Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 172

Chương 172

Đêm khuya tĩnh lặng, những vị khách ở các phòng khác cũng đã ngủ rồi.

Giản Tĩnh gối lên cánh tay, cơn buồn ngủ mãi không ập đến. Trong não, tất cả các loại manh mối như thể đã đi vào hộp đêm và không ngừng nhảy disco vậy.

Rốt cuộc hung khí là cái gì?

Tại sao lại biến mất?

Phóng viên Sài cầm đồ uống vào nhà bếp để đông lạnh, phải chăng ban đầu cô ta đã chọn thứ này làm hung khí? Nhưng bị hành động của nhân viên phục vụ nữ phá hỏng kế hoạch, khiến cho cô ta phải nghĩ đến những cách khác.

Dưới tình huống cấp bách như vậy, cô ta còn có thể tìm được thứ gì chứ?

Còn một điều khiến cô rất để tâm, tại sao phóng viên Sài phải vào nhà bếp lúc mười lăm giờ ba mươi phút? Vào lúc này, cô ta phải đi đặt chìa khóa, nhưng đặc biệt đến nhà bếp xem thử là vì cái gì?

Có thể có lý do gì đó để đi xuống lầu sao? Không, đây không phải là một kế hoạch tỉ mỉ.

Giản Tĩnh tự hỏi bản thân, giả sử cô đóng vai đồng phạm thì sẽ chọn trở thành người phát hiện thi thể. Như vậy vừa có thể trả lại chìa khóa, vừa có thể tự chủ kiểm soát thời gian để lộ, chỗ dư càng lớn hơn.

Sau vài lần gặp mặt, cô cho rằng phóng viên Sài là người gan dạ thông minh, thậm chí còn hơn cả người nam gãy xương thực sự ra tay. Cô ta sẽ không nghĩ đến cách như vậy sao?

Chắc chắn là có lý do gì đó.

Vì vậy, không ngoại trừ giả thiết rằng: Nếu như cô ta vốn dĩ là đi ‘phát hiện thi thể’ thì sao? Chẳng qua là trước khi hành động, cô ta nhất định phải đến nhà bếp một chuyến, kết quả nhìn thấy tóc vàng nên buộc phải tạm gác kế hoạch lại.

Nhà bếp… Tại sao phải đến nhà bếp?

Chỉ có một khả năng, xử lý hung khí.

Hung khí là cái gì? Không phải đá, thì còn thứ gì có thể xử lý được?

Nhà bếp, trong nhà bếp có những gì, trái cây, rau củ, thịt… Không thể nào là thịt đông chứ? Ơ, sau khi dùng đùi lợn đập người rồi đặt trở lại, điều này cũng có thể giấu đi phản ứng luminol, nhưng nhân viên phục vụ nói rằng trong nhà không có gì để ăn cả.

Không được, xuống dưới xem thử!

Giản Tĩnh thực sự không thể ngủ được, đột nhiên ngồi dậy.

Cô không muốn làm phiền bạn đi cùng, rón rén mang dép lê vào, cầm điện thoại lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng mới đi được hai bước thì Quý Phong tỉnh dậy: “Cô Giản, cô làm gì vậy?”

“Đến nhà bếp.” Cô nói.

Quý Phong nhìn điện thoại, kinh ngạc nói: “Một giờ ba mươi đến nhà bếp? Đói sao?”

“Tôi muốn đi tìm hung khí.” Cô trả lời: “Anh ngủ đi, không cần quan tâm đến tôi.”

“… Được rồi.” Anh hết cách, thở dài, đứng dậy mặc áo vào: “Tôi đi cùng cô.”

“Không cần.” Cô nói: “Cho dù hung thủ tìm thấy tôi thì gặp xui xẻo cũng là người đó.”

“Một mình nhàm chán lắm đấy.” Quý Phong nói như vậy, chen đến trước mặt cô mở cửa đi ra ngoài: “Đi thôi, nhỏ tiếng chút.”

Trong hành lang tối đen như mực vô cùng yên tĩnh, có vẻ như mọi người cũng đã ngủ say rồi, lại như thể không có ai ngủ cả, cho nên mới không nghe thấy một chút tiếng nói mê hay tiếng ngáy.

