So với hai cô gái giấu kín như bưng thì miệng của tóc vàng và tóc húi cua dễ cạy hơn nhiều.
Bọn họ chỉ hơi gượng gạo đã trả lời rằng: "Thật ra, câu lạc bộ của chúng tôi cũng coi như do một tay anh ấy thành lập nên. Anh Sướng giàu kinh nghiệm, tính cách cũng rất tốt, lần nào cũng là anh ấy dẫn mọi người đi chơi. Có điều sau đó... anh ấy xảy ra sự cố."
"Nói cụ thể." Quý Phong rất bình tĩnh.
Tóc húi cua thở dài, chậm rãi kể: "Nói thế này đi, cái chết của anh Sướng có chút liên quan đến Cổ Dược. Ngày hôm ấy chúng tôi cũng leo núi, có một chỗ rất dốc nên anh Sướng bảo chúng tôi đừng qua đó. Nhưng Cổ Dược là kiểu người luôn tự cho mình là đúng, muốn ra vẻ ngầu lòi nên cố tình nhảy sang, ai ngờ giẫm trúng chỗ rỗng, suýt chút đã rơi xuống."
"Lần đó thật sự rất nguy hiểm, may mà anh Sướng kéo cậu ta lại." Sắc mặt của tóc vàng rầu rĩ: "Nhưng anh Sướng cũng bởi như thế nên mới mất sức, sau khi kéo cậu ta lên thì trượt chân rơi xuống. Đến khi chúng tôi xuống cứu anh ấy thì đã... chết rồi."
Quý Phong và Giản Tĩnh nhìn nhau trao đổi.
Cô hỏi: "Người nhà của Chu Sướng thì sao? Các cậu có biết không?"
"Ba mẹ của anh Sướng rất đau lòng, nhưng không trách Cổ Dược, bảo là sự cố bất ngờ." Tóc húi cua không nhịn được đỡ lời cho bọn họ: "Họ đều là người rất tốt."
"Cậu ta là con một à? Có anh hay chị không?"
Cả hai đều lắc đầu: "Anh Sướng là con một, chúng tôi luôn nói rằng xảy ra chuyện như vậy, không biết sau này ba mẹ của anh ấy sẽ thế nào đây, tốt hơn là chúng tôi nên đến thăm họ hằng năm."
Giản Tĩnh gật đầu, tỏ ý không muốn hỏi thêm gì nữa.
Quý Phong hiểu ý, chuyển sang điểm đáng nghi tiếp theo: "Cổ Dược đã chết, có một vấn đề, tôi mong các cậu có thể trả lời tôi đúng sự thật."
Nét mặt anh rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén khiến hai cậu trai không khỏi căng thẳng.
"Thứ mà các cậu lái xe đụng trúng chiều tối hôm trước." Quý Phong nói rành rọt từng chữ một: "Là người phải không?"
Hai chàng trai giật mình khiếp sợ, trên trán toát mồ hôi lạnh, bắp thịt trên người vô thức căng cứng, lộ ra dáng vẻ phòng ngự rõ ràng.
Nhưng sự đề phòng của bọn họ hoàn toàn vô dụng với hai người trước mặt.
Khí thế bị áp đảo, tóc vàng không chịu nổi trước, ấp a ấp úng: "Tôi... tôi ngồi ở sau, nhìn không rõ, không biết."
Quý Phong biết không nên để cả hai san sẻ áp lực, bởi vậy nhìn tóc húi cua đăm đăm, hùng hổ dọa người: "Vậy cậu thì sao, chẳng lẽ cậu cũng ngồi ở sau, không nhìn rõ?"
Âm cuối chứa đầy sự mỉa mai và giễu cợt.
Tóc húi cua thẳng người, nhưng nhanh chóng khom xuống, né tránh ánh nhìn của anh: "Tôi... tôi không chắc, dù sao cũng đã đụng trúng thứ gì đó. Đường rất hẹp nên chẳng thể dừng xe, ánh sáng cũng kém, sau khi chúng tôi quay về trại mới phát hiện đầu xe dẹp lép."
Cậu ta im lặng, lúng túng giải thích: "Trước giờ tôi chưa từng nói là cương thi, có thể là động vật trong núi, chứ không sao lại có dấu chân như thế?"
Quý Phong hỏi: "Là ai nói cương thi đầu tiên?"
Cậu ta mím môi, liếc nhìn tóc vàng. Tóc vàng phản ứng rất mạnh, bật dậy phân trần: "Không phải tôi, là Cổ Dược nhắc đến chuyện này trước, tôi chỉ cảm thấy... cảm thấy rất ngầu."
"Ngầu?"
