Lẽ nào suy luận sai ở đâu sao? Không phải giết người ở khoảng thời gian thứ ba?
Giản Tĩnh buộc phải đẩy thời gian lên trước, đặt 13:50 – 14:10 là thời gian giết người.
Vậy thì chính là phóng viên Sài chạy ra ngoài đi dạo một vòng trước, chụp hình, về đây chụp hình check-in, sau đó đi xuống giết người, quay về tìm cô mượn đồ, trở về phòng, chờ đợi, nghe thấy tóc vàng đập cửa, lấy mì gói, đợi đến mười lăm giờ ba mươi phút, xuống lầu trả chìa khóa.
Chỉ là… Vì cái gì? Điều này hoàn toàn không thể nói thông được.
Kéo dài càng lâu thì xác suất phát hiện thi thể sẽ càng cao, nếu bị người ta phát hiện chìa khóa không ở trên người nạn nhân thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ độ đáng tin của mì gói.
Hơn nữa, cô ta đi ra ngoài lúc 13:50, tất nhiên có thể giấu được nhân viên phục vụ nữ, nhưng lỡ như không được thì sao?
Phóng viên Sài đi ra ngoài một lần, hẳn có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ nữ đang ở trong phòng khách. Đi vệ sinh là một chuyện ngẫu nhiên, cô ta không thể nào chắc chắn rằng liệu mình sẽ bị nhìn thấy hay không.
Không đúng, hoàn toàn không đúng.
Chắc chắn cô ta không giết người ở khoảng thời gian thứ hai.
Đẩy lên trước nữa, khoảng thời gian thứ nhất?
Nhưng nếu cô ta đã giết người trước 13:40, sau đó chụp hình thì đã có thể biến tướng tạo ra hiện tượng giả nạn nhân vẫn chưa chết.
Tại sao lại đặt thêm mì gói chứ?
Hơn nữa, trước 13:40 giết người, cô ta cầm chìa khóa trở lại, muốn làm gì cũng có thể làm được, đợi bốn mươi phút sau lại đi ra, như vậy không phải đã có thể đặt chìa khóa về chỗ cũ sao?
Có cơ hội đặt mà không đặt, mà phải đợi vài tiếng đồng hồ sau mới đặt, không khoa học.
Suy trái đoán phải, hoàn toàn không đúng.
Lẽ nào cô quá xui xẻo, chọn nhầm người rồi, hung thủ chính là tóc vàng?
Nhưng tóc vàng là hung thủ vẫn có nhiều điểm đáng hoài nghi. Giản Tĩnh khoanh tay, có chút không cam lòng.
Liệu có bỏ sót manh mối quan trọng gì không?
Liệu có phải nghĩ quá đương nhiên nên đã nhầm lẫn một số chuyện rồi không?
Sở dĩ phóng viên Sài không trả lại chìa khóa trước, liệu có phải là vì… Cô ta mới lấy được chìa khóa sau khoảng thời gian thứ hai không?
Đó chính là giữa 14:15 – 15:20.
Nhưng sau đó, cô ta đã không đi về hướng lối ra an toàn, cũng không thể đi xuống cầu thang và rời đi từ những cửa khác.
Do đó, không khó để kết luận, có lẽ cô ta chỉ là người trả lại chìa khóa chứ không phải là hung thủ.
Giản Tĩnh cúi đầu xuống liếc nhìn ghi chú của ngày hôm nay, trong một số suy đoán được liệt kê ra, trước đó đã loại bỏ khả năng 1 và 2 cùng một người gây án, bây giờ, nếu có thể loại trừ tóc vàng thì có thể loại bỏ 3 và 4.
Suy đoán 5 khó tin nhất có khả năng là đúng.
Nhiều người gây án, hạ độc A, đánh ngất B, C bao che.
C là phóng viên Sài, cô ta không làm chứng gì cho tóc búi củ tỏi cả, chỉ có thể là bao che cho B.
Vậy B là ai?
Về mặt lý thuyết, tóc vàng, tóc húi cua, người nam gãy xương cũng có khả năng.
Nhưng hiềm nghi của tóc vàng rất lớn, cô ta đã che đậy sự cô đơn.
Giữa tóc húi cua với người nam gãy xương thì hiềm nghi của người sau chắc chắn là đáng ngờ hơn, dù sao thì họ là cùng đến đây. Nhưng mì gói đã chọn ra đầu húi cua, ví dụ đây là bao che thì nó được thực hiện rất khéo léo.