Hai người đồng loạt đi nhẹ chân, lặng lẽ bước xuống cầu thang.

Mưa gió chưa tạnh, cách bức tường vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài, rào rào, rào rào, gió thổi qua khu rừng rậm rạp, phát ra tiếng rít quái lạ.

Giản Tĩnh không khỏi cười khẽ.

“Nửa đêm nửa hôm.” Quý Phong ngáp một cái, uể oải nói: “Đừng diễn Liêu Trai như vậy chứ.”

“Anh không cảm thấy rất có không khí sao?” Cô bước đi nhẹ nhàng như một con mèo vậy: “Cánh đồng hoang ở nông thôn nước Anh, những ngôi chùa cổ kính đổ nát, những khách sạn trên núi vào đêm mưa gió… Những án mạng xảy ra trong thành phố luôn thiếu chút gì đó, chỉ có ở nơi như vậy mới đặc biệt thú vị.”

Quý Phong liếc nhìn cô một cái, tâm trạng cảm thấy hơi vi diệu.

Thực lòng mà nói, anh đã từng làm mấy loại chuyện như nửa đêm tìm manh mối, bắt tội phạm rồi. Trạng thái tâm lý thường chính là ‘mệt chết bà’, mau chóng làm xong tan ca.

Thú vị gì chứ, hoàn toàn là sự tưởng tượng của người ngoài ngành.

Người đương sự chỉ muốn ngủ.

Nhưng lúc này, anh đang đi trong khách sạn tăm tối, bên ngoài mưa gió bão bùng, âm u đáng sợ, buồn ngủ đúng là buồn ngủ thật, nhưng lại có một loại cảm giác không thể nói rõ cứ lặng lẽ dâng lên trong lòng, khiến anh như thể được trở về tuổi thơ vậy. Trở về những ngày tháng trốn trong chăn nệm để đọc tuyển tập tiểu thuyết trinh thám.

Có lẽ, mỗi một người yêu thích lập luận cũng sẽ mang một dòng máu giống nhau.

Cho dù có đắng cay, mệt mỏi, buồn ngủ đến mấy cũng khó có thể triệt tiêu sự ‘thú vị’ trong đáy lòng.

“Cô có cách nghĩ gì về hung khí?” Anh hỏi.

Khóe miệng của Giản Tĩnh nhếch lên. Dưới ánh sáng âm u, làn da của cô trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, cực giống ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong tiểu thuyết trinh thám.

“Trực giác của tôi mách bảo.” Cô kiên định nói: “Hung khí ở trong nhà bếp.”

“Nhà bếp…” Anh suy ngẫm rồi nói: “Nếu đựng gạo và bột mì lại với nhau thì cũng không phải không được, với cách đánh đập ở trình độ đó, ít nhiều cũng sẽ thấm vào bên trong.”

Giản Tĩnh nhấn mở công tắc, đèn chân không chiếu sáng nhà bếp.

Cô kiểm tra tủ lạnh trước.

Đúng như những gì nhân viên phục vụ nữ đã nói, bên trong không có nhiều đồ, trong ngăn mát chỉ có vài miếng sườn, một ít rau củ, hai hộp trứng gà và một ít đồ uống đóng hộp. Ngăn đá thì càng ít, hầu như không có thịt, nhiều nhất là những gói sủi cảo, bánh trôi nước, canh đông lạnh và một ít kem.

Trên đó còn có một lớp sương trắng phủ đều, đó là kết quả của việc đông lạnh trong thời gian dài. Nếu có người đã từng dùng qua thì hẳn sẽ không hoàn chỉnh như vậy.

Tiếp theo là đến lương thực.

“Tôi nhớ nhân viên phục vụ nói rằng bột mì ít đi rất nhiều.” Giản Tĩnh đi thẳng đến rãnh nước: “Liệu có bị đổ xuống cống ngầm rồi bị cuốn đi sau khi dùng xong không?”

Quý Phong đánh giá khách quan: “Bột mì rất mịn, lực tác động không tập trung, không chắc có thể làm ra vết thương như thế. Thế nào, rãnh nước có không?”

