Suy đoán 1: Một người gây án, hạ độc đánh ngất là do một người thực hiện, không có đồng phạm.
Suy đoán 2: Một người gây án, hạ độc đánh ngất là do một người thực hiện, nhưng có đồng phạm bao che.
Suy đoán 3: Nhiều người gây án, hạ độc A, đánh ngất B, không có đồng phạm bao che.
Suy đoán 4: Nhiều người gây án, hạ độc A, đánh ngất B, A và B làm bằng chứng ngoại phạm cho nhau.
Suy đoán 5: Nhiều người gây án, hạ độc A, đánh ngất B, C bao che (C có thể là nhiều người).
Phân tích suy đoán 1:
Hung thủ đã hạ độc lại đánh người thì cần phải đáp ứng hai điều kiện: Người quen, có thể có cơ hội đầu độc, lại có thể kịp thời biết nạn nhân có ăn phải đồ ăn có độc hay không.
Nhân viên phục vụ nấu ăn không ngon là chuyện ngẫu nhiên xảy ra, nạn nhân có khả năng không có ăn vặt vào buổi chiều, cho dù có ăn thì cũng không thể nắm chắc được thời gian. Tóc vàng và tóc húi cua đã rời đi có hiềm nghi nhỏ hơn, đã kiểm tra vết thương của tóc đuôi ngựa họ Cao, không có dấu vết làm giả, cô ta không thể một mình hoàn thành kế hoạch giết người.
Sau khi loại trừ những người khác, các kẻ tình nghi: Tóc búi củ tỏi (Hạ độc vào bánh xốp), nhân viên phục vụ nữ (Hạ độc vào thức ăn? Sau đó lại đưa đồ lên đây?)
…
Giản Tĩnh đặt bút xuống, quyết định đi xuống lầu, đến chỗ nhân viên phục nữ kiểm tra.
Khu vực bên phải ở tầng trệt chính là khu sinh hoạt của gia đình ông chủ.
Giản Tĩnh bước vào cửa, điều đầu tiên nhìn thấy chính là những bức ảnh được bày trên tủ: Một cô bé được diễn viên cương thi ôm trong tay, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ; bức ảnh chụp chung của gia đình ông chủ với đoàn làm phim; bức ảnh linh dị phóng to… Rõ ràng, cả gia đình cũng cảm thấy tự hào về việc đoàn làm phim lấy cảnh ở đây.
“Đây là bức ảnh của tôi khi còn nhỏ.” Nhân viên phục vụ nữ vẫn còn ác cảm với cô, nhưng án mạng trước mắt, cũng không còn vô lý như đêm qua nữa: “[Cương thi thôn vắng] được quay tại nhà tôi, tôi còn được đóng một vai khách mời nữa.”
Giản Tĩnh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô rất hoài niệm đoạn trải nghiệm đó sao?”
Nhân viên phục vụ nữ nhìn cô, bất mãn lẩm bẩm: “Cô thực sự chưa xem qua bộ phim này sao? Khi nó được phát sóng thì trở nên rất nổi tiếng, nhiều người đặc biệt đến đây ở, ba tôi nói, lúc đó trong thôn đóng vai cương thi để chụp ảnh chung và kiếm được rất nhiều tiền.”
“Tôi rất ít xem phim kinh dị.” Giản Tĩnh dỗ cô ta một câu, giả vờ thản nhiên đi đến bên cửa sổ ở phòng khách. Từ đây có thể nhìn thấy vài phần của sân sau: “Cô vẫn luôn ở nhà trong cả buổi chiều?”
Nhân viên phục vụ nữ bất mãn nói: “Chứ sao nữa? Mưa lớn như vậy?”
“Có nhìn thấy ai không?”
“Khi chưa đến hai giờ thì phóng viên đó xuống đây, khoảng một tiếng sau thì tóc vàng từ bên ngoài đi vào, hình như không còn người nào khác nữa.”
Giản Tĩnh: “Họ đi hướng nào?”
