Ba giờ bốn mươi phút sáng, Quý Phong và Giản Tĩnh gõ cửa phòng của phóng viên Sài.
Phóng viên Sài rất bình tĩnh, vẻ mặt uể oải hỏi: “Nửa đêm nửa hôm, có chuyện gì phải nói ngay bây giờ sao?”
Giản Tĩnh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi mệt rồi, không muốn lặp lại việc phân tích tình tiết vụ án, giao vớ da ra đây và nhận tội đi.”
Phóng viên Sài choáng váng khi bị cô giáng một gậy quá đỗi thẳng thắn, may thay vẫn giữ được bình tĩnh, giả vờ kinh ngạc: “Cô ăn nói bậy bạ gì thế? Người cũng đâu phải là bị siết cổ chết, tưởng tôi ngốc à?” Trên mặt hiện ra ba phần tức giận: “Vô duyên vô cớ vu oan người ta, các người đừng có quá đáng, cẩn thận bị tôi khiếu nại đấy.”
Giản Tĩnh: “Tinh bột.”
Phóng viên Sài lại giật mình, trong lòng không còn bình tĩnh như vừa nãy nữa, ngập tràn suy nghĩ: Họ thực sự đã biết rồi sao? Có phải lừa cô ta không, nếu lộ tẩy thì sẽ mắc bẫy ngay. Nhưng lời nói đến mức này, không giống như bắn tên không đích, liệu có nên đánh liều một phen, hủy đi chứng cứ là trên hết?
Trong lúc suy nghĩ điên cuồng, ánh mắt liếc nhìn ngoài cửa, cái bóng phản chiếu trên bức tường của hành lang, giống như một bóng ma vậy.
Không có thời gian để do dự, cô ta lập tức đưa ra quyết định, xoay người lao đến bên cửa sổ, giựt chiếc vớ da đang phơi xuống, đồng thời chạm vào bật lửa trên bàn, ‘xoẹt’ nhóm ngọn lửa lên.
“Bỏ xuống! Rất nguy hiểm!” Quý Phong lao tới như một mũi tên, chộp lấy bật lửa.
Phóng viên Sài lập tức buông tay ra, đột nhiên lao về phía trước ôm lấy eo của anh: “Mau chạy đi!”
Ngoài cửa nhanh chóng lướt qua một cái bóng, thân hình cường tráng, tốc độ cực nhanh, đó chính là Chu Dũng vừa nãy trốn ở bên ngoài.
Anh ta đúng là một giáo viên, nhưng lại là giáo viên thể dục, tập luyện quanh năm nên không chỉ có thể vung vũ khí đánh chết Cổ Dược, mà cơ chân cũng rất phát triển, sức bật mạnh, chớp mắt một cái đã chạy xuống lầu dưới.
Còn Quý Phong thì bị phóng viên Sài chặn lại, hoàn toàn không thể đuổi theo, bất lực nói: “Đêm hôm khuya khoắt có thể chạy đi đâu… Cô Giản? Đừng!”
Anh bị Giản Tĩnh làm kinh ngạc.
Chỉ thấy cô mở cửa sổ ra, xoay người một cái lập tức nhảy xuống dưới.
Tuy lầu hai không cao, người đã qua huấn luyện sẽ không bị thương, cho dù là người chưa qua huấn luyện thì cùng lắm sẽ bị gãy xương, nhưng không phải chưa từng gặp qua kẻ xui xẻo trực tiếp bị gãy cổ.
Nhất là trong nửa đêm như vậy, bên ngoài không có ánh sáng, lại còn đang mưa, nhảy xuống không phải là chuyện đùa đâu.
Đúng là mẹ kiếp, tim cũng đã ngừng đập.
Nhưng đã quá muộn để ngăn cản, tình hình của Giản Tĩnh cũng không tồi tệ như những gì anh nghĩ.
Thấy Chu Dũng chạy thoát, lúc đầu cô cũng do dự có nên đuổi theo hay không, nhưng nghĩ đến việc đối phương là người đàn ông trưởng thành đã qua huấn luyện, sức bật và tốc độ đủ mạnh, một người đuổi theo một người bỏ chạy, nếu vào trong núi thì rất có thể sẽ xảy ra tai nạn.
Vì vậy cô đã mạnh dạn chọn một phương án khác.
Mở phần thưởng đặc biệt của nhiệm vụ ‘Bí mật của pudding’ ra - ‘Trạng thái Bạch Miêu’.
Con mèo nhảy từ lầu hai xuống thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Con mèo có thể gặp chướng ngại gì khi hành động trong đêm?
Không chút sợ hãi.