Cô quan sát kỹ càng và quan sát từ nhiều góc độ một lúc lâu, tiếc nuối thở dài: “Không có, rìa rãnh nước và thành trong cũng không có hạt bột mì nào cả. Nếu đổ vào xả đi trong tình huống cấp bách thì chắc chắn sẽ có bột bị vẩy ra ngoài.”

“Gạo?”

Giản Tĩnh lắc đầu: “Từ vết thương cho thấy không giống.”

Quý Phong đã kiểm tra các loại vật chứa như chai lọ nhưng cũng không phát hiện có vấn đề, vậy thì chỉ có thể dùng các thứ như túi. Tuy nhiên, hạt gạo hơi to, dưới sức đánh mạnh thì trên bề mặt chắc chắn sẽ hiện lên cảm giác hạt, nhưng vết thương là do hung khí trơn nhẵn gây ra.

Nhưng đề phòng vạn nhất, cô vẫn là dùng luminol kiểm tra túi gạo.

Không có phản ứng.

Cách này không thông thì đổi cách nghĩ khác. Giản Tĩnh nói: “Cho tôi xem lại bức ảnh của phóng viên Sài.”

Quý Phong đưa điện thoại cho cô.

Cô lướt từng bức ảnh, xem xét từng chi tiết.

Phóng viên Sài có rất nhiều hành lý, quần áo được gấp gọn gàng và chia ra trong túi chứa đồ, trong túi mỹ phẩm đầy những chai lọ, còn có một cái máy ảnh, một máy tính xách tay và hai cục sạc dự phòng.

“Tôi đoán người bị nạn nhân tông vào là một cô gái.” Giản Tĩnh đột nhiên nói.

Quý Phong nén cơn ngáp lại: “Tại sao?”

“Cô ta mang theo một chiếc máy duỗi tóc, nhưng cô ta vừa mới uốn tóc xoăn lông cừu.” Giản Tĩnh nói: “Đây là đồ dùng của người khác.”

Quý Phong thở dài: “Xem ra đúng là gây án xong rồi bỏ chạy.”

Giản Tĩnh gật đầu, giọng điệu lại khẳng định thêm ba phần: “Đây có nghĩa là hung khí được chuẩn bị ngay lúc đó.” Cô kiểm tra những bức ảnh hết lần này đến lần khác, phóng to thu nhỏ, cộng với ký ức đến thăm 201 trước đó, cuối cùng cũng tìm ra một điểm đáng ngờ.

“Khi chúng ta đến phòng của cô ta vào buổi chiều, có phải có gì đó đang phơi bên cửa sổ không?” Cô hỏi.

Quý Phong: “Đồ dùng cá nhân nên không có nhìn kỹ.”

Giản Tĩnh cố gắng nhớ lại: “Là quần lót hay vớ da… Vớ da? Liệu có phải là cái này không?”

“Ý cô là trên vớ da có dính máu?” Anh nhắm mắt suy nghĩ: “Nếu đựng một vật cứng ở trong đó, thông qua cách đánh vung vẩy thì điều này cũng có thể xảy ra.”

Cô trầm giọng nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng tôi cá với anh, cho dù có thể phát hiện ra vết máu trên vớ da thì cũng không thể kết tội được. Anh đừng quên, cô ta có đến tìm tôi mượn đồ.”

Khi phóng viên Sài đến tìm cô vào 14:10, không chỉ yểm trợ cho người nam gãy xương, có lẽ đồng thời cũng đã sắp xếp đường lui.

Cô ta đến tháng, hỏi Giản Tĩnh cho mượn băng vệ sinh.

Vớ da có dính máu thì rất kỳ lạ sao? Sau khi rửa sạch thì rất khó lấy máu để giám định AND, nói là của mình thì có vấn đề gì?

Nếu muốn kết tội cô ta thì nhất định phải tìm hung khí đựng trong vớ da.

Bột mì không thể vô cớ ít đi nhiều như vậy được.

Giản Tĩnh ngồi xổm ở góc tường, mở hết mấy cái túi xếp chồng ra. Đồ dự trữ của khách sạn khá phong phú, vài túi lương thực lần lượt là bột mì, gạo, tinh bột và bột ngô.