“Tất cả đều đi về hướng đại sảnh.” Nhân viên phục nữ vừa nói vừa khôi phục hiện trường: “Lúc đó tôi ngồi ở đây nhìn thấy họ.”
Ghế sofa đối diện với cửa, có thể nhìn thấy tình trạng ra vào của đại sảnh, nhưng điều tương ứng thì tầm nhìn ở bên ngoài cửa sổ vô cùng hạn hẹp, một mảng điểm mù lớn.
“Cô có từng rời đi không?”
“Tôi từng vào nhà vệ sinh lúc một hai giờ, cụ thể là mấy giờ thì tôi không nhớ. Sau đó thì không có rời đi.”
Giản Tĩnh hơi ngạc nhiên trước sự hợp tác của cô ta, cũng mỉm cười thân thiện và chuẩn bị rời đi.
Nhưng nhân viên phục vụ nữ ngập ngừng, gọi cô lại: “Chuyện đó, bạn trai của cô có nói… Là ai làm không? Tôi xem tin tức, cảnh sát nói có tội phạm giết người trốn vào trong núi… Vậy có tội phạm truy nã ở gần đây không?”
Cô ta cố gắng hết sức hỏi một cách thản nhiên, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, các ngón tay quyện vào nhau, tất cả cũng đang lộ ra vẻ sợ hãi.
Giản Tĩnh đang suy đoán nghe thấy vậy thì dừng lại: “Cô không nghĩ đó là cương thi sao?”
“Trên đời này làm gì có cương thi.” Nhân viên phục vụ nữ lẩm bẩm, có vẻ hơi xem thường sự mê tín của mình. Nhưng có lẽ cô ta không muốn ở trong phòng một mình nên kìm nén cảm xúc, giải thích: “Chuyện này chắc chắn không phải do cương thi làm, cương thi chỉ biết hút máu, sẽ không làm như vậy đâu.”
Giản Tĩnh cố tình nói: “Không phải sáng nay cô nói con gà là do cương thi giết sao?”
“Tôi, tôi chỉ đoán bừa mà thôi.” Nhân viên phục vụ nữ cãi bướng: “Là do cô nói trước, ban đầu tôi còn tưởng là do chồn làm.” Cô ta hơi bực bội truy hỏi: “Rốt cuộc có tội phạm giết người ở đây không? Ba tôi đến thị trấn thăm bà cô của tôi rồi, tối nay tôi phải ở một mình…”
Cô ta rùng mình, không dám nói tiếp nữa.
“Tôi cùng cô đi khóa cửa lại.” Giản Tĩnh nói: “Như vậy thì cô cũng yên tâm hơn.”
Nhân viên phục vụ nữ lập tức đồng ý: “Được.”
Một người sợ thật hay là sợ giả, Giản Tĩnh tự nghĩ mình còn có thể phân biệt được. Nhân viên phục vụ nữ không có ủng hộ cách nói cương thi giết người, lại còn cảm thấy sợ hãi vì phải ở trong phòng một mình, đây không giống một hung thủ đột nhiên nảy sinh ý xấu.
Cuộc tán gẫu phía sau đã chứng thực suy nghĩ của cô.
Nhân viên phục vụ nữ có tính khí không tốt nhưng lòng dạ không sâu, ngay sau đó đã bị Giản Tĩnh hỏi ra tình hình trong nhà.
Tình trạng kinh doanh của khách sạn quả thực không tốt, nhưng điều kiện gia cảnh không tệ, có nhà và cửa hàng trong thị trấn, chỉ là khách sạn này đã kinh doanh mười mấy năm, là tâm huyết của ba mẹ cô ta nên mới không nỡ đóng cửa, cứ tùy ý mở như vậy.
Bản thân cô ta rất si mê phim cương thi và thích cosplay, nhưng cũng không cuồng đến mức quá tin vào điều đó mà không chút nghi ngờ nào. Về bức ảnh cương thi cũ kỹ đó, cô ta cũng không muốn thừa nhận rằng thứ chụp được có thể là điệu múa mời thần của dân làng.
