hỏi mấy người xong thì bắt đầu đi nấu cơm, đến mười hai giờ hai mươi phút, gọi bọn họ xuống ăn, bưng những thứ mọi người gọi lên hết. Đến khoảng một giờ ba mươi phút chiều thì rửa bát sạch sẽ, sau đó về phòng nghỉ ngơi.”

“Lúc ăn cô có thấy nạn nhân ăn không?”

“Cậu ta có tới, còn nổi nóng, chê tôi nấu không ngon.” Nhân viên phục vụ nữ nhớ rất kỹ, giận dỗi nói: “Không thích ăn thì đừng ăn, tôi cầu xin cậu ta ăn sao?”

Quý Phong lại hỏi những người khác: “Lúc đó nạn nhân có chỗ nào đặc biệt không?”

Phóng viên Sài nhún vai: “Không có gì, tinh thần rất tốt, đũa rơi kêu rất vang.”

Tóc vàng nói: “Cậu ta ăn hai miếng, cảm thấy không ngon miệng nên chẳng động đến.”

“Còn cậu, không phải nói đi sửa xe sao?” Quý Phong hỏi: “Còn bạn của cậu nữa, đi đâu hết rồi?”

Tóc vàng vội vàng nói: “Động cơ xảy ra chút vấn đề, không sửa xong được, mười một giờ ba mươi phút chúng tôi đã về rồi, định ăn xong rồi đi làm tiếp. Mười hai giờ bốn mươi phút, chúng tôi lại về, à đúng, khoảng hai giờ hai mươi phút chiều tôi cảm thấy rất đói bụng, nói đi mang một ít đồ qua đây, tránh để tối nay qua đêm không tiện, Phí Hiên… chính là bạn của tôi, cậu ta nói muốn làm thêm chút nữa, có thể bây giờ vẫn chưa về.”

Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến, tóc húi cua vẻ mặt thất thần bước vào, người ngợm ướt sũng, toàn là bùn đất: “Các người ở đây làm gì vậy? Có cái gì ăn không? Tôi sắp chết đói rồi.”

Cậu ta lại mắng tóc vàng: “Lão Từ cậu làm cái gì vậy, không phải bảo cậu mang cho tôi chút đồ ăn sao? Hại bụng tôi đói réo lên cả rồi, khó chịu chết đi được.”

Tóc vàng liếm môi, khó khăn nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, Cổ Dược chết rồi!”

Tóc húi cua không phản ứng kịp: “Hả?”

Tóc búi củ tỏi nói: “Là sự thật, chúng tôi đã nhìn thấy, Cổ Dược chết rồi.” Cô ta vừa nói vừa run, sợ hãi nói thêm: “Chết rất thảm, thật đấy!”

Trên mặt tóc húi cua bỗng chốc không còn chút máu: “Không phải chứ? Các người đùa tôi đấy à?”

“Không có, thật sự ở đây vừa mới xảy ra một vụ án.” Quý Phong lời ít ý nhiều: “Cậu đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống nói tôi nghe cậu tên gì, mấy tiếng này đã làm những gì.”

Tóc húi cua nói: “Anh là ai?”

Hai người đi cùng lập tức giải thích cho cậu ta, lúc này cậu ta mới nói: “Tôi tên là Phí Hiên, hôm nay ăn trưa xong tôi vẫn luôn ở đó sửa xe, cho đến mười phút trước xe mới được sửa xong, tôi không biết gì cả.”

Quý Phong hỏi: “Nơi mà chiếc xe bị hỏng cách đây bao xa?”

Tóc vàng nói: “Đi bộ mất mười lăm hai chục phút, rất khó đi. Lái xe cũng rất chậm, khoảng mười phút.”

Tóc húi cua gật đầu xác nhận câu nói của bạn mình.

“Tôi biết rồi.” Quý Phong quay lại chủ đề chính và tiếp tục hỏi tóc vàng: “Lúc hai giờ hai mươi phút cậu với cậu ta tách ra, sao không về đây liền?”

Tóc vàng ngượng ngùng nói: “Tôi bị đau bụng, vừa về thì vội vàng đi vệ sinh, xong chuyện thì cảm thấy đói, muốn đi nấu ít mì… Mì vẫn còn ở trong phòng của tôi, tôi vừa ăn xong đã nghe dưới lầu có tiếng người hét lên.”

“Những việc đó mất hết bao lâu?”

“Để tôi nhớ xem, tôi nhớ thử.” Cậu ta mở điện thoại: “Tôi bắt đầu đau bụng lúc hai giờ bốn mươi lăm, ba giờ hai mươi mới xong, ba giờ ba mươi phút thì bắt đầu nấu mì, phút ba mươi lăm thì mì chín.”

“Khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn ở trong phòng à?” Quý Phong hỏi một cách chi tiết.

Tóc vàng nói: “Không phải, tôi có tới nhà bếp nấu.”

“Có nhìn thấy người nào không?”

Tóc vàng do dự giơ tay lên, chỉ vào phóng viên Sài: “Hình như cô ấy từng đến.”

“Mấy giờ?”

“Đó là lúc tôi đang nấu mỳ.”

Quý Phong hỏi: “Phóng viên Sài, cho hỏi lúc đó cô đang muốn làm gì thế?”

Phóng viên Sài bất lực nói: “Tôi định kiếm chút gì ăn, nhưng nhìn thấy cậu ta đang ăn mì trong bếp thì biết không còn gì ăn nữa, nên đành quay trở về phòng.”

Quý Phong hơi ngạc nhiên: “Cô cũng đói à?”

“Buổi trưa chẳng ăn được bao nhiêu.” Phóng viên Sài nhìn nhân viên phục vụ nữ, thành thật nói: “Đồ ăn không ngon lắm.”

Cô phục vụ đỏ mặt quát lớn: “Ý cô là sao? Không thích ăn thì có thể không ăn.”

Tuy nhiên, Quý Phong làm ra vẻ như đã hiểu… cách giải thích này rất có sức thuyết phục.

Món mì buổi trưa mà cậu ta gọi, ngoài nóng ra thì phải nói là khó ăn đến mức không tìm được chỗ nào để khen, có thể gia vị, độ lửa, cách nhồi bột có chút vấn đề, cũng may kho dự trữ của cô Giản phong phú, hai người ăn lẩu tự sôi để lót dạ.

“Khụ.” Anh đổi chủ đề: “Những lúc khác cô có ra ngoài không?”

Phóng viên Sài nhấp môi rồi nói: “Tôi đều ở trong phòng.”

“Được.” Quý Phong xoẹt xoẹt vài nét, rồi nhìn vị khách thần bí nhất trước mặt: “Đến lượt anh. Trước tiên hãy cho tôi biết tên và nghề nghiệp của anh, lý do đến đây.”

Người nam gãy xương im lặng một lúc, rồi khàn giọng nói: “Tôi tên là Chu Dũng, là giáo viên, đến đây để dự đám cưới của một người họ hàng.”

 

Bình Luận (0)
Comment