Chỉ còn lại một phần năm tinh bột, một nửa gạo, hai phần ba tinh bột, còn bột ngô thì gần như là đầy ắp.

Cô như hờn dỗi vậy, chạm vào từng cái một.

Đầu ngón tay truyền đến chút bất thường, bộ não vẫn chưa phân tích rõ ràng, nhưng trực giác đã khuấy động rồi.

“Quý Phong!” cô gọi: “Anh qua đây.”

Quý Phong vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống: “Cái gì?”

“Cái túi này có chút…” Lời nói không thể miêu tả được sự rung động của trực giác, chỉ đành nói chung chung: “Có gì đó không ổn.”

Quý Phong bật đèn pin lên, vớt một nắm tinh bột lên.

Cảm giác ở trên tay không ổn lắm, hình như màu sắc cũng có chút khác biệt.

Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Giản Tĩnh, hai người cùng lúc phản ứng lại.

“Bột mì ở đây!”

“Đây là tinh bột!”

Niềm vui giống như bọt khí của coca đông lạnh vậy, từng chuỗi nổi lên. Giản Tĩnh vừa cười vừa lắc đầu: “Lợi hại, phóng viên đúng là phóng viên, kiến thức rộng rãi.”

Quý Phong cũng nói: “Một hung khí tiểu thuyết trinh thám như vậy, không uổng công cô ta đã nghĩ ra.”

Giản Tĩnh rất tán thành.

Cô bị bột mì đánh lừa rồi, tưởng bột mì ít đi là vì đã dùng bột mì, thực ra nên suy nghĩ thêm một bước nữa, bột mì ít đi, là vì có người đã đem nó để vào trong túi khác, để che giấu sự thiếu đi của một thứ khác.

Thứ ít đi là tinh bột.

Tinh bột chính là hung khí.

Còn về nguyên lý thì chưa hẳn ai cũng từng nghe nói đến, nhưng bất kỳ ai cũng từng tiếp xúc với chất lỏng phi Newton. Về phần vật lý thì không nói nhiều rồi, nói một cách đơn giản, chất lỏng phi Newton có một đặc điểm, khi chậm rãi đụng vào thì rất mềm mịn, nhưng khi đánh nhanh thì lại vô cùng cứng rắn.

Dùng thứ này, có thể làm được nổi trên mặt nước, trong Conan từng có tình tiết như vậy.

Tất nhiên, điều đó cần một lượng tinh bột lớn.

Nếu dùng để làm hung khí thì không cần phải nhiều như vậy, một nắm là đủ rồi.

Sau khi giải được câu đố hóc búa nhất, Giản Tĩnh không cảm thấy buồn ngủ chút nào: “Chúng ta sắp xếp lại tình tiết vụ án nhé?”

Quý Phong kéo ghế ra ngồi xuống, rất cổ vũ: “Mời lãnh đạo phát biểu.”

“Lãnh đạo ở chỗ các anh là người báo cáo tình tiết vụ án sao?” Cô thắc mắc.

Quý Phong mặt không biến sắc: “Đúng vậy, không được sao?”

Tin anh mới có ma đấy.

Nhưng Giản Tĩnh không chấp nhặt với anh, tự mình nói: “Vào chiều tối ngày hôm kia, nạn nhân và bạn lái xe trong đêm, đã tông chết một cô gái rồi lái xe bỏ chạy. Hai người bạn của cô ta quyết định trả thù cho cô ta. Sau khi nghe ngóng được tung tích của đám người thì đi theo đến khách sạn này.

Nạn nhân không thừa nhận đã tông chết người, bịa ra lời nói dối về cương thi nên đã chọc tức họ. Cho nên, họ quyết định dùng cái cớ giống vậy để giết chết cậu ta. Đêm qua, họ giả vờ nói rằng nhìn thấy cương thi rồi giết chết một con gà trong đêm, cố tình bày ra nghi trận, chiếc xe của đám người nạn nhân cũng có thể là do họ đã ra tay.

Vào buổi trưa, kế hoạch chính thức bắt đầu. Phóng viên Sài theo dõi chặt chẽ nạn nhân, khẳng định cậu ta đã trở về phòng mình và những người khác cũng có việc không ở đây, thế là cô ta nghĩ cách hẹn nạn nhân đến nhà kho gặp mặt.