Giản Tĩnh nghe vậy thì liên tục cười mỉm.
Cô gái này không hề biết rằng biểu hiện của mình đã vô hình đã giúp cô ta rất nhiều, giảm sự tình nghi của mình đi một cách đáng kể.
Đương nhiên là cô cũng sẽ không nói toạc ra, từ từ dẫn chủ đề đi về hướng khác.
“Khi ăn cơm trưa, trông nạn nhân có ổn không?” Giản Tĩnh hỏi.
Khi nhắc đến cậu ta, nhân viên phục vụ nữ một bụng đầy phàn nàn: “Cậu ta kén muốn chết, cái này khó ăn, cái kia không được, chê ly không sạch, nói mãi không hết. Ở nơi này mà cậu ta còn muốn có đãi ngộ năm sao? Tôi đâu có thu tiền phòng năm sao của cậu ta.”
“Nghe có vẻ ăn uống không được tốt lắm?” Cô cố tình hỏi.
“Ai nói vậy, cậu ta tốt lắm đấy, cứ hỏi tôi có thể giết một con gà để ăn không, chê đồ ăn không ngon. Một con gà bao nhiêu tiền thế, hai mươi tệ có làm được không? Hơn nữa, tôi cũng không biết giết gà.” Nhân viên phục vụ nữ tức giận nói.
Giản Tĩnh trầm ngâm suy nghĩ.
Theo cách nói này thì gần như có thể chắc chắn rằng bánh xốp đường nâu do tóc búi củ tỏi mang đến là có vấn đề. Suy cho cùng thì bánh quy với socola cũng không thể nắm chắc được ai sẽ ăn chúng và ăn khi nào, chỉ có bánh xốp do tóc búi củ tỏi tự mang đến cho cậu ta, đó là cách dễ dàng nhất để xác định có ăn hay không.
Vậy thì người đánh vào đầu nạn nhân có phải là cô ấy không? Cô ấy có đồng phạm không?
Dòng suy nghĩ lập tức quay trở về trong tình huống và kéo ra nhiều loại khả năng.
Giản Tĩnh cau mày, kịp thời dừng ngay những suy đoán tiếp theo – Tình huống đã đủ phức tạp rồi, muốn một hơi sắp xếp nguyên nhân hậu thì quá tham lam, ngược lại sẽ dễ dàng làm rối dòng suy nghĩ.
Vì đã tra được việc hạ độc trước, không bằng làm rõ về bước này đi đã.
Trong các chất độc phổ biến gây ra các triệu chứng về đường tiêu hóa, hầu hết là các chất độc loại động thực vật mạnh, chất độc kim loại nặng, chất độc có tính ăn mòn. Chẳng hạn như cá nóc, ô đầu, lê lô, asen, kali hydroxit và những thứ khác.
“Tôi nhớ cô từng nói rằng đã nhìn thấy khách ở phòng 202 xuống đây làm nóng đồ ăn đúng không?”
Nhân viên phục vụ nữ gật đầu.
Giản Tĩnh hỏi: “Còn nhớ là thứ gì không? Đó là nguyên vẹn hay đã cắt sẵn?”
“Đó là bánh xốp đã cắt sẵn, rất thơm.” Giọng điệu của nhân viên phục vụ nữ có chút ghen tị: “Cô ta còn hỏi tôi có muốn ăn không, tôi mới không muốn đấy!”
Cho dù Giản Tĩnh đang suy nghĩ nhưng cũng bị giọng điệu của cô ta chọc cười.
Cô vỗ vai cô gái, nói: “Cửa đã khóa hết rồi, cô giữ chìa khóa cửa chính, còn chìa khóa nhà bếp và cửa sau tạm để ở chỗ tôi – Sẽ không có tội phạm truy nã lẻn vào đây giết người đâu, yên tâm đi.”