Giản Tĩnh chống đầu suy nghĩ một lúc, giảm bớt giá trị nghi ngờ của đầu húi cua.
Cậu ta có một nhược điểm rất rõ ràng, khi đi ra bên ngoài thì không thể biết được tình hình trong khách sạn.
Nhất là khi hôm nay không có tín hiệu, cho dù có phóng viên Sài theo dõi cho cậu ta thì cũng không thể đảm bảo rằng kế hoạch có thể tiến hành suôn sẻ.
Nếu nạn nhân không ăn bánh xốp, nếu cậu ta ở cùng những người khác, đầu húi cua nhắm thời gian trở về nhưng phát hiện không có cơ hội ra tay, phải làm sao đây?
Từ bỏ?
Nhưng cậu ta đã cất công tìm phóng viên Sài để yểm trợ, nếu từ bỏ cũng quá hời hợt rồi nhỉ.
Hiềm nghi của người nam gãy xương càng cao hơn.
Hơn nữa, anh ta cũng rất phù hợp với kết quả bao che – Buổi chiều từng rời đi một lần, gần như không có gì đáng ngờ.
Về mặt thời gian cũng rất trùng hợp.
14:05, người đàn ông gãy xương đi vệ sinh, 14:10 phóng viên Sài đến tìm Giản Tĩnh để mượn đồ, trong quá trình này, cô ta che đi tầm nhìn ở cửa. Đợi đến lúc 14:15 rời đi thì người đàn ông gãy xương ở đối diện đã đóng cửa lại.
Anh ta quay lại khi nào thế?
Nếu mười lăm phút mới quay lại thì trong mười phút cũng đủ rời đi từ lối ra an toàn, đi xuống lầu để giết chết một người.
“Cô Giản, tại sao cô còn ở đây?” Quý Phong tản bộ trở về, trên tay xách hai túi mì gói: “Có phải đã đói rồi không, có muốn ăn chút đồ rồi mới tiếp tục không?”
“Có tâm trạng ăn cơm, đã thành công rồi à?” Giản Tĩnh hỏi.
“Loại bỏ một phương án sai lầm.” Anh biết cô quan tâm điều gì nên cũng không vòng vo, tiết lộ câu trả lời: “Tóc vàng thật may mắn, trong thời gian ở nhà vệ sinh, cậu ta đã xem hết tạp chí của người ta, thậm chí còn có thể kể ra từng câu chuyện.”
Cô kinh ngạc: “Còn có thể như vậy sao? Tạp chí dày đến mức nào?”
“Chính là những tạp chí linh dị trên vỉa hè trước đây, cái gì mà ma nữ, cương thi.” Quý Phong nhún vai: “Có loại kinh dị và cũng có loại không phù hợp với trẻ em. Thằng nhóc này nhớ rất rõ ràng, hơn nữa… Khụ, tóm lại là tôi đã xác định rồi.”
Giản Tĩnh cảm thấy tiếng ho của anh rất có ẩn ý, nghi ngờ nhìn anh: “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn, điện thoại không có internet, đọc sách cũng là điều khá hợp lý mà.” Anh chuyển chủ đề: “Ăn mì gói không, tôi nấu luôn.”
Cô gật đầu: “Thêm trứng, cải xanh và giăm bông.”
Quý Phong: “Chậc!”
Cô cười nhạo: “Thái độ này của anh, coi chừng tôi không nói cho anh biết phát hiện mới nhất đấy.”
Anh mở túi mì gói ra, thản nhiên nói: “Phát hiện điều gì? Phóng viên Sài có đồng bọn à?”
Giản Tĩnh sửng sốt, lập tức ngồi thẳng người: “Anh biết từ khi nào vậy?”
“Tôi không biết, vẫn chưa động não, chỉ là trực giác mà thôi.” Anh nói: “Không phải tóc vàng thì phóng viên Sài chắc chắn có tham gia vào, nhưng những gì cô ta đã làm thực sự quá nhiều rồi, nhiều đến mức tôi không muốn nghi ngờ cô ta.”
“Anh đoán đúng rồi.” Giản Tĩnh nói cho anh nghe về những phân tích trước đó: “Cô ta là hung thủ, nói thế nào cũng không thông được.”
Quý Phong vừa nghe vừa nấu mì, đợi đến khi cô nói xong thì mì cũng đã nấu xong.
Đập một quả trứng vào trong mì gói, hãy lưu ý, không phải là trứng ốp la mà là đánh nát làm canh trứng, sau đó thêm rau xanh và giăm bông vào, cho dù là mì gói có bình thường đến mấy cũng có thể rất ngon.