Tóc vàng đỏ mặt tía tai, lắp ba lắp bắp nói: "Gặp phải cương thi... nói với người khác thì... rất ngầu." Trong lúc hoảng loạn, cậu ta chĩa mùi dùi sang Giản Tĩnh, nói: "Lúc tôi nói cương thi, cô cũng rất có hứng thú mà đúng không? Tôi chỉ muốn khoác lác mà thôi, không thể trách tôi."
Giản Tĩnh liếc nhìn cậu ta, chẳng muốn để ý đến người như vậy. Rõ ràng là lòng hư vinh của bản thân, lại muốn trách người nghe nể mặt. Sao nhỉ, đây gọi là 'không buôn bán là không giết hại' à?
"Cũng tức là các cậu không có xuống xe xem xét mà trực tiếp lái xe rời khỏi, có đúng không?" Hiện tại vẫn chưa xác định được là tai nạn xe, Quý Phong cố gắng sử dụng từ trung tính, để tránh người tình nghi nảy sinh sự ác cảm.
Tóc húi cua chần chừ một lúc rồi gật đầu.
"Xong, được rồi." Quý Phong thản nhiên đào hố: "Đợi khi tín hiệu khôi phục tôi sẽ gọi người điều tra xem, các cậu nhớ ra điều gì thì có thể tìm tôi nói chuyện bất cứ lúc nào."
Cuộc thẩm vấn với bọn họ đến đây là kết thúc.
Đã thẩm vấn người khác tận hai lần, không lý nào lại bỏ qua người nam gãy xương. Phòng của anh ta nằm ở đối diện hai người Giản Tĩnh, ra vào nhất định họ sẽ nhìn thấy. Suốt buổi chiều chỉ đi ra ngoài một lần vào khoảng mười bốn giờ, vài phút sau đã trở lại, cũng có rất ít động cơ gây án và cơ hội.
Vì vậy, lần này chủ yếu hỏi thăm xem liệu anh ta có nhìn thấy hoặc nghe thấy gì không.
Tính cách của người nam gãy xương hình như thuộc kiểu thật thà hiền lành, hỏi gì đáp nấy: "Hơn một giờ ba mươi phút tôi có thấy phóng viên kia, không biết đi dạo đâu đó ở đằng sau."
"Khi đó chỉ có một mình cô ta?"
Anh ta gật đầu: "Trời đổ mưa lớn, cũng không có ai khác."
"Còn từng thấy ai không?"
"Sau đó lại có một người, đi lững thững ở nhà kho bên đó." Người nam gãy xương nhớ lại: "Có lẽ là một trong bốn sinh viên kia."
Quý Phong nhướng mày: "Tại sao nói vậy? Anh không thấy rõ mặt à?"
"Không." Người nam gãy xương ngại ngùng nói: "Tôi chỉ nhìn hai lần chứ không nhìn kỹ, chỉ nhớ là một cây dù đen viền cam, chẳng phải mấy sinh viên đó đều sử dụng dù giống nhau sao."
Mấy sinh viên đến từ cùng một câu lạc bộ, không chỉ trang bị gần giống, cây dù cũng là kiểu y hệt nhau, còn có tên viết tắt của câu lạc bộ bọn họ.
"Lúc đó là mấy giờ?"
Người nam gãy xương thấy có lỗi, lắc đầu: "Tôi không nhớ, chỉ thoáng nhìn qua chứ không để ý."
Đây cũng là chuyện thường tình.
Hai người chưa có được thêm manh mối, đành phải tạm thời chào từ biệt rồi quay về phòng sắp xếp tình tiết vụ án.
"Hiện giờ đáng nghi nhất là bốn người bạn của người chết." Quý Phong đi thẳng vào vấn đề: "Tiếp theo là nhân viên phục vụ."
Mưa lớn làm sụp mặt đường khiến cho mọi người bị chôn chân, xem như là sự việc ngẫu nhiên. Phóng viên Sài và người nam gãy xương họ Chu đúng lúc gặp mặt, không có động cơ để giết hại một người qua đường bèo nước gặp nhau.
Mà những người bạn là đáng nghi nhất, cũng có cơ hội ra tay nhất, hiện nay cả bốn người đều có hiềm nghi, bao gồm tóc đuôi ngựa họ Cao bị thương ở chân không thể đi lại.
Động cơ của nhân viên phục vụ không lớn, nhưng cũng có.
Mánh lới lớn nhất của khách sạn này chính là 'cương thi', xét đến vị trí hẻo lánh của nó và không có lượng khách gì mấy, cũng không phải không có khả năng con người tạo ra sự việc cương thi giết người để thu hút sự quan tâm của mọi người, từ đó giành được danh tiếng và tiền bạc.