“Đừng tưởng tôi đang hù dọa cô, trước đây loại chuyện này cũng không phải ít gặp.” Nhân viên phục vụ nữ lẩm bẩm, ít nhiều cũng đã thoải mái đi: “Các người có ăn tối không? Tôi có thể nấu nhiều hơn chút.”
Giản Tĩnh từ chối: “Không không, tôi vẫn chưa đói.”
“Vậy thôi, tôi tự ăn một bát mì vậy.” Cô mở chiếc túi đựng bột mì ra, đột nhiên chán nản lẩm bẩm: “Chỉ còn lại có chút bột mì này thôi à? Xui xẻo, tôi không muốn đến nhà kho lấy.”
Cô ta lấy một bó mì sợi từ trong tủ lạnh ra, buồn bã ném vào trong nồi.
… Mì sợi không có linh hồn.
Lúc này, Giản Tĩnh đã rời khỏi nhà bếp.
Cô đến nhà kho khám nghiệm thi thể và rút một ống máu.
Quý Phong đầy hứng thú: “Đây dùng để làm gì?”
“Anh có biết sự khác biệt giữa cảnh sát với nhà văn là gì không?” Cô cẩn thận bơm máu trong ống tiêm vào chai: “Cảnh sát nhất định phải tra rõ ràng đầu đuôi sự việc mới có thể bắt giữ phạm nhân, nhà văn thì khác. Không cần biết kết cục như thế nào, khi biên tập giục bản thảo rồi thì cứ nộp một chương trước rồi tính sau.”
Anh gật đầu lia lịa: “Hóa ra là vậy.”
“Được rồi, chúng ta đánh cược vận may nào.” Cô nói: “Xin anh hãy giúp tôi gọi Cam Mẫn ra đây đi.”
Quý Phong đáp lại bằng một giọng điệu vui vẻ: “Không vấn đề.”
Năm phút sau, tóc búi củ tỏi bước vào nhà kho với vẻ mặt đầy lo lắng, rụt rè hỏi: “Cô, cô kiếm tôi à?”
“Đúng vậy.” Đèn trong nhà kho rất tối, bóng đèn cũ kỹ tỏa ra quầng sáng mờ nhạt. Giản Tĩnh đứng dưới đèn, phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, trông càng dịu dàng động lòng người hơn bình thường: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Tóc búi củ tỏi rất căng thẳng, nhưng ánh mắt không kìm lòng nhìn theo cô, trong đáy lòng tự dưng dâng lên một cảm giác gần gũi.
“Tôi biết cô đã làm chuyện dại khờ.” Giản Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Tại sao cô lại khờ như vậy chứ.”
Tóc búi củ tỏi chớp mắt. Thật kỳ lạ, lời nói này khiến cô ấy vô cùng lo sợ, nhưng cô ấy lại thực sự cảm nhận được Giản Tĩnh không phải muốn làm tổn thương cô, thay vào đó, cô đang lo lắng cho cô ấy, muốn giúp cô ấy.
“Tôi…” Cô ấy không tự tin tranh cãi: “Không biết cô đang nói gì.”
“Máu, nước tiểu, mật, những thứ trong đường tiêu hóa cũng có thể xét ra được chất độc.” Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Trong đồ mà cô cho cậu ta ăn có độc hay không, kiểm tra một chút là biết ngay.”
Tóc búi củ tỏi tránh đi ánh mắt của cô: “Tôi không có hạ độc.”
“Nếu không phải là cô thì tốt rồi.” Cô thở dài, tựa hồ như có lời muốn nói nhưng lại thôi: “Thực ra lượng độc không nhiều, đó không phải là độc tố chí mạng gì cả, vốn dĩ nôn xong thì sẽ ổn. Nguyên nhân tử vong của cậu ta không phải do độc tố phát tác.”
Tóc búi củ tỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào giây tiếp theo, sắc mặt của Giản Tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Vết thương chí mạng chính là cú đánh vào đầu cậu ta, nhưng nạn nhân có thân hình cao lớn, người bình thường – Chẳng hạn như là phụ nữ - Rất khó để giết chết cậu ta trong tình huống bình thường. Cho nên, chúng tôi có lý do nghi ngờ rằng đầu độc chỉ là để cậu ta mất đi khả năng phản kháng.”