Cô cảm thấy mình như thể được một cơn gió nhẹ đỡ lấy, nhanh nhẹn tiếp đất. Tầm mắt mờ mịt trở nên rõ ràng, có thể thấy rõ sự rung động của cửa chính và động tĩnh của cửa sổ kính ở nhà hàng bị mở ra.
Người nam gãy xương nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Giản Tĩnh đứng bên ngoài cửa sổ nhìn anh ta, trong tay giơ bình xịt phòng yêu râu xanh lên, sau đó… ‘Xì’.
Chất khí có tính kích thích phun ra như một cột nước.
Mắt và khoang mũi của Chu Dũng bị kích thích, nước mắt chảy ra và ho không ngừng.
Quý Phong ‘tạch tạch tạch’ chạy xuống lầu, liếc nhìn Giản Tĩnh ôm cây đợi thỏ trước, sau đó mới còng Chu Dũng lại, tức giận hỏi: “Cô Giãn, tôi muốn phê bình cô, không có chuyện gì thì đừng dọa người ta. Mẹ kiếp, tôi sắp bị cô dọa chết rồi.”
“Trông tôi giống một người tìm đến cái chết sao?” Cô trợn mắt.
Quý Phong suy ngẫm một lát, cảm thấy không thể nào trả lời được câu hỏi này, dứt khoát xem như không nghe thấy, tóm Chu Dũng lên: “Đi thôi, đừng phạm cùng một sai lầm với người anh ghét, thành thật chuộc tội đi.”
Chu Dũng im lặng.
“Người đó là gì của anh?” Giãn tĩnh không khỏi hỏi.
Anh ta nói: “Em gái của tôi.”
Mảnh ghép cuối cùng được người đương sự lấp vào.
Vài ngày trước, anh ta và em gái, với bạn thân của em gái - phóng viên Sài cùng nhau trở về quê. Hai anh em chuẩn bị về nhà tham dự lễ cưới, còn phóng viên Sài thì muốn trải nghiệm tập tục cưới hỏi của làng quê.
Tuy nhiên, có ai biết được chữ ngờ, vào lúc trời gần tối ngày hôm kia, người em gái sau khi ra cửa thì không bao giờ trở về nữa.
Anh ta và phóng viên Sài tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một thi thể đã lạnh băng ở bên đường.
Nơi này hẻo lánh, có rất ít người ở bên ngoài đến đây, họ tìm người quen nghe ngóng, ngay sau đó thì biết được có một nhóm sinh viên đi ngang qua, hơn nữa ông chủ trạm xăng còn nói rằng đầu xe của họ có một vết lõm mới do va chạm gây ra.
Vụ tai nạn xảy ra trên một con đường nhỏ ở quê, không có camera nên khó mà kết tội. Sau khi nghe xong, Chu Dũng quyết định tự mình đi tìm, phóng viên Sài cũng đồng ý không thể tha thứ cho hung thủ.
Hai người dò hỏi suốt dọc đường, cuối cùng tìm ra được tung tích của nhóm sinh viên và đi theo đến khách sạn này.
Ban đầu, hai người vẫn chưa hạ quyết tâm giết người, nhưng Cổ Dược luôn miệng nói rằng mình đã tông phải cương thi, thậm chí còn xem chuyện này như lời đồn kỳ lạ gì đó kể cho mọi người nghe, khơi dậy sự tức giận và thù hận của họ.
Hai người quyết định lấy đạo người trả lại cho người.
Phóng viên Sài lên kế hoạch cho cả quá trình, cô ta cố tình bày nghi trận, thu hút sự chú ý lên trên người mình, nhưng đòn quyết định thực sự lại do Chu Dũng - người không nổi bật hoàn thành.
Họ rất may mắn, mưa lớn chặn lối đi, tóc búi củ tỏi còn đã hạ độc, khiến cho nạn nhân mất đi năng lực phản kháng, đánh một cái đã ngất đi, tới khi cảnh sát đến thì chứng cứ cũng đã được giải quyết.
Nhưng không ngờ đêm qua, lại có hai tên xui xẻo đến đây.
Một người là cảnh sát, một người là nhà văn viết tiểu thuyết suy luận.
Cho dù có bao nhiêu quỷ kế đi nữa thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi việc lộ rõ chân tướng.
Sáng ngày hôm sau, giống như kết cục của tất cả vụ án mạng, sau khi tội phạm bị bắt giữ thì trời cũng đã sáng.
Cảnh sát địa phương đã đưa tất cả những vị khách đi.