13:40 – 13:50, phóng viên ngoài chụp hình ra, chắc hẳn còn đã chế tạo ra hung khí và giấu ở gần nhà kho. 14:05, người nam gãy xương giả vờ lấy danh nghĩa đi vệ sinh, từ lối ra an toàn rời đi. Bởi vì phóng viên Sài nói với anh ta rằng, nhân viên phục vụ nữ đang trong phòng khách nhà mình, cho nên có lẽ anh ta đã đi qua cửa sau rồi đi một vòng mới đến nhà kho.

Ở đó, anh ta đã sát hại nạn nhân. Nhưng vì nạn nhân không có mang theo tờ giấy ghi thông tin cuộc gặp gỡ nên buộc phải lấy chìa khóa phòng đi.”

Nói đến đây, Giản Tĩnh khẽ dừng lại, suy nghĩ rồi nói: “Họ làm thế nào để đưa chìa khóa cho nhau nhỉ?”

“Đặt dưới đất, đá một cái là qua thôi.” Quý Phong nói: “Đây cũng là chuyện nhỏ không đáng kể.”

Giản Tĩnh làm ra động tác ‘Vậy anh làm đi’ với anh.

Anh lập tức nói: “Phóng viên Sài lấy được chìa khóa, đi vào phòng, tiêu hủy tờ giấy, lúc này, tóc vàng trở về và xin thứ gì đó từ nạn nhân. Cô ta nảy ra một ý tưởng, lợi dụng mì gói để tạo ra hiện tượng giả nạn nhân vẫn còn sống, lại nghĩ đến sự trùng hợp về tạnh mưa và tóc vàng trở về, quyết định vu oan giá họa, lâm thời quyết định lấy chiếc ô đi.”

“Tại sao phải cách một tiếng đồng hồ mới đi xuống lại?” Giản Tĩnh hỏi.

“Cần thời gian để tìm tờ giấy, có lẽ cũng đang đợi tóc vàng đi ra, xác định rõ ràng hiềm nghi của cậu ta có thể đến mức nào?” Quý Phong suy nghĩ nói: “Tuy nhiên, làm vậy quả thực có chút lâu, chìa khóa có thể đặt trở lại trong lúc giả vờ phát hiện ra thi thể, hung khí chưa được xử lý, quá nguy hiểm.”

Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trả chìa khóa là chuyện nằm ngoài ý muốn, trong kế hoạch ban đầu, cô ta nên là người phát hiện thi thể, cho nên lúc đó hung khí đã được xử lý xong rồi, chỉ cần thu về.”

“Có lý, hung khí được đặt ở ngoài trời, để nước mưa làm loãng tinh bột bên trong.” Quý Phong đồng ý với phán đoán của cô: “Cô ta chỉ cần giấu đi là được, thời gian quá lâu sẽ dễ dàng có hiềm nghi.”

“Chính xác.” Giản Tĩnh gật đầu: “Cơn mưa buổi chiều không lớn, còn tạnh mưa được một lúc, có lẽ hung khí vẫn chưa được xử lý sạch sẽ cho nên mới phải đến nhà bếp để rửa sạch, nhưng lại vô tình gặp phải tóc vàng nên chỉ đành đổi ý, trả lại chìa khóa, cầm chiếc ô đi rồi trực tiếp trở về phòng.”

Quý Phong: “Câu hỏi cuối cùng, chiếc ô ở đâu?”

“Vứt đi nơi xa rồi.”

Do thời tiết nên phạm vi tìm kiếm của Quý Phong chỉ có trong nhà và sân sau, vẫn chưa kịp tìm kiếm ở nơi gần khách sạn nên bị bỏ sót cũng không phải là lạ.

Giản Tĩnh thở dài: “Đi thôi, mặc kệ chiếc ô đi, làm xong một việc cuối cùng rồi đi ngủ.”

Chiếc ô hoàn toàn là một quả bom khói, nhầm lẫn thời gian, gánh tội thay cho hung khí, đánh lạc hướng, nhưng đáng tiếc, nó không quan trọng.

Ít nhất khi xác định hung thủ, không có cũng không ai để ý.

Bình Luận (0)
Comment