Giản Tĩnh lại nói: "Tôi khá bận tâm đến cách chết của người chết. Nếu như anh ta đã trúng độc, hung thủ không cần đánh nhiều như vậy, đây là đang trút giận hay là muốn che giấu hành động hạ độc?"
"Phần đầu là vết thương lúc còn sống hay sau khi chết?" Anh hỏi.
Cô đáp: "Dấu hiệu trúng độc của thi thể không rõ ràng, tôi thiên về phần đầu mới là vết thương chí mạng. Bởi vậy, cũng có khả năng là hung thủ hạ độc trước để người chết mất khả năng phản kháng, sau đó mới ra tay trừ khử, ngụy trang thành đàn ông thể trạng khỏe mạnh, đánh lạc hướng chúng ta."
"Người hạ độc và ra tay có thể là người khác nhau." Quý Phong nói: "Nhiều người phạm tội."
Giản Tĩnh nghĩ ngay đến vụ án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông kinh điển, đoán rằng: "Bốn người họ đều là người biết ơn? Báo thù cho Chu Sướng vô tội? Nhưng nếu như vậy, hai người nam không có bằng chứng ngoại phạm tốt lắm."
Anh cười, nói: "Chỉ là phỏng đoán thôi, tôi không muốn giới hạn hung thủ ở trên một người. Bởi vì thời gian của mỗi một người đều không quá dư dả, muốn hạ độc và muốn giết người còn phải xử lý hiện trường, nhiệm vụ khó khăn đấy."
Giản Tĩnh nói: "Vậy chúng ta sắp xếp lại thời gian đi."
Cô liệt kê ra tờ khai theo thói quen của bản thân.
12:20: Người chết xuống lầu ăn cơm, lần cuối cùng xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người.
12:40: Tóc vàng và tóc húi cua rời đi, người chết về phòng 204.
13:05: Tóc búi củ tỏi đưa bánh bò đường nâu cho cậu ta.
13:40: (Tóc đuôi ngựa họ Cao tận mắt thấy) Phóng viên Sài đến nơi xảy ra vụ án chụp hình, những bức ảnh trở thành bằng chứng.
13:50: Phóng viên Sài trở về phòng.
14:05: Người nam gãy xương ra ngoài đi nhà vệ sinh (Giản và Quý nhìn thấy).
14:10: Phóng viên Sài tìm Giản Tĩnh mượn đồ dùng vệ sinh.
14:20: Tóc vàng và tóc húi cua tách ra.
14:30: Ngừng mưa (video của phóng viên Sài chứng minh).
14:35: Tóc vàng lớn tiếng trở lại, đập cửa bảo muốn ăn.
15:20: Tóc vàng nói nhìn thấy mì tôm (không nhìn thấy người chết).
15:30: Tóc vàng và phóng viên Sài tình cờ gặp ở nhà bếp.
Thời gian tử vong của người chết: 13:00 - 15:00.
Quý Phong không nhịn được nói: "Cô Giản, cách đặt tên của cô hơi đặc biệt đấy, không nhớ được tên người à?"
"Tôi thích." Cô nói: "Đừng nói nhảm nữa, anh có cảm thấy phóng viên Sài và tóc vàng rất bận không?"
Anh gật đầu: "Ảnh của phóng viên hơi nhiều, nhưng cũng tạm trong phạm vi hợp lý. Hành động của tóc vàng hơi quá cố tình."
Giản Tĩnh nói: "Tôi cũng thấy vậy, cậu ta đập cửa rất lớn tiếng, có lẽ là cố tình tạo ký ức để chúng ta biết cậu ta quay về. Với lại trông có vẻ là vào nhà vệ sinh, nhưng không nhất định là thực sự vào nhà vệ sinh."
Nhà vệ sinh và lối thoát hiểm ở cùng một hướng, bọn họ ở phòng 205 chỉ có thể nhìn thấy người đi qua, không thể khẳng định có vào nhà vệ sinh hoặc là sau đó có từng rời khỏi hay không.
Nói thế nào thì tiêu chảy suốt bốn mươi phút, nhưng thời gian trống để làm chuyện rất nhiều.
"Cậu ta nói mì tôm, cũng giống như đang gây hiểu sai thời gian tử vong của người chết." Cô chống cằm: "Để chúng ta cho rằng sau 14:35 người vẫn sống, nhưng có tác dụng gì chứ?"
Quý Phong tán đồng: "Ngược rồi."