“Hít.” Tóc búi củ tỏi hít một hơi lạnh, sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ: “Không, không phải tôi.”
Có người đã đóng vai tốt rồi thì phải có người đóng vai xấu.
Quý Phong mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Chỉ có cô từng đưa đồ cho nạn nhân, cũng có người đã nhìn thấy cô rời đi lúc hai giờ hơn.”
Nửa câu trước là thật, nửa câu sau đương nhiên là giả, người mà người nam gãy xương nhìn thấy vẫn chưa biết là ai.
Tuy nhiên, hù dọa một chút là đủ rồi.
Tóc búi củ tỏi một mực phủ nhận: “Không phải tôi, tôi chưa từng đi xuống lầu, Tiểu Văn có thể làm chứng cho tôi.”
“Cô ta đã nói như vậy.” Nhưng Giản Tĩnh lắc đầu, tiếc nuối nói: “Cũng nói cô không thể nào hạ độc, nhưng cô thực sự đã làm như vậy, không phải sao? Một lời chứng là giả, vậy thì những lời chứng khác cũng không thể tin được.”
“Tôi không có.” Tóc búi củ tỏi biện bạch: “Tôi, tôi cũng không có hạ độc.”
Cô ấy tiết lộ ra một tia xảo quyệt của kẻ phạm tội, lớn tiếng nói: “Cho dù kiểm tra được trong máu của cậu ta có độc tố thì cũng không thể nói là tôi làm đúng không? Tiểu Văn cũng có ăn bánh xốp, cũng không có gì cả.”
“Bánh xốp của cô không phải là một cái nguyên vẹn, không khó để trà trộn một miếng có độc vào.” Giản Tĩnh nói: “Hơn nữa, vì tôi đã nói là cô thì đương nhiên là có bằng chứng.”
Tóc búi củ tỏi mím chặt khóe môi.
“Cô sử dụng ô đầu, nghiền thành bột rồi trộn với bột mì là có thể làm ra một phần bánh xốp có độc. Thêm vào rất nhiều đường nâu là có thể hoàn hảo che đi mùi hương của ô đầu.” Giản Tĩnh mạnh dạn suy đoán: “Ô đầu sẽ khiến cho người trúng độc miệng khô như lửa đốt, buồn nôn, nôn mửa và tiêu chảy, trong thùng rác ở phòng của nạn nhân có một số chất nôn của anh ta, trong đó có bánh xốp còn sót lại chưa được tiêu hóa hết.”
Cô nói: “Cô đoán xem, liệu có thể phát hiện ra thành phần ô đầu ở trong đó không?”
Bầu không khí như chết lặng.
Giản Tĩnh biết mình đã đoán đúng rồi. Nói ô đầu chỉ đơn giản là đánh cược, bởi vì trong hành lý của tóc búi củ tỏi có các loại trà thảo mộc đã chia trọng lượng, được bày bán trong rất nhiều tiệm thuốc thảo dược, so với nọc rắn, nọc cá nóc và những động vật khác thì thuốc thảo dược là dễ mua nhất.
Và trong số các loại thực vật có độc phổ biến thì ô đầu sẽ gây ra miệng lưỡi khô khốc và phải uống nhiều nước.
Cô tiến lên nửa bước, chân thành nói: “Tiểu Mẫn, nếu cô không nói nói thì chúng tôi làm sao giúp cô được chứ? Hãy nghĩ đến Tiểu Văn xem, cô ta làm chứng cho cô, cũng phải bị kết án.”
Không biết là do vầng hào quang của thẻ quyến rũ đủ mạnh hay là tình cảm dành cho bạn thân đã chiếm ưu thế.
Cuối cùng, tóc búi củ tỏi thở phào: “Tôi đã hạ độc nhưng người giết chết cậu ta không phải là tôi.”