Phóng viên, người nam gãy xương, tóc búi củ tỏi có liên quan đến giết người, tóc húi cua và tóc vàng cũng phải bị thẩm vấn về chuyện gây án rồi bỏ chạy, tóc đuôi ngựa họ Cao cũng phải đến bệnh viện chụp film, còn Giản Tĩnh và Quý Phong thì phải đến cục cảnh sát để lấy lời khai.
Thật sự không chừa một ai.
Khách sạn này, sau bộ phim cương thi lại có thể đóng thêm một bộ phim bí ẩn.
Lúc rời khỏi cục cảnh sát thì đã là giữa trưa.
Giản Tĩnh và Quý Phong tìm bừa một nhà hàng ăn nhỏ để dùng bữa, may thay mùi vị chấp nhận được, lúc này mới lái xe đến điểm đến theo kế hoạch ban đầu.
Trên đường đi, Giản Tĩnh hơi nghi ngờ: “Đừng để chúng ta đến đó rồi mới phát hiện không có ai cả.”
Quý Phong: “... Hiện thực không thể nào kịch tính như vậy có được không. Chúng ta đến thăm là ý tưởng chợt nảy ra, để phòng vạn nhất, tôi cũng không nhắc tới địa điểm với cô, ai lại nắm tin nhanh như vậy?”
“Tôi thực sự đã gặp qua một người.” Giản Tĩnh nhớ đến Tông Dã, trong lòng luôn có chút để ý: “Xuất quỷ nhập thần, có vẻ như biết hết mọi thứ.”
Quý Phong nói: “Yên tâm, loại người này sẽ không bị tội phạm giết người mua chuộc đâu.”
Anh đúng.
Ba giờ chiều, họ đã đến địa điểm xảy ra vụ án năm 2009, một thành phố bậc trung không to cũng không nhỏ.
Sau hơn mười năm trôi qua, hóa ra khu phức hợp xảy ra vụ án đã bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, các hàng xóm cũng phân tán khắp nơi, Quý Phong đã tốn một chút công sức mới tìm ra được địa chỉ của đối phương.
Ôn lại một chút, trong vụ án ông cháu nhà họ Tằng bị giết, từng có một nhân viên bán bảo hiểm đã nhiều lần đến cửa, những người dân sống đối diện nhà họ Tằng cũng thấy qua anh ta.
Người mà họ muốn gặp chính là hàng xóm ở đối diện này, họ Vương, năm nay năm mươi sáu tuổi, đã nghỉ hưu, được con trai đón về sống trong nhà mình.
Khi hai người tới cửa, dì Vương đang một mình ở nhà xem tivi, vô cùng cô đơn, khi thấy có khách thì niềm nở rót trà bưng nước chào hỏi: “Ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo, dì rót nước cho hai đứa.”
Quý Phong đã từ chối vài câu nhưng không thành công, chỉ đành vào nhà bếp phụ giúp, kẻo người già bị bỏng.
Nhân cơ hội này, Giản Tĩnh quan sát căn nhà. Trong nhà có dấu vết sinh hoạt của bốn người, ngoài người già ra, còn có một cặp vợ chồng và một đứa cháu gái, trên tủ ở cửa trước có để bức hình của một gia đình bốn người.
Hễ là gia đình người già nào có cháu thì thường cũng có một cái tật.
“Đã kết hôn chưa? Vẫn chưa à, chàng trai phải nhanh lên.” Trong nhà bếp, dì Vương nói mãi không thôi, truyền thụ kinh nghiệm đời người.
Quý Phong cũng đã luyện ra một bản lĩnh đối phó: “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng.”
Thái độ vô cùng thành khẩn, giọng điệu cũng vô cùng tôn trọng.
Dì Vương được dỗ đến vui vẻ, càng sẵn sàng hợp tác với công việc của họ. Vừa mới ngồi xuống thì chủ động nói đến: “Vụ án của nhà họ Tằng vẫn chưa tìm được người sao? Họ đúng là số khổ, một gia đình đang yên đang lành, tại sao lại xui xẻo như vậy chứ?”
Người bình thường có lẽ cả đời cũng chưa chắc sẽ gặp phải vụ án bi thảm như vậy. Vì vậy bà ấy có ấn tượng sâu sắc với vụ án năm đó, khi nhắc tới nhà họ Tằng thì chuyện ấy vẫn rõ mồn một như mới hiện ra trước mắt.
“Gia đình họ thật là đáng thương.” Dì Vương xúc động: “Đứa cháu rất thông minh, trong kỳ thi luôn đạt điểm cao. Nếu vẫn còn sống thì chắc năm nay đã vào đại học rồi, ôi…”
Quý Phong lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng vài câu.