Muốn gây hiểu lầm thời gian tử vong khiến mọi người tưởng rằng sau khi cậu ta bị giết vẫn còn sống, thì tóc vàng nên kiếm cớ lấy đồ sau khi bị tiêu chảy (đã giết người). Đồng thời tự chuẩn bị mì tôm, giả vờ là do người chết đưa đến.
Bây giờ làm vậy hoàn toàn không có tác dụng.
"Thế thì, người chết có thể đã chết trước 14:35." Giản Tĩnh lẩm bẩm: "Cậu ta che đậy giúp người khác? Phải chăng là tóc búi củ tỏi?"
Tóc vàng bằng lòng giúp hung thủ che đậy, chắc chắn là người quen. Chân của tóc đuôi ngựa họ Cao bị thương, hiềm nghi rất nhỏ, tóc húi cua và cậu ta luôn ở cùng nhau, trước 14:20 không có thời gian gây án, cũng không cần làm chuyện vô bổ.
Người duy nhất có hiềm nghi chính là tóc búi củ tỏi.
Cô ấy từng đưa đồ ăn cho người chết, có khả năng hạ độc, nếu như trước khi tóc vàng quay lại mà người chết đã toi mạng, tóc vàng che chở cho cô ấy thì thông suốt rồi.
Nhưng tóc đuôi ngựa họ Cao nói cô ấy chưa từng rời khỏi phòng.
Ba người cùng nhau mưu tính, có phải hơi gan dạ rồi không?
Cô xoay bút, hỏi Quý Phong: "Anh đang nghĩ gì?"
"Đang nghĩ cô Giản xứng đáng là một nhà văn, suy luận rất có phong cách cá nhân." Anh nói.
Giản Tĩnh nhướng mày: "Anh mỉa tôi à? Nói tôi có thể bịa chuyện đúng không?"
"Không, khen cô mà." Quý Phong ngồi xuống, đặt cánh tay trên lưng ghế và khẽ gõ: "Hung thủ đập phần đầu của người chết nhiều lần, cố ý giết một con gà, chính là muốn đổ tội cho cương thi, đúng không?"
Cô gật đầu.
"Thế rất kỳ lạ." Anh chậm rãi nói: "Hai cô gái thì khó mà nói, Từ Đào, chính là tóc vàng kia, tôi không cho rằng cậu ta đồng ý với cách làm này."
Giản Tĩnh khựng lại, nói: "Cậu ta chột dạ."
"Đúng." Anh nói: "Mấy sinh viên đó không ngu, hoặc là biết hoặc là nghi ngờ hôm đó đụng phải người. Biết rõ có vấn đề còn muốn kéo sự chú ý của mọi người đến cương thi, lòng can đảm rất lớn."
"Có hai khả năng, một là không biết tình hình, ví dụ như hai cô gái, thuần túy là tương kế tựu kế, một cái khác chính là trả thù, dùng cái cớ cương thi mà cậu ta bịa đặt ra làm vỏ bọc để giết cậu ta, càng có tính tuồng kịch nhân quả luân hồi hơn." Giản Tĩnh nói: "Có điều, nếu như động cơ có liên quan đến Chu Sướng thì chưa đủ sự nghi thức."
"Có lẽ chúng ta phải điều tra kỹ vụ tai nạn xe đó." Quý Phong than thở, có hơi buồn rầu.
Nền tảng để lực lượng cảnh sát phá án chính là kỹ thuật hình sự trinh sát tiên tiến, kho thông tin xã hội khổng lồ, tài nguyên có thể điều động bất cứ lúc nào. Cái kiểu biệt thự bão tuyết này, thông tin cá nhân cơ bản nhất cũng không có, thật sự không quen.
Anh nói: "Thôi, tôi đi tìm hung khí, thứ này rất quan trọng, cô thì sao?"
"Viết đề làm văn." Cô thờ ơ đáp.
Quý Phong cười nói: "Bảo là khen cô mà, sao cứ không tin thế?"
Giản Tĩnh chẳng để ý đến anh nữa, chiếm đóng bàn ghế trong phòng, đắm chìm trong việc viết viết vẽ vẽ. Anh lắc đầu rồi đi ra ngoài. Cô thêm vào và sắp xếp dòng suy nghĩ, liệt kê ra một số hướng.
Động cơ giết người: Tạo mánh lới, cái chết của Chu Sướng, tai nạn xe (?).
Cách thức giết người: Hạ độc, đập đánh.
Đổ tội (mưu kế): Cương thi (Truyền thuyết khủng bố? Báo thù? Tin tức giật gân?).
Một người gây án hay nhiều người gây án?
Điểm đáng nghi: Dù đâu rồi? Tại sao chưa tìm thấy hung khí?