Giản Tĩnh mở hộp đựng đũa ra, lấy đôi đũa tự mang theo ra, căn đều rồi gắp một đũa mì gói lên.
Mùi vị rất thơm, lập tức gợi lên con sâu thèm ăn, bụng kêu lên rồn rột.
Cô hành động ngay lập tức, đưa sợi mì mới nấu xong vào miệng, sau đó… Làm bỏng lưỡi, chỉ đành nhả ra, nhanh chóng uống một ngụm nước.
Quý Phong cười đến sắp chết mất.
“Có gì buồn cười chứ.” Cô đầy thắc mắc: “Anh chưa từng bị bỏng sao?”
“Tôi không có cười cô, đây cũng đâu phải là lỗi của cô, là do mì quá nóng thôi.” Quý Phong cười nhạo cô với vẻ nghiêm túc: “Chắc chắn không phải do cô Giản quá yếu ớt.”
Giản Tĩnh hít một hơi sâu: “Có phải tôi quá hiền lành với anh nên anh mới cảm thấy tôi dễ bắt nạt không?”
“Tôi đã bắt nạt cô khi nào?” Anh sửng sốt, kiên quyết không nhận lỗi: “Cô đừng vu oan tôi, loại lên án này rất nghiêm trọng đấy, cô đang chất vấn nhân phẩm của tôi.”
Giản Tĩnh quyết định phớt lờ anh.
Khi người này đáng ghét thì đúng là rất đáng ghét.
Giản Tĩnh cúi đầu xuống ăn mì, quá đói bụng nên cô đã ăn sạch sẽ, thậm chí uống cả canh mì. Khi đổ nước canh nóng có lượng muối nhiều vào bụng thì cơ thể nhanh chóng trở nên ấm áp, hài lòng từ tận đáy lòng.
“Không tệ.” Quý Phong nói: “Cô Giản ăn cơm khiến người ta rất yên tâm, Vân Vân lần nào cũng ăn nửa bát cơm, nói rằng muốn kiểm soát lượng carbs, tôi thật muốn đánh nó.”
Giản Tĩnh lạnh lùng nói: “Bạo lực gia đình là phạm pháp đấy.”
Anh: “Đã nói là ‘muốn’ mà.”
Thường chỉ có thể cho thêm chút tiền tiêu vặt, kẻo cô ấy không nỡ mua đồ ăn vặt khi đói.
Hai người tán gẫu vài câu, thay đổi suy nghĩ, ngay sau đó lại đi vào chủ đề chính.
“Nếu hung thủ là Chu Dũng thì cơ hội cho anh ta ra tay chỉ có một lần, chính là lúc 14:05 ra ngoài đi vệ sinh.” Quý Phong nói: “Vào khoảng thời gian này chỉ đủ cho anh ta giết người, còn những chuyện khác thì chắc chắn là do phóng viên làm, bao gồm hẹn người ra ngoài, xử lý hung khí, trả lại chìa khóa.”
Giản Tĩnh gật đầu: “Phóng viên Sài ở 201, rất dễ dàng đưa thư cho 204, đặt mì gói cũng vậy, có thể tránh được những người khác, vấn đề nằm ở hai chỗ: Hung khí đã đi đâu rồi, cô ta lấy chìa khóa để làm gì?”
“Ưm, một chuyện nhất định phải vào phòng mới có thể làm được… Lá thư.” Quý Phong nói: “Nạn nhân không có mang theo lá thư, hung thủ chỉ có thể lấy chìa khóa đi, đến phòng cậu ta để tìm.”
Sự suy đoán này hợp tình hợp lý.
Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc, nói: “Hiện giờ tình tiết vụ án đã rõ cả rồi, gà là do bọn họ giết, chúng ta cũng không hỏi hôm qua họ làm gì. Việc chứng kiến cương thi càng dễ giải thích, chỉ là nói dối mà thôi. Giờ chỉ có hai điểm đáng ngờ là chiếc ô và hung khí. Anh kiểm tra thạch cao rồi chứ?”
“Tất nhiên.” Anh giải thích: “Lớp thạch cao hơi lỏng, điều này chứng tỏ vết thương đã được cải thiện một thời gian rồi, tôi nghi ngờ cánh tay của anh ta đã gần lành lại nên đặc biệt kiểm tra qua, không có trầy xước hoặc vết máu nào cả.”
Cô đổi một cách nghĩ: “Như vậy thì chiếc ô chính là hung khí?”