Đợi đến khi dì Vương nói mệt rồi thì anh mới đưa một ly nước qua, chậm rãi nói: “Tôi muốn dì nhớ lại chút, vào mấy ngày trước khi xảy ra vụ án, hoặc là trong một tháng, có người lạ nào xuất hiện không?”
Di Vương không phải lớn tuổi, trí nhớ rất tốt, lập tức nói: “Có, trước đây dì cũng đã nói với cảnh sát rồi, từng có một người bán bảo hiểm đến đây.”
“Anh ta có điều gì khiến cho dì có ấn tượng sâu sắc không?” Quý Phong hỏi.
Dì Vương từ từ chìm vào hồi tưởng: “Chàng trai này mang lại cho người ta cảm giác… Không thể nói rõ được, chính là khang khác. Lần đó dì đi làm về, tình cờ gặp phải cậu ta, cậu ta đã giúp dì xách đồ. Dì nói cho cậu biết, cậu ta rất giỏi ăn nói, ngày hôm đó tâm trạng của dì không tốt, sau khi nói chuyện với cậu ta vài câu thì lại thoải mái hơn nhiều, cho nên dì có ấn tượng rất tốt với cậu ta. Về sau nhìn thấy cậu ta, dì còn định mua bảo hiểm nữa, xem như là giúp đỡ cậu ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Dì muốn mua bảo hiểm tai nạn cho con trai, nhưng cậu ta nói…” Trong mắt dì Vương hiện lên vẻ kỳ lạ và phức tạp: “Dì nên mua cho chồng của dì mới đúng.”
Ánh mắt của Giản Tĩnh khẽ thay đổi.
Trước khi đến đây, vì lo lắng nên cô đã đặc biệt hỏi Quý Phong về tình hình của dì Vương và câu trả lời thật bất ngờ.
Đừng thấy dì Vương bây giờ có vẻ rất hạnh phúc, mười năm trước, bà ấy đã phải chịu một nỗi bất hạnh lớn.
Người chồng nghiện rượu và bạo lực gia đình.
Theo lẽ thường, dì Vương nên rời khỏi người đàn ông này càng sớm càng tốt, ly dị rồi bỏ đi. Tuy nhiên, người sống trên đời, mỗi người cũng có nỗi khó khăn riêng, vì những lý do khác nhau, những nỗi lo lắng khác nhau khiến cho bà ấy khó mà làm được nên chỉ có cố gắng chịu đựng.
Một gia đình như vậy, đương nhiên không phải là mục tiêu của Đao Ba Nam.
Nhưng câu nói này của Đao Ba Nam rất thú vị, tiết lộ ra một mùi vị manh mối.
“Xin hỏi dì có thể kể lại cho tụi con nghe về cuộc đối thoại lúc đó không?” Giản Tĩnh vô cùng thành khẩn thỉnh cầu, lặng lẽ mở thẻ quyến rũ ra.
Dưới khi khí chất cường hóa, ánh mắt của dì Vương nhìn cô đã trở nên dịu dàng, giảm bớt cảnh giác, do dự nói: “Nói cho hai người nghe cũng không có gì, cậu ta tổng cộng cũng không nói được vài câu.”
Mười hai năm trước, trong cầu thang của khu phức hợp cũ kỹ, một thanh niên mặc áo vest đi giày da nói: “Chị còn trẻ mà, chỉ cần cơ thể còn thoải mái thì không cần phải mua bảo hiểm, nhưng ngược lại chồng của chị thì…”
Ánh mắt của anh ta đầy ẩn ý: “Có lẽ chị nên mua một phần bảo hiểm tai nạn cho anh ta.”
Lúc đó dì Vương khẽ giật mình, ác niệm không thể nói rõ lặng lẽ nảy sinh, bà ấy không dám nghĩ tới, thuận miệng qua loa: “Sức khỏe của chồng tôi rất tốt.”
“Đúng vậy, nhưng mọi chuyện luôn có ngoài ý muốn.” Khóe miệng của anh ta nhếch lên, những lời nói đó giống như lời nói mê của ma quỷ: “Nếu như, tôi là nói nếu như có chuyện gì thì số tiền bồi thường đủ để chị và con của chị… Sống một cuộc đời khác.”
Mí mắt của bà ấy nhảy loạn: “Thật, thật sao?”
“Đây chính là công dụng của bảo hiểm mà, không phải sao?” Thanh niên khẽ cúi người: “Đương nhiên, tôi chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, chúc chị và chồng của chị có thật nhiều sức khỏe.”
Giọng điệu lại trở nên bình thường thành khẩn, như thể chỉ là một nhân viên bán hàng nhiệt tình bình thường.
Nhưng dì Vương không thể quên đi anh ta.