“Bởi vì chiếc ô đã bị hư hại sau khi đánh mạnh nên mới lựa chọn tiêu hủy?” Quý Phong suy nghĩ, lại trở về câu hỏi ban đầu: “Cho dù chiếc ô có thể tháo rời được, nhưng không lý nào tôi không tìm thấy gì cả.”
Khi gặp những vấn đề nan giải này, trí tưởng tượng của Giản Tĩnh sẽ càng phong phú hơn: “Vậy thì xem chiếc ô là quả bom khói đi, nghĩ như vậy, hung khí đã biến mất, liệu có khả năng không phải đã giấu đi và bị tiêu hủy mà là thứ có thể biến mất không? Chẳng hạn như… Đá?”
“Vậy thì chỉ có thể là đá đã bỏ khuôn, tôi kiểm tra hết tất cả các vật chứa rồi, một cái chai nhựa cũng không bỏ qua, kể cả trong phòng nạn nhân.” Quý Phong nói thêm.
Giản Tĩnh nói: “Ghép hai cái hũ có kích thước khác nhau lại là có thể làm thành một cây búa, nhét cán ô vào chỗ trống ở giữa, nói không chừng vừa vặn – Nhưng mà, có phải đêm qua bị cúp điện không?”
“Sáng nay đã sửa xong rồi, thời gian đầy đủ.” Quý Phong hăng hái: “Đi thôi, chúng ta đi hỏi xem.”
Nhân viên phục vụ nữ đang một mình xem tv trong phòng khách, khi thấy họ đến thì vô cùng nhiệt tình, nói ra hết những gì mình biết: “Tủ lạnh? Trong nhà có hai cái, một cái ở nhà bếp, một cái ở đây.”
“Lần cuối cùng dọn dẹp tủ lạnh là khi nào?”
“Sáng nay đấy.” Nhân viên phục vụ nữ nói: “Không phải ba tôi đã đến thị trấn sao, ông ấy sẽ mua đồ về nên tôi dọn dẹp tủ lạnh trước.”
“Trong ngăn đá có nhiều thêm hay ít đi thứ gì không?”
Nhân viên phục vụ nữ lắc đầu.
“Chắc chắn không?”
“Tất nhiên rồi, vốn dĩ là không có thứ gì cả, tôi nhìn rất kỹ.”
“Vậy thì, sáng nay có ai đi vào nhà bếp không?”
“Rất nhiều.”
“Sau đó cô có còn mở ngăn đá ra không?”
“Khi làm bữa trưa, tôi có lấy một miếng thịt ra.”
“Không có nhiều đồ?”
“Không có.”
“Phóng viên Sài có từng vào nhà bếp không?”
“Có.”
“Cô ta đã làm những gì?”
“Lấy một chai coca, hỏi tôi có thể đông lạnh chút không.” Nhân viên phục vụ nữ nhớ rất rõ ràng: “Trong tủ lạnh vốn có loại đông lạnh sẵn rồi, tôi đưa thẳng cho cô ta một chai, sao vậy?”
Giản Tĩnh hỏi: “Lúc đó là mấy giờ?”
“Tầm chín, mười giờ? Dù gì thì cũng là trước khi tôi nấu cơm.”
Nhân viên phục vụ nữ bắt đầu nấu cơm vào khoảng mười một giờ ba mươi phút, vì khi lấy thịt vào lúc trưa cũng không thấy có đá, cho dù trước đó có cho vào khi đối phương không để ý thì cũng không thể giữ đến 14 giờ để hành hung được.
Chỉ là Giản Tĩnh vẫn không cam tâm: “Cô ta còn làm gì nữa?”
“Đã ăn hai cái bánh bao.” Nhân viên phục vụ nữ tò mò hỏi: “Chuyện này có ý nghĩa gì sao?”
Giản Tĩnh nói: “Không có gì, cố gắng hỏi rõ ràng nhất có thể. Chu Dũng, chính là cái tên gãy xương đó, có vào nhà bếp không?”
Vẫn lắc đầu.
Giản Tĩnh chỉ đành tạm từ bỏ, căn dặn cô ta: “Muộn rồi, sau khi chúng tôi rời đi thì cô khóa cửa đi ngủ đi.”
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không đi loạn.” Nhân viên phục vụ nữ thề thốt đảm bảo, người đã xem hết tất cả các bộ phim kinh dị tuyệt đối sẽ không dễ dàng tìm đến cái chết.
Bên ngoài mưa rơi rả rích.
Rốt cuộc hung khí đã đi đâu rồi?